Nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên gương mặt Lạc Phi Yên vụt tắt, nhìn Kì Minh Nguyệt nét mặt bình tĩnh đứng bên cạnh người đó dường như cũng không bất ngờ, cũng không phản đối câu nói của hắn, xem ra y cũng giống như Kì Hủ Thiên, vô tình đến cực điểm.
Hai người này... Tầm mắt của nàng không ngừng di chuyển giữa hai người, tuy có hơi ngoài ý muốn nhưng cũng hiểu được vài chuyện không thể tin. Nam nhân máu lạnh vô tình kia vậy mà lại biết yêu thương người khác, điểm này khiến nàng cảm thấy kì quái, nhưng bây giờ xem lại thì người trong tâm hắn cũng giống hệt như hắn, tuy nhìn bề ngoài ôn nhuận hòa nhã nhưng nàng cũng sẽ không cho rằng đó là sự thật, vị hoàng tử này cùng một loại người với hắn.
"Nếu bệ hạ đã nói như vậy, bản cung không còn gì để nói nữa" Thu lại vẻ sắc bén khi nãy, Lạc Phi Yên lại cười nói tiếp "Quy hàng An Dương là vì bảo vệ Liên Đồng, đầu nhập Thương Hách cũng là vì bảo vệ Liên Đồng, mà nay thế cục thiên hạ đã không còn, bệ hạ chính là quân lâm thiên hạ, bản cung vì Liên Đồng mới đến đây, ban nãy đã thất lễ, bệ hạ cùng thái tử ngàn vạn lần đừng trách tội"
Nhìn thấy vị nữ hoàng Liên Đồng Lạc Phi Yên này một hồi chất vấn sắc sảo, một hồi lại cam chịu yếu thế, các vị đại thần xung quanh đưa mắt nhìn nhau liền hiểu được quả nhiên là nữ tử được bệ hạ nhìn trúng năm xưa, rõ ràng bị rơi xuống thế yếu vậy mà vừa đến Thương Hách liền chất vấn bọn họ ngay trên đại điện.
Cũng may nhờ thái tử ứng đối hợp tình hợp lý cùng với bệ hạ cũng giúp y bày ra vẻ kiêu căng một chút, nếu không chỉ sợ Lạc Phi Yên này càng kiêu ngạo hơn, quên rằng đây là đại điện Thương Hách chứ không phải là Liên Đồng của nàng ta.
Quần thần đứng hai bên không dám tùy tiện đáp trả lại nàng nữa, chỉ nghe thấy thái tử điện hạ bên cạnh bệ hạ từ tốn hồi đáp lại nàng "Sao lại trách tội được, người đến là khách thì cho dù vị khách này bất kể là có lễ hay thất lễ, Thương Hách đường đường là một quốc gia lớn đương nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo"
Trong câu nói đáp trả vừa mượn lời của Lạc Phi Yên lúc nãy vừa ngầm chứa trào phúng, hai người ứng đối trên triều đường, tầm mắt lần thứ hai giao nhau, người này ánh mắt ôn hòa thản nhiên, người kia ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhìn như xã giao nhưng lại ẩn ý sâu xa. Thấy tình trạng của hai người, các vị đại thần đã sớm quen với việc nhìn mặt đoán ý cũng nhận ra bầu không khí khác thường, nhìn lên bệ hạ đang tựa vào ngai vàng, mắt ưng khép hờ, nhìn không ra tâm tình, không lộ cảm xúc. Trong đại điện tĩnh lặng, áp lực dần dần gia tăng.
"Hiện nay đã không còn An Dương, chỉ còn lại mỗi một Liên Đồng..." Trong bầu không khí đầy áp lực, nam nhân mặc hoàng bào huyền sắc chậm rãi mở miệng, ánh nhìn lơ đãng lướt qua đoàn người Liên Đồng, mỉm cười như có như không.
Các trưởng lão cùng nhóm nam nữ đứng sau Lạc Phi Yên bị ánh mắt kia quét tới không tự chủ được trong lòng run lên một trận, ánh mắt Thương Hách đế chỉ mới thản nhiên lướt qua như vậy thì bọn họ đã biết vị Thương Hách đế này so với lời đồn càng đáng sợ hơn nhiều, hắn sẽ không nhớ tình cũ cũng sẽ không tiếc rẻ mạng người, mục đích nữ hoàng bệ hạ đến đây e rằng khó mà đạt được.
Người theo sau Lạc Phi Yên trong lòng lo lắng, các vị đại thần trong lòng lại vui sướng, An Dương đã đoạt được thì Liên Đồng cũng không hao tốn bao nhiêu thời gian, ý của bệ hạ vừa nghe đã hiểu, nếu Lạc Phi Yên là người thông minh thì nên biết phải làm thế nào mới là tốt nhất đối với Liên Đồng.
"Bản cung chính là vì thế mới đến" Lạc Phi Yên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hai người sánh vai nhau ngồi trên ngai vàng, vẫy tay ra hiệu cho nữ tử đằng sau bước ra nâng một vật trên tay đến bên cạnh nàng.
"Đây là thư đầu hàng của Liên Đồng, chỉ cần một dấu ngọc ấn, lại có các trưởng lão phía sau bản cung làm chứng, từ nay về sau Liên Đồng liền thuộc về Thương Hách" Lạc Phi Yên tay cầm thư đầu hàng đứng giữa đại điện, bước đến hai người ngồi trên ngai vàng trước mặt, ngẩng cao đầu không lộ ra một chút suy sụp hay không cam lòng, nụ cười thản nhiên, mắt phượng mang theo chút khiêu khích "Vì dân chúng Liên Đồng tránh gặp cảnh binh đao, bản cung sẽ thuận theo thiên mệnh, để thiên hạ quy về một mối, từ nay về sau an hưởng thịnh thế, không biết bệ hạ có đồng ý tiếp nhận nguyện vọng này chăng?"
Lời Lạc Phi Yên vừa thốt ra ai nấy trên triều đường đều lộ rõ sắc mặt vui mừng, Liên Đồng biết thời biết thế như vậy là tốt nhất, tuy nói Thương Hách không sợ chiến tranh nhưng nếu không cần mất một binh một tốt nào mà có được Liên Đồng để Thương Hách thống nhất thiên hạ lại càng tốt hơn. Nhìn thư đầu hàng trên tay nữ hoàng Liên Đồng, tất cả mọi người đều trông chờ bệ hạ lên tiếng đồng ý.
Trên ngai vàng, bàn tay Kì Hủ Thiên đang ôm hông người bên cạnh vuốt ve qua lại vừa nhẹ vừa chậm, ánh mắt không chút để ý lướt qua thư đầu hàng kia tới bên người Kì Minh Nguyệt, nghiêng đầu cười hỏi "Theo Minh Nhi thấy, phụ hoàng có nên nhận hay không?"
Quần thần nghe thấy liền sửng sốt, Liên Đồng muốn đầu hàng là chuyện tốt như vậy mà bệ hạ còn do dự sao? Thống nhất thiên hạ là chuyện sớm muộn lại thêm thái tử là người mang mệnh cách có được thiên hạ, nhìn kiểu gì thì Liên Đồng cuối cùng cũng sẽ thuộc về Thương Hách. Bây giờ nữ hoàng Liên Đồng đích thân đến Thương Hách quy phục, thuận theo thiên mệnh như nàng đã nói, sao bệ hạ còn cần phải hỏi ý kiến thái tử, thái tử đương nhiên là đồng ý rồi.
Các vị đại thần nóng lòng chờ đợi câu ưng thuận của Kì Minh Nguyệt nhưng không ngờ người bên cạnh quân vương lại ung dung nói một câu, không phải đồng ý mà là một câu nghi vấn nhẹ nhàng "Sao trên đời lại có chuyện tốt đến vậy? Làm thế nào có người nguyện ý vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, tình nguyện đem tất cả dâng cho người khác chỉ để tránh né chiến tranh?"
Đầu ngón tay quấn quýt bàn tay đang ôm hông y, Kì Minh Nguyệt nhướn mi nhìn Kì Hủ Thiên "Nếu thật sự là như vậy, lúc trước An Dương khởi binh có người ngay cả nghênh chiến cũng không cần, phụ hoàng cảm thấy nữ hoàng bệ hạ sẽ đơn giản mà dâng Liên Đồng cho Thương Hách như vậy sao?" Kì Minh Nguyệt không hề xem nhẹ sự khiêu khích trong mắt nàng ta, cùng Kì Hủ Thiên nhìn nhau, trong lòng cả hai đều biết Lạc Phi Yên tuyệt đối sẽ không thật sự đơn giản xem Liên Đồng như một món trang sức bình thường tặng không cho Thương Hách.
"Lời Minh Nhi không sai, những thứ có được quá dễ dàng đúng là khiến người hoài nghi" Xem chốn đại điện như không người, phụ tử hai người không thèm kiêng nể ai một hỏi một đáp từng câu từng chữ đều nhắm vào Lạc Phi Yên, tư thái nhàn nhã đó dường như không phải đang trên đại điện, càng giống như người bị bọn họ bàn luận không có mặt ở đây.
Các đại thần bị lời nói của hai người cảnh tỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt cẩn trọng nhìn lại đoàn người Liên Đồng. Lời của bệ hạ cùng thái tử nói không sai, nữ hoàng Liên Đồng kia nào phải người đơn giản sao có thể dễ dàng dâng tặng Liên Đồng cho Thương Hách, mà dù có thì cũng không phải trong tình thế hiện tại, lại càng không cần vội vã như vậy. Thương Hách vừa mới tiêu diệt An Dương còn không ít chuyện cần xử lí, dù cho mục tiêu tiếp theo là Liên Đồng thì cũng không thể gấp gáp, làm sao Thương Hách không vội cho được, ai ngờ Liên Đồng vậy mà lại tự dâng mình lên cửa.
Lạc Phi Yên nghe đoạn hàn huyên của hai người khiến các vị đại thần thức tỉnh, khẽ cười lắc đầu, đôi môi hồng nhạt cong lên "Thật là, bệ hạ cùng thái tử sao lại cứ hoài nghi bản cung như thế, bản cung chính là mang theo thành ý đến đây. Lời nói ban nãy chẳng qua chỉ là chưa nói xong, nếu bản cung vừa vào đã dâng nàng lên cho các người thì các trưởng lão phía sau sẽ không chịu"
Quả nhiên... Kì Minh Nguyệt nhếch môi nhưng không chút ý cười "Không biết câu nói còn lại của nữ hoàng là gì?" Muốn Liên Đồng thuộc về Thương Hách chắc chắn phải có điều kiện, Lạc Phi Yên lại đích thân đến đây e rằng điều kiện kia không phải thứ tầm thường.
"Không có gì, chỉ đơn giản là muốn gặp lại bạn cũ năm đó mà thôi" Khẽ cười, nàng lại tiếp tục "Liên Đồng có thể quy thuận Thương Hách, nhưng, bản cung phải có một địa vị ở đây" Mắt phượng tình tứ xếch lên khẽ dao động, ánh mắt đầy khiêu khích của Lạc Phi Yên không hề giảm đi, nhìn thẳng lên phụ tử hai người trên ngai vàng. Nàng thật sự rất muốn biết dùng cả Liên Đồng có thể đổi lấy một danh phận cho nàng được hay không, nam nhân đó có thói quen tính toán mọi thứ, coi trọng giá trị lợi dụng có thể dễ dàng chấp nhận một cuộc giao dịch đơn giản như vậy hay không.
Từ phía sau nàng, một vị trưởng lão bước ra "Nữ hoàng bệ hạ ở Thương Hách phải có một danh phận, như của thế mới an tâm giao Liên Đồng cho Thương Hách đế, mà danh phận này chúng ta cũng có suy nghĩ trước, Thương Hách không có nữ quan, chỉ có vị trí hoàng hậu mới là thích hợp nhất. Nếu bệ hạ đồng ý liên minh hai nước, Liên Đồng liền thuộc về Thương Hách, nữ hoàng bệ hạ lại có thể trông nom Liên Đồng, dân chúng cũng sẽ không vì thay đổi quân vương mà bất an lo sợ, có thể nói rằng nhất cử lưỡng tiện, không gì tốt hơn"
Dùng hậu vị đổi lấy Liên Đồng?! Lần này thì các vị địa thần không nhịn được nữa, có người không đồng ý bước ra phía trước "Bệ hạ, từ lâu trong cung đã có hoàng hậu là Tương Thị, nếu vì Liên Đồng mà phế đi Tương Thị lập hoàng hậu mới, chuyện này thật là..." Người đời chắc chắn sẽ vì chuyện này mà coi thường Thương Hách, huống chi Lạc Phi Yên nhìn là biết không phải là loại nữ tử dễ dàng bị sắp đặt, nếu để nàng ta thực sự trở thành hoàng hậu còn nói gì mà muốn trông nom Liên Đồng, hóa ra không phải là dẫn sói vào nhà hay sao. Nếu nàng ta gây sóng gió trong hoàng cung, tương lai Thương Hách thật khiến người ta lo lắng.
"Bệ hạ, thần cho rằng đề nghị của nữ hoàng bệ hạ có thể cân nhắc lại, thống nhất thiên hạ, dân chúng bách tính tránh được chiến tranh, cũng không kinh động nhiều người, đúng là một chuyện đáng mừng" Tuy nhiên cũng có đại thần nghĩ rằng việc này có thể chấp nhận, dùng hậu vị đổi lấy Liên Đồng, Thương Hách hoàn toàn không có chút tổn thất.
"Việc này còn cần phải suy xét, thần cho rằng bệ hạ phải càng thận trọng hơn"
"Dùng hậu vị trao đổi không phải là trò đùa, hai nước liên minh đã là việc từ lâu, hôn sự của trưởng lão Liên Đồng Thấm Vũ cùng công chúa Thương Hách Ngưng Lộ vẫn còn đang chờ đó, trong hậu cung cũng đã có hoàng hậu, đề nghị của nữ hoàng bệ hạ ban nãy trong mắt cựu thần chính là không cần thiết"
Một vị lão thần dày dặn kinh nghiệm thấy thế cục hiện tại nghiêng về Thương Hách căn bản không cần trao đổi sớm muộn gì cũng có được Liên Đồng liền nói thẳng ra, quần thần nghị luận nhao nhao, tán thành có, phản đối cũng có. Hai người ngồi trên ngai vàng trước sau vẫn im lặng, đến tận lúc Kì Minh Nguyệt nhìn xuống đám người bên dưới, nghiêng đầu nhẹ giọng nói nhỏ với người bên cạnh.
"Đúng là tình cũ khó quên, mị lực của phụ hoàng thật khiến Minh Nguyệt thán phục, qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn có người vương vấn suốt ngần ấy năm, tình nguyện trao đổi cả một quốc gia chỉ để được ở lại bên cạnh phụ hoàng" Nghe câu nói của Lạc Phi Yên, ánh mắt của Kì Minh Nguyệt lạnh dần, từ ngày bé đã nghe đủ mọi giai thoại về nữ hoàng Liên Đồng từ miệng cung nhân mà những chuyện này đều có liên quan tới phụ hoàng. Bây giờ nàng ta lại xuất hiện trước mặt, y vốn không quá để ý cũng cho rằng bản thân sẽ không để ý, nhưng không ngờ sau khi nghe nàng ta đối thoại một hồi, lửa giận ngấm ngầm lúc trước không nhịn được nữa, thậm chí còn dần dần bốc lên.
Nét thản nhiên ôn hòa trên gương mặt Kì Minh Nguyệt rút lui, không còn nụ cười nhàn nhạt ấm áp nữa mà sự âm trầm càng tăng lên. Trong đôi mắt khép hờ ẩn chứa giá rét cùng phẫn nộ, y chưa bao giờ để ý tới nữ tử bên cạnh phụ hoàng nhưng Lạc Phi Yên thì khác, tuy nàng không có ảnh hưởng gì đến phụ hoàng nhưng nàng ta dám nói những lời này trên đại điện rõ ràng là muốn có cho bằng được hậu vị khiến người ta không có cách nào coi như không quan trọng.
Nhìn thấy nữ tử trước mặt liền có thể cảm nhận được sự khác biệt, cũng có thể suy đoán được dáng vẻ của nàng năm xưa.
Nàng có tâm cơ nhưng không giấu diếm, làm việc tùy hứng nhưng biết dừng đúng mực, tuy có hơi kiêu ngạo nhưng càng khiến người ta có dục vọng muốn chinh phục, một nữ tử như vậy có thể làm cho phụ hoàng có hứng thú cũng không ngoài ý muốn của y, thậm chí nếu đổi một cách nhìn khác y cũng rất thưởng thức. Nhưng lúc này Lạc Phi Yên lại cố tình nói những lời này với phụ hoàng ngay chốn đại điện, dùng Liên Đồng đổi hậu vị, dùng một quốc gia để đổi lấy cơ hội nối lại tình xưa, một nữ tử dám làm những chuyện như vậy ai dám nói nàng ta không đặc biệt.
Nhưng, nàng ta muốn không phải là ai khác, chính là phụ hoàng, là người ngồi bên cạnh y, là nam nhân thuộc về y.
Kì Minh Nguyệt siết bàn tay đang đặt bên hông y, ánh mắt lạnh lùng nghênh đón mắt phượng của Lạc Phi Yên, vẻ khiêu khích trong mắt nàng ta không hề giảm đi mà ngày càng rõ ràng hơn.
Kì Hủ Thiên ngồi bên cạnh nghe ra sự bất mãn trong lời nói của y, bàn tay ôm hông y khẽ vuốt vài cái lại phát hiện Kì Minh Nguyệt siết tay hắn càng ngày càng chặt, sự buồn bực cũng ngày càng rõ rệt. Nữ tử hậu cung tuy đông đúc nhưng Minh Nhi trước giờ cũng không biểu lộ ra mặt như thế, nhưng Lạc Phi Yên là bạn cũ của hắn lại không hề che giấu nói ra những lời thế này ngay trên đại điện, chắc hẳn đó là bởi vì...
Kì Hủ Thiên nhíu mi, sắc mặt trầm xuống, các đại thần trong đại điện vốn còn đang khăng khăng nói lên quan điểm của mình chợt phát hiện không khí xung quanh có gì đó không ổn cho lắm. Sắc mặt bệ hạ âm trầm, thái tử điện hạ cũng lộ rõ sự không vui, bầu không khí áp lực nặng nề dần dần khẩn trương lên một cách quỷ dị, trong khi mọi người đang thấp thỏm lo lắng thì nhìn thấy thái tử chậm rãi từ ngai vàng đứng dậy.
"Muốn có được Liên Đồng không phải chuyện khó, không cần trao đổi, cũng không cần thiết hao binh tổn tướng, trước mắt có một biện phát tốt nhất" Đôi mắt Kỳ Minh Nguyệt lạnh như băng đối diện với Lạc Phi Yên, chậm rãi nở nụ cười "Chỉ cần lưu lại tính mạng các người, Liên Đồng không ai lãnh đạo, các tướng sĩ có thể duy trì lòng trung thành với quốc gia được bao lâu khó mà nói được, hơn nữa dân chúng không còn nữ hoàng lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ diệt quốc cũng không biết có thể kiên trì không nương nhờ Thương Hách được mấy ngày, còn có thiên mệnh..."
Đại điện lặng thinh, mọi người khiếp sợ nhìn thái tử cười lạnh lẽo đưa ra biện pháp, khí thế sát phạt lan tràn khắp đại điện, lúc này đã không còn ai nghi ngờ gì nữa, chỉ cần thái tử ra lệnh liền thật sự làm như vậy.
"Đích xác là một chủ ý không tồi, có lẽ làm như vậy sẽ đơn giản hơn một chút" Kì Hủ Thiên cũng đứng dậy, không nhanh không chậm tiếp lời, một bàn tay ôm lấy vai Kì Minh Nguyệt, nụ cười nhạt hiển hiện tàn nhẫn, mắt ưng u ám khẽ híp đảo qua những người có liên quan tới Liên Đồng.
Hai người này... Tầm mắt của nàng không ngừng di chuyển giữa hai người, tuy có hơi ngoài ý muốn nhưng cũng hiểu được vài chuyện không thể tin. Nam nhân máu lạnh vô tình kia vậy mà lại biết yêu thương người khác, điểm này khiến nàng cảm thấy kì quái, nhưng bây giờ xem lại thì người trong tâm hắn cũng giống hệt như hắn, tuy nhìn bề ngoài ôn nhuận hòa nhã nhưng nàng cũng sẽ không cho rằng đó là sự thật, vị hoàng tử này cùng một loại người với hắn.
"Nếu bệ hạ đã nói như vậy, bản cung không còn gì để nói nữa" Thu lại vẻ sắc bén khi nãy, Lạc Phi Yên lại cười nói tiếp "Quy hàng An Dương là vì bảo vệ Liên Đồng, đầu nhập Thương Hách cũng là vì bảo vệ Liên Đồng, mà nay thế cục thiên hạ đã không còn, bệ hạ chính là quân lâm thiên hạ, bản cung vì Liên Đồng mới đến đây, ban nãy đã thất lễ, bệ hạ cùng thái tử ngàn vạn lần đừng trách tội"
Nhìn thấy vị nữ hoàng Liên Đồng Lạc Phi Yên này một hồi chất vấn sắc sảo, một hồi lại cam chịu yếu thế, các vị đại thần xung quanh đưa mắt nhìn nhau liền hiểu được quả nhiên là nữ tử được bệ hạ nhìn trúng năm xưa, rõ ràng bị rơi xuống thế yếu vậy mà vừa đến Thương Hách liền chất vấn bọn họ ngay trên đại điện.
Cũng may nhờ thái tử ứng đối hợp tình hợp lý cùng với bệ hạ cũng giúp y bày ra vẻ kiêu căng một chút, nếu không chỉ sợ Lạc Phi Yên này càng kiêu ngạo hơn, quên rằng đây là đại điện Thương Hách chứ không phải là Liên Đồng của nàng ta.
Quần thần đứng hai bên không dám tùy tiện đáp trả lại nàng nữa, chỉ nghe thấy thái tử điện hạ bên cạnh bệ hạ từ tốn hồi đáp lại nàng "Sao lại trách tội được, người đến là khách thì cho dù vị khách này bất kể là có lễ hay thất lễ, Thương Hách đường đường là một quốc gia lớn đương nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo"
Trong câu nói đáp trả vừa mượn lời của Lạc Phi Yên lúc nãy vừa ngầm chứa trào phúng, hai người ứng đối trên triều đường, tầm mắt lần thứ hai giao nhau, người này ánh mắt ôn hòa thản nhiên, người kia ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhìn như xã giao nhưng lại ẩn ý sâu xa. Thấy tình trạng của hai người, các vị đại thần đã sớm quen với việc nhìn mặt đoán ý cũng nhận ra bầu không khí khác thường, nhìn lên bệ hạ đang tựa vào ngai vàng, mắt ưng khép hờ, nhìn không ra tâm tình, không lộ cảm xúc. Trong đại điện tĩnh lặng, áp lực dần dần gia tăng.
"Hiện nay đã không còn An Dương, chỉ còn lại mỗi một Liên Đồng..." Trong bầu không khí đầy áp lực, nam nhân mặc hoàng bào huyền sắc chậm rãi mở miệng, ánh nhìn lơ đãng lướt qua đoàn người Liên Đồng, mỉm cười như có như không.
Các trưởng lão cùng nhóm nam nữ đứng sau Lạc Phi Yên bị ánh mắt kia quét tới không tự chủ được trong lòng run lên một trận, ánh mắt Thương Hách đế chỉ mới thản nhiên lướt qua như vậy thì bọn họ đã biết vị Thương Hách đế này so với lời đồn càng đáng sợ hơn nhiều, hắn sẽ không nhớ tình cũ cũng sẽ không tiếc rẻ mạng người, mục đích nữ hoàng bệ hạ đến đây e rằng khó mà đạt được.
Người theo sau Lạc Phi Yên trong lòng lo lắng, các vị đại thần trong lòng lại vui sướng, An Dương đã đoạt được thì Liên Đồng cũng không hao tốn bao nhiêu thời gian, ý của bệ hạ vừa nghe đã hiểu, nếu Lạc Phi Yên là người thông minh thì nên biết phải làm thế nào mới là tốt nhất đối với Liên Đồng.
"Bản cung chính là vì thế mới đến" Lạc Phi Yên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hai người sánh vai nhau ngồi trên ngai vàng, vẫy tay ra hiệu cho nữ tử đằng sau bước ra nâng một vật trên tay đến bên cạnh nàng.
"Đây là thư đầu hàng của Liên Đồng, chỉ cần một dấu ngọc ấn, lại có các trưởng lão phía sau bản cung làm chứng, từ nay về sau Liên Đồng liền thuộc về Thương Hách" Lạc Phi Yên tay cầm thư đầu hàng đứng giữa đại điện, bước đến hai người ngồi trên ngai vàng trước mặt, ngẩng cao đầu không lộ ra một chút suy sụp hay không cam lòng, nụ cười thản nhiên, mắt phượng mang theo chút khiêu khích "Vì dân chúng Liên Đồng tránh gặp cảnh binh đao, bản cung sẽ thuận theo thiên mệnh, để thiên hạ quy về một mối, từ nay về sau an hưởng thịnh thế, không biết bệ hạ có đồng ý tiếp nhận nguyện vọng này chăng?"
Lời Lạc Phi Yên vừa thốt ra ai nấy trên triều đường đều lộ rõ sắc mặt vui mừng, Liên Đồng biết thời biết thế như vậy là tốt nhất, tuy nói Thương Hách không sợ chiến tranh nhưng nếu không cần mất một binh một tốt nào mà có được Liên Đồng để Thương Hách thống nhất thiên hạ lại càng tốt hơn. Nhìn thư đầu hàng trên tay nữ hoàng Liên Đồng, tất cả mọi người đều trông chờ bệ hạ lên tiếng đồng ý.
Trên ngai vàng, bàn tay Kì Hủ Thiên đang ôm hông người bên cạnh vuốt ve qua lại vừa nhẹ vừa chậm, ánh mắt không chút để ý lướt qua thư đầu hàng kia tới bên người Kì Minh Nguyệt, nghiêng đầu cười hỏi "Theo Minh Nhi thấy, phụ hoàng có nên nhận hay không?"
Quần thần nghe thấy liền sửng sốt, Liên Đồng muốn đầu hàng là chuyện tốt như vậy mà bệ hạ còn do dự sao? Thống nhất thiên hạ là chuyện sớm muộn lại thêm thái tử là người mang mệnh cách có được thiên hạ, nhìn kiểu gì thì Liên Đồng cuối cùng cũng sẽ thuộc về Thương Hách. Bây giờ nữ hoàng Liên Đồng đích thân đến Thương Hách quy phục, thuận theo thiên mệnh như nàng đã nói, sao bệ hạ còn cần phải hỏi ý kiến thái tử, thái tử đương nhiên là đồng ý rồi.
Các vị đại thần nóng lòng chờ đợi câu ưng thuận của Kì Minh Nguyệt nhưng không ngờ người bên cạnh quân vương lại ung dung nói một câu, không phải đồng ý mà là một câu nghi vấn nhẹ nhàng "Sao trên đời lại có chuyện tốt đến vậy? Làm thế nào có người nguyện ý vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, tình nguyện đem tất cả dâng cho người khác chỉ để tránh né chiến tranh?"
Đầu ngón tay quấn quýt bàn tay đang ôm hông y, Kì Minh Nguyệt nhướn mi nhìn Kì Hủ Thiên "Nếu thật sự là như vậy, lúc trước An Dương khởi binh có người ngay cả nghênh chiến cũng không cần, phụ hoàng cảm thấy nữ hoàng bệ hạ sẽ đơn giản mà dâng Liên Đồng cho Thương Hách như vậy sao?" Kì Minh Nguyệt không hề xem nhẹ sự khiêu khích trong mắt nàng ta, cùng Kì Hủ Thiên nhìn nhau, trong lòng cả hai đều biết Lạc Phi Yên tuyệt đối sẽ không thật sự đơn giản xem Liên Đồng như một món trang sức bình thường tặng không cho Thương Hách.
"Lời Minh Nhi không sai, những thứ có được quá dễ dàng đúng là khiến người hoài nghi" Xem chốn đại điện như không người, phụ tử hai người không thèm kiêng nể ai một hỏi một đáp từng câu từng chữ đều nhắm vào Lạc Phi Yên, tư thái nhàn nhã đó dường như không phải đang trên đại điện, càng giống như người bị bọn họ bàn luận không có mặt ở đây.
Các đại thần bị lời nói của hai người cảnh tỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt cẩn trọng nhìn lại đoàn người Liên Đồng. Lời của bệ hạ cùng thái tử nói không sai, nữ hoàng Liên Đồng kia nào phải người đơn giản sao có thể dễ dàng dâng tặng Liên Đồng cho Thương Hách, mà dù có thì cũng không phải trong tình thế hiện tại, lại càng không cần vội vã như vậy. Thương Hách vừa mới tiêu diệt An Dương còn không ít chuyện cần xử lí, dù cho mục tiêu tiếp theo là Liên Đồng thì cũng không thể gấp gáp, làm sao Thương Hách không vội cho được, ai ngờ Liên Đồng vậy mà lại tự dâng mình lên cửa.
Lạc Phi Yên nghe đoạn hàn huyên của hai người khiến các vị đại thần thức tỉnh, khẽ cười lắc đầu, đôi môi hồng nhạt cong lên "Thật là, bệ hạ cùng thái tử sao lại cứ hoài nghi bản cung như thế, bản cung chính là mang theo thành ý đến đây. Lời nói ban nãy chẳng qua chỉ là chưa nói xong, nếu bản cung vừa vào đã dâng nàng lên cho các người thì các trưởng lão phía sau sẽ không chịu"
Quả nhiên... Kì Minh Nguyệt nhếch môi nhưng không chút ý cười "Không biết câu nói còn lại của nữ hoàng là gì?" Muốn Liên Đồng thuộc về Thương Hách chắc chắn phải có điều kiện, Lạc Phi Yên lại đích thân đến đây e rằng điều kiện kia không phải thứ tầm thường.
"Không có gì, chỉ đơn giản là muốn gặp lại bạn cũ năm đó mà thôi" Khẽ cười, nàng lại tiếp tục "Liên Đồng có thể quy thuận Thương Hách, nhưng, bản cung phải có một địa vị ở đây" Mắt phượng tình tứ xếch lên khẽ dao động, ánh mắt đầy khiêu khích của Lạc Phi Yên không hề giảm đi, nhìn thẳng lên phụ tử hai người trên ngai vàng. Nàng thật sự rất muốn biết dùng cả Liên Đồng có thể đổi lấy một danh phận cho nàng được hay không, nam nhân đó có thói quen tính toán mọi thứ, coi trọng giá trị lợi dụng có thể dễ dàng chấp nhận một cuộc giao dịch đơn giản như vậy hay không.
Từ phía sau nàng, một vị trưởng lão bước ra "Nữ hoàng bệ hạ ở Thương Hách phải có một danh phận, như của thế mới an tâm giao Liên Đồng cho Thương Hách đế, mà danh phận này chúng ta cũng có suy nghĩ trước, Thương Hách không có nữ quan, chỉ có vị trí hoàng hậu mới là thích hợp nhất. Nếu bệ hạ đồng ý liên minh hai nước, Liên Đồng liền thuộc về Thương Hách, nữ hoàng bệ hạ lại có thể trông nom Liên Đồng, dân chúng cũng sẽ không vì thay đổi quân vương mà bất an lo sợ, có thể nói rằng nhất cử lưỡng tiện, không gì tốt hơn"
Dùng hậu vị đổi lấy Liên Đồng?! Lần này thì các vị địa thần không nhịn được nữa, có người không đồng ý bước ra phía trước "Bệ hạ, từ lâu trong cung đã có hoàng hậu là Tương Thị, nếu vì Liên Đồng mà phế đi Tương Thị lập hoàng hậu mới, chuyện này thật là..." Người đời chắc chắn sẽ vì chuyện này mà coi thường Thương Hách, huống chi Lạc Phi Yên nhìn là biết không phải là loại nữ tử dễ dàng bị sắp đặt, nếu để nàng ta thực sự trở thành hoàng hậu còn nói gì mà muốn trông nom Liên Đồng, hóa ra không phải là dẫn sói vào nhà hay sao. Nếu nàng ta gây sóng gió trong hoàng cung, tương lai Thương Hách thật khiến người ta lo lắng.
"Bệ hạ, thần cho rằng đề nghị của nữ hoàng bệ hạ có thể cân nhắc lại, thống nhất thiên hạ, dân chúng bách tính tránh được chiến tranh, cũng không kinh động nhiều người, đúng là một chuyện đáng mừng" Tuy nhiên cũng có đại thần nghĩ rằng việc này có thể chấp nhận, dùng hậu vị đổi lấy Liên Đồng, Thương Hách hoàn toàn không có chút tổn thất.
"Việc này còn cần phải suy xét, thần cho rằng bệ hạ phải càng thận trọng hơn"
"Dùng hậu vị trao đổi không phải là trò đùa, hai nước liên minh đã là việc từ lâu, hôn sự của trưởng lão Liên Đồng Thấm Vũ cùng công chúa Thương Hách Ngưng Lộ vẫn còn đang chờ đó, trong hậu cung cũng đã có hoàng hậu, đề nghị của nữ hoàng bệ hạ ban nãy trong mắt cựu thần chính là không cần thiết"
Một vị lão thần dày dặn kinh nghiệm thấy thế cục hiện tại nghiêng về Thương Hách căn bản không cần trao đổi sớm muộn gì cũng có được Liên Đồng liền nói thẳng ra, quần thần nghị luận nhao nhao, tán thành có, phản đối cũng có. Hai người ngồi trên ngai vàng trước sau vẫn im lặng, đến tận lúc Kì Minh Nguyệt nhìn xuống đám người bên dưới, nghiêng đầu nhẹ giọng nói nhỏ với người bên cạnh.
"Đúng là tình cũ khó quên, mị lực của phụ hoàng thật khiến Minh Nguyệt thán phục, qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn có người vương vấn suốt ngần ấy năm, tình nguyện trao đổi cả một quốc gia chỉ để được ở lại bên cạnh phụ hoàng" Nghe câu nói của Lạc Phi Yên, ánh mắt của Kì Minh Nguyệt lạnh dần, từ ngày bé đã nghe đủ mọi giai thoại về nữ hoàng Liên Đồng từ miệng cung nhân mà những chuyện này đều có liên quan tới phụ hoàng. Bây giờ nàng ta lại xuất hiện trước mặt, y vốn không quá để ý cũng cho rằng bản thân sẽ không để ý, nhưng không ngờ sau khi nghe nàng ta đối thoại một hồi, lửa giận ngấm ngầm lúc trước không nhịn được nữa, thậm chí còn dần dần bốc lên.
Nét thản nhiên ôn hòa trên gương mặt Kì Minh Nguyệt rút lui, không còn nụ cười nhàn nhạt ấm áp nữa mà sự âm trầm càng tăng lên. Trong đôi mắt khép hờ ẩn chứa giá rét cùng phẫn nộ, y chưa bao giờ để ý tới nữ tử bên cạnh phụ hoàng nhưng Lạc Phi Yên thì khác, tuy nàng không có ảnh hưởng gì đến phụ hoàng nhưng nàng ta dám nói những lời này trên đại điện rõ ràng là muốn có cho bằng được hậu vị khiến người ta không có cách nào coi như không quan trọng.
Nhìn thấy nữ tử trước mặt liền có thể cảm nhận được sự khác biệt, cũng có thể suy đoán được dáng vẻ của nàng năm xưa.
Nàng có tâm cơ nhưng không giấu diếm, làm việc tùy hứng nhưng biết dừng đúng mực, tuy có hơi kiêu ngạo nhưng càng khiến người ta có dục vọng muốn chinh phục, một nữ tử như vậy có thể làm cho phụ hoàng có hứng thú cũng không ngoài ý muốn của y, thậm chí nếu đổi một cách nhìn khác y cũng rất thưởng thức. Nhưng lúc này Lạc Phi Yên lại cố tình nói những lời này với phụ hoàng ngay chốn đại điện, dùng Liên Đồng đổi hậu vị, dùng một quốc gia để đổi lấy cơ hội nối lại tình xưa, một nữ tử dám làm những chuyện như vậy ai dám nói nàng ta không đặc biệt.
Nhưng, nàng ta muốn không phải là ai khác, chính là phụ hoàng, là người ngồi bên cạnh y, là nam nhân thuộc về y.
Kì Minh Nguyệt siết bàn tay đang đặt bên hông y, ánh mắt lạnh lùng nghênh đón mắt phượng của Lạc Phi Yên, vẻ khiêu khích trong mắt nàng ta không hề giảm đi mà ngày càng rõ ràng hơn.
Kì Hủ Thiên ngồi bên cạnh nghe ra sự bất mãn trong lời nói của y, bàn tay ôm hông y khẽ vuốt vài cái lại phát hiện Kì Minh Nguyệt siết tay hắn càng ngày càng chặt, sự buồn bực cũng ngày càng rõ rệt. Nữ tử hậu cung tuy đông đúc nhưng Minh Nhi trước giờ cũng không biểu lộ ra mặt như thế, nhưng Lạc Phi Yên là bạn cũ của hắn lại không hề che giấu nói ra những lời thế này ngay trên đại điện, chắc hẳn đó là bởi vì...
Kì Hủ Thiên nhíu mi, sắc mặt trầm xuống, các đại thần trong đại điện vốn còn đang khăng khăng nói lên quan điểm của mình chợt phát hiện không khí xung quanh có gì đó không ổn cho lắm. Sắc mặt bệ hạ âm trầm, thái tử điện hạ cũng lộ rõ sự không vui, bầu không khí áp lực nặng nề dần dần khẩn trương lên một cách quỷ dị, trong khi mọi người đang thấp thỏm lo lắng thì nhìn thấy thái tử chậm rãi từ ngai vàng đứng dậy.
"Muốn có được Liên Đồng không phải chuyện khó, không cần trao đổi, cũng không cần thiết hao binh tổn tướng, trước mắt có một biện phát tốt nhất" Đôi mắt Kỳ Minh Nguyệt lạnh như băng đối diện với Lạc Phi Yên, chậm rãi nở nụ cười "Chỉ cần lưu lại tính mạng các người, Liên Đồng không ai lãnh đạo, các tướng sĩ có thể duy trì lòng trung thành với quốc gia được bao lâu khó mà nói được, hơn nữa dân chúng không còn nữ hoàng lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ diệt quốc cũng không biết có thể kiên trì không nương nhờ Thương Hách được mấy ngày, còn có thiên mệnh..."
Đại điện lặng thinh, mọi người khiếp sợ nhìn thái tử cười lạnh lẽo đưa ra biện pháp, khí thế sát phạt lan tràn khắp đại điện, lúc này đã không còn ai nghi ngờ gì nữa, chỉ cần thái tử ra lệnh liền thật sự làm như vậy.
"Đích xác là một chủ ý không tồi, có lẽ làm như vậy sẽ đơn giản hơn một chút" Kì Hủ Thiên cũng đứng dậy, không nhanh không chậm tiếp lời, một bàn tay ôm lấy vai Kì Minh Nguyệt, nụ cười nhạt hiển hiện tàn nhẫn, mắt ưng u ám khẽ híp đảo qua những người có liên quan tới Liên Đồng.