Cả người Tần Việt lảo đảo, sau khi ổn định không quay đầu mà chạy thẳng về phía trước, mới nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Thư Kế Nghiệp.
Thư Kế Nghiệp nhíu mày tự hỏi, Tần Việt có nghe thấy hay không vậy?
Nhưng rồi anh nghĩ, bệnh phải mất đến mười năm nằm viện, không có khả năng không nghiêm trọng. Hành trình sắp tới, cần phải đặc biệt chú ý đến cậu, miễn cho nhóc lớn xác quật cường này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ để lại bất cứ tiếc nuối gì thì thật không tốt.
Buổi chiều, cả đội tiếp tục lên đường.
Ngay từ đầu, Tề Vân đã nghiêm khắc yêu cầu vài bạn học phải sửa lại tư thế đạp xe không đúng của mình, những người đó sau khi phải ăn khổ giờ đã chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Có điều, tư thế không đúng có thể sửa, nhưng thể lực không đủ thì không có cách nào cải thiện trong thời gian ngắn.
Tốc độ của đội vẫn chậm chạp như trước, không ngừng có người mệt đến gần ngất, nhưng có chế độ ngừng ngừng nghỉ nghỉ, cả đường coi như cũng thuận lợi. Sang ngày hôm sau, là ngày thứ ba, hành trình tuy gian nan, nhưng vẫn đang tiếp tục tiến tới.
Đến ngày thứ tư, bọn họ đã sắp tới được thành phố thứ hai. Mắt thấy ăn uống ngủ nghỉ đã gần ngay trước mặt, ngay cả Tần Việt cũng bỏ hết sức bình sinh ra mà hướng về phía trước, hận không thể di chuyển tức thời vào thành phố luôn.
Vậy mà đột nhiên, có một cô bé đang đạp xe nửa đường lại lăn lộn ra đất gào khóc om sòm, chết cũng không chịu đứng lên nữa. Cả đội lập tức dừng lại, Thư Kế Nghiệp bước tới xem tình trạng của cô bé đó, nhưng cô bé kiểu gì cũng không chịu nói lời nào, chỉ có khóc rồi khóc, mềm nhũn ngồi trên mặt đường nhựa, vẻ mặt tiều tụy khiến cho người ta muốn mắng cũng không nỡ.
“Cô ấy đại khái mệt quá rồi… Để cho cô ấy khóc một lát đi, khóc đủ thì ổn thôi.” Vì vậy đoàn người một bên dỗ dành, một bên chờ cô bé bình tĩnh lại.
Nửa giờ sau, cô rốt cuộc cũng trở lại bình thường hơn chút, cô nâng cánh tay tê nhức không còn chút sức lên, cứng ngắc quệt đi vệt nước mắt, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào thành tiếng: “Tôi thật sự không đạp nổi nữa… Sắp chết rồi hu hu…” Cô nói xong lại gục đầu xuống, bụm mặt khóc còn to hơn lúc nãy, mang theo vài phần hổn hển và ngữ khí làm nũng, nhưng dù thế nào cũng có thể nghe ra được thật sự cô không còn chút sức nào nữa: “Tôi đau bụng quá, kỳ kinh nguyệt đến rồi… Cả người không thoải mái, thật sự không muốn ngồi trên xe nữa, mọi người cứ vứt tôi lại đây đi, tôi thà chết chứ không muốn đạp xe nữa… Khụ oa…”
Học sinh thời đại này đều trưởng thành sớm, đều từng học qua tiết sinh lý thời kỳ trưởng thành, nghe cô bé nói trắng ra như vậy, thật ra lại thông cảm cho cô, lập tức có nam sinh nói: “Khó trách, sao cậu không nói sớm, vậy có thể trực tiếp đi nhờ xe rồi, giờ giữa đường trước không thôn sau không quán thế này thì phải làm sao bây giờ?”
“Con gái thật đáng thương!”
“Thử xem có bắt được xe hay không vậy?”
“Thôi đừng, để cô ấy đi xe người lạ không an toàn đâu. Hay gọi 110 để cảnh sát hỗ trợ?”
Tề Vân theo thói quen nhìn về phía Thư Kế Nghiệp: “Thư Boss, anh cảm thấy làm thế nào thì tốt nhất ạ?”
Thư Kế Nghiệp nhíu mày hỏi cậu ta: “Cậu không chuẩn bị để ứng đối từ trước sao? Đi đường xa thế này nửa đường xảy ra chuyện gì đó là điều bình thường, trước khi xuất phát phải lo chuẩn bị trước chứ. Giờ cậu có báo cảnh sát hay vẫy xe đều nhất định không thuận tiện.”
Tề Vân mờ mịt lắc đầu: “Chuyện này… thì phải sắp xếp trước thế nào ạ…”
Thư Kế Nghiệp thở dài: “Mục đích đạp xe của tôi là để rèn luyện, mà không phải để khiêu chiến, lại càng không phải để mạo hiểm. Tôi tuyệt đối sẽ không đặt cược cả mạng của mình, nên tôi sẽ không cho phép có bất cứ tình huống gì không ngờ tới xảy ra. Thế nên mặc kệ tôi đạp xe đi đâu, đều sẽ chuẩn bị một chiếc xe đi theo ở khoảng cách nhất định, như vậy dù tôi xảy ra chuyện lỡ làng gì, đều có thể tranh thủ gọi được cứu trợ đúng lúc.” Nói xong, anh rút di động ra.
Mặt Tề Vân đỏ lên, nói: “Đó là chuyện kẻ có tiền mới làm được…” Chuẩn bị cho mình một chiếc xe tư nhân và lái xe, thậm chí mang theo cả một đội y tế, mịa, đó đương nhiên là lo trước khỏi họa, nhưng bọn họ nào có điều kiện kinh tế như thế chứ. Lại nói… bọn họ thật sự coi đạp xe đường trường là một loại khiên chiến và mạo hiểm. Nếu như có bảo tiêu, sẽ cảm thấy không đủ kích thích, rất dọa người được không, cứ như trẻ con chưa dứt sữa ấy.
Tần Việt đứng phía sau Thư Kế Nghiệp cũng không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, cậu trộm chạy đến gia nhập đoàn xe, sau khi bị người nhà phát hiện, mấy ông cậu của cậu lúc đó lập tức sốt ruột nói phải điều ngay một đội bảo tiêu theo hộ tống, Tần Việt nghe thấy vậy liền tức giận cúp điện thoại. Càng khiến cho Tần Việt nghẹn họng không biết nói gì là ngay cả cha cậu, Tần Tứ Hải, sau đó cũng gọi tới bắt cậu về nhà, bảo cậu đừng ăn no rửng mỡ nữa.
Thế nhưng, người nhà càng nói như vậy, Tần Việt lại càng không muốn bỏ dở giữa chừng.
Giống như đang ngây thơ rồi cố chấp muốn chứng minh thứ gì đó vậy.
Vài phút sau khi Thư Kế Nghiệp đánh điện thoại, một chiếc xe việt dã Land Rover liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Thư Kế Nghiệp chỉ vào nói: “Xe đến rồi, đỡ cô bé lên đi, tôi sẽ bảo lái xe trực tiếp đưa cô ấy tới bệnh viện thành phố W, nếu như không sao thì sẽ đưa về khách sạn. Đội trưởng, cậu đã sắp xếp xong xuôi điểm dừng chân ở thành phố W rồi chứ?”
Tề Vân gật đầu: “Rồi ạ, em đã tra trên mạng, ở khách sạn Hứng Hoa thành phố W.”
“Ừ.”
Lái xe Land Rover bước xuống, Thư Kế Nghiệp dặn dò hắn vài câu, cô gái liền được đỡ lên xe. Nhưng Thư Kế Nghiệp vẫn chưa vội bảo lái xe đi, mà nhìn một vòng quanh mọi người, anh khoanh tay tựa vào xe, không chút nể mặt mà nói với các bạn trẻ thiếu nam thiếu nữ: “Còn ai không nhịn được nữa thì nhanh lên xe hết đi, đừng để lát nữa vừa khóc trời vừa gọi mẹ lại chậm trễ hành trình.”
Tề Vân lập tức sắp xếp một cô bé khác lên chăm sóc cô bé khóc sướt mướt kia, những người còn lại đều bảo trì im lặng.
Thư Kế Nghiệp nhún vai, liếc Tần Việt thêm mấy cái: “Cậu thì sao?”
Tần Việt cao cao hất đầu, khinh thường nói: “Tôi không nghe thấy gì hết.”
Thư Kế Nghiệp nhìn bộ dáng ra vẻ ta đây của cậu mà không khỏi buồn cười, phất tay để lái xe đi, rồi cùng những người còn lại tiếp tục lên đường.
Thật ra đoạn thời gian này, phần lớn mọi người đều đã mệt đến chết đi sống lại rồi, chỉ đang gắng gượng chống đỡ mà thôi.
Khi đội ngũ tới được thành phố W, đã là tám giờ tối, may mà mùa hè trời tối muộn, với xe đạp đều lắp đèn chiếu sáng, mò mẫm đi hết được quãng đường không xa lắm.
Chạy tới khách sạn Hứng Hoa, cả lũ ầm ầm vọt vào phòng đặt trước tắm rửa thay quần áo. Có người lúc đạp thì mệt như chết rồi, vừa tới khách sạn lại đã sinh long hoạt hổ chạy nhảy khắp nơi. Đứng ở hành lang, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của đám thiếu niên đang gào thét.
Thư Kế Nghiệp cảm thán người trẻ tuổi khôi phục sức lực thật tốt, bất quá hẳn là ngoại trừ vị trong phòng anh.
Tần Việt đã ngủ như lợn chết được một lúc, còn không thèm cả tắm, đồ đạp xe cũng chưa cởi.
Thư Kế Nghiệp thư thư phục phục tắm rửa thay quần áo, pha trà ăn bánh, rồi đọc báo, đến mười một giờ Tần Việt tỉnh lại, anh liền săn sóc đưa một cốc nước pha sẵn thuốc cho cậu: “Uống luôn đi, tăng huyết áp, nâng cao tinh thần.”
Rồi sau đó, vài người không ngủ kéo thành hội rủ rê nhau ra ngoài ăn khuya, Tần Việt siêu đói bụng, tướng ăn thực thô lỗ. Còn Thư Kế Nghiệp ngồi bên cạnh thì quy củ hơn nhiều, giống như đám nữ sinh nói, lúc ăn cơm cũng thật tao nhã quá đi…
“Thư Boss, hôm nay thật sự cám ơn anh! Nếu không có xe của anh, em cũng không biết phải làm thế nào, thật ngượng quá, cho anh thêm phiền toái rồi.” Thư Kế Nghiệp nghe thấy, quay ra nhìn, người nói chuyện là Kiều Phi Tuyết, người lúc chiều bị đau bụng đến tháng kia. Mắt của cô vẫn sưng đỏ, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Giọng nói rất mềm, càng thêm vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Thư Kế Nghiệp cười: “Không cần khách khí.”
Kiều Phi Tuyết cười một tiếng, nâng chén trà nóng giơ lên trước mặt Thư Kế Nghiệp: “Em dùng trà thay rượu xin kính anh một ly, thật lòng cám ơn sự trợ giúp của anh! Ngượng quá, em không biết uống rượu, anh không chê trà chứ?”
Thư Kế Nghiệp ngừng lại, cầm cốc bia đụng nhẹ vào cốc trà: “Không ngại.” Dứt lời, uống cạn trong một hơi, tiếng cốc không được đặt xuống mặt bàn vang lên thanh thúy, Tần Việt liền tiện tay rót đầy cho anh cốc nữa, một bên vẫn không quên nhét mề gà nướng vào miệng mình, ăn đến mồm miệng đầy dầu mỡ, đôi mắt vì thích ý mà tỏa sáng như sao.
Kiều Phi Tuyết còn nói: “Thư Boss năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Nếu không ngại có thể nói cho bọn em biết được không?”
Thư Kế Nghiệp bật cười: “Tuổi của đàn ông cũng có thể là bí mật đấy.”
Kiều Phi Tuyết và mấy bạn học khác cười ha ha: “Thư Boss thật hài hước nha~~ Em đoán anh nhiều lắm chỉ ba mươi thôi, nhìn rất trẻ mà. Nói thật ông chủ trẻ tuổi như anh là lần đầu em được gặp đó, trước kia xem TV, rồi trên tạp chí, mấy ông chủ lớn toàn già hết rồi hà, không hói đầu thì béo như đang chửa, còn chưa từng thấy ai được như anh đâu.”
Thư Kế Nghiệp khẽ cười nói: “Trước kia tôi cũng mang thai đấy.”
“Gạt người nha, sao có thể thế được. Dáng người của Thư Boss tốt lắm mà…”
Thư Kế Nghiệp im lặng từ chối cho ý kiến, Tần Việt ngồi bên phải anh lại tò mò truy vấn: “Trước kia anh thật sự mang thai hử?”
“Ừ, cậu không tin?” Thư Kế Nghiệp nhìn cậu cười.
Tần Việt gật đầu: “Tôi tin chứ, theo lẽ thường, đàn ông đến tuổi của anh tỉ lệ béo ra lớn lắm ấy, vậy nên có gì đâu mà không tin, trừ khi anh cũng giống tôi, có thể chất không bao giờ béo, à, Tô Nham cũng có thể chết không béo được đấy.”
“… Thế cho nên?”
Tần Việt lắc đầu: “Nào có cho nên gì, tôi bàn chuyện tí thôi. Anh xem anh kiên trì luyện tập đều đặn như thế, tập ra được cơ bụng bốn múi sáu múi tám múi gì đó cũng rất tốt. Giống anh họ tôi ấy, nếu bỏ vận động một thời gian, dáng ảnh sẽ biến hình, vì để Tô Nham không chê ảnh, ngay cả nấu cơm chăm con đều nhận hết, trở thành một thế hệ đàn ông tốt thời đại mới luôn. Mẹ tôi thường xuyên muốn tôi học tập ảnh, nhưng tôi cảm thấy cần gì chứ, tôi có thể chất ăn hoài không béo mà ảnh ghen tị muốn chết nha.”
Thư Kế Nghiệp cười tủm tỉm nhìn cậu, anh rất tinh mắt, không hề bỏ lỡ sự dương dương đắc ý chợt lóe lên trong mắt cậu.
Anh khí định thần nhàn nói: “Cậu đã từng nói thế với anh họ cậu chưa?”
“Nào có, đừng có nói với anh ấy.” Tần Việt nhai mề gà, lắc đầu hàm hồ nói, đôi môi vì ăn mà bóng loáng, hơi mím lại, trong bóng đêm sáng rọi đến mê người. (đầy mỡ mê cái răng, cũng chỉ có anh thôi…)
Thư Kế Nghiệp dùng đôi đũa nhẹ nhàng chọt môi cậu: “Nói cho cậu ta, đảm bảo cậu ta sẽ tước chết cái miệng nhỏ nhắn của cậu luôn.”
Hành động khó hiểu, cùng cách dùng từ quỷ dị của Thư Kế Nghiệp, rồi một câu cái miệng nhỏ nhắn của cậu, khiến cho Tần Việt nóng bừng, phát sốt cả đầu, trực tiếp phản ứng lên mặt, đỏ bừng một mảnh. Cậu giật mình xong quay phắt đi, hung hăng thở ra mấy hơi mới dám ngẩng đầu.
Lúc một mình cậu không hiểu sao chẳng được tự nhiên, Thư Kế Nghiệp đã vô cùng bình tĩnh mà bàn luận đề tài gì đó với Kiều Phi Tuyết.
Tần Việt vụng trộm thở phào, vùi đầu vào ăn, không dám khiêu khích Thư Kế Nghiệp nữa.
Trên đường ăn khuya trở về, tinh thần của Kiều Phi Tuyết sáng láng, một đám người trong đội, mặc kệ đi trước hay đi sau, đều có thể thường xuyên nghe thấy tiếng cô cười. Quay đầu nhìn lại, cô vẫn đang đi bên cạnh Thư Kế Nghiệp, hai người vừa từ tốn đi đường vừa nói chuyện.
Có người nhíu mày, có người lại cúi đầu ám muội cười kì lạ.
Trở lại khách sạn, mỗi người đi một ngả.
Tề Vân kéo Kiều Phi Tuyết đang chuẩn bị về phòng lại, bất đắc dĩ nói với cô: “Kiều Phi Tuyết, tôi khuyên cậu nên giữ khoảng cách với ông chủ Thư một chút. Như vậy không tốt…”
“Vì sao chứ? Vừa rồi tôi cũng có làm gì đâu?” Kiều Phi Tuyết mất hứng.
“Anh ấy là ông chủ lớn như thế, tuổi còn hơn cậu đến một giáp, lỡ như có lời đồn không tốt gì sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu đấy.” Cái gì mà tình nhân bị bao dưỡng, rồi tiểu tam linh tinh, ‘Đại danh từ’ của thời đại mới này ảnh hưởng rất lớn đến thiếu nữ.
Kiều Phi Tuyết không để bụng: “Kỳ lạ, đừng nói tôi với ông chủ Thư không có gì, kể cả có đi nữa, cũng là chuyện nam chưa cưới nữ chưa gả, anh tình tôi nguyện.”
Tề Vân bị phản bác không nói được lời nào, ngẫm lại cũng đúng, cho dù Kiều Phi Tuyết có muốn leo cao, thì thực tế Thư Kế Nghiệp cũng là cành tốt trên cái cây để leo lên.
“Được rồi, nhưng tốt nhất cậu nên biết chắc anh ấy có thật chưa kết hôn không, có vài người thích ẩn hổn mà cậu không thể biết được đâu.”
Kiều Phi Tuyết cau mày đi mất.
Thư Kế Nghiệp đang tắm, Tần Việt một thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm ì trên giường vẽ tranh, di động vang lên, Kiều Phi Tuyết hỏi cậu qua điện thoại: “Tần Việt, hỏi cậu mấy chuyện nè.”
“Ừ, cô hỏi đi.” Tần Việt có chút kinh ngạc, sao Kiều Phi Tuyết lại gọi cho cậu, hai người có thân thiết lắm đâu.
“Cậu có thân với Thư Boss không? Quen biết bao lâu rồi?”
Tần Việt sửng sốt, giật mình thành thật nói: “Quen mùa đông năm ngoái, có thân hay không thì tàm tạm vậy đi.”
Kiều Phi Tuyết có vẻ thật thất vọng: “À, vậy cậu có biết chuyện của anh ấy không, tỷ như anh ấy bao nhiêu tuổi, sinh nhật ngày nào, đã kết hôn chưa, có bạn gái không, cậu biết cái gì thì nói hết cho tôi đi, ha ha, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”
Tần Việt lập tức hiểu được ý của Kiều Phi Tuyết, cậu giản lược: “Kết hôn thì không rõ lắm, phỏng chừng chưa kết hôn. Đại khái cũng không có bạn gái, bằng không hẳn sẽ đưa bạn gái đi cùng đi? Sinh nhật càng không biết, cụ thể thì lớn hơn tôi bốn năm tuổi gì đó?”
Kiều Phi Tuyết hộc máu, nói nửa ngày vẫn không được đáp án nào khẳng định hết!
“Tôi choáng, sao trừu tượng thế, lớn hơn cậu bốn năm tuổi là bao nhiêu tuổi? Anh ấy mới hai mấy á?” Kiều Phi Tuyết hãi rồi, lại cảm thấy thật hưng phấn. Chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi, vậy chẳng phải mới hơn hai mươi? Càng trẻ sẽ càng có nhiều đề tài chung.
Tần Việt ngượng ngùng cười gượng: “Tôi hiện tại hai tám rồi, vậy nên anh ấy đương nhiên là hơn ba mươi.”
Kiều Phi Tuyết nửa ngày không nói tiếng nào, sau đó kêu lên sợ hãi: “Gạt nhau, cậu hai tám á? Không phải cậu mười tám sao?”
“… Không lừa cô, tôi 8x, không phải 9x.”
“Ặc ặc ặc, được rồi, tuổi gì mặc kệ, anh hỏi giúp tôi một chút được không, hỏi xem anh ấy kết hôn chưa, sinh nhật, rồi cả số điện thoại của anh ấy, nói cho tôi biết nhé!”
Thư Kế Nghiệp lau đầu bước ra: “Cậu đang nói chuyện với ai thế? Sao giống như đang nói về tôi vậy.”
Tần Việt nói thẳng: “Là Kiều Phi Tuyết.”
“À.”
“Cô bé hỏi sinh nhật của anh, số điện thoại, tình trạng hôn nhân…” Tần Việt cười nhìn Thư Kế Nghiệp, liệt kê luôn một loạt đám vấn đề của Kiều Phi Tuyết. Đầu bên kia, cô nàng nghe thấy rành mạch, có chút phẫn nộ mà cúp điện thoại.
Tần Việt biết Kiều Phi Tuyết tức giận, nhưng cậu cũng chẳng thèm để ý. Tuy rằng cậu chưa có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội, nhưng mấy chuyện nữ theo đuổi nam kiểu này thấy nhiều rồi, cũng không phải lần đầu tiên làm trung gian cho người ta. Quan trọng nhất là cậu không thích làm chuyện ngớ ngẩn này. Kiều Phi Tuyết tức giận càng tốt, miễn cho sau này đến Thư Kế Nghiệp mặc quần lót màu gì đều chạy tới hỏi cậu.
Thư Kế Nghiệp lười nhác ngồi dựa vào ghế, chợp mắt nói: “Loại chuyện này cậu không cần phải lo, tôi không có hứng thú với mấy cô nhóc con.”
Tần Việt liếc xéo anh: “Anh xấu tính thật đấy, nói không có hứng thú, nhưng lúc trước lại vui vẻ nói chuyện với cô nương nhà người ta, mọi người còn tưởng anh muốn làm trâu già gặm cỏ non chứ.”
“Không phải là hoa nhỏ nuốt trâu già hả?” Thư Kế Nghiệp phản kích.
Tần Việt bật cười to, rồi lại tụt xuống gối tiếp tục vẽ.
Thư Kế Nghiệp nhíu mày: “Đừng vẽ trên giường, bẩn.”
Tần Việt không cho là đúng: “Tôi sẽ không làm dơ giường đâu.”
“Thói quen xấu của cậu thật không ít đấy.”
“Ừa.”
Sau hành trình mấy ngày, Tần Việt càng thích ứng hơn, tuy mỗi ngày đều mệt muốn chết không muốn sống, nhưng cậu thật sự kiên trì được. Có điều dọc đường thiếu mất đối tượng để tán chuyện, Kiều Phi Tuyết rõ ràng đang theo đuổi Thư Kế Nghiệp, suốt ngày áp sát bên cạnh anh, Tần Việt thật ra nhận thấy được, số lần nói chuyện cùng anh ít đi rất nhiều.
Liên tục một tuần tiếp theo, Tần Việt thấy ngay cả cảm giác nhức mỏi trên thân thể cũng giảm bớt, đây là minh chứng cho việc thể lực của cậu đã tiến bộ. Tần Việt rất hài lòng, mỗi ngày sức ăn lại một tăng, thật tình thấy mình càng thêm tràn trề sức sống.
Ngay trong những chuỗi ngày như vậy, điểm thi đại học được công bố.
Đêm hôm đó, ai trong bọn họ ở nhà trọ cũng không vội đi ngủ, đợi đến mười hai giờ khuya đều bật dậy, gọi điện thoại nha! Rồi lên mạng, dùng đủ các loại phương thức để tra điểm của mình.
Trong hoàn cảnh ác liệt, điện thoại không ngừng báo bận, mạng giật tưng tưng, Tần Việt rốt cuộc tra được điểm của mình, 423 điểm, thành tích văn hóa như vậy, cộng thêm kết quả mỹ thuật xuất sắc của cậu, tuyệt đối đỗ được trường tuyến một rồi.
Tần Việt mừng như điên, ôm máy tính hôn chùn chụt mấy cái, hò hét như lên cơn: “A a a! Đỗ được tuyến một rồi! Mình nằm mơ cũng không nghĩ tới, gào khóc ngoao ngoao, thiệt muốn tới trường luôn quá đi! Ôi nguyện vọng một mình nên điền cái gì bây giờ? Nguy rồi, hình như mình không tham gia cuộc thi mỹ thuật của mấy trường tuyến một, có mỗi hai trường thì đều là học viện mỹ thuật, nhưng điểm của mình lại không tới, oa làm sao giờ, mình phải điền trường nào đây, hối hận chết mất thôi, sớm biết thế này mình cũng đăng ký mấy chục trường cho xong!”
Tần Việt thật sự đã phát huy vượt xa người thường, đương nhiên có lẽ nhờ hiệu quả của việc học bù hậu kỳ rất tốt.
Cậu quá chăm chú tra điểm, đều sắp quên béng Thư Kế Nghiệp đang ở bên cạnh.
Thư Kế Nghiệp không thể tin nổi mà nói: “Đầu óc cậu cấu tạo từ cái gì vậy, 400 điểm mà cũng thi ra được luôn?”
Tần Việt tâm tình tốt, lười để ý đến sự khinh bỉ của anh. Dương dương đắc ý hừ một tiếng, sung sướng tiếp tục tìm tư liệu.
Thư Kế Nghiệp thấy cậu còn tin thật, cũng lười đả kích cậu luôn, có lòng tốt đề nghị: “Thân thể cậu không tốt, chọn một đại học ở thành phố A, như thế người nhà cũng dễ dàng chăm sóc cậu hơn.” Nói xong liền đi về phía toilet.
Tần Việt đột nhiên lên tiếng: “Thân thể của tôi không có bệnh, là bệnh tâm lý.”
Thư Kế Nghiệp quay đầu lại, hoang mang chờ cậu nói tiếp.
Tần Việt nhìn thẳng vào anh, có chút thản nhiên nói: “Năm mười bảy tuổi, tôi tự sát bất thành.” Có lời nói tưởng chừng thật khó có thể ra khỏi miệng, thế nhưng một khi thật sự nói ra, lại không hề khó như cậu đã nghĩ.
Mày Thư Kế Nghiệp rõ ràng nhướn cao.
Giọng nói của Tần Việt lặng đi: “Sau đó hôn mê mười năm trong bệnh viện.”
Tần Việt bình tĩnh nói xong ngẩn người một lúc, sau đó thở dài, ngón tay tiếp tục lướt đi trên bàn phím, màn hình laptop đang lóe lên giấc mộng giúp cậu lại được sống một lần nữa.
Cũng lúc này, đôi mắt cậu đang tỏa sáng rực rỡ.
——————————-
Hờ, đã ngứa bạn trẻ Kiều Phi Tuyết chưa, cơ mà người ta còn chả đáng gọi là bánh bèo đâu hà, à, làm mất cơ hội gia tăng tình cảm của vợ chồng người ta thì kể cũng đáng ăn hành ╮(╯▽╰)
Thư Kế Nghiệp nhíu mày tự hỏi, Tần Việt có nghe thấy hay không vậy?
Nhưng rồi anh nghĩ, bệnh phải mất đến mười năm nằm viện, không có khả năng không nghiêm trọng. Hành trình sắp tới, cần phải đặc biệt chú ý đến cậu, miễn cho nhóc lớn xác quật cường này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ để lại bất cứ tiếc nuối gì thì thật không tốt.
Buổi chiều, cả đội tiếp tục lên đường.
Ngay từ đầu, Tề Vân đã nghiêm khắc yêu cầu vài bạn học phải sửa lại tư thế đạp xe không đúng của mình, những người đó sau khi phải ăn khổ giờ đã chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Có điều, tư thế không đúng có thể sửa, nhưng thể lực không đủ thì không có cách nào cải thiện trong thời gian ngắn.
Tốc độ của đội vẫn chậm chạp như trước, không ngừng có người mệt đến gần ngất, nhưng có chế độ ngừng ngừng nghỉ nghỉ, cả đường coi như cũng thuận lợi. Sang ngày hôm sau, là ngày thứ ba, hành trình tuy gian nan, nhưng vẫn đang tiếp tục tiến tới.
Đến ngày thứ tư, bọn họ đã sắp tới được thành phố thứ hai. Mắt thấy ăn uống ngủ nghỉ đã gần ngay trước mặt, ngay cả Tần Việt cũng bỏ hết sức bình sinh ra mà hướng về phía trước, hận không thể di chuyển tức thời vào thành phố luôn.
Vậy mà đột nhiên, có một cô bé đang đạp xe nửa đường lại lăn lộn ra đất gào khóc om sòm, chết cũng không chịu đứng lên nữa. Cả đội lập tức dừng lại, Thư Kế Nghiệp bước tới xem tình trạng của cô bé đó, nhưng cô bé kiểu gì cũng không chịu nói lời nào, chỉ có khóc rồi khóc, mềm nhũn ngồi trên mặt đường nhựa, vẻ mặt tiều tụy khiến cho người ta muốn mắng cũng không nỡ.
“Cô ấy đại khái mệt quá rồi… Để cho cô ấy khóc một lát đi, khóc đủ thì ổn thôi.” Vì vậy đoàn người một bên dỗ dành, một bên chờ cô bé bình tĩnh lại.
Nửa giờ sau, cô rốt cuộc cũng trở lại bình thường hơn chút, cô nâng cánh tay tê nhức không còn chút sức lên, cứng ngắc quệt đi vệt nước mắt, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào thành tiếng: “Tôi thật sự không đạp nổi nữa… Sắp chết rồi hu hu…” Cô nói xong lại gục đầu xuống, bụm mặt khóc còn to hơn lúc nãy, mang theo vài phần hổn hển và ngữ khí làm nũng, nhưng dù thế nào cũng có thể nghe ra được thật sự cô không còn chút sức nào nữa: “Tôi đau bụng quá, kỳ kinh nguyệt đến rồi… Cả người không thoải mái, thật sự không muốn ngồi trên xe nữa, mọi người cứ vứt tôi lại đây đi, tôi thà chết chứ không muốn đạp xe nữa… Khụ oa…”
Học sinh thời đại này đều trưởng thành sớm, đều từng học qua tiết sinh lý thời kỳ trưởng thành, nghe cô bé nói trắng ra như vậy, thật ra lại thông cảm cho cô, lập tức có nam sinh nói: “Khó trách, sao cậu không nói sớm, vậy có thể trực tiếp đi nhờ xe rồi, giờ giữa đường trước không thôn sau không quán thế này thì phải làm sao bây giờ?”
“Con gái thật đáng thương!”
“Thử xem có bắt được xe hay không vậy?”
“Thôi đừng, để cô ấy đi xe người lạ không an toàn đâu. Hay gọi 110 để cảnh sát hỗ trợ?”
Tề Vân theo thói quen nhìn về phía Thư Kế Nghiệp: “Thư Boss, anh cảm thấy làm thế nào thì tốt nhất ạ?”
Thư Kế Nghiệp nhíu mày hỏi cậu ta: “Cậu không chuẩn bị để ứng đối từ trước sao? Đi đường xa thế này nửa đường xảy ra chuyện gì đó là điều bình thường, trước khi xuất phát phải lo chuẩn bị trước chứ. Giờ cậu có báo cảnh sát hay vẫy xe đều nhất định không thuận tiện.”
Tề Vân mờ mịt lắc đầu: “Chuyện này… thì phải sắp xếp trước thế nào ạ…”
Thư Kế Nghiệp thở dài: “Mục đích đạp xe của tôi là để rèn luyện, mà không phải để khiêu chiến, lại càng không phải để mạo hiểm. Tôi tuyệt đối sẽ không đặt cược cả mạng của mình, nên tôi sẽ không cho phép có bất cứ tình huống gì không ngờ tới xảy ra. Thế nên mặc kệ tôi đạp xe đi đâu, đều sẽ chuẩn bị một chiếc xe đi theo ở khoảng cách nhất định, như vậy dù tôi xảy ra chuyện lỡ làng gì, đều có thể tranh thủ gọi được cứu trợ đúng lúc.” Nói xong, anh rút di động ra.
Mặt Tề Vân đỏ lên, nói: “Đó là chuyện kẻ có tiền mới làm được…” Chuẩn bị cho mình một chiếc xe tư nhân và lái xe, thậm chí mang theo cả một đội y tế, mịa, đó đương nhiên là lo trước khỏi họa, nhưng bọn họ nào có điều kiện kinh tế như thế chứ. Lại nói… bọn họ thật sự coi đạp xe đường trường là một loại khiên chiến và mạo hiểm. Nếu như có bảo tiêu, sẽ cảm thấy không đủ kích thích, rất dọa người được không, cứ như trẻ con chưa dứt sữa ấy.
Tần Việt đứng phía sau Thư Kế Nghiệp cũng không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, cậu trộm chạy đến gia nhập đoàn xe, sau khi bị người nhà phát hiện, mấy ông cậu của cậu lúc đó lập tức sốt ruột nói phải điều ngay một đội bảo tiêu theo hộ tống, Tần Việt nghe thấy vậy liền tức giận cúp điện thoại. Càng khiến cho Tần Việt nghẹn họng không biết nói gì là ngay cả cha cậu, Tần Tứ Hải, sau đó cũng gọi tới bắt cậu về nhà, bảo cậu đừng ăn no rửng mỡ nữa.
Thế nhưng, người nhà càng nói như vậy, Tần Việt lại càng không muốn bỏ dở giữa chừng.
Giống như đang ngây thơ rồi cố chấp muốn chứng minh thứ gì đó vậy.
Vài phút sau khi Thư Kế Nghiệp đánh điện thoại, một chiếc xe việt dã Land Rover liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Thư Kế Nghiệp chỉ vào nói: “Xe đến rồi, đỡ cô bé lên đi, tôi sẽ bảo lái xe trực tiếp đưa cô ấy tới bệnh viện thành phố W, nếu như không sao thì sẽ đưa về khách sạn. Đội trưởng, cậu đã sắp xếp xong xuôi điểm dừng chân ở thành phố W rồi chứ?”
Tề Vân gật đầu: “Rồi ạ, em đã tra trên mạng, ở khách sạn Hứng Hoa thành phố W.”
“Ừ.”
Lái xe Land Rover bước xuống, Thư Kế Nghiệp dặn dò hắn vài câu, cô gái liền được đỡ lên xe. Nhưng Thư Kế Nghiệp vẫn chưa vội bảo lái xe đi, mà nhìn một vòng quanh mọi người, anh khoanh tay tựa vào xe, không chút nể mặt mà nói với các bạn trẻ thiếu nam thiếu nữ: “Còn ai không nhịn được nữa thì nhanh lên xe hết đi, đừng để lát nữa vừa khóc trời vừa gọi mẹ lại chậm trễ hành trình.”
Tề Vân lập tức sắp xếp một cô bé khác lên chăm sóc cô bé khóc sướt mướt kia, những người còn lại đều bảo trì im lặng.
Thư Kế Nghiệp nhún vai, liếc Tần Việt thêm mấy cái: “Cậu thì sao?”
Tần Việt cao cao hất đầu, khinh thường nói: “Tôi không nghe thấy gì hết.”
Thư Kế Nghiệp nhìn bộ dáng ra vẻ ta đây của cậu mà không khỏi buồn cười, phất tay để lái xe đi, rồi cùng những người còn lại tiếp tục lên đường.
Thật ra đoạn thời gian này, phần lớn mọi người đều đã mệt đến chết đi sống lại rồi, chỉ đang gắng gượng chống đỡ mà thôi.
Khi đội ngũ tới được thành phố W, đã là tám giờ tối, may mà mùa hè trời tối muộn, với xe đạp đều lắp đèn chiếu sáng, mò mẫm đi hết được quãng đường không xa lắm.
Chạy tới khách sạn Hứng Hoa, cả lũ ầm ầm vọt vào phòng đặt trước tắm rửa thay quần áo. Có người lúc đạp thì mệt như chết rồi, vừa tới khách sạn lại đã sinh long hoạt hổ chạy nhảy khắp nơi. Đứng ở hành lang, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của đám thiếu niên đang gào thét.
Thư Kế Nghiệp cảm thán người trẻ tuổi khôi phục sức lực thật tốt, bất quá hẳn là ngoại trừ vị trong phòng anh.
Tần Việt đã ngủ như lợn chết được một lúc, còn không thèm cả tắm, đồ đạp xe cũng chưa cởi.
Thư Kế Nghiệp thư thư phục phục tắm rửa thay quần áo, pha trà ăn bánh, rồi đọc báo, đến mười một giờ Tần Việt tỉnh lại, anh liền săn sóc đưa một cốc nước pha sẵn thuốc cho cậu: “Uống luôn đi, tăng huyết áp, nâng cao tinh thần.”
Rồi sau đó, vài người không ngủ kéo thành hội rủ rê nhau ra ngoài ăn khuya, Tần Việt siêu đói bụng, tướng ăn thực thô lỗ. Còn Thư Kế Nghiệp ngồi bên cạnh thì quy củ hơn nhiều, giống như đám nữ sinh nói, lúc ăn cơm cũng thật tao nhã quá đi…
“Thư Boss, hôm nay thật sự cám ơn anh! Nếu không có xe của anh, em cũng không biết phải làm thế nào, thật ngượng quá, cho anh thêm phiền toái rồi.” Thư Kế Nghiệp nghe thấy, quay ra nhìn, người nói chuyện là Kiều Phi Tuyết, người lúc chiều bị đau bụng đến tháng kia. Mắt của cô vẫn sưng đỏ, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Giọng nói rất mềm, càng thêm vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Thư Kế Nghiệp cười: “Không cần khách khí.”
Kiều Phi Tuyết cười một tiếng, nâng chén trà nóng giơ lên trước mặt Thư Kế Nghiệp: “Em dùng trà thay rượu xin kính anh một ly, thật lòng cám ơn sự trợ giúp của anh! Ngượng quá, em không biết uống rượu, anh không chê trà chứ?”
Thư Kế Nghiệp ngừng lại, cầm cốc bia đụng nhẹ vào cốc trà: “Không ngại.” Dứt lời, uống cạn trong một hơi, tiếng cốc không được đặt xuống mặt bàn vang lên thanh thúy, Tần Việt liền tiện tay rót đầy cho anh cốc nữa, một bên vẫn không quên nhét mề gà nướng vào miệng mình, ăn đến mồm miệng đầy dầu mỡ, đôi mắt vì thích ý mà tỏa sáng như sao.
Kiều Phi Tuyết còn nói: “Thư Boss năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Nếu không ngại có thể nói cho bọn em biết được không?”
Thư Kế Nghiệp bật cười: “Tuổi của đàn ông cũng có thể là bí mật đấy.”
Kiều Phi Tuyết và mấy bạn học khác cười ha ha: “Thư Boss thật hài hước nha~~ Em đoán anh nhiều lắm chỉ ba mươi thôi, nhìn rất trẻ mà. Nói thật ông chủ trẻ tuổi như anh là lần đầu em được gặp đó, trước kia xem TV, rồi trên tạp chí, mấy ông chủ lớn toàn già hết rồi hà, không hói đầu thì béo như đang chửa, còn chưa từng thấy ai được như anh đâu.”
Thư Kế Nghiệp khẽ cười nói: “Trước kia tôi cũng mang thai đấy.”
“Gạt người nha, sao có thể thế được. Dáng người của Thư Boss tốt lắm mà…”
Thư Kế Nghiệp im lặng từ chối cho ý kiến, Tần Việt ngồi bên phải anh lại tò mò truy vấn: “Trước kia anh thật sự mang thai hử?”
“Ừ, cậu không tin?” Thư Kế Nghiệp nhìn cậu cười.
Tần Việt gật đầu: “Tôi tin chứ, theo lẽ thường, đàn ông đến tuổi của anh tỉ lệ béo ra lớn lắm ấy, vậy nên có gì đâu mà không tin, trừ khi anh cũng giống tôi, có thể chất không bao giờ béo, à, Tô Nham cũng có thể chết không béo được đấy.”
“… Thế cho nên?”
Tần Việt lắc đầu: “Nào có cho nên gì, tôi bàn chuyện tí thôi. Anh xem anh kiên trì luyện tập đều đặn như thế, tập ra được cơ bụng bốn múi sáu múi tám múi gì đó cũng rất tốt. Giống anh họ tôi ấy, nếu bỏ vận động một thời gian, dáng ảnh sẽ biến hình, vì để Tô Nham không chê ảnh, ngay cả nấu cơm chăm con đều nhận hết, trở thành một thế hệ đàn ông tốt thời đại mới luôn. Mẹ tôi thường xuyên muốn tôi học tập ảnh, nhưng tôi cảm thấy cần gì chứ, tôi có thể chất ăn hoài không béo mà ảnh ghen tị muốn chết nha.”
Thư Kế Nghiệp cười tủm tỉm nhìn cậu, anh rất tinh mắt, không hề bỏ lỡ sự dương dương đắc ý chợt lóe lên trong mắt cậu.
Anh khí định thần nhàn nói: “Cậu đã từng nói thế với anh họ cậu chưa?”
“Nào có, đừng có nói với anh ấy.” Tần Việt nhai mề gà, lắc đầu hàm hồ nói, đôi môi vì ăn mà bóng loáng, hơi mím lại, trong bóng đêm sáng rọi đến mê người. (đầy mỡ mê cái răng, cũng chỉ có anh thôi…)
Thư Kế Nghiệp dùng đôi đũa nhẹ nhàng chọt môi cậu: “Nói cho cậu ta, đảm bảo cậu ta sẽ tước chết cái miệng nhỏ nhắn của cậu luôn.”
Hành động khó hiểu, cùng cách dùng từ quỷ dị của Thư Kế Nghiệp, rồi một câu cái miệng nhỏ nhắn của cậu, khiến cho Tần Việt nóng bừng, phát sốt cả đầu, trực tiếp phản ứng lên mặt, đỏ bừng một mảnh. Cậu giật mình xong quay phắt đi, hung hăng thở ra mấy hơi mới dám ngẩng đầu.
Lúc một mình cậu không hiểu sao chẳng được tự nhiên, Thư Kế Nghiệp đã vô cùng bình tĩnh mà bàn luận đề tài gì đó với Kiều Phi Tuyết.
Tần Việt vụng trộm thở phào, vùi đầu vào ăn, không dám khiêu khích Thư Kế Nghiệp nữa.
Trên đường ăn khuya trở về, tinh thần của Kiều Phi Tuyết sáng láng, một đám người trong đội, mặc kệ đi trước hay đi sau, đều có thể thường xuyên nghe thấy tiếng cô cười. Quay đầu nhìn lại, cô vẫn đang đi bên cạnh Thư Kế Nghiệp, hai người vừa từ tốn đi đường vừa nói chuyện.
Có người nhíu mày, có người lại cúi đầu ám muội cười kì lạ.
Trở lại khách sạn, mỗi người đi một ngả.
Tề Vân kéo Kiều Phi Tuyết đang chuẩn bị về phòng lại, bất đắc dĩ nói với cô: “Kiều Phi Tuyết, tôi khuyên cậu nên giữ khoảng cách với ông chủ Thư một chút. Như vậy không tốt…”
“Vì sao chứ? Vừa rồi tôi cũng có làm gì đâu?” Kiều Phi Tuyết mất hứng.
“Anh ấy là ông chủ lớn như thế, tuổi còn hơn cậu đến một giáp, lỡ như có lời đồn không tốt gì sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu đấy.” Cái gì mà tình nhân bị bao dưỡng, rồi tiểu tam linh tinh, ‘Đại danh từ’ của thời đại mới này ảnh hưởng rất lớn đến thiếu nữ.
Kiều Phi Tuyết không để bụng: “Kỳ lạ, đừng nói tôi với ông chủ Thư không có gì, kể cả có đi nữa, cũng là chuyện nam chưa cưới nữ chưa gả, anh tình tôi nguyện.”
Tề Vân bị phản bác không nói được lời nào, ngẫm lại cũng đúng, cho dù Kiều Phi Tuyết có muốn leo cao, thì thực tế Thư Kế Nghiệp cũng là cành tốt trên cái cây để leo lên.
“Được rồi, nhưng tốt nhất cậu nên biết chắc anh ấy có thật chưa kết hôn không, có vài người thích ẩn hổn mà cậu không thể biết được đâu.”
Kiều Phi Tuyết cau mày đi mất.
Thư Kế Nghiệp đang tắm, Tần Việt một thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm ì trên giường vẽ tranh, di động vang lên, Kiều Phi Tuyết hỏi cậu qua điện thoại: “Tần Việt, hỏi cậu mấy chuyện nè.”
“Ừ, cô hỏi đi.” Tần Việt có chút kinh ngạc, sao Kiều Phi Tuyết lại gọi cho cậu, hai người có thân thiết lắm đâu.
“Cậu có thân với Thư Boss không? Quen biết bao lâu rồi?”
Tần Việt sửng sốt, giật mình thành thật nói: “Quen mùa đông năm ngoái, có thân hay không thì tàm tạm vậy đi.”
Kiều Phi Tuyết có vẻ thật thất vọng: “À, vậy cậu có biết chuyện của anh ấy không, tỷ như anh ấy bao nhiêu tuổi, sinh nhật ngày nào, đã kết hôn chưa, có bạn gái không, cậu biết cái gì thì nói hết cho tôi đi, ha ha, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”
Tần Việt lập tức hiểu được ý của Kiều Phi Tuyết, cậu giản lược: “Kết hôn thì không rõ lắm, phỏng chừng chưa kết hôn. Đại khái cũng không có bạn gái, bằng không hẳn sẽ đưa bạn gái đi cùng đi? Sinh nhật càng không biết, cụ thể thì lớn hơn tôi bốn năm tuổi gì đó?”
Kiều Phi Tuyết hộc máu, nói nửa ngày vẫn không được đáp án nào khẳng định hết!
“Tôi choáng, sao trừu tượng thế, lớn hơn cậu bốn năm tuổi là bao nhiêu tuổi? Anh ấy mới hai mấy á?” Kiều Phi Tuyết hãi rồi, lại cảm thấy thật hưng phấn. Chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi, vậy chẳng phải mới hơn hai mươi? Càng trẻ sẽ càng có nhiều đề tài chung.
Tần Việt ngượng ngùng cười gượng: “Tôi hiện tại hai tám rồi, vậy nên anh ấy đương nhiên là hơn ba mươi.”
Kiều Phi Tuyết nửa ngày không nói tiếng nào, sau đó kêu lên sợ hãi: “Gạt nhau, cậu hai tám á? Không phải cậu mười tám sao?”
“… Không lừa cô, tôi 8x, không phải 9x.”
“Ặc ặc ặc, được rồi, tuổi gì mặc kệ, anh hỏi giúp tôi một chút được không, hỏi xem anh ấy kết hôn chưa, sinh nhật, rồi cả số điện thoại của anh ấy, nói cho tôi biết nhé!”
Thư Kế Nghiệp lau đầu bước ra: “Cậu đang nói chuyện với ai thế? Sao giống như đang nói về tôi vậy.”
Tần Việt nói thẳng: “Là Kiều Phi Tuyết.”
“À.”
“Cô bé hỏi sinh nhật của anh, số điện thoại, tình trạng hôn nhân…” Tần Việt cười nhìn Thư Kế Nghiệp, liệt kê luôn một loạt đám vấn đề của Kiều Phi Tuyết. Đầu bên kia, cô nàng nghe thấy rành mạch, có chút phẫn nộ mà cúp điện thoại.
Tần Việt biết Kiều Phi Tuyết tức giận, nhưng cậu cũng chẳng thèm để ý. Tuy rằng cậu chưa có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội, nhưng mấy chuyện nữ theo đuổi nam kiểu này thấy nhiều rồi, cũng không phải lần đầu tiên làm trung gian cho người ta. Quan trọng nhất là cậu không thích làm chuyện ngớ ngẩn này. Kiều Phi Tuyết tức giận càng tốt, miễn cho sau này đến Thư Kế Nghiệp mặc quần lót màu gì đều chạy tới hỏi cậu.
Thư Kế Nghiệp lười nhác ngồi dựa vào ghế, chợp mắt nói: “Loại chuyện này cậu không cần phải lo, tôi không có hứng thú với mấy cô nhóc con.”
Tần Việt liếc xéo anh: “Anh xấu tính thật đấy, nói không có hứng thú, nhưng lúc trước lại vui vẻ nói chuyện với cô nương nhà người ta, mọi người còn tưởng anh muốn làm trâu già gặm cỏ non chứ.”
“Không phải là hoa nhỏ nuốt trâu già hả?” Thư Kế Nghiệp phản kích.
Tần Việt bật cười to, rồi lại tụt xuống gối tiếp tục vẽ.
Thư Kế Nghiệp nhíu mày: “Đừng vẽ trên giường, bẩn.”
Tần Việt không cho là đúng: “Tôi sẽ không làm dơ giường đâu.”
“Thói quen xấu của cậu thật không ít đấy.”
“Ừa.”
Sau hành trình mấy ngày, Tần Việt càng thích ứng hơn, tuy mỗi ngày đều mệt muốn chết không muốn sống, nhưng cậu thật sự kiên trì được. Có điều dọc đường thiếu mất đối tượng để tán chuyện, Kiều Phi Tuyết rõ ràng đang theo đuổi Thư Kế Nghiệp, suốt ngày áp sát bên cạnh anh, Tần Việt thật ra nhận thấy được, số lần nói chuyện cùng anh ít đi rất nhiều.
Liên tục một tuần tiếp theo, Tần Việt thấy ngay cả cảm giác nhức mỏi trên thân thể cũng giảm bớt, đây là minh chứng cho việc thể lực của cậu đã tiến bộ. Tần Việt rất hài lòng, mỗi ngày sức ăn lại một tăng, thật tình thấy mình càng thêm tràn trề sức sống.
Ngay trong những chuỗi ngày như vậy, điểm thi đại học được công bố.
Đêm hôm đó, ai trong bọn họ ở nhà trọ cũng không vội đi ngủ, đợi đến mười hai giờ khuya đều bật dậy, gọi điện thoại nha! Rồi lên mạng, dùng đủ các loại phương thức để tra điểm của mình.
Trong hoàn cảnh ác liệt, điện thoại không ngừng báo bận, mạng giật tưng tưng, Tần Việt rốt cuộc tra được điểm của mình, 423 điểm, thành tích văn hóa như vậy, cộng thêm kết quả mỹ thuật xuất sắc của cậu, tuyệt đối đỗ được trường tuyến một rồi.
Tần Việt mừng như điên, ôm máy tính hôn chùn chụt mấy cái, hò hét như lên cơn: “A a a! Đỗ được tuyến một rồi! Mình nằm mơ cũng không nghĩ tới, gào khóc ngoao ngoao, thiệt muốn tới trường luôn quá đi! Ôi nguyện vọng một mình nên điền cái gì bây giờ? Nguy rồi, hình như mình không tham gia cuộc thi mỹ thuật của mấy trường tuyến một, có mỗi hai trường thì đều là học viện mỹ thuật, nhưng điểm của mình lại không tới, oa làm sao giờ, mình phải điền trường nào đây, hối hận chết mất thôi, sớm biết thế này mình cũng đăng ký mấy chục trường cho xong!”
Tần Việt thật sự đã phát huy vượt xa người thường, đương nhiên có lẽ nhờ hiệu quả của việc học bù hậu kỳ rất tốt.
Cậu quá chăm chú tra điểm, đều sắp quên béng Thư Kế Nghiệp đang ở bên cạnh.
Thư Kế Nghiệp không thể tin nổi mà nói: “Đầu óc cậu cấu tạo từ cái gì vậy, 400 điểm mà cũng thi ra được luôn?”
Tần Việt tâm tình tốt, lười để ý đến sự khinh bỉ của anh. Dương dương đắc ý hừ một tiếng, sung sướng tiếp tục tìm tư liệu.
Thư Kế Nghiệp thấy cậu còn tin thật, cũng lười đả kích cậu luôn, có lòng tốt đề nghị: “Thân thể cậu không tốt, chọn một đại học ở thành phố A, như thế người nhà cũng dễ dàng chăm sóc cậu hơn.” Nói xong liền đi về phía toilet.
Tần Việt đột nhiên lên tiếng: “Thân thể của tôi không có bệnh, là bệnh tâm lý.”
Thư Kế Nghiệp quay đầu lại, hoang mang chờ cậu nói tiếp.
Tần Việt nhìn thẳng vào anh, có chút thản nhiên nói: “Năm mười bảy tuổi, tôi tự sát bất thành.” Có lời nói tưởng chừng thật khó có thể ra khỏi miệng, thế nhưng một khi thật sự nói ra, lại không hề khó như cậu đã nghĩ.
Mày Thư Kế Nghiệp rõ ràng nhướn cao.
Giọng nói của Tần Việt lặng đi: “Sau đó hôn mê mười năm trong bệnh viện.”
Tần Việt bình tĩnh nói xong ngẩn người một lúc, sau đó thở dài, ngón tay tiếp tục lướt đi trên bàn phím, màn hình laptop đang lóe lên giấc mộng giúp cậu lại được sống một lần nữa.
Cũng lúc này, đôi mắt cậu đang tỏa sáng rực rỡ.
——————————-
Hờ, đã ngứa bạn trẻ Kiều Phi Tuyết chưa, cơ mà người ta còn chả đáng gọi là bánh bèo đâu hà, à, làm mất cơ hội gia tăng tình cảm của vợ chồng người ta thì kể cũng đáng ăn hành ╮(╯▽╰)