Da mặt Thường Đại công tử rất dày, Thánh nữ Hắc Ám sớm đã được chứng kiến, cô ta hếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói: - Thường Nhạc, anh rốt cuộc có bao nhiêu ngón bịp, cứ chơi hết đi, đây là Hồng Kông, không phải Macao, càng không phải là đại lục hay Nam Phi!
Thường Nhạc từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô ta, mà nhìn thẳng sang bên Bạch Hồn, cười hì hì nói: - Trừ việc của Nhã Thi, thực ra mày cũng là người không tệ, tao tin mục đích lần này mày rất rõ, đúng không!
Bạch Hồn sửng sốt, lập tức nói: - Muốn chiếm lấy Nhất Đầu Thiên Kim ư, vậy mày cũng cần phải chứng tỏ bản lĩnh của mình chứ!
Thường Nhạc vỗ vai Bạch Hồn, vẻ mặt chân thành nói: - Anh Bạch, mày hiểu nhầm ý của tao rồi, tao không phải muốn thâu tóm Nhất Đầu Thiên Kim. Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: - Tao chỉ là muốn anh Bạch làm thuộc hạ của mình mà thôi !
Bạch Hồn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, người này quả thực quá hèn hạ, muốn thâu tóm sòng bạc Nhất Đầu Thiên Kim đã là đáng xấu hổ rồi, giờ lại muốn mình làm đàn em, quả thực là quá vô liêm sỉ.
- Vậy để xem mày có bản lĩnh đó không?
Bạch Hồn hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế buồn bực trong lòng, mắt chăm chú nhìn vào mặt Thường Nhạc, suy nghĩ nói.
Tinh thần Thường Nhạc kích thích, sảng khoái nói: - Vậy anh Bạch muốn tôiaohứng tỏ như thế nào?
- Đấu trận!
- Đấu trận ư?
Thường Nhạc nghe thấy hai chữ này, hắn ngẩn người ra, thằng nhóc này không phải là bị trận địa làm cho ấm đầu đấy chứ, cố tình bỏ qua khả năng đánh bạc của một vua cờ bạc, mà cứ muốn chịu trận địa đau đớn.
- Đúng vậy, chính là đấu trận, lẽ nào mày lại không dám sao? Bạch Hồn nheo mắt lại nói.
- Nếu tao thắng thì thế nào?
Thường Nhạc bắt đầu có những toan tính nhỏ nhặt.
- Nếu mày thắng, tao đồng ý đầu nhập vào anh, làm đàn em của mày! Vẻ mặt Bạch Hồn kiên định, gã nói.
- Không, không được!
Thường Nhạc lắc đầu, điều này làm Bạch Hồn sửng sốt, chẳng lẽ lời hắn nói vừa rồi đều là nói dóc sao? Đã thấy Thường Nhạc nghiêm túc nói: - Từ sau khi nhìn thấy người đẹp cạnh mày, tôi đã thay đổi quyết định, nếu tao thắng, người đẹp kia phải thuộc về tao!
Thường Nhạc nhìn thẳng về phía Thánh nữ Hắc Ám.
Sắc mặt Hắc Ám Thánh Nữ thay đổi.
Cô hít sâu một hơi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ: - Nếu anh thua, vậy phải làm thế nào?
Thường Nhạc vung mạnh cánh tay, liếc mắt nhìn mặt Thánh nữ Hắc Ám, cười nói: - Người vẫn còn sống ở đây, cô muốn làm thế nào thì làm thế đó, tôi tuyệt đối không chống lại, nhưng đến lúc đó phải thương tiếc tôi nha!
Thánh nữ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười điềm đạm: - Một lời đã định, hôm nay lấy tôi và anh làm thẻ bài, bắt đầu trận đấu đi!
Bạch Hồn ở bên cạnh nghe lời nói đó, kinh hãi nói: - Thánh nữ không thể…..
Thánh nữ Hắc Ám phất tay, hoàn toàn tự tin nới: - Chỉ cần anh làm theo nhưng gì tôi nói, chắc chắn sẽ không thua!
- Thế gian không có gì là tuyệt đối cả!
Thường Nhạc lùi lại phía sau nửa bước.
Bốn gã cao thủ Tây Môn gia cùng lúc tiến lên phía trước nửa bước.
Bạch Hồn cũng lùi về phía sau nửa bước, Thánh nữ Hắc Ám cũng tiến về phía trước nửa bước.
Quy tắc của bọn họ đều rất đơn giản, hai bên thiết lập trận địa, sau đó Thường Nhạc và Bạch Hồn cùng tiến vào trong trận địa của đối phương, người nào ra ngoài trước là thắng.
Bốn gã cao thủ Tây Môn gia bày ra mấy cây nhỏ trước mặt, sau đó mỗi vị trí đứng phân biệt thành: cửa sinh, cửa tử, cửa huyền ảo, cửa trống.
Thánh nữ Hắc Ám để mấy chậu nước phòng ngự trước mặt, sau đó tùy ý thả mấy tảng đá.
- Mời vào!
Thường Nhạc và Bạch Hồn gần như tiến vào trận cùng lúc.
Thường Nhạc vừa bước vào trận địa, liền kinh ngạc nhận thấy bốn xung quanh không có bờ bến, nước biển điên cuồng trào dâng, dưới chân cảm giác êm ái mềm mại, đứng trên mặt đất mà như đứng trên một lớp bông mềm mại..
Hắn vừa mới di chuyển một bước, biển cả bắt đầu gầm rít, mặt đất bắt đầu sụt lún, bông vải bắt đầu chuyển dời, các loại ảo giác nhanh chóng ập tới.
- Oa!
Điều này làm Thường Nhạc nhớ đến Công Tôn Liệt biến thái, làm sao ảo giác và hiện tại lại có sự giống nhau như vậy, nghĩ đến đây, cơ thể Thường Nhạc vặn vẹo một góc lạ.
- Bịch!
Còn chưa di chuyển được bao xa, hắn liền gặp ngay một tấm rào chắn, sự tấn công điên cuồng ùn ùn tấn công tới, chỗ này và vực của Công Tôn Liệt có phần khác nhau.
Công Tôn Liệt chủ yếu lấy việc bao vây là chính, mà trận địa của Thánh nữ Hắc Ám lại chủ yếu lấy việc tấn công là chính, sự tấn công ùn ùn đó làm cho Thường Nhạc tuyệt nhiên không có thời gian suy nghĩ về nhiều vấn đề hơn.
- Mình không tin có việc kỳ lạ này!
Đột nhiên Thường Nhạc dừng tấn công, bốn phía quanh hắn xuất hiện một tấm rào chắn màu đen, Khôi giáp Hắc Ám tự động ẩn thân, trong nháy mắt, nắm đấm lại lần nữa hụt ra ngoài.
- Ầm!
Đơn thuần chỉ dựa vào sức mạnh, đã làm cho đại trận rung lên dữ dội.
Cùng lúc này, trận địa của tứ đại cao thủ Tây Môn gia cũng run lên bần bật, rõ ràng, tạm thời cục diện thế lực của hai người ngang ngửa nhau..
Bất kể thế nào, điều này đều liên quan tới canh bạc của bản thân, Thường Nhạc hiểu được nhất định phải phá trận, hắn nắm tay lại, cùng lúc này, hắn bất ngờ nhắm hai mắt lại.
Những nắm đấm lao tới, những tấm chắn kia, tất cả đều dung hòa làm một, trong lòng Thường Nhạc không còn nghĩ đến trận địa nữa, hắn chỉ biết tấn công, tiến lên phía trước.
Sắc mặt Thánh nữ Hắc Ám nữ thay đổi, thân hình mền mại của cô ta run rẩy, rõ ràng đã sợ hãi vô cùng.
Mà giờ phút này, bốn gã cao thủ Tây Môn gia cũng run sợ.
- Phá!
- Phá!
Lời nói của Thường Nhạc và Bạch Hồn cùng vang lên, nhưng vẫn có tuần tự.
Thường Đại công tử cười híp mắt đứng trước mặt Thánh nữ Hắc Ám, vẻ mặt đó như đang nhìn một thứ hàng rẻ tiền.
- Tôi thua rồi!
Bạch Hồn đứng đó, sắc mặt tái nhợt, chỉ kém một giây thôi, nhưng đã thất bại rồi, hoàn toàn không thể dùng bất cứ lý do gì để bào chữa.
Thần sắc Thánh nữ Hắc Ám cũng rất lạ. Cô ta không ngờ đại trận mình dày công bố trí, lại bị Thường Nhạc phá vỡ đơn giản như vậy, đây quả thực là việc không thể tin nổi.
- Đi thôi, bắt đầu từ hôm nay, Thánh nữ Hắc Ám xinh đẹp chính là báu vật giường chiếu cua tôi! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian tà, tự nhiên nói.
- Chỉ cần mày thả Thánh nữ Hắc Ám, bất cứ chuyện gì tao cũng đồng ý làm!
Thường Nhạc vừa dứt lời, Bạch Hồn đột nhiên lạnh lùng nói.
Nhìn thấy sắc khuôn mặt vô cảm của Bạch Hồn, Thường Nhạc và Thánh nữ Hắc Ám cùng ngẩn ra. Bọn họ đều không ngờ Bạch Hồn có thể làm như vậy.
- Không cần, vì Thánh Điện, tôi đồng ý hi sinh tất cả!
Thánh nữ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào cũng rất mê người.
Kỳ thực, đi theo Thường Nhạc, không phải là không có cơ hội, cơ hội thuyết phục Thường Nhạc gia nhập Thánh điện, chỉ cần mình cố hết sức, mọi thứ tự nhiên sẽ thành công.
Chỉ cần có thể khiến Thường Nhạc gia nhập Thánh Điện, vậy thì những hận thù sẽ không còn, Thường Nhạc cũng sẽ trở thành trụ cột lớn nhất mở rộng Thánh Điện,
- Vậy tôi…..
Bạch Hồn có chút không cam lòng nhìn sang Thánh nữ Hắc Ám.
Thánh nữ Hắc Ám nhẹ nhàng mỉm cười: - Chỉ cần anh trung thành với Thánh Điện, nhất định sẽ nhận được những thu hoạch bất ngờ.
Thường Nhạc mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt, Thánh nữ Hắc Ám có phần quá tự tin, bây giờ cô ta dù gì cũng là thuộc về mình, tại sao lại có thể tùy tiện nói chuyện với người đàn ông khác?
Tả Thủ không ngừng cập nhật tin tức ở mọi nơi truyền đến của Điểm G, mỗi ngày việc mở rộng Điểm G đều thay đổi. nhưng chính mình ở đây, từ sau khi khống chế toàn bộ tỉnh S, liền biến thành một người đàn bà bó chân, bước đi ngày càng khó khăn.
Đương nhiên, một mặt Thường Nhạc áp dụng những phương châm phòng thủ thích hợp, mặt khác cũng bởi vì nhân sự không đủ, ban đầu những tinh anh của gia tộc Công Tôn chủ yếu được cử đến học viện Kiêu Tử.
Để bảo vệ vợ của lão đại, cũng là để thế lực Điểm G học viện Kiêu Tử mở rộng các học viện cả nước.
Nhưng Tả Thủ vốn là người không chịu được nhàn rỗi, trước khi thế lực của gã chưa hình thành, gã đã từng chơi qua mấy trận, danh tiếng của Tả Thủ từ đó truyền ra ngoài.
- Tả Thủ, soái tài!
Đây là đánh giá Thường Nhạc đã từng cho gã.
Cho nên lúc anh em Mike mới chơi ở sòng bạc Hào Hoa của Tư Đồ Lôi Phong, Tả Thủ rốt cuộc đã bắt đầu hành động.
Cách thức tấn công của Tả Thủ rất đơn giản.
Trong toàn bộ tổ chức, chọn ra những người tài giỏi trong số người tài, trải qua việc dày công giả dạng bước vào tỉnh C, một trong các tỉnh miền Nam, đồng thời cũng là địa điểm của sòng bạc Hào Hoa.
Thuộc hạ đắc lực nhất của Sở Thiên Hùng - Lực Vương khống chế toàn bộ tỉnh C, mà bản thân gã trấn giữ phố N tỉnh C, lại thêm sự hợp tác với sòng bạc Hào Hoa của Tư Đồ Lôi Phong thành phố N, có thể nói danh tiếng càng nổi.
Có thể nói nếu muốn tấn công tỉnh C, sẽ phải chịu sự đàn áp của hai thế lực Tư Đồ Lôi Phong và Lực Vương, cho dù đánh thắng cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề, nhưng Tả Thủ rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?
- Chị dâu, chị thật xinh đẹp, chị là người phụ nữ đẹp nhất mà em từng gặp. Thường Nhạc vừa đưa Thánh nữ Hắc Ám rời khỏi Nhất Đầu Thiên Kim, Tiểu Bảo đã lập tức vuốt đuôi nịnh bợ.
Không có khen thưởng như trong tưởng tượng của Tiểu Bảo, Thánh nữ Hắc Ám mỉm cười quyến rũ, bàn tay mảnh khảnh nâng cằm Tiểu Bảo lên nói: - Cô bé, em cũng rất xinh đẹp đấy!
Mà không có chuẩn bị tiền bạc hay đồ trang sức, Tiểu Bảo buồn bực, nghĩ thầm trong lòng: - Đồ nghèo kiết xác, xấu xa!
Suy nghĩ này còn chưa tan biến đẫ thấy mắt cô ta sáng lên, một chiếc vòng cổ ngọc trai lớn đã được đeo lên cổ Tiểu Bảo, lập tức Tiểu Bảo vui vẻ mỉm cười: - Cảm ơn chị, chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất.
Thánh nữ Hắc Ám nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: - Đây là chiếc vòng cổ ngọc trai của chế phẩm nhựa, không đáng giá bao nhiêu tiền!
Tiểu Bảo “ba~” một tiếng, vuốt ve bàn tay của hắc ám Thánh nữ, khuôn mặt thánh nữ vênh lên, cô ta nói: - Chẳng lẽ em không biết không thể tùy tiện sờ mặt người đẹp hay sao?
Trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ không vui, một người tham tiền Tiểu Bảo đã đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm một yêu nữ nữa, hẳn là quá đau đầu đây.
Nhưng mình vẫn không thể không nhận lấy người phụ nữ ngon như này được, chỉ cần trải qua sự dạy dỗ chuyên tâm của mình, chắc chắn yêu nữ sẽ biến thành Yêu Cơ, vậy cũng là việc vui rồi.
Da mặt Thường Đại công tử rất dày, Thánh nữ Hắc Ám sớm đã được chứng kiến, cô ta hếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói: - Thường Nhạc, anh rốt cuộc có bao nhiêu ngón bịp, cứ chơi hết đi, đây là Hồng Kông, không phải Macao, càng không phải là đại lục hay Nam Phi!
Thường Nhạc từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô ta, mà nhìn thẳng sang bên Bạch Hồn, cười hì hì nói: - Trừ việc của Nhã Thi, thực ra mày cũng là người không tệ, tao tin mục đích lần này mày rất rõ, đúng không!
Bạch Hồn sửng sốt, lập tức nói: - Muốn chiếm lấy Nhất Đầu Thiên Kim ư, vậy mày cũng cần phải chứng tỏ bản lĩnh của mình chứ!
Thường Nhạc vỗ vai Bạch Hồn, vẻ mặt chân thành nói: - Anh Bạch, mày hiểu nhầm ý của tao rồi, tao không phải muốn thâu tóm Nhất Đầu Thiên Kim. Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: - Tao chỉ là muốn anh Bạch làm thuộc hạ của mình mà thôi !
Bạch Hồn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, người này quả thực quá hèn hạ, muốn thâu tóm sòng bạc Nhất Đầu Thiên Kim đã là đáng xấu hổ rồi, giờ lại muốn mình làm đàn em, quả thực là quá vô liêm sỉ.
- Vậy để xem mày có bản lĩnh đó không?
Bạch Hồn hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế buồn bực trong lòng, mắt chăm chú nhìn vào mặt Thường Nhạc, suy nghĩ nói.
Tinh thần Thường Nhạc kích thích, sảng khoái nói: - Vậy anh Bạch muốn tôiaohứng tỏ như thế nào?
- Đấu trận!
- Đấu trận ư?
Thường Nhạc nghe thấy hai chữ này, hắn ngẩn người ra, thằng nhóc này không phải là bị trận địa làm cho ấm đầu đấy chứ, cố tình bỏ qua khả năng đánh bạc của một vua cờ bạc, mà cứ muốn chịu trận địa đau đớn.
- Đúng vậy, chính là đấu trận, lẽ nào mày lại không dám sao? Bạch Hồn nheo mắt lại nói.
- Nếu tao thắng thì thế nào?
Thường Nhạc bắt đầu có những toan tính nhỏ nhặt.
- Nếu mày thắng, tao đồng ý đầu nhập vào anh, làm đàn em của mày! Vẻ mặt Bạch Hồn kiên định, gã nói.
- Không, không được!
Thường Nhạc lắc đầu, điều này làm Bạch Hồn sửng sốt, chẳng lẽ lời hắn nói vừa rồi đều là nói dóc sao? Đã thấy Thường Nhạc nghiêm túc nói: - Từ sau khi nhìn thấy người đẹp cạnh mày, tôi đã thay đổi quyết định, nếu tao thắng, người đẹp kia phải thuộc về tao!
Thường Nhạc nhìn thẳng về phía Thánh nữ Hắc Ám.
Sắc mặt Hắc Ám Thánh Nữ thay đổi.
Cô hít sâu một hơi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ: - Nếu anh thua, vậy phải làm thế nào?
Thường Nhạc vung mạnh cánh tay, liếc mắt nhìn mặt Thánh nữ Hắc Ám, cười nói: - Người vẫn còn sống ở đây, cô muốn làm thế nào thì làm thế đó, tôi tuyệt đối không chống lại, nhưng đến lúc đó phải thương tiếc tôi nha!
Thánh nữ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười điềm đạm: - Một lời đã định, hôm nay lấy tôi và anh làm thẻ bài, bắt đầu trận đấu đi!
Bạch Hồn ở bên cạnh nghe lời nói đó, kinh hãi nói: - Thánh nữ không thể…..
Thánh nữ Hắc Ám phất tay, hoàn toàn tự tin nới: - Chỉ cần anh làm theo nhưng gì tôi nói, chắc chắn sẽ không thua!
- Thế gian không có gì là tuyệt đối cả!
Thường Nhạc lùi lại phía sau nửa bước.
Bốn gã cao thủ Tây Môn gia cùng lúc tiến lên phía trước nửa bước.
Bạch Hồn cũng lùi về phía sau nửa bước, Thánh nữ Hắc Ám cũng tiến về phía trước nửa bước.
Quy tắc của bọn họ đều rất đơn giản, hai bên thiết lập trận địa, sau đó Thường Nhạc và Bạch Hồn cùng tiến vào trong trận địa của đối phương, người nào ra ngoài trước là thắng.
Bốn gã cao thủ Tây Môn gia bày ra mấy cây nhỏ trước mặt, sau đó mỗi vị trí đứng phân biệt thành: cửa sinh, cửa tử, cửa huyền ảo, cửa trống.
Thánh nữ Hắc Ám để mấy chậu nước phòng ngự trước mặt, sau đó tùy ý thả mấy tảng đá.
- Mời vào!
Thường Nhạc và Bạch Hồn gần như tiến vào trận cùng lúc.
Thường Nhạc vừa bước vào trận địa, liền kinh ngạc nhận thấy bốn xung quanh không có bờ bến, nước biển điên cuồng trào dâng, dưới chân cảm giác êm ái mềm mại, đứng trên mặt đất mà như đứng trên một lớp bông mềm mại..
Hắn vừa mới di chuyển một bước, biển cả bắt đầu gầm rít, mặt đất bắt đầu sụt lún, bông vải bắt đầu chuyển dời, các loại ảo giác nhanh chóng ập tới.
- Oa!
Điều này làm Thường Nhạc nhớ đến Công Tôn Liệt biến thái, làm sao ảo giác và hiện tại lại có sự giống nhau như vậy, nghĩ đến đây, cơ thể Thường Nhạc vặn vẹo một góc lạ.
- Bịch!
Còn chưa di chuyển được bao xa, hắn liền gặp ngay một tấm rào chắn, sự tấn công điên cuồng ùn ùn tấn công tới, chỗ này và vực của Công Tôn Liệt có phần khác nhau.
Công Tôn Liệt chủ yếu lấy việc bao vây là chính, mà trận địa của Thánh nữ Hắc Ám lại chủ yếu lấy việc tấn công là chính, sự tấn công ùn ùn đó làm cho Thường Nhạc tuyệt nhiên không có thời gian suy nghĩ về nhiều vấn đề hơn.
- Mình không tin có việc kỳ lạ này!
Đột nhiên Thường Nhạc dừng tấn công, bốn phía quanh hắn xuất hiện một tấm rào chắn màu đen, Khôi giáp Hắc Ám tự động ẩn thân, trong nháy mắt, nắm đấm lại lần nữa hụt ra ngoài.
- Ầm!
Đơn thuần chỉ dựa vào sức mạnh, đã làm cho đại trận rung lên dữ dội.
Cùng lúc này, trận địa của tứ đại cao thủ Tây Môn gia cũng run lên bần bật, rõ ràng, tạm thời cục diện thế lực của hai người ngang ngửa nhau..
Bất kể thế nào, điều này đều liên quan tới canh bạc của bản thân, Thường Nhạc hiểu được nhất định phải phá trận, hắn nắm tay lại, cùng lúc này, hắn bất ngờ nhắm hai mắt lại.
Những nắm đấm lao tới, những tấm chắn kia, tất cả đều dung hòa làm một, trong lòng Thường Nhạc không còn nghĩ đến trận địa nữa, hắn chỉ biết tấn công, tiến lên phía trước.
Sắc mặt Thánh nữ Hắc Ám nữ thay đổi, thân hình mền mại của cô ta run rẩy, rõ ràng đã sợ hãi vô cùng.
Mà giờ phút này, bốn gã cao thủ Tây Môn gia cũng run sợ.
- Phá!
- Phá!
Lời nói của Thường Nhạc và Bạch Hồn cùng vang lên, nhưng vẫn có tuần tự.
Thường Đại công tử cười híp mắt đứng trước mặt Thánh nữ Hắc Ám, vẻ mặt đó như đang nhìn một thứ hàng rẻ tiền.
- Tôi thua rồi!
Bạch Hồn đứng đó, sắc mặt tái nhợt, chỉ kém một giây thôi, nhưng đã thất bại rồi, hoàn toàn không thể dùng bất cứ lý do gì để bào chữa.
Thần sắc Thánh nữ Hắc Ám cũng rất lạ. Cô ta không ngờ đại trận mình dày công bố trí, lại bị Thường Nhạc phá vỡ đơn giản như vậy, đây quả thực là việc không thể tin nổi.
- Đi thôi, bắt đầu từ hôm nay, Thánh nữ Hắc Ám xinh đẹp chính là báu vật giường chiếu cua tôi! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian tà, tự nhiên nói.
- Chỉ cần mày thả Thánh nữ Hắc Ám, bất cứ chuyện gì tao cũng đồng ý làm!
Thường Nhạc vừa dứt lời, Bạch Hồn đột nhiên lạnh lùng nói.
Nhìn thấy sắc khuôn mặt vô cảm của Bạch Hồn, Thường Nhạc và Thánh nữ Hắc Ám cùng ngẩn ra. Bọn họ đều không ngờ Bạch Hồn có thể làm như vậy.
- Không cần, vì Thánh Điện, tôi đồng ý hi sinh tất cả!
Thánh nữ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào cũng rất mê người.
Kỳ thực, đi theo Thường Nhạc, không phải là không có cơ hội, cơ hội thuyết phục Thường Nhạc gia nhập Thánh điện, chỉ cần mình cố hết sức, mọi thứ tự nhiên sẽ thành công.
Chỉ cần có thể khiến Thường Nhạc gia nhập Thánh Điện, vậy thì những hận thù sẽ không còn, Thường Nhạc cũng sẽ trở thành trụ cột lớn nhất mở rộng Thánh Điện,
- Vậy tôi…..
Bạch Hồn có chút không cam lòng nhìn sang Thánh nữ Hắc Ám.
Thánh nữ Hắc Ám nhẹ nhàng mỉm cười: - Chỉ cần anh trung thành với Thánh Điện, nhất định sẽ nhận được những thu hoạch bất ngờ.
Thường Nhạc mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mặt, Thánh nữ Hắc Ám có phần quá tự tin, bây giờ cô ta dù gì cũng là thuộc về mình, tại sao lại có thể tùy tiện nói chuyện với người đàn ông khác?
Tả Thủ không ngừng cập nhật tin tức ở mọi nơi truyền đến của Điểm G, mỗi ngày việc mở rộng Điểm G đều thay đổi. nhưng chính mình ở đây, từ sau khi khống chế toàn bộ tỉnh S, liền biến thành một người đàn bà bó chân, bước đi ngày càng khó khăn.
Đương nhiên, một mặt Thường Nhạc áp dụng những phương châm phòng thủ thích hợp, mặt khác cũng bởi vì nhân sự không đủ, ban đầu những tinh anh của gia tộc Công Tôn chủ yếu được cử đến học viện Kiêu Tử.
Để bảo vệ vợ của lão đại, cũng là để thế lực Điểm G học viện Kiêu Tử mở rộng các học viện cả nước.
Nhưng Tả Thủ vốn là người không chịu được nhàn rỗi, trước khi thế lực của gã chưa hình thành, gã đã từng chơi qua mấy trận, danh tiếng của Tả Thủ từ đó truyền ra ngoài.
- Tả Thủ, soái tài!
Đây là đánh giá Thường Nhạc đã từng cho gã.
Cho nên lúc anh em Mike mới chơi ở sòng bạc Hào Hoa của Tư Đồ Lôi Phong, Tả Thủ rốt cuộc đã bắt đầu hành động.
Cách thức tấn công của Tả Thủ rất đơn giản.
Trong toàn bộ tổ chức, chọn ra những người tài giỏi trong số người tài, trải qua việc dày công giả dạng bước vào tỉnh C, một trong các tỉnh miền Nam, đồng thời cũng là địa điểm của sòng bạc Hào Hoa.
Thuộc hạ đắc lực nhất của Sở Thiên Hùng - Lực Vương khống chế toàn bộ tỉnh C, mà bản thân gã trấn giữ phố N tỉnh C, lại thêm sự hợp tác với sòng bạc Hào Hoa của Tư Đồ Lôi Phong thành phố N, có thể nói danh tiếng càng nổi.
Có thể nói nếu muốn tấn công tỉnh C, sẽ phải chịu sự đàn áp của hai thế lực Tư Đồ Lôi Phong và Lực Vương, cho dù đánh thắng cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề, nhưng Tả Thủ rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?
- Chị dâu, chị thật xinh đẹp, chị là người phụ nữ đẹp nhất mà em từng gặp. Thường Nhạc vừa đưa Thánh nữ Hắc Ám rời khỏi Nhất Đầu Thiên Kim, Tiểu Bảo đã lập tức vuốt đuôi nịnh bợ.
Không có khen thưởng như trong tưởng tượng của Tiểu Bảo, Thánh nữ Hắc Ám mỉm cười quyến rũ, bàn tay mảnh khảnh nâng cằm Tiểu Bảo lên nói: - Cô bé, em cũng rất xinh đẹp đấy!
Mà không có chuẩn bị tiền bạc hay đồ trang sức, Tiểu Bảo buồn bực, nghĩ thầm trong lòng: - Đồ nghèo kiết xác, xấu xa!
Suy nghĩ này còn chưa tan biến đẫ thấy mắt cô ta sáng lên, một chiếc vòng cổ ngọc trai lớn đã được đeo lên cổ Tiểu Bảo, lập tức Tiểu Bảo vui vẻ mỉm cười: - Cảm ơn chị, chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất.
Thánh nữ Hắc Ám nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: - Đây là chiếc vòng cổ ngọc trai của chế phẩm nhựa, không đáng giá bao nhiêu tiền!
Tiểu Bảo “ba~” một tiếng, vuốt ve bàn tay của hắc ám Thánh nữ, khuôn mặt thánh nữ vênh lên, cô ta nói: - Chẳng lẽ em không biết không thể tùy tiện sờ mặt người đẹp hay sao?
Trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ không vui, một người tham tiền Tiểu Bảo đã đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm một yêu nữ nữa, hẳn là quá đau đầu đây.
Nhưng mình vẫn không thể không nhận lấy người phụ nữ ngon như này được, chỉ cần trải qua sự dạy dỗ chuyên tâm của mình, chắc chắn yêu nữ sẽ biến thành Yêu Cơ, vậy cũng là việc vui rồi.