Edit: Pé Heo
Beta: Nguyệt Dao
Mùa đông sắc trời vốn dĩ nhanh tối, nhưng mới 6 giờ chiều đã tối mịt, Bạch Thù theo của sổ sát đất nhìn ra ngoài, phía dưới đã sớm lên đèn rực rỡ.
Sau đó Bạch Thù mới tự dưng giật mình, cô còn chưa nói cho Kỳ Liên mình không có ở đài truyền hình, vì thế Bạch Thù nhón tay lấy điện thoại, ấn nút bật nguồn. Lúc đầu cô nghĩ quay hình vấn đáp sắp bắt đầu, Bạch Thù tắt điện thoại, thế nên lúc bật nguồn, trong tích tắc một đống tin nhắn thi nhau nhảy ra.
Trong đó có của Kỳ Liên , cũng có của đài truyền hình.
Vì thế Bạch Thù gọi điện cho đài truyền hình trước thông báo một chút tình hình đột ngột phát sinh, người bên kia đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó rất kiên định nói với Bạch Thù, chuyện này cô làm rất tốt, nhất định phải kiên trì chờ đợi, nhất định phải lấy được tin tức từ Lí Tô Mặc. Bởi vì nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cơ hội tiếp theo sẽ không dễ dàng.
Ngắt điện thoại với bên kia không lâu, điện thoại trong tay Bạch Thù lại kêu lên, lần này là Kỳ Liên gọi điện thoại tới .
Bạch Thù lập tức ấn nút trả lời, rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Kỳ Liên "Bạch Thù, sao gần trưa đến bây giờ lại tắt máy? Tôi bây giờ ở dưới đài truyền hình chờ em, em chừng nào mới có thể xuống đây?"
Bạch Thù thực ngượng ngùng, "Kỳ Liên, tôi bây giờ không có ở đài truyền hình. Hôm nay buổi chiều, tôi bị tổ trưởng phụ trách tiết mục 《vấn đáp tài chính - kinh tế tài chính》kéo đi làm người phỏng vấn tạm thời, tôi bây giờ đang ở công ty của người được mời phỏng vấn kia."
"Như vậy a. Ừ, đây là chuyện tốt, em không phải vẫn muốn làm MC sao? Vậy phỏng vấn có tốt không?"
Bạch Thù lắc đầu, "Không có."
"Sao không tốt?"
"Không phải, phỏng vấn căn bản chưa bắt đầu."
"Sao?"
"Bởi vì người được phỏng vấn tạm thời có việc đi rồi, bây giờ tôi còn phải ở công ty hắn chờ hắn trở về."
"Người nào vậy, hỗn đản đùa giỡn thật quá đáng, rõ ràng không cần phỏng vấn hắn là tốt nhất." Kỳ Liên thay Bạch Thù bênh vực kẻ yếu.
"Người nọ anh cũng quen biết."
"Tôi quen biết?"
"Ừ, chính là Lí Tô Mặc , hỗn đản đáng chết!" Bạch Thù oán giận, sau đó tay nắm chặt thành quyền, "Mặc kệ như thế nào tôi hôm nay cũng phải thực hiện thành công chương trình này!"
Bên kia ngồi ở trong xe gọi điện thoại, cả người Kỳ Liên cứng lại, sau đó, lập tức nói với Bạch Thù “Em chờ tôi, tôi lập tức lái xe đến đón em."
"Ai, không cần tới sớm như vậy…... Đô —— đô —— "
Bên kia đầu dây, không đợi Bạch Thù cự tuyệt, Kỳ Liên liền dập điện thoại, vẻ mặt dị thường lạnh lùng khởi động xe thể thao, hướng tới tập đoàn Phong Khiêm mà đi.
Bên này, Bạch Thù vẫn nhìn điện thoại sua khi bị Kỳ Liên treo máy, trong lòng rất rối rắm, cô vẫn là lần đầu tiên bị Kỳ Liên gác điện thoại, hơn nữa Kỳ Liên mới vừa rồi giọng điệu tựa hồ có chút gấp, rất kỳ quái.
Ai, không nghĩ , không nghĩ nữa, dù sao đến rồi sẽ biết , hiện tại cô tốt nhất ra ngoài dạo một vòng.
Sau đó, Bạch Thù đứng dậy.
Thư ký vừa thấy Bạch Thù đứng dậy, nghĩ đến Bạch Thù là phải rời khỏi, liền đã đi tới, vẻ mặt xấu hổ đối với Bạch Thù nói, "Bạch tiểu thư, xin lỗi a, hôm nay cho cô một chuyến tay không."
"Cô hiểu lầm , tôi chỉ đi toilet một chút." Bạch Thù 囧.
Thư ký khóe mắt co giật, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Ha ha, toilet ở cuối hành lang, rẽ trái là tới."
Bạch Thù gật gật đầu rồi đi ra ngoài, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, thở dài. Cô không cam tâm cứ như vậy rời khỏi, dù sao bên phòng VIP bên kia, cô nàng “mốt” kia vẫn còn có kiên nhẫn chờ mà, cô có gì mà chờ không nổi. Huống chi cô đã đợi thời gian dài như vậy, bây giờ trở về trong lòng rất khó chịu không nói nên lời!
Hơn nữa, Lí Tô Mặc lại cùng đài truyền hình bọn họ có hẹn trước, nói như thế nào người nên so đo là cô ngồi đây mới phải, cô không tin người được gọi là tinh anh trên thương trường này lại bỏ hẹn!
Bạch Thù có đôi khi ngang bướng như vậy, không tới ngõ cụt sẽ không biết quay đầu, nói dễ nghe thì là chấp nhất, quật cường, nói khó nghe là thù dai, thích để tâm chuyện vụn vặt, nói cho cùng loại tinh thần không đụng đầu vào tường không quay lại này không biết là tốt hay xấu nữa.
Nhưng mà Bạch Thù vận khí coi như không kém, tại trên hành lang kia bóng dáng Lí Tô Mặc xuất hiện.
Chỉ thấy hắn thần sắc mỏi mệt, nhưng dù vậy hắn vẫn một thân thanh hoa (thanh nhã + hào hoa).
Ai, nam nhân có bộ mặt đẹp, quả nhiên là trong trạng thái gì cũng đều khiến cảnh đẹp ý vui! Bạch Thù ê ẩm nghĩ.
Nhưng mà Bạch Thù thấy hắn sắc mặt mỏi mệt như thế, trong lòng khó chịu cũng tiêu tán không ít, sau đó còn nhìn Lí Tô Mặc nhiều thêm vài lần. Sau đó lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng chính mình: Bạch Thù, mày đúng là không có tiền đồ, lại có thể háo sắc với hắn! Thật sự là rất vô dụng ! Lại dùng sức vỗ mạnh lên mặt mình, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.
Lí Tô Mặc đại khái là quá mệt mỏi, mặt than thường ngày lúc này cũng có chút nhu hòa, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thù, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào, bên trong con ngươi trong trẻo che giấu một cỗ cảm xúc dao động, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy đầu óc Bạch Thù có chút trống rỗng.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu lóe lóe, Lí Tô Mặc lập tức lấy lại tinh thần, lại bày ra bộ mặt than như bình thường, làm Bạch Thù nghĩ rằng vừa rồi là cô gặp ảo giác tự mình tưởng tượng.
Lí Tô Mặc nhìn Bạch Thù, "Tôi không phải đã nói hôm nay không ghi hình tiết mục sao?"
Bạch Thù thầm nghĩ, thì ra hắn vẫn biết cô ở lại đây chờ hoàn thành chương trình a.
"Uy , anh biết tôi còn ở đây chờ ghi hình tiết mục, vậy mà còn cho tôi leo cây? Đều đã có hẹn rõ, anh có việc gấp sao không thông báo trước một tiếng? Để cho một đám người chúng tôi chạy tới nơi này, anh nói không ghi hình thì sẽ không ghi nữa sao?" Vừa nói ra khỏi miệng, Bạch Thù liền hối hận, thầm mắng chính mình lắm miệng!
Người ta Lí Tô Mặc là đại gia, ngay cả đài truyền hình đều dựa vào vô số quan hệ mới mời được một lần phỏng vấn như vậy. Mà cô là một tiểu tôm tép tiền lương không tới 1500 đồng lại có thể lớn gan chạy đến động thủ trên đầu thái tuế, là chê số mình rảnh rỗi quá lâu sao?
Lí Tô Mặc đứng ở tại chỗ, dường như không nghĩ tới Bạch Thù hùng hổ mắng như vậy.
Bạch Thù mắng xong sau đó vô cùng hối hận! Ngươi nói cô đắc tội hắn, còn có thể hoàn thành ghi hình được sao?
Nhưng mà, nếu cô hôm nay không thể mang băng ghi hình chương trình này về, như vậy ngày kia, các các cô trong tổ chương trình 《 vấn đáp tài chính kinh tế 》sẽ gặp rắc rối. Đến lúc đó không chỉ có là cô, ngay cả toàn thể nhân viên tổ ‘tài chính và kinh tế’ cũng đều không gánh nổi, khẳng định sẽ bị nêu gương, bị khiển trách, đối với sự phát triển trong tương lai cũng ảnh hưởng.
A a a a, vì sao lại đản đến đau lòng người như vậy! (Heo: đản có nghĩa là ‘khốn nạn’ nhưng hk lẽ lại ghi vào, nhưng ta hk biết thay bằng từ nào ..ToT..)
Lại nói, Bạch Thù ảo não không thôi lại thi triển khổ nhục kế, cô mang theo một tia ai oán nhìn Lí Tô Mặc, "Lí tiên sinh, tôi biết anh mệt chết đi, nhưng mà nếu hôm nay không thể đem băng ghi hình phỏng vấn anh về, như vậy tiết mục của chúng tôi vào ngày kia sẽ gặp rắc rối."
Lí Tô Mặc trầm ngâm một lát, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, nửa ngày “Được rồi, tôi cho các người nửa giờ."
"Chỉ có nữa giờ sao đủ!" Bạch Thù nóng nảy, một tiết mục 45 phút, đã sắp xếp trước cũng phải hai tiếng mấy phỏng vấn ghi hình,bây giờ lại giảm bớt chỉ có nữa tiếng, có khả năng làm được sao?
“Anh không thể sắp xếp một chút sao? Anh không thể bỏ ra hai giờ nhưng nữa tiếng quả thật không thể?" Bạch Thù hai mắt lưng tròng nhìn Lí Tô Mặc, “Vậy một giờ 20 phút?"
Lí Tô Mặc xoay người, thần sắc lạnh nhạt, "Thật có lỗi, tôi không có nhiều thời gian cùng cô lãng phí như vậy."
Nháy mắt, lửa giân bùng nổ trong ngực Bạch Thù, Bạch Thù lại một lần nữa nói không suy nghĩ, "Tôi dựa vào, anh nói lời vô nghĩa a! Tiết mục của chúng tôi phát sóng tận 45 phút, anh nói 30 phút thì 30 sao? Dựa vào cái gì a! Chỉ bằng anh đặc biệt có ông là chủ tịch, có gia cảnh tốt hơn người khác sao? TMD, ngoại trừ cái này anh còn có cái gì ? Nga, bây giờ anh còn bày bộ dạng hời hợt, nói không chừng khi nào đó tập đoàn Phong Khiêm phá sản, anh còn có thể dựa vào khuôn mặt này kiếm ăn a!" (Heo: quá độc….)
Mắng xong sau, Bạch Thù cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, cư nhiên khi ngẫm lại, cảm thấy trong lời nói của mình vừa rồi rắm chó không kêu, ai, rốt cuộc còn không phải không am hiểu mắng chửi người, nhất thời kích động, nói năng lộn xộn ! ╮(╯_╰)╭ nhưng mà, loại này mắng chửi người đùng đùng giống súng liên thanh này cảm giác thật tốt, khó trách bạn cùng phòng cô mỗi khi nhìn thấy hình ảnh súng máy bắn phá quân địch đều thật hưng phấn .
Nhưng mà Lí Tô Mặc này cũng thật sự lợi hại, có thể làm cho Bạch Thù trước giờ luôn giả dạng thục nữ không hề có chút sơ hở công kích đến bộc phát.
Kết quả là, toàn bộ hành lang lâm vào tình trạnh chết lâm sàn vô cùng yên tĩnh.
Ước chừng 5 phút sau, Bạch Thù lấy lại bình tĩnh, trong lòng cũng hoảng.
"Ha ha." Lí Tô Mặc nở nụ cười.
Bạch Thù hỗn độn tại tại chỗ, trong đầu hiện ra một bức tranh: một con chim đang bay bị bắn, phịch một cái rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi!
Beta: Nguyệt Dao
Mùa đông sắc trời vốn dĩ nhanh tối, nhưng mới 6 giờ chiều đã tối mịt, Bạch Thù theo của sổ sát đất nhìn ra ngoài, phía dưới đã sớm lên đèn rực rỡ.
Sau đó Bạch Thù mới tự dưng giật mình, cô còn chưa nói cho Kỳ Liên mình không có ở đài truyền hình, vì thế Bạch Thù nhón tay lấy điện thoại, ấn nút bật nguồn. Lúc đầu cô nghĩ quay hình vấn đáp sắp bắt đầu, Bạch Thù tắt điện thoại, thế nên lúc bật nguồn, trong tích tắc một đống tin nhắn thi nhau nhảy ra.
Trong đó có của Kỳ Liên , cũng có của đài truyền hình.
Vì thế Bạch Thù gọi điện cho đài truyền hình trước thông báo một chút tình hình đột ngột phát sinh, người bên kia đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó rất kiên định nói với Bạch Thù, chuyện này cô làm rất tốt, nhất định phải kiên trì chờ đợi, nhất định phải lấy được tin tức từ Lí Tô Mặc. Bởi vì nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cơ hội tiếp theo sẽ không dễ dàng.
Ngắt điện thoại với bên kia không lâu, điện thoại trong tay Bạch Thù lại kêu lên, lần này là Kỳ Liên gọi điện thoại tới .
Bạch Thù lập tức ấn nút trả lời, rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Kỳ Liên "Bạch Thù, sao gần trưa đến bây giờ lại tắt máy? Tôi bây giờ ở dưới đài truyền hình chờ em, em chừng nào mới có thể xuống đây?"
Bạch Thù thực ngượng ngùng, "Kỳ Liên, tôi bây giờ không có ở đài truyền hình. Hôm nay buổi chiều, tôi bị tổ trưởng phụ trách tiết mục 《vấn đáp tài chính - kinh tế tài chính》kéo đi làm người phỏng vấn tạm thời, tôi bây giờ đang ở công ty của người được mời phỏng vấn kia."
"Như vậy a. Ừ, đây là chuyện tốt, em không phải vẫn muốn làm MC sao? Vậy phỏng vấn có tốt không?"
Bạch Thù lắc đầu, "Không có."
"Sao không tốt?"
"Không phải, phỏng vấn căn bản chưa bắt đầu."
"Sao?"
"Bởi vì người được phỏng vấn tạm thời có việc đi rồi, bây giờ tôi còn phải ở công ty hắn chờ hắn trở về."
"Người nào vậy, hỗn đản đùa giỡn thật quá đáng, rõ ràng không cần phỏng vấn hắn là tốt nhất." Kỳ Liên thay Bạch Thù bênh vực kẻ yếu.
"Người nọ anh cũng quen biết."
"Tôi quen biết?"
"Ừ, chính là Lí Tô Mặc , hỗn đản đáng chết!" Bạch Thù oán giận, sau đó tay nắm chặt thành quyền, "Mặc kệ như thế nào tôi hôm nay cũng phải thực hiện thành công chương trình này!"
Bên kia ngồi ở trong xe gọi điện thoại, cả người Kỳ Liên cứng lại, sau đó, lập tức nói với Bạch Thù “Em chờ tôi, tôi lập tức lái xe đến đón em."
"Ai, không cần tới sớm như vậy…... Đô —— đô —— "
Bên kia đầu dây, không đợi Bạch Thù cự tuyệt, Kỳ Liên liền dập điện thoại, vẻ mặt dị thường lạnh lùng khởi động xe thể thao, hướng tới tập đoàn Phong Khiêm mà đi.
Bên này, Bạch Thù vẫn nhìn điện thoại sua khi bị Kỳ Liên treo máy, trong lòng rất rối rắm, cô vẫn là lần đầu tiên bị Kỳ Liên gác điện thoại, hơn nữa Kỳ Liên mới vừa rồi giọng điệu tựa hồ có chút gấp, rất kỳ quái.
Ai, không nghĩ , không nghĩ nữa, dù sao đến rồi sẽ biết , hiện tại cô tốt nhất ra ngoài dạo một vòng.
Sau đó, Bạch Thù đứng dậy.
Thư ký vừa thấy Bạch Thù đứng dậy, nghĩ đến Bạch Thù là phải rời khỏi, liền đã đi tới, vẻ mặt xấu hổ đối với Bạch Thù nói, "Bạch tiểu thư, xin lỗi a, hôm nay cho cô một chuyến tay không."
"Cô hiểu lầm , tôi chỉ đi toilet một chút." Bạch Thù 囧.
Thư ký khóe mắt co giật, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Ha ha, toilet ở cuối hành lang, rẽ trái là tới."
Bạch Thù gật gật đầu rồi đi ra ngoài, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, thở dài. Cô không cam tâm cứ như vậy rời khỏi, dù sao bên phòng VIP bên kia, cô nàng “mốt” kia vẫn còn có kiên nhẫn chờ mà, cô có gì mà chờ không nổi. Huống chi cô đã đợi thời gian dài như vậy, bây giờ trở về trong lòng rất khó chịu không nói nên lời!
Hơn nữa, Lí Tô Mặc lại cùng đài truyền hình bọn họ có hẹn trước, nói như thế nào người nên so đo là cô ngồi đây mới phải, cô không tin người được gọi là tinh anh trên thương trường này lại bỏ hẹn!
Bạch Thù có đôi khi ngang bướng như vậy, không tới ngõ cụt sẽ không biết quay đầu, nói dễ nghe thì là chấp nhất, quật cường, nói khó nghe là thù dai, thích để tâm chuyện vụn vặt, nói cho cùng loại tinh thần không đụng đầu vào tường không quay lại này không biết là tốt hay xấu nữa.
Nhưng mà Bạch Thù vận khí coi như không kém, tại trên hành lang kia bóng dáng Lí Tô Mặc xuất hiện.
Chỉ thấy hắn thần sắc mỏi mệt, nhưng dù vậy hắn vẫn một thân thanh hoa (thanh nhã + hào hoa).
Ai, nam nhân có bộ mặt đẹp, quả nhiên là trong trạng thái gì cũng đều khiến cảnh đẹp ý vui! Bạch Thù ê ẩm nghĩ.
Nhưng mà Bạch Thù thấy hắn sắc mặt mỏi mệt như thế, trong lòng khó chịu cũng tiêu tán không ít, sau đó còn nhìn Lí Tô Mặc nhiều thêm vài lần. Sau đó lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng chính mình: Bạch Thù, mày đúng là không có tiền đồ, lại có thể háo sắc với hắn! Thật sự là rất vô dụng ! Lại dùng sức vỗ mạnh lên mặt mình, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.
Lí Tô Mặc đại khái là quá mệt mỏi, mặt than thường ngày lúc này cũng có chút nhu hòa, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thù, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào, bên trong con ngươi trong trẻo che giấu một cỗ cảm xúc dao động, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy đầu óc Bạch Thù có chút trống rỗng.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu lóe lóe, Lí Tô Mặc lập tức lấy lại tinh thần, lại bày ra bộ mặt than như bình thường, làm Bạch Thù nghĩ rằng vừa rồi là cô gặp ảo giác tự mình tưởng tượng.
Lí Tô Mặc nhìn Bạch Thù, "Tôi không phải đã nói hôm nay không ghi hình tiết mục sao?"
Bạch Thù thầm nghĩ, thì ra hắn vẫn biết cô ở lại đây chờ hoàn thành chương trình a.
"Uy , anh biết tôi còn ở đây chờ ghi hình tiết mục, vậy mà còn cho tôi leo cây? Đều đã có hẹn rõ, anh có việc gấp sao không thông báo trước một tiếng? Để cho một đám người chúng tôi chạy tới nơi này, anh nói không ghi hình thì sẽ không ghi nữa sao?" Vừa nói ra khỏi miệng, Bạch Thù liền hối hận, thầm mắng chính mình lắm miệng!
Người ta Lí Tô Mặc là đại gia, ngay cả đài truyền hình đều dựa vào vô số quan hệ mới mời được một lần phỏng vấn như vậy. Mà cô là một tiểu tôm tép tiền lương không tới 1500 đồng lại có thể lớn gan chạy đến động thủ trên đầu thái tuế, là chê số mình rảnh rỗi quá lâu sao?
Lí Tô Mặc đứng ở tại chỗ, dường như không nghĩ tới Bạch Thù hùng hổ mắng như vậy.
Bạch Thù mắng xong sau đó vô cùng hối hận! Ngươi nói cô đắc tội hắn, còn có thể hoàn thành ghi hình được sao?
Nhưng mà, nếu cô hôm nay không thể mang băng ghi hình chương trình này về, như vậy ngày kia, các các cô trong tổ chương trình 《 vấn đáp tài chính kinh tế 》sẽ gặp rắc rối. Đến lúc đó không chỉ có là cô, ngay cả toàn thể nhân viên tổ ‘tài chính và kinh tế’ cũng đều không gánh nổi, khẳng định sẽ bị nêu gương, bị khiển trách, đối với sự phát triển trong tương lai cũng ảnh hưởng.
A a a a, vì sao lại đản đến đau lòng người như vậy! (Heo: đản có nghĩa là ‘khốn nạn’ nhưng hk lẽ lại ghi vào, nhưng ta hk biết thay bằng từ nào ..ToT..)
Lại nói, Bạch Thù ảo não không thôi lại thi triển khổ nhục kế, cô mang theo một tia ai oán nhìn Lí Tô Mặc, "Lí tiên sinh, tôi biết anh mệt chết đi, nhưng mà nếu hôm nay không thể đem băng ghi hình phỏng vấn anh về, như vậy tiết mục của chúng tôi vào ngày kia sẽ gặp rắc rối."
Lí Tô Mặc trầm ngâm một lát, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, nửa ngày “Được rồi, tôi cho các người nửa giờ."
"Chỉ có nữa giờ sao đủ!" Bạch Thù nóng nảy, một tiết mục 45 phút, đã sắp xếp trước cũng phải hai tiếng mấy phỏng vấn ghi hình,bây giờ lại giảm bớt chỉ có nữa tiếng, có khả năng làm được sao?
“Anh không thể sắp xếp một chút sao? Anh không thể bỏ ra hai giờ nhưng nữa tiếng quả thật không thể?" Bạch Thù hai mắt lưng tròng nhìn Lí Tô Mặc, “Vậy một giờ 20 phút?"
Lí Tô Mặc xoay người, thần sắc lạnh nhạt, "Thật có lỗi, tôi không có nhiều thời gian cùng cô lãng phí như vậy."
Nháy mắt, lửa giân bùng nổ trong ngực Bạch Thù, Bạch Thù lại một lần nữa nói không suy nghĩ, "Tôi dựa vào, anh nói lời vô nghĩa a! Tiết mục của chúng tôi phát sóng tận 45 phút, anh nói 30 phút thì 30 sao? Dựa vào cái gì a! Chỉ bằng anh đặc biệt có ông là chủ tịch, có gia cảnh tốt hơn người khác sao? TMD, ngoại trừ cái này anh còn có cái gì ? Nga, bây giờ anh còn bày bộ dạng hời hợt, nói không chừng khi nào đó tập đoàn Phong Khiêm phá sản, anh còn có thể dựa vào khuôn mặt này kiếm ăn a!" (Heo: quá độc….)
Mắng xong sau, Bạch Thù cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, cư nhiên khi ngẫm lại, cảm thấy trong lời nói của mình vừa rồi rắm chó không kêu, ai, rốt cuộc còn không phải không am hiểu mắng chửi người, nhất thời kích động, nói năng lộn xộn ! ╮(╯_╰)╭ nhưng mà, loại này mắng chửi người đùng đùng giống súng liên thanh này cảm giác thật tốt, khó trách bạn cùng phòng cô mỗi khi nhìn thấy hình ảnh súng máy bắn phá quân địch đều thật hưng phấn .
Nhưng mà Lí Tô Mặc này cũng thật sự lợi hại, có thể làm cho Bạch Thù trước giờ luôn giả dạng thục nữ không hề có chút sơ hở công kích đến bộc phát.
Kết quả là, toàn bộ hành lang lâm vào tình trạnh chết lâm sàn vô cùng yên tĩnh.
Ước chừng 5 phút sau, Bạch Thù lấy lại bình tĩnh, trong lòng cũng hoảng.
"Ha ha." Lí Tô Mặc nở nụ cười.
Bạch Thù hỗn độn tại tại chỗ, trong đầu hiện ra một bức tranh: một con chim đang bay bị bắn, phịch một cái rơi xuống đất, máu tươi văng khắp nơi!