Chẳng qua Thường Nhạc rất rõ ràng, có vài thứ có thể thử, có những thứ trước khi thăm dò rõ ràng, tuyệt đối không thể loạn dùng, hai sức mạnh Hắc Ám và Quang Minh vốn là sức mạnh rất hùng mạnh, nếu chẳng may không thích hợp mà dung hợp, cuối cùng bị thương tổn sẽ là chính mình.
Tộc Băng Xuyên gia nhập Điểm G, khiến Điểm G lại có được sự phát triển, ở nước Pháp, bao gồm cao thủ tộc Băng Xuyên, cao thủ tộc Hắc Vu, lại thêm thành viên của Điểm G, Thường Nhạc cảm thấy có thể chơi một trò chơi lớn ở Pháp.
Chuyện tộc Bạch Vu bắt được đám người Nữ Vu và hoàn toàn đầu phục Tân Long Nha truyền đến tai Thường Nhạc.
Dựa theo ý tứ của đám người Lạc Phong, Tư Đồ Lôi Minh của Tân Long Nha ở Mỹ, Điểm G trực tiếp thâu tóm Tân Long Nha ở Pháp và tiêu diệt tộc Bạch Vu.
Thường Nhạc đồng ý với quan điểm của đám người lạc Phong, lại để Lạc Phong dẫn đội đi làm chuyện như vậy, việc bên Nam Phi cũng đã hoàn toàn bình yên lại, dưới sự lãnh đạo của Bá, toàn bộ Nam Phi đã thuộc phạm vi của Điểm G.
Có thể nói, chỉ cần nói ra hai chữ Thường Nhạc, toàn bộ người ở Nam Phi đều sẽ biết, mà Bá lại không có dừng lại đó, trong bí mật đã đem rất nhiều cao thủ, bao gồm cả đám người Kim Ngưu Xử Nữ đổ bộ lãnh thổ Pháp.
Ngoại trừ Bá ở Nam Phi, Thần ở Nhật Bản cũng bắt đầu hành động, gã mang theo nhóm đầu tiên dùng dược vật bí mật nghiên cứu ra đưa tới Pháp.
Mà cao thủ Điểm G ở Nhật toàn bộ đã đưa vào dưới sự chỉ đạo của nữ hoàng Sakura, đương nhiên, giới xã hội đen Trung Quốc sau mấy lần giao chiến trước đã hoàn toàn thống nhất.
Trong lúc gia tộc Tư Đồ, gia tộc Mộ Dung từng cố gắng, cuối cùng vẫn là chấm dứt bởi thất bại. Bá chủ xã hội đen phương Bắc Liễu Tùy Phong mang theo một đám tinh nhuệ xã hội đen gia nhập ZNV và hội họp với đám người Lâm Phong ở đây tiến hành cuộc chiến thống nhất cuối cùng.
Toàn bộ xã hội đen Trung Quốc tạm thời do Mộ Dung Trường Thiên phụ trách, đương nhiê, Mộ Dung Trường Thiên đối với loại tín nhiệm hoàn toàn của Thường Nhạc với mình mà cảm kích từ nội tâm.
Mộ Dung Quỷ Linh, Công Tôn Khả Nhân, Tây Môn Khinh và Thiên diện hồ ly, bốn cô gái mang theo một đám tinh nhuệ tiến vào địa bàn Pháp.
Đương nhiên, trên mảnh đất Tam Giác Vàng cũng có một đám cao thủ đang bí mật di chuyển, bọn họ rất rõ ràng đạo lý môi hở răng lạnh, hiện tại Điểm G và Thánh điện Quang Minh hoàn toàn đi vào con đường quyết liệt.
Một khi Điểm G bị giết, vậy tất cả những thế lực thuộc sở hữu của Điểm G chỉ sợ cũng không có được kết quả tốt, đương nhiên, dẫn đội chính là Ảnh Tử.
Mấy cao thủ ở Nam Phi, Nhật Bản, Trung Quốc, Tam Giác Vàng đều lén lút đi tới nước Pháp, mà Thường Nhạc lại không dùng những thế lực này trên đất Pháp.
Dùng lời Thường Nhạc mà nói, thép tốt phải dùng ở lưỡi đao muốn giết, muốn giết, phải giết thật thoải mái, hiện tại Phượng Hoàng ở Pháp, Tư Đồ Lôi Minh, Giáo Hoàng nước Pháp, Kỵ sĩ thần thánh đều không ở đây, tin tưởng dùng tộc Băng Xuyên, tổ Băng Xuyên và đám người Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo ở Pháp là đủ.
Mà Thường Nhạc đã mang theo một đám tinh nhuệ tuyệt đới đi tới một nơi xa lạ, một nơi đang tồn tại kẻ mạnh. Nơi này cũng là một lời cam kết của Thường Nhạc.
Năm đó khi ở Nam Phi thu phục Bá, Thường Nhạc đã đồng ý giúp Bá cướp lấy quyền thừa kế gia tộc.
Nếu như chỉ là Thường Nhạc của năm đó, tin rằng đối phó với nhiều cao thủ của Nga như vậy thì sẽ chịu thiệt thòi, thậm chí không có phần thắng.
Nhưng cùng với thời gian, Thường Nhạc đã trưởng thành, Điểm G cũng trưởng thành, Thường Nhạc có lòng tin tuyệt đối, bất luận là mặt gì, cao thủ của mình cũng có thể dùng nắm tay để lấy cái đầu của đối phương xuống.
Đương nhiên, trước mắt, có hai cái đầu cao quý, nhưng Thường Nhạc không dùng lực để đánh, ngược lại, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười cổ quái.
- Thường Nhạc, anh nói xem nên làm như nào? Cô vẻ mặt phức tạp nhìn Thường Nhạc, đã lâu không gặp hắn, bản thân từ lần đầu tiên gặp mặt ở Trung Quốc, lần thứ hai hở Nam Phi, cuối cùng lại gặp mặt ở Trung Quốc, tất cả, tất cả, chuyện xảy ra đối với cả hai bọn họ quả thật quá nhiều.
Ngay bản thân cô cũng không hiểu được, từ lúc bắt đầu đối với Thường Nhạc có một loại hận thù đến tận xương tủy, và cảm giác phức tạp hiện giờ, bản thân cô cũng không nói rõ ràng được.
Cô tận mắt chứng kiến Điểm G dần dần từ yếu đến mạnh, nhìn thấy Thường Nhạc từ lúc bắt đầu sắc sảo đến thành thục điềm đạm chắc chắn hiện tại.
Đồng thời cũng cảm nhận được gia tộc Mộ Dung từ mạnh mẽ đến quá trình suy sụp, anh trai - người có năng lực nhất gia tộc mình đã trở thành một trong những thủ hạ quan trọng nhất của Thường Nhạc, mà bản thân đồng dạng lâm vào trong một vòng xoáy phức tạp/
Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai, trong giọng nói tràn đầy vẻ mở ảo, hơi thở không người nào có thể bắt giữ được, nói: - Khi đó tôi tuổi còn trẻ, làm vài chuyện đến bản thân đều không cách nào giải thích. Như vậy đi, người tôi ở đây, cô muốn thế nào thì thế đó.
Vẻ mặt Mộ Dung Quỷ Linh hơi sững sờ, cô không ngờ đáp án của Thường Nhạc lại như vậy, cả người đều ngơ ngẩn, hiện tại mình phải làm thế nào?
Giết Thường Nhạc, điều đó căn bản không thể, hận hắn, lại không hận nổi, thích hắn? Bản thân không thể tiếp nhận được. Mộ Dung Quỷ Linh đột nhiên cảm thấy mình tới gặp Thường Nhạc là một chuyện ngu xuẩn.
Ít nhất trước khi làm rõ mọi chuyện, gặp Thường Nhạc cũng vô dụng, nhưng có vài thứ cho dù dùng cả đời đi làm rõ cũng không làm rõ được.
Thường Nhạc nhìn Mộ Dung Quỷ Linh, Mộ Dung Quỷ Linh cũng nhìn Thường Nhạc, đương nhiên, ý nghĩa trong ánh mắt bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Mộ Dung Quỷ Linh bỗng nhiên trực tiếp đi tới phía Thường Nhạc, mà trên mặt Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười tà ác tiêu sái, hắn trực tiếp duỗi tay ra tận tình hưởng thụ cái ôm tuyệt vời.
Quả nhiên, Mộ Dung Quỷ Linh lao vào lòng ngực Thường Nhạc, mà Thường Nhạc cũng mỉm cười, xem ra sức hấp dẫn của mình không hề kém năm đó.
Mộ Dung Quỷ Linh nhắm hai mắt lại, mà Thường Nhạc kẻ già đời trong tình trường nếu còn không hiểu thái độ này, chỉ sợ sẽ bị người đời cười đến rụng răng.
Cái miệng của hắn trực tiếp bao trùm lên.
Ướt át, ngọt ngào, còn có loại hương thơm thuộc về hắn Thường Nhạc hoàn toàn chìm đắm trong loại cảm giác kỳ diệu.
- Ai yo.
Loại hưởng thụ này của Thường Nhạc còn chưa được bao lâu, bỗng nhiên trên môi truyền đến sự đau đớn, hóa ra vừa rồi cái răng nanh nhỏ của Mộ Dung Quỷ Linh đã cắn mạnh một cái lên môi hắn, một dòng máu đỏ từ môi Thường Nhạc chảy xuống.
Tục ngữ nói thật đúng, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, quả nhiên không sai, hồng nhan đúng là nguồn gốc mọi tai họa. Mà Mộ Dung Quỷ Linh đã từ trong lòng ngực Thường Nhạc lui ra, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Điều này làm cho Thường Nhạc hơi không hiểu ra sao cả, dầu gì cũng là mình bị thương, nên chạy phải là mình mới đúng.
Đầu lưỡi khẽ thưởng thức chút mùi vị của máu tươi, tư vị thoang thoảng khiến Thường Nhạc rất vui vẻ, bởi vì trong máu cũng ẩn chứa mùi hương của thiếu nữ.
- Đến em rồi, phải làm sao bây giờ?
Một mỹ nữ vẫn luôn đứng trước mặt Thường Nhạc, từ lúc Thường Nhạc bắt đầu nói chuyện với Mộ Dung Quỷ Linh đến hiện tại, Thường Nhạc bị Mộ Dung Quỷ Linh hung tợn mà cưỡng gian, toàn bộ cô đều chứng kiến.
Trong thủy mâu của cô không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động nào, giống như một thánh nữ, lại giống một sản phẩm điêu khắc. Nhưng Thường Nhạc lại hiểu rõ, đại mỹ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn cả điêu khắc.
Có người nói tình yêu giống như pháp hoa, trong giây lát sẽ biến mất. Nhưng Thường Nhạc rất rõ, tình yêu chính là mầm móng, chỉ cần gieo xuống dụng tâm, bất kể như nào cũng sẽ nở hoa kết quả.
Mà loại mầm mống này của mình thật sự quá nhiều, thu hoạch cũng quá nhiều, đương nhiên cũng có mầm mống vẫn luôn không ranụ hoặc là đã nở hoa rồi mà mình lại quên đi sự hiện hữu của nó, mà thứ hiện tại hắn cần chính là kết quả, mình cũng cần kết quả.
Thường Nhạc giống với lúc trước, vẫn là bất đắc dĩ nhún vai, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chuyện mình theo đuổi mỹ nữ Lộ Đức đã trở thành chuyện toàn bộ người của Điểm G ở Nam Phi đều biết.
Quan hệ của bản thân và Lộ Đức cũng đã đạt tới cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, nhưng cách khoảng cách thăng hoa vẫn còn một đoạn không dài không ngắn.
Thường Nhạc rất muốn nói, chờ một chút đi, nhưng Điểm G trước mắt đã bắt đầu kế hoạch cuối cùng, có lẽ chờ sau khi bận xong, cũng là lúc dừng hành động sưu tầm mỹ nữ.
- Em nói đi, em muốn thế nào. Người tôi ở đây rồi, em muốn thế nào tùy em. Câu trả lời gần như giống với câu trả lời với Mộ Dung Quỷ Linh.
Thường Nhạc vẫn vô lại như trước, ít nhất trong lòng các mỹ nữ đều nghĩ như vậy.
Mặt Lộ Đức bỗng nhiên đỏ lên, cô trực tiếp đi về phía Thường Nhạc, đôi mắt xinh đẹp to tròn vẫn luôn thâm tình nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gương mặt đó một tấm thủy chung làm hco mình không thể quên được.
Thường Nhạc rất muốn nói một câu: "Mỹ nữ, em đừng nhìn nữa, trực tiếp hành động đi!"
Nhưng trên thực tế, Thường Nhạc lại nói: - Lộ Đức, nế em muốn cắn mà nói, cố thể đổi vị trí không, môi của tôi không thể chịu được lần tập kích thứ hai đâu.
- Ha ha ha!
Lộ Đức nghe được những lời này của Thường Nhạc, không ngờ bật cười, vẻ phong tình trên khuôn mặt còn tươi hơn cả hoa, Thường Nhạc hoàn toàn bị nụ cười này làm say.
Thường Nhạc đột nhiên cảm giác, bản thân không phải chiến thần bất bại, nếu kẻ thù đủ thông minh mà nói, tìm vài đại mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời cười với mình, vậy tâm thần bản thận hoàn toàn sẽ rối loạn, trận địa của bản thân cũng sẽ thất thủ.
Khuyết điểm lớn nhất của bản thân, trong mắt kẻ địch lại biến thành hoàn toàn kín kẽ, bởi vì đối thủ của hắn cho rằng, phụ nữ Thường Nhạc có được quá nhiều, Thường Nhạc là một Hoa hoa công tử. Đối phó với một Hoa hoa công tử, có thể dùng mỹ nhân kế không?
Thường Nhạc vẫn luôn híp nửa con mắt nhìn tình cảnh phía dưới, bởi vì trò hay mà hắn và Tư Đồ Lôi Minh tỉ mỉ bày ra cuối cùng cũng bắt đầu trình diễn.
Cao thủ của Thánh điện Hắc Ám và Thánh điện Quang Minh giằng co với nhau, một kẻ lại một kẻ ngã xuống, Thường Nhạc cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất kích thích.
- Chúng ta hẳn là nên hành động rồi? Huyết Hổ rục rịch muốn đứng lên, hiển nhiên, gã là tên tính tình nóng nảy.
- Anh không đàng hoàng một chút cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi, anh dám lao ra, tôi sẽ rút gân của anh. Thường Nhạc dùng tay gõ gõ trán Huyết Hổ, giọng điệu âm trầm nói.
Huyết Hổ lập tức giống như con rùa rụt đầu lại, gã là kẻ ai cũng không sợ, chỉ sợ mình Thường Nhạc.
Lúc này, ánh mắt Thường Nhạc đang tìm kiếm, cuối cùng tìm được một người toàn thân mặc quần áo màu trắng.
Đứng xung quanh người đó là vài cao thủ Thánh điện Quang Minh, khi Thường Nhạc nghe thấy một âm thanh quen thuộc, đồng tử hắn co rút: - Giang Hoán Sa!
Trước mắt đúng là Giang Hoán Sa, một thời gian không gặp, Thường Nhạc cảm thấy cô gái đẹp này dường như gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ đây là hậu quả của việc nhớ nhung mình quá mức sao?
- Ngắm bắn, chuẩn bị! Bên kia, Tư Đồ Lôi Minh khẽ vung tay, từng hàng sung bắn tỉa lặng yên sau khi trải qua cải tiến, viên đạn của súng bắn tỉa có thể phá thân thể cao thủ.
- Bắn! Trên mặt Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười quỷ dị, cùng với những viên đạn bắn ra, những cao thủ của Thánh điện Hắc Ám, Quang Minh đều bị bắn trúng mi tâm mà ngã xuống: - Xung phong liều chết!
Khi ngắm bắn vừa xong, Thường Nhạc ở một phía khác thấy một đám áo đen toàn thân tràn đầy tử khí, bọn họ mạnh mẽ như dã thú phóng về phía giữa sân.
Trong miệng bọn họ không ngừng phun ra các loại bằng tiếng Nhật, trong mắt họ căn bản không có chút cảm tình nào, bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất, giết sạch người ở giữa sân.
Đương nhiên, thân thể của bọn họ là sau khi trải qua vô số lần dược phẩm tiêm vào, người thuốc được nghiên cứu ra là sự tồn tại giống như tử thần.
Khi đám người thuốc tiến vào giữa sân, cục diện lập tức xảy ra biến hóa, những cao thủ của Thánh điện Hắc Ám và Thánh điện Quang Minh lập tức đưa đầu dáo vào người thuốc.
- Lão đại, nếu như chúng ta chờ thêm chút nữa mới lên, vậy tổn thất không phải sẽ nhỏ hơn rồi! Thân thể Mộ Dung Trường Thiên duy trì trạng thái thả lòng, vẻ mặt có vài phần khó hiểu nói.
Từ sau khi đi theo Thường Nhạc, gã phát hiện phương diện tâm tính của mình có biến hóa rõ ràng so với trước kia, sáng sủa hơn rất nhiều, nói chuyện cũng hài hước hơn nhiều.
- Người Nhật Bản rất đông, mà dược vật của chúng ta cũng nhiều, đám người thuốc này đặt ở bên đó cũng là lãng phí, chi bằng dùng họ để giết chóc một chút. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Tư Đồ huynh, anh còn chuẩn bị gì khác nữa không?
Khi người thuốc xông lên giằng co với cao thủ của hai điện, Thường Nhạc hướng mắt về phía Tư Đồ Lôi Minh, nghiêm túc dò hỏi.
Mắt Tư Đồ Lôi Minh híp lại:
- Vũ khí bí mật của Tư Đồ gia tôi đến lúc dùng rồi.
- Theo như lời đồn đại, gia tộc Tư Đồ giống như có sự tồn tại của thần tiễn, anh sẽ không phải là dùng vũ khí lạnh chứ? Mắt Thường Nhạc không khỏi sáng lên, giữa vẻ mặt lộ ra sự hưng phấn.
Chỉ thấy bốn phía xuất hiện mũi tên lóe sáng, mà Thường Nhạc lại nói với Tư Đồ Lôi Minh: - Mũi tên nổi lên màu lam, Tư Đồ huynh, anh bỏ thêm thuốc độc?
- Càng nhiều càng tốt! Tư Đồ Lôi Minh cười quỷ dị, chỉ thấy hai tay gã vung lên, những mũi tên đó giống như được phù lên sinh mạng, điên cuồng vọt về phía mục tiêu.
- Trận của gia tộc Công Tôn cũng nên khởi động. Thường Nhạc nhìn thấy đám cao thủ của Thánh điện Quang Minh và Hắc Ám đã tránh thoát, đang xung phong liều chết hướng về phía này, đồng tử hắn co rút lại.
Trận của gia tộc Công Tôn tuyệt đối tính là hạng nhất, cho dù không đối phó được những cao thủ này, nhưng vẫn phát ra được tác dụng nhất định để vây khốn họ.
- Giờ tới phiên tôi.
Hai người nhìn nhau, công kích vừa rồi đều là theo thứ tự, lượt tấn công của Thường Nhạc vừa qua, đương nhiên đến lượt Tư Đồ Lôi Minh dùng thủ đoạn của mình.
Hai tay Tư Đồ Lôi Minh khẽ vỗ, tầng ngoài của mặt đất bắt đầu chuyển động.
- Cổ!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nhẹ, Cổ tộc kết hợp với nhau, dùng ra cổ đương nhiên là hạng nhất, mà Thường Nhạc cũng sẽ không nương tay.
- Cao thủ tộc Băng Xuyên, đến lúc các người hiện thân rồi.
Thường Nhạc vừa dứt lời, không khí xung quanh lập tức ngưng kết, sắc mặt các cao thủ Thánh điện Quang Minh đồng thời biến đội, bọn họ thật không ngờ cao thủ phụ thuộc vào Thánh điện Quang Minh lại phản bọn họ.
Từng đợt tấn công liên tiếp, thoạt nhìn không quan trọng gì, nhưng tự động tổ chức những đợt tấn công này, uy lực của nó cũng là long trời lở đất.
Sắc mặt Thánh điện Hắc Ám và Thánh điện Quang Minh hoàn toàn thay đổi, bọn họ gặp phải chính là đội quân tinh nhuệ nhất của nhân loại, đương nhiên là so sánh mà nói, thủ đoạn của Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh dường như hèn hạ hơn nhiều.
- Nổ!
Bỗng nhiên lúc đó, Tư Đồ Lôi Minh và Thường Nhạc đồng thời ra lệnh, chỉ thấy giữa những cao thủ và người thuốc sinh ra tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Hai tên này không ngờ lại chon thuốc nổ dưới mặt đất.
- Chết tiệt! Con ngươi Điện chủ của Thánh điện Quang Minh co lại, sát khí trong mắt cô lóe lên, thân hình như tia chớp đánh về phía Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh.
- Người đàn bà này là của tôi.
Khi đối phương vừa chuyển động, Thường Nhạc đứng dậy nghênh đón, xung quanh người hắn xuất hiện dòng khí màu đen, Khôi giáp Hắc Ám bao trùm lên thân thể hắn.
Giờ phút này, một bóng dáng màu đen giống như tia chớp đánh về phía Tư Đồ Lôi Minh, thân thể Tư Đồ Lôi Minh cũng khởi động một bộ khôi giáp.
Khôi giáp Quang Minh Thịnh điển Quang Minh.
Cao thủ so chiêu với cao thủ, không hề giống như người thường, va chạm giữa bọn họ không hề có bất kỳ chiêu thức gì biến hóa, không có bất kỳ hoa tiếu nào.
- Bịch! - Bịch! Hai tiếng động thật lớn gần như đồng thời phát ra. - Đê tiện!
Khi Điện chủ Hắc Ám và Điện chủ Quang Minh rơi xuống, dưới chân đồng thời lảo đảo, sắc mặt bọn họ đồng thời biến đổi.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh lại lợi dụng mấy chục cao thủ phía sau liên thủ truyền lực để cùng nhau đối phó hai người bọn họ.
- Bà nội, không ngờ người lợi hại như vậy. Nam Cung Huân Y đứng bên cạnh Công Tôn Thị, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hóa ra một kích vừa rồi đúng là Công Tôn Thị lợi dụng phương pháp di chuyển sức mạnh để tập trung sức mạnh của các cao thủ Điểm G và Tân Long Nha, đưa vào trong cơ thể Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh.
Trên mặt hai Điện chủ đều hiện ra vẻ tái nhợt, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, gần như đồng thời lùi về phía sau.
- Không ổn!
Trong lòng Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh đồng thời cả kinh, bọn họ không ngờ sức mạnh điên cuồng như vậy chỉ có thể đánh bị thương hai Điện chủ này mà thôi, nếu như thật sự để bọn họ chạy thoát, tiếp theo chỉ sợ thật sự là chuyện đòi mạng.
Ngay lúc thân hình Điện chủ Quang Minh vừa đồng, Giang Hoán Sa ở bên cạnh cô cũng bắt đầu triển khai, ai cũng không ngờ tới, ở thời điểm nguy hiểm nhất, Giang Hoán Sa không ngờ lại ra tay, hơn nữa mục tiêu lại là Điện chủ của Thánh điện Quang Minh.
Bất kể là Điện chủ Quang Minh hay Thường Nhạc, bọn họ đều không nghĩ tới Giang Hoán Sa sẽ tấn công. Hơn nữa còn là thế công sắc bén làm cho người ta trở tay không kịp.
Khi Điện chủ Quang Minh kịp phản ứng, trường kiếm đã thuận lợi vượt qua thân hình Điện chủ Quang Minh.
- Bịch!
Điên chủ Quang Minh tùy tay xuất một kích đã đánh lui được Giang Hoán Sa, nhưng thứ âm nhạc quỷ dị lại đột ngột vang lên, cô ta hít một hơi lãnh khí, thân thể bị âm nhạc tấn công lập tức nổ tung.
Đương nhiên, Điện chủ Quang Minh đã chết, mà Điện chủ Hắc Ám lại đào thoát thành công.
Đối với chuyện này, Thường Nhạc không hề kích động, ngược lại, hắn đã đem thế giới lòng đất Điện chủ Hắc Ám vừa đi vào phong tỏa lại, dùng lời Thường Nhạc để nói, có thể đưa cao thủ của Thánh điện Hắc Ám đến, đương nhiên sẽ có cách để nhốt bọn họ ở dưới đất mãi mãi.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể đi vào thế giới dưới lòng đất, Thánh nữ Hắc Ám lúc rời đi lại bị Thường Nhạc cưỡng ép giữ lại.
Trải qua một trận chiến này, Điểm G và Tân Long Nha hoàn toàn dung hợp cùng nhau.
Mà đứng đầu thế lực to lớn nhất thống trị thế giới này là Tư Đồ Lôi Minh, phía dưới gã có mười Đại Thống Soái thống trị mười khu vực quan trọng nhất của thế giới.
Trong đó bao gồm, Nhật Bản Thần, Châu Phi Kerri, Nga Bá, ZNV Lâm Phong, Anh Quang Minh, Mỹ - Lạc Phong, Pháp Lãng Mạn, Trung Quốc Mộ Dung Trường Thiên, Đức Tư Đồ Hạo (cao thủ gia tộc Tư Đồ), Hàn Quốc - Ảnh Tử, Vân.
Đương nhiên, trong đó còn rất nhiều cao thủ đã dung nhập vào cái màn phía sau, trở thành chiến tướng phía dưới địa khu của Bộ Thống Soái.
Về phần Ngôi sao điên cuồng mới Thường Nhạc sau cuộc chiến kia không còn xuất hiện nữa, có người nói Thường Nhạc tiến vào Thế giới lòng đất, hoàn toàn hủy diệt Thánh điện Hắc Ám.
Cũng có người nói, dưới sự phối hợp của Giang Hoán Sa, Thường Nhạc suất lĩnh một đám tinh nhuệ tiến vào Thánh điện Quang Minh, trở thành Điện chủ kế tiếp.
Cũng có người nói, Thường Nhạc mang theo những người phụ nữ hắn yêu ẩn cư.
Dĩ nhiên, đối với tổ chức Thường Nhạc thành lập Tân Điểm G, quyền thống trị giao cho Tư Đồ Lôi Minh, điểm này có lẽ có chỗ tranh cãi.
Nhưng là người thông minh thật sự đều hiểu rõ, cốt tủy của Tân Điểm G không hề đổi, máu cũng không thay đổi, Tư Đồ Lôi Minh của chúng ta cũng không phải là hạng người hung tàn này.
Khi các cô gái hỏi Thường Nhạc, tại sao lại buông bỏ việc tranh đoạt quyền thế, Thường Nhạc rất tự nhiên phóng khoáng trả lời: - Không có đối thủ, trò chơi tự nhiên sẽ chấm dứt.
- Vậy chúng ta chơi trò chơi mới đi! Trên khuôn mặt mỹ lệ của Giang Hoán Sa hiện lên nụ cười ngọt ngào.
- Chúng tôi ủng hộ!
Bốn phía vang lên những giọng nói dễ nghe, nhưng khi Thường Nhạc nghe thấy những giọng nói này, da đầu của hắn lại run lên, dường như vật sưu tầm của mình hơi nhiều một chút, chỉ cần hơi không cẩn thận, những vật sưu tầm này đều có khả năng bị ném rách, đến lúc đó rắc rối của mìnhc ũng lớn.
Thật sự ở cùng những người phụ nữ hắn yêu, Thường Nhạc mới phát hiện ra cuộc chiến lúc này mới bắt đầu, tuy nhiên có kẻ dở hơi khoái hoạt Tiểu Bảo ở bên cạnh, tất cả đều sẽ thay đổi tốt đẹp hơn, điều kiện tiên quyết là phải cất tiền cho tốt.