Thường Nhạc không giờ giữa trận đấu của mình và Kim lại xuất hiện Thánh điện Quang Minh, giờ phút này, các tinh nhuệ của Điểm G tại Mỹ đều tập trung ở phố người Hoa.
- Lão đại, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Cao Tiếu tập trung ánh mắt vào Thường Nhạc, lúc này, Thường Nhạc không thể nghi ngờ chính là người đáng tin cậy của bọn họ.
Thường Nhạc nhắm mắt lại, dường như đang tự hỏi điều gì đó, mãi lâu sau mới từ từ mở mắt nói: - Căn cứ vào tình hình trước mắt, Kim và Phong Thần khẳng định là thuộc về Thánh điện Quang Minh, hiện tại cao thủ của Thánh điện Quang Minh bắt đầu xuất hiện ở Mỹ, vậy nhất định sẽ biến nơi này thành tổng bộ, chúng ta vẫn chưa đủ mạnh để đối chọi với Thánh điện Quang Minh.
- Đúng vậy, chúng ta tốt nhất là rút lui, nhưng đi đâu mới là tốt nhất? Đệ Nhị Mộng khẽ gật đầu, cô rất đồng ý với ý nghĩ của Thường Nhạc.
Thường Nhạc cũng đang tự hỏi vấn đề này, đám mây máy thần bí kia, nếu có thể xuất hiện ở Mỹ, vậy cũng có thể xuất hiện ở chỗ khác.
Hơn nữa sau lại xuất hiện đám cao thủ của Thánh điện Quang Minh, dường như dưới chân đám người đó đều như giẫm phải cái gì, tốc độ rất nhanh, quả thực muốn lấy mạng người.
Bây giờ có thể chống lại Thánh điện Quang Minh, Thường Nhạc nghĩ tới đầu tiên chính là Thánh điện Hắc Ám, nhưng những cao thủ biến thái của Thánh điện Hắc Ám căn bản không thể ra ngoài.
- Anh Thường Nhạc, chi bằng chúng ta quay lại Trung Quốc, nơi đó chính là cái ổ, cho dù Thánh điện Quang Minh xuất hiện cũng sẽ dễ dàng hơn với chúng ta ra rất nhiều. Tiểu Bảo ở bên cạnh đề nghị.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu nói: - Đối phó với Thánh điện Quang Minh, gặp mặt là một trò chơi rất thú vị, tuy rằng Thánh điện Quang Minh rất hùng mạnh, nhưng còn chưa đến nỗi không thể đánh bại.
Thoáng dừng lại một chút, hắn nói tiếp: - Huống hồ đám Tư Đồ Lôi Minh, Giáo Hoàng, Mafia, Kỵ sĩ Thần Thánh cũng sẽ không tích dầu thắp đèn, làm sao có thể nhu thuận gia nhập Thánh điện Quang Minh
- Lão đại, anh nói nhiều như vậy cũng bằng không nói, trực tiếp nói đi, chúng ta sẽ đi đâu? Tiểu Bảo rất bất mãn cắt ngang câu nói của Thường Nhạc.
- Nhật Bản!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà, những người kia đều thích ngồi nhìn hổ đấu nhau, vậy thì để đám lửa này càng cháy mạnh hơn đi.
- Nhật Bản?
Hắc Long như thoáng chút suy nghĩ nhìn Thường Nhạc.
- Tuy nhiên, trước khi đến Nhật, anh còn muốn đến Pháp một lần. Thường Nhạc nghĩ tới tộc người Băng Xuyên thần bí ở trên song băng kia.
- Lão đại, vậy các anh em ở những nơi khác có cần triệu tập không? Mắt Huyết Hổ nhìn chằm chằm Thường Nhạc, vẻ mặt đầy chờ mong.
- Minh tuyến vòng thành nội ứng, che dấu hoàn toàn Điểm G, tôi muốn xem xem Thánh điện Quang Minh dùng thủ đoạn gì để chơi trò chơi thiếu đối thủ này! Thường Nhạc híp mắt lại nói.
Ngay khi Thường Nhạc chuẩn bị để Điểm G Minh tuyến vòng thành nội ứng, một chiến tướng của Điểm G lại khua chiêng trống rùm beng tiến hành một cuộc đọ sức không coi là quy mô nhỏ.
- Bá, vì sao chúng ta không thông báo trước cho lão đại, phải biết rằng chuyện này liên quan đến toàn bộ địa bàn ở Châu Phi. Vẻ mặt Kerri vài phần khó hiểu.
Bá nhìn Kerri, Kim Ngưu, Lạc Vân, Bàn Tử, Kim Ti, Xử Nữ, vẻ mặt mang theo vài phần tự tin nói: - Lão đạo để chúng ta linh hoạt vận dụng các loại tài nguyên để đối phó đối thủ, hiện tại thế lực của Tân Long Nha ở Châu Phi đã di chuyển đến Phi. Nếu vậy, chúng ta vì sao không bắt đám người Vũ Sa và đám người dị năng lại.
- Cho dù một phần thế lực của Tân Long Nha đã dời đi, nhưng chúng ta tùy tiện tấn công chỉ sợ tổn thất cũng sẽ không nhỏ.
Bàn Tử không đồng ý quan điểm của Bá.
- Hừ, nếu bọn chúng dám mở rộng thế lực đến Hắc thành, vì sao chúng ta không thể tận diệt bọn chúng. Trên mặt Kim Ti lộ ra sự kiên định, hiển nhiên là cô đứng về phía Bá.
- Hắc thành? Làm sao có thể, Vũ Sa không phải kẻ ngốc, cô ta sao có thể dám dễ dàng tiến vào Hắc Thành, phải biết rằng đây hoàn toàn là thoát ly khỏi điểm cứu viện của Tân Long Nha rồi. Đồng tử của Kerri co rút lại.
Nhưng trên mặt Xử Nữ lại lộ ra nụ cười quỷ dị, lợi dụng một con cờ đã có tác dụng.
Năm đó, lợi dụng cái chết của Mộ Dung Trường Thiên, thu hồi được cánh tay phải của Tư Đồ Lôi Minh, chỉ sợ Tư Đồ Lôi Minh như nào cũng không ngờ tới.
- Tôi đồng ý quan điểm của Bá.
Xử Nữ đưa cái tay trắng noãn của gã ra ngoài, đã lâu rồi chưa làm mông của kẻ nào, thật là nhớ nhung loại tư vị này.
- Xử Nữ cũng đồng ý rồi, hắc hắc, Kim Ngưu tôi đương nhiên sẽ đồng ý. Mắt Kim Ngưu lộ ra sự hưng phấn, sau khi trải qua rèn luyện tỉ mỉ, quyền của Kim Ngưu đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
- Được, bắt đầu hành động.
Khi người đồng ý chiếm đa số, trên mặt Bá lộ ra nụ cười vừa ý. Tinh anh Điểm G ở Nam Phi đã bắt đầu tụ tập về hướng Hắc thành.
Lòng Vũ Sa vẫn luôn có cảm giác bất an một cách mãnh liệt, loại cảm giác giống như bão tố này khiến mày liễu cong cong của cô lơ đãng nhíu lại.
- Làm sao vậy?
Ngồi đối diện Vũ Sa là một người trẻ tuổi rất đẹp trai, gã chính là người thống trị tiếp theo của Hắc thành Bạch Ứ, Hắc thành là nơi giao giới của Điểm G và Tân Long Nha, bất kể là Tân Long Nha hay Điểm G đều đợi một ưu thế thiên nhiên của nơi này.
Đây cũng chính là lý do chủ yếu mà Vũ Sa tự mình đến Hắc thành.
- Tôi cảm giác có chuyển sắp xảy ra.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Vũ Sa mang theo vài phần nghiêm trọng.
Bạch ứ tự nhiên phóng khoáng cười: - Nơi này là Hắc thành, là địa ban của Bách Ứ tôi, ai dám đến nơi này để gây rối chứ, tiểu thư Vũ Sa xin cứ việc yên tâm.
- Tôi phụ trách an nguy của Vũ Sa, nhưng an nguy của anh, tôi lại không thể cam đoan. Một thanh âm rất có từ tính vô cùng đột ngột vang lên.
Chân mày Bạch Ứ cau lại, ở ngay chính tổng bộ của mình tại Hắc thành không ngờ lại có người tiến vào, hơn nữa bộ hạ ở phía ngoài lại không có chút phản ứng nào, những người kia chẳng lẽ đều là người chết sao?
Hiện ra trước mặt Bạch Ứ là một khuôn mặt rất đẹp trai và phong độ, toàn thân đối phương lộ ra hơi thở phóng khoáng, nhưng ngoại trừ vẻ phóng khoáng đó, còn có một luồng tà khí, luồng tà khí này làm cho người ta cảm giác rất không thích.
- Anh có phải là cảm thấy nhìn thấy tôi rất không thoải mái?
Trên mặt người kia vẫn là nụ cười tà, nhưng cũng rất chân thành nhìn chằm chằm Bạch Ứ.
- Không sai, tôi rất không thích anh. Vẻ mặt Bạch Ứ hoàn toàn âm trầm, trong mắt lộ ra sát khí nồng đậm, - Cho nên sẽ để anh vĩnh viễn ở lại Hắc thành.
- Không nhất định!
Một thanh âm trầm ổn vang lên từ phía sau Bạch Ứ.
- Bá!
Con ngươi xinh đẹp của Vũ Sa co rút lại, cô cuối cùng cũng biết cảm giác bất an kia tới từ đâu. Bá là người chủ trì công tác của Điểm G ở Nam Phí, nếu Bá đến đây, vậy ý tứ cũng có nghĩa là tinh nhuệ của Điểm G ở Nam Phi đều đến đây.
Quả thật Vũ Sa đoán cũng không sai, khi Bá, Kerri, Kim Ngưu và phần đông cao thủ xuất hiện ở đại sảnh, cô đã hiểu tất cả đều đã trở thành kết cục đã định.
- Ai, thật không có ý nghĩa, tôi còn chưa kịp phát quân.
Ánh mắt Kim Ngưu như ác lang nhìn chằm chằm Bạch Ứ.
Bạch Ứ cuối cùng cũng hiểu nhóm người trước mắt là ai, bản thân tuy coi như là bá chủ Hắc thành, nhưng trong mắt Bá và đám chiến tướng Điểm G quả thật chẳng là cái gì.
Kim Ngưu căn bản không nói lời vô nghĩa với Bạch Ứ, kim quang lóe lên, nắm tay trực tiếp tấn công vào bộ mặt của Bạch Ứ.
- Gã là của tôi.
Khi nắm tay của Kim Ngưu vừa động, thân hình Xử Nữ cũng chuyển động, tốc độ nhanh như thiểm điện, trong lúc Bạch Ứ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị gã ôm vào trong lòng.
- Chết tiệt.
Kim Ngưu mạnh mẽ thu hồi quyền kình của mình lại, nhìn bóng lưng Xử Nữ dần biến mất, gã rất khinh bỉ mà giơ lên ngón tay giữa.
- Vũ Sa, hân hạnh gặp cô.
Bá yên tĩnh ngồi nhìn ở một chỗ, Vũ Sa liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
- Tôi cũng rất vui gặp được anh. Mắt Vũ Sa nhìn chằm chằm Bá, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái, bởi vì cô phát hiện ra việc kinh người nhất, cô không ngờ mình lại nhìn không thấu lòng Bá.
Việc này không giống với Thường Nhạc lần trước, so sánh với lần trước, Thường Nhạc đùa bỡn mình một lần, mà lần này Bá lại làm cho mình nhìn không thấu.
- Cô có phải là phát hiện ra trong lòng tôi thứ gì cũng không có!
Khuôn mặt Bá xuất hiện nụ cười quỷ dị.
- Tại sao có thể như vậy?
Vũ Sa cảm thấy không thể tin nổi từng mắt nhìn Bá.
- Bởi vì tôi là người thuần khiết nhất trên thế giới! Trên mặt Bá lộ ra nụ cười hết sức hồn nhiên vô tội.
Nếu Tiểu Bảo ở bên cạnh, cô bé nhất định sẽ khinh bỉ Bá một trận.
Vũ Sa nghe được câu này của Bá, cô đột nhiên cảm giác được Bá trước mặt trên một phương diện khác rất giống Thường Nhạc, đại khái là đã bị kẻ bại hoại kia ảnh hưởng.
Hành động lần này của Bá cũng không tính là hoàn mỹ, ngoại trừ bắt sống Vũ Sa, thống nhất hơn phân nửa Châu Phi, nhưng vẫn để một kẻ quan trọng chạy thoát.
- Lão đại, thật không ngờ, cậu lựa chọn Nhật Bản là vì mục đích này, tiểu đệ tôi muốn không phục cũng không được! Khi Thần ở Nhật Bản xa xôi nghe được kế hoạch của Thường Nhạc, cả người gã thiếu chút bị dọa cho nhảy dựng lên.
- Ha ha, anh cũng không suy nghĩ một chút xem bản lão đại là ai, có thể làm loại kinh doanh lỗ vốn sao? Đối phó với tiểu Nhật Bản chúng ta có thể nhẹ tay sao? Ha ha ha ha! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.
- Nhưng mà, lão đại, có cần tăng nhân sự đến hỗ trợ tôi không? Thần bỗng nhiên hỏi một câu,
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc rất quỷ dị, hắn híp nửa mặt lại, nghiền ngẫm nói: - Thền, nếu chuyện này tôi để anh làm, tôi sẽ tin tưởng anh vô điều kiện, anh cứ yên tâm can đảm mà làm.
Nghe được câu này của Thường Nhạc, nội tâm Thần vô cùng cảm động, tuy gã hiểu rõ Thường Nhạc tín nhiệm mình, nhưng cứ như vậy mà đem chuyện lớn như vậy giao cho mình.
Phải biết rằng ở Nhật Bản, gã giống như một nửa bá chủ, thậm chí một kẻ tùy tùng thông minh nhất bên cạnh từng khuyên mình tự xưng vương ở Nhật.
Bây giờ lão đại lại đem chuyện quan trọng như vậy giao cho mình, một khi kế hoạch thành công, như vậy bản thân sẽ nắm giữ một sức mạnh không thể tin nổi.
Chẳng qua Thường Nhạc rất rõ ràng, có vài thứ có thể thử, có những thứ trước khi thăm dò rõ ràng, tuyệt đối không thể loạn dùng, hai sức mạnh Hắc Ám và Quang Minh vốn là sức mạnh rất hùng mạnh, nếu chẳng may không thích hợp mà dung hợp, cuối cùng bị thương tổn sẽ là chính mình.
Tộc Băng Xuyên gia nhập Điểm G, khiến Điểm G lại có được sự phát triển, ở nước Pháp, bao gồm cao thủ tộc Băng Xuyên, cao thủ tộc Hắc Vu, lại thêm thành viên của Điểm G, Thường Nhạc cảm thấy có thể chơi một trò chơi lớn ở Pháp.
Chuyện tộc Bạch Vu bắt được đám người Nữ Vu và hoàn toàn đầu phục Tân Long Nha truyền đến tai Thường Nhạc.
Dựa theo ý tứ của đám người Lạc Phong, Tư Đồ Lôi Minh của Tân Long Nha ở Mỹ, Điểm G trực tiếp thâu tóm Tân Long Nha ở Pháp và tiêu diệt tộc Bạch Vu.
Thường Nhạc đồng ý với quan điểm của đám người lạc Phong, lại để Lạc Phong dẫn đội đi làm chuyện như vậy, việc bên Nam Phi cũng đã hoàn toàn bình yên lại, dưới sự lãnh đạo của Bá, toàn bộ Nam Phi đã thuộc phạm vi của Điểm G.
Có thể nói, chỉ cần nói ra hai chữ Thường Nhạc, toàn bộ người ở Nam Phi đều sẽ biết, mà Bá lại không có dừng lại đó, trong bí mật đã đem rất nhiều cao thủ, bao gồm cả đám người Kim Ngưu Xử Nữ đổ bộ lãnh thổ Pháp.
Ngoại trừ Bá ở Nam Phi, Thần ở Nhật Bản cũng bắt đầu hành động, gã mang theo nhóm đầu tiên dùng dược vật bí mật nghiên cứu ra đưa tới Pháp.
Mà cao thủ Điểm G ở Nhật toàn bộ đã đưa vào dưới sự chỉ đạo của nữ hoàng Sakura, đương nhiên, giới xã hội đen Trung Quốc sau mấy lần giao chiến trước đã hoàn toàn thống nhất.
Trong lúc gia tộc Tư Đồ, gia tộc Mộ Dung từng cố gắng, cuối cùng vẫn là chấm dứt bởi thất bại. Bá chủ xã hội đen phương Bắc Liễu Tùy Phong mang theo một đám tinh nhuệ xã hội đen gia nhập ZNV và hội họp với đám người Lâm Phong ở đây tiến hành cuộc chiến thống nhất cuối cùng.
Toàn bộ xã hội đen Trung Quốc tạm thời do Mộ Dung Trường Thiên phụ trách, đương nhiê, Mộ Dung Trường Thiên đối với loại tín nhiệm hoàn toàn của Thường Nhạc với mình mà cảm kích từ nội tâm.
Mộ Dung Quỷ Linh, Công Tôn Khả Nhân, Tây Môn Khinh và Thiên diện hồ ly, bốn cô gái mang theo một đám tinh nhuệ tiến vào địa bàn Pháp.
Đương nhiên, trên mảnh đất Tam Giác Vàng cũng có một đám cao thủ đang bí mật di chuyển, bọn họ rất rõ ràng đạo lý môi hở răng lạnh, hiện tại Điểm G và Thánh điện Quang Minh hoàn toàn đi vào con đường quyết liệt.
Một khi Điểm G bị giết, vậy tất cả những thế lực thuộc sở hữu của Điểm G chỉ sợ cũng không có được kết quả tốt, đương nhiên, dẫn đội chính là Ảnh Tử.
Mấy cao thủ ở Nam Phi, Nhật Bản, Trung Quốc, Tam Giác Vàng đều lén lút đi tới nước Pháp, mà Thường Nhạc lại không dùng những thế lực này trên đất Pháp.
Dùng lời Thường Nhạc mà nói, thép tốt phải dùng ở lưỡi đao muốn giết, muốn giết, phải giết thật thoải mái, hiện tại Phượng Hoàng ở Pháp, Tư Đồ Lôi Minh, Giáo Hoàng nước Pháp, Kỵ sĩ thần thánh đều không ở đây, tin tưởng dùng tộc Băng Xuyên, tổ Băng Xuyên và đám người Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo ở Pháp là đủ.
Mà Thường Nhạc đã mang theo một đám tinh nhuệ tuyệt đới đi tới một nơi xa lạ, một nơi đang tồn tại kẻ mạnh. Nơi này cũng là một lời cam kết của Thường Nhạc.
Năm đó khi ở Nam Phi thu phục Bá, Thường Nhạc đã đồng ý giúp Bá cướp lấy quyền thừa kế gia tộc.
Nếu như chỉ là Thường Nhạc của năm đó, tin rằng đối phó với nhiều cao thủ của Nga như vậy thì sẽ chịu thiệt thòi, thậm chí không có phần thắng.
Nhưng cùng với thời gian, Thường Nhạc đã trưởng thành, Điểm G cũng trưởng thành, Thường Nhạc có lòng tin tuyệt đối, bất luận là mặt gì, cao thủ của mình cũng có thể dùng nắm tay để lấy cái đầu của đối phương xuống.
Đương nhiên, trước mắt, có hai cái đầu cao quý, nhưng Thường Nhạc không dùng lực để đánh, ngược lại, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười cổ quái.
- Thường Nhạc, anh nói xem nên làm như nào? Cô vẻ mặt phức tạp nhìn Thường Nhạc, đã lâu không gặp hắn, bản thân từ lần đầu tiên gặp mặt ở Trung Quốc, lần thứ hai hở Nam Phi, cuối cùng lại gặp mặt ở Trung Quốc, tất cả, tất cả, chuyện xảy ra đối với cả hai bọn họ quả thật quá nhiều.
Ngay bản thân cô cũng không hiểu được, từ lúc bắt đầu đối với Thường Nhạc có một loại hận thù đến tận xương tủy, và cảm giác phức tạp hiện giờ, bản thân cô cũng không nói rõ ràng được.
Cô tận mắt chứng kiến Điểm G dần dần từ yếu đến mạnh, nhìn thấy Thường Nhạc từ lúc bắt đầu sắc sảo đến thành thục điềm đạm chắc chắn hiện tại.
Đồng thời cũng cảm nhận được gia tộc Mộ Dung từ mạnh mẽ đến quá trình suy sụp, anh trai - người có năng lực nhất gia tộc mình đã trở thành một trong những thủ hạ quan trọng nhất của Thường Nhạc, mà bản thân đồng dạng lâm vào trong một vòng xoáy phức tạp/
Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai, trong giọng nói tràn đầy vẻ mở ảo, hơi thở không người nào có thể bắt giữ được, nói: - Khi đó tôi tuổi còn trẻ, làm vài chuyện đến bản thân đều không cách nào giải thích. Như vậy đi, người tôi ở đây, cô muốn thế nào thì thế đó.
Vẻ mặt Mộ Dung Quỷ Linh hơi sững sờ, cô không ngờ đáp án của Thường Nhạc lại như vậy, cả người đều ngơ ngẩn, hiện tại mình phải làm thế nào?
Giết Thường Nhạc, điều đó căn bản không thể, hận hắn, lại không hận nổi, thích hắn? Bản thân không thể tiếp nhận được. Mộ Dung Quỷ Linh đột nhiên cảm thấy mình tới gặp Thường Nhạc là một chuyện ngu xuẩn.
Ít nhất trước khi làm rõ mọi chuyện, gặp Thường Nhạc cũng vô dụng, nhưng có vài thứ cho dù dùng cả đời đi làm rõ cũng không làm rõ được.
Thường Nhạc nhìn Mộ Dung Quỷ Linh, Mộ Dung Quỷ Linh cũng nhìn Thường Nhạc, đương nhiên, ý nghĩa trong ánh mắt bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Mộ Dung Quỷ Linh bỗng nhiên trực tiếp đi tới phía Thường Nhạc, mà trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười tà ác tiêu sái, hắn trực tiếp duỗi tay ra tận tình hưởng thụ cái ôm tuyệt vời.
Quả nhiên, Mộ Dung Quỷ Linh lao vào lòng ngực Thường Nhạc, mà Thường Nhạc cũng mỉm cười, xem ra sức hấp dẫn của mình không hề kém năm đó.
Mộ Dung Quỷ Linh nhắm hai mắt lại, mà Thường Nhạc kẻ già đời trong tình trường nếu còn không hiểu thái độ này, chỉ sợ sẽ bị người đời cười đến rụng răng.
Cái miệng của hắn trực tiếp bao trùm lên.
Ướt át, ngọt ngào, còn có loại hương thơm thuộc về hắn Thường Nhạc hoàn toàn chìm đắm trong loại cảm giác kỳ diệu.
- Ai yo.
Loại hưởng thụ này của Thường Nhạc còn chưa được bao lâu, bỗng nhiên trên môi truyền đến sự đau đớn, hóa ra vừa rồi cái răng nanh nhỏ của Mộ Dung Quỷ Linh đã cắn mạnh một cái lên môi hắn, một dòng máu đỏ từ môi Thường Nhạc chảy xuống.
Tục ngữ nói thật đúng, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, quả nhiên không sai, hồng nhan đúng là nguồn gốc mọi tai họa. Mà Mộ Dung Quỷ Linh đã từ trong lòng ngực Thường Nhạc lui ra, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Điều này làm cho Thường Nhạc hơi không hiểu ra sao cả, dầu gì cũng là mình bị thương, nên chạy phải là mình mới đúng.
Đầu lưỡi khẽ thưởng thức chút mùi vị của máu tươi, tư vị thoang thoảng khiến Thường Nhạc rất vui vẻ, bởi vì trong máu cũng ẩn chứa mùi hương của thiếu nữ.
- Đến em rồi, phải làm sao bây giờ?
Một mỹ nữ vẫn luôn đứng trước mặt Thường Nhạc, từ lúc Thường Nhạc bắt đầu nói chuyện với Mộ Dung Quỷ Linh đến hiện tại, Thường Nhạc bị Mộ Dung Quỷ Linh hung tợn mà cưỡng gian, toàn bộ cô đều chứng kiến.
Trong thủy mâu của cô không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động nào, giống như một thánh nữ, lại giống một sản phẩm điêu khắc. Nhưng Thường Nhạc lại hiểu rõ, đại mỹ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn cả điêu khắc.
Có người nói tình yêu giống như pháp hoa, trong giây lát sẽ biến mất. Nhưng Thường Nhạc rất rõ, tình yêu chính là mầm móng, chỉ cần gieo xuống dụng tâm, bất kể như nào cũng sẽ nở hoa kết quả.
Mà loại mầm mống này của mình thật sự quá nhiều, thu hoạch cũng quá nhiều, đương nhiên cũng có mầm mống vẫn luôn không ranụ hoặc là đã nở hoa rồi mà mình lại quên đi sự hiện hữu của nó, mà thứ hiện tại hắn cần chính là kết quả, mình cũng cần kết quả.
Thường Nhạc giống với lúc trước, vẫn là bất đắc dĩ nhún vai, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chuyện mình theo đuổi mỹ nữ Lộ Đức đã trở thành chuyện toàn bộ người của Điểm G ở Nam Phi đều biết.
Quan hệ của bản thân và Lộ Đức cũng đã đạt tới cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, nhưng cách khoảng cách thăng hoa vẫn còn một đoạn không dài không ngắn.
Thường Nhạc rất muốn nói, chờ một chút đi, nhưng Điểm G trước mắt đã bắt đầu kế hoạch cuối cùng, có lẽ chờ sau khi bận xong, cũng là lúc dừng hành động sưu tầm mỹ nữ.
- Em nói đi, em muốn thế nào. Người tôi ở đây rồi, em muốn thế nào tùy em. Câu trả lời gần như giống với câu trả lời với Mộ Dung Quỷ Linh.
Thường Nhạc vẫn vô lại như trước, ít nhất trong lòng các mỹ nữ đều nghĩ như vậy.
Mặt Lộ Đức bỗng nhiên đỏ lên, cô trực tiếp đi về phía Thường Nhạc, đôi mắt xinh đẹp to tròn vẫn luôn thâm tình nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gương mặt đó một tấm thủy chung làm hco mình không thể quên được.
Thường Nhạc rất muốn nói một câu: "Mỹ nữ, em đừng nhìn nữa, trực tiếp hành động đi!"
Nhưng trên thực tế, Thường Nhạc lại nói: - Lộ Đức, nế em muốn cắn mà nói, cố thể đổi vị trí không, môi của tôi không thể chịu được lần tập kích thứ hai đâu.
- Ha ha ha!
Lộ Đức nghe được những lời này của Thường Nhạc, không ngờ bật cười, vẻ phong tình trên khuôn mặt còn tươi hơn cả hoa, Thường Nhạc hoàn toàn bị nụ cười này làm say.
Thường Nhạc đột nhiên cảm giác, bản thân không phải chiến thần bất bại, nếu kẻ thù đủ thông minh mà nói, tìm vài đại mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời cười với mình, vậy tâm thần bản thận hoàn toàn sẽ rối loạn, trận địa của bản thân cũng sẽ thất thủ.
Khuyết điểm lớn nhất của bản thân, trong mắt kẻ địch lại biến thành hoàn toàn kín kẽ, bởi vì đối thủ của hắn cho rằng, phụ nữ Thường Nhạc có được quá nhiều, Thường Nhạc là một Hoa hoa công tử. Đối phó với một Hoa hoa công tử, có thể dùng mỹ nhân kế không?