- Nếu anh dám giật khăn che mặt của tôi xuống, tôi sẽ cắn anh! Tay Thường Nhạc vừa chạm tới khuôn mặt của Mộng Vu, cô lập tức như hổ rình mồi, cảnh cáo nói.
Thường Nhạc đã gặp qua rất nhiều cách uy hiếp, nhưng cách uy hiếp như hôm nay hắn cũng là lần đầu tiên nghe được, hắn ngừng động tác, cười nghiền ngẫm nói: - Chẳng lẽ cô là chó sao?
- Cô ấy không phải chó nhưng răng nanh còn sắc bén hơn con chó nhỏ. Không biết bằng cách nào, thân hình mềm mại của Vũ Vu đã đi tới, trên mặt là nụ cười xinh đẹp.
- Chị
Mộng Vu không ngờ được Vũ Vu sẽ nói như vậy, cô tức giận, hung tợn trừng đôi mắt xinh đẹp liếc Vũ Vu một cái.
- Chị?
Ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, Vũ nữ xinh đẹp như vậy chắc hẳn em gái cô cũng không kém, phương diện bộ ngực em khẳng định là không hơn được chị.
Vũ Vu khẽ gật đầu một cái, quyến rũ cười nói: - Thực ra, ngày đó cùng anh.
Vũ Vu còn chưa nói hết câu đã bị Mộng Vu xông lên bịt kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Mộng Vu không ngờ tới chị rõ ràng đã đồng ý với mình sẽ không tiết lộ sự việc đó, vậy mà bây giờ còn nói ra, thật là xấu xa!
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu và động tác ngây thơ kia, trong đầu Thường Nhạc bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng động tác kia trúc trắc, trong chớp mắt, Thường Nhạc cười tà nói: - Ngày đó khi tôi hôn mê, người chiếm lấy thân thể tôi nhất định là cô.
- AAAA
Mộng Vu nhìn thấy ngón tay Thường Nhạc chỉ vào mình, cô liền như khỉ phải lửa nhảy dựng lên, đôi mắt trốn tránh nhìn Thường Nhạc.
- Có có phải muốn hỏi tại sao tôi lại biết hay không? Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy cô gái che mặt trước mắt này rất đáng yêu, rất đơn thuần, vì vậy, hắn đưa ra một câu hỏi rất tinh xảo.
- Đúng, làm sao anh biết?
Mộng Vu truy hỏi theo bản năng.
- Ha ha, thật sự là một cô gái ngu ngốc. Thường Nhạc không thể không bội phục Mộng Vu, hắn cười vui vẻ. - Nếu nói ban đầu chỉ là hoài nghi phán đoán, thì hiện tại, lời nói của cô chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nói tới đây, Thường Nhạc hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Hiện tại nếu đã biết sự thật, tôi cũng muốn mở mang một chút xem người lúc trước cưỡng ép thân thể của tôi rốt cục là cái dạng gì, nếu chẳng may là một người quái dị, không phải tôi đã quá thiệt thòi sao.
- Anh.
Mộng Vu bị người khác nói mình là người quái dị, cô tức giận tới giậm chân giậm tay, thờ phì phì định cởi khăn che mặt. Vừa đụng tới khăn che mặt bên cạnh động tác bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt vô cùng giảo hoạt nhìn về phía Thường Nhạc, bỗng nhiên mỉm cười nói: - Anh, tên lừa bịp đáng chết này, tôi mới không mắc lừa anh, dù gì cũng không tháo.
- Được rồi, Thường Nhạc, anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi. Đệ Nhị Mộng nhìn thấy Thường Nhạc vừa chuẩn bị khiêu khích Mộng Vu, cô điềm nhiên cười, thay đổi đề tài. - Thường Nhạc, lần này anh đối phó với Kim, nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
- Ừ, nếu như không có sự ủng hộ của Mộng Nhi, thì anh nhiều nhất chỉ nắm chắc bốn phần, nhưng nếu có sự ủng hộ của Mộng Nhi, anh sẽ có được sáu phần thắng. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười vô cùng tự tin.
Đệ Nhị Mộng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc nói: - Em làm thế nào có thể ủng hộ anh? Coi như mỗi ngày cầu nguyện cũng không thể được.
Hiển nhiên Đệ Nhị Mộng rất rõ ràng, việc cùng Kim quyết đấu cũng không phải chỉ cầu nguyện là có tác dụng, mà Thường Nhạc lại híp mắt, lén lút đưa đầu về phía Đệ Nhị Mộng, nói một câu tà mị: - Mộng Nhi, chúng ta đã lâu không có âu yếm, chỉ cần trước trận đấu, chúng ta thân thiết một chút là đủ. Ha ha, tới lúc đó anh nhất định có thể đánh bại lão già Kim kia.
Chân Đệ Nhị Mộng lảo đảo, cả khuôn mắt nhỏ nhắn vụt cái đỏ bừng lên, cô thế nào cũng không nghĩ tới Thường Nhạc t*ng trùng lại lên não đúng lúc này, không ngờ hắn lại nói ra lời nói kinh người này.
Khi đám người Thường Nhạc tới nước Mỹ cùng là vào khoảng một tuần sau đó.
Thời gian Thường Nhạc và cao thủ đệ nhất nước Mỹ - Kim thi đấu đã truyền đi toàn bộ thế giới, khiến hầu hết mọi người đều chấn động.
Rất nhiều đối thủ bằng hữu của Thường Nhạc, bao gồm một số cao thủ hắc đạo ở xa như gia tộc Công Tôn, Mafia, Thần Thánh kỵ sĩ giáo hội tất cả bọn họ nghe được tin tức này vừa lo lắng lại vừa cao hứng.
Tóm lại, mỗi người một vẻ mặt không giống nhau nhưng lại giống nhau ở một điểm, đó là không ai tin tưởng Thường Nhạc sẽ thắng. Trong quan niệm của họ, trên thế giới này, người duy nhất có thể chống lại Kim ngoại trừ đệ nhất cao thủ giới dị năng Trung Quốc Phong Thần - ra thì không thẻ tưởng tượng ra được còn có người nào khác.
Đương nhiên, Thường Nhạc lại rất rõ, ngoại trừ Phong Thần ra, Hắc Long cũng là một cao thủ thâm sâu khôn lường. Ngoài Hắc Long ra, trong Thánh địa Hắc Ám kia có nhiều cao thủ ẩn nấp có thể chống lại Kim, thậm chí còn lợi hại hơn Kim.
Vòng xoay vận mệnh của thế giới vô hình trung đã bắt đầu chuyển động. Đương nhiên khi vòng xoay vô hình chuyển động, có lẽ không ai có thể nhìn thấy, nhưng vòng xoay hữu hình chuyển động thì tất cả mọi người đều có thế thấy rất rõ ràng.
Bởi vị đó là một canh bạc, canh bạc trên thế giới hiện giờ là đánh cuộc giữ Kim và Thường Nhạc rốt cục ai sẽ là người chiến thắng. Hiển nhiên, 90% số người đều đặt cược vào Kim.
Nhưng tài chính cũng không nhất định là nhiều nhất. Tiểu Bảo liền đặt toàn bộ tiền bạc của cải của mình vào Thường Nhạc. Ngoài ra, toàn bộ thuộc hạ Điểm G cũng đều đặt cược Thường Nhạc thắng.
Dùng lời của Tiểu Bảo mà nói, cho dù có đặt Kim thắng, một khi Thường Nhạc bại, bọn họ dù có thắng được tiền cũng phải xung hết vào công quỹ.
- Tôi cá là Thường Nhạc thắng!
Tại NewYork, Mỹ, trong một biệt thự cỡ lớn truyền đến một giọng nói trầm ổn, đầy từ tính, nếu người bình thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ không tin người đàn ông này sẽ cược Thường Nhạc thắng.
Người này chính là Tư Đồ Lôi Minh. Sau khi nghe tin Thường Nhạc và Kim thi đấu, gã liền tới nước Mỹ. Đối với gã, không có gì kích thích hơn, quan trọng hơn trận chiến này.
Kiếm đứng bên cạnh Tư Đồ Lôi Minh thần sắc lộ ra một tia kinh ngạc nói: - Lão đại, Thường Nhạc và Kim có sự chênh lệch rất rõ ràng, tại sao chúng ta còn đánh cược Thường Nhạc thắng?
- Căn cứ vào sự hiểu biết của tôi, Thường Nhạc cho tới bây giờ cũng sẽ không làm việc mình không chắc chắn. Nếu hắn dám lấy Điểm G ra làm tiền đặt cược, vì sao ta lại không dám đem Tân Long Nha ra đánh cược một lần! Trên mặt Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười quỷ dị.
Kiếm lập tức duy trì trầm mặc, gã biết rõ tác dụng lớn nhất của mình là giết người. Nếu có thể hiểu rõ ý tứ của lão Đại, như vậy gã cũng sẽ không đơn thuần là một thanh kiếm.
- Lão Đại, bên phía nước Pháp có tình hình mới. Thường Nhạc vừa mới trở lại phố người Hoa mới thành lập tại điểm G ở nước Mỹ, Lạc Phong vẻ mặt kỳ quái đã đi tới.
- Lúc này, phía nước Pháp còn có vấn đề gì sao? Thường Nhạc ngẩn người, dựa theo suy đoán của mình, trong khi mình và Kim còn chưa phân thắng bại, những người kia cho dù có ngu xuẩn mấy cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
- Thánh nữ Băng Xuyên đưa ra điều kiện, chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của bọn họ, bọn họ liền nguyện ý trở thành thuộc hạ của lão Đại. Trên mặt Lạc Phong dần lộ ra ý cười.
Thường Nhạc nghe nói vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời. Tục ngữ nói không sai, chuyện tốt thành đôi, thật không ngờ tới vừa mới thu phục được tộc Hắc Vu, bây giờ, Băng Xuyên cũng mang tới cho mình tin tức tốt lành.
Có hai bộ tộc thần bí này trợ giúp, tin tưởng Điểm G liền như hổ thêm cánh, nghĩ tới đây, Thường Nhạc không khỏi nói: - Bọn họ đưa ra điều kiện gì?
Lạc Phong hơi bất đắc dĩ nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười: - Bọn họ muốn toàn bộ trang bị mà Lão Đại thu được.
- Bộ đồ Hắc ám!
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, bộ đồ Hắc Ám mình đã chiếm được bộ giáp Hắc Ám, áo choàng Hắc Ám và mũ giáp, hiện tại thiếu bảo kiếm Hắc Ám và găng tay Hắc Ám, thêm hai thứ này là có tất cả năm thứ.
- Lão Đại, nếu như là bộ đồ Hắc Ám thì đã tốt, nhưng mà lại không phải bộ đồ Hắc Ám. Tiểu tử Lạc Phong này vừa rồi còn chưa nói hết lời, tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của cậu ta, hiển nhiên bộ đồ cũng không hề đơn giản.
- Đó là bộ đồ gì? Thường Nhạc không khỏi ngẩn ra.
- Bộ đồ Quang Minh! Lạc Phong rốt cục nói ra bốn chữ.
- Bộ đồ Quang Minh! Thường Nhạc ngây ngốc một trận. Bộ đồ Hắc Ám đã xuất hiện, bản thân mình cũng có được ba thức, nhưng mà bộ đồ Quang Minh này một thứ mình cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Băng Xuyên thánh nữ kia có phải đang nói giỡn với mình hay không? Hay có lẽ là bọn họ căn bản không nghĩ ra? Chết tiệt Thường Nhạc cảm thấy tin tức Lạc Phong đưa cho mình cũng không hẳn là tin tức tốt thậm chí là rất không tốt.
Lạc Phong dường như cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng của Thường Nhạc, bỗng nhiên nói một câu: - Lão Đại, kỳ thật chuyện này cũng không khó.
Ánh mắt Thường Nhạc một lần nữa nhìn Lạc Phong, giờ phút này hắn nghĩ tới thân phận của Lạc Phong, người phụ trách Ảnh, trên thế giới này mỗi ngày phát sinh chuyện gì, cậu ta đều biết rất rõ.
Nghĩ tới đây, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười: - Nhóc, cậu học được kiểu úp mở ấy từ khi nào vậy, nói thẳng ra đi làm cách nào có thể tìm ra được bộ đồ Quang Minh?
Lạc Phong sờ sờ mũi mình, nghiêm túc nói: - Nghe nói áo choàng trong bộ Quang Minh ở chỗ chị dâu Nam Cung Huân Y, bộ giáp Quang Minh ở chỗ Đồng Uyên, còn thanh kiếm Quang Minh ở chỗ Giang Hoán Sa, còn hai thứ nữa hiện giờ không rõ tung tích.
Thường Nhạc thế nào cũng không nghĩ tới bảo bối của mình, Nam Cung Huân Y lại có được bộ áo giáp Quang Minh, lâu như vậy không gặp mặt, thật không tưởng tượng được tiểu bảo bối của mình đã thay đổi như thế nào rồi.
Còn một việc làm mình có chút đau đầu lại rất muốn gặp được Đồng Uyên, bộ giáp Minh Quang, mặc trên người cô ta thực là lãng phí.
Về phần Giang Hoán Sa, Thường Nhạc tin tưởng cho dù mình không tới tìm cô thì cô nhất định sẽ đến tìm mình. Hơn nữa tại thời điểm mình và Kim sắp thi đấu, Điểm G rất có thể sẽ trở thành tổ chức hùng mạnh nhất thế giới.
- Dùng cái gì để ủng hộ anh? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thánh nữ Hắc Ám hiện ra sự kinh ngạc, cô thật sự không thể tưởng tượng được, cái gì có thể ủng hộ Thường Nhạc.
Bản thân mình lại có thứ này sao?
- Hôn tôi, chỉ cần Thánh nữ Hắc Ám xinh đẹp hôn tôi để làm tăng sự tự tin của tôi. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười kỳ quái, hơi di chuyển nói: - Đương nhiên, tôi hy vọng em sẽ dùng tâm của mình để hôn tôi.
Thánh nữ Hắc Ám thế nào cũng không ngờ tới Thường Nhạc sẽ nói ra câu này, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm Thường Nhạc, sau đó chậm rãi mở miệng: - Quả thực, xét về bất kỳ phương diện nào, anh cũng đều là người đàn ông xuất sắc, nhưng để tôi thật tâm hôn anh thì còn lâu.
Thường Nhạc hướng mắt nhìn sang, trên khuôn mặt, đôi mắt đen sâu thẳm lộ vẻ tang thương và đau buồn, làm cho người khác không thể cân nhắc, hắn ý nhị mà thở dài nặng nề: - Tôi vẫn luôn cho rằng mình đã đủ đẹp trai, ưu tú, Thánh Nữ Hắc Ám nhất định đã thích tôi. Thật không ngờ tới tất cả trong chớp mắt chỉ là ảo tưởng của cá nhân tôi mà thôi. Nếu vậy, tại sao em lại tới nơi này? Chẳng nhẽ chỉ là muốn mang một người tới cho tôi thôi sao?
Đôi mắt Thánh nữ Hắc Ám nhìn chằm chằm Thường Nhạc, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: - Những lời này nếu nói với những người phụ nữ khác có lẽ còn hữu dụng, nhưng đối với tôi thì còn non nớt lắm.
Vừa dứt lời, thân hình mềm mại của Thánh nữ Hắc Ám liền biến mất trong bóng đêm, bóng lưng dần biến mất trong bóng đêm ấy như một âm hồn, làm cho người khác sinh ra một loại cảm giác vô cùng phấn khích.
Rất nhiều người có thể nói được tình yêu chân chính là gì, Thường Nhạc không thể có được đáp án từ Thánh nữ Hắc Ám, nhưng hắn biết rõ, Thánh nữ Hắc Ám tuyệt đối có tình cảm với mình.
Thường Nhạc vẫn lẳng lặng đứng ở đó, cả người thoạt nhìn giống như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, một chút tốt đẹp trong mộng ảo dần biến mất.
Đệ Nhị Mộng lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn Thường Nhạc, cô biết rõ nội tâm Thường Nhạc không hề bình tĩnh, nhưng cô cũng không đi ra an ủi hắn.
Trong nội tâm cô rất rõ, nếu Thường Nhạc vẫn luôn đứng ở chỗ này, tất nhiên sẽ có nguyên nhân của nó, cho nên cô cũng cùng đứng bầu bạn với Thường Nhạc. Tuy nhiên, khoảng cách đứng giữa hai người hơi xa.
- Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!
Trên mặt Thường Nhạc bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái. Giờ phút này, hắn liền như thợ săn chờ thu hoạch, hắn cần trông coi, cần gặt hái được kết quả.
Từ việc Lam Tử xuất hiện đầu tiên, đến Thánh nữ Hắc Ám, lại đến sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp này, bất kể các cô có thân phận gì, xuất phát từ mục đích gì, nhưng các cô đều có một điểm hoàn toàn giống nhau.
Các cô đều quan tâm tới mình, ít nhất các cô đều không hy vọng mình thất bại, nhưng rốt cục các cô ấy yêu mình được bao nhiêu. Chính mình chỉ có thể nói núi cao còn có núi cao hơn, bận rộn tới tận bây giờ, các cô ấy yêu mình được bao nhiêu phần chỉ có trời mới biết.
- Em đã đến rồi!
- Đến rồi!
Hai người nhìn nhau, ánh mắt nhìn đối phường chỉ giống như nhìn bạn bè thân. Ngay cả Thường Nhạc cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn cảm thân bản thân mình hiện tại và trước kia dường như bất đồng.
Nếu như nói trước kia, chỉ cần nhìn thấy mỹ nữ liền như một nhà sưu tầm vĩ đại, muốn sưu tầm lại, nhưng hiện tại chỉ như một người thưởng thức, muốn nhấm nháp tỉ mỉ những sản phẩm mình đã sưu tầm được.
Hắn muốn đọc được và hiểu được mỗi một người phụ nữ, bất kể các cô là loại người gì, chỉ cần các cô ấy là người mình thích, liền hi vọng hiểu được toàn bộ họ.
Đã từng có thời gian Thường Nhạc điên cuồng chiếm giữ, lại quên mất mỹ nữ như những đóa hoa tươi đẹp, đem cất giữ như vậy, nếu chỉ là để thưởng thức, thì hoa rất nhanh sẽ héo tàn.
Cho nên tại thời khắc này, Thường Nhạc đã bắt đầu tỉnh ngộ, hắn rất tỉnh táo ý thức được, bất kể phương diện nào đều phải hoàn mỹ, ít nhất bản thân mình phải đối đãi thật tốt với từng vật chiếm giữ được.
Giang Hoán Sa cũng không nghĩ tới, mình sẽ nói ra những lời như vậy, thậm chí không hề suy xét, giống như Thường Nhạc chính là người mình thân thiết nhất.
Nếu như nói chính mình chán ghét Thường Nhạc, thì Giang Hoán Sa cảm thấy mình đã từng ghét hắn, chí ít miệng lưỡi và ánh mắt Thường Nhạc làm cô chán ghét.
Nhưng mỗi khi bản thân ổn định lại tinh thần, Giang Hoán Sa lại cảm thấy tất cả cũng không thể làm cho mình chán ghét Thường Nhạc, những ưu điểm của hắn còn nhiều hơn so với khuyết điểm.
Ít nhất nụ cười xấu xa trên khuôn mặt kia đôi khi cũng có chút sức hấp dẫn.
- Hoán Sa, có phải em cảm thấy tôi cười rộ lên rất có sức hấp dẫn hay không?
Lời nói của Thường Nhạc bang lên bên tai Thường Nhạc làm cho Giang Hoán Sa bị dọa giật mình, cả khuôn mặt cô đỏ lên.
Cô mấp máy miệng, cô gắng duy trì sự lạnh lùng của bản thân, chậm rãi mở miệng nói: - Thường Nhạc, tôi chỉ muốn nhìn anh một chút xem anh sẽ thua thế nào thôi.
- Thắng thua ngày mai mới có thể biết được. Giang Hoán Sa, hiện tại em tới có phải là hơi sớm không, nếu như là đến ủng hộ tôi thì vừa đúng lúc. Thường Nhạc nói năng dứt khoát mà linh hoạt.
Giang Hoán Sa cảm giác nói chuyện với tên vô lại này thực là muốn chết, cho nên cô im lặng, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Haizz, kỳ thực trận đấu với Kim ngày mai, tôi không có lấy một phần chắc chắn. Một khi tôi thất bại, tôi sẽ lựa chọn vĩnh viễn rời xa thế giới này. Ngay khi bóng dáng Giang Hoán Sa sắp biến mất, giọng nói của Thường Nhạc lại vang lên.
Lời nói của Thường Nhạc khiến Giang Hoán Sa vốn đã bước đi liền ngừng lại, ánh mắt cô phức tạp nhìn Thường Nhạc, bỗng nhiên nói: - Nếu biết mình sẽ thất bại, tại sao còn mạnh miệng yêu cầu?
Thường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười nói: - Hoán Sa, em còn nói không quan tâm tôi. Em hiện giờ càng xinh đẹp, đáng yêu hơn lúc bình thường.
Giang Hoán Sa cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi bản thân mình lơ đãng đã biểu hiện ra sự nhu nhược trước mặt Thường Nhạc, cô hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói:
- Thường Nhạc, tôi thành thực nói cho anh biết, Giang Hoán Sa tôi cho dù có yêu chó yêu mèo, cũng không có khả năng yêu anh.
Thường Nhạc mỉm cười tự nhiên, phóng khoáng, thần sắc nghiêm túc nói: - Hoán Sa, tôi hiểu phụ nữ các em bình thường đều thích nói ngược, nếu như nói không yêu vậy có nghĩ là yêu, đúng không?
Giang Hoán Sa cảm thấy lần này mình tới thực là sai lầm, rõ ràng muốn nhìn hắn một chút, lo lắng cho hắn như vậy, không ngờ lại thấy mặt vô lại nhất của hắn.
Cô bỗng nhiên đi về phía Thường Nhạc.
Thường Nhạc hơi sững sờ nhưng lập tức mỉm cười, chẳng lẽ Giang Hoán Sa muốn chủ động hiến thân? Hắn hơi khép mắt lại, dường như chờ đợi nụ hôn của Giang Hoán Sa.
- Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Thường Nhạc tuy thông minh nhưng lại không ngờ rằng Giang Hoán Sa có thể hỏi một câu như vậy, cả người hắn hoàn toàn ngây ngẩn, lập tức cười tự nhiên, phóng khoáng nói: - Bởi vì em là một trong những vật sưu tầm xinh đẹp của tôi. Chỉ cần là vật sưu tầm của tôi thì tất cả đều phải yêu tối, vì vậy, em cũng không thể không yêu vận mệnh của tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hoán Sa hồng lên nói: - Thường Nhạc anh đừng làm bộ Bỗng nhiên Giang Hoán Sa dừng lại, bởi vì cô phát hiện ra mình với Thường Nhạc nói chuyện như những cặp tình nhân.
Tình yêu giống như vòng quay của số mệnh, khi hai người nói chuyện, vòng quay ấy đã bắt đầu chuyển động.
Giang Hoán Sa đã rời khỏi chỗ này vì cô phát hiện ra mình và Thường Nhạc đấu võ mồm, kết quả chắc chắn là Thường Nhạc thắng.
Tục ngữ nói không sai, người không biết xấu hổ là người vô địch thiên hạ mà Thường Nhạc dường như hoàn toàn phù hợp với những lời này.
- Lão Đại, khi nào thì em mới có thể trở thành vật sưu tầm của anh?
Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra, người có thể nói ra những lời như vậy chỉ có đồng chí Tiểu Bảo giờ phút này đang đứng trước cửa của chúng ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn mang nụ cười ngọt ngào, mềm mại.
- Bịch!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng túm lấy Tiểu Bảo, ném vào bên trong tổng bộ. Cô bé đáng chết này quả thực là một ma đầu khiến ngời khác đau đầu.
Đối phó với một ma đầu như vậy, việc đơn giản nhất chính là dứt khoát dùng vũ lực.
Tiều Bảo sờ sờ mông mình đã bị Thường Nhạc ném cho nở hoa, hung tợn nhìn hắn nói: - Bà đây sẽ không cưới ai ngoài Thường Nhạc.
Thường Nhạc nghe được lời của Tiểu Bảo, hoàn toàn không nói gì. Giữa mình và Tiểu Bảo dường như còn có khoảng cách, mà cũng chính nhờ khoảng cách như vậy mới có thể khiến cho Tiểu Bảo tung hoành thiên hạ.
Tiểu Bảo day day cái mông của mình, từ dưới đất vội vàng bò lên trên lầu, đi tới bên người Đệ Nhị Mộng, ngạc nhiên dò hỏi: - Chị, chị là vật sưu tầm thứ mấy của anh Thường Nhạc? Chẳng lẽ chị không ăn dấm sao? Chờ em cưa được anh Thường Nhạc, em nhất định sẽ bắt anh ta quăng hết những vật sưu tầm khác đi.
Đệ Nhị Mộng mỉm cười thản nhiên, trong lòng cô căn bản cũng không để ý mình là vật sưu tầm thứ mấy, cô chỉ cần biết Thường Nhạc yêu mình, như vậy là đủ rồi.
Tất cả những thứ khác đều không sao cả.
Về phần Tiểu Bảo, đối với cô em gái bảo bối này của mình, trong thâm tâm cô còn muốn cảm tạ cô ấy, nếu không phải cô ấy quấy rối, nếu không phải cô ấy bán đứng mình, có lẽ cô và Thường Nhạc không thể nhận thức. Từ quen biết tới hiểu nhau cuối cùng mới yêu nhau, tất cả đều như một tình yêu kỳ diệu, cũng đủ cho cô hồi tưởng lại.
Đương nhiên, Đệ Nhị Mộng cũng ngày càng hiểu rõ Tiểu Bảo này đúng là một cô em gái nghịch ngợm đối với Thường Nhạc có một loại tình cảm đặc thù, nhưng những việc này đều không thể tránh được.
Tất cả đều tùy duyên, dù sao em gái mình sợ cũng chỉ có Thường Nhạc bại hoại đáng chết này mới có thể hàng phục cô ấy. Nghĩ tới đây Đệ Nhị Mộng không khỏi mỉm cười điềm nhiên.
- Chị, chị mau nhìn xem một vật sưu tầm khác của anh rể tới rồi.
Bỗng nhiên lúc đó, Tiểu Bảo lại chỉ ra bên ngoài kêu la. Chỉ nhìn bộ dạng kích động của Tiểu Bảo, hiển nhiên có thể thấy tỷ lệ ghen lớn hơn một chút.