Lí Tô Mặc hoàn toàn quên rằng, bản thân anh còn đẹp trai hơn vô số lần so với cái tên Vương Tử kia ╮(╯_╰)╭ Tất cả những hành vi này dẫn đến kết luận: Lí thiếu ghen tị rồi!
Có thể làm Lí thiếu ghen, đây là chuyện khó khăn đến cỡ nào chứ, nhớ ngày đó Bạch Thù kiss Kỳ Liên, Lí Tô Mặc anh còn chưa thèm ăn nửa điểm dấm chua nào, nhưng bây giờ mắt thấy cô cùng tên tiểu bạch kiểm xa lạ này vừa nói vừa cười, trong lòng anh lại thấy không dễ chịu chút nào. (ND: Anh lo Kỳ Liên làm gì, rõ ràng từ đầu đến cuối người ta chỉ chung tình với anh =))))
Tình huống khác nhau, tình địch cũng khác nhau, quả nhiên là cảm giác cũng khác nhau luôn mà. (ND: Liên ca ca, Lí Tô Mặc không có chút cảm xúc nào với anh rồi, trên đời cái gì cũng có thể thiếu nhưng trai cong thì không, quay đầu là bờ đi anh =))))
Lí Tô Mặc rất không vui, anh khó chịu, tất nhiên là người khiến anh khó chịu thì anh lại càng không thích.
Cho nên ba ngày sau, Vương Tử bị sung quân đến biên cương, đi Nam Phi chụp ảnh chân dung, tất nhiên là lời mời Bạch Thù quay MV cũng chết non theo. Đương nhiên, đây là nói sau.
Lúc này Lí Tô Mặc nhìn nhóm hai người đang nói cười vui vẻ bên kia, ra vẻ vô cùng bình tĩnh đi tới, cúi người xuống nhìn Bạch Thù, “Tìm em lâu rồi, sao em lại ở đây?”
Vương Tử cứng đờ đứng một bên, hồi lâu mới lên tiếng, “Tổng giám đốc Lí.”
Lúc này Lí Tô Mặc mới quay lại nhìn anh ta một cái, “Anh là?”
“A, tôi là Vương Tử.” Vương Tử đứng dậy, sau đó trưng ra một nụ cười sáng lạn.
Vương Tử? Còn không kém Đường Tăng là mấy, suy nghĩ lung tung, lảm nhảm nhiều như mấy cụ già. Trong lòng Lí Tô Mặc khinh thường một chút, nhưng bên ngoài vẫn rất phong độ gật đầu, “Hóa ra anh là Vương Tử.”
Bạch Thù lại không được tự nhiên, anh nói thử xem, cuối cùng anh muốn làm cái gì, là đối tượng mà toàn bộ công ty chú ý tới, anh chạy tới chỗ tôi làm cái gì hả?!
“Kết thúc nhớ ở lại chờ tôi!’ Lí Tô Mặc nhẹ nhàng nói bên tai Bạch Thù, trong mắt người ngoài lại thấy rất mờ ám, “Quần áo của em còn rất nhiều trên xe tôi.”
Cả người Bạch Thù run lên, toàn bộ tóc gáy đều dựng đứng hết cả. Còn nữa, tại sao phải nói một cách đen tối như vậy, vì cái lông gì!
Mà Vương Tử đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, cũng nghe thấy rất rõ chỉ có thể dậm chân vỗ ngực. Đều là đàn ông với nhau, tất nhiên là anh ta hiểu được mục đích Lí Tô Mặc làm vậy: Người phụ nữ này là của tôi!
Lệ rơi ~o(>_<)o~, hóa ra người đẹp này đã có chủ, mà vị chủ này anh ta không đắc tội nổi! Bây giờ anh ta chỉ hi vọng vừa rồi Lí Tô Mặc chưa nghe thấy được bất cứ điều gì. (ND: Anh vô vọng rồi =))) Vật hi sinh điển hình)
Nhìn thấy cảnh tượng này không ai là không há to mồm, đều đang phỏng đoán xem người phụ nữ có mờ ám với Lí Tô Mặc tên là gì.
Vì thế có vài nhân viên bên trong hiểu rõ tình hình thừa dịp này bát quái, người đẹp này chính là người tổng giám đốc Lí tự tay ký hợp đồng rồi giao vào tay chị Mary. Tên của cô là bla bla bla… (ND: Tác giả viết thế TT_TT, từ bla bla không phải của mị đâu =)))
Vì thế, Bạch Thù tức giận.
*
Buổi tối sau khi chấm dứt, Lí Tô Mặc đưa Bạch Thù trở về trường học. Về tới phòng ngủ, chuyện đầu tiên Bạch Thù làm chính là gọi điện thoại cho Kỳ Liên.
Qủa nhiên ở đầu dây bên kia, Kỳ Liên dịu dàng giống như trước nói cho Bạch Thù biết anh ta vẫn còn đang ở Singapore.
Tin Bạch Thù hơi nhói lên, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: “Kỳ Liên, anh yêu em sao?”
Kỳ Liên dừng một chút, sau đó vô cùng trấn định hùng hồn nói với Bạch Thù, “Anh yêu em.”
Lòng Bạch Thù chua xót vô cùng, cô muốn tin rằng Kỳ Liên vẫn còn ở Singapore, muốn tin rằng nhưng thứ ban ngày mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, nhưng mà…
Có đôi khi cô cảm thấy mình rất yếu đuối, từ lúc nói chuyện yêu đương, tính cách cũng trở nên không giống cô rồi!
Một tuần sau khi kết thúc tiệc tất niên, trường học cũng cho nghỉ đông.
Đám người Tiểu Mã đều về quê, cả phòng ngủ chỉ còn lại một mình Bạch Thù. Năm nào cũng là như vậy, tất nhiên Bạch Thù cũng đã quen, tuy rằng trong lòng có một chút thương cảm.
Cũng may nghỉ đông năm nay cô có rất nhiều việc cần phải làm xong, cho nên mới không cảm thấy trống trải tịch mịch,
sẽ không nghĩ đến người nhà lúc nhìn thấy pháo hoa sáng rực bầu trời vào đêm giao thừa.
Có lẽ là do nghỉ đông, trong trường học ít người hơn hẳn, xung quanh yên tĩnh vắng lặng. Bạch Thù cũng nghe theo lời chị Mary, chuyển từ kí túc xá trường học sang kí túc xá của nhân viên công ty.
Kí túc xá dành cho nhân viên rất tốt, hai phòng ngủ một phòng khách, vô cùng rộng rãi thoái mái, đối với Bạch Thù mà nói đây coi như là một kinh hỉ nho nhỏ.
Những ngày quay phim qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã sắp kết thúc rồi.
Bạch Thù và Tần Minh Minh cũng trở thành một đôi bạn tốt, tuy rằng cô nàng Tần Minh Minh này luôn dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô và Lí Tô Mặc, lời nói nói ra cũng làm cho cô dở khóc dở cười.
Có đôi khi nhiều người nói, đến ngay cả Bạch Thù cũng sẽ nghĩ đến, có lẽ Lí Tô Mặc mới là bạn trai thật sự của cô. Qủa nhiên là lời đồn dũng mãnh như hổ mà! (ND: Chị nên cam chịu đi, Mặc ca có dự mưu hết rồi mới ra trận =)) Trình như chị chưa đủ phản kháng cường quyền đâu =)))
Hôm nay trời trong mây sáng, Bạch Thù lại diễn vào buổi tối. Cô phải diễn cảnh nữ chính đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn người yêu ôm nữ phụ đi vào khách sạn đèn đuốc rực rỡ, sau đó cô bắt đầu khóc…
Cũng không biết có phải là do liên quan đến chuyện bà dì gần đây không mà tâm trạng cô rất tệ, hoặc là liên quan đến chuyện tình cảm giữa cô và Kỳ Liên vướng phải chướng ngại, Bạch Thù cảm thấy đoạn diễn này chính là viết cho cô, dù sao từ lúc cô bắt đầu diễn rất thuận buồm xuôi gió, nhất là lúc diễn tới cảnh khóc kia, kêu một tiếng là hoa lê đái vũ, đến ngay cả những thợ quay phim xung quanh cũng bị cô làm cho cảm động nước mắt đầm đìa.
Tất nhiên phần diễn này chỉ cần một lần là xong.
Sau khi diễn xong, ánh mắt Bạch Thù vẫn hồng hồng, giống như vẫn còn chưa thoát ra khỏi bầu không khí vừa rồi, Tần Minh Minh đi đến bên cạnh Bạch Thù, vỗ bả vai cô, “Tớ nói nhé, nếu như tớ không biết Lí thiếu gia cưng chiều cậu thế nào, tớ còn tưởng cậu thất tình rồi đó! Ôi, có cần thật như vậy không, hại nữ phụ như tớ diễn xong bị người ta khinh thường.”
Bạch Thù lấy khăn tay lau mắt, “Đột nhiên phát hiện nữ chính thật đáng thương.”
“Đáng thương cái cọng lông, đều là tự mình tìm! Nếu cô ta gọi điện hỏi nam chính từ sớm thì sao lại thế này, phải đau khổ nhiều năm như vậy?” Trong lòng Tần Minh Minh đầy căm phẫn!
Trong lòng Bạch Thù “lộp bộp” một cái, có cảm giác như được khai sáng! Đúng vậy, cô và Kỳ Liên cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn cô cũng giống như nữ chính Tiểu Ngôn trong câu chuyện bi kịch kia!
Bạch Thù cô là nữ vương, sao lại có thể sắm vai nữ chính Tiểu Ngôn đầy bi kịch kia chứ!
Quay xong đoạn cuối cùng thì đã gần rạng sáng, tất cả mọi người mệt đến thở không ra hơi, đạo diễn thấy mọi người mệt mỏi, cười hớ hớ mời mọi người cùng nhau ăn khuya.
Tất nhiên là đoàn người đồng ý rồi.
Lúc mọi người cùng đi ra khỏi phim trường thì thấy chiếc xe thương vụ BZ726 của Lí Tô Mặc đã đậu ở chỗ này chờ rồi. Bởi vì số lần chiếc xe này tới đón Bạch Thù rất nhiều, mọi người muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Nhìn thấy có vẻ chiếc xe này đã đậu ở đây một khoảng thời gian, đạo diễn hơi xấu hổ một chút, lớn tiếng nói, “Nếu có người nhà đã chờ lâu thì không cần đi ăn khuya cùng bọn tôi.”
Vì thế mọi người “Vâng vâng” kêu lên vui vẻ một phen, sau đó tươi cười mờ ám với Bạch Thù, bản thân lại tiếp tục đi theo đoàn người đi ăn khuya.
Bạch Thù quẫn bách một chút, nhìn bóng lưng đang rời khỏi của đám người kia, Bạch Thù thở dài đi về phía xe Lí Tô Mặc.
Cửa kính xe hạ xuống từ từ, khuôn mặt tuyệt mỹ như bức tranh của Lí Tô Mặc hiện lên trong mắt Bạch Thù, chỉ thấy khóe môi anh hơi cong, cứ như vậy mà nhìn cô.
Mỗi lần anh trầm ngâm nhìn cô như vậy, Bạch Thù đều cảm thấy hoảng hốt, thậm chí có đôi khi suy nghĩ rằng, cuối cùng bạn trai của cô là là Kỳ Liên hay vẫn là vị boss trước mặt này.
Có thể làm Lí thiếu ghen, đây là chuyện khó khăn đến cỡ nào chứ, nhớ ngày đó Bạch Thù kiss Kỳ Liên, Lí Tô Mặc anh còn chưa thèm ăn nửa điểm dấm chua nào, nhưng bây giờ mắt thấy cô cùng tên tiểu bạch kiểm xa lạ này vừa nói vừa cười, trong lòng anh lại thấy không dễ chịu chút nào. (ND: Anh lo Kỳ Liên làm gì, rõ ràng từ đầu đến cuối người ta chỉ chung tình với anh =))))
Tình huống khác nhau, tình địch cũng khác nhau, quả nhiên là cảm giác cũng khác nhau luôn mà. (ND: Liên ca ca, Lí Tô Mặc không có chút cảm xúc nào với anh rồi, trên đời cái gì cũng có thể thiếu nhưng trai cong thì không, quay đầu là bờ đi anh =))))
Lí Tô Mặc rất không vui, anh khó chịu, tất nhiên là người khiến anh khó chịu thì anh lại càng không thích.
Cho nên ba ngày sau, Vương Tử bị sung quân đến biên cương, đi Nam Phi chụp ảnh chân dung, tất nhiên là lời mời Bạch Thù quay MV cũng chết non theo. Đương nhiên, đây là nói sau.
Lúc này Lí Tô Mặc nhìn nhóm hai người đang nói cười vui vẻ bên kia, ra vẻ vô cùng bình tĩnh đi tới, cúi người xuống nhìn Bạch Thù, “Tìm em lâu rồi, sao em lại ở đây?”
Vương Tử cứng đờ đứng một bên, hồi lâu mới lên tiếng, “Tổng giám đốc Lí.”
Lúc này Lí Tô Mặc mới quay lại nhìn anh ta một cái, “Anh là?”
“A, tôi là Vương Tử.” Vương Tử đứng dậy, sau đó trưng ra một nụ cười sáng lạn.
Vương Tử? Còn không kém Đường Tăng là mấy, suy nghĩ lung tung, lảm nhảm nhiều như mấy cụ già. Trong lòng Lí Tô Mặc khinh thường một chút, nhưng bên ngoài vẫn rất phong độ gật đầu, “Hóa ra anh là Vương Tử.”
Bạch Thù lại không được tự nhiên, anh nói thử xem, cuối cùng anh muốn làm cái gì, là đối tượng mà toàn bộ công ty chú ý tới, anh chạy tới chỗ tôi làm cái gì hả?!
“Kết thúc nhớ ở lại chờ tôi!’ Lí Tô Mặc nhẹ nhàng nói bên tai Bạch Thù, trong mắt người ngoài lại thấy rất mờ ám, “Quần áo của em còn rất nhiều trên xe tôi.”
Cả người Bạch Thù run lên, toàn bộ tóc gáy đều dựng đứng hết cả. Còn nữa, tại sao phải nói một cách đen tối như vậy, vì cái lông gì!
Mà Vương Tử đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, cũng nghe thấy rất rõ chỉ có thể dậm chân vỗ ngực. Đều là đàn ông với nhau, tất nhiên là anh ta hiểu được mục đích Lí Tô Mặc làm vậy: Người phụ nữ này là của tôi!
Lệ rơi ~o(>_<)o~, hóa ra người đẹp này đã có chủ, mà vị chủ này anh ta không đắc tội nổi! Bây giờ anh ta chỉ hi vọng vừa rồi Lí Tô Mặc chưa nghe thấy được bất cứ điều gì. (ND: Anh vô vọng rồi =))) Vật hi sinh điển hình)
Nhìn thấy cảnh tượng này không ai là không há to mồm, đều đang phỏng đoán xem người phụ nữ có mờ ám với Lí Tô Mặc tên là gì.
Vì thế có vài nhân viên bên trong hiểu rõ tình hình thừa dịp này bát quái, người đẹp này chính là người tổng giám đốc Lí tự tay ký hợp đồng rồi giao vào tay chị Mary. Tên của cô là bla bla bla… (ND: Tác giả viết thế TT_TT, từ bla bla không phải của mị đâu =)))
Vì thế, Bạch Thù tức giận.
*
Buổi tối sau khi chấm dứt, Lí Tô Mặc đưa Bạch Thù trở về trường học. Về tới phòng ngủ, chuyện đầu tiên Bạch Thù làm chính là gọi điện thoại cho Kỳ Liên.
Qủa nhiên ở đầu dây bên kia, Kỳ Liên dịu dàng giống như trước nói cho Bạch Thù biết anh ta vẫn còn đang ở Singapore.
Tin Bạch Thù hơi nhói lên, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: “Kỳ Liên, anh yêu em sao?”
Kỳ Liên dừng một chút, sau đó vô cùng trấn định hùng hồn nói với Bạch Thù, “Anh yêu em.”
Lòng Bạch Thù chua xót vô cùng, cô muốn tin rằng Kỳ Liên vẫn còn ở Singapore, muốn tin rằng nhưng thứ ban ngày mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, nhưng mà…
Có đôi khi cô cảm thấy mình rất yếu đuối, từ lúc nói chuyện yêu đương, tính cách cũng trở nên không giống cô rồi!
Một tuần sau khi kết thúc tiệc tất niên, trường học cũng cho nghỉ đông.
Đám người Tiểu Mã đều về quê, cả phòng ngủ chỉ còn lại một mình Bạch Thù. Năm nào cũng là như vậy, tất nhiên Bạch Thù cũng đã quen, tuy rằng trong lòng có một chút thương cảm.
Cũng may nghỉ đông năm nay cô có rất nhiều việc cần phải làm xong, cho nên mới không cảm thấy trống trải tịch mịch,
sẽ không nghĩ đến người nhà lúc nhìn thấy pháo hoa sáng rực bầu trời vào đêm giao thừa.
Có lẽ là do nghỉ đông, trong trường học ít người hơn hẳn, xung quanh yên tĩnh vắng lặng. Bạch Thù cũng nghe theo lời chị Mary, chuyển từ kí túc xá trường học sang kí túc xá của nhân viên công ty.
Kí túc xá dành cho nhân viên rất tốt, hai phòng ngủ một phòng khách, vô cùng rộng rãi thoái mái, đối với Bạch Thù mà nói đây coi như là một kinh hỉ nho nhỏ.
Những ngày quay phim qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã sắp kết thúc rồi.
Bạch Thù và Tần Minh Minh cũng trở thành một đôi bạn tốt, tuy rằng cô nàng Tần Minh Minh này luôn dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô và Lí Tô Mặc, lời nói nói ra cũng làm cho cô dở khóc dở cười.
Có đôi khi nhiều người nói, đến ngay cả Bạch Thù cũng sẽ nghĩ đến, có lẽ Lí Tô Mặc mới là bạn trai thật sự của cô. Qủa nhiên là lời đồn dũng mãnh như hổ mà! (ND: Chị nên cam chịu đi, Mặc ca có dự mưu hết rồi mới ra trận =)) Trình như chị chưa đủ phản kháng cường quyền đâu =)))
Hôm nay trời trong mây sáng, Bạch Thù lại diễn vào buổi tối. Cô phải diễn cảnh nữ chính đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn người yêu ôm nữ phụ đi vào khách sạn đèn đuốc rực rỡ, sau đó cô bắt đầu khóc…
Cũng không biết có phải là do liên quan đến chuyện bà dì gần đây không mà tâm trạng cô rất tệ, hoặc là liên quan đến chuyện tình cảm giữa cô và Kỳ Liên vướng phải chướng ngại, Bạch Thù cảm thấy đoạn diễn này chính là viết cho cô, dù sao từ lúc cô bắt đầu diễn rất thuận buồm xuôi gió, nhất là lúc diễn tới cảnh khóc kia, kêu một tiếng là hoa lê đái vũ, đến ngay cả những thợ quay phim xung quanh cũng bị cô làm cho cảm động nước mắt đầm đìa.
Tất nhiên phần diễn này chỉ cần một lần là xong.
Sau khi diễn xong, ánh mắt Bạch Thù vẫn hồng hồng, giống như vẫn còn chưa thoát ra khỏi bầu không khí vừa rồi, Tần Minh Minh đi đến bên cạnh Bạch Thù, vỗ bả vai cô, “Tớ nói nhé, nếu như tớ không biết Lí thiếu gia cưng chiều cậu thế nào, tớ còn tưởng cậu thất tình rồi đó! Ôi, có cần thật như vậy không, hại nữ phụ như tớ diễn xong bị người ta khinh thường.”
Bạch Thù lấy khăn tay lau mắt, “Đột nhiên phát hiện nữ chính thật đáng thương.”
“Đáng thương cái cọng lông, đều là tự mình tìm! Nếu cô ta gọi điện hỏi nam chính từ sớm thì sao lại thế này, phải đau khổ nhiều năm như vậy?” Trong lòng Tần Minh Minh đầy căm phẫn!
Trong lòng Bạch Thù “lộp bộp” một cái, có cảm giác như được khai sáng! Đúng vậy, cô và Kỳ Liên cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn cô cũng giống như nữ chính Tiểu Ngôn trong câu chuyện bi kịch kia!
Bạch Thù cô là nữ vương, sao lại có thể sắm vai nữ chính Tiểu Ngôn đầy bi kịch kia chứ!
Quay xong đoạn cuối cùng thì đã gần rạng sáng, tất cả mọi người mệt đến thở không ra hơi, đạo diễn thấy mọi người mệt mỏi, cười hớ hớ mời mọi người cùng nhau ăn khuya.
Tất nhiên là đoàn người đồng ý rồi.
Lúc mọi người cùng đi ra khỏi phim trường thì thấy chiếc xe thương vụ BZ726 của Lí Tô Mặc đã đậu ở chỗ này chờ rồi. Bởi vì số lần chiếc xe này tới đón Bạch Thù rất nhiều, mọi người muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Nhìn thấy có vẻ chiếc xe này đã đậu ở đây một khoảng thời gian, đạo diễn hơi xấu hổ một chút, lớn tiếng nói, “Nếu có người nhà đã chờ lâu thì không cần đi ăn khuya cùng bọn tôi.”
Vì thế mọi người “Vâng vâng” kêu lên vui vẻ một phen, sau đó tươi cười mờ ám với Bạch Thù, bản thân lại tiếp tục đi theo đoàn người đi ăn khuya.
Bạch Thù quẫn bách một chút, nhìn bóng lưng đang rời khỏi của đám người kia, Bạch Thù thở dài đi về phía xe Lí Tô Mặc.
Cửa kính xe hạ xuống từ từ, khuôn mặt tuyệt mỹ như bức tranh của Lí Tô Mặc hiện lên trong mắt Bạch Thù, chỉ thấy khóe môi anh hơi cong, cứ như vậy mà nhìn cô.
Mỗi lần anh trầm ngâm nhìn cô như vậy, Bạch Thù đều cảm thấy hoảng hốt, thậm chí có đôi khi suy nghĩ rằng, cuối cùng bạn trai của cô là là Kỳ Liên hay vẫn là vị boss trước mặt này.