“Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi ngày hôm nay nhìn như bị bắt mất hồn mất vía .”Bên trong quán trà,Chỉ trong nửa canh giờ, nam tử đối diện này đã ngẩn người ba lần rồi, Thiếu Thu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhạo báng.”Nhiều ngày không có gặp Hàm Hương cô nương, ngươi liền tương tư hay sao?”
“Nói bậy bạ gì đó !” Thu hồi tâm thần, Ngao Hạo liếc ngang quát lạnh, hắn biết rằng mình thật đang “Suy nghĩ lung tung” .
“Vậy ngươi thử nói xem, từ lúc chúng ta ngồi xuống đến bây giờ, ngươi thỉnh thoảng hoảng hốt mất hồn như thế, đến tột cùng là Thần Du đi đến nơi nào rồi hả ?” Thật làm người khác nhìn vào giống như đang thất tình vậy!
“Mắc mớ gì tới ngươi?” Bị bắt được khác thường của mình, Ngao Hạo có chút thẹn thành giận.
Đáng chết! Trên thực tế, hắn từ đêm qua gặp người con gái tên Thượng Quan Thu, suy nghĩ của hắn thường ở trong lúc lơ đãng liền chuyển tới trên người nàng, làm cho hắn cơ hồ cả đêm chưa chợp mắt, ngay cả ra khỏi Ngao phủ, vẫn còn cùng một bộ dạng.
Đáng ghét! Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác đêm qua mình thế nào không giải thích được.
Từ sau khi cưới nàng vào cửa thì lại không để ý đến nàng, lại không nghĩ rằng nàng có chân bị tật,còn có khuôn mặt bị hủy dung; càng không nghĩ tới là, nàng cổ quái đến làm người ta không biết được nàng là người như thế nào, nửa đêm du đãng xung quanh, thậm chí lúc nhìn thấy hắn, cũng hoàn toàn không có chút nào oán phẫn.
Thật là vô cùng quỷ dị.đây là loại phản ứng mà nữ nhân bị bỏ rơi trong đêm tân hôn,phu quân ghẻ lạnh hai năm qua nên có sao? Còn là. . . . . . Nàng căn bản không biết hắn là ai, giống như hắn lúc phát hiện ra khuê danh của nàng, cũng không biết nàng là ai?
Không! Hẳn không phải như thế!
Đêm qua, khi nàng dùng cặp con ngươi nhìn trong như làn nước mùa thu nhìn hắn cười khẽ ,loại cảm giác kỳ dị đó cho hắn trực giác rằng, nàng rất rõ ràng hắn là ai, cho nên. . . . . . Cho nên mới phải để cho hắn thật sâu cảm giác mình bị một đường bố trí.
Đến tột cùng, đáy lòng nàng đang suy nghĩ gì? Vì sao một cô gái khiếm khuyết như nàng, lại làm hắn cảm giác được một loại tình cảm vừa trầm tĩnh lại mãnh liệt như vậy, tựa như một vũng nước hồ thăm thẳm, làm cho người ta đoán không ra, đoán không rõ, rồi lại người ta không thể làm như không thèm để ý. . . . . .
“Ngao Hạo, ngươi lại thất thần rồi !” Không nhịn được than thở, Thiếu Thu không dám tin hắn chỉ trong chốc lát rốt cuộc lại mất hồn rồi.
Nghe tiếng gọi , thần trí Ngao Hạo liền kéo lại, hắn cảm thấy thật buồn bực. Đáng ghét! Tại sao lại có cảm giác không giải thích được với nữ nhân tên Thượng Quan Thu đó ?
“Thôi!” Khoát tay áo, Thiếu Thu quyết định buông tha.”Ta coi ngươi ngày hôm nay rất khác thường , đại khái cũng không cách nào nói chính sự, chúng ta buôn bán nhiều năm rồi, cũng chẳng cần thêm tiền nữa, nói xấu việc nhà đi!” Ai. . . . . . Hai nhà bọn họ có sinh ý lui tới, lừa cơ hội lúc hắn lơ đãng dụ hắn hiệp ước “lỗ vốn”.Thật đúng là bạn chí cốt mà.
“Còn có thể có chuyện xấu tốt gì để nói? ” Sau khi trấn định tâm thần, Ngao Hạo nếm trà thơm, gương mặt giả bộ như không thèm để ý.
“Đương nhiên là có!” Nhướng mày cười một tiếng,Thiếu Thu thần thái càng thêm nhẹ nhõm, quạt giấy trong taykhẽ lay động, nháy mắt chế nhạo nói: “Thí dụ như. . . . . . Tính toán khi nào đem Hàm Hương cô nương nhận vào trong phủ đây?” Chậc! Một năm trước đã giúp mỹ nhân chuộc thân rồi, không ngờ lại chỉ đem nàng an trí tại bên ngoài “kim ốc tàng kiều”, thật làm cho người khác không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì?
Ngao Hạo lạnh lùng đáp lại: “Ta đã nói rồi,ta cùng Hàm Hương không phải như ngươi nghĩ!” Đều nói qua mấy lần rồi, tên họ Thiếu này là nghe không hiểu tiếng người sao?
“Có người giúp cô nương thanh lâu chuộc thân, còn giúp nàng an bài mọi thứ, nói hắn và cô nương này không có gì, ngươi nghĩ, có người sẽ tin sao?” Nhạo báng hỏi ngược lại,Thiếu Thu tự nhận mình là tục nhân, thật sự không thể nào tin được .Lời hắn nói mười người nghe, có mười một người không tin.
“Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân trường ưu tư.” Ngao Hạo lạnh lùng giễu cợt.
“Ngươi thế nhưng mắng ta! Được rồi! Tiểu nhân liền tiểu nhân!” Không biết nên khóc hay cười, Thiếu Thu vẫn đánh chết không bỏ, thoải mái nói đùa : ” như vậy xin ngài giải thích nghi hoặc của tiểu nhân đi! Ngao Đại công tử, cũng lâu như vậy rồi, tại sao còn không mau đem mỹ nhân Kim Ốc Tàng Kiều rướcvào phủ? Chẳng lẽ. . . . . . Thiếu phu nhân không đồng ý sao?” Lòng dạ biết rõ có người từ sau khi thành hôn sau liền đem nương tử cưới hỏi đàng hoàng gạt ở sau ót, câu nói này, thuần túy là đùa vui.
Vậy mà, câu này nói đùa này ngoài dự đoán lại có tác dụng lớn, Ngao Hạo đột nhiên đổi sắc mặt, sau khi trợn mắt giận dữ nhìn hắn một cái, đột nhiên đứng dậy ──
“Ngươi cứ ngồi đi! Ta còn có chuyện, đi trước một bước.” Dứt lời, vẻ mặt không vui một mình đi .
“Không thể nào?” Kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn biến sắc rời đi, sau khi lấy lại tinh thần, Thiếu Thu rốt cuộc không nhịn được cười .”Chẳng lẽ thật làm cho ta cấp thọt trung mã phong oa? Ha ha. . . . . . Lần này có thể thú vị rồi. . . . . .”
Mặt lạnh một đường về đến nhà, Ngao Hạo cực kỳ ảo não, vì sao mới nghe người ta đùa giỡn nhắc tới cổ quái nữ nhân đó, đáy lòng liền một hồi phiền não?
Ngay cả khi trở lại phủ, đáng ra phải về lại đình viện thế nhưng. . . . . Khi hắn phát giác thì người cũng đã đứng ở bên ngoài “Thanh Thu viện” rồi.
Nhìn chằm chằm ba chữ to trên tấm bảng , Ngao Hạo hai năm nay chưa từng tới ,tại sao hôm nay đôi chân hắn lại không ý thức được mà đến nơi này?
Trợn mắt lại trợn mắt , chần chừ lại chần chừ, thật vất vả, hắn cố đè xuống đáy lòng xôn xao, khẽ hừ một tiếng, đang định cất bước rời đi ──
Bỗng dưng, loáng thoáng nghe tiếng huyên náo từ trong đình viện trước nay yên ắng phát ra, hắn không khỏi ngẩn người, theo bản năng, bước chân tự động đi vào.
Men theo tiếng vang, hắn ẩn thân ở một góc khuất ngoài cửa sổ, nghe thanh âm không thể quen thuộc hơn của Ngao lão thái gia đang khóc lóc kể lể ──
“Ô ô. . . . . . Thu nha đầu, ta thực có lỗi với con, cũng thực có lỗi với cha con . . . . . .” từ bên trong, Ngao lão thái gia nước mắt ngắn dài, miệng không ngừng sám hối.
“Gia gia, người đừng nói như vậy mà, mau lau nước nước mắt, uống một ngụm trà giải nhiệt đi!” Đưa khăn tay cho lão thái gia, Thượng Quan Thu đáy mắt chứa đựng nụ cười yếu ớt, rót chén trà thơm cho ông .
Không khách khí cầm lấykhăn tay lau nước mắt nước mũi, Ngao lão ông buồn bã, trong lòng tràn đầy tức giận, miệng mắng to:”Đều là tôn nhi của ta không tốt, sau khi cưới con vào cửa liền mặc kệ, ngay cả một chút quan tâm cũng chưa từng, mặc kệ ta thế nào la mắng hắn vẫn không nghe, làm hại con đến nay vườn không nhà trống. . . . . .” Dừng một chút, hốc mắt không nhịn được lại trào ra giọt lệ đau lòng .”Nếu cả đời hạnh phúc của con đều hủy hết trong tay tôn nhi của ta, hỏi ta sau khi chết làm sao dưới cửu tuyền dám gặp cha con đây?” Ô ô ~~ Ông thực xin lỗi lão bằng hữu !
“đúng vậy!đúng vậy! Đều là thiếu gia không được, bạc đãi thiếu phu nhân!”đứng một bên,nha hoàn thanh tú lanh lợi Đông Nhi thân cận của Thượng Quan Thu suốt hai năm, như cùng chung mối thù truyền kiếp gật đầu lia lịa.
Trong hai năm qua, nàng hầu hạ thiếu phu nhân, thật hiểu rõ thiếu phu nhân tốt như thế nào, một lòng sớm hướng về thiếu phu nhân, nhưng cố tình trong phủ những tên miệng mồm độc địa kia nói phu nhân chính là diện mạo xấu xí mới bị thiếu gia ghét bỏ, vừa vào cửa liền thất sủng, thậm chí còn có người cố ý ở trước mặt nàng nói lời chế nhạo Thiếu phu nhân, làm nàng mỗi lần nghe đều tức giận.
Trên mặt thiếu phu nhân quả thật rõ ràng có vết sẹo, nhưng nếu lướt qua vết sẹo kia, nghiêm túc nhìn kỹ ngũ quan của nàng thật ra rất xinh đẹp , nhất là cặp mắt kia, giống như là hai ao nước hồ trong veo nhìn không thấy đáy, khi nhìn người khác tựa như muốn câu hồn đoạt phách , đẹp đến nỗi khiến cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, thật lâu không cách nào hồi hồn !
“Đúng! Đều là A Hạo không được!” Có người ủng hộ, Ngao lão ông càng thêm tinh thần dâng cao, liên tiếp vỗ bàn mắng: “Cái tên vô tâm đó, không tim không phổi ,nói tới làm ta không thể nguôi giận , ta phải đi mắng hắn, bắt hắn tới nơi này ở, nói cho con câu trả lời thỏa đáng.” Ô. . . . . . Ông muốn ôm tiểu huyền tôn à! Còn chưa viên phòng, ở đâu ra huyền tôn mà chạm tới, có phải không?
Thật ra thì. . . . . không cần phiền phức như thế, trước mắt như vậy, chính là tình trạng nàng mong đợi nhất, nếu Ngao Hạo thật chuyển tới đây, nàng mới thực nhức đầu!
Trong bụng thầm nghĩ, dù sao lời cũng khó mà nói ra , Thượng Quan Thu cũng chỉ có thể cười nhạt không tiếp lời, mặc cho lão nhân gia trong miệng cằn nhằn nói liên miên mắng “tôn nhi lạnh lùng” nhà mình .
“cái tên lòng lang dạ sói này, bỏ lại nương tử của mình không để ý, hai năm qua cũng chưa từng nghe hỏi tới, thật không phải đàn ông mà. . . . . .” Không ai ngăn trở, Ngao lão ông mắng được càng thêm tận hứng, vừa mắng,đôi mắt còn trộm dò xét phản ứng của Thượng Quan Thu , chỉ thấy nàng từ đầu đến cuối, bờ môi vẫn chứa đựng nét cười nhàn nhạt yếu ớt, lập tức hắn tao liễu tao đầu, lấy lòng xoa tay cười theo.”Thu nha đầu, gia gia mắng như vậy, con có hài lòng hay không? Nếu là hài lòng , vậy. . . . . . Cái này bàn cờ có thể hay không để cho ta Ngũ Tử?”
Nói cho cùng, lão nhân gia mới vừa lớn giọng lấy tôn nhi ra đùa giỡn, thì ra là để khiến cho cháu dâu vui vẻ, đồng ý ở trên bàn cờ nhường hắn một bước.
Ngoài cửa sổ, Ngao Hạo đang trốn bên kia vách tường nghe được, trên trán gân xanh nổi lên, không thể tin được lão nhân gia ở sau lưng mắng hắn phải cẩu huyết lâm đầu, cũng chỉ vì một ván cờ.
Người già như hắn còn có chiêu này a, Thượng Quan Thu không khỏi bật cười.”Gia gia, người muốn con nhường cho người, cần gì phải hao phí nhiệt tình như vậy, nói thẳng là được.” Vừa nói, vừa rất tự động mà từ trên bàn cờ nhặt năm miếng Bạch Tử.(là quân cờ??)
“Vô công bất thụ lộc sao!” Vừa thấy nàng nhặt lên Bạch Tử, Ngao lão thái gia liền đặt trên bàn cờ, chuyên tâm suy nghĩ làm thế nào đi nước kế tiếp, đồng thời trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta giúp con mắng chửi người, con để cho ta tử nhi, như vậy không phải rất tốt sao? Lại nói, “Tôn nhi mặt lạnh đó” quả thật cũng thiếu người mắng. . . . . . Ừ. . . . . . đặt nơi đó thì tốt hơn chăng. . . . . .” Gãi đầu,vẻ mặt rất phiền não.Thấy thế, Thượng Quan Thu cười khẽ, đợi một lúc lâu, lão nhân gia mới thận trọng đặt xuống một quân cờ.
*Vô công bất thụ lộc: không có công thì không nhận thưởng
“Tốt! Cứ như vậy đi!” Lòng tin tràn đầy, lão thái gia xác định lúc này mình sẽ không dễ dàng bại trận.
Nhìn quét qua cả bàn cờ , Thượng Quan Thu liền không chút suy nghĩ nhặt lên quân trắng hướng bàn cờ chằng chịt đặt quân cờ xuống, lập tức liền nghe tiếng lão nhân gia kêu lên thê lương thảm thiết ──
“Không tính ! Không tính ! Mới vừa rồi không phải vậy mà!” Thật nhanh đem quân cờ đen khi nãy còn khổ não suy nghĩ thu lại, đem cái viên cờ trắng vừa rồigiết hắn trở tay không kịp ném trả cho nàng, Ngao lão ông cố ý chơi xỏ lá.”Chơi lại! Ta muốn chơi lại!”
Oa ── hắn là già rồi mắt mờ phải không, thế nào không phát hiện nơi nguy cơ kia? Thu nha đầu cũng thực lanh lẹ, thế nhưng muốn thừa cơ giết hắn hoa rơi nước chảy, thật quá đáng!
“Gia gia, tới hai lần không phải đại trượng phu.” Hai năm qua bồi lão nhân gia đánh cờ, Thượng Quan Thu sớm đã đem chuyện đổi ý của ông đã thành thói quen, nhưng vẫn là cố ý giễu cợt nhắc nhở.
“Biết sai có thể sửa mới là hán tử chân chính.” Giận trừng một cái, Ngao lão thái gia ngược lại lẽ thẳng khí hùng, không chút nào biết đỏ mặt.”Ta là chân hán tử, cho nên biết sai có thể sửa sao!”
Cười khẽ không dứt, Thượng Quan Thu thuận theo hắn.Chỉ là “Biết sai có thể sửa chân hán tử” dù biết sai có thể sửa bao nhiêu lần, kỳ nghệ không bằng người, trong chốc lát vẫn bị giết cá hoa rơi nước chảy, lập tức liền thua trận.
Nhìn quân đen trong tay bị giết không chừa mảnh giáp bàn cờ, Ngao lão thái gia mặt buồn nản, không nhịn được oán trách.”Thu nha đầu, con không có suy nghĩ, cũng không biết…khiến lão nhân gia ta. . . . . . Không chơi! Ta muốn đi về!” Cuối cùng, còn thở phì phò đùa bỡn nâng tiểu Nhậm tính.
Thấy hắn tựa như thường ngày thua cờ liền ăn vạ, Thượng Quan Thu không nhịn được bật cười, vội vàng dịu dàng trấn an.”Gia gia, ngài chớ giận! Như vậy đi! Ngày mai con sẽ nhường người, như thế nào?”
“Thật chứ?” tựa như đứa bé được ăn kẹo đường , Ngao lão ông hai mắt nhất thời tỏa sáng lấp lánh, lập tức đổi giận thành vui.
“Là thật!” Cố nín cười, nàng cố làm ra vẻ nghiêm túc một chút .
“Được được được! Con chớ quên lời của mình đã nói đấy.” Kích động không dứt, Ngao lão thái gia từ trên ghế đứng dậy, lần này tinh thần thực sảng khoái.”Đợi ta trở về nghiên cứu kỹ mới vừa rồi thua như thế nào, ngày mai trở lại tìm con chém giết.” Dứt lời, thật vui mừng xoay người ra bên ngoài đi, chuẩn bị đi trở về khổ nghĩ một phen.
“Đông Nhi, đưa Lão Thái Gia trở về.” Thấy hắn hưng cao thải liệt quay đầu bước đi, Thượng Quan Thu vội vàng phân phó Đông Nhi đưa người.
“Dạ!” Ngay từ lúc một bên cười trộm Đông Nhi, vào lúc này không nhịn được toét ra tiếng cười thật lớn, liên tục không ngừng đuổi theo bước chân lão nhân gia .
Ngoài cửa sổ, Ngao Hạo liếc thấy lão nhân gia đi ra, lập tức liền hướng cây cột sau trốn một chút, cho đến khi tiểu nha hoàn tên Đông Nhi kia cùng với lão nhân gia rời ” Thanh Thu viện”không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn mới lại chậm rã từ sau cây cột đi ra, lần nữa đứng ngoài cửa sổ.
Hừ! Nhìn bọn họ mới vừa chuyện trò vui vẻ thân thiện, nàng ngược lại cùng gia gia thật tốt!
Trong bụng thầm nghĩ, ánh mắt Ngao Hạo trầm ngưng nhìn bên trong bàn cà thọt bước chân, không biết từ chỗ nào lấy ra một cây sáo thuôn dài, bàn tay nàng khẽ vuốt ve thân tiêu sau một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi giơ sáo dán môi đang muốn thổi.
Bỗng dưng, động tác của nàng dừng lại, con ngươi trong suốt như làn thu thủy thẳng hướng ngoài cửa sổ nhìn, không chớp mắt đối cặp mắt đen thâm trầm của hắn.
Là hắn!
Thượng Quan Thu ngẩn ra, thế nào cũng không nghĩ đến có người đột nhiên xuất hiện, làm nàng có cảm giác bị nhìn trộm thật không thoải mái mà người đó lại là hắn ── Ngao Hạo.
Chậm rãi để cây tiêu xuống, nàng trầm tĩnh mỉm cười.”Có chuyện gì sao?” Hai năm qua, phu quân hữu danh vô thực lần đầu tiên tới tìm nàng, vì chuyện gì? Chẳng lẽ. . . . . . Là vì đêm qua không ngờ vô tình gặp được?
Vì sao nhìn thấy hắn, nàng không hề có cảm giác gợn sóng gì? Đây là phản ứng mà cô nương bị lạnh nhạt hai năm nên có sao? Đuôi lông mày khẽ nhếch, Ngao Hạo chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Hắn không trả lời, Thượng Quan Thu cũng không hỏi nữa, tự mình đứng dậy cầm cây sáo thu tay về.
“Tại sao không thổi?” Ngao Hạo rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc lên tiếng.
“Tài nghệ không tinh, không dám bêu xấu.” Cười nhạt, Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân. Nàng thường không ở trước mặt người ngoài thổi sáo, may mắn nghe được nàng thổi một khúc, cũng chỉ có hai người, một đã qua đời, mà một. . . . . . Hồi lâu tương lai nhìn nàng rồi.
Là thế này phải không? Chẳng biết tại sao, Ngao Hạo cảm thấy bởi vì để ý sự tồn tại của hắn mà làm nàng dừngthổi, tùy ý tìm lý do qua loa tắc trách.
Bức tường lạnh nhạt giữa hai người.
Nghĩ đến loại khả năng này, một cỗ bị bài xích kỳ quái không vui dâng lên, để cho hắn hai năm qua lần đầu tiên chủ động bỏ đi bức tường lạnh nhạt giữa hai người, rời đi cửa sổ bên ngoài, không để ý ánh mắt hơi ngạc nhiên của nàng, tự mình từ cửa đi vào phòng khách.
“Nàng có phiền ta tự vào không?” Nhướng mi, giống như nhìn ra nàng đáy mắt chợt lóe lên vẻ mặt kinh ngạc, Ngao Hạo rốt cuộc nở nụ cười. Đáy mắt trầm tĩnh của nàng có chút động tĩnh, thật để cho người nhìn vừa lòng cực kỳ.
“Làm sao lại như vậy?” Ánh mắt thu lại, vẻ kinh ngạc biến mất, nàng khôi phục vẻ trầm tĩnh vốn có.”Chỉ là thụ sủng nhược kinh thôi!”
Thụ sủng nhược kinh?
Nhíu mày ngưng thê, Ngao Hạo không cách nào không nghi ngờ ý giễu cợt trong lời nói, nhưng vẻ mặt nàng lại bình tĩnh không nhìn ra ý định, lập tức, tròng mắt đen trầm ngưng của hắn như có như không tính lên tiếng ──
“Nàng oán trách ta?” Hắn nghĩ muốn biết sau vẻ mặt trầm tĩnh kia , đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
Không ngờ tới hắn sẽ như thế nói thẳng chất vấn, Thượng Quan Thu cảm thấy kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngay sau đó lắc đầu cười khẽ.”Ngươi đa nghi rồi.”
Nghi ngờ, cảm thấy cổ quái, Ngao Hạo hỏi tiếp: “Hai năm qua, nàng thật đáy lòng không oán?” Bị phu quân coi thường hai năm lại hoàn toàn không hề hỏi tới, nói người khác như thế nào tin tưởng!
Đem chất vấn của hắn đều xem ở trong mắt, Thượng Quan Thu thú vị cười nói: “Cũng không phải là chỉ có mình người không muốn việc hôn sự này !”
Nàng lời này ý là. . . . . .
“Nàng không cam tâm tình nguyện gả cho Ngao Hạo ta?” nhíu mắt hỏi khẽ.
“Di mệnh hứa hôn của cha, ta chỉ là không muốn làm trái thôi.” Chứa đựng cười yếu ớt, nàng âm thanh nhạt nói: “Chàng không cần áy náy, ta không muốn hôn sự này, có thể có cái gì oán đây? Hai người chúng ta tất cả cư nhất phương, ngươi đi cuộc sống của ngươi, ta có cuộc sống của ta, không phải tốt vô cùng?”
Nghe vậy, xác định nàng đối với việc hôn sự này giống nhau vô ý, Ngao Hạo không biết nên cảm giác vui mừng hay cảm thấy nhục nhã, lập tức có loại không biết cảm giác nên khóc hay nên cười, nhưng càng nhiều hơn là đối với nàng nồng hậu hăng hái.
Ngay cả khi cảm nhận được ánh nhìn cổ quái chăm chú từ hắn, Thượng Quan Thu mặt vẫn bình tĩnh, bước chân cà thọt từ từ đi tới trước bàn, đang muốn dọn dẹp bàn cờ tàn cuộc sắp, lại nghe hắn chợt mở miệng ──
“Cùng ta đánh một ván cờ, được không?” Tầm mắt hướng trên bàn bàn cờ tàn cuộc đảo qua, Ngao Hạo đột nhiên yêu cầu.
Kỳ nghệ của gia gia, hắn rành rẽ nhất. Mới vừa thấy nàng có thể ở nhường cho gia gia lúc quân cờ nắm phần thắng, để cho ông không nhịn được hưng khởi hăng hái đánh tiếp,sau đó đánh ông đầu rơi máu chảy.Hắn thực muốn thử một chút nàng kỳ nghệ đến tột cùng có bao nhiêu cao minh.
Đang dọn dẹp bàn cờ, đôi tay nhỏ bé dừng lại, nàng hứng thú nhìn hắn một cái. . . . . . Đây coi như là thân thiện bước đầu sao? Cũng tốt! cùng phu quân hữu danh vô thực trở thành quan hệ bằng hữu lui tới cũng thật thú vị, có phải không?
“Không muốn nể mặt sao?” Không được đáp lại, Ngao Hạo không khỏi nhíu mày.
Lắc đầu một cái, Thượng Quan Thu cười.”Cần ta nhường cho chàng sao?”
Quá khinh thường người!
Bị cô ấy mang theo khinh nhục hỏi ngược lại, kích thích dâng lên, Ngao Hạo khí thế Vạn Quân Địa Đại vung tay lên.”Không cần!”
Cười cười, nàng không nói thêm , bàn tay trắng nõn đưa ra, ý bảo hắn trước.
Lập tức, Ngao Hạo mang theo tôn nghiêm cùng ngạo khí, vẻ mặt nghiêm cẩn mở ra hộp quân cờ, triển khai một cuộc đấu trí cùng chém giết.
“Một ván nữa!” Nhìn chằm chằm nàng chuẩn bị dọn dẹp đang dang dở , Ngao Hạo trầm giọng hô.
Còn phải chơi nữa sao? Đây đã là ván thứ ba rồi !
Nhìn coi mặt hắn có dính chút bụi đất, lại xem một chút bên ngoài sắc trời, Thượng Quan Thu cố nín cười, nhẹ giọng nhắc nhở.”Sắc trời. . . . . ..”
Ngao Hạo nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt nàng trầm tĩnh, thế nào cũng không dám tin mình nhiều năm chưa có địch thủ kỳ nghệ, lại dưới tay nàng liên tiếp đánh bại ba bàn,thất bại thảm hại, bị giết phải không chừa mảnh giáp.
“Nàng kỳ nghệ là từ ai học hay sao?” Bởi vì lòng tự ái nghiêm trọng bị thương, trực giác nhận định nàng có danh sư chỉ đạo.
“Ta chỉ xem một chút nhàn thư, sách dạy đánh cờ, tự mình chơi, còn có thể hướng ai học đây?” nàng một bên dọn dẹp, một bên thuận miệng trả lời, cảm thấy câu hỏi của hắn rất kì quái .
Đùng!
Một mũi tên nhọn đâm xuyên lòng tự ái, Ngao Hạo thế nào cũng không nghĩ đến nàng chỉ là xem một chút sách dạy đánh cờ, tự mình chơi lại có thể đem người từng học hỏi danh sư là hắn vây quét phải hoa rơi nước chảy, chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Đây thật là quá đau đớn đi!
Một cỗ cố chấp không cam lòng, thề kiếm về mặt mũi.” Một ván nữa! Chỉ cần nữa một ván thôi!” Đáng ghét! Hắn không tin mình không thắng được!
A. . . . . . Cái này gọi là gia gia như thế nào phải có cháu như vậy sao? Nhớ năm đó, Ngao lão thái gia lần đầu tiên tìm nàng đánh cờ bị thua cũng có loại phản ứng như thế.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Thu khẽ cười lên.
Nụ cười này của nàng làm để cho lòng tự ái đang bị thương của Ngao Hạo thoáng kéo về thần chí, lập tức không khỏi có chút lúng túng, gương mặt tuấn tú hiện lên tia ửng hồng.
Đáng chết! Hắn mới vừa là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng giống như một không chịu thua đứa bé đang nháo kỳ cục, truyền đi chẳng phải làm cho người ta chuyện cười!
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, Ngao Hạo ho một tiếng, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra.”Sắc trời quả thật đã muộn! Ta cũng nên rời đi.” Từ khi trưởng thành, lần đầu tiên cảm thấy quẫn bách như vậy, hắn bận không thay nhau nổi lên thân, dưới ánh mắt nổi lên ý cười của nàng, cuối cùng vẫn không nén được trong lòng cố chấp.
“Ngày mai một ván nữa được chứ?” Ngao Hạo chưa từ bỏ ý định.
“Hoan nghênh!” Cố nín cười.
“Tốt! Ta sẽ tìm đến nàng .” Tròng mắt đen sáng lên, mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, ngay sau đó phát hiện mình biểu hiện được thật sự thất thố, nhất thời lại cố làm cho mình trấn định một chút, thật sâu lại nhìn nàng một cái, lúc này mới sải bước ra ngoài phòng.
Vừa ra ngoài phòng, trên hành lang, tiểu nha hoàn đang chờ đợi, nhìn thấy lúc hắn đi ra, hai mắt nhất thời tròn vo ngạc nhiên, thật giống như hắn đang nơi này là cỡ nào kinh người , để cho hắn không khỏi nhíu mày.
“ách, thiếu gia khỏe mạnh!” Run giọng thỉnh an chào hỏi, Đông Nhi thế nào cũng không ngờ đến sau giữa trưa tiễn Lão Thái Gia một chuyến, ai ngờ mới trở về, thấy thiếu gia hắn đã ở trong phòng khách cùng phu nhân đánh cờ rồi, bị làm cho thất kinh, thiếu chút nữa không thể mở to đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn làm nàng luống cuống tay chân.
May mắn phu nhân nhìn ra luống cuống của nàng, phân phó nàng đứng bên ngoài chờ đợi, lúc này mới có thời gian khôi phục tâm tình đang kinh hách, đợi một chút sắc trời cũng tối, thiếu gia hắn lức này mới đi ra !
Quét tiểu nha hoàn vẻ mặt đang run rẩy, nghĩ đến Thượng Quan Thu chân thọt hành động bất tiện, chẳng biết tại sao, đáy lòng Ngao Hạo mơ hồ có chút ít thương tiếc ngay cả mình cũng không hiểu, lập tức không khỏi nghiêm nghị giao phó.”Hầu hạ phu nhân tốt, hiểu chưa?”
“Đông, Đông Nhi hiểu!” Ô. . . . . . Thật hung dữ! Người ta hai năm qua vốn là đem phu nhân phục vụ thật tốt, đâu còn chỗ để hắn nói a! Đối với phu nhân không tốt là thiếu gia chính hắn mới đúng !
“Hiểu là tốt rồi!” Hài lòng gật đầu, Ngao Hạo lúc này mới chậm rãi rời đi.
Đưa mắt nhìn thân ảnh hắn ra khỏi”Thanh Thu viện” , Đông Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng khách, luôn miệng kêu lên ──
“Phu nhân, thiếu gia hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn làm sao sẽ tới chỗ này cùng người cùng người đánh cờ?” Kích động ba chân bốn cẳng khoa tay múa chân, cả một buổi chiều nghi vấn, vào lúc này toàn bộ thổ lộ ra ngoài.
Hai năm qua chẳng quan tâm, thế nào ngày hôm nay lại đột nhiên tâm huyết lai triều đến tìm phu nhân đánh cờ? Quỷ dị! Thật là quỷ dị!
“Nhàn rỗi giết thời gian thôi mà !” Nhẹ giọng cười nhạt, Thượng Quan Thu tự nhận mình không phải là Ngao Hạo, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
“Phu nhân, loại lý do này thực kém! Người muốn qua loa tắc trách ứng phó nô tì , phiền toái cũng xin nghiêm túc một chút !” Vừa nghe đã biết đang ứng phó qua chuyện, Đông Nhi chu mỏ kháng nghị.
Hai năm qua, chủ tớ các nàng ở tòa nhà lạnh lẽo này”Sống nương tựa lẫn nhau” , tình nghĩa sớm vượt qua phân chia chủ tớ, vì thế nàng thường ngày nói chuyện cũng liền không kiêng dè, không biết lớn nhỏ.
Thấy nàng thở phì phò thẳng thắn kháng nghị, Thượng Quan Thu không khỏi thú vị cười nói: “Ngươi giúp ta tìm lý do tốt để ta dễ nhớ, lần tới lấy thêm tới ứng phó ngươi.”
“Phu nhân, người thật là không có thành ý!” Phồng má dậm chân, Đông Nhi gương mặt thanh tú trướng đến đỏ rừng rực.
Mặc cho nàng oa oa kêu to, Thượng Quan Thu tự mình ngồi ở trước bàn, rót cho mình ly trà ngon thơm ngát , sắp thỏa mãn uống xuống, Đông Nhi lại nhai đi lại, chỉ là vẻ mặt thở phì phò không thấy.
“Phu nhân, cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái này. . . . . . Nên nói như thế nào đây. . . . . .”gương mặt Thanh tú không biết nên nói hay không, vẻ mặt chần chờ , nàng thật phiền não.
“Thế nào?” Thượng Quan Thu mỉm cười hỏi. Chuyện gì xảy ra? Nha đầu này từ trước đến giờ có chuyện không giấu được thẳng tính, thế nào vào lúc này lại ấp úng .
“Ừ. . . . . .” Do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đem đầy bụng lời nói toàn bộ đổ ra .”Phu nhân, trước kia là bởi vì thiếu gia không để ý tới người, cho nên ta cũng vậy đừng nói, tránh khỏi ngài phiền lòng. Nhưng hôm nay thiếu gia đột nhiên chú ý tới người , như vậy có một số việc nhỏ ta liền không thể không nói cho ngài.”
“Ngươi nói đi, ta đang nghe!” uống thêm ngụm trà thơm, Thượng Quan Thu nhàn nhã đáp.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia hắn ngày thường khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, mê đảo các cô nương thực không sai, nhưng. . . . . . Nhưng người cũng đừng vì vậy bị hắn làm cho mê đi, hắn một năm trước đã giúp một cô nương hoa lâu vang danh kinh thành chuộc thân, ở bên ngoài “kim ốc tàng kiều”, nghe nói lúc nào cũng có thể đón người vào trong phủ nạp làm tiểu thiếp, ngừơi nếu đặt trên người thiếu gia quá nhiều tình cảm, về sau không tránh được sẽ đau lòng .” Đông Nhi một hơi nói hết lời.
Đông Nhi tuy là nha hoàn Ngao phủ, chính là hàng tháng nhận lương của Ngao gia , Ngao Hạo mới là chủ tử chân chính , nhưng nàng một lòng đều hướng về Thượng Quan Thu .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy rầu rỉ, Thượng Quan Thu nở nụ cười. A! Nha đầu này là thật tâm che chở nàng, lo lắng đem nàng nếu thật thích Ngao Hạo mà đau lòng nha!
“Thiếu phu nhân, ngừơi đừng cứ cười mãinhư thế a! Đông Nhi. . . . . . Đông Nhi nói là nghiêm túc!” Cho là nàng không tin, Đông Nhi gấp đến độ dậm chân.
“Ta hiểu, Đông Nhi.” Dịu dàng trấn an, Thượng Quan Thu trong khí nóng mờ mịt của tách trà dâng lên,lạnh nhạt cười yếu ớt.”Ta cho tới bây giờ không có ý định đối với hắn đặt lên tình cảm. . . . . .”
A. . . . . . kim ốc tàng kiều? Không có ý tốt bên ngoài đấy! Một nam tử thành thục, đương nhiên phải có nhu cầu kia.
Lại nói, nàng thật đúng là nên cảm tạ hoa khôi kia giúp nàng”Phân ưu hiểu lao”!
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi ngày hôm nay nhìn như bị bắt mất hồn mất vía .”Bên trong quán trà,Chỉ trong nửa canh giờ, nam tử đối diện này đã ngẩn người ba lần rồi, Thiếu Thu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhạo báng.”Nhiều ngày không có gặp Hàm Hương cô nương, ngươi liền tương tư hay sao?”
“Nói bậy bạ gì đó !” Thu hồi tâm thần, Ngao Hạo liếc ngang quát lạnh, hắn biết rằng mình thật đang “Suy nghĩ lung tung” .
“Vậy ngươi thử nói xem, từ lúc chúng ta ngồi xuống đến bây giờ, ngươi thỉnh thoảng hoảng hốt mất hồn như thế, đến tột cùng là Thần Du đi đến nơi nào rồi hả ?” Thật làm người khác nhìn vào giống như đang thất tình vậy!
“Mắc mớ gì tới ngươi?” Bị bắt được khác thường của mình, Ngao Hạo có chút thẹn thành giận.
Đáng chết! Trên thực tế, hắn từ đêm qua gặp người con gái tên Thượng Quan Thu, suy nghĩ của hắn thường ở trong lúc lơ đãng liền chuyển tới trên người nàng, làm cho hắn cơ hồ cả đêm chưa chợp mắt, ngay cả ra khỏi Ngao phủ, vẫn còn cùng một bộ dạng.
Đáng ghét! Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác đêm qua mình thế nào không giải thích được.
Từ sau khi cưới nàng vào cửa thì lại không để ý đến nàng, lại không nghĩ rằng nàng có chân bị tật,còn có khuôn mặt bị hủy dung; càng không nghĩ tới là, nàng cổ quái đến làm người ta không biết được nàng là người như thế nào, nửa đêm du đãng xung quanh, thậm chí lúc nhìn thấy hắn, cũng hoàn toàn không có chút nào oán phẫn.
Thật là vô cùng quỷ dị.đây là loại phản ứng mà nữ nhân bị bỏ rơi trong đêm tân hôn,phu quân ghẻ lạnh hai năm qua nên có sao? Còn là. . . . . . Nàng căn bản không biết hắn là ai, giống như hắn lúc phát hiện ra khuê danh của nàng, cũng không biết nàng là ai?
Không! Hẳn không phải như thế!
Đêm qua, khi nàng dùng cặp con ngươi nhìn trong như làn nước mùa thu nhìn hắn cười khẽ ,loại cảm giác kỳ dị đó cho hắn trực giác rằng, nàng rất rõ ràng hắn là ai, cho nên. . . . . . Cho nên mới phải để cho hắn thật sâu cảm giác mình bị một đường bố trí.
Đến tột cùng, đáy lòng nàng đang suy nghĩ gì? Vì sao một cô gái khiếm khuyết như nàng, lại làm hắn cảm giác được một loại tình cảm vừa trầm tĩnh lại mãnh liệt như vậy, tựa như một vũng nước hồ thăm thẳm, làm cho người ta đoán không ra, đoán không rõ, rồi lại người ta không thể làm như không thèm để ý. . . . . .
“Ngao Hạo, ngươi lại thất thần rồi !” Không nhịn được than thở, Thiếu Thu không dám tin hắn chỉ trong chốc lát rốt cuộc lại mất hồn rồi.
Nghe tiếng gọi , thần trí Ngao Hạo liền kéo lại, hắn cảm thấy thật buồn bực. Đáng ghét! Tại sao lại có cảm giác không giải thích được với nữ nhân tên Thượng Quan Thu đó ?
“Thôi!” Khoát tay áo, Thiếu Thu quyết định buông tha.”Ta coi ngươi ngày hôm nay rất khác thường , đại khái cũng không cách nào nói chính sự, chúng ta buôn bán nhiều năm rồi, cũng chẳng cần thêm tiền nữa, nói xấu việc nhà đi!” Ai. . . . . . Hai nhà bọn họ có sinh ý lui tới, lừa cơ hội lúc hắn lơ đãng dụ hắn hiệp ước “lỗ vốn”.Thật đúng là bạn chí cốt mà.
“Còn có thể có chuyện xấu tốt gì để nói? ” Sau khi trấn định tâm thần, Ngao Hạo nếm trà thơm, gương mặt giả bộ như không thèm để ý.
“Đương nhiên là có!” Nhướng mày cười một tiếng,Thiếu Thu thần thái càng thêm nhẹ nhõm, quạt giấy trong taykhẽ lay động, nháy mắt chế nhạo nói: “Thí dụ như. . . . . . Tính toán khi nào đem Hàm Hương cô nương nhận vào trong phủ đây?” Chậc! Một năm trước đã giúp mỹ nhân chuộc thân rồi, không ngờ lại chỉ đem nàng an trí tại bên ngoài “kim ốc tàng kiều”, thật làm cho người khác không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì?
Ngao Hạo lạnh lùng đáp lại: “Ta đã nói rồi,ta cùng Hàm Hương không phải như ngươi nghĩ!” Đều nói qua mấy lần rồi, tên họ Thiếu này là nghe không hiểu tiếng người sao?
“Có người giúp cô nương thanh lâu chuộc thân, còn giúp nàng an bài mọi thứ, nói hắn và cô nương này không có gì, ngươi nghĩ, có người sẽ tin sao?” Nhạo báng hỏi ngược lại,Thiếu Thu tự nhận mình là tục nhân, thật sự không thể nào tin được .Lời hắn nói mười người nghe, có mười một người không tin.
“Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân trường ưu tư.” Ngao Hạo lạnh lùng giễu cợt.
“Ngươi thế nhưng mắng ta! Được rồi! Tiểu nhân liền tiểu nhân!” Không biết nên khóc hay cười, Thiếu Thu vẫn đánh chết không bỏ, thoải mái nói đùa : ” như vậy xin ngài giải thích nghi hoặc của tiểu nhân đi! Ngao Đại công tử, cũng lâu như vậy rồi, tại sao còn không mau đem mỹ nhân Kim Ốc Tàng Kiều rướcvào phủ? Chẳng lẽ. . . . . . Thiếu phu nhân không đồng ý sao?” Lòng dạ biết rõ có người từ sau khi thành hôn sau liền đem nương tử cưới hỏi đàng hoàng gạt ở sau ót, câu nói này, thuần túy là đùa vui.
Vậy mà, câu này nói đùa này ngoài dự đoán lại có tác dụng lớn, Ngao Hạo đột nhiên đổi sắc mặt, sau khi trợn mắt giận dữ nhìn hắn một cái, đột nhiên đứng dậy ──
“Ngươi cứ ngồi đi! Ta còn có chuyện, đi trước một bước.” Dứt lời, vẻ mặt không vui một mình đi .
“Không thể nào?” Kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn biến sắc rời đi, sau khi lấy lại tinh thần, Thiếu Thu rốt cuộc không nhịn được cười .”Chẳng lẽ thật làm cho ta cấp thọt trung mã phong oa? Ha ha. . . . . . Lần này có thể thú vị rồi. . . . . .”
Mặt lạnh một đường về đến nhà, Ngao Hạo cực kỳ ảo não, vì sao mới nghe người ta đùa giỡn nhắc tới cổ quái nữ nhân đó, đáy lòng liền một hồi phiền não?
Ngay cả khi trở lại phủ, đáng ra phải về lại đình viện thế nhưng. . . . . Khi hắn phát giác thì người cũng đã đứng ở bên ngoài “Thanh Thu viện” rồi.
Nhìn chằm chằm ba chữ to trên tấm bảng , Ngao Hạo hai năm nay chưa từng tới ,tại sao hôm nay đôi chân hắn lại không ý thức được mà đến nơi này?
Trợn mắt lại trợn mắt , chần chừ lại chần chừ, thật vất vả, hắn cố đè xuống đáy lòng xôn xao, khẽ hừ một tiếng, đang định cất bước rời đi ──
Bỗng dưng, loáng thoáng nghe tiếng huyên náo từ trong đình viện trước nay yên ắng phát ra, hắn không khỏi ngẩn người, theo bản năng, bước chân tự động đi vào.
Men theo tiếng vang, hắn ẩn thân ở một góc khuất ngoài cửa sổ, nghe thanh âm không thể quen thuộc hơn của Ngao lão thái gia đang khóc lóc kể lể ──
“Ô ô. . . . . . Thu nha đầu, ta thực có lỗi với con, cũng thực có lỗi với cha con . . . . . .” từ bên trong, Ngao lão thái gia nước mắt ngắn dài, miệng không ngừng sám hối.
“Gia gia, người đừng nói như vậy mà, mau lau nước nước mắt, uống một ngụm trà giải nhiệt đi!” Đưa khăn tay cho lão thái gia, Thượng Quan Thu đáy mắt chứa đựng nụ cười yếu ớt, rót chén trà thơm cho ông .
Không khách khí cầm lấykhăn tay lau nước mắt nước mũi, Ngao lão ông buồn bã, trong lòng tràn đầy tức giận, miệng mắng to:”Đều là tôn nhi của ta không tốt, sau khi cưới con vào cửa liền mặc kệ, ngay cả một chút quan tâm cũng chưa từng, mặc kệ ta thế nào la mắng hắn vẫn không nghe, làm hại con đến nay vườn không nhà trống. . . . . .” Dừng một chút, hốc mắt không nhịn được lại trào ra giọt lệ đau lòng .”Nếu cả đời hạnh phúc của con đều hủy hết trong tay tôn nhi của ta, hỏi ta sau khi chết làm sao dưới cửu tuyền dám gặp cha con đây?” Ô ô ~~ Ông thực xin lỗi lão bằng hữu !
“đúng vậy!đúng vậy! Đều là thiếu gia không được, bạc đãi thiếu phu nhân!”đứng một bên,nha hoàn thanh tú lanh lợi Đông Nhi thân cận của Thượng Quan Thu suốt hai năm, như cùng chung mối thù truyền kiếp gật đầu lia lịa.
Trong hai năm qua, nàng hầu hạ thiếu phu nhân, thật hiểu rõ thiếu phu nhân tốt như thế nào, một lòng sớm hướng về thiếu phu nhân, nhưng cố tình trong phủ những tên miệng mồm độc địa kia nói phu nhân chính là diện mạo xấu xí mới bị thiếu gia ghét bỏ, vừa vào cửa liền thất sủng, thậm chí còn có người cố ý ở trước mặt nàng nói lời chế nhạo Thiếu phu nhân, làm nàng mỗi lần nghe đều tức giận.
Trên mặt thiếu phu nhân quả thật rõ ràng có vết sẹo, nhưng nếu lướt qua vết sẹo kia, nghiêm túc nhìn kỹ ngũ quan của nàng thật ra rất xinh đẹp , nhất là cặp mắt kia, giống như là hai ao nước hồ trong veo nhìn không thấy đáy, khi nhìn người khác tựa như muốn câu hồn đoạt phách , đẹp đến nỗi khiến cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, thật lâu không cách nào hồi hồn !
“Đúng! Đều là A Hạo không được!” Có người ủng hộ, Ngao lão ông càng thêm tinh thần dâng cao, liên tiếp vỗ bàn mắng: “Cái tên vô tâm đó, không tim không phổi ,nói tới làm ta không thể nguôi giận , ta phải đi mắng hắn, bắt hắn tới nơi này ở, nói cho con câu trả lời thỏa đáng.” Ô. . . . . . Ông muốn ôm tiểu huyền tôn à! Còn chưa viên phòng, ở đâu ra huyền tôn mà chạm tới, có phải không?
Thật ra thì. . . . . không cần phiền phức như thế, trước mắt như vậy, chính là tình trạng nàng mong đợi nhất, nếu Ngao Hạo thật chuyển tới đây, nàng mới thực nhức đầu!
Trong bụng thầm nghĩ, dù sao lời cũng khó mà nói ra , Thượng Quan Thu cũng chỉ có thể cười nhạt không tiếp lời, mặc cho lão nhân gia trong miệng cằn nhằn nói liên miên mắng “tôn nhi lạnh lùng” nhà mình .
“cái tên lòng lang dạ sói này, bỏ lại nương tử của mình không để ý, hai năm qua cũng chưa từng nghe hỏi tới, thật không phải đàn ông mà. . . . . .” Không ai ngăn trở, Ngao lão ông mắng được càng thêm tận hứng, vừa mắng,đôi mắt còn trộm dò xét phản ứng của Thượng Quan Thu , chỉ thấy nàng từ đầu đến cuối, bờ môi vẫn chứa đựng nét cười nhàn nhạt yếu ớt, lập tức hắn tao liễu tao đầu, lấy lòng xoa tay cười theo.”Thu nha đầu, gia gia mắng như vậy, con có hài lòng hay không? Nếu là hài lòng , vậy. . . . . . Cái này bàn cờ có thể hay không để cho ta Ngũ Tử?”
Nói cho cùng, lão nhân gia mới vừa lớn giọng lấy tôn nhi ra đùa giỡn, thì ra là để khiến cho cháu dâu vui vẻ, đồng ý ở trên bàn cờ nhường hắn một bước.
Ngoài cửa sổ, Ngao Hạo đang trốn bên kia vách tường nghe được, trên trán gân xanh nổi lên, không thể tin được lão nhân gia ở sau lưng mắng hắn phải cẩu huyết lâm đầu, cũng chỉ vì một ván cờ.
Người già như hắn còn có chiêu này a, Thượng Quan Thu không khỏi bật cười.”Gia gia, người muốn con nhường cho người, cần gì phải hao phí nhiệt tình như vậy, nói thẳng là được.” Vừa nói, vừa rất tự động mà từ trên bàn cờ nhặt năm miếng Bạch Tử.(là quân cờ??)
“Vô công bất thụ lộc sao!” Vừa thấy nàng nhặt lên Bạch Tử, Ngao lão thái gia liền đặt trên bàn cờ, chuyên tâm suy nghĩ làm thế nào đi nước kế tiếp, đồng thời trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta giúp con mắng chửi người, con để cho ta tử nhi, như vậy không phải rất tốt sao? Lại nói, “Tôn nhi mặt lạnh đó” quả thật cũng thiếu người mắng. . . . . . Ừ. . . . . . đặt nơi đó thì tốt hơn chăng. . . . . .” Gãi đầu,vẻ mặt rất phiền não.Thấy thế, Thượng Quan Thu cười khẽ, đợi một lúc lâu, lão nhân gia mới thận trọng đặt xuống một quân cờ.
Vô công bất thụ lộc: không có công thì không nhận thưởng
“Tốt! Cứ như vậy đi!” Lòng tin tràn đầy, lão thái gia xác định lúc này mình sẽ không dễ dàng bại trận.
Nhìn quét qua cả bàn cờ , Thượng Quan Thu liền không chút suy nghĩ nhặt lên quân trắng hướng bàn cờ chằng chịt đặt quân cờ xuống, lập tức liền nghe tiếng lão nhân gia kêu lên thê lương thảm thiết ──
“Không tính ! Không tính ! Mới vừa rồi không phải vậy mà!” Thật nhanh đem quân cờ đen khi nãy còn khổ não suy nghĩ thu lại, đem cái viên cờ trắng vừa rồigiết hắn trở tay không kịp ném trả cho nàng, Ngao lão ông cố ý chơi xỏ lá.”Chơi lại! Ta muốn chơi lại!”
Oa ── hắn là già rồi mắt mờ phải không, thế nào không phát hiện nơi nguy cơ kia? Thu nha đầu cũng thực lanh lẹ, thế nhưng muốn thừa cơ giết hắn hoa rơi nước chảy, thật quá đáng!
“Gia gia, tới hai lần không phải đại trượng phu.” Hai năm qua bồi lão nhân gia đánh cờ, Thượng Quan Thu sớm đã đem chuyện đổi ý của ông đã thành thói quen, nhưng vẫn là cố ý giễu cợt nhắc nhở.
“Biết sai có thể sửa mới là hán tử chân chính.” Giận trừng một cái, Ngao lão thái gia ngược lại lẽ thẳng khí hùng, không chút nào biết đỏ mặt.”Ta là chân hán tử, cho nên biết sai có thể sửa sao!”
Cười khẽ không dứt, Thượng Quan Thu thuận theo hắn.Chỉ là “Biết sai có thể sửa chân hán tử” dù biết sai có thể sửa bao nhiêu lần, kỳ nghệ không bằng người, trong chốc lát vẫn bị giết cá hoa rơi nước chảy, lập tức liền thua trận.
Nhìn quân đen trong tay bị giết không chừa mảnh giáp bàn cờ, Ngao lão thái gia mặt buồn nản, không nhịn được oán trách.”Thu nha đầu, con không có suy nghĩ, cũng không biết…khiến lão nhân gia ta. . . . . . Không chơi! Ta muốn đi về!” Cuối cùng, còn thở phì phò đùa bỡn nâng tiểu Nhậm tính.
Thấy hắn tựa như thường ngày thua cờ liền ăn vạ, Thượng Quan Thu không nhịn được bật cười, vội vàng dịu dàng trấn an.”Gia gia, ngài chớ giận! Như vậy đi! Ngày mai con sẽ nhường người, như thế nào?”
“Thật chứ?” tựa như đứa bé được ăn kẹo đường , Ngao lão ông hai mắt nhất thời tỏa sáng lấp lánh, lập tức đổi giận thành vui.
“Là thật!” Cố nín cười, nàng cố làm ra vẻ nghiêm túc một chút .
“Được được được! Con chớ quên lời của mình đã nói đấy.” Kích động không dứt, Ngao lão thái gia từ trên ghế đứng dậy, lần này tinh thần thực sảng khoái.”Đợi ta trở về nghiên cứu kỹ mới vừa rồi thua như thế nào, ngày mai trở lại tìm con chém giết.” Dứt lời, thật vui mừng xoay người ra bên ngoài đi, chuẩn bị đi trở về khổ nghĩ một phen.
“Đông Nhi, đưa Lão Thái Gia trở về.” Thấy hắn hưng cao thải liệt quay đầu bước đi, Thượng Quan Thu vội vàng phân phó Đông Nhi đưa người.
“Dạ!” Ngay từ lúc một bên cười trộm Đông Nhi, vào lúc này không nhịn được toét ra tiếng cười thật lớn, liên tục không ngừng đuổi theo bước chân lão nhân gia .
Ngoài cửa sổ, Ngao Hạo liếc thấy lão nhân gia đi ra, lập tức liền hướng cây cột sau trốn một chút, cho đến khi tiểu nha hoàn tên Đông Nhi kia cùng với lão nhân gia rời ” Thanh Thu viện”không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn mới lại chậm rã từ sau cây cột đi ra, lần nữa đứng ngoài cửa sổ.
Hừ! Nhìn bọn họ mới vừa chuyện trò vui vẻ thân thiện, nàng ngược lại cùng gia gia thật tốt!
Trong bụng thầm nghĩ, ánh mắt Ngao Hạo trầm ngưng nhìn bên trong bàn cà thọt bước chân, không biết từ chỗ nào lấy ra một cây sáo thuôn dài, bàn tay nàng khẽ vuốt ve thân tiêu sau một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi giơ sáo dán môi đang muốn thổi.
Bỗng dưng, động tác của nàng dừng lại, con ngươi trong suốt như làn thu thủy thẳng hướng ngoài cửa sổ nhìn, không chớp mắt đối cặp mắt đen thâm trầm của hắn.
Là hắn!
Thượng Quan Thu ngẩn ra, thế nào cũng không nghĩ đến có người đột nhiên xuất hiện, làm nàng có cảm giác bị nhìn trộm thật không thoải mái mà người đó lại là hắn ── Ngao Hạo.
Chậm rãi để cây tiêu xuống, nàng trầm tĩnh mỉm cười.”Có chuyện gì sao?” Hai năm qua, phu quân hữu danh vô thực lần đầu tiên tới tìm nàng, vì chuyện gì? Chẳng lẽ. . . . . . Là vì đêm qua không ngờ vô tình gặp được?
Vì sao nhìn thấy hắn, nàng không hề có cảm giác gợn sóng gì? Đây là phản ứng mà cô nương bị lạnh nhạt hai năm nên có sao? Đuôi lông mày khẽ nhếch, Ngao Hạo chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Hắn không trả lời, Thượng Quan Thu cũng không hỏi nữa, tự mình đứng dậy cầm cây sáo thu tay về.
“Tại sao không thổi?” Ngao Hạo rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc lên tiếng.
“Tài nghệ không tinh, không dám bêu xấu.” Cười nhạt, Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân. Nàng thường không ở trước mặt người ngoài thổi sáo, may mắn nghe được nàng thổi một khúc, cũng chỉ có hai người, một đã qua đời, mà một. . . . . . Hồi lâu tương lai nhìn nàng rồi.
Là thế này phải không? Chẳng biết tại sao, Ngao Hạo cảm thấy bởi vì để ý sự tồn tại của hắn mà làm nàng dừngthổi, tùy ý tìm lý do qua loa tắc trách.
Bức tường lạnh nhạt giữa hai người.
Nghĩ đến loại khả năng này, một cỗ bị bài xích kỳ quái không vui dâng lên, để cho hắn hai năm qua lần đầu tiên chủ động bỏ đi bức tường lạnh nhạt giữa hai người, rời đi cửa sổ bên ngoài, không để ý ánh mắt hơi ngạc nhiên của nàng, tự mình từ cửa đi vào phòng khách.
“Nàng có phiền ta tự vào không?” Nhướng mi, giống như nhìn ra nàng đáy mắt chợt lóe lên vẻ mặt kinh ngạc, Ngao Hạo rốt cuộc nở nụ cười. Đáy mắt trầm tĩnh của nàng có chút động tĩnh, thật để cho người nhìn vừa lòng cực kỳ.
“Làm sao lại như vậy?” Ánh mắt thu lại, vẻ kinh ngạc biến mất, nàng khôi phục vẻ trầm tĩnh vốn có.”Chỉ là thụ sủng nhược kinh thôi!”
Thụ sủng nhược kinh?
Nhíu mày ngưng thê, Ngao Hạo không cách nào không nghi ngờ ý giễu cợt trong lời nói, nhưng vẻ mặt nàng lại bình tĩnh không nhìn ra ý định, lập tức, tròng mắt đen trầm ngưng của hắn như có như không tính lên tiếng ──
“Nàng oán trách ta?” Hắn nghĩ muốn biết sau vẻ mặt trầm tĩnh kia , đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
Không ngờ tới hắn sẽ như thế nói thẳng chất vấn, Thượng Quan Thu cảm thấy kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngay sau đó lắc đầu cười khẽ.”Ngươi đa nghi rồi.”
Nghi ngờ, cảm thấy cổ quái, Ngao Hạo hỏi tiếp: “Hai năm qua, nàng thật đáy lòng không oán?” Bị phu quân coi thường hai năm lại hoàn toàn không hề hỏi tới, nói người khác như thế nào tin tưởng!
Đem chất vấn của hắn đều xem ở trong mắt, Thượng Quan Thu thú vị cười nói: “Cũng không phải là chỉ có mình người không muốn việc hôn sự này !”
Nàng lời này ý là. . . . . .
“Nàng không cam tâm tình nguyện gả cho Ngao Hạo ta?” nhíu mắt hỏi khẽ.
“Di mệnh hứa hôn của cha, ta chỉ là không muốn làm trái thôi.” Chứa đựng cười yếu ớt, nàng âm thanh nhạt nói: “Chàng không cần áy náy, ta không muốn hôn sự này, có thể có cái gì oán đây? Hai người chúng ta tất cả cư nhất phương, ngươi đi cuộc sống của ngươi, ta có cuộc sống của ta, không phải tốt vô cùng?”
Nghe vậy, xác định nàng đối với việc hôn sự này giống nhau vô ý, Ngao Hạo không biết nên cảm giác vui mừng hay cảm thấy nhục nhã, lập tức có loại không biết cảm giác nên khóc hay nên cười, nhưng càng nhiều hơn là đối với nàng nồng hậu hăng hái.
Ngay cả khi cảm nhận được ánh nhìn cổ quái chăm chú từ hắn, Thượng Quan Thu mặt vẫn bình tĩnh, bước chân cà thọt từ từ đi tới trước bàn, đang muốn dọn dẹp bàn cờ tàn cuộc sắp, lại nghe hắn chợt mở miệng ──
“Cùng ta đánh một ván cờ, được không?” Tầm mắt hướng trên bàn bàn cờ tàn cuộc đảo qua, Ngao Hạo đột nhiên yêu cầu.
Kỳ nghệ của gia gia, hắn rành rẽ nhất. Mới vừa thấy nàng có thể ở nhường cho gia gia lúc quân cờ nắm phần thắng, để cho ông không nhịn được hưng khởi hăng hái đánh tiếp,sau đó đánh ông đầu rơi máu chảy.Hắn thực muốn thử một chút nàng kỳ nghệ đến tột cùng có bao nhiêu cao minh.
Đang dọn dẹp bàn cờ, đôi tay nhỏ bé dừng lại, nàng hứng thú nhìn hắn một cái. . . . . . Đây coi như là thân thiện bước đầu sao? Cũng tốt! cùng phu quân hữu danh vô thực trở thành quan hệ bằng hữu lui tới cũng thật thú vị, có phải không?
“Không muốn nể mặt sao?” Không được đáp lại, Ngao Hạo không khỏi nhíu mày.
Lắc đầu một cái, Thượng Quan Thu cười.”Cần ta nhường cho chàng sao?”
Quá khinh thường người!
Bị cô ấy mang theo khinh nhục hỏi ngược lại, kích thích dâng lên, Ngao Hạo khí thế Vạn Quân Địa Đại vung tay lên.”Không cần!”
Cười cười, nàng không nói thêm , bàn tay trắng nõn đưa ra, ý bảo hắn trước.
Lập tức, Ngao Hạo mang theo tôn nghiêm cùng ngạo khí, vẻ mặt nghiêm cẩn mở ra hộp quân cờ, triển khai một cuộc đấu trí cùng chém giết.
“Một ván nữa!” Nhìn chằm chằm nàng chuẩn bị dọn dẹp đang dang dở , Ngao Hạo trầm giọng hô.
Còn phải chơi nữa sao? Đây đã là ván thứ ba rồi !
Nhìn coi mặt hắn có dính chút bụi đất, lại xem một chút bên ngoài sắc trời, Thượng Quan Thu cố nín cười, nhẹ giọng nhắc nhở.”Sắc trời. . . . . ..”
Ngao Hạo nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt nàng trầm tĩnh, thế nào cũng không dám tin mình nhiều năm chưa có địch thủ kỳ nghệ, lại dưới tay nàng liên tiếp đánh bại ba bàn,thất bại thảm hại, bị giết phải không chừa mảnh giáp.
“Nàng kỳ nghệ là từ ai học hay sao?” Bởi vì lòng tự ái nghiêm trọng bị thương, trực giác nhận định nàng có danh sư chỉ đạo.
“Ta chỉ xem một chút nhàn thư, sách dạy đánh cờ, tự mình chơi, còn có thể hướng ai học đây?” nàng một bên dọn dẹp, một bên thuận miệng trả lời, cảm thấy câu hỏi của hắn rất kì quái .
Đùng!
Một mũi tên nhọn đâm xuyên lòng tự ái, Ngao Hạo thế nào cũng không nghĩ đến nàng chỉ là xem một chút sách dạy đánh cờ, tự mình chơi lại có thể đem người từng học hỏi danh sư là hắn vây quét phải hoa rơi nước chảy, chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Đây thật là quá đau đớn đi!
Một cỗ cố chấp không cam lòng, thề kiếm về mặt mũi.” Một ván nữa! Chỉ cần nữa một ván thôi!” Đáng ghét! Hắn không tin mình không thắng được!
A. . . . . . Cái này gọi là gia gia như thế nào phải có cháu như vậy sao? Nhớ năm đó, Ngao lão thái gia lần đầu tiên tìm nàng đánh cờ bị thua cũng có loại phản ứng như thế.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Thu khẽ cười lên.
Nụ cười này của nàng làm để cho lòng tự ái đang bị thương của Ngao Hạo thoáng kéo về thần chí, lập tức không khỏi có chút lúng túng, gương mặt tuấn tú hiện lên tia ửng hồng.
Đáng chết! Hắn mới vừa là chuyện gì xảy ra? Thế nhưng giống như một không chịu thua đứa bé đang nháo kỳ cục, truyền đi chẳng phải làm cho người ta chuyện cười!
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, Ngao Hạo ho một tiếng, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra.”Sắc trời quả thật đã muộn! Ta cũng nên rời đi.” Từ khi trưởng thành, lần đầu tiên cảm thấy quẫn bách như vậy, hắn bận không thay nhau nổi lên thân, dưới ánh mắt nổi lên ý cười của nàng, cuối cùng vẫn không nén được trong lòng cố chấp.
“Ngày mai một ván nữa được chứ?” Ngao Hạo chưa từ bỏ ý định.
“Hoan nghênh!” Cố nín cười.
“Tốt! Ta sẽ tìm đến nàng .” Tròng mắt đen sáng lên, mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, ngay sau đó phát hiện mình biểu hiện được thật sự thất thố, nhất thời lại cố làm cho mình trấn định một chút, thật sâu lại nhìn nàng một cái, lúc này mới sải bước ra ngoài phòng.
Vừa ra ngoài phòng, trên hành lang, tiểu nha hoàn đang chờ đợi, nhìn thấy lúc hắn đi ra, hai mắt nhất thời tròn vo ngạc nhiên, thật giống như hắn đang nơi này là cỡ nào kinh người , để cho hắn không khỏi nhíu mày.
“ách, thiếu gia khỏe mạnh!” Run giọng thỉnh an chào hỏi, Đông Nhi thế nào cũng không ngờ đến sau giữa trưa tiễn Lão Thái Gia một chuyến, ai ngờ mới trở về, thấy thiếu gia hắn đã ở trong phòng khách cùng phu nhân đánh cờ rồi, bị làm cho thất kinh, thiếu chút nữa không thể mở to đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn làm nàng luống cuống tay chân.
May mắn phu nhân nhìn ra luống cuống của nàng, phân phó nàng đứng bên ngoài chờ đợi, lúc này mới có thời gian khôi phục tâm tình đang kinh hách, đợi một chút sắc trời cũng tối, thiếu gia hắn lức này mới đi ra !
Quét tiểu nha hoàn vẻ mặt đang run rẩy, nghĩ đến Thượng Quan Thu chân thọt hành động bất tiện, chẳng biết tại sao, đáy lòng Ngao Hạo mơ hồ có chút ít thương tiếc ngay cả mình cũng không hiểu, lập tức không khỏi nghiêm nghị giao phó.”Hầu hạ phu nhân tốt, hiểu chưa?”
“Đông, Đông Nhi hiểu!” Ô. . . . . . Thật hung dữ! Người ta hai năm qua vốn là đem phu nhân phục vụ thật tốt, đâu còn chỗ để hắn nói a! Đối với phu nhân không tốt là thiếu gia chính hắn mới đúng !
“Hiểu là tốt rồi!” Hài lòng gật đầu, Ngao Hạo lúc này mới chậm rãi rời đi.
Đưa mắt nhìn thân ảnh hắn ra khỏi”Thanh Thu viện” , Đông Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng khách, luôn miệng kêu lên ──
“Phu nhân, thiếu gia hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn làm sao sẽ tới chỗ này cùng người cùng người đánh cờ?” Kích động ba chân bốn cẳng khoa tay múa chân, cả một buổi chiều nghi vấn, vào lúc này toàn bộ thổ lộ ra ngoài.
Hai năm qua chẳng quan tâm, thế nào ngày hôm nay lại đột nhiên tâm huyết lai triều đến tìm phu nhân đánh cờ? Quỷ dị! Thật là quỷ dị!
“Nhàn rỗi giết thời gian thôi mà !” Nhẹ giọng cười nhạt, Thượng Quan Thu tự nhận mình không phải là Ngao Hạo, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
“Phu nhân, loại lý do này thực kém! Người muốn qua loa tắc trách ứng phó nô tì , phiền toái cũng xin nghiêm túc một chút !” Vừa nghe đã biết đang ứng phó qua chuyện, Đông Nhi chu mỏ kháng nghị.
Hai năm qua, chủ tớ các nàng ở tòa nhà lạnh lẽo này”Sống nương tựa lẫn nhau” , tình nghĩa sớm vượt qua phân chia chủ tớ, vì thế nàng thường ngày nói chuyện cũng liền không kiêng dè, không biết lớn nhỏ.
Thấy nàng thở phì phò thẳng thắn kháng nghị, Thượng Quan Thu không khỏi thú vị cười nói: “Ngươi giúp ta tìm lý do tốt để ta dễ nhớ, lần tới lấy thêm tới ứng phó ngươi.”
“Phu nhân, người thật là không có thành ý!” Phồng má dậm chân, Đông Nhi gương mặt thanh tú trướng đến đỏ rừng rực.
Mặc cho nàng oa oa kêu to, Thượng Quan Thu tự mình ngồi ở trước bàn, rót cho mình ly trà ngon thơm ngát , sắp thỏa mãn uống xuống, Đông Nhi lại nhai đi lại, chỉ là vẻ mặt thở phì phò không thấy.
“Phu nhân, cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái này. . . . . . Nên nói như thế nào đây. . . . . .”gương mặt Thanh tú không biết nên nói hay không, vẻ mặt chần chờ , nàng thật phiền não.
“Thế nào?” Thượng Quan Thu mỉm cười hỏi. Chuyện gì xảy ra? Nha đầu này từ trước đến giờ có chuyện không giấu được thẳng tính, thế nào vào lúc này lại ấp úng .
“Ừ. . . . . .” Do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đem đầy bụng lời nói toàn bộ đổ ra .”Phu nhân, trước kia là bởi vì thiếu gia không để ý tới người, cho nên ta cũng vậy đừng nói, tránh khỏi ngài phiền lòng. Nhưng hôm nay thiếu gia đột nhiên chú ý tới người , như vậy có một số việc nhỏ ta liền không thể không nói cho ngài.”
“Ngươi nói đi, ta đang nghe!” uống thêm ngụm trà thơm, Thượng Quan Thu nhàn nhã đáp.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia hắn ngày thường khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, mê đảo các cô nương thực không sai, nhưng. . . . . . Nhưng người cũng đừng vì vậy bị hắn làm cho mê đi, hắn một năm trước đã giúp một cô nương hoa lâu vang danh kinh thành chuộc thân, ở bên ngoài “kim ốc tàng kiều”, nghe nói lúc nào cũng có thể đón người vào trong phủ nạp làm tiểu thiếp, ngừơi nếu đặt trên người thiếu gia quá nhiều tình cảm, về sau không tránh được sẽ đau lòng .” Đông Nhi một hơi nói hết lời.
Đông Nhi tuy là nha hoàn Ngao phủ, chính là hàng tháng nhận lương của Ngao gia , Ngao Hạo mới là chủ tử chân chính , nhưng nàng một lòng đều hướng về Thượng Quan Thu .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy rầu rỉ, Thượng Quan Thu nở nụ cười. A! Nha đầu này là thật tâm che chở nàng, lo lắng đem nàng nếu thật thích Ngao Hạo mà đau lòng nha!
“Thiếu phu nhân, ngừơi đừng cứ cười mãinhư thế a! Đông Nhi. . . . . . Đông Nhi nói là nghiêm túc!” Cho là nàng không tin, Đông Nhi gấp đến độ dậm chân.
“Ta hiểu, Đông Nhi.” Dịu dàng trấn an, Thượng Quan Thu trong khí nóng mờ mịt của tách trà dâng lên,lạnh nhạt cười yếu ớt.”Ta cho tới bây giờ không có ý định đối với hắn đặt lên tình cảm. . . . . .”
A. . . . . . kim ốc tàng kiều? Không có ý tốt bên ngoài đấy! Một nam tử thành thục, đương nhiên phải có nhu cầu kia.
Lại nói, nàng thật đúng là nên cảm tạ hoa khôi kia giúp nàng”Phân ưu hiểu lao”!