Mặt trời chưa lên, chân trời hửng sáng, trên đại điện hoàng triều Thương Hách, quần thần đã tập trung đầy đủ, văn võ bá quan đứng thành hai hàng, mùi đàn hương nhàn nhạt lan tỏa khắp đại điện, cũng như thường ngày, đều tự mình dâng tấu trình bày công việc, sau khi trình báo lên hai vị bệ hạ, mọi người đứng yên chờ quân vương tuyên bố bãi triều.
Từ khi thái tử điện hạ đăng cơ chính thức thành Hoàng, thiên hạ thống nhất thuộc về Thương Hách, hai vị bệ hạ được dân gian xưng là Thiên đế, Nguyệt hoàng cùng nhau cai quản triều chính đã được một năm.
Trong một năm này, hai vị bệ hạ bận rộn xử lý việc thu nhận Liên Đồng và An Dương, sắp xếp quan viên, đến lúc này mới có được chút nhàn rỗi, đến lúc này tất cả mới chính thức đi vào quỹ đạo, chúng quần thần như bọn họ lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra, không cần ngày ngày lo lắng ô sa trên đầu khó giữ được, chỉ cần một câu của hai vị bệ hạ liền bị người mới thay thế.
Đứng thẳng kính cẩn, quần thần cúi đầu, chợt nghe từ phía trên truyền đến câu hỏi "Các khanh còn có chuyện gì muốn tấu?"
Giọng nói thản nhiên nghe vào tai ôn hòa thân thiết lại có chút lạnh lùng, trên ngai vàng, tân quân trầm ổn lạnh nhạt tùy ý mà hỏi, một thân hoàng bào nguyệt sắc, hoa văn vàng kim nhạt màu thêu hình dị thú vờn quanh, đầu đội kim quan, mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai, ánh mắt ẩn chứa ý cười mang theo chút hứng thú nhìn xuống bên dưới.
Quần thần vội vàng lắc đầu, đồng thanh đáp không có, đáp rồi lại cẩn trọng nhìn lên ngai vàng kề bên.
Bên cạnh Nguyệt hoàng, một người mặc hoàng bào huyền sắc, Thiên đế bệ hạ hơi nghiêng người tựa vào ngai vàng, thâm trầm như thường ngày không rõ vui giận, cũng không nói lời nào, chỉ cười như không cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bị ánh mắt kia quét đến, trong lòng mọi người nhất thời dậy sóng.
Hiện giờ đại thần trong triều liên tục đổi mới, nói triệt liền triệt, lúc này còn đứng được trên đại điện không phải tất cả đều là cựu thần Thương Hách, cũng có không ít đến từ Thương Hách và Liên Đồng, từ khi thiên hạ thống nhất, hai vị bệ hạ sấm rền gió cuốn đem triều đình chỉnh lý một trận, đúng là thật khiến cho chúng thần tử bọn họ luôn sống trong sợ hãi.
Không ít đại thần còn chưa hiểu rõ tính tình của hai vị bệ hạ, lúc này đứng đây mỗi người đều vô cùng cẩn thận, nói nhiều không bằng làm nhiều, một năm này, hai vua lâm triều đều khiến cho mọi người lo nơm nớp, sợ bản thân nói sai cái gì, đắc tội ai, bọn họ đều không kham nổi, vốn chỉ hầu hạ một vị quân vương, giờ lại thành hai vị.
Hai vị quân vương lâm triều nhưng tất cả mọi người đều biết, chọc giận Thiên đế bệ hạ không sẽ bị nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu chọc Nguyệt hoàng bệ hạ không vui, không chỉ nguy hiểm tính mạng, trực tiếp mất đầu xem như còn may, đáng sợ nhất chính là rơi vào cảnh sống không bằng chết.
Vì sao lại như thế, đương nhiên là bởi vì Thiên đế bệ hạ.
Cho dù Nguyệt hoàng đã đăng cơ không còn là thái tử như trước nhưng Thiên đế bệ hạ đối với y vẫn tin yêu không hề thay đổi, người nào không có mắt nếu chọc giận Nguyệt hoàng bệ hạ, không cần đợi Nguyệt hoàng không vui đã bị Thiên đế cho kẻ đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thủ đoạn của vị bệ hạ này so với lúc xưa vẫn không hề thay đổi, ngược lại càng khiến người ta sợ hãi.
Quần thần cảm thán, đều nói đế vương gia không có tình phụ tử, nhưng cảnh tượng trước mắt như thế này, hai vị đứng đầu triều đình Thương Hách của bọn họ hoàn toàn phá vỡ quan niệm đó, bảo sao Thương Hách có thể đem thiên hạ thống nhất.
Phụ tử chung tay cai quản thiên hạ, hai người trên ngai vàng trước mắt, là cửu ngũ chi tôn, cũng là minh quân duy trì cuộc sống và bình an cho dân chúng bách tính, bọn họ đứng từ dưới đại điện lúc nào cũng cẩn thận nhìn lên trên, trong lòng chỉ có kính sợ khâm phục, không dám có chút thất lễ bất kính.
Tình trạng trước mắt không phải ngày một ngày hai, Kì Minh Nguyệt liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, các đại thần dường như đã tạo thành thói quen hay lén nhìn lên bên trên, loại ánh mắt này nhìn y và phụ hoàng tràn đầy rung động tán thưởng, làm cho chính vụ vốn khô khan trở nên thú vị hơn không ít.
Chẳng qua nhìn cả một năm, cho dù có thích thú thế nào thì cũng hết vui.
"Nếu không có chuyện gì thì bãi triều đi, trẫm mệt mỏi" Phất tay áo, Kì Minh Nguyệt tựa ra đằng sau, đang chờ quần thần cáo lui lại nghe Lưu Dịch đứng cách đó không xa thấp giọng tiếp theo lời nói của y "Hai vị bệ hạ mấy ngày này đã vất vả, nay Thương Hách đã ổn định, thần nghĩ nên nghỉ ngơi vài ngày"
Giọng nói của Lưu Dịch rất nhẹ, tuy cũng không lớn nhưng trên đại điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi thì lại nghe vô cùng rõ ràng, Kì Minh Nguyệt nghe thấy, đương nhiên các đại thần bên dưới cũng nghe thấy.
Lưu Dịch nói xong liền mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, Kì Minh Nguyệt nhìn hắn một cái, nghiêng đầu nhìn qua người bên cạnh.
Trong đôi mắt ưng hẹp dài của nam nhân bên cạnh ẩn ẩn ý cười, bàn tay dưới ống tay áo huyền sắc mang theo độ ấm cùng cả, giác quen thuộc ôm lấy hông y, chỉ nhìn ánh mắt kia, y liền biết lần này Lưu tổng quản nói vậy là do sớm đã được dặn trước.
Không biết phụ hoàng lại có tính toán gì, câu này của Lưu tổng quản, chẳng lẽ... Suy nghĩ một chút, Kì Minh Nguyệt không nói gì, chỉ chờ phản ứng của các đại thần bên dưới.
"Không sai! Lưu tổng quản nói đúng, hai vị bệ hạ vì nước bận rộn đã lâu, hiện giờ Thương Hách khắp nơi thái bình, xã tắc yên ổn, đều là nhờ công đức của Thiên đế và Nguyệt hoàng bệ hạ, Thương Hách mới có thể đứng vững trên thiên hạ, chúng thần đều hoan hỉ, nhưng cũng lo lắng thân thể của bệ hạ, nhân dịp ngày xuân lúc này, không bằng đi hành cung tĩnh dưỡng một thời gian, không có gì thích hợp hơn nữa"
Có đại thần vội vàng tiếp lời của Lưu Dịch.
Lưu tổng quản là tâm phúc của Thiên đế bệ hạ, trên đại điện hắn không nói nhiều lắm nhưng mỗi một câu nói của hắn đều không thể xem nhẹ, vừa nghe câu nói lúc nãy của hắn làm sao còn không nhận ra ẩn ý trong đó, cho dù chuyện này có phải là chủ ý của Thiên đế bệ hạ hay không, thuận theo lời của Lưu tổng quản là chắc ăn nhất.
Có người nói ra, không ít đại thần lập tức hiểu ý.
"Đúng vậy, thần cũng có suy nghĩ như vậy, Thương Hách được như hôm nay chính là nhờ công lao của Thiên đế và Nguyệt hoàng bệ hạ, hai vị bệ hạ an khang đó là phúc của chúng thần và bách tính, là phúc của Thương Hách"
Có người thông minh vội vàng phụ họa, sau đó các vị đại thần cũng nhao nhao đồng ý. Những điều này không phải chỉ để nịnh nọt, Thương Hách được như hôm nay quả thật là nhờ có quân vương sáng suốt tài đức, mà còn không phải chỉ có một người, không biết có phải là do trời cao ưu ái hay không, thái tử Thương Hách lúc trước, lúc này đã là Nguyệt hoàng bệ hạ cũng không kém so với Thiên đế bệ hạ.
Càng khó có được chính là hai vị bệ hạ chưa bao giờ vì quốc sự mà tranh cãi, trước kia còn có đại thần lo lắng giữa hai người sẽ xuất hiện bất hòa, hoặc là tranh đoạt vì quyền lực đế vương, nhưng cả một năm nay chưa từng có dấu hiệu gì xảy ra chuyện đó.
Quần thần phụ họa theo lời của Lưu Dịch, trên ngai vàng, Kì Hủ Thiên vờ như lo lắng chậm rãi nói "Nếu các vị ái khanh đều nghĩ như vậy, trẫm sẽ cùng Nguyệt hoàng ra cung vài ngày tạm nghỉ ngơi, trong triều có các khanh, trẫm có thể yên tâm được chứ?"
Giọng nói ẩn chứa ý cười hỏi lại, bị ánh mắt của quân vương quét qua, các đại thần trong lòng run lên, Thiên đế bệ hạ trước mặt nhìn như vui vẻ nhưng bọn hắn vẫn chưa quên được vị bệ hạ này xưa nay tâm tư khó dò, có tiếng là thủ đoạn trác tuyệt, lúc này hỏi như vậy, trong dầu mọi người chợt lóe lên một suy đoán.
Hai vị bệ hạ này xuất cung tĩnh dưỡng có thật không? Điểm này không phải ngờ vực vô căn cứ, nhìn hai vị bệ hạ tinh thần đều rất tốt, sao lại vô cớ ra ngoài tĩnh dưỡng?
Khả năng lớn nhất có thể là muốn thử năng lực của bọn họ. Đại thần trong triều từng bị thay máu, tất cả đều bởi trong lúc bệ hạ nhìn như không để ý, chỉ vì vài chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đợi đến khi bọn họ tỉnh ngộ, đồng liêu xung quanh đã mất đi không ít người.
Càng khiến người ta kính sợ chính là, quan viên mới thay vào hoàn toàn không xa lạ với chính vụ, đúng là người đã sớm được đào tạo cho chức vụ này. Thiên đế bệ hạ thủ đoạn như vậy, làm sao thật sự sẽ vì tĩnh dưỡng mà xuất cung?
Lúc này còn đứng được trên đại điện cũng không phải người thường, đến lúc này, không thể coi nhẹ việc hai vị quân vương trên ngai vàng xuất cung, mọi chuyện phải cẩn thận từng li từng tí.
Trong mắt bọn họ, Nguyệt hoàng bệ hạ thường ngày ung dung ôn hòa nhưng khi cần quyết đoán thì thủ đoạn so với Thiên đế bệ hạ không hề kém cạnh chút nào. Bình thường ôn nhuận như nước nhưng một khi có chuyện thì đều lạnh lẽo sắc bén như băng, thủ đoạn sấm sét, tuyệt đối không dây dưa, không thích nhất chính là quan viên không biết chừng mực cùng với những chuyện phiền phức, lần này muốn đi hành cung không thể thiếu chuẩn bị một đoàn hộ tống, nếu không muốn phiền toái như vậy, Nguyệt hoàng bệ hạ hẳn là đã sớm lên tiếng.
Trộm liếc mắt nhìn quân vương ngồi trên ngai vàng bên phải, các vị đại thần thấy Nguyệt hoàng bệ hạ thản nhiên cười xem như cũng không bác bỏ lời đề nghị của Lưu tổng quan, nói như vậy, hai vị bệ hạ xuất cung, đúng là không phải không có nguyên nhân.
Quần thần phỏng đoán thánh ý, trong lòng đều cho rằng chuyện này không đơn giản, ai cũng sắc mặt thận trọng, tới khi Kì Minh Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của mọi người mới thu lại ý cười "Trước khi xuất cung, có chuyện gì quan trọng thì trình lên, vẫn còn cần thời gian để chuẩn bị, hôm nay đến đây thôi, bãi triều"
Từ khi thái tử điện hạ đăng cơ chính thức thành Hoàng, thiên hạ thống nhất thuộc về Thương Hách, hai vị bệ hạ được dân gian xưng là Thiên đế, Nguyệt hoàng cùng nhau cai quản triều chính đã được một năm.
Trong một năm này, hai vị bệ hạ bận rộn xử lý việc thu nhận Liên Đồng và An Dương, sắp xếp quan viên, đến lúc này mới có được chút nhàn rỗi, đến lúc này tất cả mới chính thức đi vào quỹ đạo, chúng quần thần như bọn họ lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra, không cần ngày ngày lo lắng ô sa trên đầu khó giữ được, chỉ cần một câu của hai vị bệ hạ liền bị người mới thay thế.
Đứng thẳng kính cẩn, quần thần cúi đầu, chợt nghe từ phía trên truyền đến câu hỏi "Các khanh còn có chuyện gì muốn tấu?"
Giọng nói thản nhiên nghe vào tai ôn hòa thân thiết lại có chút lạnh lùng, trên ngai vàng, tân quân trầm ổn lạnh nhạt tùy ý mà hỏi, một thân hoàng bào nguyệt sắc, hoa văn vàng kim nhạt màu thêu hình dị thú vờn quanh, đầu đội kim quan, mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai, ánh mắt ẩn chứa ý cười mang theo chút hứng thú nhìn xuống bên dưới.
Quần thần vội vàng lắc đầu, đồng thanh đáp không có, đáp rồi lại cẩn trọng nhìn lên ngai vàng kề bên.
Bên cạnh Nguyệt hoàng, một người mặc hoàng bào huyền sắc, Thiên đế bệ hạ hơi nghiêng người tựa vào ngai vàng, thâm trầm như thường ngày không rõ vui giận, cũng không nói lời nào, chỉ cười như không cười liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bị ánh mắt kia quét đến, trong lòng mọi người nhất thời dậy sóng.
Hiện giờ đại thần trong triều liên tục đổi mới, nói triệt liền triệt, lúc này còn đứng được trên đại điện không phải tất cả đều là cựu thần Thương Hách, cũng có không ít đến từ Thương Hách và Liên Đồng, từ khi thiên hạ thống nhất, hai vị bệ hạ sấm rền gió cuốn đem triều đình chỉnh lý một trận, đúng là thật khiến cho chúng thần tử bọn họ luôn sống trong sợ hãi.
Không ít đại thần còn chưa hiểu rõ tính tình của hai vị bệ hạ, lúc này đứng đây mỗi người đều vô cùng cẩn thận, nói nhiều không bằng làm nhiều, một năm này, hai vua lâm triều đều khiến cho mọi người lo nơm nớp, sợ bản thân nói sai cái gì, đắc tội ai, bọn họ đều không kham nổi, vốn chỉ hầu hạ một vị quân vương, giờ lại thành hai vị.
Hai vị quân vương lâm triều nhưng tất cả mọi người đều biết, chọc giận Thiên đế bệ hạ không sẽ bị nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu chọc Nguyệt hoàng bệ hạ không vui, không chỉ nguy hiểm tính mạng, trực tiếp mất đầu xem như còn may, đáng sợ nhất chính là rơi vào cảnh sống không bằng chết.
Vì sao lại như thế, đương nhiên là bởi vì Thiên đế bệ hạ.
Cho dù Nguyệt hoàng đã đăng cơ không còn là thái tử như trước nhưng Thiên đế bệ hạ đối với y vẫn tin yêu không hề thay đổi, người nào không có mắt nếu chọc giận Nguyệt hoàng bệ hạ, không cần đợi Nguyệt hoàng không vui đã bị Thiên đế cho kẻ đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thủ đoạn của vị bệ hạ này so với lúc xưa vẫn không hề thay đổi, ngược lại càng khiến người ta sợ hãi.
Quần thần cảm thán, đều nói đế vương gia không có tình phụ tử, nhưng cảnh tượng trước mắt như thế này, hai vị đứng đầu triều đình Thương Hách của bọn họ hoàn toàn phá vỡ quan niệm đó, bảo sao Thương Hách có thể đem thiên hạ thống nhất.
Phụ tử chung tay cai quản thiên hạ, hai người trên ngai vàng trước mắt, là cửu ngũ chi tôn, cũng là minh quân duy trì cuộc sống và bình an cho dân chúng bách tính, bọn họ đứng từ dưới đại điện lúc nào cũng cẩn thận nhìn lên trên, trong lòng chỉ có kính sợ khâm phục, không dám có chút thất lễ bất kính.
Tình trạng trước mắt không phải ngày một ngày hai, Kì Minh Nguyệt liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, các đại thần dường như đã tạo thành thói quen hay lén nhìn lên bên trên, loại ánh mắt này nhìn y và phụ hoàng tràn đầy rung động tán thưởng, làm cho chính vụ vốn khô khan trở nên thú vị hơn không ít.
Chẳng qua nhìn cả một năm, cho dù có thích thú thế nào thì cũng hết vui.
"Nếu không có chuyện gì thì bãi triều đi, trẫm mệt mỏi" Phất tay áo, Kì Minh Nguyệt tựa ra đằng sau, đang chờ quần thần cáo lui lại nghe Lưu Dịch đứng cách đó không xa thấp giọng tiếp theo lời nói của y "Hai vị bệ hạ mấy ngày này đã vất vả, nay Thương Hách đã ổn định, thần nghĩ nên nghỉ ngơi vài ngày"
Giọng nói của Lưu Dịch rất nhẹ, tuy cũng không lớn nhưng trên đại điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi thì lại nghe vô cùng rõ ràng, Kì Minh Nguyệt nghe thấy, đương nhiên các đại thần bên dưới cũng nghe thấy.
Lưu Dịch nói xong liền mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, Kì Minh Nguyệt nhìn hắn một cái, nghiêng đầu nhìn qua người bên cạnh.
Trong đôi mắt ưng hẹp dài của nam nhân bên cạnh ẩn ẩn ý cười, bàn tay dưới ống tay áo huyền sắc mang theo độ ấm cùng cả, giác quen thuộc ôm lấy hông y, chỉ nhìn ánh mắt kia, y liền biết lần này Lưu tổng quản nói vậy là do sớm đã được dặn trước.
Không biết phụ hoàng lại có tính toán gì, câu này của Lưu tổng quản, chẳng lẽ... Suy nghĩ một chút, Kì Minh Nguyệt không nói gì, chỉ chờ phản ứng của các đại thần bên dưới.
"Không sai! Lưu tổng quản nói đúng, hai vị bệ hạ vì nước bận rộn đã lâu, hiện giờ Thương Hách khắp nơi thái bình, xã tắc yên ổn, đều là nhờ công đức của Thiên đế và Nguyệt hoàng bệ hạ, Thương Hách mới có thể đứng vững trên thiên hạ, chúng thần đều hoan hỉ, nhưng cũng lo lắng thân thể của bệ hạ, nhân dịp ngày xuân lúc này, không bằng đi hành cung tĩnh dưỡng một thời gian, không có gì thích hợp hơn nữa"
Có đại thần vội vàng tiếp lời của Lưu Dịch.
Lưu tổng quản là tâm phúc của Thiên đế bệ hạ, trên đại điện hắn không nói nhiều lắm nhưng mỗi một câu nói của hắn đều không thể xem nhẹ, vừa nghe câu nói lúc nãy của hắn làm sao còn không nhận ra ẩn ý trong đó, cho dù chuyện này có phải là chủ ý của Thiên đế bệ hạ hay không, thuận theo lời của Lưu tổng quản là chắc ăn nhất.
Có người nói ra, không ít đại thần lập tức hiểu ý.
"Đúng vậy, thần cũng có suy nghĩ như vậy, Thương Hách được như hôm nay chính là nhờ công lao của Thiên đế và Nguyệt hoàng bệ hạ, hai vị bệ hạ an khang đó là phúc của chúng thần và bách tính, là phúc của Thương Hách"
Có người thông minh vội vàng phụ họa, sau đó các vị đại thần cũng nhao nhao đồng ý. Những điều này không phải chỉ để nịnh nọt, Thương Hách được như hôm nay quả thật là nhờ có quân vương sáng suốt tài đức, mà còn không phải chỉ có một người, không biết có phải là do trời cao ưu ái hay không, thái tử Thương Hách lúc trước, lúc này đã là Nguyệt hoàng bệ hạ cũng không kém so với Thiên đế bệ hạ.
Càng khó có được chính là hai vị bệ hạ chưa bao giờ vì quốc sự mà tranh cãi, trước kia còn có đại thần lo lắng giữa hai người sẽ xuất hiện bất hòa, hoặc là tranh đoạt vì quyền lực đế vương, nhưng cả một năm nay chưa từng có dấu hiệu gì xảy ra chuyện đó.
Quần thần phụ họa theo lời của Lưu Dịch, trên ngai vàng, Kì Hủ Thiên vờ như lo lắng chậm rãi nói "Nếu các vị ái khanh đều nghĩ như vậy, trẫm sẽ cùng Nguyệt hoàng ra cung vài ngày tạm nghỉ ngơi, trong triều có các khanh, trẫm có thể yên tâm được chứ?"
Giọng nói ẩn chứa ý cười hỏi lại, bị ánh mắt của quân vương quét qua, các đại thần trong lòng run lên, Thiên đế bệ hạ trước mặt nhìn như vui vẻ nhưng bọn hắn vẫn chưa quên được vị bệ hạ này xưa nay tâm tư khó dò, có tiếng là thủ đoạn trác tuyệt, lúc này hỏi như vậy, trong dầu mọi người chợt lóe lên một suy đoán.
Hai vị bệ hạ này xuất cung tĩnh dưỡng có thật không? Điểm này không phải ngờ vực vô căn cứ, nhìn hai vị bệ hạ tinh thần đều rất tốt, sao lại vô cớ ra ngoài tĩnh dưỡng?
Khả năng lớn nhất có thể là muốn thử năng lực của bọn họ. Đại thần trong triều từng bị thay máu, tất cả đều bởi trong lúc bệ hạ nhìn như không để ý, chỉ vì vài chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đợi đến khi bọn họ tỉnh ngộ, đồng liêu xung quanh đã mất đi không ít người.
Càng khiến người ta kính sợ chính là, quan viên mới thay vào hoàn toàn không xa lạ với chính vụ, đúng là người đã sớm được đào tạo cho chức vụ này. Thiên đế bệ hạ thủ đoạn như vậy, làm sao thật sự sẽ vì tĩnh dưỡng mà xuất cung?
Lúc này còn đứng được trên đại điện cũng không phải người thường, đến lúc này, không thể coi nhẹ việc hai vị quân vương trên ngai vàng xuất cung, mọi chuyện phải cẩn thận từng li từng tí.
Trong mắt bọn họ, Nguyệt hoàng bệ hạ thường ngày ung dung ôn hòa nhưng khi cần quyết đoán thì thủ đoạn so với Thiên đế bệ hạ không hề kém cạnh chút nào. Bình thường ôn nhuận như nước nhưng một khi có chuyện thì đều lạnh lẽo sắc bén như băng, thủ đoạn sấm sét, tuyệt đối không dây dưa, không thích nhất chính là quan viên không biết chừng mực cùng với những chuyện phiền phức, lần này muốn đi hành cung không thể thiếu chuẩn bị một đoàn hộ tống, nếu không muốn phiền toái như vậy, Nguyệt hoàng bệ hạ hẳn là đã sớm lên tiếng.
Trộm liếc mắt nhìn quân vương ngồi trên ngai vàng bên phải, các vị đại thần thấy Nguyệt hoàng bệ hạ thản nhiên cười xem như cũng không bác bỏ lời đề nghị của Lưu tổng quan, nói như vậy, hai vị bệ hạ xuất cung, đúng là không phải không có nguyên nhân.
Quần thần phỏng đoán thánh ý, trong lòng đều cho rằng chuyện này không đơn giản, ai cũng sắc mặt thận trọng, tới khi Kì Minh Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của mọi người mới thu lại ý cười "Trước khi xuất cung, có chuyện gì quan trọng thì trình lên, vẫn còn cần thời gian để chuẩn bị, hôm nay đến đây thôi, bãi triều"