- Lão chim này có tới hay không tôi không biết, tuy nhiên một khi chim bay tới, chúng ta sẽ có thịt chim ăn. Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười thản nhiên.
Hàm nghĩa khiến cho người khác không thể cân nhắc, Cao Tiếu và Huyết Hổ ngồi bên cạnh cái hiểu cái không gật đầu, đồng thanh nói: - Lão Đại, anh minh thần võ!
Haizz, có hai kẻ dở hơi như vậy, Thường Nhạc không thể không bội phục!
- Lão Đại, các anh ăn thịt chim, em có trứng chim ăn không?
Tiểu Bảo tò mò nghiêng đầu sang, gần đây đồng chí Tiểu Bảo nhanh chóng phát tài, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hàng đống tiền lớn đã rơi vào túi áo cô rồi.
Nhất là các phương diện tài chính Nhật Bản, thuốc phiện căn cứ vào phán đoán của cá nhân Thường Nhạc, toàn bộ tài sản của Điểm G chưa chắc đã nhiều bằng của cá nhân Tiểu Bảo.
Đương nhiên, Thường Nhạc đã tích cực làm việc, cái hắn cần nhất chính là thời gian, chỉ cần là người thì sẽ có lúc lơi lỏng, một khi Tiểu Bảo lơ là, như vậy tiền cuối cùng mang tên Thường Nhạc hay Tiểu Bảo, chỉ sợ còn chưa nói trước được gì!
- Tiểu Bảo, lão Đại có việc muốn thương lượng với em. Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười thản nhiên, hướng Tiểu Bảo phất phất tay, thân thiết nói.
Tinh thần Tiểu Bảo căng thẳng, đồng tử co rút lại, vẻ mặt đề phòng nói: - Chuyện khác thì có thể, còn nếu liên quan tới tiền thì khỏi cần bàn nữa.
- Móa, em coi lão Đại anh là người như vậy sao? Thường Nhạc nghiêm nghị nói.
- Căn bản chính là như vậy! Tiểu Bảo căn bản không hề kiêng nể gì Thường Nhạc, ngoại trừ tiền, những việc khác đều có thể thương lượng được, Tiểu Bảo đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Thường Nhạc hít một hơi, áp chế kích động muốn đánh cho con nhóc này một trận xuống đáy lòng. Tục ngữ nói không sai, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, nhưng cô ta dường như hơi quá nhỏ.
- Tiểu Bảo à, lão Đại muốn giao toàn bộ tiền cho em quản lý! Thường Nhạc nhìn Tiểu Bảo nghiêm túc nói.
Tiểu Bảo nghe được câu nói này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phì cười, chỉ ngón tay nhỏ vào mũi Thường Nhạc, hi hi ha ha nói: - Đồ bựa như anh, không đi ăn trộm tiền của Tiểu Bảo đã là vô cùng cao thượng rồi, để cho em giữ tiền của anh ư, ha ha, quả thật là cáo chúc tết gà!
Cao Tiếu và Huyết Hổ ngơ ngác nhìn nhau, người trong thiên hạ dám chỉ vào mũi Thường Nhạc mà nói chuyện như vậy, dám không kiêng nể gì mà nói Thường Nhạc là đồ bựa vô cùng ít ỏi!
Vậy mà đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta lại làm được, hơn nữa còn rất thành công. Thường Nhạc nghe xong lời của Tiểu Bảo chẳng những không tức giận, trái lại còn mỉm cười, vỗ vai Tiểu Bảo, giọng điệu chân thành nói: - Tiểu Bảo, lần này lão Đại thật lòng đấy, vấn đề không phải là tiền nhiều hay ít mà quan trọng là tâm ý của lão Đại.
Vừa nói vừa lấy ra toàn bộ ba mươi mấy tấm thẻ bạc, vàng, kim cương, đặt vào tay Tiểu Bảo: - Đây, đây là toàn bộ tài sản của lão Đại, em phải bảo vệ chúng cho tốt nha!
- Rầm!
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo căn bản không thể bỏ xuống được, cô nuốt nước bọt, vội vàng nắm chắc trong tay, vẻ mặt tươi cười nói: - Cảm ơn lão Đại nhiều, cảm ơn lão Đại nhiều!
Bộ dạng tiểu nhân vô cùng nịnh bợ, làm cho người khác không thể không bội phục!
Đứng trước tiền bạc, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta sẽ như một con rồng biến sắc, tiền đứng thứ nhất, những thứ khác lần lượt đứng sau, đương nhiên, cổ phiếu tiềm lực, cổ phiếu chất lượng, v.v.. đều đã được xếp ở phía trước.
- Cái kia Lão Đại, các anh cứ bận việc đi nha, em có việc phải đi. Tiểu Bảo cầm thẻ đi ra ngoài, hiển nhiên là đi kiểm tra xem bên trong rốt cục có bao nhiêu tiền.
- Lão Đại, trong thẻ kia có tiền không? Huyết Hổ cảm thấy nghi ngờ về nhân phẩm của Thường Nhạc, nhưng cũng không dám trực tiếp nói thẳng, phải biết rằng lão Đại vô cùng sĩ diện.
- Có, đều có tiền, hơn nữa rất nhiều tiền! Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Chẳng lẽ lão Đại thay đổi tính tình? Cao Tiếu bên cạnh âm thầm tự hỏi, dù sao ngoại trừ phụ nữ ra, tiền bạc cũng là thứ lão Đại yêu thích nhất, làm sao hắn có thể đem từng ấy tiền giao cho Tiểu Bảo giữ.
Bọn họ đều biết rõ, tiền đã nằm trong tay Tiểu Bảo, thì cho dù là có lý do gì, cũng không bao giờ có thể lấy lại được, bởi vì nó đã trở thành tiền của Tiểu Bảo rồi.
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không nói ra kế hoạch của mình, trong mỗi tấm thẻ có rất nhiều tiền, hơn nữa lại không thể chuyển khoản được, hắn rất muốn coi Tiểu Bảo rốt cục sẽ giấu thẻ như thế nào?
Ha ha, ba mươi mấy tấm thẻ chứ không phải là một tấm, hơn nữa trong đó có một hai tấm đã bị hắn xử lý bằng phương pháp đặc thù, cho dù Tiểu Bảo có giấu thẻ lên trời, dụng cụ truy tìm của hắn đều có thể tìm thấy được.
Đến lúc đó, dựa vào tính cách của Tiểu Bảo, nhất định sẽ để cùng một chỗ với đống thẻ của cô, lúc đó hắn sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi, cảm giác này thật là sảng khoái!
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc không tự chủ được lộ ra nụ cười gian tà.
- Oa, phát tài rồi, phát tài rồi!
Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy Tiểu Bảo từ bên ngoài chạy vào, vô cùng vui vẻ, toàn thân dào dạt cảm giác hưng phấn, trong mắt là tiền lóng lánh.
Thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, mê người.
Thường Nhạc lén nhìn đồng hồ, căn cứ vào dụng cụ kiểm tra thẻ đã ở trên người Tiểu Bảo.
- Móa!
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, lúc này, toàn thân Tiểu Bảo trên dưới nhìn không ra chỗ lồi lõm nào, rốt cục thẻ được giấu ở chỗ nào?
Bộ ngực? Không thể nào, ngực cô nhỏ như vậy, giấu ba mươi mấy tấm thẻ vào cũng không khác mấy so với những bộ ngực lớn, những chỗ khác cũng không có nơi cất giấu.
Nhưng dụng cụ phản ứng rõ ràng ở trên người Tiểu Bảo.
- Chẳng nhẽ có ma? Thường Nhạc lại nhìn kỹ Tiểu Bảo một lần nữa, vẫn nhìn không ra bất kỳ điều gì không ổn.
Tiểu Bảo bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thường Nhạc đang nhìn mình, cô bước nhanh tới trước mặt hắn, hôn mạnh lên mặt hắn một cái, cười hì hì nói: - Đây là phần thưởng cho anh vì đã giúp em kiếm tiền, tiền đều ở trong tay em, ha ha, về sau anh chỉ cần tới lấy lãi là được.
Nói xong, sôi nổi rời phòng khách, đi vào phòng mình.
- Bịch!
Thường Nhạc ngồi xuống ghế, cả người không còn chút sức lực nào.
- Tiền. Tiền của mình!
Vừa dứt lời, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, không kìm nổi bật thốt ra. - Có cách rồi!
- Lão Đại anh minh!
Cao Tiếu và Huyết Hổ nhanh chóng vuốt đuôi nịnh bợ. Lão Đại vừa mới tổn thất một số tiền lớn, nếu các đàn em không an ủi một chút haizz, bất luận thế nào cũng không được.
Lại không nghĩ rằng, Thường Nhạc trực tiếp nhìn hai người bọn họ, cười hì hì nói: - Bắt đầu từ giờ, nhân viên cấp cao của Điểm G, mỗi người nộp cho lão Đại một trăm tấm thẻ vàng, hạn mức trong đó các cậu tự coi mà lo liệu!
- ??? Lão Đại của Điểm G biến thành thổ phỉ ư?
Cao Tiếu và Huyết Hổ ngơ ngác nhìn nhau, trong chớp mắt đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.
Thường Nhạc lại mỉm cười đắc ý. Hắn muốn nhìn coi, nếu mấy ngàn tấm thẻ đều đưa vào tay Tiểu Bảo, cô sẽ đem giấu chúng vào nơi nào?
- Có đi hay không?
Thiên Diện Hồ Ly vẻ mặt kỳ quái nhìn thiếp mời trong tay, trong miệng lão không ngừng thầm thì, đây chắc chắn là một sự việc đau đầu.
Hiện tại thế lực của Thường Nhạc và Điểm G đã hoàn toàn vượt xa mình, mà Thường Nhạc lại chỉ đích danh lão, muốn lão đi. Nếu như không đi khiến hắn tức giận, chỉ sợ cả tổ chức đều bị hắn tìm cớ thâu tóm.
- Lão Đại, sợ gì hắn, không phải chỉ là lão Đại của Điểm G mời sao, một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh. Ha ha, dựa vào cách nói của các anh em, lần mời này của hắn chính là cơ hội của chúng ta, dứt khoát mang theo cao thủ, trực tiếp nhổ sạch lông của hắn. Một tên trung niên cực kỳ khôi ngô, vẻ mặt dữ tợn nắm tay, kích động nói.
- MK, ông đây đã sớm nói với cậu nhiều lần rồi, nhã nhặn, tố chất, sao cậu không chịu nghe? Nhổ lông cái gì, cậu không thể dùng từ khác, ví như nhổ cỏ, làm cỏ à, đũng quần cậu cũng có thể đổi thành mảnh đất giữa hai cái đùi. Thiên Diện Hồ Ly chỉ tay vào mũi Đại Hán mà mắng.
Đại Hán trung niên đó là một trong bát đại chiến tướng của Thiên Diện Hồ Ly, có được danh hiệu này phải kể tới sở trường của gã chính là lực lượng công kích, trên chiến trường, nói chính xác là một ống phóng rốc-két.
Cho nên gã được xem như một trong những tướng được sủng ái nhất dưới tay Thiên Diện Hồ Ly. Chính vì vậy, bảy người còn lại nghe được lời nói của Thiên Diện Hồ Ly, trong bụng liền không ngừng cười thầm.
Không có biện pháp, lăn lộn bao lâu trong giới này rồi, muốn lão nhã nhặn còn khó hơn là giết lão.
Mà bản thân Thiên Diện Hồ Ly là một người trẻ tuổi tướng mạo hết sức bình thường, đương nhiên những người quen thuộc của lão đều biết rõ đây không phải là tướng mạo vốn có của lão.
Như vậy, rốt cục Thiên Diện Hồ Ly bao nhiêu tuổi? Đó vẫn còn là điều bí ẩn. Các đàn em của lão chỉ có thể dựa vào giọng nói của lão để phán đoán có phải lão Đại hay không.
Đây đúng là một biên pháp độc đáo, đương nhiên sử dụng lệnh bài cũng là một biện pháp.
Nghe nói, Thiên Diện Hồ Ly trước mắt này được kế thừa sự nghiệp của cha, vì vậy tuổi cũng không lớn.
- Lão Đại, tôi cảm thấy ý kiến của lão Ngưu cũng không tồi, không bằng chúng ta trực tiếp phân thành hai nhóm, trong đó một nhóm do anh cầm đầu, nhóm còn lại chia nhỏ ra, dựa theo thời gian quy định mà tới nơi Thường Nhạc hẹn gặp, sau đó chờ đợi tín hiệu, chỉ cần tín hiệu phát ra, chúng ta trong ngoài kết hợp, ha ha, đến lúc đó lão Đại sẽ trở thánh bá chủ xã hội đen của Trung Quốc.
Một gã bạch diện thư sinh diện mạo nhã nhặn, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Người này là tiểu Gia Cát trong số đàn em của Thiên Diện Hồ Ly, tên là Địa Tử Vân, giỏi về phương diện tâm kế, có thể dự tính được sự phát triển của bang phái Thiên Diện Hồ Ly, người này được xem như đã lập nhiều công lao hiển hách.
Đương nhiên, trong toàn bang phái này, gã cũng gián tiếp được xem như nhân vật số hai.
- Lão Thiết tôi đồng ý với ý kiến của lão Nhị!
Chỉ thấy một gã trung niên mặt đen như cái nồi đứng lên, vẻ mặt hưng phấn, người này là nhân vật thứ ba dưới tay Thiên Diện Hồ Ly, tu luyện Thiết Sa chưởng cực kỳ bá đạo, có thể biến mọi thứ thành tro bụi.
Mà ngay cả Mãnh Ngưu cũng không dám tiếp một chưởng của gã.
Gã vừa nói như vậy, những người ở phía dưới đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Móa, các cậu nói như thể Thường Nhạc đã biến thành bột nhão trong tay chúng ta, muốn nặn như thế nào thì nặn! Thiên Diện Hồ Ly chậm rãi mở miệng nói.
- Lão chim này có tới hay không tôi không biết, tuy nhiên một khi chim bay tới, chúng ta sẽ có thịt chim ăn. Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nụ cười thản nhiên.
Hàm nghĩa khiến cho người khác không thể cân nhắc, Cao Tiếu và Huyết Hổ ngồi bên cạnh cái hiểu cái không gật đầu, đồng thanh nói: - Lão Đại, anh minh thần võ!
Haizz, có hai kẻ dở hơi như vậy, Thường Nhạc không thể không bội phục!
- Lão Đại, các anh ăn thịt chim, em có trứng chim ăn không?
Tiểu Bảo tò mò nghiêng đầu sang, gần đây đồng chí Tiểu Bảo nhanh chóng phát tài, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hàng đống tiền lớn đã rơi vào túi áo cô rồi.
Nhất là các phương diện tài chính Nhật Bản, thuốc phiện căn cứ vào phán đoán của cá nhân Thường Nhạc, toàn bộ tài sản của Điểm G chưa chắc đã nhiều bằng của cá nhân Tiểu Bảo.
Đương nhiên, Thường Nhạc đã tích cực làm việc, cái hắn cần nhất chính là thời gian, chỉ cần là người thì sẽ có lúc lơi lỏng, một khi Tiểu Bảo lơ là, như vậy tiền cuối cùng mang tên Thường Nhạc hay Tiểu Bảo, chỉ sợ còn chưa nói trước được gì!
- Tiểu Bảo, lão Đại có việc muốn thương lượng với em. Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười thản nhiên, hướng Tiểu Bảo phất phất tay, thân thiết nói.
Tinh thần Tiểu Bảo căng thẳng, đồng tử co rút lại, vẻ mặt đề phòng nói: - Chuyện khác thì có thể, còn nếu liên quan tới tiền thì khỏi cần bàn nữa.
- Móa, em coi lão Đại anh là người như vậy sao? Thường Nhạc nghiêm nghị nói.
- Căn bản chính là như vậy! Tiểu Bảo căn bản không hề kiêng nể gì Thường Nhạc, ngoại trừ tiền, những việc khác đều có thể thương lượng được, Tiểu Bảo đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Thường Nhạc hít một hơi, áp chế kích động muốn đánh cho con nhóc này một trận xuống đáy lòng. Tục ngữ nói không sai, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, nhưng cô ta dường như hơi quá nhỏ.
- Tiểu Bảo à, lão Đại muốn giao toàn bộ tiền cho em quản lý! Thường Nhạc nhìn Tiểu Bảo nghiêm túc nói.
Tiểu Bảo nghe được câu nói này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phì cười, chỉ ngón tay nhỏ vào mũi Thường Nhạc, hi hi ha ha nói: - Đồ bựa như anh, không đi ăn trộm tiền của Tiểu Bảo đã là vô cùng cao thượng rồi, để cho em giữ tiền của anh ư, ha ha, quả thật là cáo chúc tết gà!
Cao Tiếu và Huyết Hổ ngơ ngác nhìn nhau, người trong thiên hạ dám chỉ vào mũi Thường Nhạc mà nói chuyện như vậy, dám không kiêng nể gì mà nói Thường Nhạc là đồ bựa vô cùng ít ỏi!
Vậy mà đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta lại làm được, hơn nữa còn rất thành công. Thường Nhạc nghe xong lời của Tiểu Bảo chẳng những không tức giận, trái lại còn mỉm cười, vỗ vai Tiểu Bảo, giọng điệu chân thành nói: - Tiểu Bảo, lần này lão Đại thật lòng đấy, vấn đề không phải là tiền nhiều hay ít mà quan trọng là tâm ý của lão Đại.
Vừa nói vừa lấy ra toàn bộ ba mươi mấy tấm thẻ bạc, vàng, kim cương, đặt vào tay Tiểu Bảo: - Đây, đây là toàn bộ tài sản của lão Đại, em phải bảo vệ chúng cho tốt nha!
- Rầm!
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo căn bản không thể bỏ xuống được, cô nuốt nước bọt, vội vàng nắm chắc trong tay, vẻ mặt tươi cười nói: - Cảm ơn lão Đại nhiều, cảm ơn lão Đại nhiều!
Bộ dạng tiểu nhân vô cùng nịnh bợ, làm cho người khác không thể không bội phục!
Đứng trước tiền bạc, đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta sẽ như một con rồng biến sắc, tiền đứng thứ nhất, những thứ khác lần lượt đứng sau, đương nhiên, cổ phiếu tiềm lực, cổ phiếu chất lượng, v.v.. đều đã được xếp ở phía trước.
- Cái kia Lão Đại, các anh cứ bận việc đi nha, em có việc phải đi. Tiểu Bảo cầm thẻ đi ra ngoài, hiển nhiên là đi kiểm tra xem bên trong rốt cục có bao nhiêu tiền.
- Lão Đại, trong thẻ kia có tiền không? Huyết Hổ cảm thấy nghi ngờ về nhân phẩm của Thường Nhạc, nhưng cũng không dám trực tiếp nói thẳng, phải biết rằng lão Đại vô cùng sĩ diện.
- Có, đều có tiền, hơn nữa rất nhiều tiền! Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Chẳng lẽ lão Đại thay đổi tính tình? Cao Tiếu bên cạnh âm thầm tự hỏi, dù sao ngoại trừ phụ nữ ra, tiền bạc cũng là thứ lão Đại yêu thích nhất, làm sao hắn có thể đem từng ấy tiền giao cho Tiểu Bảo giữ.
Bọn họ đều biết rõ, tiền đã nằm trong tay Tiểu Bảo, thì cho dù là có lý do gì, cũng không bao giờ có thể lấy lại được, bởi vì nó đã trở thành tiền của Tiểu Bảo rồi.
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không nói ra kế hoạch của mình, trong mỗi tấm thẻ có rất nhiều tiền, hơn nữa lại không thể chuyển khoản được, hắn rất muốn coi Tiểu Bảo rốt cục sẽ giấu thẻ như thế nào?
Ha ha, ba mươi mấy tấm thẻ chứ không phải là một tấm, hơn nữa trong đó có một hai tấm đã bị hắn xử lý bằng phương pháp đặc thù, cho dù Tiểu Bảo có giấu thẻ lên trời, dụng cụ truy tìm của hắn đều có thể tìm thấy được.
Đến lúc đó, dựa vào tính cách của Tiểu Bảo, nhất định sẽ để cùng một chỗ với đống thẻ của cô, lúc đó hắn sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi, cảm giác này thật là sảng khoái!
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc không tự chủ được lộ ra nụ cười gian tà.
- Oa, phát tài rồi, phát tài rồi!
Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy Tiểu Bảo từ bên ngoài chạy vào, vô cùng vui vẻ, toàn thân dào dạt cảm giác hưng phấn, trong mắt là tiền lóng lánh.
Thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, mê người.
Thường Nhạc lén nhìn đồng hồ, căn cứ vào dụng cụ kiểm tra thẻ đã ở trên người Tiểu Bảo.
- Móa!
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, lúc này, toàn thân Tiểu Bảo trên dưới nhìn không ra chỗ lồi lõm nào, rốt cục thẻ được giấu ở chỗ nào?
Bộ ngực? Không thể nào, ngực cô nhỏ như vậy, giấu ba mươi mấy tấm thẻ vào cũng không khác mấy so với những bộ ngực lớn, những chỗ khác cũng không có nơi cất giấu.
Nhưng dụng cụ phản ứng rõ ràng ở trên người Tiểu Bảo.
- Chẳng nhẽ có ma? Thường Nhạc lại nhìn kỹ Tiểu Bảo một lần nữa, vẫn nhìn không ra bất kỳ điều gì không ổn.
Tiểu Bảo bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thường Nhạc đang nhìn mình, cô bước nhanh tới trước mặt hắn, hôn mạnh lên mặt hắn một cái, cười hì hì nói: - Đây là phần thưởng cho anh vì đã giúp em kiếm tiền, tiền đều ở trong tay em, ha ha, về sau anh chỉ cần tới lấy lãi là được.
Nói xong, sôi nổi rời phòng khách, đi vào phòng mình.
- Bịch!
Thường Nhạc ngồi xuống ghế, cả người không còn chút sức lực nào.
- Tiền. Tiền của mình!
Vừa dứt lời, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, không kìm nổi bật thốt ra. - Có cách rồi!
- Lão Đại anh minh!
Cao Tiếu và Huyết Hổ nhanh chóng vuốt đuôi nịnh bợ. Lão Đại vừa mới tổn thất một số tiền lớn, nếu các đàn em không an ủi một chút haizz, bất luận thế nào cũng không được.
Lại không nghĩ rằng, Thường Nhạc trực tiếp nhìn hai người bọn họ, cười hì hì nói: - Bắt đầu từ giờ, nhân viên cấp cao của Điểm G, mỗi người nộp cho lão Đại một trăm tấm thẻ vàng, hạn mức trong đó các cậu tự coi mà lo liệu!
- ??? Lão Đại của Điểm G biến thành thổ phỉ ư?
Cao Tiếu và Huyết Hổ ngơ ngác nhìn nhau, trong chớp mắt đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.
Thường Nhạc lại mỉm cười đắc ý. Hắn muốn nhìn coi, nếu mấy ngàn tấm thẻ đều đưa vào tay Tiểu Bảo, cô sẽ đem giấu chúng vào nơi nào?
- Có đi hay không?
Thiên Diện Hồ Ly vẻ mặt kỳ quái nhìn thiếp mời trong tay, trong miệng lão không ngừng thầm thì, đây chắc chắn là một sự việc đau đầu.
Hiện tại thế lực của Thường Nhạc và Điểm G đã hoàn toàn vượt xa mình, mà Thường Nhạc lại chỉ đích danh lão, muốn lão đi. Nếu như không đi khiến hắn tức giận, chỉ sợ cả tổ chức đều bị hắn tìm cớ thâu tóm.
- Lão Đại, sợ gì hắn, không phải chỉ là lão Đại của Điểm G mời sao, một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh. Ha ha, dựa vào cách nói của các anh em, lần mời này của hắn chính là cơ hội của chúng ta, dứt khoát mang theo cao thủ, trực tiếp nhổ sạch lông của hắn. Một tên trung niên cực kỳ khôi ngô, vẻ mặt dữ tợn nắm tay, kích động nói.
- MK, ông đây đã sớm nói với cậu nhiều lần rồi, nhã nhặn, tố chất, sao cậu không chịu nghe? Nhổ lông cái gì, cậu không thể dùng từ khác, ví như nhổ cỏ, làm cỏ à, đũng quần cậu cũng có thể đổi thành mảnh đất giữa hai cái đùi. Thiên Diện Hồ Ly chỉ tay vào mũi Đại Hán mà mắng.
Đại Hán trung niên đó là một trong bát đại chiến tướng của Thiên Diện Hồ Ly, có được danh hiệu này phải kể tới sở trường của gã chính là lực lượng công kích, trên chiến trường, nói chính xác là một ống phóng rốc-két.
Cho nên gã được xem như một trong những tướng được sủng ái nhất dưới tay Thiên Diện Hồ Ly. Chính vì vậy, bảy người còn lại nghe được lời nói của Thiên Diện Hồ Ly, trong bụng liền không ngừng cười thầm.
Không có biện pháp, lăn lộn bao lâu trong giới này rồi, muốn lão nhã nhặn còn khó hơn là giết lão.
Mà bản thân Thiên Diện Hồ Ly là một người trẻ tuổi tướng mạo hết sức bình thường, đương nhiên những người quen thuộc của lão đều biết rõ đây không phải là tướng mạo vốn có của lão.
Như vậy, rốt cục Thiên Diện Hồ Ly bao nhiêu tuổi? Đó vẫn còn là điều bí ẩn. Các đàn em của lão chỉ có thể dựa vào giọng nói của lão để phán đoán có phải lão Đại hay không.
Đây đúng là một biên pháp độc đáo, đương nhiên sử dụng lệnh bài cũng là một biện pháp.
Nghe nói, Thiên Diện Hồ Ly trước mắt này được kế thừa sự nghiệp của cha, vì vậy tuổi cũng không lớn.
- Lão Đại, tôi cảm thấy ý kiến của lão Ngưu cũng không tồi, không bằng chúng ta trực tiếp phân thành hai nhóm, trong đó một nhóm do anh cầm đầu, nhóm còn lại chia nhỏ ra, dựa theo thời gian quy định mà tới nơi Thường Nhạc hẹn gặp, sau đó chờ đợi tín hiệu, chỉ cần tín hiệu phát ra, chúng ta trong ngoài kết hợp, ha ha, đến lúc đó lão Đại sẽ trở thánh bá chủ xã hội đen của Trung Quốc.
Một gã bạch diện thư sinh diện mạo nhã nhặn, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Người này là tiểu Gia Cát trong số đàn em của Thiên Diện Hồ Ly, tên là Địa Tử Vân, giỏi về phương diện tâm kế, có thể dự tính được sự phát triển của bang phái Thiên Diện Hồ Ly, người này được xem như đã lập nhiều công lao hiển hách.
Đương nhiên, trong toàn bang phái này, gã cũng gián tiếp được xem như nhân vật số hai.
- Lão Thiết tôi đồng ý với ý kiến của lão Nhị!
Chỉ thấy một gã trung niên mặt đen như cái nồi đứng lên, vẻ mặt hưng phấn, người này là nhân vật thứ ba dưới tay Thiên Diện Hồ Ly, tu luyện Thiết Sa chưởng cực kỳ bá đạo, có thể biến mọi thứ thành tro bụi.
Mà ngay cả Mãnh Ngưu cũng không dám tiếp một chưởng của gã.
Gã vừa nói như vậy, những người ở phía dưới đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Móa, các cậu nói như thể Thường Nhạc đã biến thành bột nhão trong tay chúng ta, muốn nặn như thế nào thì nặn! Thiên Diện Hồ Ly chậm rãi mở miệng nói.