EDITOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT
“Tùy tùng của An Dương Vương, Liên Sóc, Tam hoàng tử của Thương Hách năm xưa, những việc ngươi đã làm, ta sẽ không tiếp tục giúp ngươi che dấu nữa, tai họa ở địa cung, hỏa hoạn nơi cung lâu, tất cả đều do một tay ngươi tạo thành.”
Trong Xích Hi Điện tĩnh lặng, những lời nói của Kì Chung Ly nhất thời làm cho không khí sôi trào lên, tính tình của Ngũ hoàng tử xưa nay rất tao nhã, không thích tranh chấp cùng người khác, đây là chuyện mà ai cũng biết, nhân cách cũng rất tốt, chưa từng bị ai chỉ trích, tất cả mọi người đều tin rằng y không phải là người dễ dàng nói lung tung.
Như vậy những lời này của y, hơn phân nửa là sự thật đi ………
“Ngũ hoàng tử không nên nói bậy.” Đối mặt với những ánh mắt xung quanh giống như những làn sóng đang không ngừng ập về phía hắn, Liên Sóc biến sắc nói: “Những chuyện này Liên Sóc chưa bao giờ làm, những ngày này chỉ là ngụ ở chỗ của ngươi chờ Vương của ta tới mà thôi, nếu là do ta nói sai điều gì, không muốn liên lụy cũng không nên đặt điều cho ta a.”
Sự uy hiếp ẩn hàm ở trong lời nói, Kì Chung Ly sao lại nghe không hiểu, nghe y nói đến liên lụy, cũng tự nhiên hiểu y đang ám chỉ ai. Liên Sóc vốn là Tam hoàng huynh của hắn, hai người có huyết mạch giống nhau, nhưng Liên Sóc đến nay vẫn muốn uy hiếp hắn, chỉ vì người quan trọng nhất rơi vào tay y, cho nên hắn mới phải nghe theo lời của y, nhưng hôm nay hắn sẽ không để cho Liên Sóc được như ý.
“Ngươi nếu lại muốn dùng nàng để uy hiếp ta, ta liền nói cho ngươi, vô dụng thôi, bất luận ngươi muốn ta làm như thế nào, Kì Chung Ly cũng sẽ không nghe theo ngươi nữa.” Ở trước mặt mọi người, Kì Chung Ly nhìn chăm chú vào sắc mặt đã cứng đờ của Liên Sóc, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Ngươi muốn ta âm thầm mang ngươi vào cung, ta làm, ngươi muốn ta không được tiết lộ, ta nghe lời ngươi, chuyện chỉ có thế cũng không sao, nhưng sau đó ngươi lại xâm nhập địa cung, phóng hỏa đốt cung lâu, số mạng người chết ở trong tay ngươi đếm không hết, lòng người trong cung hoảng sợ, ngươi lại làm như không có chuyện gì, uổng cho ngươi từng là hoàng tử, sinh tại Thương Hách lại có thể vô tình như thế, lấy chuyện gây ra tai nạn rắc rối làm vui, gây chuyện khiến cho trong cung không còn yên ổn! Chung Ly không đành lòng, ngươi lại lấy tính mạng người ta yêu ra áp chế ta, muốn ta làm như không biết gì!”
Người xưa nay tính tình ôn hòa, một khi tức giận, cơn tức giận đó càng lớn hơn người bình thường rất nhiều, Liên Sóc đối mặt với những lời nói của hắn, trong lúc nhất thời đúng là không chống đỡ nổi, nhìn xung quanh mình, hiển nhiên bây giờ bất luận hắn nói gì các vị đại thần cũng sẽ không tin.
Lại nhìn hai người đang ngồi trên tòa thượng kia, uống rượu dùng đồ ăn, giống như đang xem diễn, lúc này ánh mắt nhìn hắn lại mang theo ý cười không rõ, lại có thể nhìn thấy ý khinh miệt đùa cợt rõ ràng, bạc môi khẽ nhếch lên, độ cung lạnh như băng giống như đang cười nhạo hắn uổng phí khí lực, lại nghĩ tới lời Kì Chung Ly vừa nói, Liên Sóc rốt cuộc nhịn không được bật cười ha hả.
“Không sai, ta chính là sinh ta ở Thương Hách, ta từng thân là hoàng tử, nhưng như thế thì sao?” Đứng ở giữa đại điện, Liên Sóc đã hoàn toàn không còn để ý thân phận, phát tiết hận ý ở trong lòng: “Thương Hách xua đuổi ta, ta liền muốn cho Thương Hách không còn được an bình, xâm nhập địa cung, đốt lầu các thì có là cái gì, chết càng nhiều càng tốt! Đây là do Thương Hách nợ ta!”
Từ hoàng tử được sủng ái của Thương Hách lại trở thành kẻ mỗi người trong hoàng cung An Dương đều có thể khi dễ. Hoàng tộc “huyết thống không tinh khiết”, “thân phận không rõ”, cho dù là người trong hoàng tộc, so với người hầu trong cung cũng không bằng, thật vất vả mới có ngày hôm nay, trở lại Thương Hách hồi báo lại tất cả những gì hắn đã phải chịu là việc hắn ngày đêm đều mong muốn, chỉ mong được đến ngày hắn trả được mối nhục này.
“Kì Chung Ly, ngươi nếu dám nói ra hết thảy, cũng chẳng cần phải ra vẻ thiện tâm gì, nói ta vô tình? Người yêu của ngươi còn ở trong tay ta, hôm nay nếu ta xảy ra chuyện gì, ta cũng muốn nàng phải chôn cùng! Người yêu của ngươi là do chính tay ngươi hại chết.”
Chẳng còn giữ lại lớp mặt nạ, những lời Liên Sóc nói với Kì Chung Ly cũng tương đương với việc hắn đã thừa nhận hết thảy. Kì Chung Ly nghe hắn nói như vậy, lại liếc mắt nhìn những vết máu ở trên người, xem ra Liên Sóc là nhận định hắn chưa cứu được người, bất quá những người áo xám đó quả thực lợi hại, nếu không phải đúng thời khắc mấu chốt xuất hiện một đám võ lâm cao thủ, kế hoạch cứu người hôm nay của hắn cũng chẳng thể thành công.
Nghĩ đến người trong lòng không có việc gì, đáy mắt Kì Chung Ly hiện ra thần sắc an tâm, quay sang nói với Liên Sóc: “Hai mươi người áo xám, không một ai còn sống, nàng đã ở nơi an toàn.” Không biết những người tương trợ đó đến từ đâu, so sánh với những người áo xám công lực phi phàm đó lại không kém chút nào.
“Không có khả năng!” Hai mươi Ám Sử kia đều là tinh anh, sao lại có thể dễ dàng để cho Kì Chung Ly đắc thủ, nguyên bản Liên Sóc có vài phần chắc chắn thoáng chốc chuyển sang kích động, đó là con át chủ bài của hắn mang tới Thương Hách lần này, há có thể chết ở trong tay vài nhân thủ do Kì Chung Ly đưa tới, ánh mắt lóe ra, Liên Sóc lui vài bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Liên Mộ Hi vang lên sau lưng: “Ngươi dám gạt bổn Vương dẫn theo người đến đây? Không phải trước khi xuất phát ta đã nói với ngươi, lần này đến Thương Hách không thể sinh sự sao?” Lắc đầu thở dài, trên mặt Liên Mộ Hi có chút ảo não, nhìn ánh mắt của các vị đại thần xung quanh đang nhìn mình lại có chút hoảng hốt.
“Là sư phụ cho phép ta!”
Liên Sóc vừa thốt lên, ánh mắt Kì Minh Nguyệt đột nhiên biến đổi, sư phụ, sư phụ mà Liên Sóc nói tới, liệu có phải là kẻ ẩn phía sau màn của An Dương?
Cuộc đối thoại giữa Kì Chung Ly và Liên Sóc đều được văn võ bá quan nghe rõ ràng, nhưng nghe Liên Mộ Hi nói, đã có người không cho là đúng, các vị đại thần mỗi người một câu, bắt đầu trở nên ồn ào.
“An Dương Vương, tùy tùng của ngươi ở Thương Hách xâm nhập địa cung, lại phóng hỏa đốt cung lâu, ngươi có thể giải thích hay không?” Chuyện Liên Sóc gây ra, cũng đại biểu là An Dương Vương gây ra, thân là tùy tùng của An Dương Vương, nếu nói hành động của hắn mà An Dương Vương lại không biết gì cả, liệu có ai tin.
“Tiếu Phi năm đó cũng là bị đại hỏa thiêu cháy, Liên Sóc lúc này lại đốt cung lâu, lúc đó ta còn cảm thấy kì quái, ai lại đi phóng hỏa, nguyên lai là hắn…”
“Liên Sóc lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi, dám ở trong cung phóng hỏa giết người, ngươi cho rằng ngươi là tùy tùng của An Dương Vương thì Thương Hách không dám đụng vào ngươi sao?”
Đối mặt với chất vấn của các vị đại thần, Liên Mộ Hi không biết chống đỡ như thế nào, lần thứ hai nhìn về phía Kì Minh Nguyệt, trong mắt đều là vẻ cầu cứu, Kì Minh Nguyệt lúc này lại không hề chú ý hắn, trong Xích Hi Điện một mảnh hỗn loạn, quần thần xúc động phẫn nộ, ở trong đám người đó, thân ảnh đứng thẳng cực kì bình tĩnh của Liên Sóc trở nên hết sức bắt mắt.
Kì Minh Nguyệt ngưng thần chăm chú nhìn, bỗng nhiên phát giác Liên Sóc lúc này có chút biến hóa vi diệu, nguyên bản vẻ tươi cười tự nhiên trên mặt hắn đã sớm biến mất không thấy, sau khi cuồng tiếu nói xong những lời đó liền im lặng đứng yên, tạo thành sự đối lập kì quái, lúc này trên người hắn lại xuất hiện tử khí vốn không nên có.
“Bệ Hạ, thỉnh Bệ Hạ nghiêm trị! An Dương Vương cùng với tùy tùng dụng tâm hiểm ác, ở trong cung tạo thành đại loạn, việc này phải điều tra rõ ràng, An Dương vốn đã điều binh quấy nhiễu Liên Đồng vô số lần, nếu lần này lại có dụng tâm với Thương Hách, Thương Hách liền phải sớm có chuẩn bị.”
“Thần cũng thấy vậy, thỉnh Bệ Hạ nghiêm trị Liên Sóc, xâm nhập địa cung, lại phóng hỏa trong cung, đều là tội lớn, ngay cả An Dương Vương cũng có chút khả nghi, Bệ Hạ nhất định không thể khinh thường.”
“Thần tán thành! Việc này tuyệt đối không thể khinh tha!”
Dưới sự lên án công khai của quần thần, thân ảnh đứng yên của Liên Sóc thủy chung không có biến hóa.
Kì Hủ Thiên quét mắt nhìn mọi người một cái, thân ảnh vốn dựa vào lưng ghế hơi ngồi dậy một chút, rồi mới không nhanh không chậm buông xuống chén rượu trên tay: “Lời các khanh nói, trầm cũng thấy không sai, Liên Mộ Hi, xem ra ngươi cần phải ở lại Thương Hách một thời gian nữa.”
Nói xong những lời này, ống tay áo huyền mầu hơi nâng lên: “Bắt Liên Sóc lại.”
Từ lúc nãy mấy thị vệ thông minh đã đứng chờ sẵn ở một bên, chỉ chờ Bệ Hạ hạ lệnh, lúc này nghe lệnh liền có mấy người vọt vào trong.
Những thị vệ có thể ở trong Xích Hi Điện này đều có thân thủ không tồi, các vị đại thần vốn là chờ xem Liên Sóc bị bắt, cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng đám thị vệ bị chưởng phong ập tới đánh bay ra sau.
“Đừng tưởng rằng có thể dễ dàng bắt ta như thế, Liên Sóc bây giờ đã không còn là Kì Liên Sóc năm xưa nữa.” Theo vài tiếng cười nhỏ rất quái dị, ở trước mắt mọi người, chỉ thấy người nói đến đây sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, đến môi cũng không còn chút huyết sắc, đứng thẳng tắp ở giữa điện, không thấy có động tác gì khác, nhưng lại có chưởng phong vây quanh khiến cho bọn thị vệ không thể lại gần.
Giống như quỷ mỵ, khuôn mặt Liên Sóc lúc này đông cứng, một thân y bào màu than chì (màu xám bạc), không thấy có chút sinh khí của người sống, Kì Minh Nguyệt nhìn thấy y như vậy, không biết nên cảm thấy ngoài ý muốn hay là nên cảm thấy đương nhiên. Liên Sóc cũng trở thành bộ dáng như vậy, như vậy “sư phụ” mà y vừa nhắc tới, không thể nghi ngờ chính là người mà hắn đã nghĩ đến.
“Kì Minh Nguyệt, hôm nay ngươi phải chết.” Giống như bị rút đi hồn phách, Liên Sóc nói đến đây, lời nói lại như một con rối phun ra từng chữ một, vừa dứt lời, thân ảnh kia thoáng chốc biến mất ở trong điện, đợi hắn xuất hiện lại, đã tiếp cận gần bậc thang bước lên tòa thượng.
“Nhị hoàng huynh!” Mấy người đồng thời sợ hãi kêu lên, mấy hoàng tử khẩn trương đứng dậy nắm chặt hai tay, Ngưng Lộ đang muốn lao lên lại bị Thấm Vũ bên cạnh nắm chặt lại: “Ngươi tiến lên chỉ gây thêm phiền phức.”
Bị kéo trở về, Ngưng lộ mới tỉnh táo lại, sự lợi hại của Nhị hoàng huynh nàng đã từng chứng kiến, lại có Phụ Hoàng ở bên cạnh, nhất định không có việc gì.
Mấy người đều nghĩ như vậy, liền hàm chứa lo lắng gắt gao nhìn thẳng thân ảnh của Liên Sóc.
Quan văn sớm đã né xa ra một bên, quan võ cùng thị vệ xông lên phía trước, cũng không theo kịp tốc độ giống như u hồn kia, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hai người đứng trên tòa thượng.
Kì Minh Nguyệt lúc này đang bưng chén rượu, thấy Liên Sóc đánh úp lại, cảm thấy một trận tử khí, cùng với Ám Sử áo xám lúc trước lại có chút bất đồng, nếu nói người áo xám lúc trước là con rối mang theo ác ý băng hàn, hơi thở âm lãnh quỷ bí, thì Liên Sóc trước mặt lại giống như là hồn phách bị ác quỷ nhập vào, tử khí của thi thể hủ lạn nặng nề là thứ mà hắn chưa từng cảm thấy ở trên người những kẻ áo xám khác.
Trong đầu luân chuyển ý nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không dừng lại, đối với chưởng phong đang đánh úp lại, Kì Minh Nguyệt vung tay đã đem toàn bộ rượu trong chén bắn về phía Liên Sóc,
Chất lỏng bắn ra trong không trung, lại giống như lợi kiếm ngưng tụ lại thành một khối mũi nhọn, ở trong nháy mắt kết thành những ngọn băng lợi hại, màu sắc bán trong suốt ở trong không trung xẹt qua một đường cung mang ánh sáng tinh lượng, thế như sét đánh, bắn ra.
Liên Sóc đang muốn vung tay phát động chưởng phong, lại bị một cỗ áp bách nặng nề giống như sóng triều vọt tới, nội lực hùng hậu kia giống như cự thạch áp xuống, đột ngột xuất hiện đem hắn cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích mảy may.
Không chờ hắn tái giãy dụa, phù một tiếng, những ngọn băng bén nhọn xuyên qua một mạt tàn hồng, theo những ngọn băng rơi xuống đấy, một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người sống phát ra từ trong miệng của Liên Sóc, máu tươi đầm đìa che kín khuôn mặt, hắn thẳng tắp lui lại phía sau mấy bước, đứng ở trên bậc thang, ở vị trí con mắt bên trái chỉ còn lại một lỗ máu thật sâu.
Thân ảnh đang ngồi không một chút nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt cũng chưa từng biến hóa, Kì Hủ Thiên triệt hạ chưởng lực trên tay, tựa hồ như không nhìn thấy bộ dáng thê lương như quỷ của Liên Sóc, ngay cả liếc một cái cũng không, quay đầu đối với Kì Minh Nguyệt ở bên cạnh cười nói: “Đối với kẻ không biết tự lượng sức mình, Minh Nhi định làm như thế nào?”
“Đáng tiếc một ly rượu ngon a.” Buông chén rượu rỗng trên tay, Kì Minh Nguyệt tự nói, có chút đáng tiếc thở dài, lại quay sang Kì Hủ Thiên nói: “Phụ Hoàng không cảm thấy hắn có chút bất đồng sao?” Đầu tiên là Vô Hào, rồi sau đó là Ám Sử áo xám, Bách Lý Vong Trần, Liên Sóc, tất cả đều là đệ tử của người kia, lại mỗi người đều bất đồng, chỉ là không biết, đâu mới là người mà vị “sư phụ” kia coi trọng nhất.
Hai ngươi bình thản nói chuyện với nhau, Liên Sóc bị thương nặng lại giống như vẫn chưa buông tha, không có gì ngoài tiếng kêu thảm thiết kia, rồi sau đó lại không có chút âm thanh nào, chỗ mắt trái huyết nhục mơ hồ, hắn cũng giống như không hề để ý, thân ảnh lại bay lên họa xuất một bóng ảnh màu than chì, giống như đã mất đi lý trí, lần thứ hai đánh về phía Kì Minh Nguyệt.
Lần này, còn chưa tiếp cận, một đạo bóng trắng đột nhiên bay tới, chặn thế công của hắn, chưởng phong liên tiếp đối chọi, không có nửa điểm rơi vào thế hạ phong.
Vô Hào …. Kì Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, ở trong cung, Vô Hào rất ít khi chưa có lệnh của hắn mà tự mình xuất hiện. Ẩn ở một nơi bí mật gần đó, chức trách giống như ảnh vệ bình thường, nếu không có hắn và Phụ Hoàng truyền lệnh, liền sẽ không thích cử động. Nhưng lần này, đối với sự tập kích của Liên Sóc, hắn lại hiện thân nghênh địch, giống như lần ở Vân Hạo Sơn trang đối địch với những tên Ám Sử áo xám kia, tựa hồ chỉ cần có quan hệ với quá khứ của hắn sẽ làm cho Vô Hào có phản ứng.
Thân ảnh màu trắng mờ ảo tựa hồ như không tồn tại ở nhân gian, cùng với Liên Sóc không có sinh khí kia đã có bất đồng. Lấy ra Nhược thủy (thanh tiểu đao chém sắt như bùn mà Kì Minh Nguyệt đã đưa cho Vô Hào lần đầu gặp, nhắc lại nếu có ai quên), vẻ mặt Vô Hào vẫn là hư vô, trong đôi mắt trống rỗng không tồn tại cảm xúc gì, Nhược thủy ở trong không trung hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, Vô Hào tiến lên trước vài bước, hướng về phía Liên Sóc đâm đao xuống.
Trong Xích Hi Điện đột ngột xảy ra chuyện này khiến cho mọi người liên tiếp bị chấn động, Kì Chung Ly thấy Vô Hào đột nhiên hiện thân, thoáng chốc tỉnh ngộ, bạch y nhân trước mắt hiển nhiên là đang bảo vệ Nhị hoàng huynh, cũng là một trong những người tương trợ hắn cứu người, nói như vậy, là Nhị hoàng huynh phái người giúp hắn.
Nguyên lai Nhị hoàng huynh đã sớm biết tính toán của hắn, chẳng trách đã âm thầm phái người nhắc hắn không được nói chuyện ngọc bội, xem ra, tất cả mọi chuyện hôm nay đều nằm trong kế hoạch của Nhị hoàng huynh.
Nhất thời yên lòng, Kì Chung Ly tin tưởng, lấy khả năng của hai người trên điện kia, Liên Sóc quyết không thể gây tổn thương mảy may đến bọn họ.
Tâm thần trấn tĩnh lại, hắn lại hướng nhìn về phía hai người đang giao tranh, chỉ thấy mạt bóng trắng kia thoảng qua, một đạo ánh sáng sắc lạnh thoáng hiện, Liên Sóc lần thứ hai bị thương, ôm lấy miệng vết thương đầy máu trên người, lại đột nhiên phát ra tiếng cười cổ quái: “Sư huynh, nguyên lai ngươi chính là sư huynh của ta! Sư phụ nói ở Thương Hách có người cùng gốc với ta, nguyên lai là ngươi.”
Những lời này vừa dứt, cánh tay nắm Nhược thủy của Vô Hào bỗng run lên, Liên Sóc phun ra một búng máu mang theo một mùi cổ quái bắn tới, thân ảnh giống như hư vô có thể nhẹ nhàng bay theo gió kia của Vô Hào lại bỗng dưng từ không trung ngã xuống.
__________ Hết chính văn chương 141 __________
“Tùy tùng của An Dương Vương, Liên Sóc, Tam hoàng tử của Thương Hách năm xưa, những việc ngươi đã làm, ta sẽ không tiếp tục giúp ngươi che dấu nữa, tai họa ở địa cung, hỏa hoạn nơi cung lâu, tất cả đều do một tay ngươi tạo thành.”
Trong Xích Hi Điện tĩnh lặng, những lời nói của Kì Chung Ly nhất thời làm cho không khí sôi trào lên, tính tình của Ngũ hoàng tử xưa nay rất tao nhã, không thích tranh chấp cùng người khác, đây là chuyện mà ai cũng biết, nhân cách cũng rất tốt, chưa từng bị ai chỉ trích, tất cả mọi người đều tin rằng y không phải là người dễ dàng nói lung tung.
Như vậy những lời này của y, hơn phân nửa là sự thật đi ………
“Ngũ hoàng tử không nên nói bậy.” Đối mặt với những ánh mắt xung quanh giống như những làn sóng đang không ngừng ập về phía hắn, Liên Sóc biến sắc nói: “Những chuyện này Liên Sóc chưa bao giờ làm, những ngày này chỉ là ngụ ở chỗ của ngươi chờ Vương của ta tới mà thôi, nếu là do ta nói sai điều gì, không muốn liên lụy cũng không nên đặt điều cho ta a.”
Sự uy hiếp ẩn hàm ở trong lời nói, Kì Chung Ly sao lại nghe không hiểu, nghe y nói đến liên lụy, cũng tự nhiên hiểu y đang ám chỉ ai. Liên Sóc vốn là Tam hoàng huynh của hắn, hai người có huyết mạch giống nhau, nhưng Liên Sóc đến nay vẫn muốn uy hiếp hắn, chỉ vì người quan trọng nhất rơi vào tay y, cho nên hắn mới phải nghe theo lời của y, nhưng hôm nay hắn sẽ không để cho Liên Sóc được như ý.
“Ngươi nếu lại muốn dùng nàng để uy hiếp ta, ta liền nói cho ngươi, vô dụng thôi, bất luận ngươi muốn ta làm như thế nào, Kì Chung Ly cũng sẽ không nghe theo ngươi nữa.” Ở trước mặt mọi người, Kì Chung Ly nhìn chăm chú vào sắc mặt đã cứng đờ của Liên Sóc, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Ngươi muốn ta âm thầm mang ngươi vào cung, ta làm, ngươi muốn ta không được tiết lộ, ta nghe lời ngươi, chuyện chỉ có thế cũng không sao, nhưng sau đó ngươi lại xâm nhập địa cung, phóng hỏa đốt cung lâu, số mạng người chết ở trong tay ngươi đếm không hết, lòng người trong cung hoảng sợ, ngươi lại làm như không có chuyện gì, uổng cho ngươi từng là hoàng tử, sinh tại Thương Hách lại có thể vô tình như thế, lấy chuyện gây ra tai nạn rắc rối làm vui, gây chuyện khiến cho trong cung không còn yên ổn! Chung Ly không đành lòng, ngươi lại lấy tính mạng người ta yêu ra áp chế ta, muốn ta làm như không biết gì!”
Người xưa nay tính tình ôn hòa, một khi tức giận, cơn tức giận đó càng lớn hơn người bình thường rất nhiều, Liên Sóc đối mặt với những lời nói của hắn, trong lúc nhất thời đúng là không chống đỡ nổi, nhìn xung quanh mình, hiển nhiên bây giờ bất luận hắn nói gì các vị đại thần cũng sẽ không tin.
Lại nhìn hai người đang ngồi trên tòa thượng kia, uống rượu dùng đồ ăn, giống như đang xem diễn, lúc này ánh mắt nhìn hắn lại mang theo ý cười không rõ, lại có thể nhìn thấy ý khinh miệt đùa cợt rõ ràng, bạc môi khẽ nhếch lên, độ cung lạnh như băng giống như đang cười nhạo hắn uổng phí khí lực, lại nghĩ tới lời Kì Chung Ly vừa nói, Liên Sóc rốt cuộc nhịn không được bật cười ha hả.
“Không sai, ta chính là sinh ta ở Thương Hách, ta từng thân là hoàng tử, nhưng như thế thì sao?” Đứng ở giữa đại điện, Liên Sóc đã hoàn toàn không còn để ý thân phận, phát tiết hận ý ở trong lòng: “Thương Hách xua đuổi ta, ta liền muốn cho Thương Hách không còn được an bình, xâm nhập địa cung, đốt lầu các thì có là cái gì, chết càng nhiều càng tốt! Đây là do Thương Hách nợ ta!”
Từ hoàng tử được sủng ái của Thương Hách lại trở thành kẻ mỗi người trong hoàng cung An Dương đều có thể khi dễ. Hoàng tộc “huyết thống không tinh khiết”, “thân phận không rõ”, cho dù là người trong hoàng tộc, so với người hầu trong cung cũng không bằng, thật vất vả mới có ngày hôm nay, trở lại Thương Hách hồi báo lại tất cả những gì hắn đã phải chịu là việc hắn ngày đêm đều mong muốn, chỉ mong được đến ngày hắn trả được mối nhục này.
“Kì Chung Ly, ngươi nếu dám nói ra hết thảy, cũng chẳng cần phải ra vẻ thiện tâm gì, nói ta vô tình? Người yêu của ngươi còn ở trong tay ta, hôm nay nếu ta xảy ra chuyện gì, ta cũng muốn nàng phải chôn cùng! Người yêu của ngươi là do chính tay ngươi hại chết.”
Chẳng còn giữ lại lớp mặt nạ, những lời Liên Sóc nói với Kì Chung Ly cũng tương đương với việc hắn đã thừa nhận hết thảy. Kì Chung Ly nghe hắn nói như vậy, lại liếc mắt nhìn những vết máu ở trên người, xem ra Liên Sóc là nhận định hắn chưa cứu được người, bất quá những người áo xám đó quả thực lợi hại, nếu không phải đúng thời khắc mấu chốt xuất hiện một đám võ lâm cao thủ, kế hoạch cứu người hôm nay của hắn cũng chẳng thể thành công.
Nghĩ đến người trong lòng không có việc gì, đáy mắt Kì Chung Ly hiện ra thần sắc an tâm, quay sang nói với Liên Sóc: “Hai mươi người áo xám, không một ai còn sống, nàng đã ở nơi an toàn.” Không biết những người tương trợ đó đến từ đâu, so sánh với những người áo xám công lực phi phàm đó lại không kém chút nào.
“Không có khả năng!” Hai mươi Ám Sử kia đều là tinh anh, sao lại có thể dễ dàng để cho Kì Chung Ly đắc thủ, nguyên bản Liên Sóc có vài phần chắc chắn thoáng chốc chuyển sang kích động, đó là con át chủ bài của hắn mang tới Thương Hách lần này, há có thể chết ở trong tay vài nhân thủ do Kì Chung Ly đưa tới, ánh mắt lóe ra, Liên Sóc lui vài bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Liên Mộ Hi vang lên sau lưng: “Ngươi dám gạt bổn Vương dẫn theo người đến đây? Không phải trước khi xuất phát ta đã nói với ngươi, lần này đến Thương Hách không thể sinh sự sao?” Lắc đầu thở dài, trên mặt Liên Mộ Hi có chút ảo não, nhìn ánh mắt của các vị đại thần xung quanh đang nhìn mình lại có chút hoảng hốt.
“Là sư phụ cho phép ta!”
Liên Sóc vừa thốt lên, ánh mắt Kì Minh Nguyệt đột nhiên biến đổi, sư phụ, sư phụ mà Liên Sóc nói tới, liệu có phải là kẻ ẩn phía sau màn của An Dương?
Cuộc đối thoại giữa Kì Chung Ly và Liên Sóc đều được văn võ bá quan nghe rõ ràng, nhưng nghe Liên Mộ Hi nói, đã có người không cho là đúng, các vị đại thần mỗi người một câu, bắt đầu trở nên ồn ào.
“An Dương Vương, tùy tùng của ngươi ở Thương Hách xâm nhập địa cung, lại phóng hỏa đốt cung lâu, ngươi có thể giải thích hay không?” Chuyện Liên Sóc gây ra, cũng đại biểu là An Dương Vương gây ra, thân là tùy tùng của An Dương Vương, nếu nói hành động của hắn mà An Dương Vương lại không biết gì cả, liệu có ai tin.
“Tiếu Phi năm đó cũng là bị đại hỏa thiêu cháy, Liên Sóc lúc này lại đốt cung lâu, lúc đó ta còn cảm thấy kì quái, ai lại đi phóng hỏa, nguyên lai là hắn…”
“Liên Sóc lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi, dám ở trong cung phóng hỏa giết người, ngươi cho rằng ngươi là tùy tùng của An Dương Vương thì Thương Hách không dám đụng vào ngươi sao?”
Đối mặt với chất vấn của các vị đại thần, Liên Mộ Hi không biết chống đỡ như thế nào, lần thứ hai nhìn về phía Kì Minh Nguyệt, trong mắt đều là vẻ cầu cứu, Kì Minh Nguyệt lúc này lại không hề chú ý hắn, trong Xích Hi Điện một mảnh hỗn loạn, quần thần xúc động phẫn nộ, ở trong đám người đó, thân ảnh đứng thẳng cực kì bình tĩnh của Liên Sóc trở nên hết sức bắt mắt.
Kì Minh Nguyệt ngưng thần chăm chú nhìn, bỗng nhiên phát giác Liên Sóc lúc này có chút biến hóa vi diệu, nguyên bản vẻ tươi cười tự nhiên trên mặt hắn đã sớm biến mất không thấy, sau khi cuồng tiếu nói xong những lời đó liền im lặng đứng yên, tạo thành sự đối lập kì quái, lúc này trên người hắn lại xuất hiện tử khí vốn không nên có.
“Bệ Hạ, thỉnh Bệ Hạ nghiêm trị! An Dương Vương cùng với tùy tùng dụng tâm hiểm ác, ở trong cung tạo thành đại loạn, việc này phải điều tra rõ ràng, An Dương vốn đã điều binh quấy nhiễu Liên Đồng vô số lần, nếu lần này lại có dụng tâm với Thương Hách, Thương Hách liền phải sớm có chuẩn bị.”
“Thần cũng thấy vậy, thỉnh Bệ Hạ nghiêm trị Liên Sóc, xâm nhập địa cung, lại phóng hỏa trong cung, đều là tội lớn, ngay cả An Dương Vương cũng có chút khả nghi, Bệ Hạ nhất định không thể khinh thường.”
“Thần tán thành! Việc này tuyệt đối không thể khinh tha!”
Dưới sự lên án công khai của quần thần, thân ảnh đứng yên của Liên Sóc thủy chung không có biến hóa.
Kì Hủ Thiên quét mắt nhìn mọi người một cái, thân ảnh vốn dựa vào lưng ghế hơi ngồi dậy một chút, rồi mới không nhanh không chậm buông xuống chén rượu trên tay: “Lời các khanh nói, trầm cũng thấy không sai, Liên Mộ Hi, xem ra ngươi cần phải ở lại Thương Hách một thời gian nữa.”
Nói xong những lời này, ống tay áo huyền mầu hơi nâng lên: “Bắt Liên Sóc lại.”
Từ lúc nãy mấy thị vệ thông minh đã đứng chờ sẵn ở một bên, chỉ chờ Bệ Hạ hạ lệnh, lúc này nghe lệnh liền có mấy người vọt vào trong.
Những thị vệ có thể ở trong Xích Hi Điện này đều có thân thủ không tồi, các vị đại thần vốn là chờ xem Liên Sóc bị bắt, cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng đám thị vệ bị chưởng phong ập tới đánh bay ra sau.
“Đừng tưởng rằng có thể dễ dàng bắt ta như thế, Liên Sóc bây giờ đã không còn là Kì Liên Sóc năm xưa nữa.” Theo vài tiếng cười nhỏ rất quái dị, ở trước mắt mọi người, chỉ thấy người nói đến đây sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, đến môi cũng không còn chút huyết sắc, đứng thẳng tắp ở giữa điện, không thấy có động tác gì khác, nhưng lại có chưởng phong vây quanh khiến cho bọn thị vệ không thể lại gần.
Giống như quỷ mỵ, khuôn mặt Liên Sóc lúc này đông cứng, một thân y bào màu than chì (màu xám bạc), không thấy có chút sinh khí của người sống, Kì Minh Nguyệt nhìn thấy y như vậy, không biết nên cảm thấy ngoài ý muốn hay là nên cảm thấy đương nhiên. Liên Sóc cũng trở thành bộ dáng như vậy, như vậy “sư phụ” mà y vừa nhắc tới, không thể nghi ngờ chính là người mà hắn đã nghĩ đến.
“Kì Minh Nguyệt, hôm nay ngươi phải chết.” Giống như bị rút đi hồn phách, Liên Sóc nói đến đây, lời nói lại như một con rối phun ra từng chữ một, vừa dứt lời, thân ảnh kia thoáng chốc biến mất ở trong điện, đợi hắn xuất hiện lại, đã tiếp cận gần bậc thang bước lên tòa thượng.
“Nhị hoàng huynh!” Mấy người đồng thời sợ hãi kêu lên, mấy hoàng tử khẩn trương đứng dậy nắm chặt hai tay, Ngưng Lộ đang muốn lao lên lại bị Thấm Vũ bên cạnh nắm chặt lại: “Ngươi tiến lên chỉ gây thêm phiền phức.”
Bị kéo trở về, Ngưng lộ mới tỉnh táo lại, sự lợi hại của Nhị hoàng huynh nàng đã từng chứng kiến, lại có Phụ Hoàng ở bên cạnh, nhất định không có việc gì.
Mấy người đều nghĩ như vậy, liền hàm chứa lo lắng gắt gao nhìn thẳng thân ảnh của Liên Sóc.
Quan văn sớm đã né xa ra một bên, quan võ cùng thị vệ xông lên phía trước, cũng không theo kịp tốc độ giống như u hồn kia, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hai người đứng trên tòa thượng.
Kì Minh Nguyệt lúc này đang bưng chén rượu, thấy Liên Sóc đánh úp lại, cảm thấy một trận tử khí, cùng với Ám Sử áo xám lúc trước lại có chút bất đồng, nếu nói người áo xám lúc trước là con rối mang theo ác ý băng hàn, hơi thở âm lãnh quỷ bí, thì Liên Sóc trước mặt lại giống như là hồn phách bị ác quỷ nhập vào, tử khí của thi thể hủ lạn nặng nề là thứ mà hắn chưa từng cảm thấy ở trên người những kẻ áo xám khác.
Trong đầu luân chuyển ý nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không dừng lại, đối với chưởng phong đang đánh úp lại, Kì Minh Nguyệt vung tay đã đem toàn bộ rượu trong chén bắn về phía Liên Sóc,
Chất lỏng bắn ra trong không trung, lại giống như lợi kiếm ngưng tụ lại thành một khối mũi nhọn, ở trong nháy mắt kết thành những ngọn băng lợi hại, màu sắc bán trong suốt ở trong không trung xẹt qua một đường cung mang ánh sáng tinh lượng, thế như sét đánh, bắn ra.
Liên Sóc đang muốn vung tay phát động chưởng phong, lại bị một cỗ áp bách nặng nề giống như sóng triều vọt tới, nội lực hùng hậu kia giống như cự thạch áp xuống, đột ngột xuất hiện đem hắn cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích mảy may.
Không chờ hắn tái giãy dụa, phù một tiếng, những ngọn băng bén nhọn xuyên qua một mạt tàn hồng, theo những ngọn băng rơi xuống đấy, một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người sống phát ra từ trong miệng của Liên Sóc, máu tươi đầm đìa che kín khuôn mặt, hắn thẳng tắp lui lại phía sau mấy bước, đứng ở trên bậc thang, ở vị trí con mắt bên trái chỉ còn lại một lỗ máu thật sâu.
Thân ảnh đang ngồi không một chút nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt cũng chưa từng biến hóa, Kì Hủ Thiên triệt hạ chưởng lực trên tay, tựa hồ như không nhìn thấy bộ dáng thê lương như quỷ của Liên Sóc, ngay cả liếc một cái cũng không, quay đầu đối với Kì Minh Nguyệt ở bên cạnh cười nói: “Đối với kẻ không biết tự lượng sức mình, Minh Nhi định làm như thế nào?”
“Đáng tiếc một ly rượu ngon a.” Buông chén rượu rỗng trên tay, Kì Minh Nguyệt tự nói, có chút đáng tiếc thở dài, lại quay sang Kì Hủ Thiên nói: “Phụ Hoàng không cảm thấy hắn có chút bất đồng sao?” Đầu tiên là Vô Hào, rồi sau đó là Ám Sử áo xám, Bách Lý Vong Trần, Liên Sóc, tất cả đều là đệ tử của người kia, lại mỗi người đều bất đồng, chỉ là không biết, đâu mới là người mà vị “sư phụ” kia coi trọng nhất.
Hai ngươi bình thản nói chuyện với nhau, Liên Sóc bị thương nặng lại giống như vẫn chưa buông tha, không có gì ngoài tiếng kêu thảm thiết kia, rồi sau đó lại không có chút âm thanh nào, chỗ mắt trái huyết nhục mơ hồ, hắn cũng giống như không hề để ý, thân ảnh lại bay lên họa xuất một bóng ảnh màu than chì, giống như đã mất đi lý trí, lần thứ hai đánh về phía Kì Minh Nguyệt.
Lần này, còn chưa tiếp cận, một đạo bóng trắng đột nhiên bay tới, chặn thế công của hắn, chưởng phong liên tiếp đối chọi, không có nửa điểm rơi vào thế hạ phong.
Vô Hào …. Kì Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, ở trong cung, Vô Hào rất ít khi chưa có lệnh của hắn mà tự mình xuất hiện. Ẩn ở một nơi bí mật gần đó, chức trách giống như ảnh vệ bình thường, nếu không có hắn và Phụ Hoàng truyền lệnh, liền sẽ không thích cử động. Nhưng lần này, đối với sự tập kích của Liên Sóc, hắn lại hiện thân nghênh địch, giống như lần ở Vân Hạo Sơn trang đối địch với những tên Ám Sử áo xám kia, tựa hồ chỉ cần có quan hệ với quá khứ của hắn sẽ làm cho Vô Hào có phản ứng.
Thân ảnh màu trắng mờ ảo tựa hồ như không tồn tại ở nhân gian, cùng với Liên Sóc không có sinh khí kia đã có bất đồng. Lấy ra Nhược thủy (thanh tiểu đao chém sắt như bùn mà Kì Minh Nguyệt đã đưa cho Vô Hào lần đầu gặp, nhắc lại nếu có ai quên), vẻ mặt Vô Hào vẫn là hư vô, trong đôi mắt trống rỗng không tồn tại cảm xúc gì, Nhược thủy ở trong không trung hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, Vô Hào tiến lên trước vài bước, hướng về phía Liên Sóc đâm đao xuống.
Trong Xích Hi Điện đột ngột xảy ra chuyện này khiến cho mọi người liên tiếp bị chấn động, Kì Chung Ly thấy Vô Hào đột nhiên hiện thân, thoáng chốc tỉnh ngộ, bạch y nhân trước mắt hiển nhiên là đang bảo vệ Nhị hoàng huynh, cũng là một trong những người tương trợ hắn cứu người, nói như vậy, là Nhị hoàng huynh phái người giúp hắn.
Nguyên lai Nhị hoàng huynh đã sớm biết tính toán của hắn, chẳng trách đã âm thầm phái người nhắc hắn không được nói chuyện ngọc bội, xem ra, tất cả mọi chuyện hôm nay đều nằm trong kế hoạch của Nhị hoàng huynh.
Nhất thời yên lòng, Kì Chung Ly tin tưởng, lấy khả năng của hai người trên điện kia, Liên Sóc quyết không thể gây tổn thương mảy may đến bọn họ.
Tâm thần trấn tĩnh lại, hắn lại hướng nhìn về phía hai người đang giao tranh, chỉ thấy mạt bóng trắng kia thoảng qua, một đạo ánh sáng sắc lạnh thoáng hiện, Liên Sóc lần thứ hai bị thương, ôm lấy miệng vết thương đầy máu trên người, lại đột nhiên phát ra tiếng cười cổ quái: “Sư huynh, nguyên lai ngươi chính là sư huynh của ta! Sư phụ nói ở Thương Hách có người cùng gốc với ta, nguyên lai là ngươi.”
Những lời này vừa dứt, cánh tay nắm Nhược thủy của Vô Hào bỗng run lên, Liên Sóc phun ra một búng máu mang theo một mùi cổ quái bắn tới, thân ảnh giống như hư vô có thể nhẹ nhàng bay theo gió kia của Vô Hào lại bỗng dưng từ không trung ngã xuống.
__________ Hết chính văn chương 141 __________