Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bước chân Thường Nhạc không tự chủ được lui lại phía sau.
- Tôi chỉ định nhìn thôi mà. Bước chân Thường Nhạc lảo đảo thối lui lại, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn như vừa mới bị trọng thương.
Lúc Thường Nhạc lui lại là lúc bốn tên thị vệ cũng đồng thời dừng lại, dường như đòn công kích vừa rồi không phải là bọn họ vậy, vẫn đứng lẳng lặng ở chỗ cũ.
- Ngoại trừ từ cấp bậc võ sĩ thánh điện trở lên, không ai có thể đi vào cả. Một trong những tên thị vệ đó thần sắc lạnh lùng nói.
Đồng tử Thường Nhạc co lại, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nói: - Thế bây giờ tôi muốn gia nhập võ sĩ thánh địa không được sao?
- Muốn gia nhập vào hàng ngũ võ sĩ thánh điện thì phải đến chỗ cung điện thăng cấp Võ sĩ Hắc Ám đi. Ánh mắt tên thị vệ đó gắt gao nhìn Thường Nhạc, dường như đang tìm một chỗ khác thường trên người hắn.
Trong lòng Thường Nhạc hiểu rõ nếu còn tiếp tục nữa sợ là mình sẽ để lộ sơ hở, hắn khẽ gật đầu rồi lùi lại phía sau.
- Đại thúc, chờ cháu một chút.
Thường Nhạc còn chưa đi được hai bước thì một giọng nói trong trẻo từ sau vọng lại.
Thường Nhạc hơi nhíu mày, dù gì mình cũng là một thanh niên anh tuấn, thế mà giờ bị người khác gọi là đại thúc, thật là không dễ chịu chút nào.
- Tiểu Bảo. Quay người lại nhìn thấy khuôn mắt xinh đẹp kia, trong đầu Thường Nhạc không tự chủ được nghĩ đến Tiểu Bảo thế nhưng nhìn kỹ thì có chút không giống với Tiểu Bảo.
Cô bé trước mắt này nhiều nhất có tám, chin tuổi, hơn nữa làn da cũng trắng hơn Tiểu Bảo rất nhiều, chắc là do hoàn cảnh sống ở dưới tầng hầm này.
- Gọi tôi à?
Thường Nhạc thấy cô bé đi đến trước mặt mình thì dừng lại, hắn hơi kinh ngạc hỏi.
Cô nhé nhíu trán lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: - Ngoài chú ra ở đây còn có ai khác nữa sao?
- Làm gì?
Từ sau khi dẫn theo Tiểu Bảo và Linh Nhi, Thường Nhạc cảm thấy càng ngày sống càng khó khắn, mấy tên trẻ ranh này lực sát thương rất là mạnh.
Cô bé chú ý đến tia cảnh giác trong mắt Thường Nhạc, lập tức tức giận nói: - Đại thúc, cháu thấy chú nhìn cũng được cho nên muốn rủ chú cùng tham gia thăng hạng võ sĩ thánh điện, đúng là không biết xấu hổ.
- Chẳng lẽ người của Thánh Điện Hắc Ám đều xấu hết sao? Thường Nhạc nhìn thấy cô bé thì ra oai, nắm tay lại, giơ lên, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Được, chúng ta cùng đi đi!
Cô bé cười nhảy dựng lên, vỗ vỗ vai Thường Nhạc, nói: - Đại thúc, cháu là Vũ Dực, chú tên là gì thế?
- Trường Phong. Thường Nhạc bình tĩnh nói.
- Đại thúc, giờ khắc này chúng ta có thể gặp nhau đó chính là duyên phận, đợi đến khi vào thăng cấp thì cháu sẽ chiếu cố đến chú, chú cứ yên tâm đi. Vũ Dực kéo tay Thường Nhạc đi thẳng đến mục tiêu phía trước.
Thường Nhạc mỉm cười, ranh con này còn đáng yêu hơn cái tên Tiểu Bảo rấ nhiều, quả thực là quá tốt.
- Đại thúc, tới rồi.
Đại khái chừng nửa giờ sau một lớn một bé đã đứng trước cửa võ sĩ thánh điện, cô bé cười hì hì nói: - Mấy năm rồi gặp, cái chỗ chết tiệt này vẫn như thế.
Thường Nhạc sửng sốt, những lời nói rất ngông cuồng này rất phong cách, đáng tiếc là còn nhỏ quá, ít nhất phải chờ bảy, tám năm nữa. Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên dò hỏi: - Có phải cháu đến đây mấy lần rồi không?
Vũ Dực gật đầu, hơi ngửa lên đầy vẻ tiếc nuối nói: - Từ lúc năm tuổi cháu đã tham gia thăng cấp võ sĩ rồi, kết quả là đến cửa thứ hai thì bị out.
- Có phải năng lực không đủ hay không? Thường Nhạc đồng thời muốn biết một chút cái gọi là trận đất thăng cấp võ sĩ này rốt cục là thế nào?
Vũ Dực không hề nghĩ ngợi, thốt lên: - Chó chết, là do cháu không đủ tuổi nếu không cháu đã được thăng lên cấp hai võ sĩ thánh điện rồi.
Câu nói này của Thường Nhạc như đánh vào mũi cô bé, sự lựa chọn duy nhất của hắn lúc là là duy trì im lặng.
- Đi thôi, chúng ta tiến vào trận đấu võ sĩ thánh điện cấp một đi. Vũ Dực thấy vẻ mặt ôn tồn của Thường Nhạc, cô hài lòng gật đầu.
Ở cánh cửa thăng hạng võ sĩ thánh điện cùng có bốn gã thị vệ, bốn tên đó nhìn thấy Vũ Dực như gặp phải quỷ, đứng đó không chớp mắt, căn bản không cần bất kỳ giấy tờ gì.
Tiến vào trong võ sĩ thánh điện, bên trong có ba mươi người, đứng bên cạnh ba mươi người đó là một người trung niên, chắc là trọng tài.
- Dựa theo quy định trận đấu, mọi người lần lượt chọn một người, chỉ cần đánh bại được thì có thể qua cửa rồi. Ánh mắt người trung niên đó nhìn chăm chú vào Vũ Dực, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên.
- Tôi xin có kiến nghị, hy vọng ông có thể chấp nhận. Vũ dựng giơ cánh tay nhỏ bé lên, nghiêm túc nói.
- Kiến nghị gì? Cháu cứ việc nói đi.
Người trung niên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Cháu cùng tiểu đệ cháu đối phó với hai người, ông cảm thấy thế nào? Vũ Dực nghiêm túc nói.
Vừa rồi còn là đại thúc thế mà trong nháy mắt đã biến thành tiểu đệ, Thường Nhạc chỉ có thể nói thầm: - Bình tĩnh, bình tĩnh.
Thần sắc người trung niên cổ quái, đề xuất của người khác thì mình đã sớm cự tuyệt rồi, nhưng là của Vũ Dực mình không thể không thận trọng suy xét: - Được, không thành vấn đề.
- Ha ha, hai người các người.
Vũ Dực chỉ vào hai võ sĩ thánh điện, vô cùng tự tin nói.
Hai gã võ sĩ thánh điện nhìn nhau hơi chút bi ai, vài phút sau mới thận trọng đi ra, Thường Nhạc xoa xoa nắm đấm suy xét nên ra bao nhiêu lực.
Mà Vũ Dực lại cản Thường Nhạc lại,, nói: - Tiểu đệ đứng sang một bên đi, để lão đại giúp qua cửa này.
Thường Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng sức mạnh của hai gã võ sĩ thánh điện đó rất mạnh, nhưng hắn cũng muốn xem một chút cô bé Vũ Dực của chúng ta sẽ làm như thế nào?
Động tác Vũ Dực rất nhanh, ngay lúc hai gã võ sĩ thánh điện vừa mới đứng vững cô đã bắt đầu triển khai hành động tuy nhiên động tác chân của cô nhanh như điện.
- Ầm ầm.
Vài lần công kích liên tục mà hai gã võ sĩ thánh điện đó hầu như không có phản ứng gì nên bị Vũ Dực đánh thối lui về phía sau.
Ánh mắt Thường Nhạc híp lại, hắn cảm thấy thật kỳ quái, dựa theo năng lực của hai tên này tuyêt đối có thể ngang với trình độ của Cao Tiếu.
Thân thủ của Vũ Dực so với hai người này vẫn còn kém xa, mắt nhìn thấy tình hình trước mắt không giống như vậy thế thì chắc chắn là hai gã này cố ý như vậy.
Đồng thời, Thường Nhạc cũng coi như hiểu ra, lúc trước Vũ Dực nói qua được võ sĩ thánh điện cấp một sợ là bên trong có ngụ ý.
- Chúng tôi nhận thua.
Đại khái chừng mười phút sau, hai gã võ sĩ thánh điện hở hồng hộc nói.
Trên đầu Vũ Dực cũng toát hết mò hôi, chỉ cần hai gã võ sĩ thánh điện đó kiên trì thêm chút nữa chỉ sợ là Vũ Dực đã sớm mệt nằm xuống rồi.
- Tiểu đệ cảm thấy tôi thế nào? Vũ Dực lau mồ hôi trên trán, dương dương đắc ý nhìn Thường Nhạc.
- Lão đại thật sự là quá lợi hại so với tưởng tượng của tôi.
Vẻ mặt Thường Nhạc tươi cười nịnh hót Vũ Dực.
- Đó là điều đương nhiên, chúng ta vào luôn cửa thứ hai đi, chuẩn bị tiến vào khu trận đấu thăng cấp võ sĩ thánh điện cấp hai. Vẻ mặt Vũ Dực kiêu ngạo tươi cười.
- Lão đại có cần nghỉ ngơi một chút không ạ? Thường Nhạc thấy Vũ Dực đi có chút không vững, hắn không kềm nổi tốt bụng nói.
Vũ Dực hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, nói: - Anh thấy bản lão đại bây giờ cần nghỉ ngơi sao?
Thường Nhạc sửng sốt lập tức mỉm cười nói: - Đương nhiên lão đại làm gì cần nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục tiến vào, nhất định phải cho bọn họ ngã nhào trên mặt đất.
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã tiến vào cửa thứ hai.
- Củ chuối thật.
Thường Nhạc thiếu chút nữa đã bị tình hình trước mắt dọa cho nhảy dựng lên, toàn bộ bốn người trong phòng dáng người cao to mập mạp, thể trọng có khi phải đến một trăm cân.
Cái khác không đề cập đến, chỉ riêng thể trọng của đối phương thôi cũng có thể tạo ra một áp lực mãnh liệt, khí thế vô biên của bốn chục tên khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Vũ Dực lần này cuối cùng cũng gặp những cao thủ của cửa này, cô hít một hơi thật sâu, hai người đối phó với bốn người, cái này cô đã sớm nghe qua rồi.
Nhưng bây giờ thấy những tên này mới biết thế nào gọi là cao thủ! Vũ Dực có chút hối hận sớm biết thế này đã nghỉ ngơi một chút.
Cho dù có nghỉ ngơi một chút mình nhiều nhất chỉ có thể đánh được một tên, huống hồ bốn tên trước mắt đều rất lợi hại.
Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Dực nhìn sang bên cạnh nhưng Thường Nhạc ngơ ngác đứng ở đó, Vũ Dực thầm nói: - Chẳng lẽ hắn bị bọn họ dọ cho choáng váng rồi?
- Lão đại vẫn là một mình lão đại đối phó bốn tên sao?
Thường Nhạc đồng thời chú ý tới thay đỏi nội tâm và vẻ mặt của Vũ Dực, hắn thầm cười nhưng ngoài miệng nghiêm trang nói.
Vũ Dực vỗ ngực hùng hổi nói: - Đương nhiên là một mình lão đại tôi đối phó bốn tên.
- Lão đại cố lên.
Thường Nhạc nhanh chóng lui sang bên cạnh để cổ vũ tinh thần Vũ Dực.
Bốn người cùng đồng thời nhìn sang Vũ Dực.
- Ầm.
Vũ Dực nhanh chân tung cước nhưng tiếp xúc với thân thể một người cô bé cảm thấy như chân mình đạp vào đá.
- Khuôn mặt lập tức thay đổi.
Bốn ngươi căn bản cũng không trả đòn, mà càng dần càng vây quanh Vũ Dực phạm vi ngày càng hẹp.
Vũ Dực nóng nảy tiếp tục xuất cước, không gian không có, cô hít một hơi thật sâu, tập trung sức mạnh tiếp tục tung cước.
- Ầm.
Vẫn là cảm giác đạp và đá, sắc mặt Vũ Dực hoàn toàn thay đổi, cả ngươi cô bị sức mạnh bắn ngược trở lại.
- Bùm. Thân hình nhỏ bé nhe răng, trợn mắt văng trên mặt đất.
Hai hàng nước mắt long lanh rơi xuống.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bước chân Thường Nhạc không tự chủ được lui lại phía sau.
- Tôi chỉ định nhìn thôi mà. Bước chân Thường Nhạc lảo đảo thối lui lại, sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn như vừa mới bị trọng thương.
Lúc Thường Nhạc lui lại là lúc bốn tên thị vệ cũng đồng thời dừng lại, dường như đòn công kích vừa rồi không phải là bọn họ vậy, vẫn đứng lẳng lặng ở chỗ cũ.
- Ngoại trừ từ cấp bậc võ sĩ thánh điện trở lên, không ai có thể đi vào cả. Một trong những tên thị vệ đó thần sắc lạnh lùng nói.
Đồng tử Thường Nhạc co lại, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nói: - Thế bây giờ tôi muốn gia nhập võ sĩ thánh địa không được sao?
- Muốn gia nhập vào hàng ngũ võ sĩ thánh điện thì phải đến chỗ cung điện thăng cấp Võ sĩ Hắc Ám đi. Ánh mắt tên thị vệ đó gắt gao nhìn Thường Nhạc, dường như đang tìm một chỗ khác thường trên người hắn.
Trong lòng Thường Nhạc hiểu rõ nếu còn tiếp tục nữa sợ là mình sẽ để lộ sơ hở, hắn khẽ gật đầu rồi lùi lại phía sau.
- Đại thúc, chờ cháu một chút.
Thường Nhạc còn chưa đi được hai bước thì một giọng nói trong trẻo từ sau vọng lại.
Thường Nhạc hơi nhíu mày, dù gì mình cũng là một thanh niên anh tuấn, thế mà giờ bị người khác gọi là đại thúc, thật là không dễ chịu chút nào.
- Tiểu Bảo. Quay người lại nhìn thấy khuôn mắt xinh đẹp kia, trong đầu Thường Nhạc không tự chủ được nghĩ đến Tiểu Bảo thế nhưng nhìn kỹ thì có chút không giống với Tiểu Bảo.
Cô bé trước mắt này nhiều nhất có tám, chin tuổi, hơn nữa làn da cũng trắng hơn Tiểu Bảo rất nhiều, chắc là do hoàn cảnh sống ở dưới tầng hầm này.
- Gọi tôi à?
Thường Nhạc thấy cô bé đi đến trước mặt mình thì dừng lại, hắn hơi kinh ngạc hỏi.
Cô nhé nhíu trán lại, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: - Ngoài chú ra ở đây còn có ai khác nữa sao?
- Làm gì?
Từ sau khi dẫn theo Tiểu Bảo và Linh Nhi, Thường Nhạc cảm thấy càng ngày sống càng khó khắn, mấy tên trẻ ranh này lực sát thương rất là mạnh.
Cô bé chú ý đến tia cảnh giác trong mắt Thường Nhạc, lập tức tức giận nói: - Đại thúc, cháu thấy chú nhìn cũng được cho nên muốn rủ chú cùng tham gia thăng hạng võ sĩ thánh điện, đúng là không biết xấu hổ.
- Chẳng lẽ người của Thánh Điện Hắc Ám đều xấu hết sao? Thường Nhạc nhìn thấy cô bé thì ra oai, nắm tay lại, giơ lên, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Được, chúng ta cùng đi đi!
Cô bé cười nhảy dựng lên, vỗ vỗ vai Thường Nhạc, nói: - Đại thúc, cháu là Vũ Dực, chú tên là gì thế?
- Trường Phong. Thường Nhạc bình tĩnh nói.
- Đại thúc, giờ khắc này chúng ta có thể gặp nhau đó chính là duyên phận, đợi đến khi vào thăng cấp thì cháu sẽ chiếu cố đến chú, chú cứ yên tâm đi. Vũ Dực kéo tay Thường Nhạc đi thẳng đến mục tiêu phía trước.
Thường Nhạc mỉm cười, ranh con này còn đáng yêu hơn cái tên Tiểu Bảo rấ nhiều, quả thực là quá tốt.
- Đại thúc, tới rồi.
Đại khái chừng nửa giờ sau một lớn một bé đã đứng trước cửa võ sĩ thánh điện, cô bé cười hì hì nói: - Mấy năm rồi gặp, cái chỗ chết tiệt này vẫn như thế.
Thường Nhạc sửng sốt, những lời nói rất ngông cuồng này rất phong cách, đáng tiếc là còn nhỏ quá, ít nhất phải chờ bảy, tám năm nữa. Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên dò hỏi: - Có phải cháu đến đây mấy lần rồi không?
Vũ Dực gật đầu, hơi ngửa lên đầy vẻ tiếc nuối nói: - Từ lúc năm tuổi cháu đã tham gia thăng cấp võ sĩ rồi, kết quả là đến cửa thứ hai thì bị out.
- Có phải năng lực không đủ hay không? Thường Nhạc đồng thời muốn biết một chút cái gọi là trận đất thăng cấp võ sĩ này rốt cục là thế nào?
Vũ Dực không hề nghĩ ngợi, thốt lên: - Chó chết, là do cháu không đủ tuổi nếu không cháu đã được thăng lên cấp hai võ sĩ thánh điện rồi.
Câu nói này của Thường Nhạc như đánh vào mũi cô bé, sự lựa chọn duy nhất của hắn lúc là là duy trì im lặng.
- Đi thôi, chúng ta tiến vào trận đấu võ sĩ thánh điện cấp một đi. Vũ Dực thấy vẻ mặt ôn tồn của Thường Nhạc, cô hài lòng gật đầu.
Ở cánh cửa thăng hạng võ sĩ thánh điện cùng có bốn gã thị vệ, bốn tên đó nhìn thấy Vũ Dực như gặp phải quỷ, đứng đó không chớp mắt, căn bản không cần bất kỳ giấy tờ gì.
Tiến vào trong võ sĩ thánh điện, bên trong có ba mươi người, đứng bên cạnh ba mươi người đó là một người trung niên, chắc là trọng tài.
- Dựa theo quy định trận đấu, mọi người lần lượt chọn một người, chỉ cần đánh bại được thì có thể qua cửa rồi. Ánh mắt người trung niên đó nhìn chăm chú vào Vũ Dực, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên.
- Tôi xin có kiến nghị, hy vọng ông có thể chấp nhận. Vũ dựng giơ cánh tay nhỏ bé lên, nghiêm túc nói.
- Kiến nghị gì? Cháu cứ việc nói đi.
Người trung niên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Cháu cùng tiểu đệ cháu đối phó với hai người, ông cảm thấy thế nào? Vũ Dực nghiêm túc nói.
Vừa rồi còn là đại thúc thế mà trong nháy mắt đã biến thành tiểu đệ, Thường Nhạc chỉ có thể nói thầm: - Bình tĩnh, bình tĩnh.
Thần sắc người trung niên cổ quái, đề xuất của người khác thì mình đã sớm cự tuyệt rồi, nhưng là của Vũ Dực mình không thể không thận trọng suy xét: - Được, không thành vấn đề.
- Ha ha, hai người các người.
Vũ Dực chỉ vào hai võ sĩ thánh điện, vô cùng tự tin nói.
Hai gã võ sĩ thánh điện nhìn nhau hơi chút bi ai, vài phút sau mới thận trọng đi ra, Thường Nhạc xoa xoa nắm đấm suy xét nên ra bao nhiêu lực.
Mà Vũ Dực lại cản Thường Nhạc lại,, nói: - Tiểu đệ đứng sang một bên đi, để lão đại giúp qua cửa này.
Thường Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng sức mạnh của hai gã võ sĩ thánh điện đó rất mạnh, nhưng hắn cũng muốn xem một chút cô bé Vũ Dực của chúng ta sẽ làm như thế nào?
Động tác Vũ Dực rất nhanh, ngay lúc hai gã võ sĩ thánh điện vừa mới đứng vững cô đã bắt đầu triển khai hành động tuy nhiên động tác chân của cô nhanh như điện.
- Ầm ầm.
Vài lần công kích liên tục mà hai gã võ sĩ thánh điện đó hầu như không có phản ứng gì nên bị Vũ Dực đánh thối lui về phía sau.
Ánh mắt Thường Nhạc híp lại, hắn cảm thấy thật kỳ quái, dựa theo năng lực của hai tên này tuyêt đối có thể ngang với trình độ của Cao Tiếu.
Thân thủ của Vũ Dực so với hai người này vẫn còn kém xa, mắt nhìn thấy tình hình trước mắt không giống như vậy thế thì chắc chắn là hai gã này cố ý như vậy.
Đồng thời, Thường Nhạc cũng coi như hiểu ra, lúc trước Vũ Dực nói qua được võ sĩ thánh điện cấp một sợ là bên trong có ngụ ý.
- Chúng tôi nhận thua.
Đại khái chừng mười phút sau, hai gã võ sĩ thánh điện hở hồng hộc nói.
Trên đầu Vũ Dực cũng toát hết mò hôi, chỉ cần hai gã võ sĩ thánh điện đó kiên trì thêm chút nữa chỉ sợ là Vũ Dực đã sớm mệt nằm xuống rồi.
- Tiểu đệ cảm thấy tôi thế nào? Vũ Dực lau mồ hôi trên trán, dương dương đắc ý nhìn Thường Nhạc.
- Lão đại thật sự là quá lợi hại so với tưởng tượng của tôi.
Vẻ mặt Thường Nhạc tươi cười nịnh hót Vũ Dực.
- Đó là điều đương nhiên, chúng ta vào luôn cửa thứ hai đi, chuẩn bị tiến vào khu trận đấu thăng cấp võ sĩ thánh điện cấp hai. Vẻ mặt Vũ Dực kiêu ngạo tươi cười.
- Lão đại có cần nghỉ ngơi một chút không ạ? Thường Nhạc thấy Vũ Dực đi có chút không vững, hắn không kềm nổi tốt bụng nói.
Vũ Dực hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, nói: - Anh thấy bản lão đại bây giờ cần nghỉ ngơi sao?
Thường Nhạc sửng sốt lập tức mỉm cười nói: - Đương nhiên lão đại làm gì cần nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục tiến vào, nhất định phải cho bọn họ ngã nhào trên mặt đất.
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã tiến vào cửa thứ hai.
- Củ chuối thật.
Thường Nhạc thiếu chút nữa đã bị tình hình trước mắt dọa cho nhảy dựng lên, toàn bộ bốn người trong phòng dáng người cao to mập mạp, thể trọng có khi phải đến một trăm cân.
Cái khác không đề cập đến, chỉ riêng thể trọng của đối phương thôi cũng có thể tạo ra một áp lực mãnh liệt, khí thế vô biên của bốn chục tên khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Vũ Dực lần này cuối cùng cũng gặp những cao thủ của cửa này, cô hít một hơi thật sâu, hai người đối phó với bốn người, cái này cô đã sớm nghe qua rồi.
Nhưng bây giờ thấy những tên này mới biết thế nào gọi là cao thủ! Vũ Dực có chút hối hận sớm biết thế này đã nghỉ ngơi một chút.
Cho dù có nghỉ ngơi một chút mình nhiều nhất chỉ có thể đánh được một tên, huống hồ bốn tên trước mắt đều rất lợi hại.
Ánh mắt xinh đẹp của Vũ Dực nhìn sang bên cạnh nhưng Thường Nhạc ngơ ngác đứng ở đó, Vũ Dực thầm nói: - Chẳng lẽ hắn bị bọn họ dọ cho choáng váng rồi?
- Lão đại vẫn là một mình lão đại đối phó bốn tên sao?
Thường Nhạc đồng thời chú ý tới thay đỏi nội tâm và vẻ mặt của Vũ Dực, hắn thầm cười nhưng ngoài miệng nghiêm trang nói.
Vũ Dực vỗ ngực hùng hổi nói: - Đương nhiên là một mình lão đại tôi đối phó bốn tên.
- Lão đại cố lên.
Thường Nhạc nhanh chóng lui sang bên cạnh để cổ vũ tinh thần Vũ Dực.
Bốn người cùng đồng thời nhìn sang Vũ Dực.
- Ầm.
Vũ Dực nhanh chân tung cước nhưng tiếp xúc với thân thể một người cô bé cảm thấy như chân mình đạp vào đá.
- Khuôn mặt lập tức thay đổi.
Bốn ngươi căn bản cũng không trả đòn, mà càng dần càng vây quanh Vũ Dực phạm vi ngày càng hẹp.
Vũ Dực nóng nảy tiếp tục xuất cước, không gian không có, cô hít một hơi thật sâu, tập trung sức mạnh tiếp tục tung cước.
- Ầm.
Vẫn là cảm giác đạp và đá, sắc mặt Vũ Dực hoàn toàn thay đổi, cả ngươi cô bị sức mạnh bắn ngược trở lại.
- Bùm. Thân hình nhỏ bé nhe răng, trợn mắt văng trên mặt đất.
Hai hàng nước mắt long lanh rơi xuống.