Tinh thần tốt trở lại, Cao Văn vươn người một cái đứng bật dậy, cậu nhìn sắc trời tối om nói với Lam Thiên:
- Cũng tối rồi, cậu mau gọi cho Diệc Phàm nói cậu ấy đến đây rồi chúng ta cùng về...
Lời chưa dứt mà bên tai Cao văn đã vang lên tiếng trống bụng quen thuộc, cậu đánh mắt về thân cây gần đó ngay lập tức liền thấy mái tóc vang nổi bật trong bụng tối, Diệc Phàm ngồi xổm dưới đất hai tay ôm bụng, đầu cúi thấp xuống.
- Diệc Phàm, sao cậu lại ngồi đó? - Cao Văn ngạc nhiên nhìn cậu, chân bước nhanh tới.
Diệc Phàm nghe tiếng cậu liền đứng bật dậy, bối rối không biết nói sao, thấy Tử Nguyệt đang cố giảm sự hiện diện đến mức thấp nhất liền túm lấy nó rồi ra, cười hì hì nói:
- Ra là hai cậu cũng ở đây. Công nhận Tử Nhật hay thiệt, cậu ta nói muốn đi dạo cùng tớ ai ngờ đi một hồi lại tới chỗ hai cậu a.
Tử Nguyệt nhìn Diệc Phàm nói dối mà mồ hôi đổ đầy người, nó lấy tay chỉ vào mình, miệng không sao mở lời. Cái gì chứ? Sao tự dưng lại nhớ đến sự hiện diện của nó làm gì? Một người ngoài như nó đột nhiên xuất hiện ở đây còn vô tình biết được bí mật về thân thể của người nắm giữ quyền sinh sát trong trường thật sự rất là nguy hiểm nha. Tử Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn Cao Văn, vừa nhìn thấy nó liền cầu mong bản thân nhìn nhằm. cao văn đang híp mắt nhìn nó, ánh mắt giống hệt mấy tên phản diện đang xem xét có nên diệt khẩu kẻ biết được bí mật của mình hay không. Tử Nguyệt hoảng loạn xua tay nói:
- Tôi không biết gì hết!
Lời vừa thốt ra không chỉ nó mà ngay cả Diệc Phàm cũng muốn lôi nó ra đánh, nói như vậy không phải lạy ông tôi ở bụi này rồi sao? Quá ngu ngốc.
Lam Thiên buồn cười nhìn nó. Nhóc này đúng là thú vị. Vẻ mặt hoảng loạn, xoắn xuýt đó có chút đáng yêu.
Cao Văn thu hồi ánh mắt, phì cười nhìn bọn họ:
- KHông cần phải hoảng lên thế. Tớ chẳng định làm gì hai người đâu.
Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn cậu, Diệc Phàm cũng thế. Cao Văn lần đầu bị nhìn như thế đành kéo Lam Thiên đang ngồi trên ghế, vỗ ngực nói:
- Tớ lấy danh dự của Lam Thiên ra hứa!
- Này, sao lại lấy danh dự của tớ?
- Vì họ không tin tớ đành thôi! - Cao Văn nhún vai nói.
Cậu vốn chỉ tính đùa thôi ai ngờ hai người kia một chút còn không để mặt mũi cho cậu, vẻ mặt tin tưởng gật đầu nói:
- Cái này còn tin được!
- Hai người... - Cao Văn cười méo xệch. Cậu không đáng tin vậy sao? Rõ ràng cậu rất tốt mà, ngoài trừ thỉnh thoảng suy nghĩ xấu xa một chút thì bình thường rất đáng tin tưởng nha.
- Ha... - Âm thanh tiếng cười khe khẽ vang lên trong chốc lát nhanh chóng thu hút ánh nhìn của ba người còn lại.
Ba người tập trung ánh mắt lên chàng trai băng có mái tóc màu hồng. Lam Thiên đưa tay lên che âm thanh tiếng cười vang ra, khi cậu bỏ tay xuống khóe miệng vẫn còn nâng lên một đường cong làm khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trở nên tươi sáng rạng ngời vô cùng thu hút. Diệc Phàm và Cao Văn chỉ hơi bất ngờ một chút dù sao họ cũng đã nhiều lần thấy Lam Thiên cười nhưng Tử Nguyệt thì khác. Nó ngẩn ngơ nhìn cậu. Nó được chiêm ngưỡng thần tượng số một trong lòng con dân Quang Vân cười, khuôn mặt không iểu cảm đó thế mà lại cười. Mai nó có nên đi mua một tờ vé số không nhỉ? Biết đâu trúng giải độc đắc thì có thể nhanh chóng rời đi rồi. Cái này đáng thử nha.
Cao Văn thấy bộ dáng ngơ ngác, hai mắt dán lên người Lam Thiên không rời của nó liền nở nụ cười bất hảo, huých huých tay Lam Thiên trêu chọc:
- Cậu vừa bắn trúng một trái tim non nớt nữa rồi đấy. Có muốn tin giả thành thật không?
- Cậu đừng đùa! - Lam Thiên lạnh mắt nhìn cậu. Đó là lý do cậu chẳng bao giờ muốn cười trước mặt người ngoài. Cho nên mới nó Lam Thiên cậu không phải là không cười được mà chỉ là do tác động ngoại cảnh.
Diệc Phàm nghe không hiểu các cậu nói cái gì liền nhao nhao hỏi:
- Hai cậu đang nói cái gì thế? Cái gì mà tin giả thành thật? Bộ trong kí túc xá có tin gì mà tớ không biết sao?
- Bí mật! - Cao Văn đưa ngón trỏ lên trước miệng, cười thần bí nói.
- Bí mật gì chứ? Tử Nhật, cậu có biết không? - Diệc Phàm lay người Tử Nguyệt khỏi.
- Hả? - Tử Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, hồn nó mới về chưa kịp nhập hoàn toàn vào xác nên tinh thần còn chưa ổn định. - Anh hỏi cái gì cơ?
- Cậu có biết tin đồn trong kí túc xá gần đây không?
- Tin đồn. Anh là đang hỏi tin đồn nam sinh trong phòng 301 gặp khi ngủ gặp ác mộng chỉ có ôm chăn ngủ từ nhỏ đến giờ mới ngủ được hay là tin nam sinh phòng 217 dũng cảm tỏ tình qua loa phát thanh của trường bị người ta ném giày vào mặt hay... - Tử Nguyệt hăng say nói. Không phải là vì nó nhiều chuyện mà biết nhiều vậy đâu toàn là do có người bạn cùng phòng thích hóng hớt thôi.
- Dừng lại! Toàn tin đồn nhảm, chẳng có gì hay! - Diệc Phàm phồng má nói, cậu đưa mắt nhìn Lam Thiên và Cao Văn. - Hai cậu đang nói đến mấy tin đồn này?
- Có lẽ vậy! - Cao Văn cười cười không nói rõ. Lam Thiên ở bên lườm cậu một cái lạnh người.
- Này, tớ đói! - Diệc Phàm ủ rũ ôm bụng nói.
- Tớ biết! Bụng cậu kêu rất to. - Lam Thiên dùng nét mặt không cảm xúc nói. - Chúng ta đi ăn gì đó rồi về!
- Đi ăn thịt nướng! Tớ muốn ăn thịt nướng! - Diệc Phàm hào hứng giơ tay hét to.
- Được. - Lam Thiên gật nhẹ đầu.
- Vậy, ba anh đi ăn vui vẻ. Tôi về trước! - Tử Nguyệt nói. Ba người họ chuẩn bị đi rồi nó cũng nên về thôi.
- Cậu không đi cùng sao? Đi ăn thịt nướng rất vui đó. - Diệc Phàm chớp mắt nhìn nó nói. - Hơn nữa thịt nướng còn rất ngon. Miếng thịt màu vàng nâu bóng mượt, hương thơm len lỏi vào mũi, mùi hương kích thích vị giác, cắn một miếng, thịt dai dai mềm mềm, nước thịt mang theo hương vị mằn mặn, ngòn ngọt tràn ngập trong khoang miệng... - Diệc Phàm vừa nói, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, tay đưa lên chùi chùi nơi khóe miệng. - Rất rất ngon luôn.
Dưới tác động của thanh niên có tâm hồn ăn uống, Tử Nguyệt đứng sững người, thị, khứu, vị giác bị tác động. Nó như thấy được miếng thịt nướng ngon miệng, mùi hương quyến rũ, hương vị hấp dẫn mà Diệc Phàm nói đến. Vừa mới sa vào tưởng tượng Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu, đưa hai tay xua đi cái hình ảnh gắn trên đỉnh đâu. Không được! Nó không thể bị dụ dỗ dễ vậy được. Nó phải cách xa ba phần tử nguy hiểm này càng xa càng tốt. Có như vậy mới có thể an toàn vượt qua một năm học mà không có rắc rối nào. Hừm, đó mới là quyết định đúng đắn... nhưng mà... từ chịu giờ nó chưa có gì bỏ bụng cả... mà Diệc Phàm miêu tả quá chân thật... nó vừa nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy...
Ọt. Trước khi Tử Nguyệt kịp đến hai từ mà nó cố gắng đè nén thì bụng đã bất bình lên tiếng thu hút ánh mắt của ba chàng trai. Phừng một cái, cả mặt nó đỏ hơi cả quả cà chua, Tử Nguyệt cúi gầm mặt không dám đối diện với ba người kia, thật là xấu hổ. Mất hết cả mặt mũi rồi.
Ba chàng trai bị âm thanh thành thực kia chọc cho ngây người một lúc. Lam Thiên là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vẻ mặt cậu thản nhiên tỏ vẻ không hề để ý đến chuyện vừa rồi, hắng giọng nói:
- Cậu đi cùng đi. Thêm một người cũng không sao!
Tử Nguyệt vừa nghe thấy liền lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Không... không cần đâu... tôi...
- Này, Tử Nhật! Cậu cứ thể mà từ chối đại nhân đây là không ổn đâu! - Cao Văn tiến lại gần, khoát tay lên vai nó một cách thân thiết nói. - Cậu phải suy nghĩ thật kĩ nha. Lam Thiên đã lâu rồi mới mở lời mời người khác, cậu vậy mà lại dám từ chối cậu ấy. Tôi thật sự không muốn kí túc xá của chúng ta lại mất đi một người đâu!
- Mất... mất đi một người? - Tử Nguyệt cứng ngắc chuyển ánh mắt nhìn gương mặt tươi cười sát bên. Hội trưởng à, cái anh đang nói hi vọng không phải là cái tôi đang nghĩ.
Cao Văn nháy mắt với Diệc Phàm một cái, anh chàng ngày thường ngây ngây ngốc ngốc như đứa trẻ chưa lớn lại nhanh chóng bắt được ý nghĩa của cái nháy mắt kia. Diệc Phàm liền làm vẻ mặt bừng hiểu kêu lên một tiếng:
- A, cậu là nói đến cái vụ của anh năm ba kia đúng không! Cái anh muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài năng có tài năng chỉ tiếc... ai tương lai tươi sáng vậy mà... nhưng cũng tại anh ta dám từ chối lời đề nghị của Lam Thiên thôi... đáng tiếc, thật đáng tiếc. - Diệc Phàm khoanh tay nói, còn thở dài một hơi cảm khái. Lời nói lấp lửng đủ để người khác suy nghĩ lệch lạc. Diệc Phàm cũng gác tay lên vai Tử Nguyệt, vẻ mặt vô cùng " chân thành" nói. - Tử Nhật, cậu là một thanh niên tốt, tôi thật sự không muốn cậu vì hành động của mình lúc này mà đánh mất bản thân.
Đánh mất bản thân? Hội phó, anh đang cố chứng thực suy nghĩ của tôi đúng không? Tử Nguyệt cứng ngắc xoay đầu nhìn hai người thổi hơi lạnh bên tai, luồng khí lạnh khác từ dưới chân truyền lên làm nó như bị đóng băng không sao nhúc nhích được, da gà da vịt nổi đầy người, mặc áo hai ba lớp mà nó vẫn thấy rét lạnh, làn da trắng hồng phút chốc trắng bệch, một lần nữa cứng ngắc chuyển ánh mắt lên người con trai đứng dưới ánh đèn đường mơ ảo. Mái tóc hồng vuốt ngược để lộ phần trán cao, phô bày khuôn mặt đẹp không góc chết, dáng người cao gầy rắn chắc khoác bộ vest đen mang khí chất vương giả, quanh người tỏa ánh hào quang không thể lẫn vào đâu, nhìn là biết người đi đến đâu mang ánh sáng đến đó, khiến người người ngưỡng mộ nhưng... trong mắt của Tử Nguyệt, người vừa bị hai tên xấu xa tẩy não thì Lam Thiên lúc này chẳng khác nào một tên mafia, đặc biệt là đôi mắt lạnh làm người khác phải run sợ không dám nhìn thẳng vào, nhìn thế nào cũng giống mấy tên phản diện trong anime. Tóm lại đó là hình tượng tốt đẹp của Lam Thiên mà Tử Nguyệt vừa mới có xoạt một cái tan biến.
Lam Thiên cau mày nhìn hai tên bạn đang cười cười đứng bên cạnh Tử Nguyệt. Hai cái tên này rốt cuộc có biết mình vừa làm gì không hả? Vậy mà dám lôi cậu ra trêu chọc, hoàn toàn bôi đen hình tượng của cậu. Đúng là cho dù là bạn thân thì cũng không nên quá nhân từ, nhường cho họ lấn tới. Cậu thế mà dễ dãi với Cao Văn và Diệc Phàm quá rồi. Lam Thiên đánh mắt quả tên nhóc đang nhìn với ánh mắt vừa cảnh giác vừa sợ sệt, bên tai như vang lên âm thanh đổ vỡ. Ánh mắt đó là sao chứ? Chỉ vài lời nói mà đã tin ngay, là do cậu nhìn đáng sợ hay cậu ta quá tin người. Lam Thiên nhích bước chân tới:
- Cậu...
Lam Thiên vừa dịch chuyển Tử Nguyệt đã vội vàng lùi lại hai bước, cả người thẳng tấp vội vàng nói:
- Tôi sẽ đi! Chắc chắn!
Lam Thiên làm vẻ mặt không còn gì để nói nữa rồi. Cao Văn và Diệc Phàm, hai kẻ xấu xa lại tỏ ra tách biệt với bầu không khí quỷ dị do mình tạo ra, thản nhiên ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt cảm thán:" Bầu trời đêm nay đẹp thật!".
- Hai cậu... - Lam Thiên nghiến răng.
Và sau đó...
Bốn người đến một quán thịt nướng truyền thống, nhìn bên ngoài có vẻ cũ kĩ lâu đời mà đích thực là vậy, cứ nhìn cái biển to đùng với nét viết rồng bay phượng múa của thư pháp "Thịt nướng gia truyền" là biết. Từ bên ngoài mà Diệc Phàm và Tử Nguyệt đã ngửi thấy mùi hương quyến rũ lòng người, lôi kéo nước miếng dâng trào, khóe miệng sắp trào ra chất lỏng trong suốt. Khụ, cần phải thông cảm cho hai người bọn họ, một tên phàm ăn và một tên da bụng sắp dính da lưng, phản ứng đó là hoàn toàn bình thường. Lam Thiên vén màn bước vào trước, ba người nối gót theo sau. Bên trong quán thịt cũ kĩ là một không gian sáng sủa, mùi thịt tràn ngập trong quán, mùi hương đậm đà, hấp dẫn. Khác với bên ngoài lạnh lẽo, bên trong quán vô cùng đông vui náo nhiệt, khách rất đông, bàn nào cũng năm sáu người. Người phục vụ là một thanh niên chừng hai mấy, đầu quấn khăn trắng, nét mặt tươi cười thân thiệt, niềm nở nói chuyện với khách. Một không gian vô cùng ấm áp. Vừa nhác thấy bọn họ, người phục vụ tên Gia Vĩ liền nồng nhiệt tiếp đón:
- Lâu rồi mới thấy bọn em đến đấy. Mau mau vào, anh đây ngày nào cũng để dành chỗ mòn mỏi chờ ba người các em, sắp hóa thành hòn vọng phu luôn rồi.
- Ba hoa! Rõ ràng tuần trước bọn em mới đến đây! Với lại ai là phu của anh mà hòn vọng phu chứ! Lạnh hết cả người! - Diệc Phàm bĩu môi nói.
- Các em phải biết phối hợp chứ! Anh đang cố xảy dựng bầu không khí gia đình thân thương đó! - Gia Vĩ chống hông nói.
- Bọn em chẳng rảnh nghe anh nói xàm đâu. Mau đem thịt lên đi! - Cao Văn đi ngang qua anh, tay chụp lên mặt anh đẩy ngược ra sau mở đường cho ba người còn lại bước qua.
Gia Vĩ vuốt khuôn mặt nhăn nhó:
- Đám nhóc không biết kính trọng người lớn tuổi gì cả!
Bốn người ngồi yên vị tại một cái bàn góc quán, Tử Nguyệt ngồi cạnh Diệc Phàm, Cao Văn và Lam Thiên ngồi cạnh nhau. Nó ngồi đối diện Lam Thiên, Diệc Phàm ngồi đối diện Cao Văn. Tử Nguyệt nhìn quanh quán, một không gian rất bình dân, giản dị, lại quan sát ba quý công tử tỏ vẻ thân thuộc với quán, nhìn cũng không thể nhìn ra loại người như bọn họ lại đến một nơi như thế này.
- Các anh... thường đến đây lắm sao?
- Hả? Đúng vậy! Tuần nào cũng đến hết! - Diệc Phàm gật đầu nói.
- Thật khó tin!
- Sao khó tin? Chẳng lẽ bọn tôi không được đến sao? - Cao Văn cười cười hỏi.
- Không phải vậy... chỉ là...
- Lam Thiên! - Tiếng gọi của Gia Vĩ cắt ngang lời nói của nó. - Ba con anh vẫn còn bận vài khách. Em xuống lấy thịt và dụng cụ nướng lên dùm anh đi! - Gia Vĩ cầm đĩa thịt nói.
Lam Thiên cũng không phàn nàn gì mà tự giác đứng lên đi ra sau quán. Tử Nguyệt không hiểu hỏi:
- Vậy cũng được à?
- Ừ. Thỉnh thoảng như thế. Dù sao cũng quen thuộc mà. - Diệc Phàm nói.
- Cậu đừng nhìn Lam Thiên như thế mà nghĩ cậu ấy là đại thiếu gia có kẻ hầu người hạ. Lam Thiên là chàng trai vô cùng độc lập, giỏi việc nước đảm đang việc nhà, từ nhỏ đến lớn công việc nhà, một ngày ba bữa đều là cậu ấy lo. Là người đàn ông cần được liệt vào sách đỏ! - Cao Văn giơ ngón cái nói. Cậu đang nỗ lực nâng cao hình tượng Lam Thiên. Cậu came thấy mình là người bạn vô cùng tốt.
- Anh ta? - Tử Nguyệt tưởng tưởng kí túc xá trưởng đại nhân đeo tạp dề, cầm máy hụt bụi... khụ, cảm thấy không ổn lắm thì phải. Nó dị dị thế nào ấy. Tử Nguyệt xua ngay hình ảnh kì quái trong đầu hỏi tiếp. - Vậy mẹ anh ấy không làm gì sao?
- Có chứ! Dì ấy làm một công việc vô cùng vĩ đại! - Diệc Phàm quơ tay nói.
- Công việc vô cùng vĩ đại! - Tử Nguyệt chăm chú chờ cậu nói tiếp. Lúc nãy nghe cậu miêu tả nó đã có ân tượng tốt về người phụ nữ đó.
- Ăn, ngủ, chơi! - Diệc Phàm trịnh trọng nói.
- Hả? - Tử Nguyệt há mồm không nói nên lời.- Đó... là công việc vô cùng quan trọng sao?
- Đương nhiên rồi. Đó là ba hoạt động không thể thiếu của con người, vô cùng quan trọng và vĩ đại. - Diệc Phàm gật đầu nói. Cao Văn ở bên che miệng cười.
Lại có một cái gì đó tan vỡ trong nó. Thế giới này đúng là không dễ nhìn thấu mà.
Lam Thiên bưng đĩa thịt và vỉ nướng lên, quan sát sắc mặt của ba người rồi hỏi:
- Đang nói chuyện gì đó?
- Chúng tớ đang kiểm điểm lại thế giới quan của mình. - Cao Văn cố nén cười nói.
- Thế giới quan? Vậy nét mặt của cậu ta là sao? - Lam Thiên đánh mắt về Tử Nguyệt, bộ dạng ủ rũ khó nói.
- KHông có gì đâu. Cậu ấy đang cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không thể sánh với chàng trai hoàn mĩ là cậu đấy mà. Ai, người con trai nào biết về cậu đều cảm thấy vậy thôi, trái tim con người dễ tan vỡ lắm, nhất là mấy cậu con trai yếu ớt như cậu ta. - Cao văn nhấp một ngụm trà nói.
**********************
- Cũng tối rồi, cậu mau gọi cho Diệc Phàm nói cậu ấy đến đây rồi chúng ta cùng về...
Lời chưa dứt mà bên tai Cao văn đã vang lên tiếng trống bụng quen thuộc, cậu đánh mắt về thân cây gần đó ngay lập tức liền thấy mái tóc vang nổi bật trong bụng tối, Diệc Phàm ngồi xổm dưới đất hai tay ôm bụng, đầu cúi thấp xuống.
- Diệc Phàm, sao cậu lại ngồi đó? - Cao Văn ngạc nhiên nhìn cậu, chân bước nhanh tới.
Diệc Phàm nghe tiếng cậu liền đứng bật dậy, bối rối không biết nói sao, thấy Tử Nguyệt đang cố giảm sự hiện diện đến mức thấp nhất liền túm lấy nó rồi ra, cười hì hì nói:
- Ra là hai cậu cũng ở đây. Công nhận Tử Nhật hay thiệt, cậu ta nói muốn đi dạo cùng tớ ai ngờ đi một hồi lại tới chỗ hai cậu a.
Tử Nguyệt nhìn Diệc Phàm nói dối mà mồ hôi đổ đầy người, nó lấy tay chỉ vào mình, miệng không sao mở lời. Cái gì chứ? Sao tự dưng lại nhớ đến sự hiện diện của nó làm gì? Một người ngoài như nó đột nhiên xuất hiện ở đây còn vô tình biết được bí mật về thân thể của người nắm giữ quyền sinh sát trong trường thật sự rất là nguy hiểm nha. Tử Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn Cao Văn, vừa nhìn thấy nó liền cầu mong bản thân nhìn nhằm. cao văn đang híp mắt nhìn nó, ánh mắt giống hệt mấy tên phản diện đang xem xét có nên diệt khẩu kẻ biết được bí mật của mình hay không. Tử Nguyệt hoảng loạn xua tay nói:
- Tôi không biết gì hết!
Lời vừa thốt ra không chỉ nó mà ngay cả Diệc Phàm cũng muốn lôi nó ra đánh, nói như vậy không phải lạy ông tôi ở bụi này rồi sao? Quá ngu ngốc.
Lam Thiên buồn cười nhìn nó. Nhóc này đúng là thú vị. Vẻ mặt hoảng loạn, xoắn xuýt đó có chút đáng yêu.
Cao Văn thu hồi ánh mắt, phì cười nhìn bọn họ:
- KHông cần phải hoảng lên thế. Tớ chẳng định làm gì hai người đâu.
Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn cậu, Diệc Phàm cũng thế. Cao Văn lần đầu bị nhìn như thế đành kéo Lam Thiên đang ngồi trên ghế, vỗ ngực nói:
- Tớ lấy danh dự của Lam Thiên ra hứa!
- Này, sao lại lấy danh dự của tớ?
- Vì họ không tin tớ đành thôi! - Cao Văn nhún vai nói.
Cậu vốn chỉ tính đùa thôi ai ngờ hai người kia một chút còn không để mặt mũi cho cậu, vẻ mặt tin tưởng gật đầu nói:
- Cái này còn tin được!
- Hai người... - Cao Văn cười méo xệch. Cậu không đáng tin vậy sao? Rõ ràng cậu rất tốt mà, ngoài trừ thỉnh thoảng suy nghĩ xấu xa một chút thì bình thường rất đáng tin tưởng nha.
- Ha... - Âm thanh tiếng cười khe khẽ vang lên trong chốc lát nhanh chóng thu hút ánh nhìn của ba người còn lại.
Ba người tập trung ánh mắt lên chàng trai băng có mái tóc màu hồng. Lam Thiên đưa tay lên che âm thanh tiếng cười vang ra, khi cậu bỏ tay xuống khóe miệng vẫn còn nâng lên một đường cong làm khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trở nên tươi sáng rạng ngời vô cùng thu hút. Diệc Phàm và Cao Văn chỉ hơi bất ngờ một chút dù sao họ cũng đã nhiều lần thấy Lam Thiên cười nhưng Tử Nguyệt thì khác. Nó ngẩn ngơ nhìn cậu. Nó được chiêm ngưỡng thần tượng số một trong lòng con dân Quang Vân cười, khuôn mặt không iểu cảm đó thế mà lại cười. Mai nó có nên đi mua một tờ vé số không nhỉ? Biết đâu trúng giải độc đắc thì có thể nhanh chóng rời đi rồi. Cái này đáng thử nha.
Cao Văn thấy bộ dáng ngơ ngác, hai mắt dán lên người Lam Thiên không rời của nó liền nở nụ cười bất hảo, huých huých tay Lam Thiên trêu chọc:
- Cậu vừa bắn trúng một trái tim non nớt nữa rồi đấy. Có muốn tin giả thành thật không?
- Cậu đừng đùa! - Lam Thiên lạnh mắt nhìn cậu. Đó là lý do cậu chẳng bao giờ muốn cười trước mặt người ngoài. Cho nên mới nó Lam Thiên cậu không phải là không cười được mà chỉ là do tác động ngoại cảnh.
Diệc Phàm nghe không hiểu các cậu nói cái gì liền nhao nhao hỏi:
- Hai cậu đang nói cái gì thế? Cái gì mà tin giả thành thật? Bộ trong kí túc xá có tin gì mà tớ không biết sao?
- Bí mật! - Cao Văn đưa ngón trỏ lên trước miệng, cười thần bí nói.
- Bí mật gì chứ? Tử Nhật, cậu có biết không? - Diệc Phàm lay người Tử Nguyệt khỏi.
- Hả? - Tử Nguyệt ngơ ngác nhìn cậu, hồn nó mới về chưa kịp nhập hoàn toàn vào xác nên tinh thần còn chưa ổn định. - Anh hỏi cái gì cơ?
- Cậu có biết tin đồn trong kí túc xá gần đây không?
- Tin đồn. Anh là đang hỏi tin đồn nam sinh trong phòng 301 gặp khi ngủ gặp ác mộng chỉ có ôm chăn ngủ từ nhỏ đến giờ mới ngủ được hay là tin nam sinh phòng 217 dũng cảm tỏ tình qua loa phát thanh của trường bị người ta ném giày vào mặt hay... - Tử Nguyệt hăng say nói. Không phải là vì nó nhiều chuyện mà biết nhiều vậy đâu toàn là do có người bạn cùng phòng thích hóng hớt thôi.
- Dừng lại! Toàn tin đồn nhảm, chẳng có gì hay! - Diệc Phàm phồng má nói, cậu đưa mắt nhìn Lam Thiên và Cao Văn. - Hai cậu đang nói đến mấy tin đồn này?
- Có lẽ vậy! - Cao Văn cười cười không nói rõ. Lam Thiên ở bên lườm cậu một cái lạnh người.
- Này, tớ đói! - Diệc Phàm ủ rũ ôm bụng nói.
- Tớ biết! Bụng cậu kêu rất to. - Lam Thiên dùng nét mặt không cảm xúc nói. - Chúng ta đi ăn gì đó rồi về!
- Đi ăn thịt nướng! Tớ muốn ăn thịt nướng! - Diệc Phàm hào hứng giơ tay hét to.
- Được. - Lam Thiên gật nhẹ đầu.
- Vậy, ba anh đi ăn vui vẻ. Tôi về trước! - Tử Nguyệt nói. Ba người họ chuẩn bị đi rồi nó cũng nên về thôi.
- Cậu không đi cùng sao? Đi ăn thịt nướng rất vui đó. - Diệc Phàm chớp mắt nhìn nó nói. - Hơn nữa thịt nướng còn rất ngon. Miếng thịt màu vàng nâu bóng mượt, hương thơm len lỏi vào mũi, mùi hương kích thích vị giác, cắn một miếng, thịt dai dai mềm mềm, nước thịt mang theo hương vị mằn mặn, ngòn ngọt tràn ngập trong khoang miệng... - Diệc Phàm vừa nói, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, tay đưa lên chùi chùi nơi khóe miệng. - Rất rất ngon luôn.
Dưới tác động của thanh niên có tâm hồn ăn uống, Tử Nguyệt đứng sững người, thị, khứu, vị giác bị tác động. Nó như thấy được miếng thịt nướng ngon miệng, mùi hương quyến rũ, hương vị hấp dẫn mà Diệc Phàm nói đến. Vừa mới sa vào tưởng tượng Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu, đưa hai tay xua đi cái hình ảnh gắn trên đỉnh đâu. Không được! Nó không thể bị dụ dỗ dễ vậy được. Nó phải cách xa ba phần tử nguy hiểm này càng xa càng tốt. Có như vậy mới có thể an toàn vượt qua một năm học mà không có rắc rối nào. Hừm, đó mới là quyết định đúng đắn... nhưng mà... từ chịu giờ nó chưa có gì bỏ bụng cả... mà Diệc Phàm miêu tả quá chân thật... nó vừa nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy...
Ọt. Trước khi Tử Nguyệt kịp đến hai từ mà nó cố gắng đè nén thì bụng đã bất bình lên tiếng thu hút ánh mắt của ba chàng trai. Phừng một cái, cả mặt nó đỏ hơi cả quả cà chua, Tử Nguyệt cúi gầm mặt không dám đối diện với ba người kia, thật là xấu hổ. Mất hết cả mặt mũi rồi.
Ba chàng trai bị âm thanh thành thực kia chọc cho ngây người một lúc. Lam Thiên là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vẻ mặt cậu thản nhiên tỏ vẻ không hề để ý đến chuyện vừa rồi, hắng giọng nói:
- Cậu đi cùng đi. Thêm một người cũng không sao!
Tử Nguyệt vừa nghe thấy liền lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Không... không cần đâu... tôi...
- Này, Tử Nhật! Cậu cứ thể mà từ chối đại nhân đây là không ổn đâu! - Cao Văn tiến lại gần, khoát tay lên vai nó một cách thân thiết nói. - Cậu phải suy nghĩ thật kĩ nha. Lam Thiên đã lâu rồi mới mở lời mời người khác, cậu vậy mà lại dám từ chối cậu ấy. Tôi thật sự không muốn kí túc xá của chúng ta lại mất đi một người đâu!
- Mất... mất đi một người? - Tử Nguyệt cứng ngắc chuyển ánh mắt nhìn gương mặt tươi cười sát bên. Hội trưởng à, cái anh đang nói hi vọng không phải là cái tôi đang nghĩ.
Cao Văn nháy mắt với Diệc Phàm một cái, anh chàng ngày thường ngây ngây ngốc ngốc như đứa trẻ chưa lớn lại nhanh chóng bắt được ý nghĩa của cái nháy mắt kia. Diệc Phàm liền làm vẻ mặt bừng hiểu kêu lên một tiếng:
- A, cậu là nói đến cái vụ của anh năm ba kia đúng không! Cái anh muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài năng có tài năng chỉ tiếc... ai tương lai tươi sáng vậy mà... nhưng cũng tại anh ta dám từ chối lời đề nghị của Lam Thiên thôi... đáng tiếc, thật đáng tiếc. - Diệc Phàm khoanh tay nói, còn thở dài một hơi cảm khái. Lời nói lấp lửng đủ để người khác suy nghĩ lệch lạc. Diệc Phàm cũng gác tay lên vai Tử Nguyệt, vẻ mặt vô cùng " chân thành" nói. - Tử Nhật, cậu là một thanh niên tốt, tôi thật sự không muốn cậu vì hành động của mình lúc này mà đánh mất bản thân.
Đánh mất bản thân? Hội phó, anh đang cố chứng thực suy nghĩ của tôi đúng không? Tử Nguyệt cứng ngắc xoay đầu nhìn hai người thổi hơi lạnh bên tai, luồng khí lạnh khác từ dưới chân truyền lên làm nó như bị đóng băng không sao nhúc nhích được, da gà da vịt nổi đầy người, mặc áo hai ba lớp mà nó vẫn thấy rét lạnh, làn da trắng hồng phút chốc trắng bệch, một lần nữa cứng ngắc chuyển ánh mắt lên người con trai đứng dưới ánh đèn đường mơ ảo. Mái tóc hồng vuốt ngược để lộ phần trán cao, phô bày khuôn mặt đẹp không góc chết, dáng người cao gầy rắn chắc khoác bộ vest đen mang khí chất vương giả, quanh người tỏa ánh hào quang không thể lẫn vào đâu, nhìn là biết người đi đến đâu mang ánh sáng đến đó, khiến người người ngưỡng mộ nhưng... trong mắt của Tử Nguyệt, người vừa bị hai tên xấu xa tẩy não thì Lam Thiên lúc này chẳng khác nào một tên mafia, đặc biệt là đôi mắt lạnh làm người khác phải run sợ không dám nhìn thẳng vào, nhìn thế nào cũng giống mấy tên phản diện trong anime. Tóm lại đó là hình tượng tốt đẹp của Lam Thiên mà Tử Nguyệt vừa mới có xoạt một cái tan biến.
Lam Thiên cau mày nhìn hai tên bạn đang cười cười đứng bên cạnh Tử Nguyệt. Hai cái tên này rốt cuộc có biết mình vừa làm gì không hả? Vậy mà dám lôi cậu ra trêu chọc, hoàn toàn bôi đen hình tượng của cậu. Đúng là cho dù là bạn thân thì cũng không nên quá nhân từ, nhường cho họ lấn tới. Cậu thế mà dễ dãi với Cao Văn và Diệc Phàm quá rồi. Lam Thiên đánh mắt quả tên nhóc đang nhìn với ánh mắt vừa cảnh giác vừa sợ sệt, bên tai như vang lên âm thanh đổ vỡ. Ánh mắt đó là sao chứ? Chỉ vài lời nói mà đã tin ngay, là do cậu nhìn đáng sợ hay cậu ta quá tin người. Lam Thiên nhích bước chân tới:
- Cậu...
Lam Thiên vừa dịch chuyển Tử Nguyệt đã vội vàng lùi lại hai bước, cả người thẳng tấp vội vàng nói:
- Tôi sẽ đi! Chắc chắn!
Lam Thiên làm vẻ mặt không còn gì để nói nữa rồi. Cao Văn và Diệc Phàm, hai kẻ xấu xa lại tỏ ra tách biệt với bầu không khí quỷ dị do mình tạo ra, thản nhiên ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt cảm thán:" Bầu trời đêm nay đẹp thật!".
- Hai cậu... - Lam Thiên nghiến răng.
Và sau đó...
Bốn người đến một quán thịt nướng truyền thống, nhìn bên ngoài có vẻ cũ kĩ lâu đời mà đích thực là vậy, cứ nhìn cái biển to đùng với nét viết rồng bay phượng múa của thư pháp "Thịt nướng gia truyền" là biết. Từ bên ngoài mà Diệc Phàm và Tử Nguyệt đã ngửi thấy mùi hương quyến rũ lòng người, lôi kéo nước miếng dâng trào, khóe miệng sắp trào ra chất lỏng trong suốt. Khụ, cần phải thông cảm cho hai người bọn họ, một tên phàm ăn và một tên da bụng sắp dính da lưng, phản ứng đó là hoàn toàn bình thường. Lam Thiên vén màn bước vào trước, ba người nối gót theo sau. Bên trong quán thịt cũ kĩ là một không gian sáng sủa, mùi thịt tràn ngập trong quán, mùi hương đậm đà, hấp dẫn. Khác với bên ngoài lạnh lẽo, bên trong quán vô cùng đông vui náo nhiệt, khách rất đông, bàn nào cũng năm sáu người. Người phục vụ là một thanh niên chừng hai mấy, đầu quấn khăn trắng, nét mặt tươi cười thân thiệt, niềm nở nói chuyện với khách. Một không gian vô cùng ấm áp. Vừa nhác thấy bọn họ, người phục vụ tên Gia Vĩ liền nồng nhiệt tiếp đón:
- Lâu rồi mới thấy bọn em đến đấy. Mau mau vào, anh đây ngày nào cũng để dành chỗ mòn mỏi chờ ba người các em, sắp hóa thành hòn vọng phu luôn rồi.
- Ba hoa! Rõ ràng tuần trước bọn em mới đến đây! Với lại ai là phu của anh mà hòn vọng phu chứ! Lạnh hết cả người! - Diệc Phàm bĩu môi nói.
- Các em phải biết phối hợp chứ! Anh đang cố xảy dựng bầu không khí gia đình thân thương đó! - Gia Vĩ chống hông nói.
- Bọn em chẳng rảnh nghe anh nói xàm đâu. Mau đem thịt lên đi! - Cao Văn đi ngang qua anh, tay chụp lên mặt anh đẩy ngược ra sau mở đường cho ba người còn lại bước qua.
Gia Vĩ vuốt khuôn mặt nhăn nhó:
- Đám nhóc không biết kính trọng người lớn tuổi gì cả!
Bốn người ngồi yên vị tại một cái bàn góc quán, Tử Nguyệt ngồi cạnh Diệc Phàm, Cao Văn và Lam Thiên ngồi cạnh nhau. Nó ngồi đối diện Lam Thiên, Diệc Phàm ngồi đối diện Cao Văn. Tử Nguyệt nhìn quanh quán, một không gian rất bình dân, giản dị, lại quan sát ba quý công tử tỏ vẻ thân thuộc với quán, nhìn cũng không thể nhìn ra loại người như bọn họ lại đến một nơi như thế này.
- Các anh... thường đến đây lắm sao?
- Hả? Đúng vậy! Tuần nào cũng đến hết! - Diệc Phàm gật đầu nói.
- Thật khó tin!
- Sao khó tin? Chẳng lẽ bọn tôi không được đến sao? - Cao Văn cười cười hỏi.
- Không phải vậy... chỉ là...
- Lam Thiên! - Tiếng gọi của Gia Vĩ cắt ngang lời nói của nó. - Ba con anh vẫn còn bận vài khách. Em xuống lấy thịt và dụng cụ nướng lên dùm anh đi! - Gia Vĩ cầm đĩa thịt nói.
Lam Thiên cũng không phàn nàn gì mà tự giác đứng lên đi ra sau quán. Tử Nguyệt không hiểu hỏi:
- Vậy cũng được à?
- Ừ. Thỉnh thoảng như thế. Dù sao cũng quen thuộc mà. - Diệc Phàm nói.
- Cậu đừng nhìn Lam Thiên như thế mà nghĩ cậu ấy là đại thiếu gia có kẻ hầu người hạ. Lam Thiên là chàng trai vô cùng độc lập, giỏi việc nước đảm đang việc nhà, từ nhỏ đến lớn công việc nhà, một ngày ba bữa đều là cậu ấy lo. Là người đàn ông cần được liệt vào sách đỏ! - Cao Văn giơ ngón cái nói. Cậu đang nỗ lực nâng cao hình tượng Lam Thiên. Cậu came thấy mình là người bạn vô cùng tốt.
- Anh ta? - Tử Nguyệt tưởng tưởng kí túc xá trưởng đại nhân đeo tạp dề, cầm máy hụt bụi... khụ, cảm thấy không ổn lắm thì phải. Nó dị dị thế nào ấy. Tử Nguyệt xua ngay hình ảnh kì quái trong đầu hỏi tiếp. - Vậy mẹ anh ấy không làm gì sao?
- Có chứ! Dì ấy làm một công việc vô cùng vĩ đại! - Diệc Phàm quơ tay nói.
- Công việc vô cùng vĩ đại! - Tử Nguyệt chăm chú chờ cậu nói tiếp. Lúc nãy nghe cậu miêu tả nó đã có ân tượng tốt về người phụ nữ đó.
- Ăn, ngủ, chơi! - Diệc Phàm trịnh trọng nói.
- Hả? - Tử Nguyệt há mồm không nói nên lời.- Đó... là công việc vô cùng quan trọng sao?
- Đương nhiên rồi. Đó là ba hoạt động không thể thiếu của con người, vô cùng quan trọng và vĩ đại. - Diệc Phàm gật đầu nói. Cao Văn ở bên che miệng cười.
Lại có một cái gì đó tan vỡ trong nó. Thế giới này đúng là không dễ nhìn thấu mà.
Lam Thiên bưng đĩa thịt và vỉ nướng lên, quan sát sắc mặt của ba người rồi hỏi:
- Đang nói chuyện gì đó?
- Chúng tớ đang kiểm điểm lại thế giới quan của mình. - Cao Văn cố nén cười nói.
- Thế giới quan? Vậy nét mặt của cậu ta là sao? - Lam Thiên đánh mắt về Tử Nguyệt, bộ dạng ủ rũ khó nói.
- KHông có gì đâu. Cậu ấy đang cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không thể sánh với chàng trai hoàn mĩ là cậu đấy mà. Ai, người con trai nào biết về cậu đều cảm thấy vậy thôi, trái tim con người dễ tan vỡ lắm, nhất là mấy cậu con trai yếu ớt như cậu ta. - Cao văn nhấp một ngụm trà nói.
**********************