Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, ánh mắt hắn sáng ngời mà tà ác, giống như sao băng nơi chân trời, lại như viên trân châu tỏa sáng lấp lánh.
Khi Thường Nhạc quang minh chính đại xuất hiện trước cửa Tầm Hoan Lầu, các kỹ nữ đang chờ khách khắp bốn phía, khó được nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, đẹp trai, phong độ như vậy, một vài người đã chủ động chạy ra chào đón, có người còn chủ động lôi kéo.
- Ngoại trừ tiểu kỹ nữ ở hậu viện kia, bản thiếu gia không muốn ai hết! Nhìn thấy bà chủ Tầm Hoan Lầu ra nghênh đón, Thường Nhạc tùy ý rút ra một xấp tiền mặt, đưa cho Diễm phụ, lạnh lùng nói.
- Anh nói người ở hậu viện, là cô nương Như Nguyệt!
Diễm phụ giật mình, vẻ mặt tươi cười nói: - Việc này… Thiếu gia, anh có thể chọn người khác được không, chỗ chúng tôi còn có Lan Hoa, Cung Tử…
Sắc mặt Thường Nhạc không chút biến đổi, đặt thêm một xấp tiền vào trong tay Diễm phụ…
- Ồ…
Nhóm kỹ nữ xung quanh hít vào một hơi lạnh, chẳng những đẹp trai, phong độ mà lại có nhiều tiền, nếu… nếu hắn lựa chọn mình thì thật là tốt!
- Ông đây muốn Như Nguyệt!
Giọng điệu Thường Nhạc vẫn lạnh lùng như cũ.
Diễm phụ sắc mặt khẽ biến, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bình thường: - Được…được, anh chờ một chút, tôi dẫn anh tới chỗ Như Nguyệt…
Thường Nhạc hài lòng gật đầu, giống như âm hồn đi theo cô ta.
- Như Nguyệt!
- Để tự tôi!
Thường Nhạc bỏ qua lời bà tà nói, trực tiếp đi tới trước của phòng Như Nguyệt. Diễm phụ ngẩn người, chần chờ một chút rồi cũng lui xuống.
- Hôm nay tôi không tiếp bất kỳ ai cả! Thanh âm trong trẻo từ trong phòng truyền ra, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, không nghĩ ngợi gì, trực tiếp đạp cửa…
- Ầm!
Sức mạnh to lớn của hắn đã đập tan cánh cửa thành vô số mảnh…
Trong nháy mắt, cảnh tượng trong phòng hoàn toàn hiện ra trước mắt Thường Nhạc làm hắn sững sờ.
Hắn không ngờ sẽ được chứng kiến cảnh tượng diễm lệ trước mắt.
Đường cong đẹp đẽ lả lướt, da thịt trắng nõn động lòng người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mông lung. Lông mi thật dài phủ lên con ngươi đen láy, mái tóc đen mềm mại, chảy xuống bờ vai duyên dáng.
Hiển nhiên, vừa rồi Như Nguyệt đang thay quần áo, khuôn mặt cô thoáng khẩn trương lại mang theo vài phần giận dữ, có thể thấy được sự gấp gáp cùng không thoải mái của cô.
- Mời ra ngoài!
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thường Nhạc, tâm trạng Như Nguyệt hơi căng thẳng, thiếu chút nữa đã lỡ lời. Ngữ điệu của cô thoáng biến đổi, lạnh lùng nói.
- Cô là kỹ nữ, tôi là khách làng chơi, tôi trả tiền cho nên tôi có quyền lựa chọn, còn cô nhất định phải thực hiện nghĩa vụ của mình.
Thường Nhạc tự nhiên nói.
Giờ phút này, hắn hoàn toàn nhập vào vai diễn khách làng chơi.
- Anh… Anh… Cút ra ngoài! Khuôn mặt xinh đẹp của Như Nguyệt biến thành âm trầm… Trong mắt chợt lóe lên sát khí, nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh lại…
- Làm sao? Ông đây muốn chơi cô, chẳng nhẽ cô không muốn? Hơi thở bá đạo tập trung vào thân hình mềm mại của Như Nguyệt.
Như Nguyệt theo bản năng muốn chống cự, nhưng hơi thở vừa phả tới, cô dường như nghĩ tới điều gì, mỉm cười kiều mỵ: - Thiếu gia, vừa rồi tâm trạng tôi không tốt… nên mới thất lễ như vậy, ha ha, giờ tôi tự mình phạt một chén xin lỗi anh!
Cô vừa nói vừa cầm lấy một chén rượu, trực tiếp uống vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Thường Nhạc thản nhiên nhìn Như Nguyệt, không nghĩ tới đối phương lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Tuy nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Lông mày thoáng dựng lên, hắn lạnh nhạt nói: - Một ly? Một ly không phải là quá kinh thường bản thiếu gia!
Đôi mắt lóe ra lửa giận, Như Nguyệt miễn cưỡng đè nén tâm trạng, mặt càng tươi cười, điềm nhiên nói: - Được, tôi sẽ uống hai chén!
Hai tay Thường Nhạc lơ đãng khoác trên vai mềm mại của cô, không chút để ý nói: - Tốt, tốt, tối nay bản thiếu gia sẽ ngủ lại chỗ cô, cô có thích không?
Như Nguyệt trong lòng thầm mắng hắn là con sói háo sắc, tuy nhiên trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chần chừ, dần dần đỏ lên, cô ngượng ngùng nói: - Thiếu gia, tôi cũng muốn làm bạn với thiếu gia tối nay, nhưng… tôi… tôi vừa lúc tới nguyệt sự… cho nên không tiện tiếp thiếu gia, hy vọng thiếu gia bỏ quá cho.
- Này… Thường Nhạc không có ý nghĩ sẽ chơi Như Nguyệt, nội tâm tự nói: Phụ nữ lẳng lơ này, cho dù có quỳ xuống mặt đất cầu tôi, tôi cũng còn phải xem xét.
Thế nhưng hắn lại cố ý nhíu mày, không hài lòng nói: - Nếu như vậy, cô liền tự trừng phạt mười chén rượu đi!
- Việc này… Sắc mặt Như Nguyệt hơi đổi, tiếp xúc với thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của Thường Nhạc, lại nghĩ tới thân phận bí ẩn của mình.
Cô miễn cưỡng gật đầu, cười nói: - Được, nếu thiếu gia ngài muốn tôi uống, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi. . …
Sau khi nói xong, cô trực tiếp nâng chén rượu lên uống.
Nhìn sắc mặt Như Nguyệt ngày càng đỏ, khóe miệng Thường Nhạc cuối cùng lộ ra nụ cười quỷ dị, cho dù thân thủ đối phương cao như thế nào, tâm cơ thâm trầm như thế nào hay thân phận thần bí như thế nào, nhưng một khi đóng vai một kỹ nữ và khách lành chơi, cô liền phải dùng bộ dáng của một kỹ nữ để đối phó với hắn.
Thông qua các loại phương thức, các loại lý do, từng chén rượu rốt cục thành công đi vào trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Như Nguyệt.
- Thiếu gia… Anh còn.. còn muốn uống sao? Khoảng nửa giờ sau, Như Nguyệt đã bắt đầu ăn nói mơ hồ.
Thường Nhạc cảm thấy hài lòng, nhìn cô gái giảo hoạt rốt cục đã hoàn toàn say, gục trước mặt mình.
- Kỹ nữ, chúng ta uống tiếp hai chén nữa… Sau khi thăm dò vài lần, chắc chắn cô sẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn.
Thường Nhạc vì thế yên tâm tìm tòi, vài phút sau, cuối cùng hắn cũng tìm được danh sách kia bên dưới mặt giường.
Xem xét tỉ mỉ một hồi, sau đó bỏ lại danh sách vào vị trí cũ, Thường Nhạc đi tới cửa. Hắn thoáng dừng lại một chút, xoay người đi tới trước mặt Như Nguyệt.
Vươn bàn tay to lớn, hung tợn nhéo bộ ngực của Như Nguyệt, cười tà nói: - *Ngực thật lớn!
- Thiếu gia, anh nhanh như vậy đã… Đi tới cửa, Diễm phụ vẻ mặt cổ quái nói.
Thường Nhạc khoát tay nói: - Cô gái kia thật không tốt, ông còn chưa dùng sức mà cô ta đã hô đầu hàng, bản thiếu gia thực là mất hứng. Kỹ nữ của Tầm Hoan Lầu cũng bình thường thôi….
Toàn bộ kỹ nữ bốn phía choáng váng. Thiếu gia đẹp trai, phong độ, nhiều tiền này, ở phương diện kia cũng mạnh mẽ như vậy? Thật quá kinh khủng.
Gió mát từ từ thổi qua, Thường Nhạc cảm thấy thoải mái, mặc dù không bị Như Nguyệt câu dẫn nhưng nội tâm lại bắt đầu rục rịch.
- Chẳng nhẽ là em gái Fukada đang gọi mình? Thường Nhạc bắt đầu trở nên miên man bất định, không ngờ phía dưới lại có phản ứng mãnh liệt.
Tới tổng bộ của hội Hắc Long, Thường Nhạc hít sâu một hơi, chuẩn bị theo đường ngách đi vào, liền nhìn thấy một bóng dáng như âm hồn bay vọt vào trong.
- Đêm nay thật là náo nhiệt!
Thường Nhạc trong thâm tâm cười lạnh, từ động tác thuần thục của đối phương, bóng dáng thon thả, Thường Nhạc nghĩ đến một phụ nữ ở Khải Đinh.
Thân thể Thường Nhạc vặn theo một đường cong kỳ dị, nhẹ nhàng đi theo phía sau cô ta…
- Chị Noriko, sao chị lại tới đây? Vừa tới sát vách tường, Thường Nhạc chợt nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Fukada.
Thường Nhạc cười nghiền ngẫm ngoại trừ Noriko ra, không ngờ những nữ nô khác cũng tham gia vào chuyện này, thực sự là một chuyện thú vị.
- Ồ, sự tình khẩn cấp nên tới, lần này, những người cấp trên lệnh cho chúng ta phải giết đều là những người dễ đối phó.
Nghe được giọng nói lạnh lẽo kia, Thường Nhạc kinh ngạc, hắn không thể nào liên hệ được một Noriko thoạt nhìn nhu nhược với thanh âm lạnh lùng bất chấp mọi thứ kia.
- Noriko chị… Nếu chẳng may, cấp trên bắt chúng ta phải ra tay trừ khử Thường Nhạc thiếu gia, chị sẽ lựa chọn thế nào?
Mắt Thường Nhạc híp lại, vấn đề Fukada hỏi quả thực rất đúng lúc.
- Vì tổ chức nguyện trung thành, giết không tha! Noriko lạnh lùng nói, vẻ mặt không có chút tình cảm nào.
Không khí trong phòng trở nên trầm mặc, Fukada do dự nói: - Thực ra… thực ra mấy ngày ở chung, em nhận thấy thiếu gia cũng rất tốt…
Fukada còn chưa nói hết lời, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Noriko, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, cuối cùng vẫn giữ nguyên trầm mặc.
- Noriko!
Trong mắt Thường Nhạc chợt lóe lên sát khí, độc ác nhất đúng là lòng dạ đàn bà, Koinu cũng không hề biết thân phận bí mật của Noriko, nếu không, có cho mười lá gan, gã cũng không dám đem củ khoai nóng bỏng này cho hắn.
- Fukada, Mako, tôi đã trở lại!
Ngay khi Noriko và Fukada đang trò chuyện sôi nổi, cửa chính đã bị đẩy ra một cách thô bạo.
Hai cô như dẫm phải đuôi cọp, thần sắc kinh hoàng, kích động, nhìn thấy bộ dạng say khướt của Thường Nhạc, thần kinh mới dần thả lỏng.
- Mako, ngủ cùng thiếu gia!
Thường Nhạc trực tiếp đi tới phía Noriko, tâm trạng các cô đồng thời căng thắng, trong khi Noriko còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác một bóng người thoáng động một cái.
Thân mình đã bị Thường Nhạc nặng nề đè lên giường, ánh mắt tràn ngập lõa lồ, bộ phận hạ thân cao ngất, cô cố gắng vùng vẫy, nhưng cuối cùng cũng bất lực mà ngừng lại.
Tay Thường Nhạc bắt đầu thuần thục cời bỏ quần áo mình, chỉ lưu lại một mảnh vài để che bộ phận xấu hổ của mình, trèo lên giường, nằm sát bên người Noriko.
- A!
Khi tay Thường Nhạc nắm chặt bộ ngực Noriko, cô không kìm nổi yêu kiều rên rỉ một tiếng. Cô rất rõ ràng nơi nào trên người mình mẫn cảm nhất.
Thường Nhạc nhìn bộ dạng không thể chịu đựng nổi nữa của Noriko, bản thân hắn cũng không cần cô khiêu khích, trực tiếp động thân, đi vào bên trong Noriko.
Sức mạnh đàn ông của Thường Nhạc ngày càng lớn, nghĩ tới những lời Noriko vừa nói, Thường Nhạc càng cười quỷ dị.
Thường Nhạc tin tưởng đạo lý: Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta sẽ trả lại gấp nghìn lần.
- A!
Noriko rên rỉ nhẹ một tiếng, nói: - Anh… Anh làm đau người ta.