Trong phòng tràn đầy huyết tinh khí, Kỳ Hủ Thiên cùng Lưu tổng quản không nói một câu, nhìn tiểu hài tử kia đem Cảnh Hoàng giết như thế nào, lúc này Kỳ Minh Nguyệt đứng ở giữa vũng máu, bên môi nụ cười lạnh như có như không, giống như châm biếm sự khinh địch của Cảnh Hoàng. Ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên thấu qua y, phản xạ một mảnh yêu dị ám ảnh, khiến cho y thân ảnh còn nhỏ nhưng lại lộ ra một loại trăng lạnh tiêu sát khí. Lưu tổng quản nhìn y, bỗng nhiên hiểu được vì sao bệ hạ lại đối với Nhị điện hạ khác biệt, lẳng lặng đi ra cửa, hắn cảm thấy bệ hạ lúc này không cần hắn hầu hạ.
Kỳ Minh Nguyệt đầu tiên là tìm giải dược trong lòng lấy ra ăn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Kỳ Hủ Thiên và đi tới trước mặt hắn, trên mặt là vẻ nhu hòa tươi cười quá mức.
" Trò đùa của phụ hoàng quả nhiên phấn khích tuyệt luân, chỉ là Người đã quên nói cho hoàng nhi, nhi thần cũng là một người chơi, hiện giờ trình diễn xong rồi, không biết phụ hoàng có hài lòng? "
Kỳ Hủ Thiên phát hiện y tự xưng " Nhi thần ", trong lòng chợt thắt lại, thấy trên vạt áo y dính đầy máu của người khác, hắn lại chau mày – " Minh nhi trên người ô uế, phụ hoàng mang ngươi đi tắm. " – Không biết tại sao, hắn không thể chịu đựng được sự xa cách của y, cũng không muốn nhìn thấy máu người khác dính trên người y.
Bị hắn ôm đi tới dục trì cạnh tẩm cung, thủy khí bốc hơi ẩm ướt, Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được nhẹ thở ra một hơi. Vì sao biết rõ hắn chỉ là lợi dụng mình, vẫn nhịn không được lựa chọn hồi cung, lẽ nào vì cần sự che chở, chờ đến khi lớn lên học được năng lực tự bảo vệ mình sao?
Vẫy lui cung nhân, Kỳ Hủ Thiên trước mở rộng y phục của y, sau đó thay y cởi bỏ quần áo, cùng dây buộc tóc, tỉ mỉ dùng nước nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt y, nhìn hài tử của mình trầm mặc không nói, – " Phụ hoàng thật không hiểu nên bắt ngươi như thế nào cho phải. "
Mái tóc đen ẩm ướt rối tung khiến Kỳ Hủ Thiên vốn đã chói mắt vì khuôn mặt tuấn mỹ của y, giờ lại càng thêm mị hoặc, bị hắn ôm vào trong lòng, Kỳ Minh Nguyệt chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm trầm của hắn, thần sắc thản nhiên, mở miệng:
" Có lẽ ta nên nói thay phụ hoàng, vì muốn diệt trừ Phượng Hoa cung cùng Hoa thục phi, phụ hoàng đã sớm có ý chọn một hoàng tử để hảo hảo lợi dụng, vừa hay phát hiện ra ta, vốn định cho Đàm Vô ở bữa tiệc nói nhiều việc có lợi cho ta, khiến cho ngươi có thể thêm sủng ái ta, làm cho người khác tin phục, không ngờ Minh Nguyệt cư nhiên cùng ngươi giống nhau, thật sự là châm chọc a, nhưng không biết phụ hoàng trong lòng có phải có chút mâu thuẫn?"
Kỳ Hủ Thiên khẽ nhếch môi, – " Minh nhi nói không sai, chỉ là không nghĩ tới ngươi đặc biệt như thế, phụ hoàng thật đúng là có chút do dự, không biết nên lựa chọn ngươi hay cứ đổi một hoàng tử khác, như vậy cho dù cuối cùng quân cờ có bị phế đi, phụ hoàng cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc. " – Dùng tay thoa một chút xáp thơm, xoa lên đầu y.
" Hoàng tử kia có lẽ là Liên Sóc. " – Lúc trước người kia được sủng ái, y sao không biết.
Kỳ Hủ Thiên cẩn thận xoa tóc cho y, – " Liên Sóc cũng là một đứa trẻ thông minh, chẳng qua so với Minh nhi thì không bằng được, làm phụ hoàng muốn lúc nào cũng đem ngươi cột chặt bên người, sủng ái mới tốt. "
" Nguyên lai phụ hoàng đối với nhi thần lời ngon tiếng ngọt như vậy, cũng có thể nói là dễ nghe. " – Đem y xem như là loại hậu cung phi tử không có đầu óc sao, việc đã đến nước này, y sao lại có thể dễ dàng tin tưởng.
Kỳ Hủ Thiên nghe xong lời của y, cũng biến sắc, trong đôi mắt thâm trầm như nổi lên một màn sương dày, một trận tức giận điên cuồng kéo đến làm cho thân thể Kỳ Minh Nguyệt cứng đờ. Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú trước mắt phóng đại, trên môi phủ một mảnh nóng rực, dán chặt vào môi y, Kỳ Hủ Thiên khẽ cắn, nhẹ nhàng phun ra một câu nỉ non nói nhỏ:
" Đừng để cho ta nghe thấy ngươi tự xưng như thế lần nữa, đối với ta và ngươi mà nói muốn trở thành phụ tử thuần túy, đã không có khả năng... " – Rời khỏi môi y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua bên tai, lưu lại một đường ấm nóng, hắn than nhẹ một tiếng, – " Đều là Minh nhi không tốt, ai kêu ngươi lộ ra bộ dạng kia, thấy ngươi cầm vũ khí đứng bên trong vũng máu, tuyệt nhiên tàn nhẫn như vậy, thần thái trên khuôn mặt nhỏ nhắn không người có thể đụng, phụ hoàng thiếu chút nữa nhịn không được muốn đem ngươi mạnh mẽ mà ấn ngã trên giường, ngươi cũng biết đúng không, Minh nhi của ta? "
Hơi thở nóng rực bên tai, các mối nguy hiểm cùng tình dục mà hắn nỉ non kéo đến làm cho Kỳ Minh Nguyệt run rẩy, hàm dưới bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy, chỉ cảm thấy lưỡi phụ hoàng khẽ liếm trên môi y một chút, sau đó liền dùng lực tách đôi môi của y ra, từ từ tiến vào. Kỳ Hủ Thiên một tay đỡ lấy phía sau đầu, tay còn lại ôm lấy y, mút vào cái lưỡi, khẽ cắn, không để cho y có chút kháng cự, làm Kỳ Minh Nguyệt hít thở không thông, nhiệt độ trong người vì thế mà tăng cao, bị kịch liệt hôn nồng nhiệt khiến y mềm cả người, đầu óc không tỉnh táo, bàn tay đỡ ở sau đầu lập tức chuyển qua bên hông, đưa thân mình mềm yếu của y nằm giữa khuỷu tay, y cảm giác được phụ hoàng tức giận cùng vài phần thương tiếc, đầu lưỡi của hắn ở trong miệng chậm rãi khiêu khích dao động, lại xẹt qua trên vòm miệng khiến y không thể kiềm chế run rẩy, mãi cho đến khi chỉ bạc rơi xuống khóe miệng, môi sưng đỏ đến không thể chịu nổi một trận giày vò nữa, Kỳ Hủ Thiên mới buông y ra, nhìn y trong lồng ngực thở dốc không thôi, mới tà tà thán cười nói, – " Minh nhi có biết, phụ hoàng có bao nhiêu muốn ngươi? "
Kỳ Minh Nguyệt chưa bao giờ chật vật như thế, chỉ một cái hôn, liền làm tay chân y như nhũn ra, một bên nguyền rủa thân thể yếu đuối vô dụng này, vô lực trụ ở cánh tay của phụ hoàng, tựa vào bên cạnh hồ, cố gắng điều chỉnh hơi thở phập phồng trước ngực, nheo mắt nhìn người nam nhân kia cười đến quá mức sáng lạn, – " Phụ hoàng thật không chê thân thể Minh Nguyệt, dù nhỏ như vậy nhưng ngươi vẫn có thể có hứng thú. " – Cuối cùng cắn răng phun ra hai câu, hàm nghĩa không nói cũng hiểu.
Kỳ Hủ Thiên kéo qua, đưa y tựa hẳn vào trong lòng, – " Chỉ cần là thân thể Minh nhi, phụ hoàng nếm như thế nào cũng không đủ. " – Thấy y vẫn như cũ không hờn giận, Kỳ Hủ Thiên nhắm mắt than thở, – " Phụ hoàng thật sự hối hận, cho dù ngươi rơi vào tay kẻ khác, bảy ngày gần đây, nghĩ đến ngươi không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, trong lòng liền nhịn không được bắt đầu lo lắng, nhưng lại cảm thấy được Minh nhi trí tuệ như thế, chắc không đến mức khiến bản thân có mệnh hệ gì..."
" Cho nên ngươi liền cho người một đường đuổi giết? Làm cho ta mau chết một chút sao? " – Phụ hoàng a, như vậy nói y làm sao tin tưởng cho được, hắn đối với mình thật sự sủng ái sao?
" Cảnh Hoàng không dám đả thương ngươi, thủ hạ của phụ hoàng chắc chắn cũng sẽ không đả thương ngươi, như vậy Minh nhi sao lại xảy ra chuyện được, ngươi có biết, phụ hoàng sẽ không cho ngươi chịu một chút thương tổn nào, Minh nhi đã sớm nghĩ đến ngọn nguồn mới có thể lừa Cảnh Hoàng tin ngươi biết Quỳnh Châu ở chỗ nào, lại lựa chọn hồi cung, làm cho hắn tin rằng hai phụ tử ta bất hòa, dùng mê dược để giết hắn, phụ hoàng sớm biết rằng Minh nhi sẽ không làm cho ta thất vọng. "
" Đa tạ phụ hoàng khích lệ, ta quả thật là đoán được ý đồ của phụ hoàng, mới có thể làm kế hoạch này. Chỉ là ta dù lợi hại cũng kém so với khả năng diễn trò của phụ hoàng, tất cả sủng ái cũng chỉ nhằm để cho người ta biết rằng, ta – Kỳ Minh Nguyệt này, là ái nhi của ngươi, tiện cho việc dùng ta để uy hiếp ngươi mà thôi, sau đó quân cờ là ta đây mới có thể phát huy công dụng. Minh Nguyệt sớm nói qua, chúng ta là theo như nhu cầu, cho đến bây giờ, xem ra quả nhiên là chưa từng nói sai." – Phụ hoàng quả thực cũng không làm cho y thất vọng, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù là thân nhân, cũng có thể lợi dụng không chút nương tay, đúng là bản sắc quân vương.
Kỳ Hủ Thiên biểu tình phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của y, – " Nếu phụ hoàng nói cho Minh nhi, ngươi ở trong lòng phụ hoàng quả thật khác với người khác? "
" Ý gì? Phụ hoàng gạt ta một hồi, lợi dụng ta một hồi, lại muốn nói cho ta biết Minh Nguyệt ở trong lòng ngươi quả thật có chút địa vị? "
" Phụ hoàng thừa nhận, khởi điểm là có tâm lợi dụng, rồi sau đó phát hiện sự khác biệt của ngươi, đối với ngươi mọi sủng ái liền đều thành thật sự,vì thế thậm chí khi đã an bài tốt cũng không nguyện buông tha như vậy, chỉ vì năng lực Minh nhi làm cho người ta tò mò, cũng làm cho phụ hoàng nhịn không được càng ngày càng muốn biết, ngươi đến tột cùng có thể làm thế nào để xoay sở tình cảnh. " – Hắn không ngờ tới, có một ngày sẽ đối với một người bận tâm như thế, đã nhiều ngày qua, nghĩ đến mình chỉ có thể đợi tình thế chậm phát triển, lại không dự đoán được, sau khi thật sự có người mang Minh nhi đem đi, trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, trò chơi này một chút lạc thú cũng không còn.
Kỳ Minh Nguyệt vòng hai tay qua cổ hắn, nghiêng đầu tựa trên vai, – " Phụ hoàng cũng biết, ta tức giận không phải vì ngươi lợi dụng, mà là sự không tín nhiệm của ngươi. Mặc dù phụ hoàng sớm đã có tâm gạt ta, muốn mọi người cho rằng ta là thứ dùng để uy hiếp ngươi, ngươi làm sao biết Minh Nguyệt sẽ không phối hợp với sự lợi dụng của ngươi, giúp đỡ ngươi cùng nhau bố trí trò chơi này chứ? ".
Kỳ Hủ Thiên bất ngờ cau mày, thấy đôi mắt y lóe ra ánh sáng lạnh như băng, trong mắt như toát ra hai quả lãnh hỏa:
" Trò chơi thú vị như thế, Minh Nguyệt không ngại gia nhập, nhưng phụ hoàng lại dùng kế để ta không thể không ở trong đó, mà ta từ trước đến nay không muốn bị người khác xếp đặt, phụ hoàng có hiểu được? " – Kỳ Hủ Thiên nghe vậy ngửa mặt lên trời thoải mái cười, – " Không thể tưởng được hóa ra Minh nhi là không muốn bị cho là nhược thế, phụ hoàng không có hoàn toàn tín nhiệm ngươi, mới khiến ngươi tức giận, ân? "
Kỳ Minh Nguyệt vươn lưỡi liếm lên vai hắn, – " Minh Nguyệt không ngại bị phụ hoàng lợi dụng, phụ hoàng muốn ta trở thành một người mạnh mẽ giống như ngươi, đứng ở bên cạnh ngươi, như vậy ta nhất định phải đạt được năng lực mạnh hơn nữa, nếu ngay cả việc nho nhỏ này cũng không giải quyết được, ta sao có thể chứng minh ta và phụ hoàng là đồng loại, là đồng bọn? ".
" Đồng bọn cái gì? Ta chính là phụ hoàng của ngươi, Minh nhi kiếp này đều là của ta. " – Cảm thấy bị đầu lưỡi y trên vai liếm vài cái, Kỳ Hủ Thiên nhíu mày, ngăn lại động tác phiến tình mờ ám của y, – " Không cần thử tính nhẫn nại của phụ hoàng. "
" Minh nhi từng có một đồng bọn, hắn là đồng loại của ta, bất luận ở thời điểm nào đều có thể giúp đỡ ta, chẳng lẽ phụ hoàng không cần một người như vậy tồn tại sao? Có thể cùng Người lập nên Thương Hách đại địa, bất luận lúc nào cũng không cần phải đề phòng. " – Tiếp tục tại cổ hắn thăm dò, phụ hoàng da mịn mà tràn ngập sức lực cùng co dãn, làm cho y nhịn không được lần nữa liếm mút, để lại những hồng ấn nhỏ, cuối cùng nhịn không được cắn một cái, Kỳ Hủ Thiên cúi đầu rên rỉ một chút, đã nắm tiểu nhân nhi không nghe lời này, – " Minh nhi vốn là đồng loại của ta, phụ hoàng muốn biết chính là, đồng bọn trước kia của Minh nhi chẳng lẽ là tình nhân? "
Bạn đang �
J cũng xem như là người tình của y sao? Y biết J thương mình, bằng không một nam nhân trầm mặc cao ngạo như thế sẽ không nguyện ý nằm ở dưới thân kẻ khác, nhưng mà ngẫm lại, y đối với J, tựa hồ chỉ có một tia áy náy, – " Không, tuy rằng chúng ta trong lúc đó phi thường thân mật, ta có thể giao phó toàn bộ tín nhiệm, nhưng chúng ta chỉ thuần túy là đồng bọn mà thôi, không có quan hệ tình yêu. "
Kỳ Hủ Thiên nghe được y một tiếng " Chúng ta " hai tiếng cũng " Chúng ta ", nhịn không được nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y.
" Phi thường thân mật? Phi thường thân mật như thế nào? Nàng kia cùng ngươi cùng giường, ngươi cũng thích nàng có phải hay không? "
Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được lắc đầu, mờ ám cười nói:– " Phụ hoàng cũng có nam phi, vì sao lại nghĩ ta chỉ biết yêu thương nữ tử? J hắn là nam nhân, hắn là bạn tình của ta, cũng là đồng bọn của ta, ta tin hắn."
Nói đến người kia, trong mắt Minh nhi tất cả đều là hoài niệm cùng tín nhiệm, làm cho Kỳ Hủ Thiên nhịn không được xiết chặt cằm của y, – " Bạn tình? Hắn cũng giống phụ hoàng hôn ngươi sao? Ngươi, đã đáp lại hắn như thế nào? " – Đè nén tức giận trong lòng xuống, khuôn mặt hắn lãnh hạ xuống, – " Sau này không được nhắc lại người này, phụ hoàng sẽ giúp đỡ ngươi, người mà ngươi duy nhất có thể tin và cậy dựa vào chỉ có ta, Minh nhi cần phải nhớ kỹ! ".
" Yên tâm đi, so với hắn phụ hoàng càng làm ta thoả mãn, nhưng nếu ngươi không tin tưởng Minh Nguyệt, có điều lừa dối hoặc là phản bội, Minh Nguyệt cũng chắc chắn sẽ làm cho phụ hoàng hối hận."
Kỳ Hủ Thiên buông tay ra, xoa làn da phiếm hồng của y. Hơi nước trong dục trì khiến đôi mắt của Minh nhi như thiên biên lãnh nguyệt, hấp dẫn tầm nhìn của hắn, nghĩ đến lời nói lúc trước của y – " Ý tứ của Minh nhi là ngươi sẽ cùng ta, nhưng giữa chúng ta lại không có ai khác? Chờ ngươi lớn lên, giả như phụ hoàng muốn ngươi và ngươi cũng nguyện ý, nhưng không biết đến lúc đó ở trong mắt Minh nhi, sự thân mật giữa ta và ngươi lại tính như thế nào đây? "
Kỳ Minh Nguyệt đầu tiên là tìm giải dược trong lòng lấy ra ăn, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Kỳ Hủ Thiên và đi tới trước mặt hắn, trên mặt là vẻ nhu hòa tươi cười quá mức.
" Trò đùa của phụ hoàng quả nhiên phấn khích tuyệt luân, chỉ là Người đã quên nói cho hoàng nhi, nhi thần cũng là một người chơi, hiện giờ trình diễn xong rồi, không biết phụ hoàng có hài lòng? "
Kỳ Hủ Thiên phát hiện y tự xưng " Nhi thần ", trong lòng chợt thắt lại, thấy trên vạt áo y dính đầy máu của người khác, hắn lại chau mày – " Minh nhi trên người ô uế, phụ hoàng mang ngươi đi tắm. " – Không biết tại sao, hắn không thể chịu đựng được sự xa cách của y, cũng không muốn nhìn thấy máu người khác dính trên người y.
Bị hắn ôm đi tới dục trì cạnh tẩm cung, thủy khí bốc hơi ẩm ướt, Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được nhẹ thở ra một hơi. Vì sao biết rõ hắn chỉ là lợi dụng mình, vẫn nhịn không được lựa chọn hồi cung, lẽ nào vì cần sự che chở, chờ đến khi lớn lên học được năng lực tự bảo vệ mình sao?
Vẫy lui cung nhân, Kỳ Hủ Thiên trước mở rộng y phục của y, sau đó thay y cởi bỏ quần áo, cùng dây buộc tóc, tỉ mỉ dùng nước nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt y, nhìn hài tử của mình trầm mặc không nói, – " Phụ hoàng thật không hiểu nên bắt ngươi như thế nào cho phải. "
Mái tóc đen ẩm ướt rối tung khiến Kỳ Hủ Thiên vốn đã chói mắt vì khuôn mặt tuấn mỹ của y, giờ lại càng thêm mị hoặc, bị hắn ôm vào trong lòng, Kỳ Minh Nguyệt chăm chú nhìn vào đôi mắt thâm trầm của hắn, thần sắc thản nhiên, mở miệng:
" Có lẽ ta nên nói thay phụ hoàng, vì muốn diệt trừ Phượng Hoa cung cùng Hoa thục phi, phụ hoàng đã sớm có ý chọn một hoàng tử để hảo hảo lợi dụng, vừa hay phát hiện ra ta, vốn định cho Đàm Vô ở bữa tiệc nói nhiều việc có lợi cho ta, khiến cho ngươi có thể thêm sủng ái ta, làm cho người khác tin phục, không ngờ Minh Nguyệt cư nhiên cùng ngươi giống nhau, thật sự là châm chọc a, nhưng không biết phụ hoàng trong lòng có phải có chút mâu thuẫn?"
Kỳ Hủ Thiên khẽ nhếch môi, – " Minh nhi nói không sai, chỉ là không nghĩ tới ngươi đặc biệt như thế, phụ hoàng thật đúng là có chút do dự, không biết nên lựa chọn ngươi hay cứ đổi một hoàng tử khác, như vậy cho dù cuối cùng quân cờ có bị phế đi, phụ hoàng cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc. " – Dùng tay thoa một chút xáp thơm, xoa lên đầu y.
" Hoàng tử kia có lẽ là Liên Sóc. " – Lúc trước người kia được sủng ái, y sao không biết.
Kỳ Hủ Thiên cẩn thận xoa tóc cho y, – " Liên Sóc cũng là một đứa trẻ thông minh, chẳng qua so với Minh nhi thì không bằng được, làm phụ hoàng muốn lúc nào cũng đem ngươi cột chặt bên người, sủng ái mới tốt. "
" Nguyên lai phụ hoàng đối với nhi thần lời ngon tiếng ngọt như vậy, cũng có thể nói là dễ nghe. " – Đem y xem như là loại hậu cung phi tử không có đầu óc sao, việc đã đến nước này, y sao lại có thể dễ dàng tin tưởng.
Kỳ Hủ Thiên nghe xong lời của y, cũng biến sắc, trong đôi mắt thâm trầm như nổi lên một màn sương dày, một trận tức giận điên cuồng kéo đến làm cho thân thể Kỳ Minh Nguyệt cứng đờ. Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú trước mắt phóng đại, trên môi phủ một mảnh nóng rực, dán chặt vào môi y, Kỳ Hủ Thiên khẽ cắn, nhẹ nhàng phun ra một câu nỉ non nói nhỏ:
" Đừng để cho ta nghe thấy ngươi tự xưng như thế lần nữa, đối với ta và ngươi mà nói muốn trở thành phụ tử thuần túy, đã không có khả năng... " – Rời khỏi môi y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua bên tai, lưu lại một đường ấm nóng, hắn than nhẹ một tiếng, – " Đều là Minh nhi không tốt, ai kêu ngươi lộ ra bộ dạng kia, thấy ngươi cầm vũ khí đứng bên trong vũng máu, tuyệt nhiên tàn nhẫn như vậy, thần thái trên khuôn mặt nhỏ nhắn không người có thể đụng, phụ hoàng thiếu chút nữa nhịn không được muốn đem ngươi mạnh mẽ mà ấn ngã trên giường, ngươi cũng biết đúng không, Minh nhi của ta? "
Hơi thở nóng rực bên tai, các mối nguy hiểm cùng tình dục mà hắn nỉ non kéo đến làm cho Kỳ Minh Nguyệt run rẩy, hàm dưới bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy, chỉ cảm thấy lưỡi phụ hoàng khẽ liếm trên môi y một chút, sau đó liền dùng lực tách đôi môi của y ra, từ từ tiến vào. Kỳ Hủ Thiên một tay đỡ lấy phía sau đầu, tay còn lại ôm lấy y, mút vào cái lưỡi, khẽ cắn, không để cho y có chút kháng cự, làm Kỳ Minh Nguyệt hít thở không thông, nhiệt độ trong người vì thế mà tăng cao, bị kịch liệt hôn nồng nhiệt khiến y mềm cả người, đầu óc không tỉnh táo, bàn tay đỡ ở sau đầu lập tức chuyển qua bên hông, đưa thân mình mềm yếu của y nằm giữa khuỷu tay, y cảm giác được phụ hoàng tức giận cùng vài phần thương tiếc, đầu lưỡi của hắn ở trong miệng chậm rãi khiêu khích dao động, lại xẹt qua trên vòm miệng khiến y không thể kiềm chế run rẩy, mãi cho đến khi chỉ bạc rơi xuống khóe miệng, môi sưng đỏ đến không thể chịu nổi một trận giày vò nữa, Kỳ Hủ Thiên mới buông y ra, nhìn y trong lồng ngực thở dốc không thôi, mới tà tà thán cười nói, – " Minh nhi có biết, phụ hoàng có bao nhiêu muốn ngươi? "
Kỳ Minh Nguyệt chưa bao giờ chật vật như thế, chỉ một cái hôn, liền làm tay chân y như nhũn ra, một bên nguyền rủa thân thể yếu đuối vô dụng này, vô lực trụ ở cánh tay của phụ hoàng, tựa vào bên cạnh hồ, cố gắng điều chỉnh hơi thở phập phồng trước ngực, nheo mắt nhìn người nam nhân kia cười đến quá mức sáng lạn, – " Phụ hoàng thật không chê thân thể Minh Nguyệt, dù nhỏ như vậy nhưng ngươi vẫn có thể có hứng thú. " – Cuối cùng cắn răng phun ra hai câu, hàm nghĩa không nói cũng hiểu.
Kỳ Hủ Thiên kéo qua, đưa y tựa hẳn vào trong lòng, – " Chỉ cần là thân thể Minh nhi, phụ hoàng nếm như thế nào cũng không đủ. " – Thấy y vẫn như cũ không hờn giận, Kỳ Hủ Thiên nhắm mắt than thở, – " Phụ hoàng thật sự hối hận, cho dù ngươi rơi vào tay kẻ khác, bảy ngày gần đây, nghĩ đến ngươi không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì, trong lòng liền nhịn không được bắt đầu lo lắng, nhưng lại cảm thấy được Minh nhi trí tuệ như thế, chắc không đến mức khiến bản thân có mệnh hệ gì..."
" Cho nên ngươi liền cho người một đường đuổi giết? Làm cho ta mau chết một chút sao? " – Phụ hoàng a, như vậy nói y làm sao tin tưởng cho được, hắn đối với mình thật sự sủng ái sao?
" Cảnh Hoàng không dám đả thương ngươi, thủ hạ của phụ hoàng chắc chắn cũng sẽ không đả thương ngươi, như vậy Minh nhi sao lại xảy ra chuyện được, ngươi có biết, phụ hoàng sẽ không cho ngươi chịu một chút thương tổn nào, Minh nhi đã sớm nghĩ đến ngọn nguồn mới có thể lừa Cảnh Hoàng tin ngươi biết Quỳnh Châu ở chỗ nào, lại lựa chọn hồi cung, làm cho hắn tin rằng hai phụ tử ta bất hòa, dùng mê dược để giết hắn, phụ hoàng sớm biết rằng Minh nhi sẽ không làm cho ta thất vọng. "
" Đa tạ phụ hoàng khích lệ, ta quả thật là đoán được ý đồ của phụ hoàng, mới có thể làm kế hoạch này. Chỉ là ta dù lợi hại cũng kém so với khả năng diễn trò của phụ hoàng, tất cả sủng ái cũng chỉ nhằm để cho người ta biết rằng, ta – Kỳ Minh Nguyệt này, là ái nhi của ngươi, tiện cho việc dùng ta để uy hiếp ngươi mà thôi, sau đó quân cờ là ta đây mới có thể phát huy công dụng. Minh Nguyệt sớm nói qua, chúng ta là theo như nhu cầu, cho đến bây giờ, xem ra quả nhiên là chưa từng nói sai." – Phụ hoàng quả thực cũng không làm cho y thất vọng, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù là thân nhân, cũng có thể lợi dụng không chút nương tay, đúng là bản sắc quân vương.
Kỳ Hủ Thiên biểu tình phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của y, – " Nếu phụ hoàng nói cho Minh nhi, ngươi ở trong lòng phụ hoàng quả thật khác với người khác? "
" Ý gì? Phụ hoàng gạt ta một hồi, lợi dụng ta một hồi, lại muốn nói cho ta biết Minh Nguyệt ở trong lòng ngươi quả thật có chút địa vị? "
" Phụ hoàng thừa nhận, khởi điểm là có tâm lợi dụng, rồi sau đó phát hiện sự khác biệt của ngươi, đối với ngươi mọi sủng ái liền đều thành thật sự,vì thế thậm chí khi đã an bài tốt cũng không nguyện buông tha như vậy, chỉ vì năng lực Minh nhi làm cho người ta tò mò, cũng làm cho phụ hoàng nhịn không được càng ngày càng muốn biết, ngươi đến tột cùng có thể làm thế nào để xoay sở tình cảnh. " – Hắn không ngờ tới, có một ngày sẽ đối với một người bận tâm như thế, đã nhiều ngày qua, nghĩ đến mình chỉ có thể đợi tình thế chậm phát triển, lại không dự đoán được, sau khi thật sự có người mang Minh nhi đem đi, trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, trò chơi này một chút lạc thú cũng không còn.
Kỳ Minh Nguyệt vòng hai tay qua cổ hắn, nghiêng đầu tựa trên vai, – " Phụ hoàng cũng biết, ta tức giận không phải vì ngươi lợi dụng, mà là sự không tín nhiệm của ngươi. Mặc dù phụ hoàng sớm đã có tâm gạt ta, muốn mọi người cho rằng ta là thứ dùng để uy hiếp ngươi, ngươi làm sao biết Minh Nguyệt sẽ không phối hợp với sự lợi dụng của ngươi, giúp đỡ ngươi cùng nhau bố trí trò chơi này chứ? ".
Kỳ Hủ Thiên bất ngờ cau mày, thấy đôi mắt y lóe ra ánh sáng lạnh như băng, trong mắt như toát ra hai quả lãnh hỏa:
" Trò chơi thú vị như thế, Minh Nguyệt không ngại gia nhập, nhưng phụ hoàng lại dùng kế để ta không thể không ở trong đó, mà ta từ trước đến nay không muốn bị người khác xếp đặt, phụ hoàng có hiểu được? " – Kỳ Hủ Thiên nghe vậy ngửa mặt lên trời thoải mái cười, – " Không thể tưởng được hóa ra Minh nhi là không muốn bị cho là nhược thế, phụ hoàng không có hoàn toàn tín nhiệm ngươi, mới khiến ngươi tức giận, ân? "
Kỳ Minh Nguyệt vươn lưỡi liếm lên vai hắn, – " Minh Nguyệt không ngại bị phụ hoàng lợi dụng, phụ hoàng muốn ta trở thành một người mạnh mẽ giống như ngươi, đứng ở bên cạnh ngươi, như vậy ta nhất định phải đạt được năng lực mạnh hơn nữa, nếu ngay cả việc nho nhỏ này cũng không giải quyết được, ta sao có thể chứng minh ta và phụ hoàng là đồng loại, là đồng bọn? ".
" Đồng bọn cái gì? Ta chính là phụ hoàng của ngươi, Minh nhi kiếp này đều là của ta. " – Cảm thấy bị đầu lưỡi y trên vai liếm vài cái, Kỳ Hủ Thiên nhíu mày, ngăn lại động tác phiến tình mờ ám của y, – " Không cần thử tính nhẫn nại của phụ hoàng. "
" Minh nhi từng có một đồng bọn, hắn là đồng loại của ta, bất luận ở thời điểm nào đều có thể giúp đỡ ta, chẳng lẽ phụ hoàng không cần một người như vậy tồn tại sao? Có thể cùng Người lập nên Thương Hách đại địa, bất luận lúc nào cũng không cần phải đề phòng. " – Tiếp tục tại cổ hắn thăm dò, phụ hoàng da mịn mà tràn ngập sức lực cùng co dãn, làm cho y nhịn không được lần nữa liếm mút, để lại những hồng ấn nhỏ, cuối cùng nhịn không được cắn một cái, Kỳ Hủ Thiên cúi đầu rên rỉ một chút, đã nắm tiểu nhân nhi không nghe lời này, – " Minh nhi vốn là đồng loại của ta, phụ hoàng muốn biết chính là, đồng bọn trước kia của Minh nhi chẳng lẽ là tình nhân? "
Bạn đang �
J cũng xem như là người tình của y sao? Y biết J thương mình, bằng không một nam nhân trầm mặc cao ngạo như thế sẽ không nguyện ý nằm ở dưới thân kẻ khác, nhưng mà ngẫm lại, y đối với J, tựa hồ chỉ có một tia áy náy, – " Không, tuy rằng chúng ta trong lúc đó phi thường thân mật, ta có thể giao phó toàn bộ tín nhiệm, nhưng chúng ta chỉ thuần túy là đồng bọn mà thôi, không có quan hệ tình yêu. "
Kỳ Hủ Thiên nghe được y một tiếng " Chúng ta " hai tiếng cũng " Chúng ta ", nhịn không được nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y.
" Phi thường thân mật? Phi thường thân mật như thế nào? Nàng kia cùng ngươi cùng giường, ngươi cũng thích nàng có phải hay không? "
Kỳ Minh Nguyệt nhịn không được lắc đầu, mờ ám cười nói:– " Phụ hoàng cũng có nam phi, vì sao lại nghĩ ta chỉ biết yêu thương nữ tử? J hắn là nam nhân, hắn là bạn tình của ta, cũng là đồng bọn của ta, ta tin hắn."
Nói đến người kia, trong mắt Minh nhi tất cả đều là hoài niệm cùng tín nhiệm, làm cho Kỳ Hủ Thiên nhịn không được xiết chặt cằm của y, – " Bạn tình? Hắn cũng giống phụ hoàng hôn ngươi sao? Ngươi, đã đáp lại hắn như thế nào? " – Đè nén tức giận trong lòng xuống, khuôn mặt hắn lãnh hạ xuống, – " Sau này không được nhắc lại người này, phụ hoàng sẽ giúp đỡ ngươi, người mà ngươi duy nhất có thể tin và cậy dựa vào chỉ có ta, Minh nhi cần phải nhớ kỹ! ".
" Yên tâm đi, so với hắn phụ hoàng càng làm ta thoả mãn, nhưng nếu ngươi không tin tưởng Minh Nguyệt, có điều lừa dối hoặc là phản bội, Minh Nguyệt cũng chắc chắn sẽ làm cho phụ hoàng hối hận."
Kỳ Hủ Thiên buông tay ra, xoa làn da phiếm hồng của y. Hơi nước trong dục trì khiến đôi mắt của Minh nhi như thiên biên lãnh nguyệt, hấp dẫn tầm nhìn của hắn, nghĩ đến lời nói lúc trước của y – " Ý tứ của Minh nhi là ngươi sẽ cùng ta, nhưng giữa chúng ta lại không có ai khác? Chờ ngươi lớn lên, giả như phụ hoàng muốn ngươi và ngươi cũng nguyện ý, nhưng không biết đến lúc đó ở trong mắt Minh nhi, sự thân mật giữa ta và ngươi lại tính như thế nào đây? "