Trong khi Huyền Âm ôm đầu bi thương tưởng tượng ra vô số hình phạt dã man từ Băng Ly, thì bên tai vang lên thanh âm từ tính nhàn nhạt, có chút thanh lãnh, chất giọng trong trẻo sạch sẽ.
"Ngủ, thoải mái?"
Cô ngẩng đầu nhanh nhảy trả lời:"Uh, ngủ rất ngon.^^" Còn nở nụ cười phối hợp biểu thị mình ngủ vô cùng ngoan giấc.
Sau 3s, nét cười hồ khởi cứng đời, trong lòng thầm muốn lật bàn chất vấn, thiên a, ông là đang đùa tôi đấy à!?
Làm sao bây giờ a! Cô đâu cố ý chọc tức Băng Ly, chẳng qua mấy tháng này lăn lộn mệt mỏi khiến cô vừa tiếp xúc yên tĩnh cùng tấm chăn nệm tơ lụa mềm mại, liền lăn ra ngủ quên trời quên đất.
Hic...cô hoàn toàn vô tội a! Có trách thì hãy trách do nơi ở của Băng Ly chủ tử quá yên tĩnh, quá thoải mái đi.
"Vậy chuẩn bị đồ đi." Băng Ly gật đầu, trầm giọng ra lệnh.
"Đi đâu cơ?" Nhanh chóng thoát khỏi trạng bi oán, Huyền Âm ngơ ngác hỏi.
"Rừng rậm nhiệt đới." Băng Ly nhẹ nhàng bâng quơ nói.
*Oành* Mây đen chốc lát kéo đầy đỉnh đầu, Huyền Âm khóc không ra nước mắt lết tới ôm chân Băng Ly, nghẹn ngào:"Chủ tử, không thể a! Em mới trở về thực nhớ người, ô.ô..ô..em mới không cần đi chốn khỉ ho cò gáy đó đâu." Số cô thực khổ nha, lần trước bị Tử Tâm lôi đi nằm vùng tới nay hai năm hoàn toàn bị nhiễm thói xấu, hiện tại mới về liền bị ném đi rừng rậm nhiệt đới. Ai biết đó có phải rừng có thú biến dị hay không?
"Hay là ném em đi sa mạc Sahara, hoặc Ai Cập, lăng mộ cũng được..." Huyền Âm thút thít bộ dạng đáng thương hề hề thương lượng. Ít ra mấy nơi khảo cổ gì đó cô từng nghiên cứu qua, chứ...vào rừng có khác nào kêu cô đi chịu chết a!
"Không muốn?" Băng Ly cúi người xuống, ngón trỏ nâng càm Huyền Âm để đối mặt với cô, đáy mắt u tối huyền ảo ánh lên tia hư vô bất định giống như dòng xoáy hòng muốn nhấn chìm đối phương, thản nhiên hỏi, trong lời nói không chút nào gượng ép hay uy hiếp nhưng lại doạ Huyền Âm đến câm nín thất kinh lùi về sau.
"Em..em liền đi thu xếp.." Huyền Âm đứng dậy kinh hoảng chạy ra ngoài.
"Sai Nhi Tình."
"Dạ?" Sai Nhi Tình bước lên một bước không dám nhìn Băng Ly.
"Đi theo Tử Âm." Nói xong cô đứng dậy đi vào nhà trong, bên trong không có chút ánh sáng của tự do, cũng như hơi thở của sự sống...nơi ở của Băng Ly chẳng khác lâu đài cổ kính xa xưa không có người sống, dinh thự chết chóc.
Sai Nhi Tình thở dài mang theo chút xót xa cùng căm phẫn.
Quá khứ đã phủ một lớp bụi thời gian dài đăng đẵng...nhưng Băng Ly lại chẳng buông xuống được. Có lẽ, những tổn thương kia đã quá sâu, vết thương đã lành, nhưng vết sẹo lòng kia, làm sao phai mờ đây.
Thân cô là người cùng trải qua một thời tuổi thơ của Băng Ly, cảm giác chua xót bất lực từng thời khắc bám lấy cô...cô không thể làm gì giúp Băng Ly ngoài việc giúp cô ấy chống đỡ Tử Động.
Tử Động là của Băng Ly. Nhưng vì những người gây ra tổn thương cho cô ấy, Băng Ly cự tuyệt nhận chức vị thủ lĩnh.
Huyền Âm là em gái cô, dĩ nhiên cũng có trách nhiệm này, chỉ là tựa hồ đến loại người như em ấy cũng bị Băng Ly doạ sợ thì còn ai đủ can đảm bên cạnh chữa lành thương lòng của Băng Ly bây giờ.
Chỉ hy vọng...Lãnh Thiên, tốt nhất anh đừng làm tôi thất vọng. Nếu không, anh đợi cả Vạn huyết chôn cùng đi!
♪
Bầu trời trong trẻo xanh ngát dần xuất hiện từng hạt trắng li ti. Lá cây xác xơ đã rụng hết chỉ còn lại khung cây trơ chọi hiu vắng.
Tuyết đầu mùa, bắt đầu rơi.
Con phố nhộn nhịp hẳn, các nhà hàng đầy ắp người, sắp có hiện tượng kẹt xe.
Trong khi con đường lớn rộn ràng người qua lại, bên kia con đường lại vắng vẻ tiêu điều, nhiễm mấy phần u ám hoang vắng của phim kinh dị.
Điều đặc biệt ở đây, chỉ có hai người.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, hai người đi song song. Lãnh Thiên nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, khẽ nói:"Hài lòng không?"
Băng Ly nhìn vào mắt Lãnh Thiên một lúc lâu mới gật đầu. Không người, yên tĩnh, yên tĩnh một cách tuyệt đối, đó chính là điều cô muốn.
Lãnh Thiên lấy tay cô khoác lên tay mình, nở nụ cười mãn nguyện, chậm rãi hỏi:"Em muốn đi đâu nữa không?"
Lần này Băng Ly hơi nhíu mày ngả đầu nhìn hắn, phun ra hai chữ:"Yên tĩnh." Lãnh Thiên bị cô chọc đến câm lặng, ngoài nhìn trời còn có thể làm gì. Bản thân vất vả bao hết con đường để tặng cô một ngày dạo phố, hắn muốn trò chuyện với cô, thế nhưng hai chữ yên tĩnh kia, làm hắn nuốt hết mọi ngọt ngào trong bụng.
Vì sao, Băng Ly lại không có thiên tính của con gái a!!? Đi dạo chủ yếu nói chuyện kéo gần khoảng cách tăng thêm phần lãng mạn, thế sao hắn lại cảm thấy cô càng ngày càng xa vời thế này.
Ly nhi...đợi chờ một người đã quên hết quá khứ, kí ức xoá sạch, em có biết không, chuyện này quả thật rất khổ sở.
"Lá phong đỏ."
"Hả?" Lãnh Thiên quay đầu lại nhìn cô đang ngồi xuống nhặt lá phong đỏ, sau đó hai ngón tay kẹp lấy đưa cho anh.
Băng Ly tự mình bước đi hưởng thụ phong cảnh mình yêu thích. Nhưng không hiểu sao lọt vào mắt hắn, bóng lưng cô trở nên cô độc lạ thường. Dường như, không ai một ai có thể xâm lược thế giới của cô, nơi thế giới nhỏ bé của cô tuy trống rỗng xám xịt, nhưng cô lại không hề nghĩ dung chứa bất cứ ai.
"Ly nhi.."
"Tiểu Dạ..."
Lãnh Thiên cúi đầu trầm mặc, tiếng gọi như có như không toát ra từ thanh quản. Bản thân hắn không hề hay biết rằng, bước chân Băng Ly sững lại vài giây thoáng tiếp tục bước đi như chưa nghe thấy gì.
Nỗi đau kia...hãy quên đi, Thiên.
♪
"Chủ nhân." Hoa Dao Âm nâng cao giọng, lần nữa gọi.
Băng Ly ngồi trên xích đu ngước nhìn bầu trời về đêm, gió mát vi vu thoáng qua trêu chọc mái tóc của cô, đôi mắt lấp lánh như chứa vạn sao tinh tuý, thuần khiết.
"Dao Âm?"
"Dạ. Người tính khi nào đi?" Dao Âm cau mày, thầm tính nhẩm còn bao nhiêu ngày nữa.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, thời gian nhẹ nhàng trôi đi. Mất một lúc sau mới nghe thấy thanh âm tựa như gió thoáng qua hoà vào bầu trời đêm.
"Hôm nay."
Hoa Dao Âm ngẩn người, nhịp thở chậm lại vài giây. Sau khi định hình chạy theo, thấp giọng:"Chủ nhân, sức khoẻ của người..."
"Không sao cả." Cô hững hờ bâng quơ ba chữ. Đúng vậy, không sao cả! Nếu cô còn đợi đến ngày đó, thì sự chờ đợi này chẳng khác nào chờ chết. Cô tự biết, một thân bệnh này sẽ chẳng thể làm gì, nhưng mệnh lệnh khó cãi ngoài phục tùng chính là phục tùng. Nếu không, con đường phía trước đợi cô không phải gian nan khó khăn nữa, mà là cái chết cách đây không xa.
Chức năng các cơ quan lại lần nữa suy nhược, liệu rằng có sẽ giống như năm kia hay không? Cô không biết, cô chỉ rõ ràng nhất, dù chuyện gì xảy ra, còn sống là tốt rồi.
"Còn Lãnh Thiên..." Sao người có thể bình thản như vậy, đừng doạ em đau tim chủ nhân a. Bằng mọi cách phải ngăn chủ nhân lại, chỉ ngày mai, ngày mai nữa thôi. Chỉ cần duy trì thêm một ngày nữa, chủ nhân sẽ không phải chịu thống khổ nữa. Nhưng với tính cương liệt kia, ngoài Lãnh Thiên ra, e rằng không ai có thể níu kéo bước chân chủ nhân.
"Hắn là ai vậy?" Băng Ly nhấc mi, thản nhiên hỏi.
Hoa Dao Âm:"......"
Trong khi Huyền Âm ôm đầu bi thương tưởng tượng ra vô số hình phạt dã man từ Băng Ly, thì bên tai vang lên thanh âm từ tính nhàn nhạt, có chút thanh lãnh, chất giọng trong trẻo sạch sẽ.
"Ngủ, thoải mái?"
Cô ngẩng đầu nhanh nhảy trả lời:"Uh, ngủ rất ngon.^^" Còn nở nụ cười phối hợp biểu thị mình ngủ vô cùng ngoan giấc.
Sau s, nét cười hồ khởi cứng đời, trong lòng thầm muốn lật bàn chất vấn, thiên a, ông là đang đùa tôi đấy à!?
Làm sao bây giờ a! Cô đâu cố ý chọc tức Băng Ly, chẳng qua mấy tháng này lăn lộn mệt mỏi khiến cô vừa tiếp xúc yên tĩnh cùng tấm chăn nệm tơ lụa mềm mại, liền lăn ra ngủ quên trời quên đất.
Hic...cô hoàn toàn vô tội a! Có trách thì hãy trách do nơi ở của Băng Ly chủ tử quá yên tĩnh, quá thoải mái đi.
"Vậy chuẩn bị đồ đi." Băng Ly gật đầu, trầm giọng ra lệnh.
"Đi đâu cơ?" Nhanh chóng thoát khỏi trạng bi oán, Huyền Âm ngơ ngác hỏi.
"Rừng rậm nhiệt đới." Băng Ly nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Oành Mây đen chốc lát kéo đầy đỉnh đầu, Huyền Âm khóc không ra nước mắt lết tới ôm chân Băng Ly, nghẹn ngào:"Chủ tử, không thể a! Em mới trở về thực nhớ người, ô.ô..ô..em mới không cần đi chốn khỉ ho cò gáy đó đâu." Số cô thực khổ nha, lần trước bị Tử Tâm lôi đi nằm vùng tới nay hai năm hoàn toàn bị nhiễm thói xấu, hiện tại mới về liền bị ném đi rừng rậm nhiệt đới. Ai biết đó có phải rừng có thú biến dị hay không?
"Hay là ném em đi sa mạc Sahara, hoặc Ai Cập, lăng mộ cũng được..." Huyền Âm thút thít bộ dạng đáng thương hề hề thương lượng. Ít ra mấy nơi khảo cổ gì đó cô từng nghiên cứu qua, chứ...vào rừng có khác nào kêu cô đi chịu chết a!
"Không muốn?" Băng Ly cúi người xuống, ngón trỏ nâng càm Huyền Âm để đối mặt với cô, đáy mắt u tối huyền ảo ánh lên tia hư vô bất định giống như dòng xoáy hòng muốn nhấn chìm đối phương, thản nhiên hỏi, trong lời nói không chút nào gượng ép hay uy hiếp nhưng lại doạ Huyền Âm đến câm nín thất kinh lùi về sau.
"Em..em liền đi thu xếp.." Huyền Âm đứng dậy kinh hoảng chạy ra ngoài.
"Sai Nhi Tình."
"Dạ?" Sai Nhi Tình bước lên một bước không dám nhìn Băng Ly.
"Đi theo Tử Âm." Nói xong cô đứng dậy đi vào nhà trong, bên trong không có chút ánh sáng của tự do, cũng như hơi thở của sự sống...nơi ở của Băng Ly chẳng khác lâu đài cổ kính xa xưa không có người sống, dinh thự chết chóc.
Sai Nhi Tình thở dài mang theo chút xót xa cùng căm phẫn.
Quá khứ đã phủ một lớp bụi thời gian dài đăng đẵng...nhưng Băng Ly lại chẳng buông xuống được. Có lẽ, những tổn thương kia đã quá sâu, vết thương đã lành, nhưng vết sẹo lòng kia, làm sao phai mờ đây.
Thân cô là người cùng trải qua một thời tuổi thơ của Băng Ly, cảm giác chua xót bất lực từng thời khắc bám lấy cô...cô không thể làm gì giúp Băng Ly ngoài việc giúp cô ấy chống đỡ Tử Động.
Tử Động là của Băng Ly. Nhưng vì những người gây ra tổn thương cho cô ấy, Băng Ly cự tuyệt nhận chức vị thủ lĩnh.
Huyền Âm là em gái cô, dĩ nhiên cũng có trách nhiệm này, chỉ là tựa hồ đến loại người như em ấy cũng bị Băng Ly doạ sợ thì còn ai đủ can đảm bên cạnh chữa lành thương lòng của Băng Ly bây giờ.
Chỉ hy vọng...Lãnh Thiên, tốt nhất anh đừng làm tôi thất vọng. Nếu không, anh đợi cả Vạn huyết chôn cùng đi!
♪
Bầu trời trong trẻo xanh ngát dần xuất hiện từng hạt trắng li ti. Lá cây xác xơ đã rụng hết chỉ còn lại khung cây trơ chọi hiu vắng.
Tuyết đầu mùa, bắt đầu rơi.
Con phố nhộn nhịp hẳn, các nhà hàng đầy ắp người, sắp có hiện tượng kẹt xe.
Trong khi con đường lớn rộn ràng người qua lại, bên kia con đường lại vắng vẻ tiêu điều, nhiễm mấy phần u ám hoang vắng của phim kinh dị.
Điều đặc biệt ở đây, chỉ có hai người.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, hai người đi song song. Lãnh Thiên nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, khẽ nói:"Hài lòng không?"
Băng Ly nhìn vào mắt Lãnh Thiên một lúc lâu mới gật đầu. Không người, yên tĩnh, yên tĩnh một cách tuyệt đối, đó chính là điều cô muốn.
Lãnh Thiên lấy tay cô khoác lên tay mình, nở nụ cười mãn nguyện, chậm rãi hỏi:"Em muốn đi đâu nữa không?"
Lần này Băng Ly hơi nhíu mày ngả đầu nhìn hắn, phun ra hai chữ:"Yên tĩnh." Lãnh Thiên bị cô chọc đến câm lặng, ngoài nhìn trời còn có thể làm gì. Bản thân vất vả bao hết con đường để tặng cô một ngày dạo phố, hắn muốn trò chuyện với cô, thế nhưng hai chữ yên tĩnh kia, làm hắn nuốt hết mọi ngọt ngào trong bụng.
Vì sao, Băng Ly lại không có thiên tính của con gái a!!? Đi dạo chủ yếu nói chuyện kéo gần khoảng cách tăng thêm phần lãng mạn, thế sao hắn lại cảm thấy cô càng ngày càng xa vời thế này.
Ly nhi...đợi chờ một người đã quên hết quá khứ, kí ức xoá sạch, em có biết không, chuyện này quả thật rất khổ sở.
"Lá phong đỏ."
"Hả?" Lãnh Thiên quay đầu lại nhìn cô đang ngồi xuống nhặt lá phong đỏ, sau đó hai ngón tay kẹp lấy đưa cho anh.
Băng Ly tự mình bước đi hưởng thụ phong cảnh mình yêu thích. Nhưng không hiểu sao lọt vào mắt hắn, bóng lưng cô trở nên cô độc lạ thường. Dường như, không ai một ai có thể xâm lược thế giới của cô, nơi thế giới nhỏ bé của cô tuy trống rỗng xám xịt, nhưng cô lại không hề nghĩ dung chứa bất cứ ai.
"Ly nhi.."
"Tiểu Dạ..."
Lãnh Thiên cúi đầu trầm mặc, tiếng gọi như có như không toát ra từ thanh quản. Bản thân hắn không hề hay biết rằng, bước chân Băng Ly sững lại vài giây thoáng tiếp tục bước đi như chưa nghe thấy gì.
Nỗi đau kia...hãy quên đi, Thiên.
♪
"Chủ nhân." Hoa Dao Âm nâng cao giọng, lần nữa gọi.
Băng Ly ngồi trên xích đu ngước nhìn bầu trời về đêm, gió mát vi vu thoáng qua trêu chọc mái tóc của cô, đôi mắt lấp lánh như chứa vạn sao tinh tuý, thuần khiết.
"Dao Âm?"
"Dạ. Người tính khi nào đi?" Dao Âm cau mày, thầm tính nhẩm còn bao nhiêu ngày nữa.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, thời gian nhẹ nhàng trôi đi. Mất một lúc sau mới nghe thấy thanh âm tựa như gió thoáng qua hoà vào bầu trời đêm.
"Hôm nay."
Hoa Dao Âm ngẩn người, nhịp thở chậm lại vài giây. Sau khi định hình chạy theo, thấp giọng:"Chủ nhân, sức khoẻ của người..."
"Không sao cả." Cô hững hờ bâng quơ ba chữ. Đúng vậy, không sao cả! Nếu cô còn đợi đến ngày đó, thì sự chờ đợi này chẳng khác nào chờ chết. Cô tự biết, một thân bệnh này sẽ chẳng thể làm gì, nhưng mệnh lệnh khó cãi ngoài phục tùng chính là phục tùng. Nếu không, con đường phía trước đợi cô không phải gian nan khó khăn nữa, mà là cái chết cách đây không xa.
Chức năng các cơ quan lại lần nữa suy nhược, liệu rằng có sẽ giống như năm kia hay không? Cô không biết, cô chỉ rõ ràng nhất, dù chuyện gì xảy ra, còn sống là tốt rồi.
"Còn Lãnh Thiên..." Sao người có thể bình thản như vậy, đừng doạ em đau tim chủ nhân a. Bằng mọi cách phải ngăn chủ nhân lại, chỉ ngày mai, ngày mai nữa thôi. Chỉ cần duy trì thêm một ngày nữa, chủ nhân sẽ không phải chịu thống khổ nữa. Nhưng với tính cương liệt kia, ngoài Lãnh Thiên ra, e rằng không ai có thể níu kéo bước chân chủ nhân.
"Hắn là ai vậy?" Băng Ly nhấc mi, thản nhiên hỏi.
Hoa Dao Âm:"......"