Hai người Tiểu Bảo và Vũ Dực lập tức gật đầu.
- Còn có một con đường sao?
Thường Nhạc giật mình, theo sự thiết lập thì không thể nào xuất hiện hiện tượng này. Chỉ thấy bên cạnh có một cửa sắt bị vứt bỏ, tâm thần Thường Nhạc xao động, nhớ tới lời nói lúc trước của Mộc, phát hiện ra nhiều điều, chẳng lẽ chính là chỗ này sao?
- Hắn nhẹ nhàng dùng sức đánh bật mở cửa sắt ra.
- Cái gì?
Lúc trước mắt hiện ra một thế giới trắng xóa, Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngẩn cả người một bên này quả thật là một dòng sông trắng, phải biết rằng nơi đây là một khu hẻo lánh của Paris.
Đừng nói có dòng song băng cho dù chỉ là con sông điều đó cũng là việc hiếm thấy, nhớ tới nơi đây bốn phía xung quanh đều không có cư dân ở, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ: - Chẳng lẽ không có người ở đây sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Nhạc có chút nghi hoặc: - Đây rút cuộc là chỗ nào? Tại sao Mộc lại dẫn chúng ta tới đây?
Thường Nhạc cũng không phải loại người chùn chân bó gối. Hắn quyết định bước vào xem xét, vừa bước vào dòng song băng bước đầu tiên, một cảm giác lạnh đến thấu xương lập tức ùa tới, cơ thể Thường Nhạc bất giác run lên.
- Các em đừng vào đây.
Thường Nhạc cảm thấy kiểu rét lạnh này bọn Tiểu Bảo hoàn toàn không thể chịu đựng được, hắn theo bản năng ngăn cản nói.
- Không sao. Vũ Dực đưa cánh tay nhỏ bé ra, bỗng nhiên trên người các cô xuất hiện tấm màng mỏng màu đen, nhiệt độ của Tiểu Bảo và Đệ Nhị Mộng bên cạnh ngay lập tức tăng lên.
Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái, cô bé này rốt cuộc giấu bao nhiêu bảo bối? Thoáng hơi sửng sốt rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước dòng sông trắng phau, phạm vi dòng song băng ngày càng lớn. Cái lạnh này càng ngày càng tồi tệ.
Trong lòng Thường Nhạc càng lúc càng kinh ngạc, rốt cuộc đây là đâu? Nhiệt độ đã ở dưới âm 20 độ, tiếp tục đi vào nữa nhiệt độ sẽ còn thấp hơn.
Tình cờ có hai tảng băng, những cái khác cũng không thay đổi nhiều.
- Lão Đại, anh mau nhìn xem. Bỗng nhiên lúc đó chỉ thấy Tiểu Bảo kinh ngạc kêu lên, Thường Nhạc nhìn sang theo hướng chỉ tay của cô.
Chỉ thấy hai người băng đang vui đùa ở bên kia, hắn ngẩn ra, mặc dù nghe nói ở Nam Cực có cư dân nhưng những người đó nhất định không phải như trước mặt thế này.
Trên toàn cơ thể của hai người băng trước mặt này bao phủ một màu trắng. Nhìn qua hoàn toàn song băng hòa hợp mà thành, điều này khiến Thường Nhạc theo bản năng đi về phía trước.
Hai người kia cũng phát hiện ra bọn Thường Nhạc, nhưng bọn họ cũng không sợ mà bước tới, bọn chúng phân theo tứ tự một nam một nữ, trong đó cô bé kia bỗng nhiên nói: - Các người là quái vật gì vậy? Tại sao không giống chúng tôi?
- Quái vật? Gân xanh trên trán Thường Nhạc nổi lên, một anh chàng đẹp trai cùng với ba đại mỹ nữ lại bị cô ta xem như quái vật, quan điểm thẩm mỹ của cô ta có vấn đề sao?
Thấy người băng đáng yêu như vậy, Tiểu Bảo cẩn thận đi lên phía trước, không ngờ chìa bàn tay nhỏ bé ra chạm vào mặt cô bé Băng Xuyên: - A, lạnh quá!
Cô giống như bị điện giật, bàn tay nhỏ nhanh chóng rụt lại.
- Nhịp tim. Bọn họ có nhịp tim.
Thường Nhạc kinh ngạc. Hắn gần như không tin nổi vào lỗ tai mình, không ngờ mình lại nghe thấy nhịp tim của hai người băng.
- Bọn họ.bọn họ đúng là có nhịp tim. Sau khi nghe kỹ, sắc mặt Đệ Nhị Mộng cũng thay đổi.
Hai người băng nghiêng đầu thảo luận với nhau: - Em gái, bọn họ là quái vật gì? Chúng ta có cần nói cho mẹ không?
Cô gái băng kia gật gật một cái, ánh mắt cảng giác liếc nhìn bọn Thường Nhạc: - Anh canh chừng bọn họ, em đi gọi mẹ.
- Cô bạn nhỏ, bọn chị là người không phải quái vật, những thứ này là kẹo, chị tặng các em ăn. Cô bé Tiểu Bảo móc trong túi áo ra kẹo trái cây, trong đầu Thường Nhạc vô thức phản ứng nói: - Trẻ con luôn luôn là trẻ con.
Mật ngọt chết ruồi, quả nhiên thông dụng, hai người băng liếc mắt nhìn nhau, không ngờ cô bé Băng Xuyên đi lên trước nhận lấy kẹo.
Hai đứa nhỏ đó liếc mắt nhìn nhau đồng thời cho kẹo vào trong miệng.
- ? Mấy người cùng sững sờ, trong đó Vũ Dực "hì" một tiếng mỉm cười: - Các em nhỏ các em còn chưa bóc vỏ kẹo đâu!
- Chị, ngọt quá nhỉ! Vẻ mặt cậu bé băng lúc đó lộ ra chút vui mừng.
- Dạ, ngọt quá, chị quái vật, chị còn nữa không? Cô bé chìa tay ra, vẻ mặt mong ngóng dò hỏi.
Khả năng tiêu hóa này, muốn Thường Nhạc không phục không được, nhưng hắn cảm thấy kinh ngạc, hai đứa bé thuần khiết đáng yêu như vậy, ngoại trừ cơ thể trắng phau ra kỳ thực bọn chúng không hề khác với người thường.
Vũ Dực bị người ta gọi là chị quái vật, cô không những không tức giận ngược lại cười vui vẻ, bàn tay mảnh khảnh kia như làm ảo thuật cùng lúc lập tức xuất hiện kẹo trong tay.
Sau khi hai đứa nhỏ chia kẹo cho nhau chúng đều đồng thanh nói:
- Chị quái vật là người tốt.
Đây là khen ngợi hay là mắng chửi người ta đây?
- Hai em nhỏ, các em tên là gì? Tâm thần Thường Nhạc hơi xao động, lập tức tạo ra mối quan hệ.
- Không nói cho anh! Cô bé băng cảnh giác liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Vũ Dực, yên tâm nói: - Chị, em tên là Băng Lan, đây là anh em Băng Phong.
- Có thể đưa các chị đến gặp mẹ các em không? Đệ Nhị Mộng nhìn sang Thường Nhạc hé miệng cười, ưu thế đẹp trai của Thường Nhạc rõ ràng không có bất tác dụng nào với cô bé băng.
- Dạ, có thể! Băng Lan cười điềm tĩnh kéo tay Băng Phong đi về phía trước.
- Nhanh thật.
Lúc Băng Lan bắt đầu di chuyển, Thường Nhạc hít thở một hơi cô bé băng trước mặt này đang đi bộ tưởng chừng như đang không ngừng biến ảo.
Mỗi bước đi của cô bé một bước tiếp theo đã đến vị trí khác, một bước của cô bé ít nhất bằng mười bước bình thường.
Kiềm chế sự kinh ngạc này ở trong lòng, tiếp tục đi thẳng về phía trước, không khí bắt đầu thay đổi càng lúc càng lạnh, địa hình cũng trở nên ngày càng phức tạp.
- Khách lạ xin dừng bước!
Bỗng nhiên lúc đó một giọng nói lúc trầm lúc bổng bất định đột ngột vang lên bốn xung quanh bọn Thường Nhạc.
Băng Lan và Băng Phong nghe thấy giọng nói này cùng lúc vui mừng kêu lên: - Mẹ!
- Chúng tôi không có ý xấu chỉ là muốn đi vào xem một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười chân thành.
- Băng Xuyên không hoan nghênh con người vào đây.
Giọng nói vừa dứt, hai người băng Băng Lan và Băng Phong đã biến mất trong hư không rồi.
- Nhanh thật.
Thường Nhạc nheo mắt, dựa vào thị lực của mình chỉ mới bắt được một tia ảo ảnh mà thôi, đơn thuần dựa vào trình độ này của đối phương, ít nhất là cấp cao thủ.
Những người mạnh mẽ bậc nhất như thế này từ trước tới nay đều không nghe nói đến, điểm này có phần quá đáng sợ.
- Thường Nhạc, chúng ta quay về đi.
Đệ Nhị Mộng cùng cảm thấy bầu không khí bốn xung quanh bắt đầu thay đổi.
- Không, cô ta không cho tôi vào, tôi lại càng muốn vào. Thường Nhạc bị kích động. Ánh mắt nhìn theo hướng cách đó không xa, chỉ cần đi qua cái rào chắn này. Hiển nhiên cái gì cũng có thể hiểu được.
- Con người ngoan cố, chỉ cần cậu có thể đi qua phòng thủ Băng Xuyên, từ nay về sau khu vực Băng Xuyên cho cậu mặc sức hoành hành! Trong giọng nói dịu dàng đó có chút giận dữ.
- Thường Nhạc Trên khuôn mặt Đệ Nhị Mộng tràn đầy sự lo lắng, so với Tiểu Bảo và Vũ Dực cô ý thức rõ ràng được sức mạnh của đối phương.
Tiểu Bảo và Vũ Dực hoàn toàn mù quáng, trong suy nghĩ của các cô, chỉ cần việc Thường Nhạc muốn làm chắc chắn có thể thành công.
- Các em ở đây đợi anh. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn muốn mở mang kiến thức. Cái gọi là phòng ngự Băng Xuyên này rút cuộc có gì lợi hại? Thân hình vừa di chuyển trong chớp mắt đã chìm trong dòng song băng trắng phau.
Bây giờ trước mặt xuất hiện bốn con thú băng khổng lồ, thấy bên trong bốn con thú này tỏa ra khí lạnh lẽo nồng nặc, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười thú vị.
- Grào!!!
Bốn con thú băng cùng gầm rú một tiếng mặt đất Băng Xuyên rung chuyển, Thường Nhạc vỗ vỗ ngực: - Chẳng lẽ cứ gọi như vậy, tôi phải rời đi sao?
Vừa dứt lời, Thường Nhạc khẽ động tay, ngọn lửa đã hiện ra giữa ngón tay hắn.
- Hỏa năng.
Giọng nói đó sửng sốt. Băng Xuyên thuộc vùng đất lạnh nhất, các trường hợp sử dụng lửa đều không thể cháy mà người thanh niên trước mắt này lại có thể châm.
- Cháy lên đi, đốt cháy cả thế giới tà ác. Kèm theo đó Thường Nhạc lẩm bẩm nói thầm chỉ thấy ngọn lửa đó càng lúc càng cháy to, trong chớp mắt đã tạo thành một con rồng dài vây quanh bốn thân hình con thú xoay tòn bốn xung quanh.
Bốn con thú kia dường như rất ghét ngọn lửa này, bọn chúng cùng lúc nổi giận gầm thét lên một tiếng, bốn cái bóng trắng không ngờ rõ ràng xuyên qua thật mạnh ngọn lửa trực tiếp đến trước mặt Thường Nhạc.
- Có chút thú vị.
Thường Nhạc không ngờ hỏa công lại không có tác dụng, trên mặt hắn lộ ra chút hưng phấn, chỉ thấy hắn hơi nghiêng về phía trước bước vào nửa bước, nắm tay mạnh mẽ giơ lên
- Bịch!
Sức mạnh hung mãnh kèm theo ngọn lửa cháy giống như ảo ảnh trực tiếp hướng về phía đầu bốn con thú đồng thời đánh tới.
Bốn đầu con thú kia thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, gặp nắm đấm đòn nghiêm trọng, theo bản năng bọn chúng dùng hết sức ngăn cản nhưng ngọn lửa tấn công lại bao phủ hoàn toàn.
Đây là sức mạnh và ngọn lửa kết hợp hoàn mỹ cùng nhau.
Lúc này bốn con thú băng đồng thời bị một cái bình phong bao vây lại, đó là Thường Nhạc đã mang Phong tỏa vực có sẵn của Công Tôn Liệt tiến hành thay đổi.
Trong vực lửa bốc cháy, bốn con thú băng sau khi bị bao vây hoàn toàn không tìm thấy bất cứ đường ra nào, cơ thể dần dần nóng chảy.
Đệ Nhị Mộng lo lắng cầm tay Tiểu Bảo và Vũ Dực, chẳng biết tại sao trong lòng cô bỗng nhiên có một thứ cảm giác vô cùng bất an.
Dường như trong dòng song băng này ẩn chứa mối nguy hiểm lớn, nhưng cô lại vẫn giữ được bình tĩnh, rõ ràng một khi tâm trạng mình bị ảnh hưởng thế nào cũng ảnh hưởng đến Thường Nhạc.
- Chị, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Lúc này giọng nói của Tiểu Bảo đột ngột vang lên, Đệ Nhị Mộng có chút khiếp sợ, bây giờ trên cái trán trắng nõn của Tiểu Bảo đã đổ mồ hôi.
Mồ hôi vừa xuất hiện liền tự động kết thành khối băng, thoạt nhìn có hơi buồn cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi và rất kỳ lạ.
Cô gái Băng Xuyên thoáng chần chờ một chút lặng yên nhìn Băng Lan đang trong trạng thái hôn mê, cuối cùng đưa Băng Lan qua tay Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhẹ tay đặt đầu Băng Lan trong lòng mình, lẩm nhẩm đọc: - Đại thần Hắc ám, xin ban cho con sức mạnh vĩ đại cứu vớt con dân của người đi!
Nhưng ngoài miệng lại nói: - Thần ánh sáng, xin hãy ban cho con sức mạnh thánh khiết nhất tiêu diết hết tà ác, giành lại ánh sáng rực rỡ nhất.
Lập tức một sức mạnh thánh khiết từ tay Thường Nhạc trực tiếp vây quang người Băng Lan.
- Chúc phúc của Thánh Điện Quang Minh! Thấy tia sáng này, sắc mặt cô gái Băng Xuyên biến đổi, cô không thể nghĩ người thanh niên trước mặt lại có được uy lực chúc phúc của Quang Minh
Được Quang Minh chúc phúc, Băng Lan từ từ mở mắt, cô bé nháy mắt tinh nghịch: - Anh trai, trên người em thật ấm.
- Ấm? Những con dân Băng Xuyên xung quanh nghe thấy câu này, trên mặt bất giác lộ ra sự khiếp sợ, trong thế giới của bọn họ, ngoài giá lạnh ra vẫn là giá lạnh thậm chí đến ánh mặt trời cũng không thể tiếp xúc.
Mà Băng Lan lại dùng từ ấm để miêu tả, trong đó một cậu thanh niên bước ra nghi ngờ hỏi:
- Băng Lan, em thật sự rất ấm sao?
- Vâng!
Băng Lan nhảy trên mặt đất bàn tay nhỏ bé nhẹ nâng một chút bông tuyết, những bông tuyết đó dần dần tan chảy trong lòng bàn tay cô bé.
- Không thể nào Điều này tuyệt đối không thể. Cô gái Băng Xuyên như một con quái vật, đôi mắt chăm chú chằm chằm nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt khó tin.
Thường Nhạc cười nhạt một tiếng. trong con mắt đen tràn đầy một sắc màu hấp dẫn: - Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ cần dùng tâm làm nhất định sẽ thành công.
- Xin hỏi Ngài có thể giúp chúng tôi cũng biến thành giống như tiểu Băng Lan được không? Cậu thanh niên hỏi câu hỏi đó trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Thường Nhạc cười hiền lành ánh mắt chuyển sang nhìn cô gái sông băng lạnh nhạt nói: - Quyền quyết định phụ thuộc vào cô ta, tôi không có bất kỳ liên quan nào.
- Cậu thanh niên, cậu vừa rồi sử dụng không phải là chúc phúc của Thánh Điện Quang Minh. Cô gái Băng Xuyên nói rất nhỏ, sắc mặt lúc đó thay đổi lại mang thêm vài phần sát ý.
Tâm thần Thường Nhạc hơi căng thẳng, vừa rồi những con dân sông băng kia rất kính trọng Quang Minh chúc phúc, là có thể nhìn ra bọn họ đứng về phía Thánh Điện Quang Minh.
Thực tế mình sử dụng lại là tâm pháp Hắc ám của Thánh Điện Hắc ám, nếu quả thật bị vạch trần e rằng tình thế sẽ ra chuyển biến.
- Vậy cô nói xem đây không phải chúc phúc của Thánh Điện Quang Minh vậy là cái gì? Vẻ mặt bình tĩnh của Thường Nhạc không thấy có gì thay đổi.
Cô gái Băng Xuyên nhíu mày, vẻ mặt lúc đó có phần nghi ngờ hào quang tỏa ra bên ngoài quả thật thuộc về Quang minh thần thánh.
Nhưng cô gái Băng Xuyên lại có thể khẳng định một chút, nếu chúc phúc trong Thánh Điện Quang Minh tuyệt đối không thể làm được điều ấy, nếu không bộ tộc Băng Xuyên của mình sẽ không bị nhốt ở sông băng lâu như vậy.
Trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú và phong độ của Mộc lộ ra nụ cười thản nhiên
- Điện hạ, chúng ta làm như vậy nếu chẳng may bị Vương biết hậu quả không thể lường được. Một trung niên mặc áo màu trắng, ước chừng khoảng tuổi, mặt lộ vẻ tái nhợt, sắc mặt mang theo chút lo lắng nói.
- Hừ, anh không nói, tôi không nói, ai sẽ biết. Mộc cười quỷ dị: - Nếu cô ta muốn chơi, chúng ta sẽ chơi cùng cô ta, đến lúc đó tôi muốn xem cô ta rút cuộc kết cục thế nào.
Người trung niên muốn mở miệng nói gì đó nhưng thấy nụ cười dương dương tự đắc đó của Mộc, cuối cùng gã giữ im lặng, một vài việc không cẩn thận cuối cùng bắt đầu vốn không thể hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.
Một khi bộ tộc sông băng xuất hiện trên thế giới này, vậy thì cái mạng che mặt thần bí của Thánh Điện Quang Minh sẽ được vạch trần, thời gian chỉ sợ cũng bị rút ngắn.
- Có thể để chúng tôi ra khỏi sông băng, yêu cầu của cậu là gì? Cô gái Băng Xuyên nhất thời không thể hiểu huyền cơ trong đó, cô bất giác nghĩ đến vấn đề trước đó.
- Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu muốn ra ngoài nhất định phải thành thuộc hạ của tôi. Thường Nhạc không thèm để ý mở miệng nói.
Cô gái Băng Xuyên nhớ đến cái yêu cầu ngang tàn của Thường Nhạc, cô vốn muốn cự tuyệt nhưng thấy ánh mắt khát khao đó của con dân Băng Xuyên, cô do dự cuối cùng chậm rãi nói: - Được rồi, trước tiên để cho tôi nghĩ một chút.
- Tôi vẫn còn nhiều thời gian, nếu cô suy nghĩ kỹ càng rồi thì hãy đến tìm tôi. Thường Nhạc tự nhiên phóng khoáng nhún vai ánh mắt nhìn ba cô gái có ý chào sau đó xoay người rời khỏi đây.
Đệ Nhị Mộng lặng yên đi sau lưng Thường Nhạc, kỳ thực cô rất có cảm tình với những con dân Băng Xuyên này, cô rất hi vọng Thường Nhạc có thể giúp bọn họ, nhưng nếu Thường Nhạc đã không có ý đó, cô chỉ có thể giữ im lặng.
Bước ra ngoài sông băng, những tia nắng mặt mặt trời chiếu vào cơ thể làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái, nghĩ đến cuộc sống hàng năm của người dân Băng Xuyên, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn tin rằng sự hấp dẫn của ánh sáng sẽ làm cô gái Băng Xuyên nhận thấy được sức mạnh nhỏ bé của mình.
Nơi này xem ra vẫn yên tĩnh như vậy dường như không có gì bất ổn, nhưng đã trải qua việc của sông băng vừa rồi, trong lòng Thường Nhạc lại hoàn toàn mâu thuẫn, tại sao Mộc lại dụ dỗ mình tiến vào sông băng? Mảnh đất Băng Xuyên có quan hệ gì với Thánh điện Quang Minh?
Tại sao cô gái Băng Xuyên chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra dung hợp lời chúc phúc của Thánh Điện Hắc Ám khẳng định không phải chúc phúc Quang Minh? Đương nhiên lời giải thích duy nhất chính là giữa cô gái Băng Xuyên nhất định có quan hệ với Thánh Điện Quang Minh.
Đệ Nhị Mộng thấy sắc mặt Thương Nhạc thay đổi, cô không khỏi lo lắng nói: - Thường Nhạc, chúng ta chuyển đi ra ngoài đi.
- Chuyển ra đâu?
Thường Nhạc sửng sốt lập tức tự nhiên cười nói: - Nơi tốt như vậy tại sao chúng ta phải lui ra ngoài?
- Bất kể lão Đại làm gì, Tiểu Bảo cũng đều ủng hộ vô điều kiện.
Tiểu Bảo rõ ràng lại vì chính mình mà tính toán phàm là không phải sự việc có lợi, cô nhất định sẽ kiên quyết mặc kệ.
Đệ Nhị Mộng khẽ gật đầu, điềm nhiên nói: - Nếu như vậy vậy thì chúng ta hãy điều động những cao thủ đến bên này, như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn.
Thường Nhạc cũng không ngăn cản, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, bây giờ toàn bộ Paris đã đậm mùi thuốc súng, giữa giáo hội và Mafia đã đến bước gươm tuốt vỏ nỏ giương dây.
Kỵ sĩ Thần Thánh đã hứa chung sống hòa bình với Điểm G, chắc chắn cho dù ông ta da mặt dày nôn nóng cũng sẽ không dễ dàng phá bỏ lời hứa của mình.
Theo suy nghĩ của Thường Nhạc trong thời gian ngắn liên hợp tổ chức Lãng Mạn đối phó Tân Long Nha, sẽ vứt gGáo hội cho Mafia, nhưng kể từ lúc người của Thánh điện Quang Minh xuất hiện, Thường Nhạc không thể không thay đổi kế hoạch.
Những cao thủ quỷ dị đó của Thánh Điện Hắc ám, cao thủ của Thánh Điện Quang Minh lại thêm những người Băng Xuyên đó, bọn họ đều là những nhân tố không ổn định.
Trong đó Hắc Ám và Quang Minh càng coi Điểm G Tân Long Nha trở thành một quan cờ lợi dụng, một khi sự cân bằng bị phá vỡ như vậy những cao thủ quỷ dị này có thể đi thẳng tới thế giới này không?
Hoặc là những cao thủ này đã tới thế giới này?
- Aiz, cũng không biết Linh Nhi ra sao? Giọng nói trong trẻo đó của Tiểu Bảo đột nhiên vang lên.
Thường Nhạc nghe thấy câu này, tâm thần hắn xao động một chút, không nhịn được nói: - Tiểu Bảo, Linh Nhi ngoại trừ cùng em đã nói liên quan đến việc của Phong Thần còn có việc gì khác không?
- Không có.
Tiểu Bảo trả lời rất chắc chắn.
Thường Nhạc nhớ đến lúc trước mang cô gái kia của Tiểu Bảo bản lĩnh của đối phương rất lợi hại, ít nhất không thể kém hơn ngón tay vàng, cô ta liệu có phải cũng là người của thánh điện Quang Minh
Lập tức thân hình Thường Nhạc vô tình run rẩy, hắn nghĩ đến một vấn đề mấu chốt chính mình lần đầu tiên thấy trị liệu Quang Minh, đó chính là từ trong tay Tiểu Bảo tràn ra.
Hơn nữa nghe nói ngoại trừ Phong Thần ra trên thế giới không có thứ khác có thể sử dụng, trị liệu Quang Minh và Thánh Điện Quang Minh có quan hệ trực tiếp.
Cái này chẳng phải là chứng minh giữa Phong Thần và Thánh Điện Quang Minh có quan hệ rất mật thiết sao.
Thường Nhạc càng nghĩ càng thấy có lý, dựa vào bản lĩnh của Phong Thần, thế giới lúc này người muốn làm thương tổn đến người của vợ Phong Thần rất ít, dám không để Phong Thần và vợ gặp mặt, nhắm mắt cũng có thể đoán được.
- Thường Nhạc, có phải anh đang nghĩ tới điều gì? Đệ Nhị Mộng không kìm được dò hỏi.
Thường Nhạc gật đầu khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ quái: - Có lẽ có một người có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất trong tay chúng ta.
- Ai?
Tiểu Bảo ở bên cạnh hỏi trước.
- Bí mật.
Thường Nhạc chớp chớp mắt nói ra khiến Tiểu Bảo rất buồn bực.
Koinu sẽ không thể nào thể nào nghĩ tới Hội Hắc Long tấn công Tổ Sơn Khẩu trong thời khắc quan trọng lại xuất hiện một nhóm cao thủ.
Tổ Sơn Khẩu lại mời hết Ninja những cao thủ trên núi đó xuống, chúng rốt cuộc đã dùng cách gì? Phải biết rằng những cao thủ đó có tiền vàng hay quyền thế cũng không thể dụ dỗ được.
Nhưng những lão già này lão quái vật lại xuống rồi hơn nữa đã tiến hành cắn giết đối với những cao thủ mình luyện ra.
Thắng lợi trước mắt này ngay tại bây giờ lúc này gặp chuyển biến như vậy, Koinu cảm thấy mình giống như bị ai đó đấm vào ngực một đấm nặng nề.
Dày công nghiên cứu ra bốn mươi tên cao thủ, lúc này còn lại sáu tên còn sống trở về hơn nữa thân thể còn không được lành lặn.
- Tôi không tin mấy lão quái vật này cho dù lợi hại thì bọn họ cũng là người. Koinu hít một hơi thật sâu, nắm tay hơi nắm lại.
- Koinu huynh, tôi có một cách giúp anh. Thần thấy bộ dạng nhớn nhác đó của Koinu, trên mặt gã nở nụ cười tà dị.
- Cách gì?
Koinu nheo mắt vẻ mặt chờ mong.
- Điểm G chúng tôi cũng đang nghiên cứu một loại thuốc, nó có thể kích thích năng lực tiềm ẩn trong cơ thể người ít nhất gấp khoảng lần, nếu đem thuốc của Hội Hắc Long và thuốc của Điểm G trộn lẫn với nhau, chắc chắn có thể tạo ra những cao thủ không thua kém gì những lão quái vật.
Khóe miệng Thần lộ ra nụ cười thú vị.
- Thật không? Vậy thực sự quá tốt rồi, nếu như có thể tăng năng lực của những người này cao gấp lần vậy sẽ đạt tới cảnh giới không thể tin nổi. Koinu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mang theo chút kích động.