Mục đích của Thường Nhạc rất đơn giản, lợi dụng Đường Bạch Hổ và hội Hắc Long của Nhật Bản, hai phương diện dược vật kết hợp lẫn nhau, cuối cùng luyện ra một đám cam thủ tinh nhuệ.
Nhưng, tác dụng phụ của việc làm này cũng rất rõ ràng, đúng là dùng tính mạng làm tiền đặt cọc. Hơn trăm người đó có thể thành công thì cũng là một.
Hoàn toàn là dùng tính mạng con người để xây ra những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, đương nhiên, đây cũng là lý do vì sao Thường Nhạc lựa chọn Nhật Bản, nguyên nhân là người Nhật Bản rất đông, hơn nữa đám tinh thần võ sĩ đạo nguyện trung thành này quả thực là dược liệu thượng đẳng.
Công chúa Sakura chính thức kế thừa vị trí, bàn tay nhỏ bé khẽ vung lên sẽ có rất nhiều thanh niên Nhật Bản nhiệt huyết gia nhập, quả thực đúng là tài nguyên nhân lực a.
- Thường Nhạc, chúng ta có phải là hơi tàn nhẫn không? Đệ Nhị Mộng nghe xong bố trí của Thường Nhạc, thần sắc cô tràn đầy không đành lòng.
- Không, không tàn nhẫn, anh còn cảm thấy nhân từ. Ai, nếu như có thể từ trong ngàn người luyện ra một cao thủ tuyệt thế thì thật quá thoải mái. Thường Nhạc khẽ híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
- Lão đại, cửa đã mở rồi, các an hem đang chờ hiệu lệnh của cậu, cùng giết vào sông băng. Huyết Hổ lỗ mãng hấp tấp xông vào với vẻ mặt hưng phấn.
- Giết vào song băng?
Vẻ mặt Thường Nhạc lại trở nên cổ quái, sau đó nghiền ngẫm nhìn Huyết Hổ nói: - Ai truyền đạt mệnh lệnh tôi muốn giết vào sông băng?
- Phó thủ lĩnh Tiểu Bảo ra lệnh như vậy.
Huyết Hổ thuộc hạng người sơ ý sơ suất hạng nhất, căn bản không chú ý tới nét mặt biến hóa của Thường Nhạc.
- Phó thủ lĩnh Tiểu Bảo? Thường Nhạc cũng ngây ngẩn cả người, từ khi nào thì Tiểu Bảo lại thêm cách xưng hô này, tuy nhiên gần đây Tiểu Bảo dưới dư uy ủng hộ của Hắc Long, quả thật có loại cáo mượn oai hùm này, huống hồ cô bé bởi vì có quan hệ chị em với Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo có thể nói là bảo vậy của toàn bộ Điểm G.
- Lần này để Hắc Long, Lam Tử, Mộng Vu và tôi tiến vào là được rồi. Thường Nhạc nhìn Huyết Hổ nói: - Anh cần phải phối hợp nhiều hơn với Cao Tiếu, tôi hy vọng tổ hợp hai người có thể trở thành tuyệt thế cao thủ, về sau cứ là chiến trường thì để anh đánh!
- Vâng! Huyết Hổ cũng là thành thật, gã cảm giác Thường Nhạc muốn phát uy rồi, lập tức nhu thuật gật đầu rồi lui ra ngoài.
- MK, lại có kẻ dám bắt nạt ông xã mình, đúng là ăn phải gan báo rồi. Ở gia tộc Tây Môn thuộc Trung Quốc xa xôi, trên khuôn mặt xinh đẹp của người thừa kế - Tây Môn Khinh giờ phút này đã đỏ bừng.
Tây Môn Khinh thế nào cũng không ngờ tới, bản thân vất vả sinh đứa nhỏ xong, vừa khôi phục thể lực đã biết một tin tức rất không ổn.
Chuyện Thường Nhạc ở nước Mỹ bị cao thủ của Thánh điện Quang Minh vây giết truyền đến tai Tây Môn Khinh, mày liễu của cô lập tức dựng lên.
Từ khi sinh con xong, Tây Môn Khinh chợt phát hiện bệnh cũ của mình biến mất. Thay vào đó chính là ánh sáng của người mẹ, thậm chí còn sinh ra tư niệm với Thường Nhạc.
- Đại tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm thế nào? Nhìn thấy bộ dạng trừng mắt lạnh lẽo của Tây Môn Khinh, lão quản gia của Tây Môn gia thật cẩn thận dò hỏi.
Tây Môn Khinh trừng mắt, điềm nhiên cười nói: - Nếu bọn chúng dám đối phó với ông xã tôi như vậy, chúng ta cũng không khách khí. Lập tức khởi động tất cả tinh nhuệ bày trận đến Pháp phối hợp với ông xã tôi.
Khi vừa tiến vào sông băng, sự rét lạnh của nơi này điên cuồng mà đánh vào Thường Nhạc.
Mắt Thường Nhạc híp lại, thật không ngờ mới qua một thời gian ngắn, nhiệt độ ở nơi này lại thấp xuống nhiều như vậy, khó trách Thánh nữ Băng Xuyên lại chủ động đề xuất điều kiện với mình.
Bộ đồ Quang Minh thần thánh, hừ, bọn họ nghĩ tốt thật. Đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ của bọn họ, tưởng tượng và hiện thực là khoảng cách rất lớn.
- Nơi này thật là cmn lạnh quá.
Miệng Hắc Long thở ra một luồng khí lạnh, lập tức tạo thành sương mù, sau đó lại hóa thành băng mỏng.
- Hoan nghênh khách nhân tôn quý lại tới đây.
Trên sông băng mơ hồ truyền đến giọng nói rất đột ngột.
Tròng mắt Thường Nhạc hơi híp lại, không ngờ mới một thời gian ngắn như vậy, chẳng những nơi này trở nên rét lạnh, mà không ngờ thực lực của Thánh nữ cũng được tăng lên.
Trước mắt xuất hiện hơn trăm bóng dáng mơ hồ, đây đều là người của tộc Băng Xuyên, trong mắt bọn họ đều tràn đầy chờ mong nồng cháy.
- Thánh nữ Băng Xuyên, cô sẽ không muốn áp chế tôi chứ? Nếu tôi không đồng ý, có phải cô sẽ bảo tộc nhân đến bá vương ngạnh thương cung không? Thường Nhạc lơ đãng đi về phía trước vài bước.
- Thường Nhạc, mang bộ đồ Quang Minh đến rồi sao?
Trên mặt Thánh nữ Băng Xuyên nhìn không ra chút cảm tình dao động, cả người giống như một khối băng được điêu khắc tỉ mỉ.
- Mang tới rồi!
Thường Nhạc cẩn thận trả lời.
- Ùm!
Mộng Vu thiếu chút thì bị lời này của Thường Nhạc dọa cho nhảy dựng lên, người kia rõ ràng vốn đã không có bộ đồ Quang Minh, nhưng nói chuyện quả thực là đúng lý hợp tình.
Chẳng lẽ kẻ kia là một tên lừa đảo?
Mắt Thánh nữ Băng Xuyên hôi sáng lên, giọng điệu có vài phần dao động,: - Ở đâu? Mau lấy cho tôi xem.
Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai, tiếc hận nói: - Vốn là màu trắng, nhưng vì tôi thích màu đen nên cố ý nhuộm bộ đồ thành màu đen, cô không ngại chứ?
Trong lúc nói chuyện, một ánh sáng xuất hiện trên cơ thể Thường Nhạc, màu đen từ bốn phía dần dần bao trùm lên Thường Nhạc.
- Bộ đồ Hắc Ám!
Đồng tử Thánh nữ Băng Xuyên co rút lại, thân hình run rẩy kịch liệt: - Không ngờ anh lại có được bộ đồ Hắc Ám, anh là mầm mống của tà ác, tộc Băng Xuyên tôi tình nguyện vĩnh viễn chết già ở sông băng này cũng không muốn trở thành tay sai của anh.
Thường Nhạc cũng không kinh ngạc, khi tộc người Băng Xuyên nhìn thấy mình lần đầu tiên sử dụng trị liệu Quang Minh của Phong Thần khiến bệnh của bọn họ được chữa khỏi, loại cảm giác sùng bái đó khiến Thường Nhạc cảm nhận được bên trong có huyền cơ.
Cho nên lần này hắn đem Hắc Long, Lam Tử và Mộng Vu cùng vài cao thủ đến, nếu đưa Đệ Nhị Mộng và Tiểu Bảo tới, đoán chừng các cô sẽ trở thành người ngăn trở mình.
Trong mắt Thường Nhạc hiện ra sự lạnh lùng: - Tộc Băng Xuyên các cô ở trong này chẳng lẽ chính là làm con chó trông cửa cho Thánh điện Quang Minh?
- Lời này của anh là có ý gì?
Thánh nữ Băng Xuyên lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, cô cảm giác Thường Nhạc quả thật quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi, cao thủ tộc Băng Xuyên của mình đều tập trung ở đây, mà bọn họ chỉ có bốn người.
Thường Nhạc tà tà cười: - Người tộc Băng Xuyên các cô chỉ có dưới sự bao phủ của ánh sáng mới có thể sinh tồn, các người luôn tin Thánh điện Quang Minh trong tín ngưỡng nhưng họ lại không ban cho các người ánh sáng, nhưng các người cứ ngu xuẩn như vậy mà tin tưởng, quả thực là trò cười.
Thánh nữ Băng Xuyên cười lạnh: - Bất kể anh hoa ngôn xảo ngữ thế nào, Hắc Ám chính là Hắc Ám, mà Quang Minh chính là Quang Minh, mà anh cùng bộ đồ Hắc Ám vĩnh viễn là kẻ thù của tộc Băng Xuyên.
- MK!
Thường Nhạc rất quyết đoán mà cắt ngang lời nói của Thánh nữ Băng Xuyên, châm chọc nhìn chằm chằm Thánh nữ Băng Xuyên nói: - Cô có phải cảm giác mình rất vĩ đại, dùng tín ngưỡng của cô cùng khát vọng ra ngoài vây tộc nhân cả đời ở trong này? Thậm chí là hủy diệt, hừ, quả thực là đàn bà ngu xuẩn.
Thánh nữ Băng Xuyên nghe Thường Nhạc nói những lời này, ánh mắt cô theo bản năng dời sang những tộc nhân phía sau lưng, trong mắt những người này đều tràn đầy mong chờ, sau khi tiếp xúc với ánh mắt Thánh nữ Băng Xuyên, bọn họ theo bản năng dời đi tầm mắt của mình.
Nhìn tình huống như thế, Thường Nhạc quyết định châm thêm mồi lửa: - Lại nói, cô lấy cái gì để đấu với tôi? Hắc Long, bắt tên béo nhất đến đây cho tôi.
Thường Nhạc vừa dứt lời, Hắc Long liền di chuyển, lần di chuyển này đầy đủ uy lực, ít nhất có thể khiến đám tộc nhân Băng Xuyên biết được, giết bọn họ, dễ dàng như giết một con kiến.
Khi lời Thường Nhạc vừa nói xong, Thánh nữ Băng Xuyên lập tức cảnh nhìn sang Hắc Long, đáng tiếc, cô thấy chỉ là một cái bóng hư ảo.
Ngay sau đó, Hắc Long đã về tới vị trí ban đầu, mà tên mập kia đã bị Hắc Long vắt trong tay, chỉ cần Hắc Long nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết gã trong nháy mắt.
Thánh nữ Băng Xuyên hoàn toàn bị chấn động, thân thủ như vậy quả thực đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu Thường Nhạc bảo cao thủ kia đến giết hại người tộc Băng Xuyên thì mình sẽ ngăn cản bằng cách nào?
- Thánh nữ Băng Xuyên, tôi tin cô là người thông minh, người thông minh hẳn là hiểu được hậu quả khi từ chối Thường Nhạc tôi. Thường Nhạc dùng thanh âm trầm thấp nói.
Nhưng trong thanh âm đó lại mang theo ý tứ không có phép cự tuyệt.
Thánh nữ Băng Xuyên hít sâu một hơi nói: - Được, tôi đồng ý, nhưng tôi hy vọng các người có thể đối xử tử tế với người của tộc Băng Xuyên!
- Không thành vấn đề.
Thường Nhạc rất hài lòng với đáp án của Thánh nữ Băng Xuyên, hơn nữa hắn cảm thấy Thánh nữ ở thời khắc mấu chốt vẫn tương đối thông minh, ít nhất cô ta hiểu rõ, sự hiện hữu của mình sẽ ngăn cản bước tiến của tộc Băng Xuyên.
Khi ánh sáng thánh khiết thông qua Thường Nhạc tràn đến. Tất cả mọi người đều cảm thấy sự ấm áp, vẻ mặt Thánh nữ Băng Xuyên rất cổ quái, người trước mắt kia rõ ràng là mặc bộ đồ Hắc Ám, nhưng lại có được ánh sáng thánh khiết, quả chính là quái vật.
- Thánh nữ Băng Xuyên, dương như cô muốn nói xấu tôi?
Thân hình Thường Nhạc khẽ động, trong giây lát đã từ giữa sông đến trước mặt Thánh nữ.
Con ngươi Thánh nữ Băng Xuyên lại lần nữa co rút, sự biến hóa về thân thủ của Thường Nhạc khiến cô cảm thấy không thể tin nổi, phải biết rằng cách đây không lâu Thường Nhạc còn không phải đối thủ của mình, nhưng bây giờ đã vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Chẳng biết tại sao, Thánh nữ Băng Xuyên bỗng nhiên nói: - Thường Nhạc, nếu anh kết hợp hai loại sức mạnh của Quang Minh và Hắc Ám, kết quả sẽ như nào?
Thường Nhạc hơi sửng sốt, bản thân tuy có được sức mạnh Quang Minh vốn có của Phong Thần, lại có được sức mạnh mà bộ đồ Hắc Ám ban tặng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc dung hợp hai loại sức mạnh này.
Một khi dung hợp Quang Minh và Hắc Ám, hiệu quả sẽ như thế nào?
Thường Nhạc không ngờ mọi chuyện đều trở nên thuận lợi, ban đầu còn cần tiêu phí rất nhiều thời gian để theo đuổi mỹ nữ, hiện tại đều tự đưa đến miệng.
Chẳng lẽ đây là ông trời mở mắt?
Đương nhiên, Thường Nhạc không tin đây là ông trời sắp đặt, nếu như không phải bản thân tỉ mỉ truyền bá, cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay, trước là Mộ Dung Quỷ Linh, đến hiện tại là Lộ Đức đầy đặn.
Trong bóng đêm, Thường Nhạc giống như hoàn toàn dung hợp với không khí, hắn mở rộng hai tay cảm nhận hương thơm hai thiếu nữ lưu lại trong lòng, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Bỗng nhiên, tâm thần Thường Nhạc khẽ động, cách đó không xa lần nữa xuất hiện tiếng bước chân: - Bá, tôi biết anh nhất định sẽ về!
- Lão đại, sao cậu biết là tôi?
Bá có vài phần khó hiểu, vừa rồi hai người thiếu nữ liên tục xuất hiện khiến Bá không thể không dời thời gian gặp Thường Nhạc, có lẽ là sắp kế thừa vị trí của một gia tộc đỉnh cao, trong lòng Bá nhẹ nhàng thoải mái đi vài phần, bước chân của gã cũng trở nên nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất giống bước đi của thiếu nữ.
- Bởi vì trên người anh không có mùi hương!
Thanh âm của Thường Nhạc rất bình tĩnh, ánh mắt hắn nhìn Bá nói:
- Gia tộc Sada là một gia tộc khổng lồ của Nga, anh là con cả trong gia tộc, vì vậy quyền thừa kế vốn thuộc về anh, nếu đoán không sai, ngày mai đến gia tộc Sada, trừ em hai Sada Kay của tổ dị năng, Sada Rodin của Kim gia Hàn Quốc cũng tới.
Bá khẽ gật đầu, năm đó mình lưu lạc đến Nam Phi cũng là bởi vì không cách nào chống lại thế lực sau lưng của Kay và Rodin.
Hiện tại, cũng là phong thủy luân chuyển, có sự ủng hộ của Điểm G, có một lão đại bao che khuyết điểm như lão đại, tất cả mọi chuyện đều đã sinh ra biến hóa.
- Lão đại, lần này người chúng ta mang theo có phải là hơi nhiều không? Ban đầu, Bá cho rằng đưa cao thủ Điểm G ở Châu Phi đến đã là đủ, nhưng lại không ngờ Thường Nhạc gần như đưa một lửa gia sản của Điểm G đến nơi này.
- Không nhiều, không nhiều, tôi vẫn còn chê ít. Thường Nhạc cười nhạt một tiếng: - Ngoài gia tộc Sada, chúng ta còn muốn thâu tóm toàn bộ nước Nga và Hàn Quốc, cho nên Bá anh cần phải chuẩn bị tốt tâm lý.
- Tôi chuẩn bị tốt tâm lý?
Bá nhất thời còn chưa hiểu ý.
- Không sai, lần này chỉ huy toàn cục là Bá anh chứ không phải Thường Nhạc tôi! Trên mặt Thường Nhạc vẫn là nụ cười nhẹ, trong nụ cười đó có hàm nghĩa mà không ai hiểu.
Bá hoàn toàn ngây ngẩn cả người, gã gần như không tin được tai mình, hành động lần này tuyệt đối xem như không tiền khoáng hậu của Điểm G, Thường Nhạc đến đây chủ trì đại cục là chuyện đương nhiên.
Mà trước mắt, Thường Nhạc lại giao luôn nhiệm vụ này cho mình, một Bá luôn luôn bình tĩnh rốt cục không kìm nổi mở miệng nói: - Lão đại, vậy cậu làm gì?
- Nhật Bản!
Trên mặt Thường Nhạc vẫn duy trì nụ cười bất diệt. Nhưng ai cũng không thể nắm chắc được ý nghĩa trong đó. Đương nhiên, lòng Thường Nhạc rất rõ ràng, cho dù thâu tóm được Nga, chiếm cứ xã hội đen Hàn Quốc, nhưng vẫn sẽ không có tác dụng nhiều đến việc đối phó với Thánh điện Quang Minh.
Ngược lại, tinh thần võ sĩ đạo này của Nhật Bản, bởi vì loại điên cuồng như cầm thú lại có thể tiến vào đường sinh cơ quyết chiến giữa Điểm G và Thánh điện Quang Minh.
Đương nhiên, Thường Nhạc rất rõ ràng, nếu đây là một trò chơi, chỉ là cuộc chiến giữa Thánh điện Quang Minh và Điểm G, vậy thì quá nhạt nhẽo rồi, ít nhất, Thánh điện Hắc Ám cũng nên đảm đương phương diện đối thủ của Thánh điện Quang Minh.
- Cảm ơn lão đại!
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, lòng cảm kích của Bá đối với Thường Nhạc vẫn là không kìm nổi mà biểu hiện ra.
- Không cần cảm ơn tôi, tất cả đều là do anh chăm chỉ mà có được. Thường Nhạc vỗ vỗ vai Bá rồi xoay người đi vào trong phòng.
Đối với gia tộc Sada, hôm nay là một ngày tương đối quan trọng trong lịch sử, đặc biệt là những cao thủ Kay và Rodin của gia tộc Sada mang tới.
Tổ Bá Vương của Nga, trong đó Bá Vương đang ngồi trong đại viện, dáng người Bá Vương hơi mập mạp, cả người ngồi trên ghế, thoạt nhìn có một loại xu thế bất cứ lúc nào cũng sẽ bị áp đảo.
Đương nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tôn kính của người khác đối với Bá Vương, nhất là Kay. Có Bá Vương ủng hộ, vị trí chủ nhà hôm nay, gã nhất định phải có được.
Có hơn ba mươi người đứng phía sau Bá Vương, bọn họ đều thuộc tổ tinh nhuệ của Bá Vương, cũng có thể nói là đến để trợ uy, đối với bọn họ mà nói, ủng hộ ai không quan trọng, quan trọng là có được đối thủ xứng đáng không.
Kim gia của Hàn Quốc quả thật được coi là một đối thủ khá thú vị, nhất là đệ nhất cao thủ của Kim gia, danh xưng Kim Yu Min.
Lúc này, người của Hàn gia đứng đối diện Bá Vương, và Tiểu Kim thì ngồi trên một chiếc ghế khác ở trong đại sảnh.
Sada Rodin của gia tộc Sada ngồi ở vị trí trung tâm đại sảnh, tương đương với Sada Kay, gã cũng không phản đối, ngược lại có phần đồng ý vì cho rằng chỉ có nắm giữ sức mạnh cường đại chống đỡ toàn bộ gia tộc Sada mới có thể duy trì địa vị đại gia tộc lớn nhất nước Nga.
Đương nhiên, Sađa rất rõ ràng đạo lý gọi là dắt sói vào nhà, tuy nhiên, Sada tin rằng sói chỉ cần dạy dỗ tốt là có thể biến thành một con chó săn thượng đẳng.
Tiểu Kim và Bá Vương vẫn luôn ngồi yên nhìn nhau.
- Cha, Bá không thể nào quay lại, chúng ta vẫn là bắt đầu đi! Mày Rodin khẽ nhíu lại, rất không kiên nhẫn thúc giục nói.
- Cuộc tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc, thuộc về ba anh em các người, trước khi chưa có quy định, Bá cũng có tư cách tham gia trận cạnh tranh quyền thừa kế gia tộc này.
Ánh mắt Rom lơ đãng quét qua mặt hai anh em, lạnh lùng nói.
Tiếp xúc với ánh mắt của cha mình, thân hình Rodin và Kay đồng thời run rẩy. Bất luận là lúc nào, cha luôn khiến không người nào đoán ra được, cho dù có thể lực lớn chống phía sau, Rodin và Kay vẫn không thể thoát ra khỏi loại áp bức này.
- Chi bằng con và em ba đọ sức trước một trận, ai thắng sẽ cùng anh cả đọ sức, nếu anh ấy không đến, vậy người thắng sẽ tính là người thừa kế gia tộc Sada. Kay hiển nhiên là thông minh hơn nhiều so với Rodin, gã bắt được bộ mặt âm quang của cha, từ từ mở miệng nói.
Đồng tử Rom co rút lại: - Được, hai con tự phái ra ba người để bắt đầu trận đấu.
- Con có thể làm trọng tài không? Từ phía đại sảnh truyền đến thanh âm rất bình tĩnh, cũng rất có sức hấp dẫn. - Bá! - Anh cả!
Khi bóng dáng của Bá hiện ra ở đại sảnh, bọn họ gần như đồng thời kinh ngạc.
- Thế nào, chẳng lẽ tôi không thể làm trọng tài sao? Trên khuôn mặt bình tĩnh của Bá mang theo nụ cười thản nhiên, tin rằng sự xuất hiện của mình vượt xa dự liệu của bọn họ.
- Anh cả, anh có thể tham gia trận đấu người thừa kế gia tộc. Nhưng làm trọng tài, chỉ sợ anh không có tư Lời của Rodin còn chưa nói hết, một thân ảnh giống như mộng ảo hiện ra trước mặt Rodin, một bàn tai trực tiếp nhéo vào yết hầu gã.
Trước mắt là một người trung niên tướng mạo rất bình thường. Trên mặt nhìn không ra chút dao động tình cảm nào, mà tay ông ta rất cường tráng, rất có lực.
Chỉ cần cái tay kia thoáng dùng sức, vậy Rodin sẽ đi gặp Diêm Vương gia.
Sắc mặt Rodin hết xanh lại trắng, mà Tiểu Kim thì đứng mạnh lên, sắc mặt cũng rất khó coi.
Thậm chí có người lại bắt lấy Rodin ngay trước tầm mắt của mình, đây quả thực là một cái tát mạnh lên mặt mình: - Buông Rodin ra!
Một luồng khí thế mạnh mẽ ép tới người trung niên. - Giao cho tôi.
Tiểu Kim vừa dứt lời, có một cái bóng đánh về phía gã, con người màu vàng của Tiểu Kim co rút lại, thân ảnh đó thật sự quá nhanh, nhanh đến độ khiến gã hoa mắt.
Nắm tay của Tiểu Kim theo bản năng quyết đoán nghênh đón: - Bịch!
Nghênh đón Tiểu Kim không phải là nắm tay, mà là một bàn tay. Nắm tay của Tiểu Kim đã đánh vào cơ thể đối phương, nhưng thân thể đối phương không hề chuyển động dù chỉ một chút.
Mà tay của đối phương đã vô cùng chuẩn xác rơi xuống cổ Tiểu Kim.
Trước mắt người thanh niên vẫn là người trung niên, nhưng nụ cười chiêu bài đó đúng là chỉ Hắc Long mới có. Tiểu Kim tuy rằng rất lợi hại, nhưng so sánh với Hắc Long hùng mạnh vẫn là có sự chênh lệch rất lớn.
Gần như tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng lên, hai người trung niên trước mắt, bất kỳ là người nào đều là cao thủ tuyệt thế, còn Tiểu Kim là cao thủ đệ nhất Hàn Quốc.
Cấp bậc dị năng đã đạt đến cấp A, cho dù là tốc độ, sức mạnh, lực khống chế đều đạt được đến một loại đỉnh cao. Nhưng so sánh với người trung niên trước mắt, vậy đơn giản giống như một đứa trẻ mới sinh, căn bản không chịu nổi một kích.
- Buông Thủ lĩnh ra!
Hơn ba mươi cao thủ dị năng Hàn Quốc gần như đồng thời bao vây lấy Hắc Long.
- Muốn lấy nhiều bắt nạt ít sao?
Một thanh âm trong trẻo vô cùng nghịch ngợm vang lên, đại sảnh vốn rất rộng lớn, nhưng khi thân hình nhỏ xinh của Tiểu Bảo xuất hiện trong đại sảnh, toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên chật chội. Rất nhiều cao thủ của Điểm G đều là trăm dặm mới tìm được một, đừng nói đến quần đấu, cho dù là một chọi một đơn đánh độc đấy, đều là đủ.
Hiện tại cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, quần ẩu kia là chuyện đau đầu như thế nào.
- Thế nào, các người có phải cảm thấy rất kinh ngạc không? Trên mặt Bá vẫn là nụ cười thản nhiên.
- Ha ha, chớ nhiều lời với bọn họ. Bây giờ mọi người bắt đầu giơ tay biểu quyết, ai đồng ý để Bá làm Thủ lĩnh gia tộc Sada thì giơ tay! Tiểu Bảo cười hì hì nhìn đám người kia trong đại sảnh.
Cô bé đưa tay lên đầu tiên, mọi người thuộc Điểm G đều không hẹn mà cùng giơ tay.
- Ha ha, ngại quá, người đồng ý chiếm đa số. Con người tôi thật ra rất dân chủ đấy! Trên mặt Tiểu Bảo lộ nụ cười xấu xa.
- Hừ, Bá, chẳng lẽ đây là phương thức anh tham gia dành quyền thừa kế sao? Rom đi về phía Bá, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
- Ba trận đấu, ở đây có người nào có thể chiến thắng bọn họ sao? Ánh mắt của Bá di chuyển từ người Hắc Long lên người những người khác.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, khi thực lực vượt qua tất cả, những thứ khác đều là chó má, chỉ cần nắm tay cứng, cho dù là chết người cũng để để làm bọn họ tỉnh lại.
Trong lòng Bá Vương cũng đang do dự, thực lực của mình và Tiểu Kim tương đương nhau, Tiểu Kim bị người khác vắt như vắt một con gà lên, vậy mình thì sao? - Bá, chúng ta trực tiếp giết hết mấy chướng mắt đó là được. Lúc này, âm thanh của Hắc Long đột ngột vang lên.
- Tổ Bá Vương nguyện ý quy thuận Điểm G!
Nghe được câu này, Bá Vương không hề do dự trực tiếp nói.
Hành động thu phục Bá Vương của Nga và Hàn Quốc còn đơn giản hơn cả trong tưởng tượng. Đồng thời lúc này, việc nghiên cứu dược vật bên phía Nhật Bản cũng tiến vào bước cuối.
Đương nhiên, Thánh điện Quang Minh không hề vội vàng tìm Điểm G, mà đem tinh lực chủ yếu tập trung lên người Thánh điện Hắc Ám.
Sự xuất hiện của Thánh điện Hắc Ám, đó là công lao của Đồng Uyên, phương thức của Đồng Uyên rất đơn giản, nhưng lại rất độc ác. Cô dùng số lượng pháo lớn, sau đó ném vào khu vực của Thánh điện Hắc Ám.
Chờ pháo nổ. Kết quả người của Thánh điện Hắc Ám tới, nhưng lại bị pháo làm nổ chết phân nửa, đây là cái giá phải của thế giới lòng đất.
Thánh điện Hắc Ám và Thánh điện Quang Minh đấu với nhau, tất cả mọi chuyện đều trở nên đơn giản..
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không hề nhàn rỗi, hắn áp dụng phương thức rất đơn giản. Dùng người thuốc đối phó Giáo hội, đối phó mafia, đối phó Kỵ sĩ thần thánh.
Những cao thủ vốn dùng để đối phó Thánh điện Quang Minh, dùng trên người đám cấp bậc như Giáo hội, cục diện biến thành thuận lợi một cách quỷ dị.
Đương nhiên, ngoài Điểm G ra, những thế lực lớn khác cũng xông ra để liên thủ với Điểm G, triệt để mà kéo thắng lợi về phía này.
- Biết tôi vì sao phải giúp anh không? - Biết! Trên mặt Thường Nhạc vẫn là nụ cười nhạc, mấy ngày chinh chiến liên tục khiến Thường Nhạc biến thành càng giỏi giang hơn, thậm chí toàn thân có thêm một luồng nhuệ khí.
Ánh mắt Thường Nhạc thoạt nhìn mơ hồ, nhưng mặc cho ai đều rõ ràng, ánh mắt đó một khi tập trung lên người ai đó, chỉ sợ kẻ đó liền gặp họa rồi.
- Vì sao? - Bởi vì chúng ta đều là người Trung Quốc, trận đấu giữa chúng ta xem như mâu thuẫn nội bộ, nhưng một khi gặp kẻ thù bên ngoài, chúng ta sẽ đoàn kết nhất trí đối ngoại. Thường Nhạc nói ra những lời này, tinh thần sáng láng.
Tư Đồ Lôi Minh nhún vai, liên hợp giữa Tân Long Nha và Điểm G, ngay bản thân gã cũng cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng Tân Long Nha không liên hợp với Điểm G, cục diện trước mắt rất có khả năng sẽ lâm vào bế tắc.
Đương nhiên, hành động lần này của Tân Long Nha cũng làm cho Giáo hội và Mafia phải đau đầu.
- Nói đi, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Tư Đồ Lôi Minh hướng mắt về phía Thường Nhạc, nhìn kỹ Thường Nhạc, cảm thấy tên nhóc này cũng không xấu lắm.
Mắt Thường Nhạc híp lại, từ từ nói: - Tư Đồ huynh, tiếp theo làm như thế nào, chỉ sợ trong lòng chúng ta đều đã có đáy.
- Liền biết không gạt được cậu, hiện tại hẳn là lúc chúng ta tận diệt. Mắt Tư Đồ Lôi Minh nhìn về phương Tây, có lẽ sau đây sẽ là một cuộc chiến gian khổ.
Thường Nhạc bỗng nhiên nhìn sang Tư Đồ Lôi Minh, nửa ngày mới nói một câu: - Bao Thủ lĩnh của Thánh điện Quang Minh cho tôi, của Thánh điện Hắc Ám sẽ đưa cho anh.
- Tôi cuối cùng cũng cảm giác rớt vào trong mũ rồi! Ánh mắt Tư Đồ Lôi Minh quét qua mặt Thường Nhạc, lơ đãng nói.