Lời kia vừa thốt ra thì sắc mặt vui mừng ẩn giấu bên dưới đôi mắt đẫm lệ của Phùng Thu Dong thoáng chốc biến mất hoàn toàn, sắc mặt vốn đỏ ửng lại trở nên tái nhợt, chuyện này là sao? Hình ảnh đêm qua rõ ràng khắc sâu trong đầu mà, trên đệm giường còn rơi vài dấu vết màu đỏ, vì sao thái y và bà mụ lại hồ ngôn loạn ngữ như thế?!
Đúng, nhất định là hồ ngôn loạn ngữ! Thái tử không muốn thừa nhận nên đã cùng bệ hạ thương nghị trước, muốn làm chuyện này chìm xuống, như vậy nàng làm cho thái tử uống tách trà hạ dược kia chẳng phải đều là uổng phí hay sao?
“Bệ hạ! Tiểu nữ oan uổng! Thái y và ba mụ rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ! Từng câu từng chữ của Thu Dong đều là sự thật, tối hôm qua thái tử đã ngủ lại, trên giường còn có vài vết tích màu đỏ làm chứng!”
“Tốt, vậy thì phái người mang đến để kiểm chứng xem sao.” Hoàng thượng dựa vào ngai vàng, xem ra quả thật không thèm để ý đến chuyện này, bộ dáng nhàn nhã lộ ra một chút trào phúng, thái tử điện hạ đứng bên cạnh vẫn lạnh lùng như trước, lại nhìn sang vẻ mặt kiên quyết của Phùng Thu Dong, đến lúc này thì các đại thần bắt đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có người mang đến đệm chăn trên nhuyễn tháp của Phùng Thu Dong, Vương thái y cầm lấy rồi tinh tế kiểm tra, vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm trong miệng, “Không đúng, theo màu sắc này thì thấy thế nào cũng không đúng….” Dường như nhớ đến cái gì đó, hắn nắm lấy cổ tay vừa mới bắt mạch cho Phùng Thu Dong, tìm kiếm trên đầu ngón tay trong chốc lát rồi hô to, “Như vậy mới đúng!”
“Vương thái y kiểm tra thế nào rồi?”
“Bệ hạ, vết máu trên đệm chăn không phải màu hồng nhạt, bởi vì nếu dính chất dịch thì phải nhạt màu mới đúng, nhưng vết tích này lại có màu sắc rất rõ ràng, lại đỏ sẫm, vừa rồi thần nhìn thấy trên ngón tay của nàng bị thương một chút, nhưng thật ra vết thương này lại hoàn toàn trùng khớp với vết máu trên đệm chăn.”
Những lời này của Vương thái y vừa được cất lên thì trong điện như vỡ tung, bầu không khí vốn im lặng và ngột ngạt đột nhiên trở nên ồn ào, lúc này mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
“Phùng đại nhân, mặc dù ngươi muốn làm cho thiên kim nhà mình thành thái tử phi nhưng cũng không cần phải như thế chứ, thái tử điện hạ phẩm hạnh tính cách đều không thể chỉ trích, ngươi lại làm ầm ĩ như vậy, không chỉ hủy thanh danh của mình mà lại càng liên lụy đến thái tử điện hạ, thật sự là trọng tội.”
“Phùng Tích Lương, vì muốn gia nhập vào hoàng thân mà ngươi lại đi xúi giục chính nữ nhi của mình dùng phương pháp ti tiện như vậy để hãm hại thái tử điện hạ! Thật sự là sỉ nhục cho chúng ta!”
“Phùng đại nhân, làm sao mà ngươi có thể làm như vậy cơ chứ, chậc chậc, còn có nữ nhi của ngươi nữa, Thu Dong tiểu thư cũng thật sự là….”
Đứng chờ một lúc lâu, rốt cục có được kết quả, lúc này các đại thần đều nhằm vào Phùng Tích Lương và Phùng Thu Dong mà chỉ trích, trong lòng đều mang theo một chút khinh thường, hành động vô liêm sỉ như thế, dám vu oan cho thái tử, nay đã kiểm tra rõ thực hư, vốn có lo lắng thì hiện tại cũng không cần phải lo lắng, Phùng gia tuyệt đối không cần hy vọng vào chức vị thái tử phi nữa.
Phùng Thu Dong nắm đầu ngón tay, phía trên có một vết thương rất nhỏ không dễ phát hiện, lúc này mới cảm thấy hơi đau rát, sáng sớm có cảm thấy nhưng lại không thèm lưu ý, nay nhìn thấy thì lại giống như đang không ngừng phóng to, cho đến khi khắc sâu vào đáy mắt, thật rõ ràng, vết thương kia, còn có vết máu trên giường, lời của thái y và bà mụ làm cho đầu óc của nàng trong thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Xung quanh là tiếng xì xầm xôn xao của các đại thần không ngừng vang lên bên tai, Phùng Tích Lương lảo đảo muốn quỵ trên đại điện, thân thể gục xuống không ngừng dập đầu, “Không biết cách giáo huấn nữ nhi, là thần không biết cách giáo huấn nữ nhi! Bệ hạ thứ tội! Thái tử điện hạ thứ tội!” Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, lại rống to một trận đối với Phùng Thu Dong, “Ngươi học thi thư lễ nghĩa, tất cả đều là uổng công, ngươi dám lừa cả ta, còn dám nói xấu thái tử điện hạ, có nữ nhi như thế quả thật là sỉ nhục của gia môn, bệ hạ, vi thần không biết, không biết việc này đều là bịa đặt, cầu bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội a!”
Giáo huấn nữ nhi xong, Phùng Tích Lương lại thở phì phò mà quỳ xuống đất, không ngừng dậy đầu đối với người ngồi trên ngai vàng, đến lúc này không chỉ mất sạch cơ hội được bám víu vào hoàng thân quốc thích mà ngược lại còn có khả năng gây họa đến tánh mạng, hắn không còn dám giải thích nữa mà chỉ liên tục khấu đầu khẩn cầu tha thứ.
Tuy rằng trên người không có gì khác thường nhưng rõ ràng khi ấy thái tử đã ôn nhu đối đãi, làm sao có thể nói là nàng bịa đặt cho được? Phùng Thu Dong tái mặt, nắm chặt đầu ngón tay làm cho vết thương lại bị xuất huyết, nhìn vào màu đỏ sẫm này, nàng vẫn không rõ vì sao chuyện rõ ràng xảy ra lại trở thành lời bịa đặt?
“Không có khả năng, ta nhớ rõ ràng mà, ta nhớ rất rõ mà, làm sao lại trở thành giả cho được?” Lắc đầu, nàng nhớ lại tối hôm qua, ánh mắt kia chậm rãi đến gần, đôi mắt nóng rực nhìn nàng chăm chú, làm sao lại là giả?! Chức vị thái tử phi đáng lý đã bay đến tay, làm sao lại đột nhiên biến mất, đáng lý nàng phải là thái tử phi, thái tử phi chỉ có thể là nàng!
“Phụ thân, nữ nhi không lừa người, đây đều là sự thật! Lừa gạt chính là thái y kia, là bà mụ kia, nữ nhi đã là người của thái tử, nữ nhi nên được làm thái tử phi! Phụ thân, mau giúp nữ nhi nói chuyện a!”
Đứng bên cạnh Phùng Tích Lương, Phùng Thu Dong tức giận kêu la một cách bất bình, khuôn mặt mềm mại đã biến mất, thay vào đó là thái độ điên cuồng mất lý trí.
“Câm miệng! Còn không mau cầu xin bệ hạ và thái tử điện hạ tha thứ! Ngươi còn có thể làm được thái tử phi hay sao, bịa ra lời lừa gạt để vu oan cho thái tử điện hạ, ngươi là đồ vô liêm sỉ!”
Chát một tiếng, trên mặt của Phùng Thu Dong bị tát một cái thật mạnh đến mức nàng nhất thời ngã xuống đất, bụm mặt, nàng ngỡ ngàng trừng lớn mắt, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đối với nàng như thế, nàng luôn được sủng ái nuông chiều, một cái tát này hoàn toàn làm cho nàng phát cuồng mà hét ầm lên, “Cũng là do phụ thân nói, muốn ta phải nắm chặt cơ hội, muốn ta phải cướp cho được chức vị thái tử phi này vào trong tay, nếu không phải là phụ thân thì ta cần gì phải làm như vậy?”
Phùng Tích Lương nghe nàng nói ra những lời này, muốn ngăn cản nhưng đã ngăn không được, cuống quýt liếc mắt nhìn sắc mặt trầm trọng của người ngồi trên ngai vàng, chát, lại là một cái tát lên mặt của Phùng Thu Dong, “Vi phụ khi nào bảo ngươi bịa đặt sự thật? Chính là ngươi vô liêm sỉ quyến rũ thái tử điện hạ không được nên bịa đặt lừa gạt, còn…”
Né tránh cái tát của Phùng Tích Lương, Phùng Thu Dong chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa nóng thiêu đốt, mở miệng phản bác, “Ta rõ ràng nhìn thấy hắn uống cạn tách trà kia! Làm sao lại thất bại? Ta không bịa đặt, thái tử phi phải là ta! Là ta!” Giọng nói sắc bén vang lên rõ ràng giữa những tiếng xì xầm nghị luận trong điện, lời kia vừa thốt ra thì trong điện nhất thời trở nên yên lặng.
“Uống vào miệng nhưng chưa hẳn đã nuốt xuống.” Đến lúc này thần sắc đùa cợt trong mắt của Kỳ Minh Nguyệt hiện lên rõ ràng, không cần phải tiếp tục che giấu, giọng điệu thản nhiên, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, “Ngươi tưởng rằng ta sẽ sơ suất như vậy hay sao, dễ dàng uống nước trà bị hạ dược?” Đương nhiêm vì trước đây bị trúng cổ độc, rồi sau đó lại bị uống Xuân bán, kể từ đó ngoài tẩm cung của phụ thân thì hắn sẽ không tùy ý đụng vào bất cứ điểm tâm trà nước nào ở bên ngoài, cho dù là xuân dược hạ vào trong trà, bề ngoài nhìn không ra nhưng dựa vào cảm giác đối với sự khác thường của Phùng Thu Dong thì đương nhiên có thể nhìn thấy không đúng.
“Ngươi….ta rõ ràng thấy ngươi….” Tóc mai đã tán loạn, khuôn mặt thất sắc, Phùng Thu Dong ngỡ ngàng nhìn đôi mắt đang lạnh lùng nhìn nàng, bị băng hàn trong đó chấn kinh, nàng đột nhiên tỉnh ngộ khi phát hiện vừa rồi mình đã nói cái gì, muốn che miệng lại nhưng đã không kịp.
“Ngươi chỉ thấy ta xoay người tấu đàn tranh mà thôi.” Chậm rãi nhếch môi, Kỳ Minh Nguyệt nhếch lên một nụ cười lạnh đầy khinh miệt, “Không cần che giấu, Minh Nguyệt rất rõ ràng đối với những gì mà ngươi đã gây ra.” Khoát tay, hắn phân phó với người bên cạnh, “Lưu tổng quản, dẫn nàng ta đến đây.”
Nhìn Đông Lục đứng trên đại điện, đầu óc đã sớm hỗn loạn của Phùng Thu Dong hoàn toàn trống rỗng, nghe Đông Lục thuật lại việc mua thuốc bột ở trước mặt mọi người, còn có hành động đã gây ra đối với các nữ tử trong biệt viện Thiều Hoa điện, đưa điểm tâm, kê đơn, không sót một chút nào, Phù Thu Dong vốn đã yếu đuối rốt cục vô lực chống đỡ, nàng ngã xuống đất, quả thật sắp chết ngất, tóc mai rối tung, một thân chật vật, đôi mắt trừng lớn cơ hồ đã mất đi tiêu cự, trong lòng duy nhất nhớ kỹ, chức vị thái tử phi là của nàng, là của nàng….Vì sao hao hết tâm tư vẫn là uổng công dã tràng?
Lúc này Phùng Tích Lương không còn dám khẩn cầu tha thứ nữa, nhìn Phùng Thu Dong thất hồn lạc phách, sắc mặt cắt không ra máu, hắn quỳ gối trong điện, liên tục hối hận, không nên tùy tiện đưa nữ nhi dính vào, cũng không nên tin lời của nàng, cho đến bây giờ hắn chỉ có thể cầu mong bảo toàn tánh mạng, cũng không biết vị hoàng thượng khó dò kia có rộng lượng hay không.
Sau khi Phùng Thu Dong nói ra việc kê đơn, lại nghe thị nữ của nàng thuật lại hết thảy, quần thần ngay cả khí lực để thóa mạ cũng giảm đi, việc này không còn là chuyện trong cung mà đã trở thành đại sự liên quan đến việc kê đơn thái tử điện hạ, mà nay chỉ là xuân dược, nếu là thuốc độc thì sao? Dám đối với thái tử điện hạ như thế, cho dù là loại dược nào thì cũng là trọng tội!
Xem thần sắc của bệ hạ, còn có vẻ mặt của thái tử, bầu không khí trong điện lại nặng nề, xem ra không cần bọn họ nhiều lời thì hai người trên ngai vàng đã có quyết định.
“Các vị đại nhân muốn Minh Nguyệt tuyển thái tử phi, Minh Nguyệt đã làm theo, nhưng kết quả thì sao?” Đứng trên đại điện, y bào nguyệt sắc lấp lánh ánh kim, mặc dù mái tóc xõa dài, chưa đội kim quan nhưng khí thế áp bức vẫn không hề giảm đi nửa phần, lời nói nhẹ nhàng vang lên giữa đại điện lặng im, không người nào dám trả lời câu hỏi của thái tử.
“Phùng đại nhân có địa vị cao quý, thiên kim trong phủ lại là nữ tử biết thi thư lễ nghĩa, nhưng nay xem ra lại tâm cơ thủ đoạn như vậy, vì chức vị thái tử phi, vì tranh giành tình cảm mà hạ dược kê đơn để đạt mục đích, còn bịa đặt lừa gạt để vu oan cho ta, quả thật là rất can đảm, làm cho Minh Nguyệt không thể không bội phục.” Trong miệng tán dương đều là đùa cợt và châm chọc, nhếch môi lộ ra một chút ý cười, nhưng nụ cười kia lại lạnh như băng, cùng với giọng điệu âm trầm, mặc dù các đại thần bên dưới không liên quan đến việc này nhưng nghe xong đều câm như hến, ngay cả nhúc nhích cũng không dám. fynnz810
“Trẫm cũng không biết hóa ra giai nhân trong phủ của các vị ái khanh được tuyển chọn đến đây lại có thủ đoạn như thế, thái tử là hoàng đế tương lai, bên cạnh hắn há có thể chấp nhận được loại người như nàng, thật sự là càn quấy!” Bàn tay đập xuống bàn một tiếng không quá nặng nhưng rơi vào tai của quần thần lại như được phóng to gấp mấy lần, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, mặc dù không hiện rõ nhưng bọn họ làm vi thần nhiều năm thì đương nhiên có thể nhìn ra.
Tuy rằng không có ai dám lên tiếng nhưng đều lén lút ngó lên phía trên thì nhìn thấy khóe miệng của bệ hạ đã hiện lên độ cong tàn khốc, thái tử điện hạ đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt quét nhìn bọn họ, đôi mắt vốn tràn đầy ôn nhu chỉ còn băng hàn lạnh thấu xương, bị ánh mắt kia đảo qua tựa như bị bệ hạ trong cơn thịnh nộ liếc nhìn, khiến bọn họ chỉ trong khoảnh khắc liền giống như bị lưỡi kiếm sắc bén kề ngay bên cổ.
Tuy nói việc này là Phùng Tích Lương làm ầm ĩ, không liên quan đến bọn họ, nhưng dù thế nào thì cũng đều do chuyện tuyển phi gây nên, có vài người nghĩ đến khuê nữ của mình vẫn còn ở trong Thiều Hoa điện, không biết có làm ra chuyện gì khác người hay không, trong lòng liền lo lắng và sợ hãi.
Trong điện, quần thần đối với vị hoàng đế cao cao tại thượng, còn có thái tử với khí thế bức người như thế thì không ai dám mở miệng trước, đợi bầu không khí áp lực càng lúc càng trầm trọng, cơ hồ làm cho người ta chống đỡ không được thì mới nghe thấy giọng nói vốn luôn nhẹ nhàng êm tai của thái tử lại lộ ra lãnh khốc và lạnh lẽo, không nhanh không chậm vang lên trong điện.
“Nội trong ba ngày, bất luận nam nữ trong Thiều Hoa điện đều dọn ra ngoài ngay lập tức cho ta! Ai còn tùy ý hành tẩu trong cung…..” Đảo qua thần sắc lo sợ bất an của đám đại thần bên dưới, đôi môi khẽ nhếch của Kỳ Minh Nguyệt lại tiếp tục hé mở, “Sát!”
Nghe thấy giọng điệu thản nhiên cất lên chữ sát, tất cả mọi người đều sợ hãi, hiện tại mọi người đều nhìn thấy rõ ràng chuyện này đã hoàn toàn chọc giận thái tử điện hạ, giọng điệu băng hàn kia làm cho bọn họ biết được thái tử tương lai đi lên ngôi hoàng đế, nếu chọc giận hắn thì kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với chọc giận bệ hạ.
Trên ngai vàng, Kỳ Hủ Thiên vẫn chưa hạ xuống độ cong bên khóe môi, chẳng qua sự tàn nhẫn kia lại càng thêm rõ ràng, “Phùng Tích Lương giáo nữ nhi không nghiêm, suýt nữa hại thái tử, lại thiên vị nữ nhi, đánh mất lễ nghi triều đình, trẫm lệnh cho ngươi tự bãi quan từ chứ, trở về nhà đóng cửa tu tỉnh, về phần Phùng Thu Dong, nữ tử thủ đoạn hiểm ác như thế thì đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ.” Nhấc mắt lên, bên trong đôi mắt dài mảnh hiện lên ngọn lửa thịnh nộ, “Người đâu, lôi nàng xuống, đánh hai mươi trượng! Ba ngày sau nếu chưa chết thì ném vào địa cung!”
Theo giọng điệu thịnh nộ của bệ hạ, quần thần đều câm như hến, Phùng Tích Lương muốn cần xin tha thứ nhưng lại sợ càng cầu xin sẽ càng chọc giận hoàng thượng, đến lúc đó e rằng ngay cả tánh mạng cũng không thể bảo toàn, tháo xuống mão quan, quỳ gối trên đại điện, trơ mắt nhìn nữ nhi bị lôi xuống, hắn đã không còn khả năng để nói thêm gì nữa.
“Bãi triều!”
Nghe thấy hai tiếng từ phía trên truyền xuống thì mọi người mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh huyền sắc và nguyệt sắc đi về phía sau đại điện, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, phải nhanh chóng đón nữ nhi ra khỏi cung mới được, cũng ngay lúc này mới có người bắt đầu thấp giọng oán giận, lúc trước là ai vội vã muốn thái tử tuyển phi, hiện tại lại vì chuyện tuyển phi mà gây ra mầm móng tai vạ, nếu vô ý liên lụy vào chính mình thì tiền đồ đều mất trắng, chẳng lẽ không phải chẳng đáng hay sao.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng đều vô dụng, thái tử hiển nhiên đã không còn hảo cảm với nữ nhi của quan gia, nếu không thể có lợi cho mình thì chuyện thái tử tuyển phi sớm hay muộn có can hệ gì đến bọn họ đâu, mắt thấy đã mất hy vọng được bám víu hoàng thân quốc thích, bọn họ đều bắt đầu chửi mắng Phùng Tích Lương.
Lại nhìn bệ hạ và thái tử điện hạ đã đi xa, nghĩ đến hơi thở khủng bố mới vừa rồi thì mọi người mới lau đi mồ hôi lạnh, cùng nhau an ủi mà ly khai nghị sự điện.
Đúng, nhất định là hồ ngôn loạn ngữ! Thái tử không muốn thừa nhận nên đã cùng bệ hạ thương nghị trước, muốn làm chuyện này chìm xuống, như vậy nàng làm cho thái tử uống tách trà hạ dược kia chẳng phải đều là uổng phí hay sao?
“Bệ hạ! Tiểu nữ oan uổng! Thái y và ba mụ rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ! Từng câu từng chữ của Thu Dong đều là sự thật, tối hôm qua thái tử đã ngủ lại, trên giường còn có vài vết tích màu đỏ làm chứng!”
“Tốt, vậy thì phái người mang đến để kiểm chứng xem sao.” Hoàng thượng dựa vào ngai vàng, xem ra quả thật không thèm để ý đến chuyện này, bộ dáng nhàn nhã lộ ra một chút trào phúng, thái tử điện hạ đứng bên cạnh vẫn lạnh lùng như trước, lại nhìn sang vẻ mặt kiên quyết của Phùng Thu Dong, đến lúc này thì các đại thần bắt đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có người mang đến đệm chăn trên nhuyễn tháp của Phùng Thu Dong, Vương thái y cầm lấy rồi tinh tế kiểm tra, vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm trong miệng, “Không đúng, theo màu sắc này thì thấy thế nào cũng không đúng….” Dường như nhớ đến cái gì đó, hắn nắm lấy cổ tay vừa mới bắt mạch cho Phùng Thu Dong, tìm kiếm trên đầu ngón tay trong chốc lát rồi hô to, “Như vậy mới đúng!”
“Vương thái y kiểm tra thế nào rồi?”
“Bệ hạ, vết máu trên đệm chăn không phải màu hồng nhạt, bởi vì nếu dính chất dịch thì phải nhạt màu mới đúng, nhưng vết tích này lại có màu sắc rất rõ ràng, lại đỏ sẫm, vừa rồi thần nhìn thấy trên ngón tay của nàng bị thương một chút, nhưng thật ra vết thương này lại hoàn toàn trùng khớp với vết máu trên đệm chăn.”
Những lời này của Vương thái y vừa được cất lên thì trong điện như vỡ tung, bầu không khí vốn im lặng và ngột ngạt đột nhiên trở nên ồn ào, lúc này mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
“Phùng đại nhân, mặc dù ngươi muốn làm cho thiên kim nhà mình thành thái tử phi nhưng cũng không cần phải như thế chứ, thái tử điện hạ phẩm hạnh tính cách đều không thể chỉ trích, ngươi lại làm ầm ĩ như vậy, không chỉ hủy thanh danh của mình mà lại càng liên lụy đến thái tử điện hạ, thật sự là trọng tội.”
“Phùng Tích Lương, vì muốn gia nhập vào hoàng thân mà ngươi lại đi xúi giục chính nữ nhi của mình dùng phương pháp ti tiện như vậy để hãm hại thái tử điện hạ! Thật sự là sỉ nhục cho chúng ta!”
“Phùng đại nhân, làm sao mà ngươi có thể làm như vậy cơ chứ, chậc chậc, còn có nữ nhi của ngươi nữa, Thu Dong tiểu thư cũng thật sự là….”
Đứng chờ một lúc lâu, rốt cục có được kết quả, lúc này các đại thần đều nhằm vào Phùng Tích Lương và Phùng Thu Dong mà chỉ trích, trong lòng đều mang theo một chút khinh thường, hành động vô liêm sỉ như thế, dám vu oan cho thái tử, nay đã kiểm tra rõ thực hư, vốn có lo lắng thì hiện tại cũng không cần phải lo lắng, Phùng gia tuyệt đối không cần hy vọng vào chức vị thái tử phi nữa.
Phùng Thu Dong nắm đầu ngón tay, phía trên có một vết thương rất nhỏ không dễ phát hiện, lúc này mới cảm thấy hơi đau rát, sáng sớm có cảm thấy nhưng lại không thèm lưu ý, nay nhìn thấy thì lại giống như đang không ngừng phóng to, cho đến khi khắc sâu vào đáy mắt, thật rõ ràng, vết thương kia, còn có vết máu trên giường, lời của thái y và bà mụ làm cho đầu óc của nàng trong thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Xung quanh là tiếng xì xầm xôn xao của các đại thần không ngừng vang lên bên tai, Phùng Tích Lương lảo đảo muốn quỵ trên đại điện, thân thể gục xuống không ngừng dập đầu, “Không biết cách giáo huấn nữ nhi, là thần không biết cách giáo huấn nữ nhi! Bệ hạ thứ tội! Thái tử điện hạ thứ tội!” Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, lại rống to một trận đối với Phùng Thu Dong, “Ngươi học thi thư lễ nghĩa, tất cả đều là uổng công, ngươi dám lừa cả ta, còn dám nói xấu thái tử điện hạ, có nữ nhi như thế quả thật là sỉ nhục của gia môn, bệ hạ, vi thần không biết, không biết việc này đều là bịa đặt, cầu bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội a!”
Giáo huấn nữ nhi xong, Phùng Tích Lương lại thở phì phò mà quỳ xuống đất, không ngừng dậy đầu đối với người ngồi trên ngai vàng, đến lúc này không chỉ mất sạch cơ hội được bám víu vào hoàng thân quốc thích mà ngược lại còn có khả năng gây họa đến tánh mạng, hắn không còn dám giải thích nữa mà chỉ liên tục khấu đầu khẩn cầu tha thứ.
Tuy rằng trên người không có gì khác thường nhưng rõ ràng khi ấy thái tử đã ôn nhu đối đãi, làm sao có thể nói là nàng bịa đặt cho được? Phùng Thu Dong tái mặt, nắm chặt đầu ngón tay làm cho vết thương lại bị xuất huyết, nhìn vào màu đỏ sẫm này, nàng vẫn không rõ vì sao chuyện rõ ràng xảy ra lại trở thành lời bịa đặt?
“Không có khả năng, ta nhớ rõ ràng mà, ta nhớ rất rõ mà, làm sao lại trở thành giả cho được?” Lắc đầu, nàng nhớ lại tối hôm qua, ánh mắt kia chậm rãi đến gần, đôi mắt nóng rực nhìn nàng chăm chú, làm sao lại là giả?! Chức vị thái tử phi đáng lý đã bay đến tay, làm sao lại đột nhiên biến mất, đáng lý nàng phải là thái tử phi, thái tử phi chỉ có thể là nàng!
“Phụ thân, nữ nhi không lừa người, đây đều là sự thật! Lừa gạt chính là thái y kia, là bà mụ kia, nữ nhi đã là người của thái tử, nữ nhi nên được làm thái tử phi! Phụ thân, mau giúp nữ nhi nói chuyện a!”
Đứng bên cạnh Phùng Tích Lương, Phùng Thu Dong tức giận kêu la một cách bất bình, khuôn mặt mềm mại đã biến mất, thay vào đó là thái độ điên cuồng mất lý trí.
“Câm miệng! Còn không mau cầu xin bệ hạ và thái tử điện hạ tha thứ! Ngươi còn có thể làm được thái tử phi hay sao, bịa ra lời lừa gạt để vu oan cho thái tử điện hạ, ngươi là đồ vô liêm sỉ!”
Chát một tiếng, trên mặt của Phùng Thu Dong bị tát một cái thật mạnh đến mức nàng nhất thời ngã xuống đất, bụm mặt, nàng ngỡ ngàng trừng lớn mắt, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đối với nàng như thế, nàng luôn được sủng ái nuông chiều, một cái tát này hoàn toàn làm cho nàng phát cuồng mà hét ầm lên, “Cũng là do phụ thân nói, muốn ta phải nắm chặt cơ hội, muốn ta phải cướp cho được chức vị thái tử phi này vào trong tay, nếu không phải là phụ thân thì ta cần gì phải làm như vậy?”
Phùng Tích Lương nghe nàng nói ra những lời này, muốn ngăn cản nhưng đã ngăn không được, cuống quýt liếc mắt nhìn sắc mặt trầm trọng của người ngồi trên ngai vàng, chát, lại là một cái tát lên mặt của Phùng Thu Dong, “Vi phụ khi nào bảo ngươi bịa đặt sự thật? Chính là ngươi vô liêm sỉ quyến rũ thái tử điện hạ không được nên bịa đặt lừa gạt, còn…”
Né tránh cái tát của Phùng Tích Lương, Phùng Thu Dong chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa nóng thiêu đốt, mở miệng phản bác, “Ta rõ ràng nhìn thấy hắn uống cạn tách trà kia! Làm sao lại thất bại? Ta không bịa đặt, thái tử phi phải là ta! Là ta!” Giọng nói sắc bén vang lên rõ ràng giữa những tiếng xì xầm nghị luận trong điện, lời kia vừa thốt ra thì trong điện nhất thời trở nên yên lặng.
“Uống vào miệng nhưng chưa hẳn đã nuốt xuống.” Đến lúc này thần sắc đùa cợt trong mắt của Kỳ Minh Nguyệt hiện lên rõ ràng, không cần phải tiếp tục che giấu, giọng điệu thản nhiên, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, “Ngươi tưởng rằng ta sẽ sơ suất như vậy hay sao, dễ dàng uống nước trà bị hạ dược?” Đương nhiêm vì trước đây bị trúng cổ độc, rồi sau đó lại bị uống Xuân bán, kể từ đó ngoài tẩm cung của phụ thân thì hắn sẽ không tùy ý đụng vào bất cứ điểm tâm trà nước nào ở bên ngoài, cho dù là xuân dược hạ vào trong trà, bề ngoài nhìn không ra nhưng dựa vào cảm giác đối với sự khác thường của Phùng Thu Dong thì đương nhiên có thể nhìn thấy không đúng.
“Ngươi….ta rõ ràng thấy ngươi….” Tóc mai đã tán loạn, khuôn mặt thất sắc, Phùng Thu Dong ngỡ ngàng nhìn đôi mắt đang lạnh lùng nhìn nàng, bị băng hàn trong đó chấn kinh, nàng đột nhiên tỉnh ngộ khi phát hiện vừa rồi mình đã nói cái gì, muốn che miệng lại nhưng đã không kịp.
“Ngươi chỉ thấy ta xoay người tấu đàn tranh mà thôi.” Chậm rãi nhếch môi, Kỳ Minh Nguyệt nhếch lên một nụ cười lạnh đầy khinh miệt, “Không cần che giấu, Minh Nguyệt rất rõ ràng đối với những gì mà ngươi đã gây ra.” Khoát tay, hắn phân phó với người bên cạnh, “Lưu tổng quản, dẫn nàng ta đến đây.”
Nhìn Đông Lục đứng trên đại điện, đầu óc đã sớm hỗn loạn của Phùng Thu Dong hoàn toàn trống rỗng, nghe Đông Lục thuật lại việc mua thuốc bột ở trước mặt mọi người, còn có hành động đã gây ra đối với các nữ tử trong biệt viện Thiều Hoa điện, đưa điểm tâm, kê đơn, không sót một chút nào, Phù Thu Dong vốn đã yếu đuối rốt cục vô lực chống đỡ, nàng ngã xuống đất, quả thật sắp chết ngất, tóc mai rối tung, một thân chật vật, đôi mắt trừng lớn cơ hồ đã mất đi tiêu cự, trong lòng duy nhất nhớ kỹ, chức vị thái tử phi là của nàng, là của nàng….Vì sao hao hết tâm tư vẫn là uổng công dã tràng?
Lúc này Phùng Tích Lương không còn dám khẩn cầu tha thứ nữa, nhìn Phùng Thu Dong thất hồn lạc phách, sắc mặt cắt không ra máu, hắn quỳ gối trong điện, liên tục hối hận, không nên tùy tiện đưa nữ nhi dính vào, cũng không nên tin lời của nàng, cho đến bây giờ hắn chỉ có thể cầu mong bảo toàn tánh mạng, cũng không biết vị hoàng thượng khó dò kia có rộng lượng hay không.
Sau khi Phùng Thu Dong nói ra việc kê đơn, lại nghe thị nữ của nàng thuật lại hết thảy, quần thần ngay cả khí lực để thóa mạ cũng giảm đi, việc này không còn là chuyện trong cung mà đã trở thành đại sự liên quan đến việc kê đơn thái tử điện hạ, mà nay chỉ là xuân dược, nếu là thuốc độc thì sao? Dám đối với thái tử điện hạ như thế, cho dù là loại dược nào thì cũng là trọng tội!
Xem thần sắc của bệ hạ, còn có vẻ mặt của thái tử, bầu không khí trong điện lại nặng nề, xem ra không cần bọn họ nhiều lời thì hai người trên ngai vàng đã có quyết định.
“Các vị đại nhân muốn Minh Nguyệt tuyển thái tử phi, Minh Nguyệt đã làm theo, nhưng kết quả thì sao?” Đứng trên đại điện, y bào nguyệt sắc lấp lánh ánh kim, mặc dù mái tóc xõa dài, chưa đội kim quan nhưng khí thế áp bức vẫn không hề giảm đi nửa phần, lời nói nhẹ nhàng vang lên giữa đại điện lặng im, không người nào dám trả lời câu hỏi của thái tử.
“Phùng đại nhân có địa vị cao quý, thiên kim trong phủ lại là nữ tử biết thi thư lễ nghĩa, nhưng nay xem ra lại tâm cơ thủ đoạn như vậy, vì chức vị thái tử phi, vì tranh giành tình cảm mà hạ dược kê đơn để đạt mục đích, còn bịa đặt lừa gạt để vu oan cho ta, quả thật là rất can đảm, làm cho Minh Nguyệt không thể không bội phục.” Trong miệng tán dương đều là đùa cợt và châm chọc, nhếch môi lộ ra một chút ý cười, nhưng nụ cười kia lại lạnh như băng, cùng với giọng điệu âm trầm, mặc dù các đại thần bên dưới không liên quan đến việc này nhưng nghe xong đều câm như hến, ngay cả nhúc nhích cũng không dám. fynnz810
“Trẫm cũng không biết hóa ra giai nhân trong phủ của các vị ái khanh được tuyển chọn đến đây lại có thủ đoạn như thế, thái tử là hoàng đế tương lai, bên cạnh hắn há có thể chấp nhận được loại người như nàng, thật sự là càn quấy!” Bàn tay đập xuống bàn một tiếng không quá nặng nhưng rơi vào tai của quần thần lại như được phóng to gấp mấy lần, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, mặc dù không hiện rõ nhưng bọn họ làm vi thần nhiều năm thì đương nhiên có thể nhìn ra.
Tuy rằng không có ai dám lên tiếng nhưng đều lén lút ngó lên phía trên thì nhìn thấy khóe miệng của bệ hạ đã hiện lên độ cong tàn khốc, thái tử điện hạ đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo, liếc mắt quét nhìn bọn họ, đôi mắt vốn tràn đầy ôn nhu chỉ còn băng hàn lạnh thấu xương, bị ánh mắt kia đảo qua tựa như bị bệ hạ trong cơn thịnh nộ liếc nhìn, khiến bọn họ chỉ trong khoảnh khắc liền giống như bị lưỡi kiếm sắc bén kề ngay bên cổ.
Tuy nói việc này là Phùng Tích Lương làm ầm ĩ, không liên quan đến bọn họ, nhưng dù thế nào thì cũng đều do chuyện tuyển phi gây nên, có vài người nghĩ đến khuê nữ của mình vẫn còn ở trong Thiều Hoa điện, không biết có làm ra chuyện gì khác người hay không, trong lòng liền lo lắng và sợ hãi.
Trong điện, quần thần đối với vị hoàng đế cao cao tại thượng, còn có thái tử với khí thế bức người như thế thì không ai dám mở miệng trước, đợi bầu không khí áp lực càng lúc càng trầm trọng, cơ hồ làm cho người ta chống đỡ không được thì mới nghe thấy giọng nói vốn luôn nhẹ nhàng êm tai của thái tử lại lộ ra lãnh khốc và lạnh lẽo, không nhanh không chậm vang lên trong điện.
“Nội trong ba ngày, bất luận nam nữ trong Thiều Hoa điện đều dọn ra ngoài ngay lập tức cho ta! Ai còn tùy ý hành tẩu trong cung…..” Đảo qua thần sắc lo sợ bất an của đám đại thần bên dưới, đôi môi khẽ nhếch của Kỳ Minh Nguyệt lại tiếp tục hé mở, “Sát!”
Nghe thấy giọng điệu thản nhiên cất lên chữ sát, tất cả mọi người đều sợ hãi, hiện tại mọi người đều nhìn thấy rõ ràng chuyện này đã hoàn toàn chọc giận thái tử điện hạ, giọng điệu băng hàn kia làm cho bọn họ biết được thái tử tương lai đi lên ngôi hoàng đế, nếu chọc giận hắn thì kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với chọc giận bệ hạ.
Trên ngai vàng, Kỳ Hủ Thiên vẫn chưa hạ xuống độ cong bên khóe môi, chẳng qua sự tàn nhẫn kia lại càng thêm rõ ràng, “Phùng Tích Lương giáo nữ nhi không nghiêm, suýt nữa hại thái tử, lại thiên vị nữ nhi, đánh mất lễ nghi triều đình, trẫm lệnh cho ngươi tự bãi quan từ chứ, trở về nhà đóng cửa tu tỉnh, về phần Phùng Thu Dong, nữ tử thủ đoạn hiểm ác như thế thì đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ.” Nhấc mắt lên, bên trong đôi mắt dài mảnh hiện lên ngọn lửa thịnh nộ, “Người đâu, lôi nàng xuống, đánh hai mươi trượng! Ba ngày sau nếu chưa chết thì ném vào địa cung!”
Theo giọng điệu thịnh nộ của bệ hạ, quần thần đều câm như hến, Phùng Tích Lương muốn cần xin tha thứ nhưng lại sợ càng cầu xin sẽ càng chọc giận hoàng thượng, đến lúc đó e rằng ngay cả tánh mạng cũng không thể bảo toàn, tháo xuống mão quan, quỳ gối trên đại điện, trơ mắt nhìn nữ nhi bị lôi xuống, hắn đã không còn khả năng để nói thêm gì nữa.
“Bãi triều!”
Nghe thấy hai tiếng từ phía trên truyền xuống thì mọi người mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh huyền sắc và nguyệt sắc đi về phía sau đại điện, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, phải nhanh chóng đón nữ nhi ra khỏi cung mới được, cũng ngay lúc này mới có người bắt đầu thấp giọng oán giận, lúc trước là ai vội vã muốn thái tử tuyển phi, hiện tại lại vì chuyện tuyển phi mà gây ra mầm móng tai vạ, nếu vô ý liên lụy vào chính mình thì tiền đồ đều mất trắng, chẳng lẽ không phải chẳng đáng hay sao.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng đều vô dụng, thái tử hiển nhiên đã không còn hảo cảm với nữ nhi của quan gia, nếu không thể có lợi cho mình thì chuyện thái tử tuyển phi sớm hay muộn có can hệ gì đến bọn họ đâu, mắt thấy đã mất hy vọng được bám víu hoàng thân quốc thích, bọn họ đều bắt đầu chửi mắng Phùng Tích Lương.
Lại nhìn bệ hạ và thái tử điện hạ đã đi xa, nghĩ đến hơi thở khủng bố mới vừa rồi thì mọi người mới lau đi mồ hôi lạnh, cùng nhau an ủi mà ly khai nghị sự điện.