Xoay người, y bước tới bên giường, cúi người nâng gương mặt Kì Hủ Thiên lên "Phụ hoàng..." Giọng nói thì thầm nhưng vẫn còn mang theo lãnh ý, cũng không lộ ra vẻ không vui, ánh mắt nhìn từ vạt áo mở rộng chuyển dần lên gương mặt của hắn, hôn thật mạnh lên đôi môi kia.
Nụ hôn trên môi mạnh mẽ như muốn trừng phạt, uyển chuyển tàn phá đôi môi của hắn, Kì Hủ Thiên cũng lộ ra ý cười, cũng hôn thật sâu đáp lại, đem Kì Minh Nguyệt kéo lên giường.
Tiếp tục hôn lên môi hắn, Kì Minh Nguyệt quàng tay lên cổ ôm lấy hắn, giọng nói trầm thấp nghe như vẫn chưa hết giận "Phụ hoàng không nên để nàng đến gần, lại càng không nên để nàng nói lời xằng bậy"
"Giữa ta và ngươi cần gì phải nói, chẳng lẽ không phải Minh Nhi đã biết xảy ra chuyện gì từ sớm rồi sao, phụ hoàng cần gì phải nhiều lời" Kì Hủ Thiên nhướn mi, ý cười ngập tràn đáy mắt, ánh nhìn trào phúng quét qua chỗ Lạc Phi Yên đang ngồi cách đó không xa.
Lạc Phi Yên nhìn hai người trên giường, sắc mặt hơi kì lạ, đoạn đối thoại của bọn họ nàng đều nghe rành mạch, nàng chợt tỉnh ngộ, một màn làm bộ làm tịch lúc trước đối với hai người này đúng là không có chút tác dụng nào, giữa bọn họ không cần lời nói, vốn dĩ đã là như vậy...
Không dám lộn xộn, nàng cúi đầu nhìn dây trói sắc bén trên người lộ ra một nụ cười khổ, có lẽ không phải không có tác dụng, chẳng qua tác dụng lại là chọc giận Kì Minh Nguyệt.
"Minh Nhi muốn như thế nào?" Kì Hủ Thiên thu lại ánh mắt, nhận thấy Kì Minh Nguyệt đang ôm hắn vẫn còn không vui.
Cái hôn của Kì Minh Nguyệt rơi xuống cạnh cổ, nụ hôn thật mạnh để lại dấu vết đỏ sẫm, chạm nhẹ vào dấu hôn, giọng nói của y chứa đầy nguy hiểm "Để cho ta thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là phụ hoàng thì cũng cần trả một cái giá thật đắt"
Y biết rõ cảnh tượng chứng kiến lúc nãy không phải là loại tình huống ái muội gì, cũng biết Kì Hủ Thiên đang làm gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy như vậy trong lòng y vẫn khó mà áp chế được tức giận, thậm chí cho tới bây giờ tình cảnh đó như vẫn còn hiện ra trước mắt y, ái muội đến cực điểm, triền miên đến cực điểm, chỉ cần nghĩ tới, y liền nhịn không được mà nhíu mày, ánh mắt cũng trầm hẳn xuống.
"Phụ hoàng thuộc về ta, ta đã từng nói, nếu Lạc Phi Yên còn tiếp tục dây dưa, ta sẽ làm cho nàng ta nhớ kỹ, cả đời này ngươi đều là của ta" Nói xong, y liếc nhìn một cái qua chỗ Lạc Phi Yên, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo bộc lộ vẻ tức giận và không vui, nhìn lại Kì Hủ Thiên, trong ánh mắt có thêm vài phần khiêu khích và mị hoặc, chậm rãi vươn tay mở vạt áo ra, cởi ngoại bào của y, tháo phát quan tiện tay vứt qua một bên, cong môi tiến về phía nam nhân đang nằm trên giường.
Nét cười lạnh như băng đầy nguy hiểm nhưng lại tràn ngập mị hoặc mê người, Kì Hủ Thiên tựa vào đầu giường nhìn Kì Minh Nguyệt nâng từng ngón tay thon dài từ trước ngực y lướt xuống vói vào bên trong vạt áo, nhìn vào đôi mắt của y vừa lạnh lẽo vừa ái muội lại nhiệt tình, ẩn chứa một chút tức giận nhưng cũng chan chứa tha thiết mong chờ, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào hắn, từng bước một đến gần, hạ xuống trên ngực hắn một mảnh nóng ẩm.
Cúi người hôn nhẹ lên ngực hắn, đầu lưỡi Kì Minh Nguyệt liếm qua cơ ngực rắn chắc, lại liếm láp trêu đùa điểm nào đó nổi lên trước ngực dần dần cứng lên trong miệng y, đầu ngón tay của y nhẹ nhàng chọc ghẹo vân vê, trong lời nói lộ ra lửa nóng đang bị kiềm chế "Kì thật cơ thể của phụ hoàng cũng thật mẫn cảm"
"Tự nhiên là vì Minh Nhi" Sắc mặt Kì Hủ Thiên xem như đương nhiên, nắm lấy bàn tay trước ngực hắn kéo xuống bụng dưới "Không chỉ như vậy, nơi này cũng giống thế"
Nhìn thấy Kì Hủ Thiên mỉm cười tà mị nhướn mày nhìn y, ánh mắt Kì Minh Nguyệt lần thứ hai trầm xuống, vật trong tay cứng rắn mà nóng rực khiến y nhướn mi nhưng không làm ra động tác khác "Bất kể chỗ nào đều thuộc về Minh Nhi, phụ hoàng nên nhớ rõ, đừng để cho ta lại nhìn thấy..." Nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Phi Yên đang ngơ ngác kinh ngạc nhìn bọn họ, Kì Minh Nguyệt hơi híp mắt lại "Có người khác ở bên cạnh ngươi, hơn nữa còn thân thiết với nhau đến vậy, bất luận sự thật ra sao ta cũng không muốn có lần thứ hai"
Lạc Phi Yên từ khi Kì Minh Nguyệt bắt đầu cởi áo, sự kinh ngạc trong đôi mắt chưa từng biến mất, rồi sau đó lại càng không chỉ có kinh ngạc còn có ngoài ý muốn, người ngạo thị thiên hạ kia, nam nhân lãnh huyết vô tình kia thế mà lại cam tâm để cho Kì Minh Nguyệt trêu đùa, tình nguyện ở dưới thân y...
Đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, trước mặt nàng, hai người triền miên trên giường không hề để ý đến sự tồn tại của nàng, lời nói và hành động thân mật như thế khiến nàng chỉ là người đứng xem cũng không dám nhìn thẳng.
Dưới ánh sáng, y phục của hai người đều bị cởi ra hơn một nửa, mái tóc buông xõa lẫn vào nhau, thì thầm cười khẽ, giọng nói nỉ non lộ ra tình sắc kiều diễm, mỗi một động tác nhỏ đều khiến cho nhiệt độ bầu không khí tăng lên một lần, tuy rằng không có tiến hành đến bước cuối cùng cũng như không có động tác gì quá lộ liễu nhưng chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt này cũng đã đủ khiến cho người ta đỏ mặt tía tai, dù là nàng cũng không dám nhìn tiếp.
Nàng không tự chủ được cụp mắt xuống né tránh không dám nhìn ánh mắt của Kì Minh Nguyệt, ho nhẹ một tiếng "Bản cung có thể đi được chưa?"
Kì Minh Nguyệt làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hôn lên ngực và cổ của Kì Hủ Thiên, bàn tay từ dưới bụng hắn lướt xuống đùi mơn trớn xung quanh vật đã cương lên, cách một lớp vải chậm rãi phác họa trêu đùa, một tay khẽ vân vê trước ngực, môi lưỡi chưa từng ngừng lại cho đến tận khi Kì Hủ Thiên nhịn không được mà thở dốc "Nếu Minh Nhi còn không mau lên..." Bị y khiêu khích đến mức này, hắn không biết bản thân còn có thể nhịn được mà muốn y ngay tức khắc hay không.
"Đây chính là trừng phạt phụ hoàng, sao có thể thuận theo ý của ngươi được" Đôi môi kề sát bên tai, cắn nhẹ, Kì Minh Nguyệt đem hắn đè xuống dưới thân, bàn tay lướt qua vật cứng nóng rực bóp chặt mông hắn, thắt lưng hai người áp sát vào nhau, hai vật nóng bỏng cọ xát lẫn nhau, cảm nhận độ cứng và nhiệt độ của nhau khiến hai người đồng thời thở dốc, rên lên vì sung sướng.
Tiếng thở gấp trầm thấp ám muội khiến cho sắc mặt của Lạc Phi Yên đỏ bừng, rõ ràng là hai người bọn họ trước mặt nàng làm ra những hành vi cử chỉ thân mật như vậy nhưng vẫn không quan tâm mà tùy ý ôm nhau, nàng đứng bên ngoài quan sát lại càng hận chính mình lẽ ra không nên tới đây mới đúng, cảnh tượng trước mắt so với bất kì ngôn ngữ nào cũng đều khiến cho người ta chấn động, giữa bọn họ đúng thật là sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dao động, cũng sẽ không đem bất cứ kẻ nào đặt vào mắt, Kì Minh Nguyệt và Kì Hủ Thiên không chỉ là tâm ý tương thông, thủ đoạn hành sự cũng khiến cho người người sợ hãi, ngay cả cái tính làm càn cũng hệt như nhau.
Lạc Phi Yên cố kỵ dải đao sắc bén quấn quanh người không dám tùy tiện nhúc nhích, lúc này muốn rời đi lại phát hiện không biết vật trắng như tơ kia đã rơi xuống đất tự lúc nào, không dám nhìn lên trên giường cũng như bất chấp hai người kia ra sao, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Kì Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy bóng nàng đi nhanh như chạy, giễu cợt cười lạnh một cái, tiếp tục hôn lên môi Kì Hủ Thiên "Nàng đi rồi nhưng ta cũng sẽ không dừng lại, hôm nay sẽ không buông tha cho ngươi nữa, phụ hoàng..."
Nâng tay cởi bỏ y phục của hắn, Kì Minh Nguyệt chăm chú nhìn vào nam nhân trước mắt, đây là phụ hoàng của y, đây là đế vương quân lâm thiên hạ, lúc này đây đang nằm dưới thân y, đôi mắt hẹp dài nhìn chuyên chú vào y, trong đáy mắt u ám chứa chan tình ý cùng dục vọng như lửa, nội sam màu trắng hoàn toàn mở rộng lộ ra làn da màu mật ong mê hoặc tầm mắt của y dưới ánh sáng mờ ảo.
Vuốt ve lồng ngực mê người lưu lại trên đó vài dấu đỏ ửng, Kì Minh Nguyệt lại hôn lên những dấu vết ấy "Vốn dĩ muốn đối đãi ôn nhu với lần đầu tiên của phụ hoàng nhưng nghĩ đến tình cảnh ta vừa thấy ban nãy, ta liền nhịn không được muốn đem ngươi trừng phạt một phen, phụ hoàng của ta..."
"Vậy ngươi nói nên làm thế nào mới phải?" Một tay lần mò xuống dưới, cách một lớp vải, vật cứng rắn dưới tay y gồ lên đã nóng hừng hực, y cố tình buông tay ra, khóe môi cong lên nhưng không có ý cười, nhìn vào đáy mắt của Kì Hủ Thiên tràn đầy tức giận và tình dục hòa lẫn vào nhau "Dáng vẻ như thế này của phụ hoàng chỉ có ta mới có thể nhìn, bất luận những nơi bên dưới y phục này cũng chỉ có thể thuộc về ta" Không kể lúc nãy như thế nào, khi phụ hoàng một mình đối diện với Lạc Phi Yên cũng không nên quần áo không chỉnh tề, lại càng không nên để cho nàng ta dựa vào gần đến vậy, khiến cảnh tượng trước mắt rơi vào mắt kẻ khác.
"Xem ra Minh Nhi vẫn chưa hết giận" Đối diện với ánh mắt phức tạp kia, đôi mắt Kì Hủ Thiên tràn ngập ý cười, nhìn thấy ánh mắt Minh Nhi bởi vì giận dữ và bất mãn mà sâu thăm thẳm, đôi mắt như đáy nước tựa như có hỏa diễm bùng cháy đang sôi trào lộ ra sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành sóng dữ đem người nhấn chìm, nguy hiểm, rét lạnh, thế nhưng lại hấp dẫn tâm trí của hắn. Bị y nhìn chăm chú như vậy, hắn chỉ cảm thấy dục vọng dưới người càng thêm cứng rắn, thầm muốn đem Minh Nhi như thế đè xuống dưới thân để y càng bộc lộ tư thái cuồng loạn nhiều hơn nữa.
Vươn tay cởi y phục của y, bàn tay Kì Hủ Thiên mới chạm đến thắt lưng y liền bị Kì Minh Nguyệt nắm lại, đôi mắt khẽ nheo "Phụ hoàng muốn gì? Lần này sẽ không theo ý của ngươi, ta đã nói, hôm nay sẽ không buông tha cho ngươi nữa"
Xoay người bước xuống giường, y nhặt lên y phục bị vứt một bên lấy ra bạch phù, từ phía sau liền có một cánh tay vòng ra phía trước ôm lấy y "Minh Nhi định không buông tha ta như thế nào?" Kì Hủ Thiên cong môi, ý cười nơi đáy mắt có chút mong chờ, người trước mắt hắn tức giận lạnh lùng, khí thế sắc bén khiếp người đã cướp đi tâm trí của hắn.
Kì Minh Nguyệt cúi mắt nhìn xuống cánh tay ôm lấy thắt lưng y, đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ lên "Sẽ không mềm lòng, cũng không thương xót, cho dù ngày mai ngươi không thể lâm triều... Ta cũng sẽ không dừng lại" Y sẽ khiến cho hắn nhớ thật kỹ, nhớ rằng hắn thuộc về y.
Xoay người lại đem người phía sau áp lên tường khiến cho cơ thể hai người sít sao dán chặt vào nhau để Kì Hủ Thiên cảm nhận dục vọng không kiềm nén được giữa hai chân y, lửa nóng của hai người cọ xát lẫn nhau, toàn bộ giác quan trên người như thiêu như đốt, cùng nhau hôn lên đôi môi trước mắt, mở miệng đón nhận đầu lưỡi của đối phương, quấn quýt không rời.
Cuốn vào, liếm mút, cắn nhẹ, môi lưỡi không ngừng thăm dò sâu hơn, kịch liệt trao đổi lửa nóng và dục vọng cho nhau, rốt cuộc Kì Minh Nguyệt không nhịn được nữa, y liếm môi nói với người trước mặt, giọng nói khàn khàn ngập tràn dục vọng "Xoay người qua"
Giọng nói ra lệnh bá đạo không chấp nhận bất cứ kháng cự nào cũng ẩn chứa một chút vội vàng trong đó, Kì Hủ Thiên liền xoay người lại, nghiêng mặt nhìn Kì Minh Nguyệt "Minh Nhi muốn ta như thế nào, phải cho ta biết"
Chỉ một cái liếc mắt kia, ngữ khí kia, biếng nhác mà tùy ý lại tràn ngập dã tính mị hoặc khiến Kì Minh Nguyệt bất thình lình từ đằng sau ôm lấy hắn, đem y phục bên ngoài cởi xuống, hạ xuống từng cái hôn dày đặc trên tấm lưng rộng, dục vọng trong lòng dâng trào dường như không ngừng gào thét, y muốn hắn, muốn phụ hoàng của y, muốn nam nhân đứng đầu thiên hạ này, y muốn đi vào trong cơ thể hắn, chân chính giữ lấy tâm của hắn, để cho hắn biết rằng hắn chỉ có thể thuộc về y mà thôi.
Cởi bỏ y phục của cả hai, Kì Minh Nguyệt hôn dọc theo sống lưng hắn, hai tay không ngừng vuốt ve trước người hắn, từ ngực đến thắt lưng rồi lần xuống đùi trong, không ngừng khiêu khích dục vọng đã sớm cương cứng nhưng bao giờ cũng vừa mới trêu đùa một chút liền dời đi chỗ khác.
Kì Hủ Thiên dựa vào tường, bởi vì dục vọng không được phóng thích mà nhíu nhíu mày "Minh Nhi thật là muốn trừng phạt phụ hoàng sao? Nếu phụ hoàng không nhịn được, liền đến lượt Minh Nhi tới để ta hảo hảo yêu thương" Giữa mông hắn, vật nóng rực chuyển động theo động tác của người phía sau cọ xát khi nhanh khi chậm, bị vật cứng rắn nóng hừng hực kia động chạm, dục vọng trên người Kì Hủ Thiên cũng càng thêm căng cứng nóng rực lên.
"Không cần vội, phụ hoàng..." Kì Minh Nguyệt mở hộp đựng bạch phù, đầu ngón tay quệt một chút, tách mông Kì Hủ Thiên ra bôi vào trong, một tay kia thì vươn ra phía trước nắm lấy vật cứng cực đại nọ.
Dục vọng trước người được những ngón tay thon dài an ủi, Kì Hủ Thiên thỏa mãn hừ nhẹ, ngẩng mặt thở dốc "Tiếp tục, Minh Nhi" Vừa nói xong hắn liền cảm nhận được từ phía sau một cảm giác lành lạnh của bạch phù, một ngón tay đè xuống giữa mông hắn nhưng không vội vã tiến vào mà nhẹ nhàng xoa ấn xung quanh, động tác hết sức nhẹ nhàng cũng lại hết sức khiến người động tình.
"Không cần phụ hoàng nói, từ đầu ta đã không ngừng được" Đầu ngón tay đi vào nơi vừa nóng vừa chặt, chỉ mới tiến vào một chút đã bị lửa nóng bao vây, nghĩ đến đây là trong người phụ hoàng, vật nóng rực dưới người Kì Minh Nguyệt liền lớn thêm vài phần.
Kiềm chế, đè nén dục vọng đang điên cuồng muốn hắn trong lòng, ngón tay của y không ngừng ra vào cho đến khi bạch phù thấm vào bên trong rồi mới thêm một ngón tay, hai ngón tay đi vào bên trong, thỉnh thoảng gập lại một chút, Kì Hủ Thiên bị động tác chậm rãi, như có như không tràn đầy khiêu khích này khẽ rên rỉ một tiếng "Minh Nhi còn muốn đợi tới khi nào?" Dường như muốn đem những chuyện trong ngày hôm nay trả lại toàn bộ lên người hắn, chỉ nghe Kì Minh Nguyệt không nhanh không chậm trả lời "Sợ làm đau phụ hoàng đương nhiên ta phải cẩn thận một chút, cũng nên chậm một chút"
Tiếp tục động tác trên tay, làn môi Kì Minh Nguyệt từ đầu vai dần dần di chuyển lên cổ, mút lấy làn da màu mật vào miệng để lại từng dấu từng dấu hôn một.
Kì Hủ Thiên nghiêng mặt nhìn Kì Minh Nguyệt phía sau mình, đôi môi cong lên, nghênh đón môi y nhẹ nhàng hôn liếm, khẽ cười tà "Minh Nhi nhẫn tâm muốn phụ hoàng nhẫn nại? Nhưng ta thì đã đợi Minh Nhi lâu rồi"
Giọng nói trầm thấp mị hoặc ẩn chứa tình dục, ái muội mà ngả ngớn, đôi mắt hẹp dài kia nheo lại nhìn Kì Minh Nguyệt, trong phút chốc liền xóa đi ý tưởng ban đầu muốn tiếp tục khiêu khích trêu chọc hắn, nếu y còn tiếp tục, bất luận là phụ hoàng có thể nhịn được hay không thì kẻ bị dục vọng của mình bức điên trước chính là y, nhưng trước đó...
Thở dốc hổn hển kiềm nén dục vọng dưới người, trong lời nói khàn khàn của y lộ ra tình dục bị đè nén "Nếu không muốn đợi nữa thì phụ hoàng phải nhớ, từ nay về sau không được có chuyện giống ngày hôm nay nữa"
Nụ hôn trên môi mạnh mẽ như muốn trừng phạt, uyển chuyển tàn phá đôi môi của hắn, Kì Hủ Thiên cũng lộ ra ý cười, cũng hôn thật sâu đáp lại, đem Kì Minh Nguyệt kéo lên giường.
Tiếp tục hôn lên môi hắn, Kì Minh Nguyệt quàng tay lên cổ ôm lấy hắn, giọng nói trầm thấp nghe như vẫn chưa hết giận "Phụ hoàng không nên để nàng đến gần, lại càng không nên để nàng nói lời xằng bậy"
"Giữa ta và ngươi cần gì phải nói, chẳng lẽ không phải Minh Nhi đã biết xảy ra chuyện gì từ sớm rồi sao, phụ hoàng cần gì phải nhiều lời" Kì Hủ Thiên nhướn mi, ý cười ngập tràn đáy mắt, ánh nhìn trào phúng quét qua chỗ Lạc Phi Yên đang ngồi cách đó không xa.
Lạc Phi Yên nhìn hai người trên giường, sắc mặt hơi kì lạ, đoạn đối thoại của bọn họ nàng đều nghe rành mạch, nàng chợt tỉnh ngộ, một màn làm bộ làm tịch lúc trước đối với hai người này đúng là không có chút tác dụng nào, giữa bọn họ không cần lời nói, vốn dĩ đã là như vậy...
Không dám lộn xộn, nàng cúi đầu nhìn dây trói sắc bén trên người lộ ra một nụ cười khổ, có lẽ không phải không có tác dụng, chẳng qua tác dụng lại là chọc giận Kì Minh Nguyệt.
"Minh Nhi muốn như thế nào?" Kì Hủ Thiên thu lại ánh mắt, nhận thấy Kì Minh Nguyệt đang ôm hắn vẫn còn không vui.
Cái hôn của Kì Minh Nguyệt rơi xuống cạnh cổ, nụ hôn thật mạnh để lại dấu vết đỏ sẫm, chạm nhẹ vào dấu hôn, giọng nói của y chứa đầy nguy hiểm "Để cho ta thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là phụ hoàng thì cũng cần trả một cái giá thật đắt"
Y biết rõ cảnh tượng chứng kiến lúc nãy không phải là loại tình huống ái muội gì, cũng biết Kì Hủ Thiên đang làm gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy như vậy trong lòng y vẫn khó mà áp chế được tức giận, thậm chí cho tới bây giờ tình cảnh đó như vẫn còn hiện ra trước mắt y, ái muội đến cực điểm, triền miên đến cực điểm, chỉ cần nghĩ tới, y liền nhịn không được mà nhíu mày, ánh mắt cũng trầm hẳn xuống.
"Phụ hoàng thuộc về ta, ta đã từng nói, nếu Lạc Phi Yên còn tiếp tục dây dưa, ta sẽ làm cho nàng ta nhớ kỹ, cả đời này ngươi đều là của ta" Nói xong, y liếc nhìn một cái qua chỗ Lạc Phi Yên, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo bộc lộ vẻ tức giận và không vui, nhìn lại Kì Hủ Thiên, trong ánh mắt có thêm vài phần khiêu khích và mị hoặc, chậm rãi vươn tay mở vạt áo ra, cởi ngoại bào của y, tháo phát quan tiện tay vứt qua một bên, cong môi tiến về phía nam nhân đang nằm trên giường.
Nét cười lạnh như băng đầy nguy hiểm nhưng lại tràn ngập mị hoặc mê người, Kì Hủ Thiên tựa vào đầu giường nhìn Kì Minh Nguyệt nâng từng ngón tay thon dài từ trước ngực y lướt xuống vói vào bên trong vạt áo, nhìn vào đôi mắt của y vừa lạnh lẽo vừa ái muội lại nhiệt tình, ẩn chứa một chút tức giận nhưng cũng chan chứa tha thiết mong chờ, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào hắn, từng bước một đến gần, hạ xuống trên ngực hắn một mảnh nóng ẩm.
Cúi người hôn nhẹ lên ngực hắn, đầu lưỡi Kì Minh Nguyệt liếm qua cơ ngực rắn chắc, lại liếm láp trêu đùa điểm nào đó nổi lên trước ngực dần dần cứng lên trong miệng y, đầu ngón tay của y nhẹ nhàng chọc ghẹo vân vê, trong lời nói lộ ra lửa nóng đang bị kiềm chế "Kì thật cơ thể của phụ hoàng cũng thật mẫn cảm"
"Tự nhiên là vì Minh Nhi" Sắc mặt Kì Hủ Thiên xem như đương nhiên, nắm lấy bàn tay trước ngực hắn kéo xuống bụng dưới "Không chỉ như vậy, nơi này cũng giống thế"
Nhìn thấy Kì Hủ Thiên mỉm cười tà mị nhướn mày nhìn y, ánh mắt Kì Minh Nguyệt lần thứ hai trầm xuống, vật trong tay cứng rắn mà nóng rực khiến y nhướn mi nhưng không làm ra động tác khác "Bất kể chỗ nào đều thuộc về Minh Nhi, phụ hoàng nên nhớ rõ, đừng để cho ta lại nhìn thấy..." Nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Phi Yên đang ngơ ngác kinh ngạc nhìn bọn họ, Kì Minh Nguyệt hơi híp mắt lại "Có người khác ở bên cạnh ngươi, hơn nữa còn thân thiết với nhau đến vậy, bất luận sự thật ra sao ta cũng không muốn có lần thứ hai"
Lạc Phi Yên từ khi Kì Minh Nguyệt bắt đầu cởi áo, sự kinh ngạc trong đôi mắt chưa từng biến mất, rồi sau đó lại càng không chỉ có kinh ngạc còn có ngoài ý muốn, người ngạo thị thiên hạ kia, nam nhân lãnh huyết vô tình kia thế mà lại cam tâm để cho Kì Minh Nguyệt trêu đùa, tình nguyện ở dưới thân y...
Đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, trước mặt nàng, hai người triền miên trên giường không hề để ý đến sự tồn tại của nàng, lời nói và hành động thân mật như thế khiến nàng chỉ là người đứng xem cũng không dám nhìn thẳng.
Dưới ánh sáng, y phục của hai người đều bị cởi ra hơn một nửa, mái tóc buông xõa lẫn vào nhau, thì thầm cười khẽ, giọng nói nỉ non lộ ra tình sắc kiều diễm, mỗi một động tác nhỏ đều khiến cho nhiệt độ bầu không khí tăng lên một lần, tuy rằng không có tiến hành đến bước cuối cùng cũng như không có động tác gì quá lộ liễu nhưng chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt này cũng đã đủ khiến cho người ta đỏ mặt tía tai, dù là nàng cũng không dám nhìn tiếp.
Nàng không tự chủ được cụp mắt xuống né tránh không dám nhìn ánh mắt của Kì Minh Nguyệt, ho nhẹ một tiếng "Bản cung có thể đi được chưa?"
Kì Minh Nguyệt làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hôn lên ngực và cổ của Kì Hủ Thiên, bàn tay từ dưới bụng hắn lướt xuống đùi mơn trớn xung quanh vật đã cương lên, cách một lớp vải chậm rãi phác họa trêu đùa, một tay khẽ vân vê trước ngực, môi lưỡi chưa từng ngừng lại cho đến tận khi Kì Hủ Thiên nhịn không được mà thở dốc "Nếu Minh Nhi còn không mau lên..." Bị y khiêu khích đến mức này, hắn không biết bản thân còn có thể nhịn được mà muốn y ngay tức khắc hay không.
"Đây chính là trừng phạt phụ hoàng, sao có thể thuận theo ý của ngươi được" Đôi môi kề sát bên tai, cắn nhẹ, Kì Minh Nguyệt đem hắn đè xuống dưới thân, bàn tay lướt qua vật cứng nóng rực bóp chặt mông hắn, thắt lưng hai người áp sát vào nhau, hai vật nóng bỏng cọ xát lẫn nhau, cảm nhận độ cứng và nhiệt độ của nhau khiến hai người đồng thời thở dốc, rên lên vì sung sướng.
Tiếng thở gấp trầm thấp ám muội khiến cho sắc mặt của Lạc Phi Yên đỏ bừng, rõ ràng là hai người bọn họ trước mặt nàng làm ra những hành vi cử chỉ thân mật như vậy nhưng vẫn không quan tâm mà tùy ý ôm nhau, nàng đứng bên ngoài quan sát lại càng hận chính mình lẽ ra không nên tới đây mới đúng, cảnh tượng trước mắt so với bất kì ngôn ngữ nào cũng đều khiến cho người ta chấn động, giữa bọn họ đúng thật là sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dao động, cũng sẽ không đem bất cứ kẻ nào đặt vào mắt, Kì Minh Nguyệt và Kì Hủ Thiên không chỉ là tâm ý tương thông, thủ đoạn hành sự cũng khiến cho người người sợ hãi, ngay cả cái tính làm càn cũng hệt như nhau.
Lạc Phi Yên cố kỵ dải đao sắc bén quấn quanh người không dám tùy tiện nhúc nhích, lúc này muốn rời đi lại phát hiện không biết vật trắng như tơ kia đã rơi xuống đất tự lúc nào, không dám nhìn lên trên giường cũng như bất chấp hai người kia ra sao, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Kì Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy bóng nàng đi nhanh như chạy, giễu cợt cười lạnh một cái, tiếp tục hôn lên môi Kì Hủ Thiên "Nàng đi rồi nhưng ta cũng sẽ không dừng lại, hôm nay sẽ không buông tha cho ngươi nữa, phụ hoàng..."
Nâng tay cởi bỏ y phục của hắn, Kì Minh Nguyệt chăm chú nhìn vào nam nhân trước mắt, đây là phụ hoàng của y, đây là đế vương quân lâm thiên hạ, lúc này đây đang nằm dưới thân y, đôi mắt hẹp dài nhìn chuyên chú vào y, trong đáy mắt u ám chứa chan tình ý cùng dục vọng như lửa, nội sam màu trắng hoàn toàn mở rộng lộ ra làn da màu mật ong mê hoặc tầm mắt của y dưới ánh sáng mờ ảo.
Vuốt ve lồng ngực mê người lưu lại trên đó vài dấu đỏ ửng, Kì Minh Nguyệt lại hôn lên những dấu vết ấy "Vốn dĩ muốn đối đãi ôn nhu với lần đầu tiên của phụ hoàng nhưng nghĩ đến tình cảnh ta vừa thấy ban nãy, ta liền nhịn không được muốn đem ngươi trừng phạt một phen, phụ hoàng của ta..."
"Vậy ngươi nói nên làm thế nào mới phải?" Một tay lần mò xuống dưới, cách một lớp vải, vật cứng rắn dưới tay y gồ lên đã nóng hừng hực, y cố tình buông tay ra, khóe môi cong lên nhưng không có ý cười, nhìn vào đáy mắt của Kì Hủ Thiên tràn đầy tức giận và tình dục hòa lẫn vào nhau "Dáng vẻ như thế này của phụ hoàng chỉ có ta mới có thể nhìn, bất luận những nơi bên dưới y phục này cũng chỉ có thể thuộc về ta" Không kể lúc nãy như thế nào, khi phụ hoàng một mình đối diện với Lạc Phi Yên cũng không nên quần áo không chỉnh tề, lại càng không nên để cho nàng ta dựa vào gần đến vậy, khiến cảnh tượng trước mắt rơi vào mắt kẻ khác.
"Xem ra Minh Nhi vẫn chưa hết giận" Đối diện với ánh mắt phức tạp kia, đôi mắt Kì Hủ Thiên tràn ngập ý cười, nhìn thấy ánh mắt Minh Nhi bởi vì giận dữ và bất mãn mà sâu thăm thẳm, đôi mắt như đáy nước tựa như có hỏa diễm bùng cháy đang sôi trào lộ ra sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành sóng dữ đem người nhấn chìm, nguy hiểm, rét lạnh, thế nhưng lại hấp dẫn tâm trí của hắn. Bị y nhìn chăm chú như vậy, hắn chỉ cảm thấy dục vọng dưới người càng thêm cứng rắn, thầm muốn đem Minh Nhi như thế đè xuống dưới thân để y càng bộc lộ tư thái cuồng loạn nhiều hơn nữa.
Vươn tay cởi y phục của y, bàn tay Kì Hủ Thiên mới chạm đến thắt lưng y liền bị Kì Minh Nguyệt nắm lại, đôi mắt khẽ nheo "Phụ hoàng muốn gì? Lần này sẽ không theo ý của ngươi, ta đã nói, hôm nay sẽ không buông tha cho ngươi nữa"
Xoay người bước xuống giường, y nhặt lên y phục bị vứt một bên lấy ra bạch phù, từ phía sau liền có một cánh tay vòng ra phía trước ôm lấy y "Minh Nhi định không buông tha ta như thế nào?" Kì Hủ Thiên cong môi, ý cười nơi đáy mắt có chút mong chờ, người trước mắt hắn tức giận lạnh lùng, khí thế sắc bén khiếp người đã cướp đi tâm trí của hắn.
Kì Minh Nguyệt cúi mắt nhìn xuống cánh tay ôm lấy thắt lưng y, đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ lên "Sẽ không mềm lòng, cũng không thương xót, cho dù ngày mai ngươi không thể lâm triều... Ta cũng sẽ không dừng lại" Y sẽ khiến cho hắn nhớ thật kỹ, nhớ rằng hắn thuộc về y.
Xoay người lại đem người phía sau áp lên tường khiến cho cơ thể hai người sít sao dán chặt vào nhau để Kì Hủ Thiên cảm nhận dục vọng không kiềm nén được giữa hai chân y, lửa nóng của hai người cọ xát lẫn nhau, toàn bộ giác quan trên người như thiêu như đốt, cùng nhau hôn lên đôi môi trước mắt, mở miệng đón nhận đầu lưỡi của đối phương, quấn quýt không rời.
Cuốn vào, liếm mút, cắn nhẹ, môi lưỡi không ngừng thăm dò sâu hơn, kịch liệt trao đổi lửa nóng và dục vọng cho nhau, rốt cuộc Kì Minh Nguyệt không nhịn được nữa, y liếm môi nói với người trước mặt, giọng nói khàn khàn ngập tràn dục vọng "Xoay người qua"
Giọng nói ra lệnh bá đạo không chấp nhận bất cứ kháng cự nào cũng ẩn chứa một chút vội vàng trong đó, Kì Hủ Thiên liền xoay người lại, nghiêng mặt nhìn Kì Minh Nguyệt "Minh Nhi muốn ta như thế nào, phải cho ta biết"
Chỉ một cái liếc mắt kia, ngữ khí kia, biếng nhác mà tùy ý lại tràn ngập dã tính mị hoặc khiến Kì Minh Nguyệt bất thình lình từ đằng sau ôm lấy hắn, đem y phục bên ngoài cởi xuống, hạ xuống từng cái hôn dày đặc trên tấm lưng rộng, dục vọng trong lòng dâng trào dường như không ngừng gào thét, y muốn hắn, muốn phụ hoàng của y, muốn nam nhân đứng đầu thiên hạ này, y muốn đi vào trong cơ thể hắn, chân chính giữ lấy tâm của hắn, để cho hắn biết rằng hắn chỉ có thể thuộc về y mà thôi.
Cởi bỏ y phục của cả hai, Kì Minh Nguyệt hôn dọc theo sống lưng hắn, hai tay không ngừng vuốt ve trước người hắn, từ ngực đến thắt lưng rồi lần xuống đùi trong, không ngừng khiêu khích dục vọng đã sớm cương cứng nhưng bao giờ cũng vừa mới trêu đùa một chút liền dời đi chỗ khác.
Kì Hủ Thiên dựa vào tường, bởi vì dục vọng không được phóng thích mà nhíu nhíu mày "Minh Nhi thật là muốn trừng phạt phụ hoàng sao? Nếu phụ hoàng không nhịn được, liền đến lượt Minh Nhi tới để ta hảo hảo yêu thương" Giữa mông hắn, vật nóng rực chuyển động theo động tác của người phía sau cọ xát khi nhanh khi chậm, bị vật cứng rắn nóng hừng hực kia động chạm, dục vọng trên người Kì Hủ Thiên cũng càng thêm căng cứng nóng rực lên.
"Không cần vội, phụ hoàng..." Kì Minh Nguyệt mở hộp đựng bạch phù, đầu ngón tay quệt một chút, tách mông Kì Hủ Thiên ra bôi vào trong, một tay kia thì vươn ra phía trước nắm lấy vật cứng cực đại nọ.
Dục vọng trước người được những ngón tay thon dài an ủi, Kì Hủ Thiên thỏa mãn hừ nhẹ, ngẩng mặt thở dốc "Tiếp tục, Minh Nhi" Vừa nói xong hắn liền cảm nhận được từ phía sau một cảm giác lành lạnh của bạch phù, một ngón tay đè xuống giữa mông hắn nhưng không vội vã tiến vào mà nhẹ nhàng xoa ấn xung quanh, động tác hết sức nhẹ nhàng cũng lại hết sức khiến người động tình.
"Không cần phụ hoàng nói, từ đầu ta đã không ngừng được" Đầu ngón tay đi vào nơi vừa nóng vừa chặt, chỉ mới tiến vào một chút đã bị lửa nóng bao vây, nghĩ đến đây là trong người phụ hoàng, vật nóng rực dưới người Kì Minh Nguyệt liền lớn thêm vài phần.
Kiềm chế, đè nén dục vọng đang điên cuồng muốn hắn trong lòng, ngón tay của y không ngừng ra vào cho đến khi bạch phù thấm vào bên trong rồi mới thêm một ngón tay, hai ngón tay đi vào bên trong, thỉnh thoảng gập lại một chút, Kì Hủ Thiên bị động tác chậm rãi, như có như không tràn đầy khiêu khích này khẽ rên rỉ một tiếng "Minh Nhi còn muốn đợi tới khi nào?" Dường như muốn đem những chuyện trong ngày hôm nay trả lại toàn bộ lên người hắn, chỉ nghe Kì Minh Nguyệt không nhanh không chậm trả lời "Sợ làm đau phụ hoàng đương nhiên ta phải cẩn thận một chút, cũng nên chậm một chút"
Tiếp tục động tác trên tay, làn môi Kì Minh Nguyệt từ đầu vai dần dần di chuyển lên cổ, mút lấy làn da màu mật vào miệng để lại từng dấu từng dấu hôn một.
Kì Hủ Thiên nghiêng mặt nhìn Kì Minh Nguyệt phía sau mình, đôi môi cong lên, nghênh đón môi y nhẹ nhàng hôn liếm, khẽ cười tà "Minh Nhi nhẫn tâm muốn phụ hoàng nhẫn nại? Nhưng ta thì đã đợi Minh Nhi lâu rồi"
Giọng nói trầm thấp mị hoặc ẩn chứa tình dục, ái muội mà ngả ngớn, đôi mắt hẹp dài kia nheo lại nhìn Kì Minh Nguyệt, trong phút chốc liền xóa đi ý tưởng ban đầu muốn tiếp tục khiêu khích trêu chọc hắn, nếu y còn tiếp tục, bất luận là phụ hoàng có thể nhịn được hay không thì kẻ bị dục vọng của mình bức điên trước chính là y, nhưng trước đó...
Thở dốc hổn hển kiềm nén dục vọng dưới người, trong lời nói khàn khàn của y lộ ra tình dục bị đè nén "Nếu không muốn đợi nữa thì phụ hoàng phải nhớ, từ nay về sau không được có chuyện giống ngày hôm nay nữa"