Lộ Đức đứng phía sau Thường Nhạc nhếch cái miệng anh đào nhỏ lên, trong lòng thầm nói.
Ban đầu, Thường Nhạc nghĩ Sở Thiên Hùng sẽ không do dự mà đồng ý, nhưng hắn lại không ngờ rằng, ánh mắt Sở Thiên Hùng chuyển dời đến những bộ hạ kia, từ từ mở miệng nói: - Bọn họ chính là những bộ hạ đã theo tôi nam chinh, nếu dùng tương lai của họ để đánh cược, Sở Thiên Hùng này không làm được.
- Thủ lĩnh, chúng tôi nguyện kính dang sinh mạng! Sở Thiên Hùng vừa dứt lời, những bộ hạ phía sau đồng thanh hô lên.
Thần sắc Thường Nhạc khẽ động, bất kể kết quả cuối cùng của Sở Thiên Hùng thế nào, chỉ bằng biểu hiện của ông ta, sự kính yêu đối với bộ hạ đó đã đủ để chứng minh, ông ta có tư cách trở thành người đứng đầu xã hội đen phía Nam, có tư cách đấu với cha nuôi hắn.
Ánh mắt Sở Thiên Hùng phức tạp nhìn nhóm bộ hạ, ông ta bỗng nhiên lớn tiếng nói: - Được, tôi sẽ cược một lần!
Gió nhẹ nhàng thổi, cái lạnh của gió đêm vốn đã lạnh, khi Sở Thiên Hùng và Thường Nhạc đối mặt, gió dường như càng mạnh thêm, ít nhất là gió đang dần dần trở nên mãnh liệt giữa Thường Nhạc và Sở Thiên Hùng.
Cây cỏ trên mặt đất, lá trên cây đầu đang từ từ xoay chuyển, hơn nữa tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, mọi người đều rõ ràng nguyên nhân là gì, nhưng Thường Nhạc và Sở Thiên Hùng lại không hề nhúc nhích, thứ biến hóa chính là ánh mắt của bọn họ.
Ánh mắt hai người dần dần nheo lại một nửa, đồng tử cũng co rút lại.
Con mắt Thường Nhạc giống như ánh sao sáng trong đêm tối, chỉ là loại cuồng nhiệt mà cảm tình tà tà này không phải thứ mà sao có thể so sánh, con mắt của Sở Thiên Hùng lại vô cùng rét lạnh.
Dường như hai đạo ánh sáng băng hàn như đao gió phá toái trong hư không xoay quanh rồi dừng lại trên người Thường Nhạc.
Thường Nhạc vẫn lẳng lặng đứng như cũ, tay lại từ từ mở ra giữa hư không, giống như nắm bắt một khối vật chất vô hình, hô hấp dường như đều dừng lại tại lúc này.
Chân Sở Thiên Hùng hơi mở ra một chút, nhưng việc này dường như cũng không ảnh hưởng đến mọi thứ.
Gió vốn xoay tròn ngày càng nhanh giữa hai người, nhưng đêm tối dường như lại trầm mặc trong chớp nhoáng!
Sở Thiên Hùng rút đao ra, ai cũng không ngờ tới, một thủ lĩnh xã hội đen lại dùng đao. Đao của ông ta rất kỳ lạ, rất có khí phách, thoạt nhìn giống với người ông ta.
Trong mắt Thường Nhạc, chỉ có đao của Sở Thiên Hùng và thân thể đối phương, trong lòng Thường Nhạc cũng chỉ có một thứ, đó chính là đao trong tay Sở Thiên Hùng.
Ngoài đao ra thì không còn thứ gì khác, bao gồm sinh mạng, thực cảm về sinh mạng đã không tồn tại nữa, không còn khiến người ta có bất kỳ gánh nhiễu nào, ông ta dường như hoàn toàn giải thoát bởi đao trong tay.
Giờ khắc này, Thường Nhạc đột nhiên cảm giác được Sở Thiên Hùng tuyệt đối là một cao thủ đáng sợ khiến lòng người rét lạnh. Trong cảm giác của Thường Nhạc, đây là một trong những người khá đáng sợ hắn gặp phải.
Chỉ bằng loại khí thế như có như không này, và cả cái loại trầm ổn như biển sâu núi cao, cùng tư thế đứng không có một kẽ hở nào kia đã khiến hắn cảm giác được. Đây không hổ là người đứng đầu xã hội đen phương Nam!
Sở Thiên Hùng cũng có được cảm thụ tương tự, chỉ có điều, ông ta có chút không dám tin Thường Nhạc lại lại hại như trong lời đồn đại, nhưng thật không ngờ lại có được võ công sâu không lường được đáng sợ như vậy.
Nhưng trước mắt là một sự thật, một sự thật ai cũng không thể phủ nhận, Thường Nhạc đại khái chính là cao thủ đáng sợ nhất ông ta gặp phải trong cuộc đời mình.
Hai người chỉ lẳng lặng đứng thẳng nhìn nhau, cũng không hề có ý định nhúc nhích, bởi vì ai cũng chưa tìm ra được sơ hở của đối phương. Sơ hở đương nhiên là có, nhưng sơ hở đó ẩn giấu ở nơi nào?
Không có ai biết, vì vậy không người nào dám đi mạo hiểm.
- Lão đại, nếu như anh cảm thấy không ổn, thì mau chóng thông báo di ngôn đi. Ha ha Tiểu Bảo chỉ cần thẻ thôi! Ngay ở thời khắc mấu chốt, thanh âm của tiểu Bảo vô cùng đột ngột vang lên.
- Móa! Thường Nhạc thiếu chút nữa muốn buông tha Sở Thiên Hùng để lao đến đánh cho Tiểu Bảo một trận.
Mắt Sở Thiên Hùng sáng rực lên, bởi vì ông ta thấy được chỗ sơ hở của Thường Nhạc, mặc dù chỉ là nhỏ rất nhỏ, nhưng như vậy đã là đủ.
Đó là lý do Sở Thiên Hùng xuất đao, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội giết chết địch nào, huống chi đối phương lại là một cao thủ đáng sợ nhất bình sinh gặp được.
Trong một khắc này, đao vừa chuyển động, gió hoàn toàn thay đổi, giống như sư tử tức giận, dưới bức ép của lưỡi đao, gió lấy tốc độ đáng sợ nhất chém đến cổ họng Thường Nhạc.
Thường Nhạc cũng không phải người khoanh tay chịu chết, trên mặt hắn cũng khẽ nổi lên thần sắc nghiêm túc mà ngưng trọng, đối với bất luận một chiêu nào của Sở Thiên Hùng, hắn cũng không thể có chút lơ là.
Trên mặt hắn còn thật sự có thay đổi trong nháy mắt, rất quỷ dị, rất tà ác, động tác của hắn gần như bằng tốc độ nhanh nhất, giống như ảo ảnh lơ lửng trong đêm.
Cái đao trong trời đêm không ngờ nổi lên hào quang kỳ dị.
Đ...A...N...G...G!
Phi đao của Thường Nhạc và đao của Sở Thiên Hùng như kỳ tích mà gặp nhau giữa trời đêm, vài đốm lửa nhỏ hóa thành khói lửa, theo lá cây bay đi.
Thân hình Thường Nhạc ngưng trệ một chút, lực đạo trên đao của Sở Thiên Hùng to lớn đến dọa người, thân thể hắn khẽ chấn động. Đương nhiên, thật sự tính toán ra, sức của Thường Nhạc cũng không yếu, nhưng trên đao lại chịu thiệt thòi rất lớn.
Sở Thiên Hùng cười lạnh một tiếng, thân hình giống như bị điện giật mà giật lên, mũi đao giống như ép toàn bộ năng lượng có thể tồn tại trong không khí thành một điểm.
Trong mắt Thường Nhạc lóe ra một tia kinh ngạc, nhưng hắn đồng thời bay vọt lên, lấy phi đao lóng lánh lại một lần nữa ngang trời dựng lên.
Sở Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng, cùng lúc Thường Nhạc cả kinh, trường đao của ông ta lại đánh từ trên xuống dưới, cú đánh lần này chỉ muốn chém Thường Nhạc ra thành hai nửa.
Đương nhiên, một đao kia tuyệt đối không thể đạt tới hiệu quả như vậy, điều kiện tiên quyết chính là Thường Phải phải đứng bất động ở đó.
Thân hình Thường Nhạc vặn vẹo ra một góc độ kỳ dị, lấy tốc độ kỳ tích không thể tin nổi lùi sau hai bước, phi đao trong tay giống như mũi tên đâm thẳng ra.
Sở Thiên Hùng thất kinh, đao trong tay lại trực tiếp xông lên, khóe miệng Thường Nhạc lập tức thần kỳ mà treo lên ý cười quỷ dị.
Trong một chớp mắt này, bóng dáng Thường Nhạc đột nhiên động một cái, không ngờ biến mất trong không khí!
Kỳ thật ngay khi phi đao của Thường Nhạc vừa bay ra, Sở Thiên Hùng liền hiểu rằng nguy cơ đã giáng xuống. Ông ta lựa chọn cách tức cầu sinh duy nhất, bứt ra lui lại Ông ta nhất định phải lui, đó cũng là phương pháp xử lý an toàn nhất.
Thân hình Sở Thiên Hùng vừa động, thời điểm vừa lui lại, Thường Nhạc thét dài một tiếng, đao lóe sáng trong chớp mắt trượt ra theo hai bên thân Sở Thiên Hùng.
Mang theo từng trận tiếng kêu khan khan đánh tới ngực Sở Thiên Hùng.
Đ...A...N...G...G!
Đao của Sở Thiên Hùng vừa vặn che trước phi đao của Thường Nhạc, mặc dù trong lúc gấp gáp nhưng vẫn làm cho thân hình Thường Nhạc chấn động một chút, Sở Thiên Hùng cũng liên tục lùi lại sau vài bước.
Tiên cơ lập tức bị Thường Nhạc chiếm đi, đến thời khắc này ông ta mới hiểu được, ngay từ đầu ông ta đã trúng phải kế dụ địch của Thường Nhạc. Lấy biểu hiện của Thường Nhạc vào lúc này, tuyệt đối không có khả năng sớm như vậy đã lộ ra sơ hở. Tuy nhiên, lúc này hối hận đã không còn kịp nữa.
Việc Thường Nhạc thích làm nhất chính là truy kích, thân hình của hắn lại biến mất, chỉ còn đôi mắt lưu động trong kình khí.
Ánh mắt luôn khiến cho người ta không thể cân nhắc được, mà cặp mắt kia chính là thuộc về Thường Nhạc. Không ngờ đến khi thân hình Thường Nhạc lại lần nữa xuất hiện, phi đao của hắn đã tới thân thể Sở Thiên Hùng!
Mắt Sở Thiên Hùng lóe ra vẻ khiếp sợ, ông ta khiếp sợ chính là tốc độ và góc độ mà Thường Nhạc lựa chọn, nhưng ông ta căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để suy xét.
Bởi vì phi đao có thể xé trời đêm thành phấn vụn của Thường Nhạc đã công, thân hình Sở Thiên Hùng liên tục biến hóa vô số góc độ.
Mỗi một loại góc độ đều rất khéo léo, mỗi loại góc độ đều có thể tránh né công kích của bất kỳ cao thủ nào, nhưng lúc này đây ông ta lại hoàn toàn phải thất vọng.
Ngay chính bản thân ông ta cũng không ngờ đến phi đao trong tay Thường Nhạc lại đạt tới cảnh giới đáng sợ như vậy.
Phi đao của Thường Nhạc lẳng lặng đặt trên cổ Sở Thiên Hùng, hàn ý lạnh như băng kia đã thẩm thấu vào sâu trong lòng ông ta. Anh hùng mạt lộ!
Sở Thiên Hùng thế nào cũng sẽ không ngờ tới, lại đi đến một bước hiện tại.
- Thủ lĩnh!
Đám người Tà, Hỏa Vân đồng thời tiến về phía trước một bước. Bọn họ muốn cứu Sở Thiên Hùng, nhưng lại bị ánh mắt Sở Thiên Hùng áp chế làm cho ngừng lại, Sở Thiên Hùng thần sắc lạnh nhạt nhìn Thường Nhạc: - Tôi thua!
Làm cho nhân vật anh hùng nhất thừa nhận bản thân thất bại, đó là một việc có bao nhiêu khó khăn. Mỗi lần, Thường Nhạc đánh bại một đối thủ của mình, hắn đều vô cùng vui mừng, vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng lần này, lòng hắn lại bình tĩnh đến thần kỳ, dường như người bị hắn đánh bại không phải là địch, mà chính là bạn của mình.
Phi đao không biết từ lúc nào đã quay về, phảng phất đến đi đều không có bất kỳ dấu hiệu nào. Sở Thiên Hùng nhìn Thường Nhạc thật sâu: - Tôi già rồi, già thật rồi, thời đại thuộc về chúng tôi đã qua rồi. Tôi đã từng huy hoàng, tôi không hối hận vì đã đi trên con đường này, tôi chỉ hy vọng cậu có thể đi xa hơn trên con đường này.
Thường Nhạc không ngờ lại giống như đứa con ngoan mà gật gật đầu.
Cao Tiếu và Huyết Hổ thì vẻ mặt cổ quái, chả lẽ lão đại đổi tính?
- Tôi hy vọng cậu có thể đối xử tử tế với bộ hạ của tôi, nếu bọn họ muốn rời đi mà nói, hy vọng có thể để cho bọn họ một con đường sống! Sở Thiên Hùng nhìn Thường Nhạc, cuối cùng lại chuyển ánh mắt đến người bộ hạ của ông ta. Nhìn những bộ hạ đã theo mình nhiều năm, lòng ông ta vào giờ khắc này, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Mọi người phải tự bảo trọng, thất bại của tôi không oán không hối!
Sở Thiên Hùng yên lặng đứng ở nơi đó.
- Thủ lĩnh!
Các bộ hạ đều quỳ xuống.
Thường Nhạc mặc dù đứng ở nơi đó, nhưng Sở Thiên Hùng đã mất đi cơ hội sống khiến hắn nói thầm: - Nhân vật anh hùng như vật rất hiếm thấy!
Đám người Công Tôn Liệt, Liễu Tùy Phong cũng không ngờ tới, sự việc lại được giải quyết nhanh chóng như vậy, hơn nữa, lấy lợi ích siêu việt để tưởng tượng, Sở Thiên Hùng chết đi, cũng không khiến toàn bộ thế cục của xã hội đen phương Nam rung chuyển. Ngược lại, Nam Bắc thống nhất, gần như là cảnh giới hoàn mỹ nhất đạt được.
Rất nhiều chuyện vốn rất khó giải quyết, kết quả đều thoải mái giải quyết xong. Có đôi khi, ngay cả bản thân Thường Nhạc cũng không thể không tán thưởng, phát triển của sự việc thường thường sẽ ngoài dự đoán của mọi người.
Thường Nhạc cũng không làm khó bộ hạ của Sở Thiên Hùng, yêu cầu của hắn rất đơn giản: Vĩnh viễn rời xa giới xã hội đen, sống một cuộc sống của người bình thường, hoặc đầu nhập làm bộ hạ của mình, tiến hành nam chinh bắc chiến.