Sau khi Thường Nhạc xuống xe, cô gái Mako xinh đẹp còn nằm trên xe, không chút nhúc nhích.
- Thường Nhạc kun, anh có thích không?
Koinu tươi cười đi xuống xe, thần sắc quái dị nói.
- Bình thường!
Thường Nhạc duỗi lưng một chút, thản nhiên cười nói.
Koinu không được tự nhiên run rẩy, chính gã cũng đã sướng một lần rồi vậy mà đối với Thường Nhạc lại là bình thường.
- Lão Đại, lão cẩu này xử lý thế nào? Thần dẫn theo Ichiro, nhìn Thường Nhạc cười hì hì nói.
Thường Nhạc thoáng suy tư một chút, sau đó lập tức mở miệng nói: - Lão đại gần đây thiếu nhất là tiền tiêu, lão ta là Bộ trưởng Bộ tài chính, Thần anh đã biết phải làm gì rồi đấy.
Trên mặt Thần lộ ra nụ cười dâm đãng, người chỉ cần giao cho mình, thì đều sẽ được xử lý tốt đẹp.
Sau khi thấy Thần dẫn Ichiro đi, Thường Nhạc liền nhíu mày, như gặp phải một phiền phức lớn.
Koinu bất giác kinh ngạc nói:
- Thường Nhạc kun, chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể làm khó anh sao?
- Tôi đang suy nghĩ có nên cùng công chúa Sakura bồi dưỡng cảm tình hay không? Thường Nhạc buồn rầu nói.
- Bồi dưỡng cảm tình? Koinu kinh ngạc.
- Đúng vậy, nếu không cần bồi dưỡng tình cảm, tôi liền lập tức đi vào, nếu cần bồi dưỡng tình cảm, tôi sẽ nhã nhặn một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười dâm đãng.
Koinu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, gã thành khẩn nói: - Thường Nhạc kun, vì quan hệ hữu nghị giữa hai bên, tôi kiến nghị Thường Nhạc quân từ từ từng bước một. Như vậy mới thể hiện được phong độ của Trung Quốc rộng lớn.
Thường Nhạc nghe xuôi tai nhất câu nói cuối cùng của Koinu, hắn không tự chủ mỉm cười: - Đúng vậy, vì thể hiện phong độ của Trung Quốc rộng lớn, tôi quyết định từ từ bồi dưỡng, sau khi cảm tình đã trở nên sâu sắc, sẽ khiến Công chúa tự mình muốn tôi.
Koinu mặt mày hớn hở. - Đúng vậy, khiến Công chúa trái lại muốn Thường Nhạc kun, như vậy mới thoải mái!
Tiến vào tổng bộ của hội Hắc Long, Koinu nhanh chóng tìm một đám mỹ nữ tới hầu hạ, khiến Thường Nhạc có một sự hưởng thụ sâu sắc. Mà lần này Thường Nhạc lại không muốn hàng mới này.
Hắn trực tiếp mang Fukada và Mako vào phòng, ba người cùng chơi trờ chơi 3P, ầm ĩ mãi cho tới nửa đêm.
Thường Nhạc nhìn hai người phụ nữ đang ngủ say trong lồng ngực, cơ thể hắn hơi xoay qua, rồi biến mất như âm hồn ở tổng bộ hội Hắc Long.
Chợ đêm Tokyo thật đẹp, như phụ nữ động lòng người, tản mát ra ý vị mê người, Thường Nhạc đứng ở trên tòa nhà cao nhất ở Tokyo.
Tay hắn hơi giật, không khí chậm rãi tụ lại… sau đó xuất hiện một chất lỏng sáng loáng.
Nếu những chiến sĩ siêu cấp nước Mỹ nhìn thấy một màn như vậy… tuyệt đối sẽ la hoảng lên. Đây quả thực là bom chất lỏng, là một trong những kỹ năng đặc biệt của họ.
- Tử thần cùng các người nhảy múa!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà, tay hắn hơi vung lên, những khối bom chất lỏng kia giống như sao băng rơi xuống, mặt đất điên cuồng rung động, xe cộ bắt đầu va chạm, toàn bộ khu vực phồn hoa nhất Tokyo đốt cháy rực rỡ.
Con đường xinh đẹp kia dường như đã gặp phải một đòn rất nghiêm trọng, trở nên gồ ghề.
Bóng dáng thống khổ, tiềng hò hét, tiếng khóc hòa cùng nhau, cho dù có dùng cảnh tượng con người ở giữa địa ngục để hình dung cũng không đủ.
- Anh là ai? Sao lại làm như vậy?
Thanh âm lạnh lẽo, âm u từ phía sau truyền tới.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy lại có người có thể chạy tới, thật đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt nhìn về phía đối phương, chỉ thấy một bóng dáng màu đen mơ hồ.
- Tôi vui mừng, tôi thích như thế, không được sao?
Thường Nhạc nghiền ngẫm nói.
- Đáng chết!
Bóng dáng màu đen mạnh mẽ lao về phía Thường Nhạc.
- Phong tỏa vực!
Sau khi học được vực học của Công Tôn Liệt, Thường Nhạc sử dụng rất nhuần nhuyễn.
Bóng dáng màu đen còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thường Nhạc làm cho mệt nhọc.
Thường Nhạc vừa chuẩn bị khởi động khu vực, chợt nghe thấy trong bóng đêm truyền đến từng tiếng đàn dễ nghe, cảm giác như si như mộng, như Cửu Thiên Huyền Nữ xuống trần, lại như châu báu lớn nhỏ rơi xuống khay ngọc, mỗi một dây cung, mỗi một âm sắc nổi lên, đều có thể khiến người khác say mê.
- Thật là một cô gái đẹp!
Tuy đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng bằng nhãn lực của mình, Thường Nhạc vẫn nhìn thấy rõ, đằng sau khăn che mặt kia là một dung mạo xinh đẹp: Dáng vẻ ung dung, thần sắc đạm bạc, thanh nhã, vui vẻ, mắt phượng lúc này chăm chú nhìn về hướng Thường Nhạc, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, thấu xương.
Tuy rằng mặc quần áo màu trắng, hầu hết cảnh xuân đều bị che lại, nhưng cũng qua trang phục được cắt may đặc biệt, hiện lên dáng người tuyệt đẹp của nàng, nửa kín nửa hở lại càng làm cho người khác thêm động lòng.
Lúc này, cánh tay trắng nõn ngọc ngà của cô đang đặt trên cây đàn, ngón tay nhỏ và dài hơi động, khuôn ngực phập phồng như phối hợp cùng với hô hấp của chính mình, cả người và đàn hợp thành thể thống nhất, ở trong trạng thái giữa sự yên tĩnh và chuyển động.
Ánh mắt như mũi tên sáng loáng, xuyên qua mọi thứ hướng thẳng về phía Thường Nhạc!
Mặc dù nửa khuôn mặt đã bị khăn che mất, nhưng Thường Nhạc đã đoán ra đối phương chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Sau khi tới gần, tiếng nhạc đột nhiên tắt, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Thường Nhạc, mày liễu cong cong mang theo vài phần lạnh lùng nói: - Anh có phải thủ lĩnh Điểm G Thường Nhạc không?
Thanh âm trong trẻo như chim hoàng anh chào ngày mới, vừa truyền tới đã hóa thành một dòng nước mát, chậm rãi và có tiết tấu đi sâu vào trong lòng Thường Nhạc.
Thường Nhạc cảm nhận được trong toàn bộ cơ thể, thậm chí ngay cả trong lỗ chân lông rất nhỏ cũng biểu lộ ra hai chữ sảng khoái.
Thường Nhạc cười tà, hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ còn có người thứ hai tên Thường Nhạc sao?
Trán cô gái hơi chau lại một chút, lạnh lùng nói: - Tôi còn tưởng ngươi là một kẻ cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn, thật không ngờ anh lại…
Cô gái ngừng một chút nói: - Thật không ngờ anh cũng là một con cóc ngoài miệng không có lông!
Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, đối mặt với tuyệt sắc giai nhân như vậy, nếu tức giận thì sẽ làm kinh sợ tới giai nhân, mà nếu không tức giận, lại có khuynh hướng bị khinh bỉ.
Hắn tiến về phía trước hai bước, tới khi hai người gần như áp sát vào nhau mới chậm rãi nói: - Cô xem tôi giống như vậy sao?
Thiếu nữ lạnh lùng nói: - Cho dù không phải, anh cũng là một sắc lang bại hoại. Điều đó căn bản không còn nghi ngờ gì nữa!
Thường Nhạc nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Hắn nhìn chằm chằm bộ ngực cao ngất của đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, nói: - Cô nói tôi là sắc lang nhưng tôi căn bản còn chưa có làm gì cô, như vậy không phải là tôi quá thua lỗ sao? Không bằng để cho tôi chân chính làm một sắc lang, cô thấy sao?
Mặt cô gái hơi đổi, lần đầu tiên thấy một người ăn nói không lễ phép, không theo lẽ thường như vậy, trong lòng nàng sinh ra cảm giác kỳ diệu, mà loại cảm giác này không phải những người đàn ông khiêm tốn trước đây có thể mang lại được.
Thường Nhạc lui về phía sau hai bước, trên mặt bày ra vẻ nuối tiếc nói: - Kỳ thật, cô không cần phải lo lắng, với bộ dáng gầy đói của cô, đừng nói tôi không phải sắc lang, cho dù tôi có là sắc lang cũng sẽ không muốn cô.
Khuôn mặt cô lập tức tái nhợt. Đối với một cô gái, nhất là một cô gái xinh đẹp, nếu người khác nói cô lớn lên xấu còn có thể, nhưng đụng tới dáng người là một đòn trí mạng, nếu chê cả người thì cô liền như con cừu non bị chọc giận.
Con ngươi xinh đẹp gắt gao nhìn gương mặt tươi cười của Thường Nhạc, lạnh nhạt nói: - Đường đường là thủ lĩnh Điểm G, không ngờ lại là một sắc lang mồm miệng lỗ mãng.
Cái miệng nhỏ nhắn của cố nhấp nhẹ, thần sắc hiện lên vài phần khinh thường.
- Có ai quy định lãnh đạo nhất định phải là một chính nhân quân tử đâu? Tầm mắt Thường Nhạc dần đi xuống, theo bộ ngực chuyển xuống phía dưới.
- Hừ, rõ ràng là một sắc lang còn ngụy biện, tuy nhiên về sau cũng sẽ không có hai từ Thường Nhạc rồi! Cô gái đổi đề tài.
- Người muốn giết tôi rất nhiều, nhưng cho đến giờ, tôi vẫn sống rất vui vẻ, cô nói xem có đáng tiếc không? Thường Nhạc cười tà mị.
- Hừ, gặp phải tổ thế giới sát thủ chúng tôi, cho dù anh có mười cái mạng cũng không thể thoát được! Thiếu nữ hơi vung tay, trước mặt Thường Nhạc hiện lên vài người gỗ, xếp thành một hàng thẳng chỉnh tề, hắn thoáng ngẩn người, đây là cái gì?
Người gỗ không thể có sự linh hoạt của người thật, hơn nữa về phương diện tiến công, người gỗ khá cứng nhắc, một khi nắm giữ quy luật của chúng, tất cả người gỗ sẽ biến thành rác rưởi.
Thường Nhạc lững thững đi vào, vừa mới tiến vào bên trong đám người gỗ, một luồng khí khổng lồ, khác lạ ở từng khu vực đập vào mặt.
Hắn kinh hãi, người ở trong đó như lâm vào công kích của thiên quân vạn mã, toàn bộ sự tấn công đều tràn đầy sát khí.
Đây mới chỉ là người bằng gỗ, nếu là người thật… hậu quả khủng bố tới mức nào, Thường Nhạc không thể tưởng tượng được. Nếu trận pháp này được ứng dụng quy mô lớn trên chiến trường, quả thực như hổ được tiếp thêm cánh.
Thường Nhạc hơi lùi về phía sau nửa bước, từng khu vực luồng khí khác nhau hơi giảm bớt, nhưng trong lòng Thường Nhạc rất rõ, trên chiến trường thực sự, trừ khi người chỉ huy mệnh lệnh lùi về phía sau, nếu không cho dù phải chết, các chiến sĩ cũng đều muốn chết trên chiến trận.
Cho nên, nếu trên chiến trường, hắn đã bị đánh bại, hơn nữa đã bại hoàn toàn.
Nhưng trận đồ trước mắt này còn cần phá, Thường Nhạc nắm tay lại, không khí bốn phía lập tức xảy ra sự biến động mạnh. - Thần thánh chi quyền! Một dòng khi rét lạnh, bá đạo đột nhiên đánh về phía người gỗ.
- Bing!
Không có tiếng vang thật lớn, điều này làm cho Thường Nhạc chấn động, hắn vô cùng tin tưởng năng lực mình nắm trong tay, nhưng thật không ngờ… khi nắm tay tiếp xúc với người gỗ lại không hề có bất kỳ tiếng vang nào.
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, khí thế cổ quái trước mắt lại đánh tới, mà bên ngoài mơ hồ truyền tới thanh âm thiếu nữ lạnh lùng: - Đầu hàng đi, nếu đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho anh.
- Đầu hàng?
Thường Nhạc bỗng nhiên cười quỷ dị.
Những người gỗ kia đang điên cuồng công kích, tuy nhiên, giờ phút này, Thường Nhạc và không khí dường nhu dung hợp lại làm một.
Sau khi Thường Nhạc xuống xe, cô gái Mako xinh đẹp còn nằm trên xe, không chút nhúc nhích.
- Thường Nhạc kun, anh có thích không?
Koinu tươi cười đi xuống xe, thần sắc quái dị nói.
- Bình thường!
Thường Nhạc duỗi lưng một chút, thản nhiên cười nói.
Koinu không được tự nhiên run rẩy, chính gã cũng đã sướng một lần rồi vậy mà đối với Thường Nhạc lại là bình thường.
- Lão Đại, lão cẩu này xử lý thế nào? Thần dẫn theo Ichiro, nhìn Thường Nhạc cười hì hì nói.
Thường Nhạc thoáng suy tư một chút, sau đó lập tức mở miệng nói: - Lão đại gần đây thiếu nhất là tiền tiêu, lão ta là Bộ trưởng Bộ tài chính, Thần anh đã biết phải làm gì rồi đấy.
Trên mặt Thần lộ ra nụ cười dâm đãng, người chỉ cần giao cho mình, thì đều sẽ được xử lý tốt đẹp.
Sau khi thấy Thần dẫn Ichiro đi, Thường Nhạc liền nhíu mày, như gặp phải một phiền phức lớn.
Koinu bất giác kinh ngạc nói:
- Thường Nhạc kun, chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể làm khó anh sao?
- Tôi đang suy nghĩ có nên cùng công chúa Sakura bồi dưỡng cảm tình hay không? Thường Nhạc buồn rầu nói.
- Bồi dưỡng cảm tình? Koinu kinh ngạc.
- Đúng vậy, nếu không cần bồi dưỡng tình cảm, tôi liền lập tức đi vào, nếu cần bồi dưỡng tình cảm, tôi sẽ nhã nhặn một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười dâm đãng.
Koinu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, gã thành khẩn nói: - Thường Nhạc kun, vì quan hệ hữu nghị giữa hai bên, tôi kiến nghị Thường Nhạc quân từ từ từng bước một. Như vậy mới thể hiện được phong độ của Trung Quốc rộng lớn.
Thường Nhạc nghe xuôi tai nhất câu nói cuối cùng của Koinu, hắn không tự chủ mỉm cười: - Đúng vậy, vì thể hiện phong độ của Trung Quốc rộng lớn, tôi quyết định từ từ bồi dưỡng, sau khi cảm tình đã trở nên sâu sắc, sẽ khiến Công chúa tự mình muốn tôi.
Koinu mặt mày hớn hở. - Đúng vậy, khiến Công chúa trái lại muốn Thường Nhạc kun, như vậy mới thoải mái!
Tiến vào tổng bộ của hội Hắc Long, Koinu nhanh chóng tìm một đám mỹ nữ tới hầu hạ, khiến Thường Nhạc có một sự hưởng thụ sâu sắc. Mà lần này Thường Nhạc lại không muốn hàng mới này.
Hắn trực tiếp mang Fukada và Mako vào phòng, ba người cùng chơi trờ chơi P, ầm ĩ mãi cho tới nửa đêm.
Thường Nhạc nhìn hai người phụ nữ đang ngủ say trong lồng ngực, cơ thể hắn hơi xoay qua, rồi biến mất như âm hồn ở tổng bộ hội Hắc Long.
Chợ đêm Tokyo thật đẹp, như phụ nữ động lòng người, tản mát ra ý vị mê người, Thường Nhạc đứng ở trên tòa nhà cao nhất ở Tokyo.
Tay hắn hơi giật, không khí chậm rãi tụ lại… sau đó xuất hiện một chất lỏng sáng loáng.
Nếu những chiến sĩ siêu cấp nước Mỹ nhìn thấy một màn như vậy… tuyệt đối sẽ la hoảng lên. Đây quả thực là bom chất lỏng, là một trong những kỹ năng đặc biệt của họ.
- Tử thần cùng các người nhảy múa!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà, tay hắn hơi vung lên, những khối bom chất lỏng kia giống như sao băng rơi xuống, mặt đất điên cuồng rung động, xe cộ bắt đầu va chạm, toàn bộ khu vực phồn hoa nhất Tokyo đốt cháy rực rỡ.
Con đường xinh đẹp kia dường như đã gặp phải một đòn rất nghiêm trọng, trở nên gồ ghề.
Bóng dáng thống khổ, tiềng hò hét, tiếng khóc hòa cùng nhau, cho dù có dùng cảnh tượng con người ở giữa địa ngục để hình dung cũng không đủ.
- Anh là ai? Sao lại làm như vậy?
Thanh âm lạnh lẽo, âm u từ phía sau truyền tới.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy lại có người có thể chạy tới, thật đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt nhìn về phía đối phương, chỉ thấy một bóng dáng màu đen mơ hồ.
- Tôi vui mừng, tôi thích như thế, không được sao?
Thường Nhạc nghiền ngẫm nói.
- Đáng chết!
Bóng dáng màu đen mạnh mẽ lao về phía Thường Nhạc.
- Phong tỏa vực!
Sau khi học được vực học của Công Tôn Liệt, Thường Nhạc sử dụng rất nhuần nhuyễn.
Bóng dáng màu đen còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thường Nhạc làm cho mệt nhọc.
Thường Nhạc vừa chuẩn bị khởi động khu vực, chợt nghe thấy trong bóng đêm truyền đến từng tiếng đàn dễ nghe, cảm giác như si như mộng, như Cửu Thiên Huyền Nữ xuống trần, lại như châu báu lớn nhỏ rơi xuống khay ngọc, mỗi một dây cung, mỗi một âm sắc nổi lên, đều có thể khiến người khác say mê.
- Thật là một cô gái đẹp!
Tuy đứng ở khoảng cách rất xa, nhưng bằng nhãn lực của mình, Thường Nhạc vẫn nhìn thấy rõ, đằng sau khăn che mặt kia là một dung mạo xinh đẹp: Dáng vẻ ung dung, thần sắc đạm bạc, thanh nhã, vui vẻ, mắt phượng lúc này chăm chú nhìn về hướng Thường Nhạc, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, thấu xương.
Tuy rằng mặc quần áo màu trắng, hầu hết cảnh xuân đều bị che lại, nhưng cũng qua trang phục được cắt may đặc biệt, hiện lên dáng người tuyệt đẹp của nàng, nửa kín nửa hở lại càng làm cho người khác thêm động lòng.
Lúc này, cánh tay trắng nõn ngọc ngà của cô đang đặt trên cây đàn, ngón tay nhỏ và dài hơi động, khuôn ngực phập phồng như phối hợp cùng với hô hấp của chính mình, cả người và đàn hợp thành thể thống nhất, ở trong trạng thái giữa sự yên tĩnh và chuyển động.
Ánh mắt như mũi tên sáng loáng, xuyên qua mọi thứ hướng thẳng về phía Thường Nhạc!
Mặc dù nửa khuôn mặt đã bị khăn che mất, nhưng Thường Nhạc đã đoán ra đối phương chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Sau khi tới gần, tiếng nhạc đột nhiên tắt, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Thường Nhạc, mày liễu cong cong mang theo vài phần lạnh lùng nói: - Anh có phải thủ lĩnh Điểm G Thường Nhạc không?
Thanh âm trong trẻo như chim hoàng anh chào ngày mới, vừa truyền tới đã hóa thành một dòng nước mát, chậm rãi và có tiết tấu đi sâu vào trong lòng Thường Nhạc.
Thường Nhạc cảm nhận được trong toàn bộ cơ thể, thậm chí ngay cả trong lỗ chân lông rất nhỏ cũng biểu lộ ra hai chữ sảng khoái.
Thường Nhạc cười tà, hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ còn có người thứ hai tên Thường Nhạc sao?
Trán cô gái hơi chau lại một chút, lạnh lùng nói: - Tôi còn tưởng ngươi là một kẻ cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn, thật không ngờ anh lại…
Cô gái ngừng một chút nói: - Thật không ngờ anh cũng là một con cóc ngoài miệng không có lông!
Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, đối mặt với tuyệt sắc giai nhân như vậy, nếu tức giận thì sẽ làm kinh sợ tới giai nhân, mà nếu không tức giận, lại có khuynh hướng bị khinh bỉ.
Hắn tiến về phía trước hai bước, tới khi hai người gần như áp sát vào nhau mới chậm rãi nói: - Cô xem tôi giống như vậy sao?
Thiếu nữ lạnh lùng nói: - Cho dù không phải, anh cũng là một sắc lang bại hoại. Điều đó căn bản không còn nghi ngờ gì nữa!
Thường Nhạc nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Hắn nhìn chằm chằm bộ ngực cao ngất của đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, nói: - Cô nói tôi là sắc lang nhưng tôi căn bản còn chưa có làm gì cô, như vậy không phải là tôi quá thua lỗ sao? Không bằng để cho tôi chân chính làm một sắc lang, cô thấy sao?
Mặt cô gái hơi đổi, lần đầu tiên thấy một người ăn nói không lễ phép, không theo lẽ thường như vậy, trong lòng nàng sinh ra cảm giác kỳ diệu, mà loại cảm giác này không phải những người đàn ông khiêm tốn trước đây có thể mang lại được.
Thường Nhạc lui về phía sau hai bước, trên mặt bày ra vẻ nuối tiếc nói: - Kỳ thật, cô không cần phải lo lắng, với bộ dáng gầy đói của cô, đừng nói tôi không phải sắc lang, cho dù tôi có là sắc lang cũng sẽ không muốn cô.
Khuôn mặt cô lập tức tái nhợt. Đối với một cô gái, nhất là một cô gái xinh đẹp, nếu người khác nói cô lớn lên xấu còn có thể, nhưng đụng tới dáng người là một đòn trí mạng, nếu chê cả người thì cô liền như con cừu non bị chọc giận.
Con ngươi xinh đẹp gắt gao nhìn gương mặt tươi cười của Thường Nhạc, lạnh nhạt nói: - Đường đường là thủ lĩnh Điểm G, không ngờ lại là một sắc lang mồm miệng lỗ mãng.
Cái miệng nhỏ nhắn của cố nhấp nhẹ, thần sắc hiện lên vài phần khinh thường.
- Có ai quy định lãnh đạo nhất định phải là một chính nhân quân tử đâu? Tầm mắt Thường Nhạc dần đi xuống, theo bộ ngực chuyển xuống phía dưới.
- Hừ, rõ ràng là một sắc lang còn ngụy biện, tuy nhiên về sau cũng sẽ không có hai từ Thường Nhạc rồi! Cô gái đổi đề tài.
- Người muốn giết tôi rất nhiều, nhưng cho đến giờ, tôi vẫn sống rất vui vẻ, cô nói xem có đáng tiếc không? Thường Nhạc cười tà mị.
- Hừ, gặp phải tổ thế giới sát thủ chúng tôi, cho dù anh có mười cái mạng cũng không thể thoát được! Thiếu nữ hơi vung tay, trước mặt Thường Nhạc hiện lên vài người gỗ, xếp thành một hàng thẳng chỉnh tề, hắn thoáng ngẩn người, đây là cái gì?
Người gỗ không thể có sự linh hoạt của người thật, hơn nữa về phương diện tiến công, người gỗ khá cứng nhắc, một khi nắm giữ quy luật của chúng, tất cả người gỗ sẽ biến thành rác rưởi.
Thường Nhạc lững thững đi vào, vừa mới tiến vào bên trong đám người gỗ, một luồng khí khổng lồ, khác lạ ở từng khu vực đập vào mặt.
Hắn kinh hãi, người ở trong đó như lâm vào công kích của thiên quân vạn mã, toàn bộ sự tấn công đều tràn đầy sát khí.
Đây mới chỉ là người bằng gỗ, nếu là người thật… hậu quả khủng bố tới mức nào, Thường Nhạc không thể tưởng tượng được. Nếu trận pháp này được ứng dụng quy mô lớn trên chiến trường, quả thực như hổ được tiếp thêm cánh.
Thường Nhạc hơi lùi về phía sau nửa bước, từng khu vực luồng khí khác nhau hơi giảm bớt, nhưng trong lòng Thường Nhạc rất rõ, trên chiến trường thực sự, trừ khi người chỉ huy mệnh lệnh lùi về phía sau, nếu không cho dù phải chết, các chiến sĩ cũng đều muốn chết trên chiến trận.
Cho nên, nếu trên chiến trường, hắn đã bị đánh bại, hơn nữa đã bại hoàn toàn.
Nhưng trận đồ trước mắt này còn cần phá, Thường Nhạc nắm tay lại, không khí bốn phía lập tức xảy ra sự biến động mạnh. - Thần thánh chi quyền! Một dòng khi rét lạnh, bá đạo đột nhiên đánh về phía người gỗ.
- Bing!
Không có tiếng vang thật lớn, điều này làm cho Thường Nhạc chấn động, hắn vô cùng tin tưởng năng lực mình nắm trong tay, nhưng thật không ngờ… khi nắm tay tiếp xúc với người gỗ lại không hề có bất kỳ tiếng vang nào.
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, khí thế cổ quái trước mắt lại đánh tới, mà bên ngoài mơ hồ truyền tới thanh âm thiếu nữ lạnh lùng: - Đầu hàng đi, nếu đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho anh.
- Đầu hàng?
Thường Nhạc bỗng nhiên cười quỷ dị.
Những người gỗ kia đang điên cuồng công kích, tuy nhiên, giờ phút này, Thường Nhạc và không khí dường nhu dung hợp lại làm một.