"Mới vừa rồi người nào ngăn cản thái tử?" Đứng trong ngự thư phòng, Kì Hủ Thiên đứng khoanh tay tùy ý hỏi một câu lại khiến cho đám thị vệ ngoài cửa trong lòng càng bất an, thái tử điện hạ muốn đi vào, bọn họ ai dám cản lại, đúng là có một tên không biết nặng nhẹ, chỉ mong chuyện tên đó tự ý làm không liên lụy tới mọi người thì hơn.
"Sao lại không trả lời, ai cản đường thái tử?" Xoay người, Kì Hủ Thiên càng thêm mất kiên nhẫn "Nếu không nói, các ngươi tự đi lĩnh phạt đi" Quay người lại, nhìn thấy sắc mặt bất an của Chân phi, hắn cười khẽ, trong mắt lóe lên một tia sắc bén "Ái phi cũng biết?"
Tay bưng điểm tâm của Chân phi run lên "Bệ hạ, nô tì mới đến một chút, ngoài cửa xảy ra chuyện gì, làm sao biết được... Nếu bệ hạ muốn dùng bữa, phần điểm tâm này cũng xem như thừa rồi, thiếp liền mang về thì hơn" Nói xong, Chân phi vội vàng hành lễ, vẫn cố gắng duy trì bĩnh tĩnh đi ra khỏi ngự thư phòng.
Nhìn thấy Chân phi rời đi, thị vệ mới tới kia run rẩy quỳ phịch xuống đất "Bệ hạ, là tiểu nhân ngăn cản thái tử, mới vừa rồi... Mới vừa rồi là nương nương phân phó, tiểu nhân không biết, cầu bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội!"
Tiếng dập đầu vang lên không ngừng, thị vệ xung quanh thấy hắn như vậy nhưng không một ai đồng tình, lúc trước đã cảnh báo cho hắn, bây giờ bị bệ hạ biết được cũng đừng trách bọn họ không nhắc nhở.
"Nàng sai bảo, ngươi liền nghe theo, cũng rất trung thành đấy, xem ra ngươi đã quên, ai mới là chủ tử của ngươi" Nhìn về phía nữ tử rời đi, Kì Hủ Thiên bất giác mỉm cười, có người bắt đầu không an phận, có nên giữ lại làm trò tiêu khiển cho Minh Nhi hay là giải quyết luôn một lần...
Trầm ngâm, hắn nhìn thoáng qua thị vệ đang quỳ rạp dưới đất không ngừng dập đầu, phất tay "Được lợi ích bao nhiêu, không cần lãng phí thời gian của trẫm, nói đi"
"Tiểu nhân... Tiểu nhân không có, tiểu nhân mới đến, không hiểu quy củ trong cung, phạm đến thái tử! Cầu bệ hạ tha mạng!" Sợ hãi từ tận đáy lòng, gương mặt trắng bệch, thị vệ hoảng loạn đến mức ngừng thở, nghĩ tới tấm ngân phiếu trong ngực có thể dùng trong bao lâu, cắn răng không thừa nhận.
"Hửm? Không có?"
Các thị vệ nhìn thấy nét cười trên gương mặt quân vương, lúc này không còn đồng tình với kẻ mới đến kia nữa, tất nhiên cảm thấy là hắn đã gieo gió gặt bão, bệ hạ đã hỏi như vậy đó là khẳng định rồi, không thừa nhận cũng không có tác dụng gì, hậu quả chỉ càng thảm hại hơn mà thôi.
"Không... Không có... Bệ hạ minh giám, tiểu nhân-----" Giọng nói im bặt, thị vệ kia nhìn thấy trước ngực mình bị một cây bút lông đâm xuyên qua, cả người run rẩy ngã trên mặt đất, trong tầm mắt chỉ còn nhìn thấy người mặc y phục huyền sắc bước đến gần một chút, vẫn mỉm cười nói với người đang đứng một bên "Lấy đến đây cho trẫm nhìn xem, nhận được bao nhiêu"
Lưu Dịch biết thái tử đã đến ngự thư phòng, bản thân lại đến chậm một bước, lại nhìn nhìn thị vệ còn chút hơi tàn trước mắt cũng đoán được hắn đã đắc tội người không nên đắc tội, nhận lệnh bước đến gần hắn lấy tấm ngân phiếu ra từ lồng ngực còn đang đổ máu, trình lên trước mặt Kì Hủ Thiên.
Kì Hủ Thiên nhìn lướt qua một lần, trong cung cũng chỉ là mấy chuyện này, không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn chỉ vào những thị vệ bên ngoài "Thưởng cho bọn họ đi" Đới với người tận tâm tận lực lại biết đúng mực, hắn chưa bao giờ keo kiệt khen thưởng.
Bước ra khỏi ngự thư phòng, hắn đi về phía Huyễn Thiên điện, Minh Nhi còn đang chờ hắn dùng bữa, hắn cũng không muốn để y phải chờ lâu.
Sau lưng hắn, thị vệ được ban thưởng nhìn thấy thi thể trong ngự thư phòng đều ghi tạc trong lòng sự kiện lần này, sự thật chứng minh, ở trong cung đắc tội ai cũng được, chỉ duy nhất thái tử điện hạ là không thể.
Lúc này trong Huyễn Thiên điện, Kì Minh Nguyệt đang ngồi trước bàn, trên mặt bàn bày không phải là ngọ thiện mà là một món điểm tâm do Hồng Tụ chưng, quy linh nấu với hạt sen, lại thêm mật ong, sóng sánh nhìn rất ngon miệng, đáng tiếc lúc này người ngồi trước bàn lại không có tâm trạng động đũa.
Ngồi một hồi cũng không thấy Kì Hủ Thiên đến, Kì Minh Nguyệt gọi Hồng Tụ "Điểm tâm của Hồng Nhi không tồi, để lại cho ta một ít, nhưng lúc này vẫn cứ đem xuống trước đi"
"Có phải điện hạ không thích tay nghề của Hồng Nhi không?" Hồng Tụ đứng một bên, nhìn thấy chén canh vẫn chưa động tới ngụm nào, lại nhìn sắc trời "Điện hạ không dùng ngọ thiện, lại không ăn thêm món nào khác, như vậy làm sao được"
"Sao có thể không thích tay nghề của Hồng Nhi chứ, chỉ là muốn dùng bữa, ăn không hết những món này thật đáng tiếc" Kì Minh Nguyệt chỉ canh hạt sen quy linh trên bàn "Dọn xuống bày ngọ thiện đi"
"Bệ hạ còn chưa đến, điện hạ..." Hồng Tụ cảm thấy thật kỳ lạ, ngày thường đều là bệ hạ và điện hạ cùng nhau dùng bữa, sao hôm nay điện hạ lại phân phó như thế, chẳng lẽ là không muốn chờ bệ hạ?
"Đem ngọ thiện lên trước cũng được" Nghĩ đến người còn đang ở trong ngự thư phòng vẫn chưa về, sắc mặt Kì Minh Nguyệt thản nhiên, Hồng Tụ tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng nhớ kỹ lời nói của Oánh Nhiên, chuyện giữa hai vị chủ tử không cần lắm lời, xoay người đi ra ngoài gọi người đem thức ăn lên.
Chỉ một lát sau ngọ thiện đã được bày ra trên bàn, nhìn mặt bàn đầy ắp thức ăn, Kì Minh Nguyệt nhấc đũa lên rồi lại đặt xuống, chén canh quy linh hạt sen vẫn để một bên như trước mà Hồng Tụ đã không thấy đâu nữa, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đi theo y một thời gian, Hồng Tụ quả nhiên nhìn thấu tâm tư của y, cho dù không muốn chờ nữa nhưng thói quen trong chốc lát vẫn không thể sửa được.
Nhiều năm trôi qua như vậy, y cùng với phụ hoàng gần như đều cùng ăn cùng ngủ, bây giờ cũng không phải không đói bụng nhưng một mình đối mặt với chiếc bàn đầy thức ăn, y lại không có khẩu vị dùng bữa.
Bưng chén canh lên, nếm thử hương vị có hơi đắng đắng nhưng thanh mát, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, còn có giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đang bước đến gần ôm trọn lấy y "Minh Nhi vẫn còn giận chuyện vừa rồi?"
"Minh Nguyệt sao dám giận dỗi phụ hoàng, nếu giận cũng sẽ không chờ phụ hoàng cùng nhau dùng bữa" Ý bảo ngọ thiện trên bàn vẫn chưa động đến, Kì Minh Nguyệt đặt thìa bạc trên tay xuống, đặt bát canh đang ăn sang một bên.
Kì Hủ Thiên ngồi xuống bên cạnh y, mặc dù y nói không giận nhưng hắn cảm nhận được trong lòng Minh Nhi ắt hẳn không vui, chỉ là y quá mức lý trí không bộc lộ ra bên ngoài, cười cười ôm lấy y, kề sát qua liếm nhẹ lên môi y, giọng nói đầy nghi hoặc "Minh Nhi ăn món gì ngon thế, thơm ngọt như vậy... Để cho phụ hoàng nếm thử xem nào?"
Giọng nói chậm rãi giả vờ nghi hoặc, sau khi liếm nhẹ lên môi y liền trực tiếp chen vào miệng mà liếm mút, dường như thật sự đang nhấm nháp hương vị kia, thậm chí ngay cả hạt sen trong miệng y còn chưa kịp nhai cũng bị cắn vỡ, vị hạt sen mềm dẻo cùng với mật ong trong miệng hòa vào nhau, tới khi trong miệng Kì Minh Nguyệt không còn chút thức ăn thừa nào thì Kì Hủ Thiên mới tách môi ra.
"Đúng là hương vị không tồi, tay nghề của Hồng Tụ cũng thật cao" Làm như thật sự chỉ tận hưởng mùi vị chén canh kia, cuối cùng lại còn nói một câu tổng kết như vậy, Kì Hủ Thiên khẽ hôn lên môi y "Bắt Minh Nhi phải đợi chờ là lỗi của phụ hoàng, bị thị vệ không có mắt lãng phí thời gian, đã để cho Minh Nhi đói rồi?"
"Sao lại không trả lời, ai cản đường thái tử?" Xoay người, Kì Hủ Thiên càng thêm mất kiên nhẫn "Nếu không nói, các ngươi tự đi lĩnh phạt đi" Quay người lại, nhìn thấy sắc mặt bất an của Chân phi, hắn cười khẽ, trong mắt lóe lên một tia sắc bén "Ái phi cũng biết?"
Tay bưng điểm tâm của Chân phi run lên "Bệ hạ, nô tì mới đến một chút, ngoài cửa xảy ra chuyện gì, làm sao biết được... Nếu bệ hạ muốn dùng bữa, phần điểm tâm này cũng xem như thừa rồi, thiếp liền mang về thì hơn" Nói xong, Chân phi vội vàng hành lễ, vẫn cố gắng duy trì bĩnh tĩnh đi ra khỏi ngự thư phòng.
Nhìn thấy Chân phi rời đi, thị vệ mới tới kia run rẩy quỳ phịch xuống đất "Bệ hạ, là tiểu nhân ngăn cản thái tử, mới vừa rồi... Mới vừa rồi là nương nương phân phó, tiểu nhân không biết, cầu bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội!"
Tiếng dập đầu vang lên không ngừng, thị vệ xung quanh thấy hắn như vậy nhưng không một ai đồng tình, lúc trước đã cảnh báo cho hắn, bây giờ bị bệ hạ biết được cũng đừng trách bọn họ không nhắc nhở.
"Nàng sai bảo, ngươi liền nghe theo, cũng rất trung thành đấy, xem ra ngươi đã quên, ai mới là chủ tử của ngươi" Nhìn về phía nữ tử rời đi, Kì Hủ Thiên bất giác mỉm cười, có người bắt đầu không an phận, có nên giữ lại làm trò tiêu khiển cho Minh Nhi hay là giải quyết luôn một lần...
Trầm ngâm, hắn nhìn thoáng qua thị vệ đang quỳ rạp dưới đất không ngừng dập đầu, phất tay "Được lợi ích bao nhiêu, không cần lãng phí thời gian của trẫm, nói đi"
"Tiểu nhân... Tiểu nhân không có, tiểu nhân mới đến, không hiểu quy củ trong cung, phạm đến thái tử! Cầu bệ hạ tha mạng!" Sợ hãi từ tận đáy lòng, gương mặt trắng bệch, thị vệ hoảng loạn đến mức ngừng thở, nghĩ tới tấm ngân phiếu trong ngực có thể dùng trong bao lâu, cắn răng không thừa nhận.
"Hửm? Không có?"
Các thị vệ nhìn thấy nét cười trên gương mặt quân vương, lúc này không còn đồng tình với kẻ mới đến kia nữa, tất nhiên cảm thấy là hắn đã gieo gió gặt bão, bệ hạ đã hỏi như vậy đó là khẳng định rồi, không thừa nhận cũng không có tác dụng gì, hậu quả chỉ càng thảm hại hơn mà thôi.
"Không... Không có... Bệ hạ minh giám, tiểu nhân-----" Giọng nói im bặt, thị vệ kia nhìn thấy trước ngực mình bị một cây bút lông đâm xuyên qua, cả người run rẩy ngã trên mặt đất, trong tầm mắt chỉ còn nhìn thấy người mặc y phục huyền sắc bước đến gần một chút, vẫn mỉm cười nói với người đang đứng một bên "Lấy đến đây cho trẫm nhìn xem, nhận được bao nhiêu"
Lưu Dịch biết thái tử đã đến ngự thư phòng, bản thân lại đến chậm một bước, lại nhìn nhìn thị vệ còn chút hơi tàn trước mắt cũng đoán được hắn đã đắc tội người không nên đắc tội, nhận lệnh bước đến gần hắn lấy tấm ngân phiếu ra từ lồng ngực còn đang đổ máu, trình lên trước mặt Kì Hủ Thiên.
Kì Hủ Thiên nhìn lướt qua một lần, trong cung cũng chỉ là mấy chuyện này, không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn chỉ vào những thị vệ bên ngoài "Thưởng cho bọn họ đi" Đới với người tận tâm tận lực lại biết đúng mực, hắn chưa bao giờ keo kiệt khen thưởng.
Bước ra khỏi ngự thư phòng, hắn đi về phía Huyễn Thiên điện, Minh Nhi còn đang chờ hắn dùng bữa, hắn cũng không muốn để y phải chờ lâu.
Sau lưng hắn, thị vệ được ban thưởng nhìn thấy thi thể trong ngự thư phòng đều ghi tạc trong lòng sự kiện lần này, sự thật chứng minh, ở trong cung đắc tội ai cũng được, chỉ duy nhất thái tử điện hạ là không thể.
Lúc này trong Huyễn Thiên điện, Kì Minh Nguyệt đang ngồi trước bàn, trên mặt bàn bày không phải là ngọ thiện mà là một món điểm tâm do Hồng Tụ chưng, quy linh nấu với hạt sen, lại thêm mật ong, sóng sánh nhìn rất ngon miệng, đáng tiếc lúc này người ngồi trước bàn lại không có tâm trạng động đũa.
Ngồi một hồi cũng không thấy Kì Hủ Thiên đến, Kì Minh Nguyệt gọi Hồng Tụ "Điểm tâm của Hồng Nhi không tồi, để lại cho ta một ít, nhưng lúc này vẫn cứ đem xuống trước đi"
"Có phải điện hạ không thích tay nghề của Hồng Nhi không?" Hồng Tụ đứng một bên, nhìn thấy chén canh vẫn chưa động tới ngụm nào, lại nhìn sắc trời "Điện hạ không dùng ngọ thiện, lại không ăn thêm món nào khác, như vậy làm sao được"
"Sao có thể không thích tay nghề của Hồng Nhi chứ, chỉ là muốn dùng bữa, ăn không hết những món này thật đáng tiếc" Kì Minh Nguyệt chỉ canh hạt sen quy linh trên bàn "Dọn xuống bày ngọ thiện đi"
"Bệ hạ còn chưa đến, điện hạ..." Hồng Tụ cảm thấy thật kỳ lạ, ngày thường đều là bệ hạ và điện hạ cùng nhau dùng bữa, sao hôm nay điện hạ lại phân phó như thế, chẳng lẽ là không muốn chờ bệ hạ?
"Đem ngọ thiện lên trước cũng được" Nghĩ đến người còn đang ở trong ngự thư phòng vẫn chưa về, sắc mặt Kì Minh Nguyệt thản nhiên, Hồng Tụ tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng nhớ kỹ lời nói của Oánh Nhiên, chuyện giữa hai vị chủ tử không cần lắm lời, xoay người đi ra ngoài gọi người đem thức ăn lên.
Chỉ một lát sau ngọ thiện đã được bày ra trên bàn, nhìn mặt bàn đầy ắp thức ăn, Kì Minh Nguyệt nhấc đũa lên rồi lại đặt xuống, chén canh quy linh hạt sen vẫn để một bên như trước mà Hồng Tụ đã không thấy đâu nữa, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đi theo y một thời gian, Hồng Tụ quả nhiên nhìn thấu tâm tư của y, cho dù không muốn chờ nữa nhưng thói quen trong chốc lát vẫn không thể sửa được.
Nhiều năm trôi qua như vậy, y cùng với phụ hoàng gần như đều cùng ăn cùng ngủ, bây giờ cũng không phải không đói bụng nhưng một mình đối mặt với chiếc bàn đầy thức ăn, y lại không có khẩu vị dùng bữa.
Bưng chén canh lên, nếm thử hương vị có hơi đắng đắng nhưng thanh mát, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, còn có giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đang bước đến gần ôm trọn lấy y "Minh Nhi vẫn còn giận chuyện vừa rồi?"
"Minh Nguyệt sao dám giận dỗi phụ hoàng, nếu giận cũng sẽ không chờ phụ hoàng cùng nhau dùng bữa" Ý bảo ngọ thiện trên bàn vẫn chưa động đến, Kì Minh Nguyệt đặt thìa bạc trên tay xuống, đặt bát canh đang ăn sang một bên.
Kì Hủ Thiên ngồi xuống bên cạnh y, mặc dù y nói không giận nhưng hắn cảm nhận được trong lòng Minh Nhi ắt hẳn không vui, chỉ là y quá mức lý trí không bộc lộ ra bên ngoài, cười cười ôm lấy y, kề sát qua liếm nhẹ lên môi y, giọng nói đầy nghi hoặc "Minh Nhi ăn món gì ngon thế, thơm ngọt như vậy... Để cho phụ hoàng nếm thử xem nào?"
Giọng nói chậm rãi giả vờ nghi hoặc, sau khi liếm nhẹ lên môi y liền trực tiếp chen vào miệng mà liếm mút, dường như thật sự đang nhấm nháp hương vị kia, thậm chí ngay cả hạt sen trong miệng y còn chưa kịp nhai cũng bị cắn vỡ, vị hạt sen mềm dẻo cùng với mật ong trong miệng hòa vào nhau, tới khi trong miệng Kì Minh Nguyệt không còn chút thức ăn thừa nào thì Kì Hủ Thiên mới tách môi ra.
"Đúng là hương vị không tồi, tay nghề của Hồng Tụ cũng thật cao" Làm như thật sự chỉ tận hưởng mùi vị chén canh kia, cuối cùng lại còn nói một câu tổng kết như vậy, Kì Hủ Thiên khẽ hôn lên môi y "Bắt Minh Nhi phải đợi chờ là lỗi của phụ hoàng, bị thị vệ không có mắt lãng phí thời gian, đã để cho Minh Nhi đói rồi?"