Tay của Như Ý lại bắt đầu chuyển động. Lần này với vừa rồi hoàn toàn khác nhau, ngón tay tử một biến thành hai, nhanh như chớp hướng về phía Thường Nhạc.
- Ầm, ầm, ầm!
Liên tiếp không ngừng tấn công khiến Thường Nhạc lại lui một bước nữa.
Thường Nhạc hít khí lạnh, đòn tấn công mạnh nhất của hắn không ngờ lại không thể chấn động Như Ý, lại bị cô ta liên tiếp đánh lùi về phía sau: “Chẳng lẽ phải dùng đến khôi giáp Hắc Ám hay sao?”
Khóe miệng thiếu niên áo vàng lộ ra nụ cười châm chọc:
- Thường Nhạc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ánh mắt Như Ý đã bắt đầu không còn bình tĩnh, ngược lại trong đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô lại mang theo vài phần sát khí, chằm chằm nhìn Thường Nhạc nói:
- Anh là ma đồng nên nhất định phải chết.
Chính trong lúc nói chuyện, ngón tay lại hướng về Thường Nhạc, bước chân ngày càng gần.
Nữ Vu, Quỷ Vu và Thần Vu cùng ý thức được tình huống không đúng, bọn họ gần như cùng đồng thời xông về phía Như Ý.
- Mấy người là của tôi.
Thiếu niên áo vàng cười một cách quỷ dị, thân hình y bỗng nhiên chuyển động rất nhanh, gần như không thấy ro bóng dáng. Khi bước chân của đám người Nữ Vu vừa mới di chuyển, họ đột nhiên cảm giác trước mặt có thêm một tấm chắn không nhìn rõ. Bất kể các cô có cố gắng thế nào cũng không thể đột phá tấm chắn quỷ dị này.
Tư Đồ San San cũng chú ý tới tình huống trước mắt, mấy cao thủ Tân Long Nha che giấu cũng dần lộ ra. Khi Thường Nhạc của Điểm G bị bao vây, đám người Đệ Nhị Mộng, Bảo Ngọc, bà đồng bị thiếu niên áo vàng ngăn lại bên ngoài, bọn họ dần hợp thành một vòng công kích, trong lòng đám tinh anh của Điểm G đều hiểu rõ, một khi cao thủ của Tân Long Nha tới, thì tình huống sẽ trở nên hỏng bét.
Thường Nhạc cũng không ngờ tất cả vốn dĩ đều nằm trong tính toán của hắn, kết quả lại xảy ra thay đổi như vậy, hai cao thủ thần bí này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Đương nhiên Thường Nhạc có thể khẳng định thân thủ của Như Ý hơn thiếu niên áo vàng rất nhiều.
Hắn hiểu rõ, nếu tiếp tục tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, thân hình khẽ động, khôi giáp Hắc Ám bắt đầu khởi động. Như Ý cũng cảm giác được sự biến hóa của Thường Nhạc.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô lóe lên sự kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé lập tức vung lên.
- Ầm.
Khi ngón tay của Thường Nhạc và Như Ý tiếp xúc với nhau, cả hai cùng lảo đảo lùi về phía sau, cùng lúc Thường Nhạc lại bắt đầu tấn công lần nữa.
Thần sắc Như Ý không có chút biến hóa nào, ngược lại ngón tay vốn trắng nõn không ngờ lại biến thành màu vàng, thoạt nhìn giống như được dát vàng.
- Ngón tay vàng.
Thường Nhạc có thể cảm thấy rõ trong đó ẩn chứa sức mạnh, bỗng nhiên lúc đó thần sắc Thường Nhạc trở nên cổ quái:
- Cô…. Cô không phải là người.
Như Ý cũng không trả lời, sức mạnh vẫn tập trung như cũ, nhưng Thường Nhạc đã biết đáp án, nếu như đối phương thật sự là người, e rằng đã sớm gật đầu.
- Ầm!
Khi Thường Nhạc và Như Ý đang trong trạng thái giằng co, Đệ Nhị Mộng và thiếu niên áo vàng bắt đầu tấn công lẫn nhau. Đệ Nhị Mộng căn bản không ẩn nấp trong thân thể Đệ Nhị Mộng và biến thành hình rồng.
Sau khi va chạm đã sinh ra một sức mạnh khổng lồ, khiến thiếu niên áo vàng không tự chủ được mà lùi về phía sau.
- Tấn công.
Nữ Vu cùng Thần Vu và Quỷ Vu, cả ba người cùng nắm được cơ hội này, các cô gần như cùng lao về phía thiếu niên áo vàng, địa cổ quỷ dị cũng theo bước chân của các cô hướng về phía đối thủ.
- Đến đây tấn công hết sức đi.
Thiếu niên áo vàng bỗng thi triển song chưởng, trên mặt hiện ra ngoại trừ thần sắc sảng khoái, dường như còn đang chờ mong thứ gì đó.
Khi sức mạnh điên cuồng biến ảo của cổ tất cả cùng tấn công, căn bản không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với thiếu niên áo vàng. Lúc này bên ngoài Tân Long Nha cũng bắt đầu tấn công.
Có lẽ bởi vì Tư Đồ San San chỉ huy không hợp lý, bên ngoài cũng không thu được kết quả rõ ràng.
Thường Nhạc và Như Ý vẫn trong trạng thái giằng co, sắc mặt của Thường Nhạc rất khó coi, sau khi khởi động khôi giáp Hắc Ám, hắn vẫn không thể đánh bại đối phương.
Trên mặt Như Ý cũng không nhìn ra bất cứ biến hóa gì, rõ ràng cô còn chưa dốc hết sức.
Trong ngón tay vàng lóng lánh ẩn chứa rất nhiều sức mạnh, dường như bao hàm cả trời đất, điều này cũng khiến cho Thường Nhạc thấy được chênh lệch.
Như Ý tiến thêm một bước, Thường Nhạc càng cảm thấy áp lực toàn thân tăng lên một phần, bỗng nhiên lúc đó một bóng dáng màu đen giống như âm hồn chợt hiện lên.
- Nhanh quá.
Như Ý lơ đãng nhíu mày nhìn bóng dáng kia, không ngờ cô lại cảm giác được một loại hơi thở hắc ám thuần túy.
- Là Nô.
Khi bóng đen xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc sững người. Từ sau chuỗi sự việc Nô giành được áo choàng Hắc Ám, cô liền biến mất.
Phảng phất từ trước đến nay không hề xuất hiện.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Nô ửng hồng:
- Chủ nhân, người hãy chuẩn bị tiếp nhận áo choàng Hắc Ám.
Nô vừa dứt lời, thân thể mềm mại liền lao về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc thật không ngờ Nô lại dùng phương thức này. Áo choàng Hắc Ám và thân thể của Nô có quan hệ gì với nhau? Mà khi thân thể của Nô vừa mới tiếp xúc với Thường Nhạc, thân hình Thường Nhạc run lên mãnh liệt, hắn cảm giác cơ thể dường như lơ lửng, lượng sức mạnh trong cơ thể cũng bắt đầu tăng nhanh.
Nô mềm như không xương nằm trên mặt đất, tu vi ban đầu đã dung hợp với áo choàng Hắc Ám, cuối cùng toàn bộ đều nhập vào trong người Thường Nhạc.
Sắc mặt Như Ý hơi thay đổi, cô thật không ngờ lại có biến hóa như vậy. Lúc này cô hiểu rằng trước khi Thường Nhạc hoàn toàn dung hợp với áo choàng Hắc Ám, nhất định phải ra tay.
Ngón tay vàng của Như Ý lại bắt đầu tấn công như lúc này đối với Thường Nhạc mà nói cũng đã thay đổi quá nhiều, Thường Nhạc không hề né tránh thứ này. Nắm tay của hắn trực tiếp nghênh đón.
- Ầm!
Khi xảy ra va chạm, thân thể của Như Ý lảo đảo lùi về phía sau, cùng lúc Thường Nhạc cũng không dừng lại, thân hình giống như âm hồn, trong nháy mắt đứng sau thiếu niên áo vàng.
Ngón tay kia xuất hiện màu vàng rõ ràng cũng là ngón tay vàng mà Như Ý đã sử dụng.
Thiếu niên áo vàng cảm thấy phía sau có nguy hiểm nhưng ngón tay vàng kia toát ra sức mạnh quen thuộc khiến y thoáng chần chừ.
Lần chần chừ này đối với cao thủ mà nói đã đủ rồi.
- Ha ha.
Ngón tay vàng vô cùng chuẩn xác đâm vào trong người thiếu niên áo vàng, thân thể thiếu niên áo vàng run lên mãnh liệt, máu theo ngón tay Thường Nhạc chảy xuống dưới.
- Máu vàng?
Khi nhìn thấy máu kia, thần sắc Thường Nhạc hơi thay đổi, Như Ý cũng ngăn cản trước mặt thiếu niên áo vàng.
- Chúng ta đi.
Như Ý lôi kéo thiếu niên áo vàng, cả hai người đồng thời biến mất trong bóng đêm.
Trong lòng Thường Nhạc hiểu rõ muốn ngăn cản hai người kia chỉ dựa vào mình hắn thì không đủ, nhưng tình hình trước mắt lại có biến hóa.
Tân Long Nha hoàn toàn dựa vào Như Ý và thiếu niên áo vàng. Nhưng lúc này mất đi hai trụ cột, chỉ còn lại mấy người này, so với đám Thường Nhạc, họ hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
————
Giáo hội nước Pháp phái ra rất nhiều cao thủ, nhất là Hồng y giáo chủ. Y hiểu được Giáo Hoàng ý thức được lần này một khi thất thủ, y thật sự phải mang đầu tới gặp Giáo Hoàng.
Hỏa Phượng Hoàng không ngờ khi đuổi tới Giáo hội, lúc này tấn công tổng bộ Điểm G, cô thậm chí hoài nghi có phải Giáo hội và Thường Nhạc đã thông đồng hay không?
Nếu không nào có xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng cô thật sự không thể tìm ra nguyên nhân, dù sao Mafia so với Giáo hội, cho dù là kẻ ngu cũng hiểu rõ Điểm G và Mafia liên minh tốt hơn nhiều so với bang G và Giáo hội liên minh.
Lại nhìn Tiểu Bảo, Vũ Dực ở bên cạnh thống lĩnh, đám cao thủ ở lại tổng bộ Điểm G. Những cao thủ kia liều mạng chống cự càng không tham gia, đặc biệt là Tiểu Bảo – bảo bối trong lòng Thường Nhạc.
Hỏa Phượng Hoàng chỉ có thể coi chuyện này là một trùng hợp ngẫu nhiên. Trong đôi mắt phượng của cô lóe lên một tia rét lạnh:
- Giết cho tôi.
Lúc này Hỏa Phượng Hoàng bừng bừng lửa giận xông về phía Hồng y giáo chủ.
- Hỏa Phượng Hoàng của Mafia!
Hồng y giáo chủ thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên. Đánh lén tổng bộ Điểm G lại gặp phải thống lĩnh của Mafia, chẳng lẽ bọn chúng đã sớm dự đoán Giáo hội sẽ tấn công.
—————
Thường Nhạc đối với việc tổng bộ xảy ra chuyện đã sớm dự liệu, nhưng hắn không ngờ Tư Đồ San San sẽ từ bỏ việc phản kháng, phải biết rằng phân bộ Tân Long Nha có không ít cao thủ.
Nếu toàn lực chống cự cho dù thất bại cũng có thể gây ra tổn thất cho cao thủ Điểm G.
Tư Đồ San San cũng hiểu được điều này, thật ra Tư Đồ San San cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, khi đi tới trước mặt Thường Nhạc.
Tư Đồ San San cảm thấy tim đập rất nhanh, cô chậm rãi nói:
- Anh có thể bỏ qua cho họ được không?
- Chỉ cần cô trả lời tôi một câu hỏi, tôi sẽ bỏ qua cho họ, bao gồm cả cô.
Thường Nhạc cũng không muốn giết sạch, những người này đối với Thường Nhạc mà nói còn quan trọng hơn việc giết hết họ.
- Anh nói đi, chỉ cần tôi biết tôi nhất định sẽ trả lời.
Tư Đồ San San không chút do dự đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thường Nhạc như cũ.
Thời gian dài không gặp, cô phát hiện dường như Thường Nhạc thành thục hơn trước rất nhiều, càng thêm chững chạc, ít nhất cũng không còn chằm chằm nhìn vào ngực cô như trước.
Nhưng đối với Tư Đồ San San mà nói, cô ước rằng ánh mắt Thường Nhạc vẫn dán trên ngực cô như cũ.
- Những người hợp tác với Tân Long Nha rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Vì sao máu của họ lại là màu vàng?
Thường Nhạc nghĩ tới vẻ bình tĩnh tới đáng sợ của Như Ý, sức mạnh và trình độ hơn hẳn người thường, lại nghĩ đến máu chảy trong cơ thể thiếu niên áo vàng, hắn không kìm được nói.
- Bọn họ là người của Thánh điện Quang Minh. Anh trai tôi đã đồng ý liên minh với họ. Còn vì sao máu của họ lại màu vàng, tôi cũng không biết.
Tư Đồ San San bình tĩnh đáp.
- Thánh điện Quang Minh?
Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, trong đầu bất giác xuất hiện bóng dáng Giang Hoán Sa, còn nhớ Giang Hoán Sa cũng từng nói một khi Điểm G bất hợp tác với Thánh điện quang minh, như vậy chắc chắn sẽ phải hối hận.
- Sự hùng mạnh của Thánh điện Quang Minh hình như chỉ là tưởng tượng của cô.
Thường Nhạc nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng lẩn quẩn, cùng lúc đó Thường Nhạc cũng nghĩ đến Thánh điện Hắc Ám, Thánh điện Hắc Ám cũng che giấu rất nhiều cao thủ.
Thánh điện Quang Minh và Thánh điện Hắc Ám rốt cuộc là được tạo ra như thế nào? Thánh điện Hắc Ám dưới mặt đất, như vậy Thánh điện Quang Minh thì ở đâu?
Trên trời?
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị, nếu quả thật ở trên trời thì đã sớm bị các nhà khoa học phát hiện ra.
- Chúng ta đi.
Thường Nhạc đứng đó trầm tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên hắn mở mắt, chậm rãi nói.
Tư Đồ San San không ngờ Thường Nhạc lại dễ dàng rời đi như vậy. Nhìn bóng lưng Thường Nhạc dần biến mất, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở ra, sau đó lại khép lại.
Cô không biết phải mở miệng như thế nào, cho dù là nói thì phải nói cái gì? Tư Đồ San San bỗng nhiên có một loại chờ mong, nếu Thường Nhạc là một người bình thường thì thật tốt.
Như vậy cô có thể giữ Thường Nhạc ở bên cô, cả đời ở bên cô nhưng tất cả những điều này đều không thể làm được, đương nhiên Tư Đồ San San hiểu rõ nếu như cô có thể giữ Thường Nhạc ở bên cô, như vậy Thường Nhạc không còn là Thường Nhạc nữa.
Bước chân của Thường Nhạc cũng không dừng lại, hắn thậm chí không hề quay đầu, dường như Tân Long Nha căn bản không đáng để lưu tâm, Tư Đồ San San của Tân Long Nha không đáng để lưu luyến.
- Thường Nhạc, hành động lần này của chúng ta không thu được gì sao?
Đối với sự buông tha của Thường Nhạc đối với Tư Đồ San San, Bảo Ngọc có chút bất mãn.
Dù sao vừa rồi cô cũng bị thiếu niên áo vàng kia làm cho chật vật như vậy, lại có thể dễ dàng buông tha cho phân bộ Tân Long Nha, quả thực là quá lợi cho bọn chúng.
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, chậm rãi cười nói:
- Thường Nhạc tôi cho tới bây giờ đều không làm ăn lỗ vốn.
Bảo Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đệ Nhị Mộng kéo lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Kỳ thật Đệ Nhị Mộng cũng cảm thấy kinh ngạc, chuyện lấn này cũng không tính là thuận lợi, vì sao trên mặt Thường Nhạc lại luôn tươi cười, dường như có bánh từ trên trời rơi xuống.
Khi đám Thường Nhạc trở lại tổng bộ Điểm G, mấy người Bảo Ngọc cuối cùng hiểu ra, cả tổng bộ Điểm G hừng hực lửa cháy, bóng người chạy toán loạn, tiếng rên rỉ tràn ngập không gian.
- Tổng bộ Điểm G bị tấn công?
Khi Đệ Nhị Mộng thấy tình hình trước mắt, thần sắc cô hơi thay đổi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, chuẩn bị xông tới.
- Chờ đã.
Thường Nhạc ngăn Đệ Nhị Mộng, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, bây giờ tình thế rất tốt, thời gian càng kéo dài, loại tư vị này càng sảng khoái.
- Fuck!
Đám người Thường Nhạc lẳng lặng đứng quan sát biến hóa trước mắt trong bóng đêm. Đồng chí Tiểu Bảo cầm thanh bảo kiếm sắc bén, chém giết bốn phía.
Vũ Dực ở bên cũng kêu la tán loạn, đôi chân nhỏ không ngừng đạp loạn, Thường Nhạc rốt cuộc thấy được cái gì gọi là người đàn bà chanh chua chân chính rồi.
Bây giờ Mafia và Giáo hội sống mái với nhau, hai cô bé bướng bỉnh kia đang làm loạn cái gì?
- Giết. Thề sống chết bảo vệ tổng bộ Điểm G.
Tiểu Bảo xé quần áo của người phụ nữ chanh chua, lộ ra cánh tay toàn thịt, giơ bảo kiếm lên chém lung tung.
Đám cao thủ ở lại tổng bộ Điểm G đi theo sau Tiểu Bảo chống cự, thân hình mềm mại của Hỏa Phượng Hoàng đang quay cuồng.
Lúc này cao thủ Mafia đã tổn thất hơn nửa, Giáo hội cũng bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, Thường Nhạc nhìn đồng hồ, nếu tiếp tục nữa thì e rằng Tiểu Bảo sẽ toi mất.
Nghĩ đến đây Thường Nhạc tà ác cười nói:
- Hẳn là nên ra tay rồi.
Tay hắn khẽ vung lên, đám cao thủ ĐiểmG ở bên này nhanh chóng xông lên.
Nhóm người sức mạnh tràn trề gia nhập khiến cho tình thế lập tức thay đổi, Rossini hít khí lạnh, y nhanh chóng đoán ra tình thế trước mặt, không chút do dự nói:
- Lui lại.
Thường Nhạc cũng không đuổi theo, mục đích trong lòng Thường Nhạc đã đạt được, tin rằng cho dù Hỏa Phượng Hoàng không chủ động gây phiền toái với Giáo hội, Giáo hội cũng sẽ gây sự với Mafia.
Chuyện thường chỉ đơn giản như vậy.Khi Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy Thường Nhạc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần không đúng. Kỳ thật kẻ ngốc cũng có thể đoán được chuyện Giáo hội bỗng nhiên tấn công tổng bộ Điểm G khẳng định có liên quan đến Thường Nhạc.
- Thường Nhạc, anh rất thông minh.
Ánh mắt Hỏa Phượng Hoàng tập trung lên người Thường Nhạc, cuối cùng từ từ nói.
Thường Nhạc cười cười, nghiêm túc nói:
- Cảm ơn. Thật ra cô chỉ cần chú ý quan sát sẽ phát hiện ra tôi vốn rất thông minh.
Hỏa Phượng Hoàng có một loại xúc động muốn bóp chết Thường Nhạc nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, trong lòng cô hiểu rõ bây giờ chưa thể bóp chết người kia, ít nhất trước mắt giữa Giáo hội và Mafia không phân thắng bại, cô vẫn không thể làm như vậy.
Cái Thường Nhạc cần chính là hiệu quả như vậy, mỗi lần nhìn thấy sự trầm mặc, loại chung sống cẩn trọng giữa Mafia và Giáo hội, hắn đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Muốn làm thì phải làm cho oanh liệt, nên Thường Nhạc chủ động châm một ngòi nổ, vừa nghĩ đến đây Thường Nhạc cảm thấy tâm tình đặc biệt thoải mái.
Hắn rất chân thành nhìn Hỏa Phượng Hoàng nói:
- Thật ra tôi phát hiện khi cô tức giận còn xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Khi Hỏa Phượng Hoàng nghe thấy những lời này của Thường Nhạc, cô xoay người rời đi, bởi vì cô cảm thấy nếu tiếp tục ở lại thì sẽ bị chọc cho giận điên lên.
- Đúng rồi, tôi còn một chuyện muốn thương lượng với cô một chút.
Mắt thấy Hỏa Phượng Hoàng dẫn đầu đám thủ hạ giận đùng đùng muốn đi khỏi tổng bộ ĐiểmG, Thường Nhạc bỗng nâng cao âm lượng.
Hỏa Phượng Hoàng cũng không ngoảnh đầu, nhưng bước chân bất giác chậm lại, rõ ràng cô cũng muốn nghe xem Thường Nhạc rốt cuộc còn có chuyện gì.
- Kỳ thật cũng không có chuyện gì.
Sau khi Thường Nhạc thấy Hỏa Phượng Hoàng dừng lại, hắn lộ ra nụ cười hấp dẫn nói:
- Tổng bộ ĐiểmG bị phá thành như vậy, tôi hy vọng là đồng mình, các cô có thể ratay viện trợ giúp chúng tôi giải quyết khó khăn kinh tế trước mắt.
Hỏa Phượng Hoàng nghe xong những lời này của Thường Nhạc, thân hình mềm mại của cô khẽ run lên, đương nhiên không phải vì cảm động bởi vì Hỏa Phượng Hoàng đã nắm chặt tay lại.
Đương nhiên cuối cùng cô cũng thả lỏng tay, Hỏa Phượng Hoàng cũng không trả lời, dường như coi lời nói của Thường Nhạc là không khí.
Trong khi Thường Nhạc đang trêu chọc Hỏa Phượng Hoàng, sắc mặt Giáo Hoàng hoàn toàn thay đổi, theo ý của ông ta, nếu Hồng y giáo chủ không thể cứu được Mary về, như vậy y sẽ phải trực tiếp mang đầu tới gặp ông ta.
Kết quả Hồng y giáo chủ còn chưa nhìn thấy người thì đã đen thui như bị nướng trở về, Rossini cả người bị thương, tàn binh bại tướng thất thểu.
- Tốt lắm.
Thanh âm của Giáo hoàng có chút cổ quái, nhưng cho dù Rossini có là kẻ ngu cũng cảm giác được trong lời nói của Giáo Hoàng có sự phẫn nộ, người có thể hai lần liên tiếp chọc giận Giáo Hoàng không nhiều lắm.
Nhưng toàn bộ lại do ĐiểmG, Rossini nắm chặt tay:
- Giáo Hoàng bệ hạ, chúng ta và Điểm G liều mạng, tôi không tin dựa vào thực lực của Giáo hội chúng ta, chẳng lẽ lại sợ một ĐiểmG nho nhỏ.
- Rossini, nếucậu có thể động nào nhiều hơn một chút, e rằng bây giờ đã sớm bò tới vị trí Hồng y giáo chủ rồi.
Giáo hoàng híp mắt lại, lạnh lùng nói.
Rossini có một loại cảm giác không hiểu ra sau, y nghi ngờ nhìn Giáo Hoàng nói:
- Giáo Hoàng bệ hạ, chẳng lẽ chúng ta đối phó với ĐiểmG là không đúng?
- Nói cho ta biết Mafia và Điểm G có gì khác nhau?
Giáo Hoàng cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại quay ra hỏi lại Rossini.
Rossini ngẩn ra, nghiêm túc phân tích nói:
- ĐiểmG đang kéo dài thời gian, xem như là một bang phái đang phất lên mạnh nhất trong các tổ chức cao cấp nhưng Mafia thành lập trên trăm năm, bề ngoài Mafia và ĐiểmG giống nhau nhưng thật ra Mafia vẫn hùng mạnh hơn Điểm G.
- Cậuphân tích không sai, nhưng liệu có nghĩ tới, nếu Giáo hội chúng ta đối phó với Điểm G, như vậy Tân Long Nha có tác dụng gì?
Trên khuôn mặt già nua của Giáo Hoàng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Rossini chấn động, không kìm được thốt lên:
- Chẳng lẽ chúng ta muốn đối phó Mafia thì phải để lại ĐiểmG cho Tân Long Nha ứng phó.
- Không sai, Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh đều là những người Trung Quốc trẻ tuổi xuất sắc, không để bọn chúng tranh đấu lẫn nhau thì sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui.
Giáo Hoàng híp mắt.
- Nhưng Giáo hội chúng ta đối phó với Mafia, phần thắng cũng không lớn.
Rossini không hiểu nhìn Giáo Hoàng.
- Chỉ dựa vào chúng ta có lẽ không được, nhưng nếu có thêm một lực lượng khác, ngươi nói xem kết quả sẽ như thế nào?
Giáo Hoàng nắm chặt tay lại.
Mọi chuyện đều phải dựa vào suy nghĩ của mình.
- Chẳng lẽ chúng ta liên minh với Kỵ sĩ Thần thánh tấn công Mafia?
Rossini có chút kích động bật thốt lên.
- Đương nhiên không phải. Cho dù Mafia có ngu đến đâu cũng có thể đoán ra được, như vậy thì còn có hiệu quả bất ngờ gì nữa.
Giáo Hoàng khẽ lắc đầu.
————
Sau khi gài bẫy Mafia, Thường Nhạc cũng không sắp xếp hành động, theo lời của Thường Nhạc, sóng yên bể lặng trước bão táp là dùng để hưởng thụ.
- Lão đại, em có việc muốn thương lượng với anh một chút.
Thường Nhạc vừa mới trở về phòng nằm nghỉ, thể xác và tinh thần còn chưa hoàn toàn thả lỏng, cửa đã bị đá văng một cách rất không lễ phép, Tiểu Bảo vẻ mặt tươi cười đi vào.
- Đau đầu.
Thường Nhạc rất muốn đạp Tiểu Bảo bay ra ngoài nhưng quả thật không còn sức lực, hơn nữa sau khi đấu với ngón tay vàng quỷ dị của Như Ý, chuyện Thường Nhạc muốn làm nhất lúc này chính là ngủ, nghỉ ngơi.
Tiểu Bảo thấy Thường Nhạc không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút không hài lòng, nhưng sắc mặt lập tức trở lại bình thường, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười điềm nhiên.