Từ khi nữ hoàng Liên Đồng đến đã được mười ngày, thị vệ trong hoàng cung Thương Hách dù không nói ra nhưng ai ai cũng đều cảnh giác, mỗi người lại càng thận trọng từ lời nói đến hành động của mình. Không ít người biết chuyện nữ hoàng Liên Đồng gây náo loạn trên đại điện, chưa gì mà nàng đã nói rằng muốn nghỉ ngơi tốt rồi mới dâng thư đầu hàng thần phục Thương Hách, nếu lỡ đắc tội khiến nàng không vui trong lúc nhất thời nổi hứng lại ầm ĩ lên chọc giận bệ hạ dẫn đến hai nước phân tranh thì hạ nhân như bọn họ làm sao đảm đương nổi.
May mà nữ hoàng Liên Đồng vẫn chưa có hành vi nào quá đáng, chỉ là muốn gặp mặt Thấm Vũ, Thấm Vũ vốn là người Liên Đồng, lúc trước thái tử điện hạ cũng đồng ý chuyện này nên cũng xem như không có gì không thể gặp được, bấy giờ chúng hạ nhân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấm Vũ nghe người chuyển lời nữ hoàng muốn gặp hắn liền đi đến nơi bọn họ được bố trí vào ở, sau khi hành lễ gặp mặt liền đứng một bên nhìn Phù Tư đang khẽ mỉm cười đứng bên cạnh Lạc Phi Yên, muội muội của hắn hằng năm vẫn sống trong trưởng lão viện ở hoàng cung Liên Đồng gần như rất ít khi bước ra khỏi cửa, lúc này lại theo nữ hoàng đến đây xem như là chuyện hiếm thấy.
"Thánh nữ muốn gặp ngươi, bản cung liền sai người gọi ngươi đến, Thấm Vũ đến Thương Hách đã lâu không biết có còn thói quen từ trước hay không? Hay là nên nói... Có mỹ nhân làm bạn sớm đã vui quên đất trời?" Lạc Phi Yên ra hiệu cho hắn ngồi xuống, biết được hôn sự của Thấm Vũ và công chúa Ngưng Lộ bèn mở miệng trêu chọc, với tính cách của Thấm Vũ, không cự tuyệt chính là đồng ý, cũng chính là yêu thích người ta.
"Công chúa Ngưng Lộ như thế nào?" Phù Tư ở bên cạnh bất chợt hỏi lại.
"Rất tốt" Thấm Vũ tuy ít lời nhưng từ vẻ mặt của hắn "rất tốt" quả thực rất tốt, Lạc Phi Yên thấy vậy cười ha ha "Thật khó có lúc nhìn thấy sắc mặt của Thấm Vũ lúc này, thật sự là hiếm thấy, hóa ra trên đời này ngoại trừ Liên Đồng và Phù Tư còn có người khiến ngươi để tâm đến vậy, thật sự không thể xem thường, xem ra công chúa Ngưng Lộ này quả thực rất tốt" Bản thân là nữ nhi của Kì Hủ Thiên hẳn là cũng có điều khác biệt so với nữ tử bình thường, trước nay Thấm Vũ luôn lạnh lùng thản nhiên không để ý đến bất cứ thứ gì thế nhưng lại chấp nhận hôn sự này, xem ra là thật sự yêu thích Ngưng Lộ.
Thấy Lạc Phi Yên bất chấp hình tượng cười ngả nghiêng trên ghế, Thấm Vũ nhìn riết thành quen, Lạc Phi Yên hình như cảm thấy rất thú vị, cười khẽ "Vậy Thấm Vũ có muốn theo bản cung trở về hay là đợi sau khi thành hôn rồi mang theo công chúa Ngưng Lộ trở về?"
"Bất luận Thấm Vũ tính toán ra sao thì cũng phải chờ nữ hoàng bệ hạ quay về được hay không đã" Hắn đã sớm đoán được nữ hoàng bệ hạ đích thân đến đây nhất định sẽ không yên tĩnh nữa, sự kiện xảy ra trên đại điện hôm ấy hắn cũng đã nghe được "Mấy năm gần đây Thấm Vũ thường cảm thấy kì quặc, vì sao bệ hạ lại cố chấp với thái tử Thương Hách như vậy, tới khi đến đây ta mới hiểu được bệ hạ đã biết một vài chuyện, nhưng Thương Hách đế và thái tử đều không phải dễ thăm dò, thật sự bệ hạ quá mức liều lĩnh, cũng quá mức lỗ mãng" Nếu vượt quá giới hạn thì không chỉ nữ hoàng bệ hạ gặp nguy hiểm mà ngay cả Liên Đồng cũng sẽ bị liên lụy.
"Hình như Thấm Vũ cũng biết không ít" Có Phù Tư bên cạnh, Lạc Phi Yên cũng không tiện nói rõ nhưng nàng và Thấm Vũ đều ngầm hiểu được chuyện kia trong câu nói là để ám chỉ chuyện gì "Ngươi nói bản cung quá lỗ mãng, không biết là lỗ mãng chỗ nào, muốn nói liều lĩnh thì cũng đâu so được với hai người kia" Một kẻ là đế vương, một người là hoàng tử, khi nghe Lạc Cẩn nói cho nàng biết quan hệ thật sự giữa hai phụ tử, nàng đã vô cùng kinh ngạc cũng như không dám tin cái người vô tình kia một ngày nào đó lại thật lòng yêu thương người khác?! Đến tận lúc này cũng khó mà tin được.
Cho nên nàng mới cố tình nói như thế trên đại điện để thăm dò phản ứng của cả hai, kết quả lại nhận được một câu cảnh cáo... Thấm Vũ nói nàng liều lĩnh lỗ mãng, chẳng lẽ là thật sao?
Lạc Phi Yên im lặng suy nghĩ, Thấm Vũ thấy Phù Tư ở đây cũng không nói nhiều, tì nữ Tiểu Ngọc của Phù Tư cũng có chút thông minh nói nhỏ bên tai Phù Tư vài câu, Phù Tư liền đứng dậy cáo từ.
Thấy nàng rời đi, Thấm Vũ mới nhìn sang nữ hoàng trước mặt, cân nhắc nên bắt đầu nói như thế nào mới ổn.
"Nữ hoàng bệ hạ cùng Thương Hách đế là bạn lâu năm nhưng là với Thương Hách đế năm xưa chứ không phải Thương Hách đế bây giờ" Cuối cùng Thấm Vũ cũng nói ra, có một số chuyện nữ hoàng vẫn không rõ ràng.
Nghĩ lại quãng thời gian từ trước tới giờ, hắn ở Thương Hách đã chứng kiến việc tuyển phi, Liên Sóc náo loạn trong cung, thậm chí An Dương Vương Liên Mộ Hi bắt Kì Minh Nguyệt dẫn đến Thương Hách xuất binh, từng chuyện từng chuyện liên tiếp xảy ra hắn đều thấy được, hắn tuy ở Thương Hách nhưng lại là người ngoài cuộc cũng càng quan sát rõ ràng hơn.
"Xem ra hắn cũng không khác gì so với năm đó, ngoại trừ dung mạo không có thay đổi quá lớn, ngay cả tính cách cũng giống y đúc năm xưa, lãnh huyết tột cùng, cũng vô tình cực điểm, không thèm để ý chút nào tới tình cũ" Lạc Phi Yên có phần tức giận nhưng cũng hiểu được, chính vì khí phách chưa bao giờ đem người trong thiên hạ đặt vào mắt của người đó mới gợi lên hứng thú của nàng năm ấy.
Thấm Vũ lắc đầu thở dài "Người bệ hạ biết là Thương Hách đế năm ấy" Từ lâu hắn đã nhận ra rõ ràng Thương Hách đế Kì Hủ Thiên vẫn có khác biệt so với lời đồn đãi bên ngoài, càng không giống với nam nhân mà nữ hoàng quen biết năm đó "Thương Hách đế có được Kì Minh Nguyệt, lại không phải là người mà nữ hoàng quen biết trước đây, trong mắt Thấm Vũ, so với năm xưa hắn càng thâm tình cũng càng vô tình"
Lời này Thấm Vũ nói ra khiến Lạc Phi Yên nghi hoặc "Thâm tình là sao, nếu đã thâm tình sao lại vô tình?" Thâm tình? Đối với ai? Là Kì Minh Nguyệt sao? Không phải hắn nhất thời si mê mà thật sự là tình yêu sao? Lạc Phi Yên nhíu mày, nhớ lại phản ứng của hai người người trên đại điện khi nghe đề nghị của nàng trong lòng chợt xao động.
"Bệ hạ cũng đã đoán được cần gì Thấm Vũ nói nữa, thâm tình duy nhất chỉ dành cho một người chính là thái tử Kì Minh Nguyệt, từ khi y còn bé đã luôn được Thương Hách đế mang theo bên người, việc này bệ hạ đã biết, chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng đó là sự sủng ái dành cho một hoàng tử nhưng những gì Thấm Vũ tai nghe mắt thấy trong thời gian qua, ta đoán rằng có lẽ từ lúc đó Thương Hách đế đã động tâm đối với y rồi"
"Khi đó Kì Minh Nguyệt chỉ mới là một đứa nhỏ!" Lạc Phi Yên giật mình "Chẳng lẽ không phải hắn ta thấy Kì Minh Nguyệt xuất chúng bất phàm mới rung động, chứ không phải mới động tâm mấy năm nay sao?" Nàng luôn nghĩ rằng bởi vì Kì Minh Nguyệt quá mức xuất sắc, nhớ lại người mặc y phục nguyệt sắc trên điện tuấn mỹ vô song, ung dung tao nhã quả thực vô cùng hấp dẫn, nàng không thể phủ nhận rằng hai người kia ngồi cùng nhau thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Thấm Vũ gật đầu "Ngưng Lộ vô cùng hâm mộ thái tử hoàng huynh của nàng, kể cho ta nghe không ít chuyện cũ, ta có thể chắc chắn tình ý giữa Thương Hách đế và thái tử Kì Minh Nguyệt không phải chỉ mới vài năm nay mà là từ lâu đã có. Với tính cách của Thương Hách đế nếu không phải chân tình thì tại sao lúc nào cũng để cho Kì Minh Nguyệt ở bên cạnh, vốn có tiếng bạc tình dù khiến hắn có hứng thú đi nữa thì chừng vài tháng cũng sẽ bị quăng qua một bên, nhưng đối với Kì Minh Nguyệt thì hoàn toàn khác hẳn, có thể nói gần như là không muốn chia lìa dù chỉ một chút, bao nhiêu đó không gọi là thâm tình thì là gì"
"Đúng là như vậy sao... Không muốn chia lìa dù chỉ một chút..." Lạc Phi Yên nhếch môi nhưng ý cười không lan tới đáy mắt, lần này nàng đến Thương Hách vốn là để dò xét chuyện này lại không ngờ được chân tướng là như vậy, so với lời của Lạc Cẩn càng khiến nàng bất ngờ hơn.
Thấm Vũ quan sát sắc mặt của nàng, thầm than một tiếng nhưng vẫn tiếp tục nói "Thương Hách đế đối với thái tử Kì Minh Nguyệt thật sự thâm tình nhưng đối với người ngoài hoàn toàn không có một chút thương hại nào, muốn nói là vô tình so với trước đây càng vô tình hơn. Chỉ cần làm tổn thương đến Kì Minh Nguyệt hoặc gây bất lợi đối với y, tất cả đều bị diệt trừ, phi tần trong cung, đại thần trong triều, thậm chí là con nối dõi của chính mình, chỉ cần là kẻ dám động đến Kì Minh Nguyệt đều không có ai có kết cục tốt, mà Kì Minh Nguyệt..."
Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên chợt lóe lên một chút kiêng dè, Thấm Vũ tiếp tục "Kì Minh Nguyệt biết những chuyện hắn làm nhưng chưa bao giờ ngăn cản cũng không phải người lương thiện gì, sự kiện tuyển phi là vì y thế nhưng y lại vô tình bỏ mặc cho ra sao thì ra, tùy tiện để nữ tử dự tuyển gây sóng gió đến cuối cùng mới ra tay hành động chiếm được kết quả mà y muốn, lòng dạ tâm cơ như thế lại không hề lưu tình đối với người thân gấp bội, người như vậy muốn nói là máu lạnh vô tình cũng không ngoa"
"Trên đại điện bản cung cũng đã nhận ra" Lạc Phi Yên nhớ lại lời cảnh cáo Kì Minh Nguyệt nói với nàng, lắc đầu cười khổ "Lại là một kẻ vô tình"
Nụ cười này vừa có chút cảm thán vừa có chút thích thú, Thấm Vũ nhìn vẻ mặt của nàng như vậy, bất đắc dĩ khuyên nhủ "Thấm Vũ nói nãy giờ là để nữ hoàng bệ hạ hiểu được giữa phụ tử hai người đó là như thế nào, người ngoài không thể nhúng tay vào nổi mà bọn họ cũng không cho phép kẻ khác chen chân vào, lời của nữ hoàng bệ hạ trên đại điện đã khiến họ không vui, nếu không phải bệ hạ đúng lúc rút lại lời đề nghị ban đầu nói không chừng lúc này Thấm Vũ nhìn thấy chính là thi thể của người"
"Bản cung còn chưa trách ngươi không hoàn thành tốt chuyện ta ủy thác, bây giờ ngươi còn đến đây giáo huấn bản cung" Ban đầu phái Thấm Vũ đến Thương Hách đâu phải để cầu hôn công chúa Ngưng Lộ, Lạc Phi Yên trừng mắt "Ngưoi nói những chuyện này là muốn bản cung nhanh chóng dâng thư đầu hàng rồi quay về?" Nàng đã đến tận đây làm sao cứ như vậy mà trở về được.
"Thấm Vũ chỉ muốn nữ hoàng bệ hạ đừng nên vọng tưởng, phải biết hai người kia không phải loại người biết tiếc rẻ mạng sống của người khác, không chỉ là bệ hạ và các trưởng lão, nếu thật sự chọc giận hai người đó thì dù là Liên Đồng họ cũng sẽ không bỏ qua, có lẽ ngay cả thiên hạ, họ cũng chưa bao giờ đặt vào mắt" Nếu không Kì Hủ Thiên sẽ không để tới lúc này mới khởi binh, với thực lực của Thương Hách vài năm trước cũng đủ đánh một trận rồi.
Lạc Phi Yên biết rằng tuy Thấm Vũ luôn tỏ ra lãnh đạm nhưng thật sự quan tâm đến Liên Đồng, nói đúng ra là ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, thuận theo tự nhiên, không để ý đến mọi chuyện xung quanh, nhưng thực tế hắn ta đều hiểu rõ hơn bất kì ai, những lời này là vì nàng, cũng là vì Liên Đồng.
"Bản cung đã biết, sau này sẽ không liều lĩnh quá mức nữa" Mắt phượng Lạc Phi Yên khẽ cười, Thấm Vũ vừa mới yên tâm được một chút lại nghe nàng thản nhiên nói tiếp "Chỉ là bản cung không cam lòng rời đi dễ dàng như vậy"
"Bệ hạ còn muốn như thế nào nữa?" Ngàn vạn lần đừng có uổng công hôm nay hắn đã nói nhiều như vậy, Thấm Vũ bất đắc dĩ, trước nay nữ hoàng bệ hạ luôn làm việc tùy hứng như thế thật là làm khó trưởng lão bọn họ quá rồi.
Lạc Phi Yên mỉm cười "Cũng không có gì, Thấm Vũ trưởng lão không cần lo lắng quá, bản cung biết dừng đúng mực"
Chỉ mong thật sự được như thế thì tốt, Thấm Vũ nhìn nụ cười của nàng, cạn lời.
Tin tức nữ hoàng Liên Đồng tự mình đến Thương Hách truyền ra, An Dương vừa quy thuận Thương Hách thì Liên Đồng cũng có hành động, không phải phát binh mà là muốn quy phục, dân chúng biết được chuyện này dều vui mừng khôn siết, như vậy chiến sự quả thật đã kết thúc, từ nay về sau thiên hạ thống nhất không còn chiến loạn đúng là một chuyện vô cùng tốt.
Không giống với dân chúng bách tính đang vui mừng, trong hoàng cung Thương Hách các đại thần đang bận đến mức tối mặt tối mày. Thư đầu hàng của Liên Đồng còn chưa dâng, quốc thư cũng chưa trình lên, vẫn chưa được xem là chính thức thuộc về Thương Hách, may mắn trong thời gian này nữ hoàng Liên Đồng không có hành động gì cũng khiến người ta an tâm đôi chút.
Mới vừa thả lỏng một bên, bên kia đã chất đầy một đống chuyện cần xử lý, An Dương đã thuộc về Thương Hách, ngoại trừ lúc đầu mới tiếp nhận thì cũng coi như thuận lợi nhưng chuyện sau đó chờ giải quyết nhiều không đếm xuể. Các đại thần cũng hiểu được nếu như không phải thái tử là người mang thiên mệnh khiến thiên hạ quy về một mối thì chuyện tiếp nhận An Dương lần này sẽ không chỉ đơn giản như thế, nhưng dù vậy vẫn còn không ít chuyện phải làm, để dân chúng hiểu biết về pháp luật của Thương Hách, bố trí lại tướng sĩ An Dương, thanh trừng quan viên của An Dương đều để cho bệ hạ định đoạt.
Trong số những người này, các đại thần càng kính trọng một người trong số đó, người nọ không phải là ai khác mà chính là người trong thời gian chiến tranh vẫn luôn nghe lệnh của bệ hạ, đại tướng An Dương Bách Lý Vong Trần.
Khi An Dương giao chiến với Thương Hách, Bách Lý Vong Trần đã trợ giúp Thương Hách lập chiến công, sau đó lĩnh mệnh về trước bình loạn đại hoàng tử, có lệnh bài của bệ hạ cho phép hắn mang theo binh mã An Dương dốc sức vì Thương Hách, đương nhiên bệ hạ đã rất tín nhiệm người này, đợi khi hết thảy mọi chuyện đi vào quỹ đạo Bách Lý Vong Trần sẽ có được một vị trí trong triều cũng không phải chuyện khó đoán.
An Viên dám cả gan phản bội bị bệ hạ chém chết ở An Dương, vị trí tướng quân bị bỏ trống mà Bách Lý Vong Trần cũng vừa đến đúng lúc chắc chắn sẽ được bệ hạ trọng dụng trở thành một đại tướng của Thương Hách. Với tính toán này, thái độ của quần thần đối với Bách Lý Vong Trần cũng nồng hậu hơn hẳn, Bách Lý Vong Trần đang ở tạm trong cung đối với việc này có chút buồn bực nhưng trên thực tế thì chuyện làm hắn phiền muộn nhất chính là vì một người.
"Ta còn đang nghĩ chừng nào Bách Lý mới cầu kiến, không ngờ lại đến nhanh như vậy" Trong ngự thư phòng, Kì Minh Nguyệt ngồi trên ngai vàng phê duyệt tấu chương trên tay ngước mắt nhìn Bách Lý Vong Trần, ánh mắt tràn ngập ý cười, trong lời nói mang theo một chút ý tứ trêu ghẹo.
Phụ hoàng đang nghị sự ở thiên điện cùng các đại thần, y nhân lúc này giải quyết nốt số tấu chương còn tồn đọng lại, thường ngày Bách Lý Vong Trần rất ít khi lộ diện hôm nay lại đến đây cầu kiến, không nghĩ cũng biết là vì ai.
"Hiếm khi không thấy bệ hạ, chỉ có mỗi thái tử điện hạ ở ngự thư phòng" Trên gương mặt Bách Lý Vong Trần không có chút phản ứng khi nghe câu nói của Kì Minh Nguyệt nhưng trong câu trả lời của hắn lại lộ ra một ít xao động.
"Bách Lý vốn dĩ không phải vì ta hay phụ hoàng nên mới đến đây, như vậy thì gặp ai cũng như nhau cả thôi, người mà ngươi muốn gặp chính là Vô Hào" Cầm tấu chương trên tay đặt lên bàn, Kì Minh Nguyệt nhướn mi cười nhẹ, thấy sắc mặt của Bách Lý Vong Trần tuy rằng lạnh lùng trầm ổn như mọi ngày nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra sự sốt ruột và bất an trên gương mặt.
"Từ sau khi thần trở về vẫn chưa từng gặp lại hắn, đoán chừng hắn đã quay về bên cạnh điện hạ" Từ khi Kì Mộ Thịnh bị bắt, Vô Hào cũng biệt tăm, không biết vết thương trên người hắn có phải nặng thêm hay không.
"Vô Hào vốn là người tận trung bổn phận, từ ngày theo ta hắn chưa từng thất trách, sau khi giải quyết Kì Mộ Thịnh xong đương nhiên sẽ trở về, chẳng qua khi trở về thì bị thương, không biết đã đỡ hơn chưa" Kì Minh Nguyệt nhớ lại vết thương không tính là nghiêm trọng của Vô Hào, lại nhìn vẻ bất an trên gương mặt Bách Lý Vong Trần, cố ý thở dài một hơi.
"Vô Hào hắn..." Nhất thời Bách Lý Vong Trần càng khẩn trương hơn, tuy rằng vết thương lúc đó nhìn không nghiêm trọng lắm nhưng Vô Hào chưa bao giờ để tâm đến thương thế trên người mình, hơn nữa luôn đứng trong bóng tối, dù có bị thương nặng cũng không có ai biết.
Thưởng thức vẻ mặt lo lắng hiếm có của Bách Lý Vong Trần, Kì Minh Nguyệt cuối cùng mới nhàn nhã nói tiếp "Vô Hào không sao"
"Thật sự không sao? Vết thương của hắn đã bôi thuốc chưa?"
Kì Minh Nguyệt khẽ cười, lắc đầu "Xem ra ngươi không tận mắt gặp được sẽ không yên tâm"
Vừa gọi Vô Hào xuất hiện, Bách Lý Vong Trần liền nhìn chăm chăm vào hắn không rời dường như muốn xem như vết thương của hắn nghiêm trọng ra sao, Kì Minh Nguyệt thấy vậy, nhìn qua Vô Hào mỉm cười "Vô Hào, ngươi bị thương, mấy ngày nay không cần theo ta" Lại nhìn đến bộ dáng quan tâm của Bách Lý Vong Trần, y nói tiếp "Mấy ngày gần đây người trong cung hỗn tạp, xảy ra không ít chuyện, Vô Hào bị thương không có ai chăm sóc, Bách Lý nếu rảnh rỗi có thể đến trông nom nhiều một chút"
Bách Lý Vong Trần khi nghe câu này nhất thời vui vẻ hẳn lên, có những lời này của thái tử, Vô Hào sẽ không trốn tránh hắn nữa.
"Rõ" Vô Hào vẫn như trước không hề nhiều lời liền nhận mệnh nhưng Kì Minh Nguyệt lại nhận thấy lúc này Vô Hào có một chút gì đó khang khác, có lẽ là mâu thuẫn.
Vô Hào không cần người khác hầu hạ, luôn một thân một mình nhưng đã là người ai lại muốn cả đời cô độc, mà nay Duệ U đã chết, Bách Lý theo hắn đến Thương Hách, dù rằng Vô Hào không nói gì lại luôn tránh né Bách Lý nhưng so với ngày trước, khí tức của hắn khi canh giữ trong bóng tối cũng đã an ổn hơn.
Bóng dáng Vô Hào dần dần biến mất trong ngự thư phòng, Bách Lý Vong Trần thấy hắn rời đi, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, Vô Hào sẽ không vi phạm mệnh lệnh của thái tử. Vô Hào sẽ không vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, Vô Hào như thế là do một tay hắn gây ra, thật may chủ nhân của Vô Hào là thái tử điện hạ, nếu không hắn thật sự không dám tưởng tượng bây giờ Vô Hào sẽ ra sao.
"Đa tạ điện hạ" Quay đầu lại, Bách Lý Vong Trần nghiêm túc thực hiện một đại lễ đối với Kì Minh Nguyệt.
"Không cần, đây cũng là vì Vô Hào" Kì Minh Nguyệt cười nhẹ, Vô Hào đi theo y đã nhiều năm, có Bách Lý thủ hộ bên cạnh Vô Hào y cũng yên tâm.
Bách Lý Vong Trần đang định cáo lui chợt nhớ đến một chuyện khác, sắc mặt cẩn trọng "Điện hạ, thần đã nhìn thấy nhóm người Liên Đồng trong cung, trong những người đó hình như..." Có người hơi quái lạ, nhưng cảm giác quái lạ này lại khiến hắn không thể xác định được, rõ ràng Duệ U đã tử vong rồi.
"Có kẻ có liên quan với Duệ U, chuyện này Vô Hào cũng đã phát hiện ra" Kì Minh Nguyệt biết Bách Lý Vong Trần và Vô Hào đều là đệ tử của Duệ U đương nhiên cũng mẫn cảm hơn đối với khí tức của đồng loại, trong đám người đó quả nhiên đúng như lời của Kì Mộ Thịnh đã nói, có tay chân của Duệ U trà trộn vào để dễ dàng giám thị và khống chế khi Liên Đồng quy thuận An Dương.
"Hóa ra điện hạ đã phát hiện ra trước" Bách Lý Vong Trần nhẹ nhõm, xem dáng vẻ thản nhiên của Kì Minh Nguyệt thì biết ngay bất luận trong đám người đó ai là thuộc hạ của Duệ U cũng đều không trốn thoát khỏi tay của vị điện hạ này.
Khẽ gật đầu, Kì Minh Nguyệt hạ mắt, ý cười lạnh lẽo thản nhiên chợt lóe lên nơi sâu thẳm trong đáy mắt. Lúc kẻ đó ra tay cũng là lúc diệt trừ dư nghiệt "Bách Lý có thể yên tâm, tai họa Duệ U để lại sẽ không kéo dài được"
May mà nữ hoàng Liên Đồng vẫn chưa có hành vi nào quá đáng, chỉ là muốn gặp mặt Thấm Vũ, Thấm Vũ vốn là người Liên Đồng, lúc trước thái tử điện hạ cũng đồng ý chuyện này nên cũng xem như không có gì không thể gặp được, bấy giờ chúng hạ nhân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấm Vũ nghe người chuyển lời nữ hoàng muốn gặp hắn liền đi đến nơi bọn họ được bố trí vào ở, sau khi hành lễ gặp mặt liền đứng một bên nhìn Phù Tư đang khẽ mỉm cười đứng bên cạnh Lạc Phi Yên, muội muội của hắn hằng năm vẫn sống trong trưởng lão viện ở hoàng cung Liên Đồng gần như rất ít khi bước ra khỏi cửa, lúc này lại theo nữ hoàng đến đây xem như là chuyện hiếm thấy.
"Thánh nữ muốn gặp ngươi, bản cung liền sai người gọi ngươi đến, Thấm Vũ đến Thương Hách đã lâu không biết có còn thói quen từ trước hay không? Hay là nên nói... Có mỹ nhân làm bạn sớm đã vui quên đất trời?" Lạc Phi Yên ra hiệu cho hắn ngồi xuống, biết được hôn sự của Thấm Vũ và công chúa Ngưng Lộ bèn mở miệng trêu chọc, với tính cách của Thấm Vũ, không cự tuyệt chính là đồng ý, cũng chính là yêu thích người ta.
"Công chúa Ngưng Lộ như thế nào?" Phù Tư ở bên cạnh bất chợt hỏi lại.
"Rất tốt" Thấm Vũ tuy ít lời nhưng từ vẻ mặt của hắn "rất tốt" quả thực rất tốt, Lạc Phi Yên thấy vậy cười ha ha "Thật khó có lúc nhìn thấy sắc mặt của Thấm Vũ lúc này, thật sự là hiếm thấy, hóa ra trên đời này ngoại trừ Liên Đồng và Phù Tư còn có người khiến ngươi để tâm đến vậy, thật sự không thể xem thường, xem ra công chúa Ngưng Lộ này quả thực rất tốt" Bản thân là nữ nhi của Kì Hủ Thiên hẳn là cũng có điều khác biệt so với nữ tử bình thường, trước nay Thấm Vũ luôn lạnh lùng thản nhiên không để ý đến bất cứ thứ gì thế nhưng lại chấp nhận hôn sự này, xem ra là thật sự yêu thích Ngưng Lộ.
Thấy Lạc Phi Yên bất chấp hình tượng cười ngả nghiêng trên ghế, Thấm Vũ nhìn riết thành quen, Lạc Phi Yên hình như cảm thấy rất thú vị, cười khẽ "Vậy Thấm Vũ có muốn theo bản cung trở về hay là đợi sau khi thành hôn rồi mang theo công chúa Ngưng Lộ trở về?"
"Bất luận Thấm Vũ tính toán ra sao thì cũng phải chờ nữ hoàng bệ hạ quay về được hay không đã" Hắn đã sớm đoán được nữ hoàng bệ hạ đích thân đến đây nhất định sẽ không yên tĩnh nữa, sự kiện xảy ra trên đại điện hôm ấy hắn cũng đã nghe được "Mấy năm gần đây Thấm Vũ thường cảm thấy kì quặc, vì sao bệ hạ lại cố chấp với thái tử Thương Hách như vậy, tới khi đến đây ta mới hiểu được bệ hạ đã biết một vài chuyện, nhưng Thương Hách đế và thái tử đều không phải dễ thăm dò, thật sự bệ hạ quá mức liều lĩnh, cũng quá mức lỗ mãng" Nếu vượt quá giới hạn thì không chỉ nữ hoàng bệ hạ gặp nguy hiểm mà ngay cả Liên Đồng cũng sẽ bị liên lụy.
"Hình như Thấm Vũ cũng biết không ít" Có Phù Tư bên cạnh, Lạc Phi Yên cũng không tiện nói rõ nhưng nàng và Thấm Vũ đều ngầm hiểu được chuyện kia trong câu nói là để ám chỉ chuyện gì "Ngươi nói bản cung quá lỗ mãng, không biết là lỗ mãng chỗ nào, muốn nói liều lĩnh thì cũng đâu so được với hai người kia" Một kẻ là đế vương, một người là hoàng tử, khi nghe Lạc Cẩn nói cho nàng biết quan hệ thật sự giữa hai phụ tử, nàng đã vô cùng kinh ngạc cũng như không dám tin cái người vô tình kia một ngày nào đó lại thật lòng yêu thương người khác?! Đến tận lúc này cũng khó mà tin được.
Cho nên nàng mới cố tình nói như thế trên đại điện để thăm dò phản ứng của cả hai, kết quả lại nhận được một câu cảnh cáo... Thấm Vũ nói nàng liều lĩnh lỗ mãng, chẳng lẽ là thật sao?
Lạc Phi Yên im lặng suy nghĩ, Thấm Vũ thấy Phù Tư ở đây cũng không nói nhiều, tì nữ Tiểu Ngọc của Phù Tư cũng có chút thông minh nói nhỏ bên tai Phù Tư vài câu, Phù Tư liền đứng dậy cáo từ.
Thấy nàng rời đi, Thấm Vũ mới nhìn sang nữ hoàng trước mặt, cân nhắc nên bắt đầu nói như thế nào mới ổn.
"Nữ hoàng bệ hạ cùng Thương Hách đế là bạn lâu năm nhưng là với Thương Hách đế năm xưa chứ không phải Thương Hách đế bây giờ" Cuối cùng Thấm Vũ cũng nói ra, có một số chuyện nữ hoàng vẫn không rõ ràng.
Nghĩ lại quãng thời gian từ trước tới giờ, hắn ở Thương Hách đã chứng kiến việc tuyển phi, Liên Sóc náo loạn trong cung, thậm chí An Dương Vương Liên Mộ Hi bắt Kì Minh Nguyệt dẫn đến Thương Hách xuất binh, từng chuyện từng chuyện liên tiếp xảy ra hắn đều thấy được, hắn tuy ở Thương Hách nhưng lại là người ngoài cuộc cũng càng quan sát rõ ràng hơn.
"Xem ra hắn cũng không khác gì so với năm đó, ngoại trừ dung mạo không có thay đổi quá lớn, ngay cả tính cách cũng giống y đúc năm xưa, lãnh huyết tột cùng, cũng vô tình cực điểm, không thèm để ý chút nào tới tình cũ" Lạc Phi Yên có phần tức giận nhưng cũng hiểu được, chính vì khí phách chưa bao giờ đem người trong thiên hạ đặt vào mắt của người đó mới gợi lên hứng thú của nàng năm ấy.
Thấm Vũ lắc đầu thở dài "Người bệ hạ biết là Thương Hách đế năm ấy" Từ lâu hắn đã nhận ra rõ ràng Thương Hách đế Kì Hủ Thiên vẫn có khác biệt so với lời đồn đãi bên ngoài, càng không giống với nam nhân mà nữ hoàng quen biết năm đó "Thương Hách đế có được Kì Minh Nguyệt, lại không phải là người mà nữ hoàng quen biết trước đây, trong mắt Thấm Vũ, so với năm xưa hắn càng thâm tình cũng càng vô tình"
Lời này Thấm Vũ nói ra khiến Lạc Phi Yên nghi hoặc "Thâm tình là sao, nếu đã thâm tình sao lại vô tình?" Thâm tình? Đối với ai? Là Kì Minh Nguyệt sao? Không phải hắn nhất thời si mê mà thật sự là tình yêu sao? Lạc Phi Yên nhíu mày, nhớ lại phản ứng của hai người người trên đại điện khi nghe đề nghị của nàng trong lòng chợt xao động.
"Bệ hạ cũng đã đoán được cần gì Thấm Vũ nói nữa, thâm tình duy nhất chỉ dành cho một người chính là thái tử Kì Minh Nguyệt, từ khi y còn bé đã luôn được Thương Hách đế mang theo bên người, việc này bệ hạ đã biết, chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng đó là sự sủng ái dành cho một hoàng tử nhưng những gì Thấm Vũ tai nghe mắt thấy trong thời gian qua, ta đoán rằng có lẽ từ lúc đó Thương Hách đế đã động tâm đối với y rồi"
"Khi đó Kì Minh Nguyệt chỉ mới là một đứa nhỏ!" Lạc Phi Yên giật mình "Chẳng lẽ không phải hắn ta thấy Kì Minh Nguyệt xuất chúng bất phàm mới rung động, chứ không phải mới động tâm mấy năm nay sao?" Nàng luôn nghĩ rằng bởi vì Kì Minh Nguyệt quá mức xuất sắc, nhớ lại người mặc y phục nguyệt sắc trên điện tuấn mỹ vô song, ung dung tao nhã quả thực vô cùng hấp dẫn, nàng không thể phủ nhận rằng hai người kia ngồi cùng nhau thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Thấm Vũ gật đầu "Ngưng Lộ vô cùng hâm mộ thái tử hoàng huynh của nàng, kể cho ta nghe không ít chuyện cũ, ta có thể chắc chắn tình ý giữa Thương Hách đế và thái tử Kì Minh Nguyệt không phải chỉ mới vài năm nay mà là từ lâu đã có. Với tính cách của Thương Hách đế nếu không phải chân tình thì tại sao lúc nào cũng để cho Kì Minh Nguyệt ở bên cạnh, vốn có tiếng bạc tình dù khiến hắn có hứng thú đi nữa thì chừng vài tháng cũng sẽ bị quăng qua một bên, nhưng đối với Kì Minh Nguyệt thì hoàn toàn khác hẳn, có thể nói gần như là không muốn chia lìa dù chỉ một chút, bao nhiêu đó không gọi là thâm tình thì là gì"
"Đúng là như vậy sao... Không muốn chia lìa dù chỉ một chút..." Lạc Phi Yên nhếch môi nhưng ý cười không lan tới đáy mắt, lần này nàng đến Thương Hách vốn là để dò xét chuyện này lại không ngờ được chân tướng là như vậy, so với lời của Lạc Cẩn càng khiến nàng bất ngờ hơn.
Thấm Vũ quan sát sắc mặt của nàng, thầm than một tiếng nhưng vẫn tiếp tục nói "Thương Hách đế đối với thái tử Kì Minh Nguyệt thật sự thâm tình nhưng đối với người ngoài hoàn toàn không có một chút thương hại nào, muốn nói là vô tình so với trước đây càng vô tình hơn. Chỉ cần làm tổn thương đến Kì Minh Nguyệt hoặc gây bất lợi đối với y, tất cả đều bị diệt trừ, phi tần trong cung, đại thần trong triều, thậm chí là con nối dõi của chính mình, chỉ cần là kẻ dám động đến Kì Minh Nguyệt đều không có ai có kết cục tốt, mà Kì Minh Nguyệt..."
Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên chợt lóe lên một chút kiêng dè, Thấm Vũ tiếp tục "Kì Minh Nguyệt biết những chuyện hắn làm nhưng chưa bao giờ ngăn cản cũng không phải người lương thiện gì, sự kiện tuyển phi là vì y thế nhưng y lại vô tình bỏ mặc cho ra sao thì ra, tùy tiện để nữ tử dự tuyển gây sóng gió đến cuối cùng mới ra tay hành động chiếm được kết quả mà y muốn, lòng dạ tâm cơ như thế lại không hề lưu tình đối với người thân gấp bội, người như vậy muốn nói là máu lạnh vô tình cũng không ngoa"
"Trên đại điện bản cung cũng đã nhận ra" Lạc Phi Yên nhớ lại lời cảnh cáo Kì Minh Nguyệt nói với nàng, lắc đầu cười khổ "Lại là một kẻ vô tình"
Nụ cười này vừa có chút cảm thán vừa có chút thích thú, Thấm Vũ nhìn vẻ mặt của nàng như vậy, bất đắc dĩ khuyên nhủ "Thấm Vũ nói nãy giờ là để nữ hoàng bệ hạ hiểu được giữa phụ tử hai người đó là như thế nào, người ngoài không thể nhúng tay vào nổi mà bọn họ cũng không cho phép kẻ khác chen chân vào, lời của nữ hoàng bệ hạ trên đại điện đã khiến họ không vui, nếu không phải bệ hạ đúng lúc rút lại lời đề nghị ban đầu nói không chừng lúc này Thấm Vũ nhìn thấy chính là thi thể của người"
"Bản cung còn chưa trách ngươi không hoàn thành tốt chuyện ta ủy thác, bây giờ ngươi còn đến đây giáo huấn bản cung" Ban đầu phái Thấm Vũ đến Thương Hách đâu phải để cầu hôn công chúa Ngưng Lộ, Lạc Phi Yên trừng mắt "Ngưoi nói những chuyện này là muốn bản cung nhanh chóng dâng thư đầu hàng rồi quay về?" Nàng đã đến tận đây làm sao cứ như vậy mà trở về được.
"Thấm Vũ chỉ muốn nữ hoàng bệ hạ đừng nên vọng tưởng, phải biết hai người kia không phải loại người biết tiếc rẻ mạng sống của người khác, không chỉ là bệ hạ và các trưởng lão, nếu thật sự chọc giận hai người đó thì dù là Liên Đồng họ cũng sẽ không bỏ qua, có lẽ ngay cả thiên hạ, họ cũng chưa bao giờ đặt vào mắt" Nếu không Kì Hủ Thiên sẽ không để tới lúc này mới khởi binh, với thực lực của Thương Hách vài năm trước cũng đủ đánh một trận rồi.
Lạc Phi Yên biết rằng tuy Thấm Vũ luôn tỏ ra lãnh đạm nhưng thật sự quan tâm đến Liên Đồng, nói đúng ra là ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, thuận theo tự nhiên, không để ý đến mọi chuyện xung quanh, nhưng thực tế hắn ta đều hiểu rõ hơn bất kì ai, những lời này là vì nàng, cũng là vì Liên Đồng.
"Bản cung đã biết, sau này sẽ không liều lĩnh quá mức nữa" Mắt phượng Lạc Phi Yên khẽ cười, Thấm Vũ vừa mới yên tâm được một chút lại nghe nàng thản nhiên nói tiếp "Chỉ là bản cung không cam lòng rời đi dễ dàng như vậy"
"Bệ hạ còn muốn như thế nào nữa?" Ngàn vạn lần đừng có uổng công hôm nay hắn đã nói nhiều như vậy, Thấm Vũ bất đắc dĩ, trước nay nữ hoàng bệ hạ luôn làm việc tùy hứng như thế thật là làm khó trưởng lão bọn họ quá rồi.
Lạc Phi Yên mỉm cười "Cũng không có gì, Thấm Vũ trưởng lão không cần lo lắng quá, bản cung biết dừng đúng mực"
Chỉ mong thật sự được như thế thì tốt, Thấm Vũ nhìn nụ cười của nàng, cạn lời.
Tin tức nữ hoàng Liên Đồng tự mình đến Thương Hách truyền ra, An Dương vừa quy thuận Thương Hách thì Liên Đồng cũng có hành động, không phải phát binh mà là muốn quy phục, dân chúng biết được chuyện này dều vui mừng khôn siết, như vậy chiến sự quả thật đã kết thúc, từ nay về sau thiên hạ thống nhất không còn chiến loạn đúng là một chuyện vô cùng tốt.
Không giống với dân chúng bách tính đang vui mừng, trong hoàng cung Thương Hách các đại thần đang bận đến mức tối mặt tối mày. Thư đầu hàng của Liên Đồng còn chưa dâng, quốc thư cũng chưa trình lên, vẫn chưa được xem là chính thức thuộc về Thương Hách, may mắn trong thời gian này nữ hoàng Liên Đồng không có hành động gì cũng khiến người ta an tâm đôi chút.
Mới vừa thả lỏng một bên, bên kia đã chất đầy một đống chuyện cần xử lý, An Dương đã thuộc về Thương Hách, ngoại trừ lúc đầu mới tiếp nhận thì cũng coi như thuận lợi nhưng chuyện sau đó chờ giải quyết nhiều không đếm xuể. Các đại thần cũng hiểu được nếu như không phải thái tử là người mang thiên mệnh khiến thiên hạ quy về một mối thì chuyện tiếp nhận An Dương lần này sẽ không chỉ đơn giản như thế, nhưng dù vậy vẫn còn không ít chuyện phải làm, để dân chúng hiểu biết về pháp luật của Thương Hách, bố trí lại tướng sĩ An Dương, thanh trừng quan viên của An Dương đều để cho bệ hạ định đoạt.
Trong số những người này, các đại thần càng kính trọng một người trong số đó, người nọ không phải là ai khác mà chính là người trong thời gian chiến tranh vẫn luôn nghe lệnh của bệ hạ, đại tướng An Dương Bách Lý Vong Trần.
Khi An Dương giao chiến với Thương Hách, Bách Lý Vong Trần đã trợ giúp Thương Hách lập chiến công, sau đó lĩnh mệnh về trước bình loạn đại hoàng tử, có lệnh bài của bệ hạ cho phép hắn mang theo binh mã An Dương dốc sức vì Thương Hách, đương nhiên bệ hạ đã rất tín nhiệm người này, đợi khi hết thảy mọi chuyện đi vào quỹ đạo Bách Lý Vong Trần sẽ có được một vị trí trong triều cũng không phải chuyện khó đoán.
An Viên dám cả gan phản bội bị bệ hạ chém chết ở An Dương, vị trí tướng quân bị bỏ trống mà Bách Lý Vong Trần cũng vừa đến đúng lúc chắc chắn sẽ được bệ hạ trọng dụng trở thành một đại tướng của Thương Hách. Với tính toán này, thái độ của quần thần đối với Bách Lý Vong Trần cũng nồng hậu hơn hẳn, Bách Lý Vong Trần đang ở tạm trong cung đối với việc này có chút buồn bực nhưng trên thực tế thì chuyện làm hắn phiền muộn nhất chính là vì một người.
"Ta còn đang nghĩ chừng nào Bách Lý mới cầu kiến, không ngờ lại đến nhanh như vậy" Trong ngự thư phòng, Kì Minh Nguyệt ngồi trên ngai vàng phê duyệt tấu chương trên tay ngước mắt nhìn Bách Lý Vong Trần, ánh mắt tràn ngập ý cười, trong lời nói mang theo một chút ý tứ trêu ghẹo.
Phụ hoàng đang nghị sự ở thiên điện cùng các đại thần, y nhân lúc này giải quyết nốt số tấu chương còn tồn đọng lại, thường ngày Bách Lý Vong Trần rất ít khi lộ diện hôm nay lại đến đây cầu kiến, không nghĩ cũng biết là vì ai.
"Hiếm khi không thấy bệ hạ, chỉ có mỗi thái tử điện hạ ở ngự thư phòng" Trên gương mặt Bách Lý Vong Trần không có chút phản ứng khi nghe câu nói của Kì Minh Nguyệt nhưng trong câu trả lời của hắn lại lộ ra một ít xao động.
"Bách Lý vốn dĩ không phải vì ta hay phụ hoàng nên mới đến đây, như vậy thì gặp ai cũng như nhau cả thôi, người mà ngươi muốn gặp chính là Vô Hào" Cầm tấu chương trên tay đặt lên bàn, Kì Minh Nguyệt nhướn mi cười nhẹ, thấy sắc mặt của Bách Lý Vong Trần tuy rằng lạnh lùng trầm ổn như mọi ngày nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra sự sốt ruột và bất an trên gương mặt.
"Từ sau khi thần trở về vẫn chưa từng gặp lại hắn, đoán chừng hắn đã quay về bên cạnh điện hạ" Từ khi Kì Mộ Thịnh bị bắt, Vô Hào cũng biệt tăm, không biết vết thương trên người hắn có phải nặng thêm hay không.
"Vô Hào vốn là người tận trung bổn phận, từ ngày theo ta hắn chưa từng thất trách, sau khi giải quyết Kì Mộ Thịnh xong đương nhiên sẽ trở về, chẳng qua khi trở về thì bị thương, không biết đã đỡ hơn chưa" Kì Minh Nguyệt nhớ lại vết thương không tính là nghiêm trọng của Vô Hào, lại nhìn vẻ bất an trên gương mặt Bách Lý Vong Trần, cố ý thở dài một hơi.
"Vô Hào hắn..." Nhất thời Bách Lý Vong Trần càng khẩn trương hơn, tuy rằng vết thương lúc đó nhìn không nghiêm trọng lắm nhưng Vô Hào chưa bao giờ để tâm đến thương thế trên người mình, hơn nữa luôn đứng trong bóng tối, dù có bị thương nặng cũng không có ai biết.
Thưởng thức vẻ mặt lo lắng hiếm có của Bách Lý Vong Trần, Kì Minh Nguyệt cuối cùng mới nhàn nhã nói tiếp "Vô Hào không sao"
"Thật sự không sao? Vết thương của hắn đã bôi thuốc chưa?"
Kì Minh Nguyệt khẽ cười, lắc đầu "Xem ra ngươi không tận mắt gặp được sẽ không yên tâm"
Vừa gọi Vô Hào xuất hiện, Bách Lý Vong Trần liền nhìn chăm chăm vào hắn không rời dường như muốn xem như vết thương của hắn nghiêm trọng ra sao, Kì Minh Nguyệt thấy vậy, nhìn qua Vô Hào mỉm cười "Vô Hào, ngươi bị thương, mấy ngày nay không cần theo ta" Lại nhìn đến bộ dáng quan tâm của Bách Lý Vong Trần, y nói tiếp "Mấy ngày gần đây người trong cung hỗn tạp, xảy ra không ít chuyện, Vô Hào bị thương không có ai chăm sóc, Bách Lý nếu rảnh rỗi có thể đến trông nom nhiều một chút"
Bách Lý Vong Trần khi nghe câu này nhất thời vui vẻ hẳn lên, có những lời này của thái tử, Vô Hào sẽ không trốn tránh hắn nữa.
"Rõ" Vô Hào vẫn như trước không hề nhiều lời liền nhận mệnh nhưng Kì Minh Nguyệt lại nhận thấy lúc này Vô Hào có một chút gì đó khang khác, có lẽ là mâu thuẫn.
Vô Hào không cần người khác hầu hạ, luôn một thân một mình nhưng đã là người ai lại muốn cả đời cô độc, mà nay Duệ U đã chết, Bách Lý theo hắn đến Thương Hách, dù rằng Vô Hào không nói gì lại luôn tránh né Bách Lý nhưng so với ngày trước, khí tức của hắn khi canh giữ trong bóng tối cũng đã an ổn hơn.
Bóng dáng Vô Hào dần dần biến mất trong ngự thư phòng, Bách Lý Vong Trần thấy hắn rời đi, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, Vô Hào sẽ không vi phạm mệnh lệnh của thái tử. Vô Hào sẽ không vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, Vô Hào như thế là do một tay hắn gây ra, thật may chủ nhân của Vô Hào là thái tử điện hạ, nếu không hắn thật sự không dám tưởng tượng bây giờ Vô Hào sẽ ra sao.
"Đa tạ điện hạ" Quay đầu lại, Bách Lý Vong Trần nghiêm túc thực hiện một đại lễ đối với Kì Minh Nguyệt.
"Không cần, đây cũng là vì Vô Hào" Kì Minh Nguyệt cười nhẹ, Vô Hào đi theo y đã nhiều năm, có Bách Lý thủ hộ bên cạnh Vô Hào y cũng yên tâm.
Bách Lý Vong Trần đang định cáo lui chợt nhớ đến một chuyện khác, sắc mặt cẩn trọng "Điện hạ, thần đã nhìn thấy nhóm người Liên Đồng trong cung, trong những người đó hình như..." Có người hơi quái lạ, nhưng cảm giác quái lạ này lại khiến hắn không thể xác định được, rõ ràng Duệ U đã tử vong rồi.
"Có kẻ có liên quan với Duệ U, chuyện này Vô Hào cũng đã phát hiện ra" Kì Minh Nguyệt biết Bách Lý Vong Trần và Vô Hào đều là đệ tử của Duệ U đương nhiên cũng mẫn cảm hơn đối với khí tức của đồng loại, trong đám người đó quả nhiên đúng như lời của Kì Mộ Thịnh đã nói, có tay chân của Duệ U trà trộn vào để dễ dàng giám thị và khống chế khi Liên Đồng quy thuận An Dương.
"Hóa ra điện hạ đã phát hiện ra trước" Bách Lý Vong Trần nhẹ nhõm, xem dáng vẻ thản nhiên của Kì Minh Nguyệt thì biết ngay bất luận trong đám người đó ai là thuộc hạ của Duệ U cũng đều không trốn thoát khỏi tay của vị điện hạ này.
Khẽ gật đầu, Kì Minh Nguyệt hạ mắt, ý cười lạnh lẽo thản nhiên chợt lóe lên nơi sâu thẳm trong đáy mắt. Lúc kẻ đó ra tay cũng là lúc diệt trừ dư nghiệt "Bách Lý có thể yên tâm, tai họa Duệ U để lại sẽ không kéo dài được"