Vẫn để nguyên dục vọng dưới thân không rút ra, ôm Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên thương tiếc hạ xuống mấy nụ hôn khẽ: “Phụ hoàng có làm bị thương Minh Nhi? Một lúc nữa trở về tẩm cung, vẫn là nên dùng chút bạch phù mới tốt, Minh Nhi là lần đầu tiên, Phụ hoàng không nên lại muốn ngươi.”
Kì Minh Nguyệt dựa vào trong ngực hắn, thở hào hển, nghe vậy lắc lắc đầu: “Ta cũng không có nhược như vậy, Phụ hoàng lo lắng quá rồi.” Vịn vào vai y, chậm rãi nâng thân lên, đem chỗ tương liên của hai người tách dần ra, tinh dịch từ trong cúc huyệt của y chảy xuống, dọc theo chân họa thành một vệt màu trắng, đưa tay gạt lấy, Kì Hủ Thiên nhìn thấy vài tia huyết sắc lẫn trong tay thì nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống dưới.
Hiểu rõ đó là vì y nhìn thấy mấy điểm hồng trong tay kia, Kì Minh Nguyệt tự nhiên biết, dù có cẩn thận như thế nào, lần đầu tiên cũng có một chút khó khăn, tuy rằng hắn vẫn chưa cảm thấy đau, nhưng thật sự là đã bị thương, xem sắc mặt của Phụ hoàng lúc này, chỉ sợ là đang tự trách mình: “Chỉ là ra một chút máu thôi, trong chốc lát sẽ tốt ngay, Phụ hoàng ôm Minh Nguyệt trở về là được.”
“Bất kể Minh Nhi có chuyện gì, Phụ hoàng đều cảm thấy đau lòng.” Để cho hắn ngâm ở trong nước suối nóng, một tay ôm vây quanh Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên cẩn thận đưa ngón tay tham nhập vào nơi lưu lại dấu vết tình nhiệt của hai người, kia nội vách tường vừa trơn nóng lại co giãn như muốn hút lấy đầu ngón tay của hắn, run nhè nhẹ, hấp dẫn đến nói không lên lời, Kì Hủ Thiên lại cau mày, thật cẩn thận tỉ mỉ, động tác mềm nhẹ đem niêm nị bạch trọc bên trong rửa sạch hết ra.
Kì Minh Nguyệt ở trong lồng ngực hắn, cảm thụ được Phụ hoàng cẩn thận săn sóc, lại nhớ tới triền miên lúc trước, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chưa từng có, ấm áp mà lại mềm yếu, vươn tay ôm chặt Kì Hủ Thiên, không nói gì, trong động tác cũng đã mang theo ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Nhân động tác nhỏ bé kia mà lộ ra ý cười, Kì Hủ Thiên tiếp tục bắt tay vào làm các động tác bên trong, ánh mắt nhu tình tràn đầy, trong lòng không chỉ có vui sướng vì ước muốn được đền bù, vì lời tuyên cáo lúc trước của Minh Nhi, còn có tình cảm mà hắn vô thức thể hiện ra mà sinh ra một loại thỏa mãn.
Nhiệt tình qua đi, giúp hắn để ý đống hỗn độn ở dưới thân xong, Kì Hủ Thiên đứng dậy, nhặt lên y bào đã cởi để ở một bên, tùy ý mặc vào, đem ngoại bào cầm ở trong tay, hắn cúi người hôn lên đôi môi của Kì Minh Nguyệt một chút: “Trời lạnh, Minh Nhi vẫn là phủ thêm y bào của Phụ hoàng, miễn cho bị đông lạnh.”
“Nếu cho Minh Nguyệt, Phụ hoàng chẳng lẽ không bị lạnh?” Nhíu mày nhìn Kì Hủ Thiên, trong mắt Kì Minh Nguyệt tất thảy đều là thần sắc không đồng ý. Nơi này có nhiệt độ của ôn tuyền, cũng không cảm thấy được rét lạnh, nhưng ở bên ngoài chính là tuyết đêm vào đông, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, cho dù thân đủ nội lực, cũng dễ dàng bị cảm lạnh.
“Minh Nhi là đang lo lắng đau lòng vì Phụ hoàng a?” Kì Hủ Thiên đứng ở một bên, nhìn thiếu niên đang từ trong nước đứng lên, dưới ánh trăng, tại nơi phiến trắng nõn phía trên không ngừng tích lại bọt nước chiết xạ ra quang hoa mê người, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn đi từng bước đến gần mình, Kì Hủ Thiên nhân câu nói kia của hắn mà giơ lên khóe miệng, trên mặt tràn ngập vui sướng.
“Minh Nguyệt không nên đau lòng vì Phụ hoàng sao?” Kì Minh Nguyệt nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, trong mắt lộ ra ý cười, mặc nội sam vào, dưới thân vẫn trống không như cũ, từng bước, đến gần Kì Hủ Thiên. (ơ.. chẹp… cái “bạch khố” bị anh Thiên lấy cất làm bẩu bối rùi, nên em mới “trống không” thế á =.= chẹp)
Đột nhiên đem hắn ôm vào trong lòng, Kì Hủ Thiên khóe miệng vẫn chưa buông xuống một phút nào, đem ngoại bào quấn vào trên người cả hai người, hắn nhẹ hôn lên khuôn mặt hơi lộ một chút ra bên ngoài của Kì Minh Nguyệt: “Như thế này Minh Nhi có thể yên tâm, Phụ hoàng ôm ngươi về tẩm cung, ai cũng sẽ không bị đông lạnh.”
Kì Minh Nguyệt cười khẽ, dựa sát vào lồng ngực của hắn, hai tay ôm ở thắt lưng, bỗng nhiên nhìn thấy trong bụi Nguyệt Tiên Hoa phía sau có một vật lóe sáng: “Còn có đồ vật Phụ hoàng tựa hồ đã quên mang đi.”
Bán trương mặt nạ một màu thiển vàng ở dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng nhạt, đường vân được đồ đằng một cách tinh tế tỉ mỉ ở trong quang mang ẩn ẩn thoáng hiện, tựa hồ là ánh mắt lạnh lùng của một con dị thú đang chờ thời cơ mà động, vẻ kiêu ngạo đem cả thân mình dung nhập vào trong ẩn văn phức tạp quấn quanh.
Ôm Kì Minh Nguyệt, nhặt lên mặt nạ đang nằm dưới đất, Kì Hủ Thiên nhẹ liếc mắt một cái: “Lâu rồi không dùng đến nó.”
“Chẳng lẽ trước khi Phụ hoàng đăng cơ, là vật sở dụng khi hành tẩu giang hồ?” Nhìn thấy hắn đem mặt nạ kia tùy ý thu vào trong lồng ngực, Kì Minh Nguyệt nhớ tới lúc ở Lưu Danh quán đã nhìn thấy, Phụ hoàng một thân áo trắng tung bay như cuồng, bán trương mặt nạ lộ ra khí huyết sát quỷ dị, có thể đoán được năm đó ở trên giang hồ nhất định là nhân vật khiến người nghe thấy liền biến sắc, không biết danh xưng là gì, nghĩ nghĩ, thật cảm thấy được trong lòng dấy lên thú vị.
“Chỉ là tiêu khiển khi nhàm chán thôi.” Kì Hủ Thiên tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều, ôm Kì Minh Nguyệt dưới chân điểm nhẹ, chỉ chốc lát liền bước ra khỏi rừng cây.
Trở lại Huyễn thiên điện, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên chờ đã lâu sớm trông mòn con mắt, nhìn thấy bệ hạ ôm ấp Minh Nguyệt điện hạ trở về, quần áo lại là bộ dáng không nghiêm chỉnh, sao lại không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, lập tức đỏ mặt, vội vã chuẩn bị lui ra ngoài để chuẩn bị xiêm y tắm rửa, lại bị Kì Hủ Thiên ngăn cản: “Các ngươi không cần hầu hạ, đi xuống đi.”
Kì Minh Nguyệt quay đầu hướng hai người mỉm cười, phất phất tay, ý bảo không cần lo lắng, lại càng ép tiến sát vào trong lồng ngực Kì Hủ Thiên hơn.
Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đành phải khom người lui ra, quay đầu, thấy thân ảnh của hai người đi vào trong tẩm cung, liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút vui sướng, điện hạ rốt cục hồi cung, bệ hạ cũng đã đạt được ước muốn bao lâu nay của mình, trong cuộc sống sau này, sẽ không tiếp tục làm cho tam hoàng tử được sủng ái như trước nữa a.
Thời điểm hồi cung sớm hơn so với điện hạ, các nàng tự nhiên sớm biết được tình hình trong cung, hiện giờ không có ai nhắc tới Nhị điện hạ, chỉ biết là Tam hoàng tử được sủng ái, lại là người tối có thể được chọn làm thái tử trong tương lại, lại thêm khi còn bé mất mẹ, một đám phi tần cũng chú ý đến, muốn lập quan hệ tốt, có thể nói không ai là không cố ý lấy lòng y.
Không giống như Nhị điện hạ lúc trước còn nhỏ lại rất ít xuất hiện ở trước mắt mọi người, tam hoàng tử Kì Liên Sóc kia nhân được bệ hạ sủng ái, ở trong cung hoành hành không cố kỵ, nghe nói tuổi nhỏ đã trung nạp vài nam sủng, nữ sủng, lại tự phụ bản thân đẹp đẽ, cả ngày trộm ra cung cùng người lẫn lộn vào thanh lâu, lấy lòng mấy cái tên tiểu quan đứng đầu bảng cùng hoa khôi danh kĩ, tuy nói việc hắn làm cùng với những công tử nhà giàu tầm thường bị làm hư không có gì bất đồng, cũng không có đại khuyết điểm, nhưng thân là hoàng tử, không biết tự trọng như thế, bệ hạ lại vẫn như cũ thả lỏng mặc kệ, không thể không nói, sủng nịch hết cách như thếlàm cho người ta khó hiểu.
Không biết các đại thần nhìn thấy điện hạ trở về, hội sẽ lộ ra vẻ mặt loại nào, còn có tam hoàng tử kia, chắc chắn ảo não không thôi đi, thật sự là nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy được vui vẻ, hết giận a. Hồng Tụ nắm ống tay áo của Oánh Nhiên, vui tươi hớn hở cười khẽ vài tiếng, lòng tràn đầy suy nghĩ mong chờ nghĩ xem biểu tình của mọi người trong cung.
Trong tẩm cung, Kì Minh Nguyệt nằm ở long sàng quen thuộc, hơi thở ấm áp bên cạnh, còn có lãnh hương tự nhiên trong phòng làm cho hắn cảm thấy hết sức an tâm, tựa vào trong ngực Kì Hủ Thiên, hắn chậm rãi thở ra một hơi thỏa mãn, khép mắt lại.
Cơ thể sau mấy trận mệt mỏi làm cho hắn hôn nhiên buồn ngủ, nhưng kì dị chính là mọi suy nghĩ trong đầu đều hết sức rõ ràng, những ý nghĩ rời rạc cùng các loại ý tưởng phân tán xẹt qua trong đầu, nhớ tới Vô Hào từ lúc ở Lưu Danh quán lúc sau liền biến mất bóng dáng, không biết là đi nơi nào, lại nghĩ tới Diễm Thanh không biết vì sao phải cho người mời hắn đến gặp mặt, lại vì sao biết thiên âm, nhìn thấy Phụ hoàng như vậy, miệng lại gọi tôn chủ là vì sao?
Phụ hoàng năm đó trà trộn vào giang hồ, tất nhiên sẽ không một mình một người, nói vậy Diễm Thanh cũng sẽ là một trong số những thủ hạ đi theo y, danh xưng tôn chủ cùng thái độ tôn kính sợ hãi của hắn, đã làm cho người ta đoán được thủ đoạn lúc trước của Phụ hoàng, mấy năm đã qua đi, Tương Dao vẫn như trước nắm trong tay Diệu Đêm, có thể thấy Phụ hoàng cho dù đang ở trong triều đình, tất thảy việc trong giang hồ cũng không phải là không biết gì.
Còn có, lần này hắn bỗng nhiên trở về, theo Phụ hoàng xuất hiện trong hoàng cung, tất nhiên lần thứ hai ở trong cung khiến cho sóng gió nổi lên, Tam hoàng đệ Kì Liên Sóc của hắn, thân là nhi tử của Tiếu Phi do người An dương phái đến, Phụ hoàng đối với hắn sủng ái, trong đó tất có mục đích, Kì Minh Nguyệt tự nhiên đoán được.
“Ngày mai theo Phụ hoàng lâm triều được không?” Phát hiện hắn còn chưa ngủ, Kì Hủ Thiên vỗ về mái tóc của hắn, nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến biểu tình của những kẻ kia, ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh.
“Thật sự là đứa nhỏ đáng thương.” Biết ý trong lời nói của Phụ hoàng, nghĩ đến ngày mai lâm triều lền sẽ gặp Kì Liên Sóc, Kì Minh Nguyệt hơi hơi nhếch môi cười, trong lời nói cũng không có ý tứ thương tiếc, mà thật ra có chút đạm mạc thờ ơ lạnh nhạt, với hắn mà nói, Kì Liên Sóc mặc dù thân là hoàng đệ, nhưng lại liên quan đến an nguy của Phụ hoàng cùng Thương Hách, quả thực không đáng giá nhắc tới, mặc dù giống như một quân cờ hi sinh, hắn một chút cũng không có đồng tình thương tiếc.
Kì Hủ Thiên nghe hắn nói như vậy, phát ra một tiếng cười khẽ: “Minh Nhi quả thật cùng Phụ hoàng tâm ý tương thông, ta còn chưa nói, ngươi liền đoán được dụng ý Phụ hoàng sủng hắn, xem ra sau này Minh Nhi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Phụ hoàng cũng không cần lo lắng ngươi không tọa được.”
“Phụ hoàng có ý định lập ta vi trữ (làm thái tử)? Kì Minh Nguyệt trong thoáng chốc toàn bộ cơn buồn ngủ tiêu tán, nghĩ đến như vậy thân phận phiền toái, không khỏi nhíu mày lại.
Kì Hủ Thiên ôm hắn trong ngực, gật gật đầu: “Mười lăm tuổi là cập quan chi linh, sẽ phải thực hiện lễ đội mũ, hoàng tử cập quan đều phải rời cung, ban thưởng đất phong tự hành quản lý, trừ bỏ quân vương cùng thái tử, trong đế cung không được lưu hoàng tử đã trưởng thành, Minh Nhi nếu không đăng thái tử vị, như thế nào bầu bạn Phụ hoàng? Huống chi Phụ hoàng cũng tin tưởng năng lực của ngươi, Minh Nhi là người thích hợp nhất để chọn.”
Hắn sớm đã có tính toán này, tuy nói rằng cũng là tư tâm, nhưng Minh Nhi dù xem ở phương diện nào, cũng đều thích hợp để ngồi vào vị trí thái tử.
Nghe hắn nói như vậy, Kì Minh Nguyệt liễm hạ mắt, thở dài: “Xem ra, vì Phụ hoàng, Minh Nguyệt không thể không đảm đương chức vị thái tử này.” Nếu là vì Phụ hoàng, như vậy bất luận thái tử vị phiền toái như thế nào, hắn không thể không làm, nghĩ đến sau khi lên làm thái tử có thể cùng Phụ hoàng bên nhau, càng có thể đem khả năng của mình vì y phân ưu, nghĩ như thế, liền cũng thấy không phải là chuyện không tốt.
Bạn đang �
Có được câu trả lời của hắn, Kì Hủ Thiên vừa lòng hôn lướt lên môi hắn, nhẹ thở ra, đem áo ngủ bằng gấm ở trên người hai người quấn chặt lại: “Minh Nhi mau chút ngủ đi, ngày mai có thể có trò hay để xem a.”
Ngữ thanh mang theo ý cười ở bên tai Kì Minh Nguyệt vang lên, Kì Minh Nguyệt gật gật đầu, ở trong cái ôm ấp quen thuộc tĩnh cảm thấy vừa yên tĩnh lại an tâm, làm cho cơn buồn ngủ ụp tới, đưa hắn vào trong giấc ngủ nhẹ nhàng.
===== Hết chính văn chương 60 =====
Kì Minh Nguyệt dựa vào trong ngực hắn, thở hào hển, nghe vậy lắc lắc đầu: “Ta cũng không có nhược như vậy, Phụ hoàng lo lắng quá rồi.” Vịn vào vai y, chậm rãi nâng thân lên, đem chỗ tương liên của hai người tách dần ra, tinh dịch từ trong cúc huyệt của y chảy xuống, dọc theo chân họa thành một vệt màu trắng, đưa tay gạt lấy, Kì Hủ Thiên nhìn thấy vài tia huyết sắc lẫn trong tay thì nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống dưới.
Hiểu rõ đó là vì y nhìn thấy mấy điểm hồng trong tay kia, Kì Minh Nguyệt tự nhiên biết, dù có cẩn thận như thế nào, lần đầu tiên cũng có một chút khó khăn, tuy rằng hắn vẫn chưa cảm thấy đau, nhưng thật sự là đã bị thương, xem sắc mặt của Phụ hoàng lúc này, chỉ sợ là đang tự trách mình: “Chỉ là ra một chút máu thôi, trong chốc lát sẽ tốt ngay, Phụ hoàng ôm Minh Nguyệt trở về là được.”
“Bất kể Minh Nhi có chuyện gì, Phụ hoàng đều cảm thấy đau lòng.” Để cho hắn ngâm ở trong nước suối nóng, một tay ôm vây quanh Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên cẩn thận đưa ngón tay tham nhập vào nơi lưu lại dấu vết tình nhiệt của hai người, kia nội vách tường vừa trơn nóng lại co giãn như muốn hút lấy đầu ngón tay của hắn, run nhè nhẹ, hấp dẫn đến nói không lên lời, Kì Hủ Thiên lại cau mày, thật cẩn thận tỉ mỉ, động tác mềm nhẹ đem niêm nị bạch trọc bên trong rửa sạch hết ra.
Kì Minh Nguyệt ở trong lồng ngực hắn, cảm thụ được Phụ hoàng cẩn thận săn sóc, lại nhớ tới triền miên lúc trước, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chưa từng có, ấm áp mà lại mềm yếu, vươn tay ôm chặt Kì Hủ Thiên, không nói gì, trong động tác cũng đã mang theo ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Nhân động tác nhỏ bé kia mà lộ ra ý cười, Kì Hủ Thiên tiếp tục bắt tay vào làm các động tác bên trong, ánh mắt nhu tình tràn đầy, trong lòng không chỉ có vui sướng vì ước muốn được đền bù, vì lời tuyên cáo lúc trước của Minh Nhi, còn có tình cảm mà hắn vô thức thể hiện ra mà sinh ra một loại thỏa mãn.
Nhiệt tình qua đi, giúp hắn để ý đống hỗn độn ở dưới thân xong, Kì Hủ Thiên đứng dậy, nhặt lên y bào đã cởi để ở một bên, tùy ý mặc vào, đem ngoại bào cầm ở trong tay, hắn cúi người hôn lên đôi môi của Kì Minh Nguyệt một chút: “Trời lạnh, Minh Nhi vẫn là phủ thêm y bào của Phụ hoàng, miễn cho bị đông lạnh.”
“Nếu cho Minh Nguyệt, Phụ hoàng chẳng lẽ không bị lạnh?” Nhíu mày nhìn Kì Hủ Thiên, trong mắt Kì Minh Nguyệt tất thảy đều là thần sắc không đồng ý. Nơi này có nhiệt độ của ôn tuyền, cũng không cảm thấy được rét lạnh, nhưng ở bên ngoài chính là tuyết đêm vào đông, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, cho dù thân đủ nội lực, cũng dễ dàng bị cảm lạnh.
“Minh Nhi là đang lo lắng đau lòng vì Phụ hoàng a?” Kì Hủ Thiên đứng ở một bên, nhìn thiếu niên đang từ trong nước đứng lên, dưới ánh trăng, tại nơi phiến trắng nõn phía trên không ngừng tích lại bọt nước chiết xạ ra quang hoa mê người, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn đi từng bước đến gần mình, Kì Hủ Thiên nhân câu nói kia của hắn mà giơ lên khóe miệng, trên mặt tràn ngập vui sướng.
“Minh Nguyệt không nên đau lòng vì Phụ hoàng sao?” Kì Minh Nguyệt nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, trong mắt lộ ra ý cười, mặc nội sam vào, dưới thân vẫn trống không như cũ, từng bước, đến gần Kì Hủ Thiên. (ơ.. chẹp… cái “bạch khố” bị anh Thiên lấy cất làm bẩu bối rùi, nên em mới “trống không” thế á =.= chẹp)
Đột nhiên đem hắn ôm vào trong lòng, Kì Hủ Thiên khóe miệng vẫn chưa buông xuống một phút nào, đem ngoại bào quấn vào trên người cả hai người, hắn nhẹ hôn lên khuôn mặt hơi lộ một chút ra bên ngoài của Kì Minh Nguyệt: “Như thế này Minh Nhi có thể yên tâm, Phụ hoàng ôm ngươi về tẩm cung, ai cũng sẽ không bị đông lạnh.”
Kì Minh Nguyệt cười khẽ, dựa sát vào lồng ngực của hắn, hai tay ôm ở thắt lưng, bỗng nhiên nhìn thấy trong bụi Nguyệt Tiên Hoa phía sau có một vật lóe sáng: “Còn có đồ vật Phụ hoàng tựa hồ đã quên mang đi.”
Bán trương mặt nạ một màu thiển vàng ở dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng nhạt, đường vân được đồ đằng một cách tinh tế tỉ mỉ ở trong quang mang ẩn ẩn thoáng hiện, tựa hồ là ánh mắt lạnh lùng của một con dị thú đang chờ thời cơ mà động, vẻ kiêu ngạo đem cả thân mình dung nhập vào trong ẩn văn phức tạp quấn quanh.
Ôm Kì Minh Nguyệt, nhặt lên mặt nạ đang nằm dưới đất, Kì Hủ Thiên nhẹ liếc mắt một cái: “Lâu rồi không dùng đến nó.”
“Chẳng lẽ trước khi Phụ hoàng đăng cơ, là vật sở dụng khi hành tẩu giang hồ?” Nhìn thấy hắn đem mặt nạ kia tùy ý thu vào trong lồng ngực, Kì Minh Nguyệt nhớ tới lúc ở Lưu Danh quán đã nhìn thấy, Phụ hoàng một thân áo trắng tung bay như cuồng, bán trương mặt nạ lộ ra khí huyết sát quỷ dị, có thể đoán được năm đó ở trên giang hồ nhất định là nhân vật khiến người nghe thấy liền biến sắc, không biết danh xưng là gì, nghĩ nghĩ, thật cảm thấy được trong lòng dấy lên thú vị.
“Chỉ là tiêu khiển khi nhàm chán thôi.” Kì Hủ Thiên tựa hồ không muốn nói chuyện nhiều, ôm Kì Minh Nguyệt dưới chân điểm nhẹ, chỉ chốc lát liền bước ra khỏi rừng cây.
Trở lại Huyễn thiên điện, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên chờ đã lâu sớm trông mòn con mắt, nhìn thấy bệ hạ ôm ấp Minh Nguyệt điện hạ trở về, quần áo lại là bộ dáng không nghiêm chỉnh, sao lại không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, lập tức đỏ mặt, vội vã chuẩn bị lui ra ngoài để chuẩn bị xiêm y tắm rửa, lại bị Kì Hủ Thiên ngăn cản: “Các ngươi không cần hầu hạ, đi xuống đi.”
Kì Minh Nguyệt quay đầu hướng hai người mỉm cười, phất phất tay, ý bảo không cần lo lắng, lại càng ép tiến sát vào trong lồng ngực Kì Hủ Thiên hơn.
Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đành phải khom người lui ra, quay đầu, thấy thân ảnh của hai người đi vào trong tẩm cung, liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút vui sướng, điện hạ rốt cục hồi cung, bệ hạ cũng đã đạt được ước muốn bao lâu nay của mình, trong cuộc sống sau này, sẽ không tiếp tục làm cho tam hoàng tử được sủng ái như trước nữa a.
Thời điểm hồi cung sớm hơn so với điện hạ, các nàng tự nhiên sớm biết được tình hình trong cung, hiện giờ không có ai nhắc tới Nhị điện hạ, chỉ biết là Tam hoàng tử được sủng ái, lại là người tối có thể được chọn làm thái tử trong tương lại, lại thêm khi còn bé mất mẹ, một đám phi tần cũng chú ý đến, muốn lập quan hệ tốt, có thể nói không ai là không cố ý lấy lòng y.
Không giống như Nhị điện hạ lúc trước còn nhỏ lại rất ít xuất hiện ở trước mắt mọi người, tam hoàng tử Kì Liên Sóc kia nhân được bệ hạ sủng ái, ở trong cung hoành hành không cố kỵ, nghe nói tuổi nhỏ đã trung nạp vài nam sủng, nữ sủng, lại tự phụ bản thân đẹp đẽ, cả ngày trộm ra cung cùng người lẫn lộn vào thanh lâu, lấy lòng mấy cái tên tiểu quan đứng đầu bảng cùng hoa khôi danh kĩ, tuy nói việc hắn làm cùng với những công tử nhà giàu tầm thường bị làm hư không có gì bất đồng, cũng không có đại khuyết điểm, nhưng thân là hoàng tử, không biết tự trọng như thế, bệ hạ lại vẫn như cũ thả lỏng mặc kệ, không thể không nói, sủng nịch hết cách như thếlàm cho người ta khó hiểu.
Không biết các đại thần nhìn thấy điện hạ trở về, hội sẽ lộ ra vẻ mặt loại nào, còn có tam hoàng tử kia, chắc chắn ảo não không thôi đi, thật sự là nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy được vui vẻ, hết giận a. Hồng Tụ nắm ống tay áo của Oánh Nhiên, vui tươi hớn hở cười khẽ vài tiếng, lòng tràn đầy suy nghĩ mong chờ nghĩ xem biểu tình của mọi người trong cung.
Trong tẩm cung, Kì Minh Nguyệt nằm ở long sàng quen thuộc, hơi thở ấm áp bên cạnh, còn có lãnh hương tự nhiên trong phòng làm cho hắn cảm thấy hết sức an tâm, tựa vào trong ngực Kì Hủ Thiên, hắn chậm rãi thở ra một hơi thỏa mãn, khép mắt lại.
Cơ thể sau mấy trận mệt mỏi làm cho hắn hôn nhiên buồn ngủ, nhưng kì dị chính là mọi suy nghĩ trong đầu đều hết sức rõ ràng, những ý nghĩ rời rạc cùng các loại ý tưởng phân tán xẹt qua trong đầu, nhớ tới Vô Hào từ lúc ở Lưu Danh quán lúc sau liền biến mất bóng dáng, không biết là đi nơi nào, lại nghĩ tới Diễm Thanh không biết vì sao phải cho người mời hắn đến gặp mặt, lại vì sao biết thiên âm, nhìn thấy Phụ hoàng như vậy, miệng lại gọi tôn chủ là vì sao?
Phụ hoàng năm đó trà trộn vào giang hồ, tất nhiên sẽ không một mình một người, nói vậy Diễm Thanh cũng sẽ là một trong số những thủ hạ đi theo y, danh xưng tôn chủ cùng thái độ tôn kính sợ hãi của hắn, đã làm cho người ta đoán được thủ đoạn lúc trước của Phụ hoàng, mấy năm đã qua đi, Tương Dao vẫn như trước nắm trong tay Diệu Đêm, có thể thấy Phụ hoàng cho dù đang ở trong triều đình, tất thảy việc trong giang hồ cũng không phải là không biết gì.
Còn có, lần này hắn bỗng nhiên trở về, theo Phụ hoàng xuất hiện trong hoàng cung, tất nhiên lần thứ hai ở trong cung khiến cho sóng gió nổi lên, Tam hoàng đệ Kì Liên Sóc của hắn, thân là nhi tử của Tiếu Phi do người An dương phái đến, Phụ hoàng đối với hắn sủng ái, trong đó tất có mục đích, Kì Minh Nguyệt tự nhiên đoán được.
“Ngày mai theo Phụ hoàng lâm triều được không?” Phát hiện hắn còn chưa ngủ, Kì Hủ Thiên vỗ về mái tóc của hắn, nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến biểu tình của những kẻ kia, ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh.
“Thật sự là đứa nhỏ đáng thương.” Biết ý trong lời nói của Phụ hoàng, nghĩ đến ngày mai lâm triều lền sẽ gặp Kì Liên Sóc, Kì Minh Nguyệt hơi hơi nhếch môi cười, trong lời nói cũng không có ý tứ thương tiếc, mà thật ra có chút đạm mạc thờ ơ lạnh nhạt, với hắn mà nói, Kì Liên Sóc mặc dù thân là hoàng đệ, nhưng lại liên quan đến an nguy của Phụ hoàng cùng Thương Hách, quả thực không đáng giá nhắc tới, mặc dù giống như một quân cờ hi sinh, hắn một chút cũng không có đồng tình thương tiếc.
Kì Hủ Thiên nghe hắn nói như vậy, phát ra một tiếng cười khẽ: “Minh Nhi quả thật cùng Phụ hoàng tâm ý tương thông, ta còn chưa nói, ngươi liền đoán được dụng ý Phụ hoàng sủng hắn, xem ra sau này Minh Nhi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Phụ hoàng cũng không cần lo lắng ngươi không tọa được.”
“Phụ hoàng có ý định lập ta vi trữ (làm thái tử)? Kì Minh Nguyệt trong thoáng chốc toàn bộ cơn buồn ngủ tiêu tán, nghĩ đến như vậy thân phận phiền toái, không khỏi nhíu mày lại.
Kì Hủ Thiên ôm hắn trong ngực, gật gật đầu: “Mười lăm tuổi là cập quan chi linh, sẽ phải thực hiện lễ đội mũ, hoàng tử cập quan đều phải rời cung, ban thưởng đất phong tự hành quản lý, trừ bỏ quân vương cùng thái tử, trong đế cung không được lưu hoàng tử đã trưởng thành, Minh Nhi nếu không đăng thái tử vị, như thế nào bầu bạn Phụ hoàng? Huống chi Phụ hoàng cũng tin tưởng năng lực của ngươi, Minh Nhi là người thích hợp nhất để chọn.”
Hắn sớm đã có tính toán này, tuy nói rằng cũng là tư tâm, nhưng Minh Nhi dù xem ở phương diện nào, cũng đều thích hợp để ngồi vào vị trí thái tử.
Nghe hắn nói như vậy, Kì Minh Nguyệt liễm hạ mắt, thở dài: “Xem ra, vì Phụ hoàng, Minh Nguyệt không thể không đảm đương chức vị thái tử này.” Nếu là vì Phụ hoàng, như vậy bất luận thái tử vị phiền toái như thế nào, hắn không thể không làm, nghĩ đến sau khi lên làm thái tử có thể cùng Phụ hoàng bên nhau, càng có thể đem khả năng của mình vì y phân ưu, nghĩ như thế, liền cũng thấy không phải là chuyện không tốt.
Bạn đang �
Có được câu trả lời của hắn, Kì Hủ Thiên vừa lòng hôn lướt lên môi hắn, nhẹ thở ra, đem áo ngủ bằng gấm ở trên người hai người quấn chặt lại: “Minh Nhi mau chút ngủ đi, ngày mai có thể có trò hay để xem a.”
Ngữ thanh mang theo ý cười ở bên tai Kì Minh Nguyệt vang lên, Kì Minh Nguyệt gật gật đầu, ở trong cái ôm ấp quen thuộc tĩnh cảm thấy vừa yên tĩnh lại an tâm, làm cho cơn buồn ngủ ụp tới, đưa hắn vào trong giấc ngủ nhẹ nhàng.
===== Hết chính văn chương 60 =====