Mặt Bạch Thù nháy mắt đen đi, thanh âm nhất thời cao lên không ít: “Không phải chứ?”
Hắn lại bình tĩnh lấy điện thoại ra, chìa thời gian cho cô xem: “Tôi không lừa em.”
Bạch Thù theo sau kêu rên một tiếng, trong lòng gấp đến độ muốn giơ chân: Xong đời, cô xong đời! Cô vốn bị bà già kia ghét rồi, bây giờ còn đến yến hội trễ, phạm vào sai lầm mà bà già dó dặn đi dặn lại ngàn vạn lần.
Bạch Thù không dám tưởng tượng tiếp, bởi vì cô thấy tương lai nào cũng đều là bị đại đao sắc bén kề sát ngay cổ.
“Bạch Thù, không có việc gì, đừng lo muộn bữa tiệc.” Hắn an ủi Bạch Thù đang tái nhợt cả mặt mũi.
“Cái gì, đó là công việc của tôi a, muộn việc còn bảo tôi không lo?!”
Người nọ có lẽ là bị Bạch Thù dọa sợ, nhất thời hóa đá một bên, sau đó, gió thổi qua cũng chẳng thấy nhúc nhích. Hồi lâu, anh ta mới gật gật đầu: “Phải, tôi không lo đi làm muộn.”
Bạch Thù không nói gì thở dài, nhìn một đống giày hiệu, lại liếc đến chiếc ô tô sang trọng mình đang ngồi, trong lòng yên lặng oán niệm, vị này là phú nhị đại, cô cùng hắn so đo làm chi? Chẳng phải là giống như tự tát mình một bạt tai hay sao?
“Vậy mau tới đó a, dù muộn cũng có nhiều loại.” Bạch Thù ủy khuất. Aiz…nếu ban đầu cô không đi giày cao gót mà đi giày đế bằng nói không chừng sẽ không có chuyện này xảy ra, sẽ không đến muộn…
“Hử…được.” Anh ta đại khái là vẫn không theo kịp tốc độ thay đổi cảm xúc của Bạch Thù, máy móc trả lời một câu.
Anh ta bắt đầu lái xe, Bạch Thù tùy tiện rút một cái túi to phía sau xe, lấy đôi giày bên trong ra đi vào. Loại tình huống này, Bạch Thù không có chút hứng thú đi nhìn, cũng may đôi giày màu café, cô tùy tiện mang vào cũng hợp với chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Xe cuối cùng cũng chạy đến khách sạn Đỉnh Thiên, nhân viên bãi đậu xe thấy, lập tức đem xe của anh ta chạy đi gửi, bọn họ hai người lập tức đi đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Dọc theo đường đi, trong lòng Bạch Thù cảm thấy kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào cô lại không thể nói rõ.
Thật vất vả mới đến được trước cửa đại sảnh yến hội, ngay sau đó có một người hướng Bạch Thù chạy vội tới. Người này không xa lạ đối với Bạch Thù, biên tập phân lượng Trần Sâm ở đài truyền hình cô đang thực tập.
Trần Sâm nhìn thấy Bạch Thù như nhìn thấy người đến cứu nạn: “Bà cô của tôi ơi…cô cuối cũng cũng đến, cô không biết Siren tỷ tức giận bao nhiêu đâu. Nhanh chút, nhanh chút!” Nói xong liền muốn kéo Bạch Thù đi, nhưng chưa kịp đụng đến cổ tay cô, liền bị một bàn tay khác chụp lại giữa không trung.
Bạch Thù bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nhìn biên tập Trần Sâm vẻ mặt xấu hổ: “Trần biên tập, thật ngượng, tôi tới chậm.”
Trần Sâm nhìn người đàn ông nắm cổ tay anh ta, xấu hổ đứng tại chỗ, nhìn đến Bạch Thù thay hắn giải vây, Trần Sâm mới có chút cứng ngắc gật đầu. Cũng đúng lúc này, người đàn ông buông lỏng cổ tay Trần biên tập, có chút hờ hững nói: “Tôi không thích động vật giống đực khác chạm vào cô gái tôi theo đuổi.”
Bạch Thù có loại cảm giác không dậy nổi xúc động.
Trần biên tập mí mắt giật giật: “Anh yên tâm, tôi có vợ con rồi.”
“Có vợ con tôi cũng lo lắng.” Sau đó, anh ta quay lại nhìn Bạch Thù: “Bạch Thù, tôi đi trước, lát sẽ tìm em.”
Bóng dáng anh ta ngày càng xa, Trần biên tập mới than thở cùng Bạch Thù: “Cái gì a…tôi còn tưởng rằng cô là bạn gái hắn, nói nửa ngày hóa ra hắn còn đang theo đuổi cô, còn chưa theo đuổi được mà đã có tính chiếm hữu cao như vậy. Tôi xem người này không hợp với cô đâu.”
Bạch Thù xấu hổ, không gật đầu cũng không lắc đầu, nói: “Trần biên tập, chúng ta đi nhanh thôi, bằng không Siren tỷ chắc chắn sẽ nổi điên.”
“Đúng đúng đúng! Chạy nhanh qua đó, cô không biết, sắc mặt Siren tỷ ban nãy khó coi tới chừng nào đâu! Cô cũng thật là, lần đầu tiên tham gia những buổi tiệc thế này mà lại đi muộn.”
Bạch Thù cúi đầu không cãi lại, dù sao cô cũng chỉ là một thực tập sinh, tiền bối nói cô như thế nào cô cũng chỉ có thể khiêm tốn nhận, đây là quy tắc.
Đêm nay Siren tỷ một thân váy cổ chữ V màu đỏ thẩm, khó có được dịp lộ ra bộ ngực trắng bóng cao ngất hấp dẫn vô số ánh nhìn của đám đàn ông.
Lúc Bạch Thù đi đến bên người Siren, chị ta đang cùng một người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui. Người đàn ông trẻ tuổi này tên Phương Vũ Thanh, Bạch Thù biết anh ta, cô từng chủ trì một yến hội buôn bán của công ty con tập đoàn Kỳ Hạ bọn họ, lúc ấy người đàn ông này chỉ xuất hiện trên sân khấu vài giây, nháy mắt hấp dẫn vô số tiếng thét chói tai của phụ nữ bên dưới. Nhưng mà người này năng lực cũng rất cao, nghe nói năm nay còn được bầu trong top 10 thanh niên trẻ xí nghiệp gia, không ít báo chí truyền thông tranh nhau đưa tin hắn, đài truyền hình của cô cũng nằm trong số đó.
Siren tỷ thấy Bạch Thù đi đến, đầu tiên là nhướn mày, sau đó lại tiếp tục cùng Phương Vũ Thanh nói chuyện với nhau.
Bạch Thù cùng Trần Sâm hai người lúng ta lúng túng đứng một bên, Phương Vũ Thanh nhìn đến cô và Trần Sâm đứng bên người Siren tỷ, thấp giọng nói: “Hai vị này là?”
Siren tỷ lúc này mới ngọt ngào tươi cười giới thiệu: “Hai vị này a…quên giới thiệu với Phương thiếu, một người là tổ trưởng tổ biên tập ở đài truyền hình - Trần Sâm, còn một người là thực tập sinh ở đài truyền hình - Bạch Thù. Tôi thấy cô ấy có vẻ lanh lợi nên mang theo để trau dồi kinh nghiệm.”
“Haha…Siren tỷ tâm tính thiện lương, hiện tại hậu bối có rất ít những cơ hội để trau dồi kiến thức như thế này.”
“Haha…đâu có, làm tiền bối nên nếu có khả năng thì giúp đỡ thôi, như vậy bọn họ tương lai mới có thể tự mình đảm đương một phía, phát triển sự nghiệp a.”
“Siren tỷ nói cũng đúng.” Phương Vũ Thanh tiếp tục cười hớ hớ nói.
Bạch Thù nghe hai người đối thoại có cảm giác sắp nôn ra, Siren tỷ này, trình độ không biết xấu hổ đã muốn vô địch vũ trụ! Bản lĩnh ăn nói lung tung đã muốn không ai địch nổi.
Phương Vũ Thanh mỉm cười, sau đó nhìn xuống đồng hồ nói với Siren tỷ: “Siren tỷ, tôi đi trước một chút.”
Đợi cho hắn đi rồi, Siren tỷ mới lộ ra gương mặt thật, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Bạch Thù: “Bạch Thù, lá gan cô thật sự là càng lúc càng lớn a!”
Bạch Thù nghe lời này, đầu có chút ẩn ẩn đau.
“Siren tỷ, thật xin lỗi.”
“Xin lỗi hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?!”
Ôi trời…đây thật giống lời kịch của phim thần tượng, không thể tưởng tượng được một bà cô chồng như thế cũng xem phim thần tượng, thậm chí bắt chước học thuộc làu lời kịch rồi vận dụng bên trọng cuộc sống, thật sự quá kinh hãi!
“Vâng vâng, Siren tỷ nói đúng.” Nói chuyện cùng chị ta, nếu có thể rút ngắn thời gian lỗ tai bị đầu độc thì cứ rút ngắn, Bạch Thù đã nắm vững cách sử dụng quy luật này.
“Hừ…cô theo tôi lại đây!”
Siren tỷ dẫn Bạch Thù xuyên qua các bàn tiệc ăn uống linh đình, vô số người, mặc kệ nam nữ già trẻ toàn bộ đều đem tầm mắt dừng trên người Bạch Thù. Dù sao mỹ nhân thì nhiều, nhưng cực phẩm vẫn là thiếu. Huống chi Bạch Thù là dạng cực phẩm khó gặp, không biết bao nhiêu nam nhân đánh chủ ý lên cô.
Đối với những ánh mắt này, Bạch Thù thấy nhưng không thể ngăn cũng chẳng thể trách, cho nên vẫn như trước bình tĩnh theo Siren tỷ đi xã giao.
Cũng không biết có phải hay không nhan sắc của cô có tác dụng, Siren tỷ kéo đến không ít hợp tác thương. Đối với tình huống này Siren tỷ vô cùng vừa lòng, khẩu khí nói chuyện với Bạch Thù cũng tốt lên không ít: “Bạch Thù a, tôi mang cô đến đây quả thật là quyết định đúng.”
Nghe lời nói này, Bạch Thù thật muốn lấy một khối bánh lớn chụp chết chị ta. Nhưng mà mình đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, Bạch Thù dù không muốn vẫn phải lựa chọn cúi đầu.
Thời gian trôi qua có chút lâu, Bạch Thù nói cũng không ít nên cảm thấy có chút khát nước, liền bảo phục vụ đem một ly nước chanh tới giúp cô. Người phục vụ rất nhanh chóng đem ly nước chanh đưa tới, Bạch Thù mỉm cười cầm nước chanh xoay người, chuyện bi kịch cứ thế xảy ra.
Bạch Thù không nghĩ tới vừa xoay người đã đụng phải một người nào đó, kết quả là nước chanh trong tay cô hoàn hảo hắt lên trên quần áo người nọ, nước chanh dọc theo quần áo chảy xuống, nháy mắt trên sàn nhà đã có một vũng nước.
Bạch Thù nhìn cũng không thèm nhìn liền trực tiếp đưa ra khăn tay thay người nọ lau, lau chưa được hai cái, bàn tay hữu lực liền đè cổ tay cô lại.
“Đủ.” Thanh âm mang theo một tia ẩn nhẫn.
Bạch Thù lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện cô lau đến phần đũng quần của tên đàn ông ấy. Sau đó, cô mới phát hiện biểu tình những người xung quanh có chút quỷ dị.
Hắn lại bình tĩnh lấy điện thoại ra, chìa thời gian cho cô xem: “Tôi không lừa em.”
Bạch Thù theo sau kêu rên một tiếng, trong lòng gấp đến độ muốn giơ chân: Xong đời, cô xong đời! Cô vốn bị bà già kia ghét rồi, bây giờ còn đến yến hội trễ, phạm vào sai lầm mà bà già dó dặn đi dặn lại ngàn vạn lần.
Bạch Thù không dám tưởng tượng tiếp, bởi vì cô thấy tương lai nào cũng đều là bị đại đao sắc bén kề sát ngay cổ.
“Bạch Thù, không có việc gì, đừng lo muộn bữa tiệc.” Hắn an ủi Bạch Thù đang tái nhợt cả mặt mũi.
“Cái gì, đó là công việc của tôi a, muộn việc còn bảo tôi không lo?!”
Người nọ có lẽ là bị Bạch Thù dọa sợ, nhất thời hóa đá một bên, sau đó, gió thổi qua cũng chẳng thấy nhúc nhích. Hồi lâu, anh ta mới gật gật đầu: “Phải, tôi không lo đi làm muộn.”
Bạch Thù không nói gì thở dài, nhìn một đống giày hiệu, lại liếc đến chiếc ô tô sang trọng mình đang ngồi, trong lòng yên lặng oán niệm, vị này là phú nhị đại, cô cùng hắn so đo làm chi? Chẳng phải là giống như tự tát mình một bạt tai hay sao?
“Vậy mau tới đó a, dù muộn cũng có nhiều loại.” Bạch Thù ủy khuất. Aiz…nếu ban đầu cô không đi giày cao gót mà đi giày đế bằng nói không chừng sẽ không có chuyện này xảy ra, sẽ không đến muộn…
“Hử…được.” Anh ta đại khái là vẫn không theo kịp tốc độ thay đổi cảm xúc của Bạch Thù, máy móc trả lời một câu.
Anh ta bắt đầu lái xe, Bạch Thù tùy tiện rút một cái túi to phía sau xe, lấy đôi giày bên trong ra đi vào. Loại tình huống này, Bạch Thù không có chút hứng thú đi nhìn, cũng may đôi giày màu café, cô tùy tiện mang vào cũng hợp với chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Xe cuối cùng cũng chạy đến khách sạn Đỉnh Thiên, nhân viên bãi đậu xe thấy, lập tức đem xe của anh ta chạy đi gửi, bọn họ hai người lập tức đi đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Dọc theo đường đi, trong lòng Bạch Thù cảm thấy kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào cô lại không thể nói rõ.
Thật vất vả mới đến được trước cửa đại sảnh yến hội, ngay sau đó có một người hướng Bạch Thù chạy vội tới. Người này không xa lạ đối với Bạch Thù, biên tập phân lượng Trần Sâm ở đài truyền hình cô đang thực tập.
Trần Sâm nhìn thấy Bạch Thù như nhìn thấy người đến cứu nạn: “Bà cô của tôi ơi…cô cuối cũng cũng đến, cô không biết Siren tỷ tức giận bao nhiêu đâu. Nhanh chút, nhanh chút!” Nói xong liền muốn kéo Bạch Thù đi, nhưng chưa kịp đụng đến cổ tay cô, liền bị một bàn tay khác chụp lại giữa không trung.
Bạch Thù bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, nhìn biên tập Trần Sâm vẻ mặt xấu hổ: “Trần biên tập, thật ngượng, tôi tới chậm.”
Trần Sâm nhìn người đàn ông nắm cổ tay anh ta, xấu hổ đứng tại chỗ, nhìn đến Bạch Thù thay hắn giải vây, Trần Sâm mới có chút cứng ngắc gật đầu. Cũng đúng lúc này, người đàn ông buông lỏng cổ tay Trần biên tập, có chút hờ hững nói: “Tôi không thích động vật giống đực khác chạm vào cô gái tôi theo đuổi.”
Bạch Thù có loại cảm giác không dậy nổi xúc động.
Trần biên tập mí mắt giật giật: “Anh yên tâm, tôi có vợ con rồi.”
“Có vợ con tôi cũng lo lắng.” Sau đó, anh ta quay lại nhìn Bạch Thù: “Bạch Thù, tôi đi trước, lát sẽ tìm em.”
Bóng dáng anh ta ngày càng xa, Trần biên tập mới than thở cùng Bạch Thù: “Cái gì a…tôi còn tưởng rằng cô là bạn gái hắn, nói nửa ngày hóa ra hắn còn đang theo đuổi cô, còn chưa theo đuổi được mà đã có tính chiếm hữu cao như vậy. Tôi xem người này không hợp với cô đâu.”
Bạch Thù xấu hổ, không gật đầu cũng không lắc đầu, nói: “Trần biên tập, chúng ta đi nhanh thôi, bằng không Siren tỷ chắc chắn sẽ nổi điên.”
“Đúng đúng đúng! Chạy nhanh qua đó, cô không biết, sắc mặt Siren tỷ ban nãy khó coi tới chừng nào đâu! Cô cũng thật là, lần đầu tiên tham gia những buổi tiệc thế này mà lại đi muộn.”
Bạch Thù cúi đầu không cãi lại, dù sao cô cũng chỉ là một thực tập sinh, tiền bối nói cô như thế nào cô cũng chỉ có thể khiêm tốn nhận, đây là quy tắc.
Đêm nay Siren tỷ một thân váy cổ chữ V màu đỏ thẩm, khó có được dịp lộ ra bộ ngực trắng bóng cao ngất hấp dẫn vô số ánh nhìn của đám đàn ông.
Lúc Bạch Thù đi đến bên người Siren, chị ta đang cùng một người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui. Người đàn ông trẻ tuổi này tên Phương Vũ Thanh, Bạch Thù biết anh ta, cô từng chủ trì một yến hội buôn bán của công ty con tập đoàn Kỳ Hạ bọn họ, lúc ấy người đàn ông này chỉ xuất hiện trên sân khấu vài giây, nháy mắt hấp dẫn vô số tiếng thét chói tai của phụ nữ bên dưới. Nhưng mà người này năng lực cũng rất cao, nghe nói năm nay còn được bầu trong top 10 thanh niên trẻ xí nghiệp gia, không ít báo chí truyền thông tranh nhau đưa tin hắn, đài truyền hình của cô cũng nằm trong số đó.
Siren tỷ thấy Bạch Thù đi đến, đầu tiên là nhướn mày, sau đó lại tiếp tục cùng Phương Vũ Thanh nói chuyện với nhau.
Bạch Thù cùng Trần Sâm hai người lúng ta lúng túng đứng một bên, Phương Vũ Thanh nhìn đến cô và Trần Sâm đứng bên người Siren tỷ, thấp giọng nói: “Hai vị này là?”
Siren tỷ lúc này mới ngọt ngào tươi cười giới thiệu: “Hai vị này a…quên giới thiệu với Phương thiếu, một người là tổ trưởng tổ biên tập ở đài truyền hình - Trần Sâm, còn một người là thực tập sinh ở đài truyền hình - Bạch Thù. Tôi thấy cô ấy có vẻ lanh lợi nên mang theo để trau dồi kinh nghiệm.”
“Haha…Siren tỷ tâm tính thiện lương, hiện tại hậu bối có rất ít những cơ hội để trau dồi kiến thức như thế này.”
“Haha…đâu có, làm tiền bối nên nếu có khả năng thì giúp đỡ thôi, như vậy bọn họ tương lai mới có thể tự mình đảm đương một phía, phát triển sự nghiệp a.”
“Siren tỷ nói cũng đúng.” Phương Vũ Thanh tiếp tục cười hớ hớ nói.
Bạch Thù nghe hai người đối thoại có cảm giác sắp nôn ra, Siren tỷ này, trình độ không biết xấu hổ đã muốn vô địch vũ trụ! Bản lĩnh ăn nói lung tung đã muốn không ai địch nổi.
Phương Vũ Thanh mỉm cười, sau đó nhìn xuống đồng hồ nói với Siren tỷ: “Siren tỷ, tôi đi trước một chút.”
Đợi cho hắn đi rồi, Siren tỷ mới lộ ra gương mặt thật, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Bạch Thù: “Bạch Thù, lá gan cô thật sự là càng lúc càng lớn a!”
Bạch Thù nghe lời này, đầu có chút ẩn ẩn đau.
“Siren tỷ, thật xin lỗi.”
“Xin lỗi hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?!”
Ôi trời…đây thật giống lời kịch của phim thần tượng, không thể tưởng tượng được một bà cô chồng như thế cũng xem phim thần tượng, thậm chí bắt chước học thuộc làu lời kịch rồi vận dụng bên trọng cuộc sống, thật sự quá kinh hãi!
“Vâng vâng, Siren tỷ nói đúng.” Nói chuyện cùng chị ta, nếu có thể rút ngắn thời gian lỗ tai bị đầu độc thì cứ rút ngắn, Bạch Thù đã nắm vững cách sử dụng quy luật này.
“Hừ…cô theo tôi lại đây!”
Siren tỷ dẫn Bạch Thù xuyên qua các bàn tiệc ăn uống linh đình, vô số người, mặc kệ nam nữ già trẻ toàn bộ đều đem tầm mắt dừng trên người Bạch Thù. Dù sao mỹ nhân thì nhiều, nhưng cực phẩm vẫn là thiếu. Huống chi Bạch Thù là dạng cực phẩm khó gặp, không biết bao nhiêu nam nhân đánh chủ ý lên cô.
Đối với những ánh mắt này, Bạch Thù thấy nhưng không thể ngăn cũng chẳng thể trách, cho nên vẫn như trước bình tĩnh theo Siren tỷ đi xã giao.
Cũng không biết có phải hay không nhan sắc của cô có tác dụng, Siren tỷ kéo đến không ít hợp tác thương. Đối với tình huống này Siren tỷ vô cùng vừa lòng, khẩu khí nói chuyện với Bạch Thù cũng tốt lên không ít: “Bạch Thù a, tôi mang cô đến đây quả thật là quyết định đúng.”
Nghe lời nói này, Bạch Thù thật muốn lấy một khối bánh lớn chụp chết chị ta. Nhưng mà mình đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, Bạch Thù dù không muốn vẫn phải lựa chọn cúi đầu.
Thời gian trôi qua có chút lâu, Bạch Thù nói cũng không ít nên cảm thấy có chút khát nước, liền bảo phục vụ đem một ly nước chanh tới giúp cô. Người phục vụ rất nhanh chóng đem ly nước chanh đưa tới, Bạch Thù mỉm cười cầm nước chanh xoay người, chuyện bi kịch cứ thế xảy ra.
Bạch Thù không nghĩ tới vừa xoay người đã đụng phải một người nào đó, kết quả là nước chanh trong tay cô hoàn hảo hắt lên trên quần áo người nọ, nước chanh dọc theo quần áo chảy xuống, nháy mắt trên sàn nhà đã có một vũng nước.
Bạch Thù nhìn cũng không thèm nhìn liền trực tiếp đưa ra khăn tay thay người nọ lau, lau chưa được hai cái, bàn tay hữu lực liền đè cổ tay cô lại.
“Đủ.” Thanh âm mang theo một tia ẩn nhẫn.
Bạch Thù lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện cô lau đến phần đũng quần của tên đàn ông ấy. Sau đó, cô mới phát hiện biểu tình những người xung quanh có chút quỷ dị.