Hai con mắt Koinu phát ra hào quang cực kỳ hưng phấn, nhóm cao thủ này thông qua thực nghiệm nghiên cứu mặc dù bọn họ không thể sánh ngang Nhẫn Thần.
Nhưng thân thủ của họ nhất định là cao thủ bậc thầy trong Ninja, hơn nữa gần như không có bất kỳ đau đớn thân thể nào đao pháp Ninja quỷ dị đó.
Những thị vệ bên cạnh Thiên Hoàng mặc dù lợi hại nhưng dưới sự xung phong liều chết của nhóm Ninja này chỉ một đêm thôi toàn bộ cung điện Thiên Hoàng sẽ bị khống chế.
Ánh mắt Sakura phức tạp nhìn Thiên Hoàng, đối với Thiên Hoàng dưỡng dục mình, cô cũng không có nhiều tình cảm nhưng thấy thần sắc hoảng hốt lúng túng đó của ông ta, trong lòng Sakura có chút không đành lòng.
- Thiên Hoàng, tôi tin ông là người thông minh phải lựa chọn như thế nào, trong lòng ông hiểu rõ nhất. Koinu đứng trước mặt Thiên Hoàng, lúc này cả người Thiên Hoàng bị trói giống như cái bánh chưng hoàn toàn không thể động đậy.
Vẻ mặt hoảng hốt lúng túng của Thiên Hoàng dần dần bình tĩnh lại lạnh lùng cười nói: - Koinu, nếu muốn tôi thoái vị thì không thể nào.
Koinu khẽ lắc đầu có chút tiếc nuối nói: - Sinh mạng và ngai vàng Thiên Hoàng bên nào quan trọng hơn, xem ra ông càng sống càng hồ đồ.
Nói tới đây Koinu chuyển sang giọng rất nhỏ, nói: - Người đâu, kéo lão già ngoan cố này xuống chém.
Thiên Hoàng không ngờ Koinu thật sự làm như vậy, tâm thần ông ta hoảng loạn vội vàng nhìn sang Sakura: - Sakura, cha là cha con, hãy cứu cha.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sakura hiện ra nụ cười lạnh lùng, cô chậm rãi nói: - Tôi hy vọng lão già này sẽ bị ngũ mã phanh thây khiến ông ta cảm thụ một chút sự đau đớn của cái chết cổ xưa.
Hai chân Thiên Hoàng mềm nhũn, thiếu chút nữa bị hù chết, tục ngữ nói rất đúng, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.
- Được tôi đồng ý với các người, nhưng tôi hy vọng các người không phải hối hận. Đối mặt với mối đe dọa chết chóc, cuối cùng Thiên Hoàng cũng đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Dĩ nhiên lúc Thiên Hoàng nói lời này, trong ánh mắt lộ ra rõ vẻ ác độc.
Thiên Hoàng trực tiếp truyền ngôi cho công chúa Sakura, chuyện này gần như lan truyền khắp cả thế giới.
Đương nhiên sau khi Koinu nếm được vị ngọt này. Hắc Long Hội có thể giành được nhóm Sakura. Dưới sự hỗ trợ của thị vệ hoàng cung, địa bàn của Hội Hắc Long nhanh chóng sẽ được thu về rất nhiều, đặc biệt là địa bàn Mafia chiếm cứ trước kia cũng chủ động nhượng bộ.
Điều này làm cho Koinu cảm thấy hưng phấn lạ thường, nên lúc đầu Koinu đã vội vàng chuyển mục tiêu đến đối thủ cũ, Tổ Sơn Khẩu.
- Thần, tại sao chúng ta không ngăn cản Koinu đối phó Tổ Sơn Khẩu. Sakura ngồi trên ngai vàng Thiên Hoàng vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Thần.
Giờ đây trái tim Sakura đã hoàn toàn giao cho Thường Nhạc, đối với người tâm phúc Thường Nhạc cũng như yêu nhau yêu cả đường đi. Tất cả mọi chuyện quan trọng đều có thể tìm Thần để bàn bạc.
Khóe miệng Thần lộ ra nụ cười hấp dẫn: - Koinu chỉ là quân cờ trong tay chúng ta. Nếu sử dụng tốt quân cờ vậy thì cậu ta có thể giúp chúng ta giết người, nhưng nếu dùng không tốt ngược lại cậu ta sẽ hại chúng ta.
Sakura cũng phải là kẻ ngu dốt, lập tức hiểu ra, quả thật hiện giờ Mafia đã bắt đầu lớn mạnh, các cao thủ cũng tương đối nhiều.
Nếu Mafia và Tổ Sơn Khẩu xung đột kịch liệt với nhau một trận, tin rằng hết quả cuối cùng hẳn là Điểm G rất hi vọng thấy.
- Làm tốt lắm.
Lúc Thường Nhạc nhận được tin của Thần ở bên kia báo về, hắn mặt mày hớn hở, đầu tiên là đám Huyết Hổ và Cao Tiếu, bọn họ ở Việt Nam bên kia đưa tới cho mình một tin tốt.
Bây giờ Thần lại đưa tin tức tốt của Nhật Bản tới, hơn nữa Bộ Trưởng Bộ tài chính chuyển giao tài chính Nhật Bản, nhận được chuyện vui liên tục à.
- Hừ, tiểu nhân hèn hạ.
Nụ cười của Thường Nhạc còn chưa tắt, giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên.
- Tôi hèn hạ ư? Tiểu thư Mary xinh đẹp, cơm ăn lung tung được, nhưng nói thì không được nói lung tung, cô đánh cuộc thua tôi, bây giờ là người của tôi, điều này không đúng sao? Ánh mắt Thường Nhạc châm chọc nhìn Mary.
Từ lần trước sau khi Giáo hội phái người tấn công tổng bộ Điểm G, Thường Nhạc liền thấy thân phận của Mary còn được biết đến cao quý hơn mình.
Đầu tiên qua quá trình tin tức từ đội Ảnh của Lạc Phong, Mary là một người thân của Giáo hoàng, Giáo Hoàng rất quan tâm Mary, bây giờ sau khi đội Ảnh điều tra một lần nữa, thông tin có được lại làm cho Thường Nhạc cảm thấy vô cùng hứng thú, nếu như nói lúc đầu Mary chỉ là một con cá chép, vậy hiện giờ thân phận của Mary chính là một con cá chép mạ vàng.
Ngay cả Thường Nhạc cũng cảm thấy không thể tin nổi lão già Giáo Hoàng kia lại có hậu thế, Mary xinh đẹp này lại là con gái ruột của Giáo hoàng.
Phải biết rằng theo quy định của giáo hội từ xưa, người thống trị cao nhất - Giáo Hoàng không thể kết hôn sinh con, vì vậy Hiáo hoàng có một đứa con gái vậy thì còn quý hơn cả vàng.
- Thường Nhạc, đừng tưởng rằng tôi không biết lòng dạ anh, nếu anh dám ức hiếp tôi, tôi sẽ tự sát. Mary hít một hơi thật sâu nhìn ánh mắt bất chính đó của Thường Nhạc, cô quả quyết nói.
- Ức hiếp cô?
Thường Nhạc ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy cổ quái nói: - Cô cũng không phải là một đại mỹ nữ, tôi ức hiếp cô làm gì? Nói tới đây hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Đương nhiên nếu cô chủ động dâng hiến thân xác, tôi có thể suy nghĩ lại.
Mary đã gặp nhiều hạng người vô liêm sỉ, nhưng giống như Thường Nhạc như vậy làm gái điếm còn lập đền thờ, chỉ sợ đã ít càng ít hơn.
Mary đột nhiên đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp hung dữ trừng mắt nhìn Thường Nhạc: - Nói cho anh biết, không có cửa đâu.
Thường Nhạc cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ tay sau đó nhìn Tiểu Bảo bưng một chén súp nóng hổi đi ra vẻ mặt tươi cười nói: - Lão Đại, súp em bé nhân sâm ngàn năm đến đây.
- Súp em bé nhân sâm ngàn năm?
Nghe thấy câu này, Mary thiếu chút nữa không kinh ngạc mà nhảy dựng lên, liên quan đến em bé nhân sâm ngàn năm trong truyền thuyết, mình cũng đã nghe nói rất nhiều.
Nghe nói uống súp nhân sâm ngàn năm, phụ nữ có thể giữ tuổi thanh xuân, điều đó đối với bất kỳ người phụ nữ nào đều là là sự hấp dẫn chết người.
Bắt gặp ánh mắt phức tạp khát khao, kinh ngạc, kỳ vọng kia của Mary, trong lòng Thường Nhạc vui như nở hoa, điều hắn cần chính là hiệu quả như vậy.
- Aiz, thứ này anh uống đến ngán rồi, đổ đi. Thường Nhạc lắc lắc đầu, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn.
- Đổ?
Mary kinh ngạc đứng lên.
- Đương nhiên, làm sao, chẳng lẽ tiểu thư Mary xinh đẹp muốn uống sao? Thường Nhạc tình cờ nhìn Mary, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Tôi
Theo tính cách của Mary đâu có thể như vậy, nhưng súp em bé nhân sâm ngàn năm kia thực sự quá tốt, khuôn mặt trắng mịn của cô bất giác đỏ ửng.
Cô nghiến răng cắn đôi môi đỏ mọng nói: - Tôi uống, anh muốn đổ súp đi, tôi tự nhiên muốn uống.
- Được rồi, sau khi uống coi như là sính lễ nhé. Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái nói.
- Sính lễ? Nhìn thấy Mary đã uống hết một nửa chén súp, lúc này Thường Nhạc mới chậm rãi nói, Mary sửng sốt đứng lên.
- Dĩ nhiên cái này dù gì cũng là súp em bé nhân sâm ngàn năm, em bé nhân sâm ngàn, đó chính là người thật nhất giá trị hơn vàng, tôi làm sao có thể tùy tiện cho cô uống đây.
Thường Nhạc nheo mắt nói rõ ràng.
- Anh, vừa rồi rõ ràng anh nói phải đổ đi sao, tại sao Mary thực sự vừa tức giận vừa lo lắng, khuôn mặt trắng nõn do kích động mà hoàn toàn đỏ ửng lên.
Thường Nhạc ngạc nhiên nói: - Tôi đã nói sao? Tôi không thể làm sao nhớ ra được, Tiểu Bảo em nói xem.
Tiểu Bảo chớp mắt nghiêm trang nói: - Lão Đại, vừa rồi anh nói ai muốn uống súp này người đó chính là một trong những bà xã tương lai của anh.
Thường Nhạc nhìn sang Tiểu Bảo bằng ánh mắt tán thưởng, quả thật không hổ là tri kỉ của mình.
- Cả cô
Mary thấy hai người kẻ tung người hứng, toàn bộ khuôn mặt cô bị chọc tức đỏ ửng lên.
- Tiểu Bảo lập tức ra ngoài thông báo cho anh, tiểu thư Mary muốn cùng với thủ lĩnh Điểm G đính hôn. Mary còn chưa kịp có phản ứng gì, Thường Nhạc đã nhanh chóng ngấm ngầm đưa ra chủ ý.
- Anh nói cái gì? Mary choáng váng, mình uống có một ngụm súp như vậy, Thường Nhạc liền đùa giỡn khốn nạn, mà Tiểu Bảo sớm đã vội vội vàng vàng chạy ra.
- Đúng rồi, mỹ nữ, cô tên gì? Quang Minh cảm thấy hưng phấn lạ thường, cầm bàn tay nhỏ bé của đối phương, đối phương dường như rất bình tĩnh, nhịp tim cũng rất bình thường, điều này làm cho gã có một thứ cảm giác rất thoải mái.
Monza đã bị hành động của Quang Minh làm cho hồ đồ, mình vừa từ trong Giáo hội đi ra đã bị gã túm tới đường phố phồn hoa này.
Ngoại trừ tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé của mình ra, gã không có hành động gì quá đáng, hơn nữa trong ánh mắt đối phương ngoại trừ sự mến mộ ra, cũng không có xuất hiện dục vọng.
- Monza.
Monza thoáng chần chờ một chút rồi chậm rãi nói tên của mình ra, sau đó xấu hổ nhìn sang phía Quang Minh: - Anh thì sao?
- Tôi tên Quang Minh. Trong lòng Quang Minh thầm thì nhớ kỹ tên cái tên Monza này, đồng thời nói ra tên của mình.
- Quang Minh, cái tên thật kỳ quái. Monza nhẩm trong miệng nhớ kỹ, vẻ mặt lúc đó có chút kinh ngạc.
Quang Minh cũng sửng sốt, theo mình nghĩ trong toàn bộ Giáo hội vẫn còn có người không biết tên mình, lẽ nào Monza không có quan hệ trực tiếp với Giáo hội.
Hay hoặc là cô vốn không tham gia vào những việc này.
- Monza, tôi vừa gặp đã yêu cô, cô cảm thấy anh thế nào? Quang Minh bỗng nhiên để thân hình mềm mại của Monza chuyển qua mình đặt kiểu dáng thú vị nhất, vẻ mặt chờ mong dò hỏi.
Nếu Thường Nhạc ở bên cạnh nhất định sẽ dùng chân đá mông tên nhóc này sau đó rống to một câu:
- Nhóc con, chẳng lẽ không biết, ờ, nóng vội là không ăn được đậu phụ nóng sao?
Trong ánh mắt Monza hiện lên vẻ bối rối, Quang Minh vừa gặp mình đã yêu, nhưng mình lại không có cảm giác này với gã.
Hai người Tiểu Bảo và Vũ Dực lập tức gật đầu.
- Còn có một con đường sao?
Thường Nhạc giật mình, theo sự thiết lập thì không thể nào xuất hiện hiện tượng này. Chỉ thấy bên cạnh có một cửa sắt bị vứt bỏ, tâm thần Thường Nhạc xao động, nhớ tới lời nói lúc trước của Mộc, phát hiện ra nhiều điều, chẳng lẽ chính là chỗ này sao?
- Hắn nhẹ nhàng dùng sức đánh bật mở cửa sắt ra.
- Cái gì?
Lúc trước mắt hiện ra một thế giới trắng xóa, Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người một bên này quả thật là một dòng sông trắng, phải biết rằng nơi đây là một khu hẻo lánh của Paris.
Đừng nói có dòng song băng cho dù chỉ là con sông điều đó cũng là việc hiếm thấy, nhớ tới nơi đây bốn phía xung quanh đều không có cư dân ở, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ: - Chẳng lẽ không có người ở đây sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Nhạc có chút nghi hoặc: - Đây rút cuộc là chỗ nào? Tại sao Mộc lại dẫn chúng ta tới đây?
Thường Nhạc cũng không phải loại người chùn chân bó gối. Hắn quyết định bước vào xem xét, vừa bước vào dòng song băng bước đầu tiên, một cảm giác lạnh đến thấu xương lập tức ùa tới, cơ thể Thường Nhạc bất giác run lên.
- Các em đừng vào đây.
Thường Nhạc cảm thấy kiểu rét lạnh này bọn Tiểu Bảo hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn theo bản năng ngăn cản nói.
- Không sao. Vũ Dực đưa cánh tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên trên người các cô xuất hiện tấm màng mỏng màu đen, nhiệt độ của Tiểu Bảo và Đệ Nhị Mộng bên cạnh ngay lập tức tăng lên.
Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái, cô bé này rốt cuộc giấu bao nhiêu bảo bối? Thoáng hơi sửng sốt rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước dòng sông trắng phau, phạm vi dòng song băng ngày càng lớn. Cái lạnh này càng ngày càng tồi tệ.
Trong lòng Thường Nhạc càng lúc càng kinh ngạc, rốt cuộc đây là đâu? Nhiệt độ đã ở dưới âm độ, tiếp tục đi vào nữa nhiệt độ sẽ còn thấp hơn.
Tình cờ có hai tảng băng, những cái khác cũng không thay đổi nhiều.
- Lão Đại, anh mau nhìn xem. Bỗng nhiên lúc đó chỉ thấy Tiểu Bảo kinh ngạc kêu lên, Thường Nhạc nhìn sang theo hướng chỉ tay của cô.
Chỉ thấy hai người băng đang vui đùa ở bên kia, hắn ngẩn ra, mặc dù nghe nói ở Nam Cực có cư dân nhưng những người đó nhất định không phải như trước mặt thế này.
Trên toàn cơ thể của hai người băng trước mặt này bao phủ một màu trắng. Nhìn qua hoàn toàn song băng hòa hợp mà thành, điều này khiến Thường Nhạc theo bản năng đi về phía trước.
Hai người kia cũng phát hiện ra bọn Thường Nhạc, nhưng bọn họ cũng không sợ mà bước tới, bọn chúng phân theo tứ tự một nam một nữ, trong đó cô bé kia bỗng nhiên nói: - Các người là quái vật gì vậy? Tại sao không giống chúng tôi?
- Quái vật? Gân xanh trên trán Thường Nhạc nổi lên, một anh chàng đẹp trai cùng với ba đại mỹ nữ lại bị cô ta xem như quái vật, quan điểm thẩm mỹ của cô ta có vấn đề sao?
Thấy người băng đáng yêu như vậy, Tiểu Bảo cẩn thận đi lên phía trước, không ngờ chìa bàn tay nhỏ bé ra chạm vào mặt cô bé Băng Xuyên: - A, lạnh quá!
Cô giống như bị điện giật, bàn tay nhỏ nhanh chóng rụt lại.
- Nhịp tim. Bọn họ có nhịp tim.
Thường Nhạc kinh ngạc. Hắn gần như không tin nổi vào lỗ tai mình, không ngờ mình lại nghe thấy nhịp tim của hai người băng.
- Bọn họ.bọn họ đúng là có nhịp tim. Sau khi nghe kỹ, sắc mặt Đệ Nhị Mộng cũng thay đổi.
Hai người băng nghiêng đầu thảo luận với nhau: - Em gái, bọn họ là quái vật gì? Chúng ta có cần nói cho mẹ không?
Cô gái băng kia gật gật một cái, ánh mắt cảng giác liếc nhìn bọn Thường Nhạc: - Anh canh chừng bọn họ, em đi gọi mẹ.
- Cô bạn nhỏ, bọn chị là người không phải quái vật, những thứ này là kẹo, chị tặng các em ăn. Cô bé Tiểu Bảo móc trong túi áo ra kẹo trái cây, trong đầu Thường Nhạc vô thức phản ứng nói: - Trẻ con luôn luôn là trẻ con.
Mật ngọt chết ruồi, quả nhiên thông dụng, hai người băng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ cô bé Băng Xuyên đi lên trước nhận lấy kẹo.
Hai đứa nhỏ đó liếc mắt nhìn nhau đồng thời cho kẹo vào trong miệng.
- ? Mấy người cùng sững sờ, trong đó Vũ Dực "hì" một tiếng mỉm cười: - Các em nhỏ các em còn chưa bóc vỏ kẹo đâu!
- Chị, ngọt quá nhỉ! Vẻ mặt cậu bé băng lúc đó lộ ra chút vui mừng.
- Dạ, ngọt quá, chị quái vật, chị còn nữa không? Cô bé chìa tay ra, vẻ mặt mong ngóng dò hỏi.
Khả năng tiêu hóa này, muốn Thường Nhạc không phục không được, nhưng hắn cảm thấy kinh ngạc, hai đứa bé thuần khiết đáng yêu như vậy, ngoại trừ cơ thể trắng phau ra kỳ thực bọn chúng không hề khác với người thường.
Vũ Dực bị người ta gọi là chị quái vật, cô không những không tức giận ngược lại cười vui vẻ, bàn tay mảnh khảnh kia như làm ảo thuật cùng lúc lập tức xuất hiện kẹo trong tay.
Sau khi hai đứa nhỏ chia kẹo cho nhau chúng đều đồng thanh nói:
- Chị quái vật là người tốt.
Đây là khen ngợi hay là mắng chửi người ta đây?
- Hai em nhỏ, các em tên là gì? Tâm thần Thường Nhạc hơi xao động, lập tức tạo ra mối quan hệ.
- Không nói cho anh! Cô bé băng cảnh giác liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Vũ Dực, yên tâm nói: - Chị, em tên là Băng Lan, đây là anh em Băng Phong.
- Có thể đưa các chị đến gặp mẹ các em không? Đệ Nhị Mộng nhìn sang Thường Nhạc hé miệng cười, ưu thế đẹp trai của Thường Nhạc rõ ràng không có bất tác dụng nào với cô bé băng.
- Dạ, có thể! Băng Lan cười điềm tĩnh kéo tay Băng Phong đi về phía trước.
- Nhanh thật.
Lúc Băng Lan bắt đầu di chuyển, Thường Nhạc hít thở một hơi cô bé băng trước mặt này đang đi bộ tưởng chừng như đang không ngừng biến ảo.
Mỗi bước đi của cô bé một bước tiếp theo đã đến vị trí khác, một bước của cô bé ít nhất bằng mười bước bình thường.
Kiềm chế sự kinh ngạc này ở trong lòng, tiếp tục đi thẳng về phía trước, không khí bắt đầu thay đổi càng lúc càng lạnh, địa hình cũng trở nên ngày càng phức tạp.
- Khách lạ xin dừng bước!
Bỗng nhiên lúc đó một giọng nói lúc trầm lúc bổng bất định đột ngột vang lên bốn xung quanh bọn Thường Nhạc.
Băng Lan và Băng Phong nghe thấy giọng nói này cùng lúc vui mừng kêu lên: - Mẹ!
- Chúng tôi không có ý xấu chỉ là muốn đi vào xem một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười chân thành.
- Băng Xuyên không hoan nghênh con người vào đây.
Giọng nói vừa dứt, hai người băng Băng Lan và Băng Phong đã biến mất trong hư không rồi.
- Nhanh thật.
Thường Nhạc nheo mắt, dựa vào thị lực của mình chỉ mới bắt được một tia ảo ảnh mà thôi, đơn thuần dựa vào trình độ này của đối phương, ít nhất là cấp cao thủ.
Những người mạnh mẽ bậc nhất như thế này từ trước tới nay đều không nghe nói đến, điểm này có phần quá đáng sợ.
- Thường Nhạc, chúng ta quay về đi.
Đệ Nhị Mộng cùng cảm thấy bầu không khí bốn xung quanh bắt đầu thay đổi.
- Không, cô ta không cho tôi vào, tôi lại càng muốn vào. Thường Nhạc bị kích động. Ánh mắt nhìn theo hướng cách đó không xa, chỉ cần đi qua cái rào chắn này. Hiển nhiên cái gì cũng có thể hiểu được.
- Con người ngoan cố, chỉ cần cậu có thể đi qua phòng thủ Băng Xuyên, từ nay về sau khu vực Băng Xuyên cho cậu mặc sức hoành hành! Trong giọng nói dịu dàng đó có chút giận dữ.
- Thường Nhạc Trên khuôn mặt Đệ Nhị Mộng tràn đầy sự lo lắng, so với Tiểu Bảo và Vũ Dực cô ý thức rõ ràng được sức mạnh của đối phương.
Tiểu Bảo và Vũ Dực hoàn toàn mù quáng, trong suy nghĩ của các cô, chỉ cần việc Thường Nhạc muốn làm chắc chắn có thể thành công.
- Các em ở đây đợi anh. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn muốn mở mang kiến thức. Cái gọi là phòng ngự Băng Xuyên này rút cuộc có gì lợi hại? Thân hình vừa di chuyển trong chớp mắt đã chìm trong dòng song băng trắng phau.
Bây giờ trước mặt xuất hiện bốn con thú băng khổng lồ, thấy bên trong bốn con thú này tỏa ra khí lạnh lẽo nồng nặc, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thú vị.
- Grào!!!
Bốn con thú băng cùng gầm rú một tiếng mặt đất Băng Xuyên rung chuyển, Thường Nhạc vỗ vỗ ngực: - Chẳng lẽ cứ gọi như vậy, tôi phải rời đi sao?
Vừa dứt lời, Thường Nhạc khẽ động tay, ngọn lửa đã hiện ra giữa ngón tay hắn.
- Hỏa năng.
Giọng nói đó sửng sốt. Băng Xuyên thuộc vùng đất lạnh nhất, các trường hợp sử dụng lửa đều không thể cháy mà người thanh niên trước mắt này lại có thể châm.
- Cháy lên đi, đốt cháy cả thế giới tà ác. Kèm theo đó Thường Nhạc lẩm bẩm nói thầm chỉ thấy ngọn lửa đó càng lúc càng cháy to, trong chớp mắt đã tạo thành một con rồng dài vây quanh bốn thân hình con thú xoay tòn bốn xung quanh.
Bốn con thú kia dường như rất ghét ngọn lửa này, bọn chúng cùng lúc nổi giận gầm thét lên một tiếng, bốn cái bóng trắng không ngờ rõ ràng xuyên qua thật mạnh ngọn lửa trực tiếp đến trước mặt Thường Nhạc.
- Có chút thú vị.
Thường Nhạc không ngờ hỏa công lại không có tác dụng, trên mặt hắn lộ ra chút hưng phấn, chỉ thấy hắn hơi nghiêng về phía trước bước vào nửa bước, nắm tay mạnh mẽ giơ lên
- Bịch!
Sức mạnh hung mãnh kèm theo ngọn lửa cháy giống như ảo ảnh trực tiếp hướng về phía đầu bốn con thú đồng thời đánh tới.
Bốn đầu con thú kia thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, gặp nắm đấm đòn nghiêm trọng, theo bản năng bọn chúng dùng hết sức ngăn cản nhưng ngọn lửa tấn công lại bao phủ hoàn toàn.
Đây là sức mạnh và ngọn lửa kết hợp hoàn mỹ cùng nhau.
Lúc này bốn con thú băng đồng thời bị một cái bình phong bao vây lại, đó là Thường Nhạc đã mang Phong tỏa vực có sẵn của Công Tôn Liệt tiến hành thay đổi.
Trong vực lửa bốc cháy, bốn con thú băng sau khi bị bao vây hoàn toàn không tìm thấy bất cứ đường ra nào, cơ thể dần dần nóng chảy.
Đệ Nhị Mộng lo lắng cầm tay Tiểu Bảo và Vũ Dực, chẳng biết tại sao trong lòng cô bỗng nhiên có một thứ cảm giác vô cùng bất an.
Dường như trong dòng song băng này ẩn chứa mối nguy hiểm lớn, nhưng cô lại vẫn giữ được bình tĩnh, rõ ràng một khi tâm trạng mình bị ảnh hưởng thế nào cũng ảnh hưởng đến Thường Nhạc.
- Chị, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Lúc này giọng nói của Tiểu Bảo đột ngột vang lên, Đệ Nhị Mộng có chút khiếp sợ, bây giờ trên cái trán trắng nõn của Tiểu Bảo đã đổ mồ hôi.
Mồ hôi vừa xuất hiện liền tự động kết thành khối băng, thoạt nhìn có hơi buồn cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi và rất kỳ lạ.