Tiếng gió ở trong đêm tối nhẹ nhàng thổi, gây nên vài tiếng động nhỏ, lục trúc kia cũng tùy gió mà lay động, theo song cửa sổ, có thể thấy được trong phòng có một thân người thân bối (lưng) thẳng, đang ngồi ở trước bàn, nhìn kỹ thì trong tay hắn đang nắm một chỉ tiên (thư), lẳng lặng xuất thần.
Thương Hách bên kia lại có tin tức truyền đến, nhưng lần này một chữ cũng không có nhắc tới Vô Hào, vị điện hạ đó là cố ý như thế, hay vẫn là Vô Hào y..... Lắc lắc đầu, Bách Lý Vong Trần ngăn lại những suy đoán trong lòng, lấy công lực của Vô Hào mà so, sẽ không người nào có thể dễ dàng đả thương y.
Nghĩ đến Vô Hào như thế nào lại đạt tới một thân công lực như thế, bên môi hắn lộ ra một tia cười chua sót, mở ra chỉ tiên trên tay, lại tinh tế nhìn một lần, xác định chưa từng bỏ sót hoặc nhìn sai cái gì, lúc này hắn mới phóng tới ánh nến phía bên cạnh, đem chỉ tiên hoàn toàn đốt đi.
Dưới ánh nến, phương chỉ tiên kia chậm rãi bị cắn nuốt, ở trong ánh lửa, hắn tựa hồ thấy lại được quá khứ lúc trước, thấy được người kia luôn đi theo sau mình, thiếu niên một lòng tin cậy, mà hiện giờ, đừng nói là đi theo, chính mình muốn tiếp cận hắn một chút, chỉ sợ cũng chỉ là việc bất khả thi.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên hiện ra một hơi thở dao động, không biết có phải là sai gia của phủ hay không, xuyên thấu qua ánh nến, trong bóng đêm hình như là có một mạt áo trắng hiện ra, cẩn thận nhìn lại, thực sự đúng là người mà bấy lâu nay hắn vẫn bận tâm trong lòng.
Vô Hào?! Thật sự là Vô Hào!
Bách Lý Vong Trần đột nhiên đứng dậy, hướng bên người y đi đến, tới gần rồi lại đột nhiên dừng bước, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của Vô Hào, “Ngươi như thế nào đến An Dương?”
“Điện hạ chi mệnh.” U ám đứng ở một góc, bóng trắng lên tiếng.
Đúng rồi, đương nhiên là điện hạ chi mệnh, Vô Hào sẽ đến An Dương, tuyệt sẽ không vì hắn mà tới chỗ này. Bách Lý Vong Trần ở trong lòng thở dài, ánh mắt chước nhiên (nóng rực), gắt gao nhìn chăm chú vào một mạt bạch trong bóng đêm kia, “Chính là điện hạ có việc...... Phái ngươi truyền lời?” Nếu chính là vì thế, cũng không thể làm cho Vô Hào tự mình đến đây truyền thư, hẳn là phải phụng mệnh riêng mà tới, đến tột cùng là chuyện gì?
Từ lòng ngực lấy ra một phong thư, Vô Hào không có trả lời, chính là đem nó đệ lên, những lời điện hạ muốn nói đều ở trong bức thư trên, không cần hắn phải nhiều lời gì nữa.
“Ngươi bị thương?” Xem xong lời nói trong tín thượng, Bách Lý Vong Trần không thể ức chế nỗi lo đang dâng trào trong lòng, rốt cuộc bất chấp phản ứng của Vô Hào, hắn vội vàng kéo y đến trước người, cẩn thận xem xét từng chỗ.
Không vui khi bị người khác tiếp cận gần như thế, Vô Hào liền lui lại mấy bước, giống như không thấy sắc mặt của Bách Lý Vong Trần trong nháy mắt hiện ra vẻ cô đơn, cái gì cũng không nói, ngược lại nâng tay giải khai vạt áo của mình.
Bách Lý Vong Trần kinh ngạc khi nhìn thấy động tác của Vô Hào, ở phần ngực trắng nõn, hơn nửa phần da có những điểm điểm màu đỏ trải rộng, như đóa hoa nở đến hồi tàn, cánh hoa như quạt, loang lổ trên nền ngực trắng tuyết lộ ra vẻ đẹp đầy quỷ dị.
Nửa người xích lõa, vân da nơi gian ngực bụng rắn chắc ẩn ẩn hiện hiện dấu vết của những vết thương cũ, những vết đỏ sẫm huyết sắc ở phía trên lộ ra điềm xấu, giống như là da thịt bị ăn mòn dần, hơi thở của Vô Hào, tinh tế cảm nhận, quả thật có vài phần cổ quái, vị điện hạ kia trên chỉ thư tiên có nói Vô Hào có thương tích, muốn hắn trị liệu cho Vô Hào, nhưng cũng không nói là loại vết thương gì, lúc này thấy, hắn mới biết vì sao Vô Hào lại đến nơi này tìm hắn.
Đó là dấu vết lưu lại sau khi dính phải cổ huyết, Vô Hào lúc trước ăn vào không ít dược vật, có vài loại cùng cổ huyết tương khắc, cũng có vài thứ cùng dung hợp, nếu cởi bỏ cổ huyết trễ một chút, chỉ sợ một thời gian sau sẽ......
May mà điện hạ mệnh Vô Hào đến đây, Bách Lý Vong Trần trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn cảm thấy may mắn, khắc chế những suy nghĩ đầy xúc cảm khi nhìn thấy y, hắn không dám tự tiện tiến lên, miệng nói: “Không có việc gì, ta sẽ đem ngươi chữa trị hảo hảo.”
Như là sợ y không hiểu, trong lời nói mềm nhẹ liền ẩn chứa một ít tâm tư, cái loại quá phận mềm nhẹ cùng cẩn thận này, làm cho Vô Hào trong lòng không biết vì sao lại có một tia khó chịu, y mặc quần áo, trên mặt vẫn là một mảng bất định không biểu tình gì, đôi mắt trống rỗng đối Bách Lý Vong Trần nói, “Khi nào?”
Y quả nhiên là không muốn ở lại đây lâu, nhất định là muốn mau chóng rời đi, “...... Rất nhanh.” Cười khổ, Bách Lý Vong Trần nhìn đôi mắt tưởng như chiếu rọi hết thảy nhưng lại không có chút ánh sáng chớp động kia, ý cười mang theo chua xót, lại thêm chút đau thương.
Gió nhẹ từ song linh gian (cửa sổ) phất qua, ánh nến chớp lên, trong phòng hai người đứng đối nhau, nhưng ai cũng không mở miệng.
Tựa hồ như không thể chịu nổi sự im lặng nặng nề như thế, Bách Lý Vong Trần đột nhiên tiến lên, đem một mạt bạch sắc tưởng chừng lúc nào cũng có thể tiêu tán trong bóng đêm mà ôm vào lòng, “Thực xin lỗi......” Bởi vì cừu hận, hắn từ nay về sau mất đi thiếu niên luôn một lòng tin cậy, đuổi theo hắn, cho dù bây giờ hắn cực kỳ hối hận thì hắn cùng với Vô Hào, đều đã không thể quay về quá khứ.
“Những việc đã qua, đều đã quên.” Đẩy hắn ra, Vô Hào trả lời.
Trên thực tế, năm đó rất nhiều sự việc hắn đã không còn nhớ rõ, những gì đọng lại trong trí nhớ, chính là máu tươi và giết chóc không ngừng lập lại, dưới hắc bào, thanh âm của sư phụ, trong bóng tối, chờ đợi vô tận, chờ đợi, bảo hộ một người, hoặc là giết một người.
“Ngươi đã quên ta?” Bách Lý Vong Trần không thể tin được, Vô Hào cho tới nay đối hắn thái độ đặc biệt như thế, hắn đều nghĩ đó là hận, nhưng chẳng lẽ lại không phải? Chỉ là chán ghét đối hắc bào người kia?
Hắn, Bách Lý Vong Trần...... Giống như có thể thấy Bách Lý Vong Trần biểu tình đầy kinh ngạc và đau lòng, Vô Hào hướng mắt đối hắn nói, “Bách Lý Vong Trần, nhớ rõ.”
Trừ bỏ vô tận giết chóc cùng huấn luyện kia trong trí nhớ vẫn có một người, có chút đặc biệt, tồn tại ở tận nơi sâu thẳm bên trong, mỗi khi đối mặt với hắn, chính mình liền không biết vì sao khó có thể khống chế nỗi lòng, quên mất hết thảy, trong đầu mất đi rất nhiều rất nhiều những ký ức thưở bé, để lại những hồi ức về Bách Lý Vong Trần, đó có phải là hận không?
Lần đầu tiên tiếp nhận chén thuốc, đó là do hắn cấp, Bách Lý Vong Trần.
“Ngươi nhớ rõ, nhưng cũng hận ta, có phải hay không?” Là hắn hủy đi Vô Hào, nếu không phải là Minh Nguyệt điện hạ, đến hôm nay Vô Hào sẽ như thế nào, hắn thật không biết, cũng không dám nghĩ đến.
“Hận là cái gì?” Vô Hào bình thản trả lời Bách Lý Vong Trần, thanh âm không chút phập phồng. Hắn không hiểu cái gì là hận, hắn chỉ biết là phải nghe lệnh chủ nhân mình, những mặt khác, hắn không nên biết, lúc trước...... Sư phụ có nói như vậy.
Nhớ tới thân hắc bào kia, Vô Hào trong đầu nhất thời sinh ra một loại cảm giác sợ hãi muốn trốn tránh, phát hiện hơi thở hắn phập phồng rõ ràng như thế, Bách Lý Vong Trần lập tức liền phát hiện có điểm không đúng, cổ huyết dính vào người, tuyệt hội không hề phản ứng như thế, Vô Hào một đường đi vào An Dương, nội công tất nhiên hao tổn ít nhiều, tạo điều kiện cho cổ huyết chi độc này phát tác.
Không đợi hắn lo lắng hỏi thăm, người trước mặt bỗng nhiên lảo đảo rồi ngã xuống, vội vàng tiếp được một thân người kia, Bách Lý Vong Trần đỡ người đó tựa vào ngực mình, chăm chú nhìn thân ảnh trong lòng, không biết là nên đau lòng, hay vẫn là vui mừng, chẳng lẽ chỉ có như thế, mới có thể tiếp cận Vô Hào?
Cười khổ, đem hắn phóng tới trên giường, Bách Lý Vong Trần chậm rãi vươn tay, chạm vào khuôn mặt của Vô Hào, trong mắt mang theo một tia bi thương cùng nhiều hỏa nhiệt, phải như thế nào mới có thể khiến cho Vô Hào hiểu được rằng hắn muốn y....
Dục dũng phía sau bình phong, thủy khí bốc lên, ở trong không khí như bụi mù mờ ảo, hương vị các loại thảo dược hòa vào nhau hỗn tạp, cũng không dễ ngửi, Bách Lý Vong Trần lại như là đối với cổ mùi kia không có một chút cảm giác, tiếp tục hướng về phía dục dũng cho thêm dược vật vào, khó có lúc biểu tình trên mặt hắn lại lộ ra vẻ thận trọng cùng cẩn thận thâm thúy như thế.
Không thể làm cho người ta phát hiện sự tồn tại của Vô Hào nên hết thảy đều là do hắn tự mình động tay, vì không thể làm người nọ hoài nghi, dược thảo này là do Vong Trần sai người âm thầm đến khắp nơi mua về, nhìn người ngồi ở một bên, sắc mặt lộ ra hết xanh rồi lại trắng, hắn nhịn không được nhíu mày, lo lắng đối với Vô Hào lại tăng vài phần.
“Nếu muốn cởi bỏ cổ huyết chi độc, phải ngâm thẳng đến khi huyết độc tán đi mới thôi.”
Cách hơi nước, thanh âm Bách Lý Vong Trần nghe tới có vài điểm thân thiết, lời nói vừa dứt không lâu sau, Vô Hào liền đứng lên, đem sự hiện diện của Vong Trần coi như là hư không, bắt đầu cởi áo, thẳng đến khi thân không còn thứ gì, thần sắc tuyệt cũng không thấy một chút thay đổi.
Vô Hào không chút nào kiêng kị, Bách Lý Vong Trần thông qua thủy khí (hơi nước) nhìn thân ảnh trần trụi trước mắt mình, cũng lộ ra thần sắc phức tạp, thế gian cấp bậc lễ nghĩa đối Vô Hào mà nói không có ý nghĩa gì, ở nhận thức của y, chỉ có chủ nhân chi mệnh, y dù không để ý đến sự tồn tại của hắn, thì y cũng không có thể làm mờ đi đôi mắt của người đang đứng trước mặt mình.
Theo hơi nước, sắc mặt của Vô Hào cũng tùy nhiệt khí mà phiếm ra một chút ửng đỏ, rõ ràng là y nhìn không thấy sự vật trước mắt, cũng không hàm chút nỗi lòng, nhưng giờ phút này ở Bách Lý Vong Trần xem ra, lại như là chút nhu hòa mà hắn chưa từng gặp qua ở y, nhìn thấy y, hắn cũng không khỏi nhu hòa những đường cong trên mặt.
“Vô Hào......” mở miệng thử thăm dò, người ngồi ở trong dục dũng nghe tiếng hướng tới hắn ngẩng đầu nhìn lại, không có lên tiếng trả lời, như là đang đợi hắn nói tiếp.
Bách Lý Vong Trần nhìn y, trong mắt nhu tình cùng bi thống càng thêm dày đặc, há miệng thở dốc, nhưng lại chung quy cái gì cũng đều không có nói, chính là lộ ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài cùng thủy khí đang phiêu tán mở rộng ra, Vô Hào không rõ cảm thụ trong lòng lúc này đến tột cùng là loại gì, tựa hồ nơi trước ngực kia bị huyết độc chạm đến, sinh ra một loại lợi khí đâm thủng tim gan, khiến y đau đớn không nói nên lời, chỉ là y rõ ràng chưa từng có ngoại thương gì ở chỗ này, chạm nhẹ ở trước ngực một chút, y vẫn như cũ không rõ loại cảm giác này vì sao mà đến.
Đều là bởi vì Bách Lý Vong Trần, từ cái ngày gặp lại hắn, hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu bị xoay chuyển sang hướng khác, “Bách Lý Vong Trần.”
Đây là lần đầu tiên Vô Hào chủ động kêu hắn, Bách Lý Vong Trần kinh hỉ tiêu sái đến gần chút, bên tai nghe thấy cũng......
“Khi nào có thể quay về?”
Bất quá mấy ngày nay mới bắt đầu vì y giải độc, Vô Hào liền nghĩ muốn ly khai, y thật không muốn đối mặt với hắn đến như vậy?”Thẳng cho đến khi cổ huyết chi độc được cởi đi mới thôi, có lẽ ba hay năm ngày, có lẽ càng lâu hơn.” Bất đồng với ánh mắt đầy vẻ bi thương, Bách Lý Vong Trần trả lời ngữ thanh thản nhiên, Vô Hào bệnh trạng thật tình không tính quá mức nghiêm trọng, nhưng, nếu là có thể làm y ở lại đây lâu một chút thì nói vài lời lừa y một chú cũng vô hại, dù sao Vô Hào là sẽ không nghi ngờ......
Trên mặt toát ra vẻ thản nhiên cùng đùa cợt, Bách Lý Vong Trần nghĩ đến năm đó, hiện giờ tất cả hết thảy đều như là sự trừng phạt đối với chính mình, nếu như hắn sớm thấy rõ cảm tình của mình với Vô Hào, nếu như năm đó hắn chưa từng làm như vậy...... Có thể hay không, mọi chuyện sẽ đổi khác?
“Ngươi đang trốn tránh ta sao?”
Lời nói này của Vong Trần khiến cho ngực y lần thứ hai đau đớn, Vô Hào nhíu mày, “...... Rất đau.” Mỗi lần đối mặt Bách Lý Vong Trần, đều phải trải qua cái loại này cảm giác cổ quái này, làm cho y muốn lập tức rời đi.
“Bởi vì ta mà đau lòng?” Chỉ là hai chữ, Bách Lý Vong Trần cũng hiểu được ý trong lời nói của y, Vô Hào đau, hắn có nên cho rằng Vô Hào đối với hắn ngoài trừ hận còn có cảm tình ần bên trong? Tiếp tục đến gần, cúi người nhìn Vô Hào đang ngâm mình trong dục dũng đầy thảo dược, Bách Lý Vong Trần khó kìm lòng nổi chạm nhẹ vào khuôn mặt của hắn
Lần này Vô Hào không chỗ tránh được, tinh tế cảm nhận bàn tay ở trên gương mặt y, có chút cảm giác mát, lại không biết vì sao nó làm cho cơn đau trước ngực dịu đi, tựa hồ, có chút ấm, hắn ngẩng đầu, cầm tay y, cái gì cũng không nói.
Nhìn cặp mắt trống rỗng như cũ, Bách Lý Vong Trần thấy mặt Vô Hào thần sắc một mạt bình tĩnh, trong lòng khó có thể ức chế kích động, nhịn không được khuynh thân (nghiêng người)về trước, hôn lên môi y, tay giữ chặt mặt không để cho y tránh né, cho đến khi đem tất cả hối hận, bi thương, tình ý trong lòng, toàn bộ dốc vào nụ hôn này, hắn mới buông y ra.
Vô Hào bình phục hơi thở, tựa như không biết phải nên biểu đạt cái gì, trên mặt trừ một mảng ửng đỏ do thủy khí tạo ra thì không có khác khác thường, “Nước lạnh.”
Nhưng trong lời nói của y đã có chút run rẩy không kìm được, Bách Lý Vong Trần đương nhiên sẽ không bỏ qua nửa điểm, trong mắt hiện lên tiếu ý, hắn kiềm chế vui sướng trong lòng, ôn nhu nói: “Vậy đợi ngày mai lại tái tiếp tục khử độc đi.”
Vô Hào theo nước đứng lên, lần này rõ ràng cảm giác được tầm mắt dừng ở trên người hắn, mang theo nhiệt độ, cũng hàm chứa cảm giáp áp bách nào đó, giống như y đang đối mặt với nguy hiểm, tiếp nhận quần áo đưa tới trong tay, y càng tiếp cận Bách Lý Vong Trần, liền càng có thể cảm giác được kia cỗ áp bách sáng quắc kia.
Bách Lý Vong Trần đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng y mặc quần áo, không có biện pháp làm cho mình dời ánh mắt đang dừng ở trên người Vô Hào đi, da thịt trắng nõn lây dính chút sắc vị của thảo dược, vài sợi tóc ướt đẫm dính ở phía sau, dấu tích của những vết thương cũ làm cho hắn một trận đau lòng, hắn gắng sức gượng lại lửa nóng trong lòng vì thân thểmỹ cảm trước mặt mà trào dâng.
Sợ chính mình nhất thời khống chế không được lại làm ra chuyện xấu gì, thật vất vả y mới cho phép hắn tiếp cận mình. Lo sợ Vô Hào lần thứ hai rời xa, hắn bắt buộc chính mình phải nhắm tịt mắt lại, thẳng đến khi Vô Hào mặc xong quần áo.
Sửa sang lại thỏa đáng, bạch sắc thân ảnh lần thứ hai ở trước mặt hắn biến mất, hắn biết, Vô Hào nhất định là trở về phòng, đứng tại chỗ này, đối mặt với nơi Vô Hào vừa mới đứng hồi nãy, Bách Lý Vong Trần khó nén được vui sướng trong lòng, Vô Hào không có cự tuyệt nụ hôn của hắn.
Trở lại phòng mình, bạch sắc thân ảnh bình tĩnh đứng, trên người còn lưu lại hương vị của thảo dược, hương vị này, vốn nên làm cho y nhớ tới đoạn ký ức vốn y muốn vĩnh viễn quên đi, nhớ tới người kia một thân hắc bào, nhưng ngay lúc vừa rồi, y hình như là đã quên hết thảy.
Có chút nghi hoặc cùng không xác định, Vô Hào chạm nhẹ vào môi mình, cả giác kỳ quái......
Ở trên giường khoanh chân mà ngồi, y ý đồmuốn ổn định lại nỗi lòng đang cứ chực chờ chạy loạn lên.
Mỗi khi Bách Lý Vong Trần dùng cái loại thần sắc đau xót này nhìn, y đều có thể cảm giác được, làm cho y nhớ tới hết thảy mọi việc ở An Dương, vì thế mỗi lúc Bách Lý Vong Trần xuất hiện, y liền muốn tránh đi.
Nhưng hiện giờ, y bỗng nhiên nghi hoặc, Bách Lý Vong Trần đối với y mà nói, đến tột cùng là cái gì, vì sao y cùng với người khác bất đồng? Trong lòng, cái loại cảm giác này, giống như y nói, chính là hận? Hay vẫn còn ý vị khác......
Trong bóng tối, Vô Hào lần đầu buông trôi mình, đem tâm tư cùng với chức thủ vốn không quan hệ gì đặt trên người.
Bách Lý Vong Trần......
Từ lúc cổ huyết chi độc trên người Vô Hào được cởi bỏ, đã qua một khoảng thời gian, thiên hạ sơ định, Thương Hách nhất thống, An Dương không còn tồn tại, người mặc hắc bào kia cũng đã hồn treo dưới lưỡi kiếm của hắn và Vô Hào, Bách Lý Vong Trần quay đầu nhìn hết khung quanh, lầu các đền đài, thảo mộc viện, chẳng phải là nơi hắn quen thuộc, nhưng là nơi hắn vướng bận nhất.
Đây là Thương Hách hoàng cung, là chỗ Vô Hào đang sống. Hắn đáp ứng thái tử điện hạ vì Thương Hách mà cống hiến, cũng là bởi vì Vô Hào. Nhưng sau khi trở về từ An Dương thì không có cơ hội tái tiếp cận người kia nữa, Vong Trần cũng không biết hắn còn có thể nhẫn nại bao lâu, nếu không phải điện hạ cho hắn một cơ hội, hắn luôn sợ có một ngày, hắn sẽ lại thương tổn y.
“Ngươi đang trốn tránh ta.” Đối với đôi mắt trống rỗng vô thần kia, Bách Lý Vong Trần đến gần vài bước. Sau nụ hôn ở An Dương, hắn đã nghĩ rằng từ nay về sau mối quan hệ giữa hắn và Vô Hào sẽ có sự thay đổi, nhưng sự thật lại không như thế.
Vô Hào không trả lời, từ lúc đích thân giết hắc bào nhân, y cùng An Dương hết thảy đã không còn mối liên quan gì nữa, sau này chỉ cần nghe lệnh của điện hạ mà thôi, những chuyện khác, không nên suy nghĩ nhiều. Về phần Bách Lý Vong Trần, y nghĩ hoài không ra, cũng chẳng muốn tốn tâm phí sức nhiều làm chi nữa.
Thân ảnh kia đuổi đến càng ngày càng gần, thẳng cho tới lúc hắn đứng trước mặt y, đối phương trên người truyền đến một loại nhiệt độ khiến cho Vô Hào nhớ tới ngày đó ở An Dương, y không tự chủ được, mím môi một cái, Vô Hào ngẩng đầu, muốn thử lại cảm giác hồi đó, hai đôi môi cùng chạm nhẹ một cái, xúc cảm mềm mại, nhu nhuyễn làm lòng y sinh ra một loại cảm giác cổ quái, Vô Hào tiến tới gần một chút, y muốn biết, cái cảm giác không thể hiểu được ở An Dương ấy, đến tột cùng là gì.
Đáy lòng Bách Lý Vong Trần tràn đầy kinh hỉ, vốn tưởng người này trong lòng còn vướng bận, nhưng không ngờ y lại chủ động hôn hắn, hắn quả thật không ngờ, cũng chưa từng dám tưởng tượng qua, không thể khắc chế tình niệm cùng vui sướng đang nổi lên, Bách Lý Vong Trần đột nhiên ôm thật chặt người trước mặt, hắn sợ Vô Hào đột nhiên sẽ lùi lại, rồi trốn hắn, hắn quyết không để cho Vô Hào tránh né, cuồng liệt hôn lên đôi môi mềm dịu của Vô Hào, cũng như Vong Trần muốn nhập y vào tận tâm can của mình, để y đời này không rời xa hắn được nữa......
“Không cần trốn ta, Vô Hào......” Đôi môi bá đạo đoạt hết lời lẽ trong miệng của Vô Hào rồi sau đó luyến tiếc buông ra, hắn khẽ thở dài, thanh âm nỉ non rót vào bên tai y, hai tay Vô Hào ban đầu còn nắm chặt bên người nhưng rốt cục chậm rãi buông ra, do dự một lúc, rồi cũng vòng quanh tấm lưng rộng lớn của Bách Lý Vong Trần.
Vốn dĩ Bách Lý Vong Trần đang ôm chặt y vì động tác của Vô Hào mà hắn càng dán chặt vào y, không để ra một kẻ hỡ, không ngừng ở bên tai gọi tên y, ngữ khí cuồng hỉ, phần cảm giác cổ quái trong lòng, Vô Hào vẫn không rõ, tại sao chỉ một động tác nhỏ của y thôi lại làm cho Bách Lý Vong Trần mừng rỡ đến như thế.
Giống như là biết suy nghĩ trong lòng của y, hắn nhẹ hôn lên gương mặt của Vô Hào, “Ngươi không phải đối với ta vô tình, mà chính là ngươi không hiểu tình, Vô Hào, Bách Lý Vong Trần ta sẽ không buông ngươi ra, cho đến khi ngươi hiểu được tâm ý của chính mình mới thôi.”
Đây là hắn nợ Vô Hào, cũng là sự trừng phạt đối với hắn, nhưng Vong Trần cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể giữ Vô Hào bên người, dù là chuyện gì hắn cũng không từ nan.
“Tình?” Trừ bỏ thù hận, Vô Hào lần thứ hai đối cái từ này của Bách Lý Vong Trần tự nghi hoặc, y không hiểu cái gì là hận, y chỉ biết y không muốn tên hắc bào nhân kia sống ở trên đời, nhưng lúc Bách Lý Vong Trần gặp nguy hiểm, Vô Hào cũng không cách nào bình ổn tâm thần, như vậy có nghĩa là y không hận hắn? Phân cảm xúc này không phải hận, mà là tình?
“Tình là cái gì?”
Vô Hào giống như một tờ giấy trắng, chẳng biết chút nhân gian thế sự tình đời, trong lòng Bách Lý Vong Trần là hối hận cùng đau khổ, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia cười, “Không muốn thấy ngươi bị thương, không muốn nhìn ngươi sa chân vào nguy hiểm, lúc ngươi không ở bên cạnh, trong lòng ta lúc nào cũng vướng bận, đến khi ngươi ở trong lòng ngực, ta lại muốn hôn môi ngươi, muốn chạm vào ngươi...... Đó chính là tình.”
Mỉm cười che dấu nỗi bi thương trong lời nói, đối mặt Bách Lý Vong Trần, lần thứ hai Vô Hào mím môi mình lại, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng y không muốn nhìn thấy Bách Lý Vong Trần bi thương như thế, thế nên lúc trước y chọn li khai, mà nay, tựa hồ chỉ có cách đó......
Tựa như học lại động tác mà Bách Lý Vong Trần đã làm với y, nụ hôn của Vô Hào cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng, không để cho Bách Lý Vong Trần tránh né, mà trên thực tế, người đang ôm lấy y chỉ hận y không hôn nhiều hơn một chút, chỉ có như thế thì không thể làm cho Bách Lý Vong Trần thỏa mãn.
Vô Hào dời đôi môi đi, lặp lại lời nói của Vong Trần hồi nãy, “Hôn môi? Đụng chạm?” Rút đôi tay đang ôm Bách Lý Vong Trần về, y chậm rãi chạm lên gương mặt hắn, như khắc như họa lại bộ dáng bên ngoài của Bách Lý Vong Trần, Vô Hào hồi tưởng lại năm đó, khi y còn nhỏ, bóng dáng trong trí nhớ kia luôn đi trước mặt y, làm cho Vô Hào không tự chủ được ý muốn đi theo.
Bởi vì động tác của y mà đáy lòng nổi lên đau xót, Bách Lý Vong Trần cười khẽ, “Không chỉ là như thế......” Lời nói nhu hòa, chậm rãi, Vô Hào bỗng nhiên cảm giác được có chút nhiệt độ phảng phất bên tai, theo dòng nhiệt lực kia, đôi môi ấy nhẹ nhàng di chuyển, không giống như nụ hôn lúc nãy, cánh môi giờ thả dọc xuống cảnh biên (cổ) của y.
Khẽ vén tóc Vô Hào lên, nụ hôn hắn dừng bên cảnh tử (gáy), Vô Hào nếu đối với hắn vô tình, đã sớm ra chiêu giết chết hắn, làm gì có chuyện để yên cho hắn hôn, với Vô Hào mà nói, hắn là đặc biệt, xác định được điểm này, đôi môi của Bách Lý Vong Trần tiếp tục thả dọc, duyên hôn xuống phía dưới.
Bạn đang �
Hỏa nhiệt từ cảnh biên mang theo luyến tiếc lẫn thương yêu vô hạn khiến cho người chưa động mà lòng đã không yên, Vô Hào nhớ tới lời nói của Bách Lý Vong Trần hồi nãy, trên mặt vi diệu (tinh tế) thay đổi, đột nhiên y đẩy mạnh người đang ôm mình, nhảy ra bên ngoài.
Bách Lý Vong Trần nhìn khoảng không giữa vòng tay, có chút cảm giác mất mác, hắn cũng theo bước đi ra, lần này, Vong Trần tuyệt đối sẽ không để cho Vong Trần trốn thêm nữa.
Không muốn thấy ngươi bị thương, không muốn nhìn ngươi sa chân vào nguy hiểm, lúc ngươi không ở bên cạnh, trong lòng ta lúc nào cũng vướng bận, đến khi ngươi ở trong lòng ngực, ta lại muốn hôn môi ngươi, muốn chạm vào ngươi...... Đó chính là tình.
Dưới bóng cây bên hành lang, Vô Hào bình tĩnh đứng đó, lời nói của Bách Lý Vong Trần vẫn còn vang vọng bên tai y, nhiệt độ nơi cảnh biên vẫn như cũ không hề tiêu tán, nóng bỏng như thế, nghĩ đến cảm xúc trong lòng mình, y không muốn thấy Bách Lý Vong Trần bị thương, hay gặp nguy hiểm, sau khi trở về từ An Dương, y thường xuyên nhớ tới hắn, mới vừa nãy cùng hắn ôm nhau, đôi môi mềm mại kia làm cho y muốn được chạm dần xuống dưới...... Chẳng lẽ, đó là tình?
“Vô Hào đang làm gì?” Đương lúc y hoang mang, một thanh âm thản nhiên từ phía sau truyền đến, ngữ khí trầm bổng, mang theo tiết tấu độc đáo, làm cho người ta nhịn không được muốn được nghe tiếp, đúng là Minh Nguyệt điện hạ, chủ nhân y.
“Bách Lý để ngươi đứng một mình ở đây?”
Có thể cảm giác được ánh mắt điện hạ đang nhìn minh đánh giá, Vô Hào xoay người, “Phải” mối quan hệ giữa điện hạvà bệ hạ, trừ bỏ lẫn nhau, những thứ chung quanh chẳng đáng gì cả, đó giống như cái mà Bách Lý Vong Trần đã nói “Tình”?
“Vô Hào chẳng lẽ là đang tránh Bách Lý?”
Tránh né, y quả thật muốn trốn tránh Bách Lý Vong Trần sao...... Nghe câu hỏi này, Vô Hào giống như có thể nhìn thấy đôi mắt hàm chứa bi thương kia, không cần trốn ta...... Vô Hào......
Bách Lý Vong Trần, lời hắn nói, nụ hôn của hắn, làm cho y hoàn toàn hỗn loạn, ngây cả người ra, Vô Hào quên trả lời, tâm thần có chút hoảng hốt, tựa hồ như nghe được tiếng bước chân của Bách Lý Vong Trần đang đến gần, cùng với thanh âm đối thoại của điện hạ, trong lòng vẫn còn đang lẩn quẩn về những gì liên quan đến Bách Lý Vong Trần, đợi cho đến khi bị người ta kéo qua một bên, Vô Hào mới hồi hồn trở lại.
Không biết điện hạ nói cái gì, nhưng y vẫn theo thói quen ngày thường của mình, đi đến phía sau lưng điện hạ, thủ hộ, điện hạ là chủ nhân, phàm điện hạ ở chỗ nào, y cũng đều phải tận tâm bảo trợ.
Bách Lý Vong Trần nhìn động tác của y, sắc mặt dần ảm xuống, ánh mắt mang theo chua xót dừng ở trên người Vô Hào.
Vì sao hắn lại dùng loại ánh mắt này để nhìn y, thân ảnh bạch sắc lẳng lặng đứng đó, hai tay cũng không tự chủ được, nắm chặt lại, mỗi khi cảm nhận ánh nhìn chăm chú như vậy, ngực y liền ẩn ẩn đau, Vô Hào cúi đầu không nói, thẳng đến khi cảm giác được Bách Lý Vong Trần đến gần, y mới chợt phát hiện ra, điện hạ không biết khi nào đã ly khai.
Bởi vì Bách Lý Vong Trần mà tâm loạn, loại cảm giác này, có phải là “Tình” như lời hắn nói không? Đang tự vấn cảm giác ở trong lòng, người đến gần bỗng nhiên ôm lấy y, đến khi bình tĩnh lại thì hai người đã ở trong phòng.
“Lần này, ta sẽ không để cho ngươi trốn nữa, ta muốn ngươi, Vô Hào, bất luận tình hay là thân của ngươi, tất cả ta đều muốn, nếu như ngươi không muốn, thì giết ta, ngay bây giờ.”
Nhiệt độ bên tai vẫn nóng như lửa đốt khi được đôi môi của Bách Lý Vong Trần lần thứ hai chạm vào, bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, Vô Hào chỉ cảm thấy nội tâm cảm giác từng chút trở nên rõ ràng, ngẩng đầu đón lấy đôi mắt tràn đầy lửa nóng kia, y chậm rãi mở miệng, “Vướng bận, hôn môi, đụng chạm, Vô Hào đối với ngươi cũng giống như thế.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi như thế, lại làm cho tất cả hối hận, tình yêu, nhu tình, cùng đau đớn trong lòng Bách Lý Vong Trần, toàn bộ cuồn cuộn nổi lên, bạch sắc y bào trong tay hắn thoát xuống, Vong Trần duyện hôn khắp thân người đầy những vết thương này, luyến ái, say mê, thống khổ tất cả theo từng nụ hôn rơi xuống trên người mà hắn nguyện khuynh tẫn hết thảy, rất nhẹ, rất khẽ, như sợ làm tổn thương y, hắn đem người trong lòng thả tại trên giường.
Tùy ý để cho Bách Lý Vong Trần hôn khắp người mình, bàn tay kia dao động trên người làm châm ngòi một loại dục vọng mà Vô Hào chưa từng biết, y nâng lên tay, đáp lại từng cái chạm ấy, cũng không cảm thấy thẹn, y giờ khắc này rốt cục hiểu được, rung động nơi đáy lòng này, đó là tình, là tình của y đối với Bách Lý Vong Trần.
Trong phòng, hai thân ảnh giao điệp triền miên, vô tận tình ý, Bách Lý Vong Trần nhìn người dưới thân thở hỗn hển theo từng động tác của hắn, cả người vì động tình mà nhiễm thượng một tầng đỏ ửng, đáy lòng hắn tràn trề thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Giờ phút này, Vô Hào cuối cùng cũng ở trong lòng ngực hắn, không hề mờ ảo, hư vô, mà Vong Trần cả cuộc đời này cũng không bao giờ buông người này ra nữa.
Thương Hách bên kia lại có tin tức truyền đến, nhưng lần này một chữ cũng không có nhắc tới Vô Hào, vị điện hạ đó là cố ý như thế, hay vẫn là Vô Hào y..... Lắc lắc đầu, Bách Lý Vong Trần ngăn lại những suy đoán trong lòng, lấy công lực của Vô Hào mà so, sẽ không người nào có thể dễ dàng đả thương y.
Nghĩ đến Vô Hào như thế nào lại đạt tới một thân công lực như thế, bên môi hắn lộ ra một tia cười chua sót, mở ra chỉ tiên trên tay, lại tinh tế nhìn một lần, xác định chưa từng bỏ sót hoặc nhìn sai cái gì, lúc này hắn mới phóng tới ánh nến phía bên cạnh, đem chỉ tiên hoàn toàn đốt đi.
Dưới ánh nến, phương chỉ tiên kia chậm rãi bị cắn nuốt, ở trong ánh lửa, hắn tựa hồ thấy lại được quá khứ lúc trước, thấy được người kia luôn đi theo sau mình, thiếu niên một lòng tin cậy, mà hiện giờ, đừng nói là đi theo, chính mình muốn tiếp cận hắn một chút, chỉ sợ cũng chỉ là việc bất khả thi.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên hiện ra một hơi thở dao động, không biết có phải là sai gia của phủ hay không, xuyên thấu qua ánh nến, trong bóng đêm hình như là có một mạt áo trắng hiện ra, cẩn thận nhìn lại, thực sự đúng là người mà bấy lâu nay hắn vẫn bận tâm trong lòng.
Vô Hào?! Thật sự là Vô Hào!
Bách Lý Vong Trần đột nhiên đứng dậy, hướng bên người y đi đến, tới gần rồi lại đột nhiên dừng bước, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng trốn tránh của Vô Hào, “Ngươi như thế nào đến An Dương?”
“Điện hạ chi mệnh.” U ám đứng ở một góc, bóng trắng lên tiếng.
Đúng rồi, đương nhiên là điện hạ chi mệnh, Vô Hào sẽ đến An Dương, tuyệt sẽ không vì hắn mà tới chỗ này. Bách Lý Vong Trần ở trong lòng thở dài, ánh mắt chước nhiên (nóng rực), gắt gao nhìn chăm chú vào một mạt bạch trong bóng đêm kia, “Chính là điện hạ có việc...... Phái ngươi truyền lời?” Nếu chính là vì thế, cũng không thể làm cho Vô Hào tự mình đến đây truyền thư, hẳn là phải phụng mệnh riêng mà tới, đến tột cùng là chuyện gì?
Từ lòng ngực lấy ra một phong thư, Vô Hào không có trả lời, chính là đem nó đệ lên, những lời điện hạ muốn nói đều ở trong bức thư trên, không cần hắn phải nhiều lời gì nữa.
“Ngươi bị thương?” Xem xong lời nói trong tín thượng, Bách Lý Vong Trần không thể ức chế nỗi lo đang dâng trào trong lòng, rốt cuộc bất chấp phản ứng của Vô Hào, hắn vội vàng kéo y đến trước người, cẩn thận xem xét từng chỗ.
Không vui khi bị người khác tiếp cận gần như thế, Vô Hào liền lui lại mấy bước, giống như không thấy sắc mặt của Bách Lý Vong Trần trong nháy mắt hiện ra vẻ cô đơn, cái gì cũng không nói, ngược lại nâng tay giải khai vạt áo của mình.
Bách Lý Vong Trần kinh ngạc khi nhìn thấy động tác của Vô Hào, ở phần ngực trắng nõn, hơn nửa phần da có những điểm điểm màu đỏ trải rộng, như đóa hoa nở đến hồi tàn, cánh hoa như quạt, loang lổ trên nền ngực trắng tuyết lộ ra vẻ đẹp đầy quỷ dị.
Nửa người xích lõa, vân da nơi gian ngực bụng rắn chắc ẩn ẩn hiện hiện dấu vết của những vết thương cũ, những vết đỏ sẫm huyết sắc ở phía trên lộ ra điềm xấu, giống như là da thịt bị ăn mòn dần, hơi thở của Vô Hào, tinh tế cảm nhận, quả thật có vài phần cổ quái, vị điện hạ kia trên chỉ thư tiên có nói Vô Hào có thương tích, muốn hắn trị liệu cho Vô Hào, nhưng cũng không nói là loại vết thương gì, lúc này thấy, hắn mới biết vì sao Vô Hào lại đến nơi này tìm hắn.
Đó là dấu vết lưu lại sau khi dính phải cổ huyết, Vô Hào lúc trước ăn vào không ít dược vật, có vài loại cùng cổ huyết tương khắc, cũng có vài thứ cùng dung hợp, nếu cởi bỏ cổ huyết trễ một chút, chỉ sợ một thời gian sau sẽ......
May mà điện hạ mệnh Vô Hào đến đây, Bách Lý Vong Trần trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn cảm thấy may mắn, khắc chế những suy nghĩ đầy xúc cảm khi nhìn thấy y, hắn không dám tự tiện tiến lên, miệng nói: “Không có việc gì, ta sẽ đem ngươi chữa trị hảo hảo.”
Như là sợ y không hiểu, trong lời nói mềm nhẹ liền ẩn chứa một ít tâm tư, cái loại quá phận mềm nhẹ cùng cẩn thận này, làm cho Vô Hào trong lòng không biết vì sao lại có một tia khó chịu, y mặc quần áo, trên mặt vẫn là một mảng bất định không biểu tình gì, đôi mắt trống rỗng đối Bách Lý Vong Trần nói, “Khi nào?”
Y quả nhiên là không muốn ở lại đây lâu, nhất định là muốn mau chóng rời đi, “...... Rất nhanh.” Cười khổ, Bách Lý Vong Trần nhìn đôi mắt tưởng như chiếu rọi hết thảy nhưng lại không có chút ánh sáng chớp động kia, ý cười mang theo chua xót, lại thêm chút đau thương.
Gió nhẹ từ song linh gian (cửa sổ) phất qua, ánh nến chớp lên, trong phòng hai người đứng đối nhau, nhưng ai cũng không mở miệng.
Tựa hồ như không thể chịu nổi sự im lặng nặng nề như thế, Bách Lý Vong Trần đột nhiên tiến lên, đem một mạt bạch sắc tưởng chừng lúc nào cũng có thể tiêu tán trong bóng đêm mà ôm vào lòng, “Thực xin lỗi......” Bởi vì cừu hận, hắn từ nay về sau mất đi thiếu niên luôn một lòng tin cậy, đuổi theo hắn, cho dù bây giờ hắn cực kỳ hối hận thì hắn cùng với Vô Hào, đều đã không thể quay về quá khứ.
“Những việc đã qua, đều đã quên.” Đẩy hắn ra, Vô Hào trả lời.
Trên thực tế, năm đó rất nhiều sự việc hắn đã không còn nhớ rõ, những gì đọng lại trong trí nhớ, chính là máu tươi và giết chóc không ngừng lập lại, dưới hắc bào, thanh âm của sư phụ, trong bóng tối, chờ đợi vô tận, chờ đợi, bảo hộ một người, hoặc là giết một người.
“Ngươi đã quên ta?” Bách Lý Vong Trần không thể tin được, Vô Hào cho tới nay đối hắn thái độ đặc biệt như thế, hắn đều nghĩ đó là hận, nhưng chẳng lẽ lại không phải? Chỉ là chán ghét đối hắc bào người kia?
Hắn, Bách Lý Vong Trần...... Giống như có thể thấy Bách Lý Vong Trần biểu tình đầy kinh ngạc và đau lòng, Vô Hào hướng mắt đối hắn nói, “Bách Lý Vong Trần, nhớ rõ.”
Trừ bỏ vô tận giết chóc cùng huấn luyện kia trong trí nhớ vẫn có một người, có chút đặc biệt, tồn tại ở tận nơi sâu thẳm bên trong, mỗi khi đối mặt với hắn, chính mình liền không biết vì sao khó có thể khống chế nỗi lòng, quên mất hết thảy, trong đầu mất đi rất nhiều rất nhiều những ký ức thưở bé, để lại những hồi ức về Bách Lý Vong Trần, đó có phải là hận không?
Lần đầu tiên tiếp nhận chén thuốc, đó là do hắn cấp, Bách Lý Vong Trần.
“Ngươi nhớ rõ, nhưng cũng hận ta, có phải hay không?” Là hắn hủy đi Vô Hào, nếu không phải là Minh Nguyệt điện hạ, đến hôm nay Vô Hào sẽ như thế nào, hắn thật không biết, cũng không dám nghĩ đến.
“Hận là cái gì?” Vô Hào bình thản trả lời Bách Lý Vong Trần, thanh âm không chút phập phồng. Hắn không hiểu cái gì là hận, hắn chỉ biết là phải nghe lệnh chủ nhân mình, những mặt khác, hắn không nên biết, lúc trước...... Sư phụ có nói như vậy.
Nhớ tới thân hắc bào kia, Vô Hào trong đầu nhất thời sinh ra một loại cảm giác sợ hãi muốn trốn tránh, phát hiện hơi thở hắn phập phồng rõ ràng như thế, Bách Lý Vong Trần lập tức liền phát hiện có điểm không đúng, cổ huyết dính vào người, tuyệt hội không hề phản ứng như thế, Vô Hào một đường đi vào An Dương, nội công tất nhiên hao tổn ít nhiều, tạo điều kiện cho cổ huyết chi độc này phát tác.
Không đợi hắn lo lắng hỏi thăm, người trước mặt bỗng nhiên lảo đảo rồi ngã xuống, vội vàng tiếp được một thân người kia, Bách Lý Vong Trần đỡ người đó tựa vào ngực mình, chăm chú nhìn thân ảnh trong lòng, không biết là nên đau lòng, hay vẫn là vui mừng, chẳng lẽ chỉ có như thế, mới có thể tiếp cận Vô Hào?
Cười khổ, đem hắn phóng tới trên giường, Bách Lý Vong Trần chậm rãi vươn tay, chạm vào khuôn mặt của Vô Hào, trong mắt mang theo một tia bi thương cùng nhiều hỏa nhiệt, phải như thế nào mới có thể khiến cho Vô Hào hiểu được rằng hắn muốn y....
Dục dũng phía sau bình phong, thủy khí bốc lên, ở trong không khí như bụi mù mờ ảo, hương vị các loại thảo dược hòa vào nhau hỗn tạp, cũng không dễ ngửi, Bách Lý Vong Trần lại như là đối với cổ mùi kia không có một chút cảm giác, tiếp tục hướng về phía dục dũng cho thêm dược vật vào, khó có lúc biểu tình trên mặt hắn lại lộ ra vẻ thận trọng cùng cẩn thận thâm thúy như thế.
Không thể làm cho người ta phát hiện sự tồn tại của Vô Hào nên hết thảy đều là do hắn tự mình động tay, vì không thể làm người nọ hoài nghi, dược thảo này là do Vong Trần sai người âm thầm đến khắp nơi mua về, nhìn người ngồi ở một bên, sắc mặt lộ ra hết xanh rồi lại trắng, hắn nhịn không được nhíu mày, lo lắng đối với Vô Hào lại tăng vài phần.
“Nếu muốn cởi bỏ cổ huyết chi độc, phải ngâm thẳng đến khi huyết độc tán đi mới thôi.”
Cách hơi nước, thanh âm Bách Lý Vong Trần nghe tới có vài điểm thân thiết, lời nói vừa dứt không lâu sau, Vô Hào liền đứng lên, đem sự hiện diện của Vong Trần coi như là hư không, bắt đầu cởi áo, thẳng đến khi thân không còn thứ gì, thần sắc tuyệt cũng không thấy một chút thay đổi.
Vô Hào không chút nào kiêng kị, Bách Lý Vong Trần thông qua thủy khí (hơi nước) nhìn thân ảnh trần trụi trước mắt mình, cũng lộ ra thần sắc phức tạp, thế gian cấp bậc lễ nghĩa đối Vô Hào mà nói không có ý nghĩa gì, ở nhận thức của y, chỉ có chủ nhân chi mệnh, y dù không để ý đến sự tồn tại của hắn, thì y cũng không có thể làm mờ đi đôi mắt của người đang đứng trước mặt mình.
Theo hơi nước, sắc mặt của Vô Hào cũng tùy nhiệt khí mà phiếm ra một chút ửng đỏ, rõ ràng là y nhìn không thấy sự vật trước mắt, cũng không hàm chút nỗi lòng, nhưng giờ phút này ở Bách Lý Vong Trần xem ra, lại như là chút nhu hòa mà hắn chưa từng gặp qua ở y, nhìn thấy y, hắn cũng không khỏi nhu hòa những đường cong trên mặt.
“Vô Hào......” mở miệng thử thăm dò, người ngồi ở trong dục dũng nghe tiếng hướng tới hắn ngẩng đầu nhìn lại, không có lên tiếng trả lời, như là đang đợi hắn nói tiếp.
Bách Lý Vong Trần nhìn y, trong mắt nhu tình cùng bi thống càng thêm dày đặc, há miệng thở dốc, nhưng lại chung quy cái gì cũng đều không có nói, chính là lộ ra một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài cùng thủy khí đang phiêu tán mở rộng ra, Vô Hào không rõ cảm thụ trong lòng lúc này đến tột cùng là loại gì, tựa hồ nơi trước ngực kia bị huyết độc chạm đến, sinh ra một loại lợi khí đâm thủng tim gan, khiến y đau đớn không nói nên lời, chỉ là y rõ ràng chưa từng có ngoại thương gì ở chỗ này, chạm nhẹ ở trước ngực một chút, y vẫn như cũ không rõ loại cảm giác này vì sao mà đến.
Đều là bởi vì Bách Lý Vong Trần, từ cái ngày gặp lại hắn, hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu bị xoay chuyển sang hướng khác, “Bách Lý Vong Trần.”
Đây là lần đầu tiên Vô Hào chủ động kêu hắn, Bách Lý Vong Trần kinh hỉ tiêu sái đến gần chút, bên tai nghe thấy cũng......
“Khi nào có thể quay về?”
Bất quá mấy ngày nay mới bắt đầu vì y giải độc, Vô Hào liền nghĩ muốn ly khai, y thật không muốn đối mặt với hắn đến như vậy?”Thẳng cho đến khi cổ huyết chi độc được cởi đi mới thôi, có lẽ ba hay năm ngày, có lẽ càng lâu hơn.” Bất đồng với ánh mắt đầy vẻ bi thương, Bách Lý Vong Trần trả lời ngữ thanh thản nhiên, Vô Hào bệnh trạng thật tình không tính quá mức nghiêm trọng, nhưng, nếu là có thể làm y ở lại đây lâu một chút thì nói vài lời lừa y một chú cũng vô hại, dù sao Vô Hào là sẽ không nghi ngờ......
Trên mặt toát ra vẻ thản nhiên cùng đùa cợt, Bách Lý Vong Trần nghĩ đến năm đó, hiện giờ tất cả hết thảy đều như là sự trừng phạt đối với chính mình, nếu như hắn sớm thấy rõ cảm tình của mình với Vô Hào, nếu như năm đó hắn chưa từng làm như vậy...... Có thể hay không, mọi chuyện sẽ đổi khác?
“Ngươi đang trốn tránh ta sao?”
Lời nói này của Vong Trần khiến cho ngực y lần thứ hai đau đớn, Vô Hào nhíu mày, “...... Rất đau.” Mỗi lần đối mặt Bách Lý Vong Trần, đều phải trải qua cái loại này cảm giác cổ quái này, làm cho y muốn lập tức rời đi.
“Bởi vì ta mà đau lòng?” Chỉ là hai chữ, Bách Lý Vong Trần cũng hiểu được ý trong lời nói của y, Vô Hào đau, hắn có nên cho rằng Vô Hào đối với hắn ngoài trừ hận còn có cảm tình ần bên trong? Tiếp tục đến gần, cúi người nhìn Vô Hào đang ngâm mình trong dục dũng đầy thảo dược, Bách Lý Vong Trần khó kìm lòng nổi chạm nhẹ vào khuôn mặt của hắn
Lần này Vô Hào không chỗ tránh được, tinh tế cảm nhận bàn tay ở trên gương mặt y, có chút cảm giác mát, lại không biết vì sao nó làm cho cơn đau trước ngực dịu đi, tựa hồ, có chút ấm, hắn ngẩng đầu, cầm tay y, cái gì cũng không nói.
Nhìn cặp mắt trống rỗng như cũ, Bách Lý Vong Trần thấy mặt Vô Hào thần sắc một mạt bình tĩnh, trong lòng khó có thể ức chế kích động, nhịn không được khuynh thân (nghiêng người)về trước, hôn lên môi y, tay giữ chặt mặt không để cho y tránh né, cho đến khi đem tất cả hối hận, bi thương, tình ý trong lòng, toàn bộ dốc vào nụ hôn này, hắn mới buông y ra.
Vô Hào bình phục hơi thở, tựa như không biết phải nên biểu đạt cái gì, trên mặt trừ một mảng ửng đỏ do thủy khí tạo ra thì không có khác khác thường, “Nước lạnh.”
Nhưng trong lời nói của y đã có chút run rẩy không kìm được, Bách Lý Vong Trần đương nhiên sẽ không bỏ qua nửa điểm, trong mắt hiện lên tiếu ý, hắn kiềm chế vui sướng trong lòng, ôn nhu nói: “Vậy đợi ngày mai lại tái tiếp tục khử độc đi.”
Vô Hào theo nước đứng lên, lần này rõ ràng cảm giác được tầm mắt dừng ở trên người hắn, mang theo nhiệt độ, cũng hàm chứa cảm giáp áp bách nào đó, giống như y đang đối mặt với nguy hiểm, tiếp nhận quần áo đưa tới trong tay, y càng tiếp cận Bách Lý Vong Trần, liền càng có thể cảm giác được kia cỗ áp bách sáng quắc kia.
Bách Lý Vong Trần đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng y mặc quần áo, không có biện pháp làm cho mình dời ánh mắt đang dừng ở trên người Vô Hào đi, da thịt trắng nõn lây dính chút sắc vị của thảo dược, vài sợi tóc ướt đẫm dính ở phía sau, dấu tích của những vết thương cũ làm cho hắn một trận đau lòng, hắn gắng sức gượng lại lửa nóng trong lòng vì thân thểmỹ cảm trước mặt mà trào dâng.
Sợ chính mình nhất thời khống chế không được lại làm ra chuyện xấu gì, thật vất vả y mới cho phép hắn tiếp cận mình. Lo sợ Vô Hào lần thứ hai rời xa, hắn bắt buộc chính mình phải nhắm tịt mắt lại, thẳng đến khi Vô Hào mặc xong quần áo.
Sửa sang lại thỏa đáng, bạch sắc thân ảnh lần thứ hai ở trước mặt hắn biến mất, hắn biết, Vô Hào nhất định là trở về phòng, đứng tại chỗ này, đối mặt với nơi Vô Hào vừa mới đứng hồi nãy, Bách Lý Vong Trần khó nén được vui sướng trong lòng, Vô Hào không có cự tuyệt nụ hôn của hắn.
Trở lại phòng mình, bạch sắc thân ảnh bình tĩnh đứng, trên người còn lưu lại hương vị của thảo dược, hương vị này, vốn nên làm cho y nhớ tới đoạn ký ức vốn y muốn vĩnh viễn quên đi, nhớ tới người kia một thân hắc bào, nhưng ngay lúc vừa rồi, y hình như là đã quên hết thảy.
Có chút nghi hoặc cùng không xác định, Vô Hào chạm nhẹ vào môi mình, cả giác kỳ quái......
Ở trên giường khoanh chân mà ngồi, y ý đồmuốn ổn định lại nỗi lòng đang cứ chực chờ chạy loạn lên.
Mỗi khi Bách Lý Vong Trần dùng cái loại thần sắc đau xót này nhìn, y đều có thể cảm giác được, làm cho y nhớ tới hết thảy mọi việc ở An Dương, vì thế mỗi lúc Bách Lý Vong Trần xuất hiện, y liền muốn tránh đi.
Nhưng hiện giờ, y bỗng nhiên nghi hoặc, Bách Lý Vong Trần đối với y mà nói, đến tột cùng là cái gì, vì sao y cùng với người khác bất đồng? Trong lòng, cái loại cảm giác này, giống như y nói, chính là hận? Hay vẫn còn ý vị khác......
Trong bóng tối, Vô Hào lần đầu buông trôi mình, đem tâm tư cùng với chức thủ vốn không quan hệ gì đặt trên người.
Bách Lý Vong Trần......
Từ lúc cổ huyết chi độc trên người Vô Hào được cởi bỏ, đã qua một khoảng thời gian, thiên hạ sơ định, Thương Hách nhất thống, An Dương không còn tồn tại, người mặc hắc bào kia cũng đã hồn treo dưới lưỡi kiếm của hắn và Vô Hào, Bách Lý Vong Trần quay đầu nhìn hết khung quanh, lầu các đền đài, thảo mộc viện, chẳng phải là nơi hắn quen thuộc, nhưng là nơi hắn vướng bận nhất.
Đây là Thương Hách hoàng cung, là chỗ Vô Hào đang sống. Hắn đáp ứng thái tử điện hạ vì Thương Hách mà cống hiến, cũng là bởi vì Vô Hào. Nhưng sau khi trở về từ An Dương thì không có cơ hội tái tiếp cận người kia nữa, Vong Trần cũng không biết hắn còn có thể nhẫn nại bao lâu, nếu không phải điện hạ cho hắn một cơ hội, hắn luôn sợ có một ngày, hắn sẽ lại thương tổn y.
“Ngươi đang trốn tránh ta.” Đối với đôi mắt trống rỗng vô thần kia, Bách Lý Vong Trần đến gần vài bước. Sau nụ hôn ở An Dương, hắn đã nghĩ rằng từ nay về sau mối quan hệ giữa hắn và Vô Hào sẽ có sự thay đổi, nhưng sự thật lại không như thế.
Vô Hào không trả lời, từ lúc đích thân giết hắc bào nhân, y cùng An Dương hết thảy đã không còn mối liên quan gì nữa, sau này chỉ cần nghe lệnh của điện hạ mà thôi, những chuyện khác, không nên suy nghĩ nhiều. Về phần Bách Lý Vong Trần, y nghĩ hoài không ra, cũng chẳng muốn tốn tâm phí sức nhiều làm chi nữa.
Thân ảnh kia đuổi đến càng ngày càng gần, thẳng cho tới lúc hắn đứng trước mặt y, đối phương trên người truyền đến một loại nhiệt độ khiến cho Vô Hào nhớ tới ngày đó ở An Dương, y không tự chủ được, mím môi một cái, Vô Hào ngẩng đầu, muốn thử lại cảm giác hồi đó, hai đôi môi cùng chạm nhẹ một cái, xúc cảm mềm mại, nhu nhuyễn làm lòng y sinh ra một loại cảm giác cổ quái, Vô Hào tiến tới gần một chút, y muốn biết, cái cảm giác không thể hiểu được ở An Dương ấy, đến tột cùng là gì.
Đáy lòng Bách Lý Vong Trần tràn đầy kinh hỉ, vốn tưởng người này trong lòng còn vướng bận, nhưng không ngờ y lại chủ động hôn hắn, hắn quả thật không ngờ, cũng chưa từng dám tưởng tượng qua, không thể khắc chế tình niệm cùng vui sướng đang nổi lên, Bách Lý Vong Trần đột nhiên ôm thật chặt người trước mặt, hắn sợ Vô Hào đột nhiên sẽ lùi lại, rồi trốn hắn, hắn quyết không để cho Vô Hào tránh né, cuồng liệt hôn lên đôi môi mềm dịu của Vô Hào, cũng như Vong Trần muốn nhập y vào tận tâm can của mình, để y đời này không rời xa hắn được nữa......
“Không cần trốn ta, Vô Hào......” Đôi môi bá đạo đoạt hết lời lẽ trong miệng của Vô Hào rồi sau đó luyến tiếc buông ra, hắn khẽ thở dài, thanh âm nỉ non rót vào bên tai y, hai tay Vô Hào ban đầu còn nắm chặt bên người nhưng rốt cục chậm rãi buông ra, do dự một lúc, rồi cũng vòng quanh tấm lưng rộng lớn của Bách Lý Vong Trần.
Vốn dĩ Bách Lý Vong Trần đang ôm chặt y vì động tác của Vô Hào mà hắn càng dán chặt vào y, không để ra một kẻ hỡ, không ngừng ở bên tai gọi tên y, ngữ khí cuồng hỉ, phần cảm giác cổ quái trong lòng, Vô Hào vẫn không rõ, tại sao chỉ một động tác nhỏ của y thôi lại làm cho Bách Lý Vong Trần mừng rỡ đến như thế.
Giống như là biết suy nghĩ trong lòng của y, hắn nhẹ hôn lên gương mặt của Vô Hào, “Ngươi không phải đối với ta vô tình, mà chính là ngươi không hiểu tình, Vô Hào, Bách Lý Vong Trần ta sẽ không buông ngươi ra, cho đến khi ngươi hiểu được tâm ý của chính mình mới thôi.”
Đây là hắn nợ Vô Hào, cũng là sự trừng phạt đối với hắn, nhưng Vong Trần cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể giữ Vô Hào bên người, dù là chuyện gì hắn cũng không từ nan.
“Tình?” Trừ bỏ thù hận, Vô Hào lần thứ hai đối cái từ này của Bách Lý Vong Trần tự nghi hoặc, y không hiểu cái gì là hận, y chỉ biết y không muốn tên hắc bào nhân kia sống ở trên đời, nhưng lúc Bách Lý Vong Trần gặp nguy hiểm, Vô Hào cũng không cách nào bình ổn tâm thần, như vậy có nghĩa là y không hận hắn? Phân cảm xúc này không phải hận, mà là tình?
“Tình là cái gì?”
Vô Hào giống như một tờ giấy trắng, chẳng biết chút nhân gian thế sự tình đời, trong lòng Bách Lý Vong Trần là hối hận cùng đau khổ, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia cười, “Không muốn thấy ngươi bị thương, không muốn nhìn ngươi sa chân vào nguy hiểm, lúc ngươi không ở bên cạnh, trong lòng ta lúc nào cũng vướng bận, đến khi ngươi ở trong lòng ngực, ta lại muốn hôn môi ngươi, muốn chạm vào ngươi...... Đó chính là tình.”
Mỉm cười che dấu nỗi bi thương trong lời nói, đối mặt Bách Lý Vong Trần, lần thứ hai Vô Hào mím môi mình lại, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng y không muốn nhìn thấy Bách Lý Vong Trần bi thương như thế, thế nên lúc trước y chọn li khai, mà nay, tựa hồ chỉ có cách đó......
Tựa như học lại động tác mà Bách Lý Vong Trần đã làm với y, nụ hôn của Vô Hào cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng, không để cho Bách Lý Vong Trần tránh né, mà trên thực tế, người đang ôm lấy y chỉ hận y không hôn nhiều hơn một chút, chỉ có như thế thì không thể làm cho Bách Lý Vong Trần thỏa mãn.
Vô Hào dời đôi môi đi, lặp lại lời nói của Vong Trần hồi nãy, “Hôn môi? Đụng chạm?” Rút đôi tay đang ôm Bách Lý Vong Trần về, y chậm rãi chạm lên gương mặt hắn, như khắc như họa lại bộ dáng bên ngoài của Bách Lý Vong Trần, Vô Hào hồi tưởng lại năm đó, khi y còn nhỏ, bóng dáng trong trí nhớ kia luôn đi trước mặt y, làm cho Vô Hào không tự chủ được ý muốn đi theo.
Bởi vì động tác của y mà đáy lòng nổi lên đau xót, Bách Lý Vong Trần cười khẽ, “Không chỉ là như thế......” Lời nói nhu hòa, chậm rãi, Vô Hào bỗng nhiên cảm giác được có chút nhiệt độ phảng phất bên tai, theo dòng nhiệt lực kia, đôi môi ấy nhẹ nhàng di chuyển, không giống như nụ hôn lúc nãy, cánh môi giờ thả dọc xuống cảnh biên (cổ) của y.
Khẽ vén tóc Vô Hào lên, nụ hôn hắn dừng bên cảnh tử (gáy), Vô Hào nếu đối với hắn vô tình, đã sớm ra chiêu giết chết hắn, làm gì có chuyện để yên cho hắn hôn, với Vô Hào mà nói, hắn là đặc biệt, xác định được điểm này, đôi môi của Bách Lý Vong Trần tiếp tục thả dọc, duyên hôn xuống phía dưới.
Bạn đang �
Hỏa nhiệt từ cảnh biên mang theo luyến tiếc lẫn thương yêu vô hạn khiến cho người chưa động mà lòng đã không yên, Vô Hào nhớ tới lời nói của Bách Lý Vong Trần hồi nãy, trên mặt vi diệu (tinh tế) thay đổi, đột nhiên y đẩy mạnh người đang ôm mình, nhảy ra bên ngoài.
Bách Lý Vong Trần nhìn khoảng không giữa vòng tay, có chút cảm giác mất mác, hắn cũng theo bước đi ra, lần này, Vong Trần tuyệt đối sẽ không để cho Vong Trần trốn thêm nữa.
Không muốn thấy ngươi bị thương, không muốn nhìn ngươi sa chân vào nguy hiểm, lúc ngươi không ở bên cạnh, trong lòng ta lúc nào cũng vướng bận, đến khi ngươi ở trong lòng ngực, ta lại muốn hôn môi ngươi, muốn chạm vào ngươi...... Đó chính là tình.
Dưới bóng cây bên hành lang, Vô Hào bình tĩnh đứng đó, lời nói của Bách Lý Vong Trần vẫn còn vang vọng bên tai y, nhiệt độ nơi cảnh biên vẫn như cũ không hề tiêu tán, nóng bỏng như thế, nghĩ đến cảm xúc trong lòng mình, y không muốn thấy Bách Lý Vong Trần bị thương, hay gặp nguy hiểm, sau khi trở về từ An Dương, y thường xuyên nhớ tới hắn, mới vừa nãy cùng hắn ôm nhau, đôi môi mềm mại kia làm cho y muốn được chạm dần xuống dưới...... Chẳng lẽ, đó là tình?
“Vô Hào đang làm gì?” Đương lúc y hoang mang, một thanh âm thản nhiên từ phía sau truyền đến, ngữ khí trầm bổng, mang theo tiết tấu độc đáo, làm cho người ta nhịn không được muốn được nghe tiếp, đúng là Minh Nguyệt điện hạ, chủ nhân y.
“Bách Lý để ngươi đứng một mình ở đây?”
Có thể cảm giác được ánh mắt điện hạ đang nhìn minh đánh giá, Vô Hào xoay người, “Phải” mối quan hệ giữa điện hạvà bệ hạ, trừ bỏ lẫn nhau, những thứ chung quanh chẳng đáng gì cả, đó giống như cái mà Bách Lý Vong Trần đã nói “Tình”?
“Vô Hào chẳng lẽ là đang tránh Bách Lý?”
Tránh né, y quả thật muốn trốn tránh Bách Lý Vong Trần sao...... Nghe câu hỏi này, Vô Hào giống như có thể nhìn thấy đôi mắt hàm chứa bi thương kia, không cần trốn ta...... Vô Hào......
Bách Lý Vong Trần, lời hắn nói, nụ hôn của hắn, làm cho y hoàn toàn hỗn loạn, ngây cả người ra, Vô Hào quên trả lời, tâm thần có chút hoảng hốt, tựa hồ như nghe được tiếng bước chân của Bách Lý Vong Trần đang đến gần, cùng với thanh âm đối thoại của điện hạ, trong lòng vẫn còn đang lẩn quẩn về những gì liên quan đến Bách Lý Vong Trần, đợi cho đến khi bị người ta kéo qua một bên, Vô Hào mới hồi hồn trở lại.
Không biết điện hạ nói cái gì, nhưng y vẫn theo thói quen ngày thường của mình, đi đến phía sau lưng điện hạ, thủ hộ, điện hạ là chủ nhân, phàm điện hạ ở chỗ nào, y cũng đều phải tận tâm bảo trợ.
Bách Lý Vong Trần nhìn động tác của y, sắc mặt dần ảm xuống, ánh mắt mang theo chua xót dừng ở trên người Vô Hào.
Vì sao hắn lại dùng loại ánh mắt này để nhìn y, thân ảnh bạch sắc lẳng lặng đứng đó, hai tay cũng không tự chủ được, nắm chặt lại, mỗi khi cảm nhận ánh nhìn chăm chú như vậy, ngực y liền ẩn ẩn đau, Vô Hào cúi đầu không nói, thẳng đến khi cảm giác được Bách Lý Vong Trần đến gần, y mới chợt phát hiện ra, điện hạ không biết khi nào đã ly khai.
Bởi vì Bách Lý Vong Trần mà tâm loạn, loại cảm giác này, có phải là “Tình” như lời hắn nói không? Đang tự vấn cảm giác ở trong lòng, người đến gần bỗng nhiên ôm lấy y, đến khi bình tĩnh lại thì hai người đã ở trong phòng.
“Lần này, ta sẽ không để cho ngươi trốn nữa, ta muốn ngươi, Vô Hào, bất luận tình hay là thân của ngươi, tất cả ta đều muốn, nếu như ngươi không muốn, thì giết ta, ngay bây giờ.”
Nhiệt độ bên tai vẫn nóng như lửa đốt khi được đôi môi của Bách Lý Vong Trần lần thứ hai chạm vào, bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, Vô Hào chỉ cảm thấy nội tâm cảm giác từng chút trở nên rõ ràng, ngẩng đầu đón lấy đôi mắt tràn đầy lửa nóng kia, y chậm rãi mở miệng, “Vướng bận, hôn môi, đụng chạm, Vô Hào đối với ngươi cũng giống như thế.”
Chỉ vài từ ngắn ngủi như thế, lại làm cho tất cả hối hận, tình yêu, nhu tình, cùng đau đớn trong lòng Bách Lý Vong Trần, toàn bộ cuồn cuộn nổi lên, bạch sắc y bào trong tay hắn thoát xuống, Vong Trần duyện hôn khắp thân người đầy những vết thương này, luyến ái, say mê, thống khổ tất cả theo từng nụ hôn rơi xuống trên người mà hắn nguyện khuynh tẫn hết thảy, rất nhẹ, rất khẽ, như sợ làm tổn thương y, hắn đem người trong lòng thả tại trên giường.
Tùy ý để cho Bách Lý Vong Trần hôn khắp người mình, bàn tay kia dao động trên người làm châm ngòi một loại dục vọng mà Vô Hào chưa từng biết, y nâng lên tay, đáp lại từng cái chạm ấy, cũng không cảm thấy thẹn, y giờ khắc này rốt cục hiểu được, rung động nơi đáy lòng này, đó là tình, là tình của y đối với Bách Lý Vong Trần.
Trong phòng, hai thân ảnh giao điệp triền miên, vô tận tình ý, Bách Lý Vong Trần nhìn người dưới thân thở hỗn hển theo từng động tác của hắn, cả người vì động tình mà nhiễm thượng một tầng đỏ ửng, đáy lòng hắn tràn trề thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Giờ phút này, Vô Hào cuối cùng cũng ở trong lòng ngực hắn, không hề mờ ảo, hư vô, mà Vong Trần cả cuộc đời này cũng không bao giờ buông người này ra nữa.