"Nghi Trăn!" Nghe được tiếng đóng cửa, Vũ Chiêu Duy đang vùi đầu vào bàn làm việc liền ngước lên thấy Lâm Nghi Trăn đang chau mày đi tới, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Cũng đã tám giờ, trễ như vậy em đã ăn cơm chưa?"
Cô quyến luyến bờ vai vững chắc của anh, dựa vào cổ anh tìm kiếm sự an ủi. Dưới đáy lòng, cô vẫn không có cách nào chấp nhận được người bạn thân đột nhiên không nói lời nào mà đã bỏ đi.
"Em có chuyện gì sao?" thấy bộ dáng phiền não của cô anh không khỏi có chút đau lòng. Anh thà nhìn khuôn mặt cô vui buồn thay đổi thất thường còn hơn bộ mặt không chút hờn giận giờ phút này.
“Em không có khẩu vị, không nhìn thấy Chu Đình đâu nữa!” Cô thật lo lắng cho Chu Đình.
“Chu Đình? Là người bạn tốt của em sao?” Nhìn cô coi trọng bạn bè hơn anh , trong lòng anh khẽ nhói đau.
Lâm Nghi Trăn suy sụp, hạ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, "Chu Đình không biết đã đi đâu! Trước kia dù cậu ấy ra nước ngoài du lịch, hoặc là chỉ đến cửa hàng mua đồ đều sẽ nói cho em biết một tiếng, nếu không thì cũng sẽ lưu lại tin tức. Còn lần này cả người cậu ấy biến mất giống như không khí, ngay cả đi học cũng không thấy đi, đã gần nửa tháng rồi. Giáo sư nói báo cáo của cậu ấy cũng sẽ giao từ trên mạng cho bà ấy. Cho nên, em nghĩ nhất định là Chu Đình đã dời nhà đến chỗ nào đó, vì em đã đến chỗ làm, nhà của bạn bè và những nơi cậu ấy thường tới hỏi qua nhưng cũng không có tin tức gì.”
"Em có muốn anh cho người đi điều tra không?" Vũ Chiêu Duy hôn vào cái má trắng nhợt của cô.
Lâm Nghi Trăn do dự một chút rồi lắc đầu, "Nếu như cậu ấy tránh không muốn gặp em thì dù có tìm được cũng không có tác dụng gì.”
" Có lẽ cô ấy không phải muốn tránh em, mà là gặp chuyện gì đó không thể liên lạc được.”
" Ít nhất có thể gọi một cuộc điện thoại mà." Cô nhớ tới người mẹ đã bỏ rơi mình.
Lúc trước bà ấy cũng cố ý lạnh nhạt cô, rồi cầu khẩn dùng ánh mắt xin lỗi nói cho cô biết là bà ấy không cần cô nữa. Cô chẳng phải sớm đã quen bị vứt bỏ sao? Nhưng tại sao trong tim vẫn cảm thấy thật khổ sở.
" Nếu như bên phía cô ấy không có cách nào gọi điện thoại thì sao?"
"Vậy cậu ấy tại sao không thể đến trường nộp báo cáo?"
" Cũng có thể là báo cáo này không phải do cô ấy làm?" ánh mắt của Vũ Chiêu Duy trở nên âm trầm.
" Nếu nói như vậy. . . . . ."Lâm Nghi Trăn đột nhiên chấn động, cô thế nào không nghĩ tới Chu Đình có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
" Chuyện này em không cần phải lo lắng, anh sẽ cho người đi điều tra, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho em, hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, anh dẫn em đi ăn cơm."Thu thập xong máy vi tính và công văn trên bàn, anh vừa ôm hông của cô vừa hôn xuống vành tai cô.
" Nhưng còn công việc. . . . . ."
“ Chuyện của em quan trọng hơn.” Anh sẽ không để cho cô bị thương tổn, kể cả những người xung quanh cô. Cô là người anh yêu, dù người khác không liên quan tới anh mà chỉ là bạn của cô, anh cũng sẽ quan tâm, chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô.
Đi vào thang máy, anh không kiềm được mà hôn xuống trán cô một nụ hôn, " Hôm nay có nói anh yêu em?"
Cô biết anh đang lo lắng thay cô, cô cảm động ôm cổ anh, khẽ liếm đôi môi ướt át của anh, “Em không ngại anh nói lại lần nữa.” Cô dịu dàng cong khóe môi mỉm cười ngọt ngào, như đóa sen mới hé nụ, cười rất ngọt ngào, nụ cười thật đẹp khiến cho lòng anh say đắm.
Anh nhẹ nhàng hôn vào gương mặt đỏ ửng của cô, cô xấu hổ khẽ run lên khi anh dừng lại ở môi cô, môi anh nhếch lên trêu chọc gặm cắn, đẩy hàm răng cô ra, lớn mật quấn lấy đầu lưỡi phấn hồng của cô, sau đó từ từ dời xuống chiếc cằm đẹp đẽ, rồi chiếc cổ trắng muốt mịn màng, đang muốn xuống tiếp phía dưới thì…
“Đinh!” Thang máy đột nhiên dừng lại, anh phản ứng rất nhanh liền giấu cô sau lưng, lúc này có không ít nhân viên đi vào, cả thang máy chật ních, sau đó thang máy xuống dưới tầng hầm nơi bãi để xe, rất nhanh mọi người cũng đi hết.
Vũ Chiêu Duy ôm Lâm Nghi Trăn đi ra khỏi thang máy, anh cúi đầu vào mái tóc cô hít thật sâu mùi hương thanh nhã, “ Ai, anh cảm thấy phải mau mau cưới em mới được.” Để khỏi làm việc gì cũng phải lén lút.
Cô hé ra một nụ cười khổ, dưới đáy lòng tất nhiên là cô yêu anh, nhưng đối với cuộc hôn nhân này cô thật sự không nắm chắc, lắc đầu một cái cô quyết định để những phiền não này để sang một bên, hiện tại quan trọng nhât là tìm kiếm Chu Đình.
Từ sự kiện kinh khủng lần trước mà chị dâu tương lai bóc lột Vũ Chiêu Huấn lần trước, đã hơn một tháng anh không đến tổng công ty, lần này anh hai lại gọi điện thoại kêu anh đến, anh cũng chỉ có thể cố gắng mà đến.
Vũ Chiêu Huấn hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
" Vào đi!"
Vũ Chiêu Huấn ló đầu vào quan sát trước, may mắn là chị dâu tương lai không có ở đây. Anh thở phào nhẹ nhõm, “Anh hai, anh tìm em có việc gì vậy?”
Vũ Chiêu Duy đang làm việc cũng không ngẩng đầu lên ném cho Vũ Chiêu Huấn một tập tư liệu, “Giúp anh tìm người này, thông tin của cô ấy đều nằm ở bên trong.”
“Là ai vậy?” Vũ Chiêu Huấn mở túi giấy ra, trong hình là một cô gái xinh đẹp mắt ngọc mày ngài. Không biết tại sao anh hai lại muốn tìm cô ta.
“Cô ấy là Chu Đình bạn thân của Nghi Trăn.”
Lại liên quan đến chị dâu tương lai, Vũ Chiêu Huấn không khỏi hỏi “Anh hai, anh thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ kia?” Cô thông minh, là người biết tính toán kĩ lưỡng, quả thật anh hai cần một người phụ thông minh như vậy ở bên cạnh.
“Cô ấy sẽ là chị dâu của cậu, anh dự định đầu năm tới sẽ kết hôn với cô ấy.” Vũ Chiêu Duy dừng bút, trên môi nở nụ cười yếu ớt như có như không.
“Cô ấy có đồng ý không?” Một người chồng cuồng công việc như anh hai? Vũ Chiêu Huấn rất nghi ngờ.
“Cô ấy muốn anh cho cô ấy thời gian suy nghĩ.” Ánh mắt Vũ Chiêu Duy thoáng qua một chút chán nản và vô lực, điều này khiến cho Vũ Chiêu Huấn vừa vặn bắt gặp.
Không ngờ anh hai vạn năng cũng sẽ có lúc không có cách nào, Vũ Chiêu Huấn cố nhịn cười.
“Trở về làm việc của cậu đi.” Vũ Chiêu Duy liếc nhìn Vũ Chiêu Huấn đang cố nhịn cười. Chẳng lẽ anh không hiểu trong lòng Vũ Chiêu Huấn đang nghĩ gì sao? Anh ảo não khẽ chửi thầm một tiếng.
“Đi ra ngoài! Chuyện giữa anh và cô ấy không cần cậu quản.”
" Dạ!"Vũ Chiêu Huấn nén cười đến nghẹn, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại, Vũ Chiêu Duy hai tay chống đầu dựa vào ghế, mới một ngày không gặp mà trong đầu anh đều hiện lên hình bóng của cô, không biết hiện giờ cô có chăm chỉ học hành không? Còn có… càng nghĩ anh càng không yên lòng liền nhấn điện thoại “Thư kí Chu, nói anh Lưu chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.”
“Nhưng mà lúc hai giờ ngài phải chủ trì hội nghị, bốn giờ phải dự hội nghị tài vụ hàng năm, còn có…”
“Toàn bộ hủy bỏ.” Tắt điện thoại, anh cầm áo khoác, quyết định đi tìm vợ tương lai. Vì yêu nên lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, dù cách xa cỡ nào cũng luôn nhớ tới cô. Thì ra tình yêu luôn làm người ta nhớ nhung.
Lâm Nghi Trăn gục xuống bàn ngó ra ngoài cửa sổ, cô dựng đứng quyển sách lên để giáo sư không nhìn thấy.
Hiện giờ Chu Đình không rõ tung tích, trong lòng cô đang rất rối loạn nên cũng không có tâm trạng để học, cô rất không thích cảm giác bối rối này của bản thân, trong lòng có một cỗ xúc động muốn né tránh mọi phiền não.
Đột nhiên cô nhìn thấy ngoài cửa sổ ở phía xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, trong tay anh là một bó hoa hải dụ to, dưới ánh nắng rực rỡ chói lọi, anh xuất hiện như một hoàng tử, cả người tỏa sáng khiến cho mọi người xung quanh đều chú ý, anh không nhanh không chậm đi về phía phòng học của cô.
“Chiêu Duy!” Cô kinh ngạc đứng phách dậy.
“Lâm Nghi Trăn, đang trong giờ học em đứng lên làm gì?” Vừa đúng lúc giáo sư xoay người nhìn thấy, vẻ mặt trầm xuống không vui nói.
“Ách… giáo sư, em có thể ra ngoài đi toilet không ạ?” Lâm Nghi Trăn phản ứng mau lẹ nói.
“Muốn đi toilet cũng không cần phải báo cáo với tôi.” Giáo sư bực mình đỏ mặt, ông xoay người tiếp tục viết bảng.
Lâm Nghi Trăn ngại ngùng le lưỡi một cái, hưng phấn lao ra cửa thiếu chút nữa là đụng phải người quét dọn.
Thấy chờ thang máy quá lâu nên cô đã chạy thang bộ từ lầu bốn xuống, khi xuống tới nơi liền nhìn thấy Vũ Chiêu Duy bị một đám con gái xinh đẹp bao quanh mà trên mặt anh lại là biểu tình người lạ chớ tới gần. Mặc kệ anh bày ra khuôn mặt nghiêm khắc lạnh lùng như thế nào thì vẫn hấp dẫn không ít thiếu nữ, không biết có phải trong trường thiếu nam sinh đẹp trai hay không hoặc là do anh quá thu hút. Cô đứng ở cửa cầu thang chờ xem bao lâu anh sẽ phát hiện ra cô, Chiêu Duy đáng ghét!
Trong đầu cô vừa mắng anh thì bất thình lình anh khẽ nghiêng đầu, nhìn cô bằng con mắt thâm tình làm lòng cô giật mình, chân giống như mọc rễ không cách nào di chuyển được.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, anh chậm rại đi về phía cô.
“Sao anh lại đến đây?” Nghĩ đến cảnh những nữ sinh kia cơ hồ muốn dính trên người anh nhưng anh lại không né tránh khiến cho trái tim của Lâm Nghi Trăn buồn bực, tuy cô biết anh tính tình lạnh nhạt, luôn làm theo ý mình nhưng cô vẫn không kìm được mà ghen với họ.
“Anh đến xem em có đi học nghiêm túc không, hoa này tặng cho em.” Nói xong Vũ Chiêu Duy đem bó hoa đưa tới tay cô.
Tảng đá kia không thấy cô đang tức giận! Lâm Nghi Trăn bĩu môi, dưới đáy lòng thấy anh dịu dàng với cô như thế mà dâng lên một tia ngọt ngào, nhưng ngoài mặt giọng điệu của cô vẫn không tốt.
“Anh không cần đi làm sao?” Một người cuồng công việc như anh mà cũng có thể trốn việc? Trong lòng cô đang thắc mắc.
“Công ty một ngày không có anh cũng không sao.” Anh nhẹ ngắt chiếc mũi thon của cô.
“Sao vậy, nhìn thấy anh không vui à? Vậy anh về nhé.” Anh mới quay người, vạt áo liền bị níu lại.
“Khoan đi đã! Em sắp tan lớp rồi, anh ở đây chờ em.” Đây chính là yêu, cô luyến tiếc không bỏ được anh. Cô cười nói, “Anh cầm hoa giúp em đi.”
Cô vội vàng chạy về lầu bốn, thừa dịp giáo sư đang chuyên tâm viết bảng như vẽ bùa thì cầm túi xách, cúi người xách chuẩn bị chạy.
“Đứng lại! Còn chưa hết giờ, em đi đâu đó?” Giáo sư xanh mặt, nhìn chằm chằm đại vương trốn tiết Lâm Nghi Trăn. Gần đây thấy cô có chút cải thiện, ai ngờ hôm nay lại chứng nào tật nấy, hơn nữa lại cư nhiên ngay trước mắt ông?
Bị bắt gặp ngay tại chỗ, đang lúc mọi người nhìn chằm chằm mình cô nhanh trí nói, “Thưa giáo sư, vừa lúc em tới tháng nên cảm thấy trong người không được khỏe…” Lời chưa nói xong đã thấy mặt giáo sư đỏ như Quan Công mà các sinh viên khác không nhịn được cười trộm.
"Đi nhanh, đi nhanh!" Giáo sư trầm giọng nói.
"Cám ơn giáo sư!"
Lâm Nghi Trăn vội vàng lao ra khỏi phòng học, bất ngờ phát hiện Vũ Chiêu Duy đứng ở bên ngoài dựa vào cây cột cười như không cười nhìn cô nói, “Thì ra em trốn học là dùng chiêu này.”
“Đây là đặc quyền của phái nữ mà.” Lâm Nghi Trăn lấy hoa trong tay anh, ngửi hương thơm tình yêu, “Kế tiếp em không có tiết, chúng ta đi ăn cơm được không?”
“Mới bốn giờ, sớm như vậy mà em đã đói bụng? Có phải trưa nay em không ăn cơm?”
Lâm Nghi Trăn le lưỡi, “Không có cách nào khác, thức ăn ở gần trường em đã ăn hai năm cũng ngán lắm rồi, đồ ăn ngon thì lại ở xa trường nếu muốn ăn thì sẽ trễ giờ học.” Thật ra cô có thói quen ăn thức ăn do Chu Đình làm, nhớ tới Chu Đình hai hàng mi của cô lại rũ xuống.
“Hay là chúng ta đi ăn tiệc búp-phê đi?” Không muốn nhìn thấy cô mặt ủ mày chau, Vũ Chiêu Duy nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Vừa nhắc tới đồ ăn ngon, ánh mắt Lâm Nghi Trăn cũng tốt hơn, “Tốt, tốt! Em mời, anh bỏ tiền.”
“Quỷ tinh ranh!” Vũ Chiêu Duy yêu thương vuốt đầu cô, vừa buồn cười vừa tức giận. Cô đúng là keo kiệt, nhưng khuyết điểm của người mình yêu cũng thật đáng yêu mà, ai bảo anh yêu cô chứ.
Trong tình yêu cuồng nhiệt hai người lúc nào cũng muốn ở bên nhau, nhưng Vũ Chiêu Duy còn phải lo cho sự nghiệp mà Lâm Nghi Trăn cũng phải đi học nên hai người không thể lúc nào cũng ở cạnh nhau được.
Mỗi sáng khi Vũ Chiêu Duy đi làm rồi Lâm Nghi Trăn mới từ trong chăn ấm bò dậy; buổi tối khi về nhà, lúc cô xem xong ti vi rồi leo lên giường anh vẫn chưa hết giờ làm việc.
Ai! Cuộc sống như thế này nếu như cưới rồi cô thật không dám tưởng tượng đến tương lai như thế nào. Cho nên cô quyết định phải cố gắng thay đổi.
Tối hôm nay sau giờ học, cô nhờ lão Lưu đưa cô đến tổng công ty của tập đoàn Vu thị, từ dưới sảnh đi thang máy lên phòng làm việc, cô chào hỏi thư ký Chu rồi tự đẩy cửa vào phòng làm việc của anh.
“Anh hai, đây là dự án hợp tác khoa học công nghệ La Uy với Mỹ, thứ bảy phải kí hợp đồng. Còn đây là phương án đầu tư thu mua đất ở Thượng Hải, anh xem có muốn đi điều tra…”
“Chiêu Duy.” Lâm Nghi Trăn lên tiếng cắt ngang bọn họ, cô liếc nhìn Vũ Chiêu Ngọc một cái, ngày thường tên mặt trắng xinh đẹp này chỉ biết hành hạ Chiêu Duy của cô, rõ ràng công việc ở nước ngoài đều do anh ta phụ trách nhưng lúc nào cũng muốn ném cho Chiêu Duy.
“A! Chị dâu.” Vũ Chiêu Ngọc kinh hãi, sao cô ta lại tới đây chứ? Vốn anh muốn lén đưa công việc này cho anh hai để cùng bà xã đi hưởng tuần trăng mật ở Nhị Độ. Vũ Chiêu Ngọc mỉm cười hỏi, “Sao chị dâu lại rảnh rỗi đến đây vậy, không phải chị phải đi học sao?”
“Tôi đã tan lớp rồi.” Mới nửa tháng không có việc mà những cậu em làm biếng của anh đã đến gây phiền toái. Cô đi tới sau lưng Vũ Chiêu Duy giúp anh xoa bóp vai.
“Nghi Trăn, sao em tới mà không thông báo một tiếng?” Vũ Chiêu Duy để cô ngồi trên đùi anh và hôn vào má cô.
“Người ta muốn cho anh một sự ngạc nhiên.” Lâm Nghi Trăn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Vũ Chiêu Ngọc, “Ah! Chiêu Ngọc cậu có chuyện gì muốn nói sao?”
“Em…” Vũ Chiêu Ngọc đang cầm một xấp văn kiện, thấy chị dâu thắm thiết với anh hai như thế anh cũng muốn mau chóng cách xa không làm kì đà cản mũi, nhưng còn những công việc này thì phải làm sao?
“Còn đứng đó làm gì? Những công việc nhỏ nhặt này cậu hãy xử lý cho tốt đi.” Vũ Chiêu Duy đương nhiên biết cậu em muốn đẩy công việc này cho mình để có thời gian thảnh thơi đi chơi, sao anh có thể để cho Chiêu Ngọc được thoải mái chứ. Trong lòng anh đã có tính toán, sau này mình chỉ ở phía sau làm cổ đông còn tập đoàn Vũ thị sẽ giao lại cho Chiêu Ngọc và Chiêu Huấn điều hành.
“Anh hai!” Vũ Chiêu Ngọc kháng nghị kêu, bận rộn như thế thì làm sao có thời gian bên vợ yêu đây.
“Đi ra ngoài!” Vũ Chiêu Duy giận dữ quát.
Vũ Chiêu Ngọc sịu mặt, lại một đống công việc, hic! Nếu cứ tiếp tục như thế này nói không chừng tới ba mươi tuổi đầu của mình sẽ đầy tóc trắng, tới năm mươi tuổi liền trở thành một lão nhân yêu rồi hu hu!
Đợi Vũ Chiêu Ngọc biến mất sau cánh cửa, Lâm Nghi Trăn liền thoát ra khỏi cái ôm nhiệt tình của anh, “Tới khi nào thì anh mới có thể bỏ xuống tất cả?” Nhớ lại khi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, lúc đó xe của anh đụng trúng cô thế nhưng anh lại bất tỉnh khiến cô phải vội vàng đưa anh vào bệnh viện, kết quả không phải do anh bị tai nạn xe mà là do công việc quá áp lực dẫn đến bị viêm ruột thừa cấp tính. Qua lần đó cô rất lo lắng, nhất là khi nhớ đến sắc mặt tái nhợt của anh trong phòng phẫu thuật kia thì cô vẫn còn sợ hãi, cô không muốn sự việc đó lặp lại lần thứ hai.
Giờ phút này Lâm Nghi Trăn đã hiểu được tại sao mẹ cô lại khăng khăng đòi li hôn với cha cô, không phải họ không yêu nhau mà là họ quá yêu đối phương. Người mẹ yếu đuối của cô cần một người có thể bảo vệ và chở che cho bà chứ không một người ngay cả bóng cũng không thấy như cha cô.
Nhớ lại quá khứ trước đây, Lâm Nghi Trăn dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của mẹ cô trong tình yêu, rất giống với cô lúc này. Bởi vì hôn nhân của cha mẹ không được may mắn nên cô rất sợ kết hôn, cô sợ phải mất đi, cô thà lựa chọn trốn tránh. Chỉ cần không đối diện với nó thì sẽ không có việc gì.
Nhưng cô đã lỡ yêu anh mất rồi.
“Chờ em gật đầu đồng ý gả cho anh.” Vũ Chiêu Duy vòng tay ôm cô.
“Anh nói có thật không?” Cô nửa tin nửa ngờ hỏi. Lâm Nghi Trăn đối với bản thân mình rất không tự tin, anh ưu tú như thế khiến cho cô tự ti.
“Không được hoài nghi lời nói của anh!” Vũ Chiêu Duy giận nhăn mặt, anh có thể nhìn thấy được sự lo lắng và mơ hồ trong đôi mắt trong veo của cô, “Anh yêu em như vậy chưa đủ sao?”
“Em không biết, em còn muốn suy nghĩ một chút.” Cha mẹ đã rời bỏ cô mà đi, cô đã sớm có thói quen cô độc, chợt có người mang ấm áp đến cho cô, cô thật sự không biết phải làm sao, cô sợ đây chỉ là một thoáng nhất thời.
“Suy nghĩ? Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Anh nghĩ coi như là thánh cũng không chịu nổi sự mập mờ không rõ ràng của cô.
“Đừng ép em nữa có được không?” Lâm Nghi Trăn che đầu, liều mạng lắc đầu, hốt hoảng chạy ra khỏi người anh giống như có quỷ đuổi theo phía sau.
“Nghi Trăn!” Đáng chết! Vũ Chiêu Duy khẽ chửi đập bàn một cái, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chạy đi ngay trước mắt anh, anh rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Trong một câu lạc bộ, Vũ Chiêu Duy đang ngồi trên một cái ghế cao trước quầy rượu, vẻ mặt anh không có biểu tình gì đang uống một ly rượu. “Hàaa.. ! Không nghĩ tới một người chỉ biết kiếm tiền như cậu lại đến nơi này.” Mai Như U từ trong quầy rượu đi ra.
“Sao cô lại ở đây?”
“Đây là quán tôi mở, tại sao tôi không thể ở đây?” Mai Như U cười mị mị nhìn anh, “Xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho một người cuồng công việc như cậu phải đến đây uống rượu giải sầu vậy?”
Vũ Chiêu Duy uống xong ly rượu, móc ra tờ một ngàn, không quay đầu lại xoay người tính rời đi nhưng lại bị Mai Như U níu lại.
“Buông tay!” Anh thấp giọng lạnh lẽo nói, tuy âm lượng không lớn nhưng như có một cỗ áp lực vô hình lan tỏa khắp nơi, ngay cả đám người phục vụ ở gần quầy rượu cũng sợ đến nỗi suýt chút nữa là cầm không chắc mấy cái ly.
“Không cần phải tức giận như thế, ngồi xuống đi.” Mai Như U nâng lên một ly rượu, “Cứ uống thoải mái hôm nay coi như chị U mời.”
Vũ Chiêu Duy không nói câu gì ngồi lại trên chiếc ghế cao, trầm tĩnh làm cho người khác phát lạnh.
Vậy mà hết lần này tới lần khác Mai Như U không sợ lạnh mà cứ tiến đến gần.
“Có cần chị U đây giúp một tay không?”
Vũ Chiêu Duy vẫn y như cũ không nói một chữ.
“Có phải cậu và cô gái yêu tiền kia đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cô là người của Thiên Địa môn nên muốn điều tra một người dễ như lật bàn tay dù có là mười tám đời tổ tông cô cũng tra ra được.
“Cô không được nói cô ấy như vậy.” Vũ Chiêu Duy quát nhỏ, mỗi người có quyền lựa chọn phương thức sống riêng cho cuộc đời mình.
“Tốt, tốt! Vậy cậu có thể nói cho chị U biết tại sao cậu lại chạy tới đây uống rượu?” Cô không tin cậu ta không chịu nói.
Vũ Chiêu Duy vẫn không để ý đến cô ta, tiếp tục uống rượu.
“Không phải cậu yêu cô ta rồi chứ?” Mai Như U to gan dò hỏi.
Quả nhiên tay của anh khẽ run, mặc dù rất khẽ nhưng lại làm cho Mai Như U rất hài lòng.
“Thật kì quái, yêu thì yêu cần gì phải làm bộ. Ngày mai tôi sẽ nói mẹ nuôi chuẩn bị cho hai người kết hôn…”
“Cô câm miệng!” Vũ Chiêu Duy nắm chặt ly rượu trong tay. Anh cũng muốn mau chóng cưới cô nhưng không biết đã mình đã làm gì sai, chẳng lẽ anh đã quá trực tiếp chăng? Nhưng rõ ràng cô đã nói cô yêu anh mà. Vậy tại sao lại như thế?
“Kết hôn là chuyện tốt, sắc mặt cậu làm gì phải khó coi như vậy? À…” Mai Như U cười hề hề đè thấp giọng nói, “chẳng lẽ cậu chưa thỏa mãn dục vọng?”
Vũ Chiêu Duy thiếu chút nữa phun rượu, không ngừng ho mãnh liệt. Vì bị nghẹn nên mặt anh trở nên ửng đỏ, rồi lúc xanh lúc đen.
Mai Như U cười đến vui vẻ, “Chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ cả.” Cô dùng sức vỗ vỗ Vũ Chiêu Duy khiến cho anh lại sặc thêm lần nữa.
Vũ Chiêu Duy liếc xéo Mai Như U một cái, không bị cô ta hại chết thật đúng là kì tích.
“Có muốn chị U đây chỉ cho mấy chiêu…”
“Xin miễn cho kẻ bất tài này, cô giữ lại cho mình dùng đi.” Mặt của Vũ Chiêu Duy hơi co rút, hừ lạnh một tiếng. Người phụ nữ này đúng là đầu óc toàn những chuyện kinh thế hãi tục, thật may mắn là Nghi trăn không quen biết cô ta.
“Này, cậu cũng thật là, uổng công chị U này nhiệt tình giúp đỡ cậu như vậy.” Mai Như U giả vờ giận, hai tay chống hông.
“Giữa hai chúng tôi không phải là vấn đề đó.” Anh không chịu được, trợn mắt một cái.
“Vậy cậu nói xem đó là chuyện gì?” Cô không tin cậu ta lại tiếp tục không chịu nói.
“Tôi…” Vũ Chiêu Duy khó khăn mở miệng, mặt càng đỏ hơn, chẩn chờ một lúc rồi nói như tiếng muỗi kêu, “Cô ấy không chịu gả cho tôi.”
“Ừ!” Mai Như U ngẩn ra.
“Tôi đã cầu hôn cô ấy nhưng cô ấy không chịu cùng tôi kết hôn.” Cho là Mai Như U không nghe thấy anh cẩn thận lặp lại một lần nữa. Vừa vặn là âm nhạc trong câu lạc bộ Chấn Thiên đã át đi giọng nói của anh.
Mai Như U há miệng lớn đến nỗi có thể nhét vào một trái trứng đà điểu, một người đàn ông hoàn hảo như cậu ta, biết bao nhiêu cô gái muốn ngồi vào vị trí con dâu lớn của Vũ gia, thế mà lại có người cự tuyệt? Khó trách cậu ta bị đả kích, tinh thần sa sút như vậy. Không nghĩ tới một người lúc nào cũng được phụ nữ bao vây quan tâm như cậu ta cũng có ngày hôm nay, đúng thật là làm cho người ta bất ngờ mà, đột nhiên cô bắt đầu có hứng thú với Lâm Nghi Trăn này rồi.
Tránh để nụ cười bật ra khỏi môi, Mai Như U ho khan mấy tiếng, “Cậu đã hỏi cô ấy nguyên nhân tại sao chưa?”
Vũ Chiêu Duy trầm mặc, không phải anh không muốn hỏi mà là anh hi vọng cô có thể tự nói với anh.
“Tôi có đầy đủ thông tin xuất thân của cô ta, nếu như cậu muốn…” Mai Như U thấp giọng cười nói.
Vũ Chiêu Duy liếc xéo cô một cái, xốc áo khoác lên xoay người định đi thì gặp Vũ Chiêu Huấn thản nhiên đi vào.
“Anh hai, sao anh lại ở đây? Thật đúng lúc là em cũng nuốn tìm anh.” Vũ Chiêu Huấn ưu nhã ngồi lên ghế, nhìn Mai Như U, “Tiểu U, tôi tìm thấy Văn Khôi rồi.”
“Anh ta đã chạy đến chỗ nào vậy?” Mai Như U tức giận bĩu môi, hại cô mỗi lần muốn tìm tư liệu đều phải làm thủ tục mới có thể vào hệ thống nội bộ trung ương của Thiên Địa môn, vì kho tư liệu của Thiên Địa môn từ trước đến nay đều do Văn Khôi phụ trách quản lí.
“Ở bệnh viện.” Vũ Chiêu Huấn ngoắc tay gọi người phục vụ, “Cho tôi ly nước.”
“Chẳng lẽ anh ta sắp chết ư?” Không có tin tức gì, điện thoại cũng không liên lạc được, làm cô rất buồn bực.
“Không phải anh ta, mà cũng không khác lắm.”
“Anh ta thế nào rồi?” Vũ Chiêu Duy ngồi lại trên ghế, chân mày chau lại. Lại có người có thể tổn hại được Văn Khôi sao?
“Anh ta hiện giờ không khác gì cái xác không hồn, như người vô dụng.” Vũ Chiêu Huấn thảnh thơi uống cạn ly nước, tuy nhiên đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng khó có thể phát hiện. “Nếu mọi người không nhìn thấy anh ta thì tuyệt đối sẽ không tin đó là từng là người lúc nào cũng bình tĩnh, cười nói điềm đạm tài giỏi của Thiên Địa môn Văn Khôi.”
“Anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mai Như U gỡ xuống khuôn mặt cười đùa thay vào đó là một gương mặt nghiêm túc, trong lúc vô hình phát ra khí thế nghiêm nghị tôn quý, sâu trong đôi mắt không có nửa ý cười, lạnh lẽo thấm vào tim phổi.
Người phục vụ gần đó cũng không khỏi rùng mình.
“Lại nói chuyện này cùng chị dâu có chút quan hệ.” Vũ Chiêu Huấn liếc nhìn khuôn mặt như không có chuyện gì của Vũ Chiêu Duy, “Anh còn nhớ chuyện lần trước anh nhờ em không?”, “Người bạn mất tích của Nghi Trăn… cậu tìm được rồi?” Vũ Chiêu Duy cũng không kinh ngạc hiệu suất làm việc của cậu ta.
“Chính xác! Bất quá tình hình hiện giờ của cô ấy không được lạc quan lắm, tốt nhất anh nên nói chị dâu cần chuẩn bị tâm lí.”
Mai Như U và Vũ Chiêu Duy hai người nhìn nhau cùng nín thở chờ Vũ Chiêu Huấn nói tiếp.
“Chu Đình xảy ra chuyện chút bất trắc đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh mà Văn Khôi lại đang ở bên cạnh trông chừng cô ấy.”
“Văn Khôi ở cùng với Chu Đình?” Vũ Chiêu Duy kinh ngạc nhíu mày, “Tại sao bọn họ lại ở cùng nhau?”
“Không chỉ có hai người kinh ngạc, ngay cả em cũng ngạc nhiên, không ngờ tên tiểu tử Văn Khôi này giữ bí mật giỏi như vậy, lại có thể lui tới với cô bạn gái này gần mười năm rồi.” “Bạn gái của anh ta là chu Đình?” Mai Như U không biết nghĩ gì rũ mi mắt xuống, “Đã phong tỏa tin tức chưa?”
Vũ Chiêu Huấn gật đầu, “Văn Khôi đã cảnh cáo tôi nếu có bất cứ một bóng người nào của Thiên Địa môn ở xung quanh đó thì anh ta sẽ lập tức rời đi, biến mất mãi mãi, anh ta nói được là làm được.”
“Anh không tính là người của Thiên Địa môn chứ?” Vũ Chiêu Duy rời khỏi ghế, trong đầu đang nghĩ không biết phải nói với Lâm Nghi Trăn như thế nào.
“Anh hai, đây là bệnh viện Chu Đình đang nằm.” Vũ Chiêu Huấn đưa ra một tờ giấy nhỏ.
“Chiêu Duy!” Mai Như U lông mày nhíu chặt, hít sâu “Tất cả trông cậy vào cậu.”
Chiêu Duy cười nhạt xoay người rời đi.
“Tôi cảm thấy vẫn nên báo với lão đại một tiếng.” Mai Như U tự lẩm bẩm, nghiêng đầu cùng Vũ Chiêu Huấn nhìn nhau cười khổ.
"Nghi Trăn!" Nghe được tiếng đóng cửa, Vũ Chiêu Duy đang vùi đầu vào bàn làm việc liền ngước lên thấy Lâm Nghi Trăn đang chau mày đi tới, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Cũng đã tám giờ, trễ như vậy em đã ăn cơm chưa?"
Cô quyến luyến bờ vai vững chắc của anh, dựa vào cổ anh tìm kiếm sự an ủi. Dưới đáy lòng, cô vẫn không có cách nào chấp nhận được người bạn thân đột nhiên không nói lời nào mà đã bỏ đi.
"Em có chuyện gì sao?" thấy bộ dáng phiền não của cô anh không khỏi có chút đau lòng. Anh thà nhìn khuôn mặt cô vui buồn thay đổi thất thường còn hơn bộ mặt không chút hờn giận giờ phút này.
“Em không có khẩu vị, không nhìn thấy Chu Đình đâu nữa!” Cô thật lo lắng cho Chu Đình.
“Chu Đình? Là người bạn tốt của em sao?” Nhìn cô coi trọng bạn bè hơn anh , trong lòng anh khẽ nhói đau.
Lâm Nghi Trăn suy sụp, hạ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, "Chu Đình không biết đã đi đâu! Trước kia dù cậu ấy ra nước ngoài du lịch, hoặc là chỉ đến cửa hàng mua đồ đều sẽ nói cho em biết một tiếng, nếu không thì cũng sẽ lưu lại tin tức. Còn lần này cả người cậu ấy biến mất giống như không khí, ngay cả đi học cũng không thấy đi, đã gần nửa tháng rồi. Giáo sư nói báo cáo của cậu ấy cũng sẽ giao từ trên mạng cho bà ấy. Cho nên, em nghĩ nhất định là Chu Đình đã dời nhà đến chỗ nào đó, vì em đã đến chỗ làm, nhà của bạn bè và những nơi cậu ấy thường tới hỏi qua nhưng cũng không có tin tức gì.”
"Em có muốn anh cho người đi điều tra không?" Vũ Chiêu Duy hôn vào cái má trắng nhợt của cô.
Lâm Nghi Trăn do dự một chút rồi lắc đầu, "Nếu như cậu ấy tránh không muốn gặp em thì dù có tìm được cũng không có tác dụng gì.”
" Có lẽ cô ấy không phải muốn tránh em, mà là gặp chuyện gì đó không thể liên lạc được.”
" Ít nhất có thể gọi một cuộc điện thoại mà." Cô nhớ tới người mẹ đã bỏ rơi mình.
Lúc trước bà ấy cũng cố ý lạnh nhạt cô, rồi cầu khẩn dùng ánh mắt xin lỗi nói cho cô biết là bà ấy không cần cô nữa. Cô chẳng phải sớm đã quen bị vứt bỏ sao? Nhưng tại sao trong tim vẫn cảm thấy thật khổ sở.
" Nếu như bên phía cô ấy không có cách nào gọi điện thoại thì sao?"
"Vậy cậu ấy tại sao không thể đến trường nộp báo cáo?"
" Cũng có thể là báo cáo này không phải do cô ấy làm?" ánh mắt của Vũ Chiêu Duy trở nên âm trầm.
" Nếu nói như vậy. . . . . ."Lâm Nghi Trăn đột nhiên chấn động, cô thế nào không nghĩ tới Chu Đình có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
" Chuyện này em không cần phải lo lắng, anh sẽ cho người đi điều tra, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho em, hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, anh dẫn em đi ăn cơm."Thu thập xong máy vi tính và công văn trên bàn, anh vừa ôm hông của cô vừa hôn xuống vành tai cô.
" Nhưng còn công việc. . . . . ."
“ Chuyện của em quan trọng hơn.” Anh sẽ không để cho cô bị thương tổn, kể cả những người xung quanh cô. Cô là người anh yêu, dù người khác không liên quan tới anh mà chỉ là bạn của cô, anh cũng sẽ quan tâm, chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô.
Đi vào thang máy, anh không kiềm được mà hôn xuống trán cô một nụ hôn, " Hôm nay có nói anh yêu em?"
Cô biết anh đang lo lắng thay cô, cô cảm động ôm cổ anh, khẽ liếm đôi môi ướt át của anh, “Em không ngại anh nói lại lần nữa.” Cô dịu dàng cong khóe môi mỉm cười ngọt ngào, như đóa sen mới hé nụ, cười rất ngọt ngào, nụ cười thật đẹp khiến cho lòng anh say đắm.
Anh nhẹ nhàng hôn vào gương mặt đỏ ửng của cô, cô xấu hổ khẽ run lên khi anh dừng lại ở môi cô, môi anh nhếch lên trêu chọc gặm cắn, đẩy hàm răng cô ra, lớn mật quấn lấy đầu lưỡi phấn hồng của cô, sau đó từ từ dời xuống chiếc cằm đẹp đẽ, rồi chiếc cổ trắng muốt mịn màng, đang muốn xuống tiếp phía dưới thì…
“Đinh!” Thang máy đột nhiên dừng lại, anh phản ứng rất nhanh liền giấu cô sau lưng, lúc này có không ít nhân viên đi vào, cả thang máy chật ních, sau đó thang máy xuống dưới tầng hầm nơi bãi để xe, rất nhanh mọi người cũng đi hết.
Vũ Chiêu Duy ôm Lâm Nghi Trăn đi ra khỏi thang máy, anh cúi đầu vào mái tóc cô hít thật sâu mùi hương thanh nhã, “ Ai, anh cảm thấy phải mau mau cưới em mới được.” Để khỏi làm việc gì cũng phải lén lút.
Cô hé ra một nụ cười khổ, dưới đáy lòng tất nhiên là cô yêu anh, nhưng đối với cuộc hôn nhân này cô thật sự không nắm chắc, lắc đầu một cái cô quyết định để những phiền não này để sang một bên, hiện tại quan trọng nhât là tìm kiếm Chu Đình.
Từ sự kiện kinh khủng lần trước mà chị dâu tương lai bóc lột Vũ Chiêu Huấn lần trước, đã hơn một tháng anh không đến tổng công ty, lần này anh hai lại gọi điện thoại kêu anh đến, anh cũng chỉ có thể cố gắng mà đến.
Vũ Chiêu Huấn hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
" Vào đi!"
Vũ Chiêu Huấn ló đầu vào quan sát trước, may mắn là chị dâu tương lai không có ở đây. Anh thở phào nhẹ nhõm, “Anh hai, anh tìm em có việc gì vậy?”
Vũ Chiêu Duy đang làm việc cũng không ngẩng đầu lên ném cho Vũ Chiêu Huấn một tập tư liệu, “Giúp anh tìm người này, thông tin của cô ấy đều nằm ở bên trong.”
“Là ai vậy?” Vũ Chiêu Huấn mở túi giấy ra, trong hình là một cô gái xinh đẹp mắt ngọc mày ngài. Không biết tại sao anh hai lại muốn tìm cô ta.
“Cô ấy là Chu Đình bạn thân của Nghi Trăn.”
Lại liên quan đến chị dâu tương lai, Vũ Chiêu Huấn không khỏi hỏi “Anh hai, anh thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ kia?” Cô thông minh, là người biết tính toán kĩ lưỡng, quả thật anh hai cần một người phụ thông minh như vậy ở bên cạnh.
“Cô ấy sẽ là chị dâu của cậu, anh dự định đầu năm tới sẽ kết hôn với cô ấy.” Vũ Chiêu Duy dừng bút, trên môi nở nụ cười yếu ớt như có như không.
“Cô ấy có đồng ý không?” Một người chồng cuồng công việc như anh hai? Vũ Chiêu Huấn rất nghi ngờ.
“Cô ấy muốn anh cho cô ấy thời gian suy nghĩ.” Ánh mắt Vũ Chiêu Duy thoáng qua một chút chán nản và vô lực, điều này khiến cho Vũ Chiêu Huấn vừa vặn bắt gặp.
Không ngờ anh hai vạn năng cũng sẽ có lúc không có cách nào, Vũ Chiêu Huấn cố nhịn cười.
“Trở về làm việc của cậu đi.” Vũ Chiêu Duy liếc nhìn Vũ Chiêu Huấn đang cố nhịn cười. Chẳng lẽ anh không hiểu trong lòng Vũ Chiêu Huấn đang nghĩ gì sao? Anh ảo não khẽ chửi thầm một tiếng.
“Đi ra ngoài! Chuyện giữa anh và cô ấy không cần cậu quản.”
" Dạ!"Vũ Chiêu Huấn nén cười đến nghẹn, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại, Vũ Chiêu Duy hai tay chống đầu dựa vào ghế, mới một ngày không gặp mà trong đầu anh đều hiện lên hình bóng của cô, không biết hiện giờ cô có chăm chỉ học hành không? Còn có… càng nghĩ anh càng không yên lòng liền nhấn điện thoại “Thư kí Chu, nói anh Lưu chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.”
“Nhưng mà lúc hai giờ ngài phải chủ trì hội nghị, bốn giờ phải dự hội nghị tài vụ hàng năm, còn có…”
“Toàn bộ hủy bỏ.” Tắt điện thoại, anh cầm áo khoác, quyết định đi tìm vợ tương lai. Vì yêu nên lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh cô, dù cách xa cỡ nào cũng luôn nhớ tới cô. Thì ra tình yêu luôn làm người ta nhớ nhung.
Lâm Nghi Trăn gục xuống bàn ngó ra ngoài cửa sổ, cô dựng đứng quyển sách lên để giáo sư không nhìn thấy.
Hiện giờ Chu Đình không rõ tung tích, trong lòng cô đang rất rối loạn nên cũng không có tâm trạng để học, cô rất không thích cảm giác bối rối này của bản thân, trong lòng có một cỗ xúc động muốn né tránh mọi phiền não.
Đột nhiên cô nhìn thấy ngoài cửa sổ ở phía xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, trong tay anh là một bó hoa hải dụ to, dưới ánh nắng rực rỡ chói lọi, anh xuất hiện như một hoàng tử, cả người tỏa sáng khiến cho mọi người xung quanh đều chú ý, anh không nhanh không chậm đi về phía phòng học của cô.
“Chiêu Duy!” Cô kinh ngạc đứng phách dậy.
“Lâm Nghi Trăn, đang trong giờ học em đứng lên làm gì?” Vừa đúng lúc giáo sư xoay người nhìn thấy, vẻ mặt trầm xuống không vui nói.
“Ách… giáo sư, em có thể ra ngoài đi toilet không ạ?” Lâm Nghi Trăn phản ứng mau lẹ nói.
“Muốn đi toilet cũng không cần phải báo cáo với tôi.” Giáo sư bực mình đỏ mặt, ông xoay người tiếp tục viết bảng.
Lâm Nghi Trăn ngại ngùng le lưỡi một cái, hưng phấn lao ra cửa thiếu chút nữa là đụng phải người quét dọn.
Thấy chờ thang máy quá lâu nên cô đã chạy thang bộ từ lầu bốn xuống, khi xuống tới nơi liền nhìn thấy Vũ Chiêu Duy bị một đám con gái xinh đẹp bao quanh mà trên mặt anh lại là biểu tình người lạ chớ tới gần. Mặc kệ anh bày ra khuôn mặt nghiêm khắc lạnh lùng như thế nào thì vẫn hấp dẫn không ít thiếu nữ, không biết có phải trong trường thiếu nam sinh đẹp trai hay không hoặc là do anh quá thu hút. Cô đứng ở cửa cầu thang chờ xem bao lâu anh sẽ phát hiện ra cô, Chiêu Duy đáng ghét!
Trong đầu cô vừa mắng anh thì bất thình lình anh khẽ nghiêng đầu, nhìn cô bằng con mắt thâm tình làm lòng cô giật mình, chân giống như mọc rễ không cách nào di chuyển được.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, anh chậm rại đi về phía cô.
“Sao anh lại đến đây?” Nghĩ đến cảnh những nữ sinh kia cơ hồ muốn dính trên người anh nhưng anh lại không né tránh khiến cho trái tim của Lâm Nghi Trăn buồn bực, tuy cô biết anh tính tình lạnh nhạt, luôn làm theo ý mình nhưng cô vẫn không kìm được mà ghen với họ.
“Anh đến xem em có đi học nghiêm túc không, hoa này tặng cho em.” Nói xong Vũ Chiêu Duy đem bó hoa đưa tới tay cô.
Tảng đá kia không thấy cô đang tức giận! Lâm Nghi Trăn bĩu môi, dưới đáy lòng thấy anh dịu dàng với cô như thế mà dâng lên một tia ngọt ngào, nhưng ngoài mặt giọng điệu của cô vẫn không tốt.
“Anh không cần đi làm sao?” Một người cuồng công việc như anh mà cũng có thể trốn việc? Trong lòng cô đang thắc mắc.
“Công ty một ngày không có anh cũng không sao.” Anh nhẹ ngắt chiếc mũi thon của cô.
“Sao vậy, nhìn thấy anh không vui à? Vậy anh về nhé.” Anh mới quay người, vạt áo liền bị níu lại.
“Khoan đi đã! Em sắp tan lớp rồi, anh ở đây chờ em.” Đây chính là yêu, cô luyến tiếc không bỏ được anh. Cô cười nói, “Anh cầm hoa giúp em đi.”
Cô vội vàng chạy về lầu bốn, thừa dịp giáo sư đang chuyên tâm viết bảng như vẽ bùa thì cầm túi xách, cúi người xách chuẩn bị chạy.
“Đứng lại! Còn chưa hết giờ, em đi đâu đó?” Giáo sư xanh mặt, nhìn chằm chằm đại vương trốn tiết Lâm Nghi Trăn. Gần đây thấy cô có chút cải thiện, ai ngờ hôm nay lại chứng nào tật nấy, hơn nữa lại cư nhiên ngay trước mắt ông?
Bị bắt gặp ngay tại chỗ, đang lúc mọi người nhìn chằm chằm mình cô nhanh trí nói, “Thưa giáo sư, vừa lúc em tới tháng nên cảm thấy trong người không được khỏe…” Lời chưa nói xong đã thấy mặt giáo sư đỏ như Quan Công mà các sinh viên khác không nhịn được cười trộm.
"Đi nhanh, đi nhanh!" Giáo sư trầm giọng nói.
"Cám ơn giáo sư!"
Lâm Nghi Trăn vội vàng lao ra khỏi phòng học, bất ngờ phát hiện Vũ Chiêu Duy đứng ở bên ngoài dựa vào cây cột cười như không cười nhìn cô nói, “Thì ra em trốn học là dùng chiêu này.”
“Đây là đặc quyền của phái nữ mà.” Lâm Nghi Trăn lấy hoa trong tay anh, ngửi hương thơm tình yêu, “Kế tiếp em không có tiết, chúng ta đi ăn cơm được không?”
“Mới bốn giờ, sớm như vậy mà em đã đói bụng? Có phải trưa nay em không ăn cơm?”
Lâm Nghi Trăn le lưỡi, “Không có cách nào khác, thức ăn ở gần trường em đã ăn hai năm cũng ngán lắm rồi, đồ ăn ngon thì lại ở xa trường nếu muốn ăn thì sẽ trễ giờ học.” Thật ra cô có thói quen ăn thức ăn do Chu Đình làm, nhớ tới Chu Đình hai hàng mi của cô lại rũ xuống.
“Hay là chúng ta đi ăn tiệc búp-phê đi?” Không muốn nhìn thấy cô mặt ủ mày chau, Vũ Chiêu Duy nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Vừa nhắc tới đồ ăn ngon, ánh mắt Lâm Nghi Trăn cũng tốt hơn, “Tốt, tốt! Em mời, anh bỏ tiền.”
“Quỷ tinh ranh!” Vũ Chiêu Duy yêu thương vuốt đầu cô, vừa buồn cười vừa tức giận. Cô đúng là keo kiệt, nhưng khuyết điểm của người mình yêu cũng thật đáng yêu mà, ai bảo anh yêu cô chứ.
Trong tình yêu cuồng nhiệt hai người lúc nào cũng muốn ở bên nhau, nhưng Vũ Chiêu Duy còn phải lo cho sự nghiệp mà Lâm Nghi Trăn cũng phải đi học nên hai người không thể lúc nào cũng ở cạnh nhau được.
Mỗi sáng khi Vũ Chiêu Duy đi làm rồi Lâm Nghi Trăn mới từ trong chăn ấm bò dậy; buổi tối khi về nhà, lúc cô xem xong ti vi rồi leo lên giường anh vẫn chưa hết giờ làm việc.
Ai! Cuộc sống như thế này nếu như cưới rồi cô thật không dám tưởng tượng đến tương lai như thế nào. Cho nên cô quyết định phải cố gắng thay đổi.
Tối hôm nay sau giờ học, cô nhờ lão Lưu đưa cô đến tổng công ty của tập đoàn Vu thị, từ dưới sảnh đi thang máy lên phòng làm việc, cô chào hỏi thư ký Chu rồi tự đẩy cửa vào phòng làm việc của anh.
“Anh hai, đây là dự án hợp tác khoa học công nghệ La Uy với Mỹ, thứ bảy phải kí hợp đồng. Còn đây là phương án đầu tư thu mua đất ở Thượng Hải, anh xem có muốn đi điều tra…”
“Chiêu Duy.” Lâm Nghi Trăn lên tiếng cắt ngang bọn họ, cô liếc nhìn Vũ Chiêu Ngọc một cái, ngày thường tên mặt trắng xinh đẹp này chỉ biết hành hạ Chiêu Duy của cô, rõ ràng công việc ở nước ngoài đều do anh ta phụ trách nhưng lúc nào cũng muốn ném cho Chiêu Duy.
“A! Chị dâu.” Vũ Chiêu Ngọc kinh hãi, sao cô ta lại tới đây chứ? Vốn anh muốn lén đưa công việc này cho anh hai để cùng bà xã đi hưởng tuần trăng mật ở Nhị Độ. Vũ Chiêu Ngọc mỉm cười hỏi, “Sao chị dâu lại rảnh rỗi đến đây vậy, không phải chị phải đi học sao?”
“Tôi đã tan lớp rồi.” Mới nửa tháng không có việc mà những cậu em làm biếng của anh đã đến gây phiền toái. Cô đi tới sau lưng Vũ Chiêu Duy giúp anh xoa bóp vai.
“Nghi Trăn, sao em tới mà không thông báo một tiếng?” Vũ Chiêu Duy để cô ngồi trên đùi anh và hôn vào má cô.
“Người ta muốn cho anh một sự ngạc nhiên.” Lâm Nghi Trăn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Vũ Chiêu Ngọc, “Ah! Chiêu Ngọc cậu có chuyện gì muốn nói sao?”
“Em…” Vũ Chiêu Ngọc đang cầm một xấp văn kiện, thấy chị dâu thắm thiết với anh hai như thế anh cũng muốn mau chóng cách xa không làm kì đà cản mũi, nhưng còn những công việc này thì phải làm sao?
“Còn đứng đó làm gì? Những công việc nhỏ nhặt này cậu hãy xử lý cho tốt đi.” Vũ Chiêu Duy đương nhiên biết cậu em muốn đẩy công việc này cho mình để có thời gian thảnh thơi đi chơi, sao anh có thể để cho Chiêu Ngọc được thoải mái chứ. Trong lòng anh đã có tính toán, sau này mình chỉ ở phía sau làm cổ đông còn tập đoàn Vũ thị sẽ giao lại cho Chiêu Ngọc và Chiêu Huấn điều hành.
“Anh hai!” Vũ Chiêu Ngọc kháng nghị kêu, bận rộn như thế thì làm sao có thời gian bên vợ yêu đây.
“Đi ra ngoài!” Vũ Chiêu Duy giận dữ quát.
Vũ Chiêu Ngọc sịu mặt, lại một đống công việc, hic! Nếu cứ tiếp tục như thế này nói không chừng tới ba mươi tuổi đầu của mình sẽ đầy tóc trắng, tới năm mươi tuổi liền trở thành một lão nhân yêu rồi hu hu!
Đợi Vũ Chiêu Ngọc biến mất sau cánh cửa, Lâm Nghi Trăn liền thoát ra khỏi cái ôm nhiệt tình của anh, “Tới khi nào thì anh mới có thể bỏ xuống tất cả?” Nhớ lại khi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, lúc đó xe của anh đụng trúng cô thế nhưng anh lại bất tỉnh khiến cô phải vội vàng đưa anh vào bệnh viện, kết quả không phải do anh bị tai nạn xe mà là do công việc quá áp lực dẫn đến bị viêm ruột thừa cấp tính. Qua lần đó cô rất lo lắng, nhất là khi nhớ đến sắc mặt tái nhợt của anh trong phòng phẫu thuật kia thì cô vẫn còn sợ hãi, cô không muốn sự việc đó lặp lại lần thứ hai.
Giờ phút này Lâm Nghi Trăn đã hiểu được tại sao mẹ cô lại khăng khăng đòi li hôn với cha cô, không phải họ không yêu nhau mà là họ quá yêu đối phương. Người mẹ yếu đuối của cô cần một người có thể bảo vệ và chở che cho bà chứ không một người ngay cả bóng cũng không thấy như cha cô.
Nhớ lại quá khứ trước đây, Lâm Nghi Trăn dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của mẹ cô trong tình yêu, rất giống với cô lúc này. Bởi vì hôn nhân của cha mẹ không được may mắn nên cô rất sợ kết hôn, cô sợ phải mất đi, cô thà lựa chọn trốn tránh. Chỉ cần không đối diện với nó thì sẽ không có việc gì.
Nhưng cô đã lỡ yêu anh mất rồi.
“Chờ em gật đầu đồng ý gả cho anh.” Vũ Chiêu Duy vòng tay ôm cô.
“Anh nói có thật không?” Cô nửa tin nửa ngờ hỏi. Lâm Nghi Trăn đối với bản thân mình rất không tự tin, anh ưu tú như thế khiến cho cô tự ti.
“Không được hoài nghi lời nói của anh!” Vũ Chiêu Duy giận nhăn mặt, anh có thể nhìn thấy được sự lo lắng và mơ hồ trong đôi mắt trong veo của cô, “Anh yêu em như vậy chưa đủ sao?”
“Em không biết, em còn muốn suy nghĩ một chút.” Cha mẹ đã rời bỏ cô mà đi, cô đã sớm có thói quen cô độc, chợt có người mang ấm áp đến cho cô, cô thật sự không biết phải làm sao, cô sợ đây chỉ là một thoáng nhất thời.
“Suy nghĩ? Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Anh nghĩ coi như là thánh cũng không chịu nổi sự mập mờ không rõ ràng của cô.
“Đừng ép em nữa có được không?” Lâm Nghi Trăn che đầu, liều mạng lắc đầu, hốt hoảng chạy ra khỏi người anh giống như có quỷ đuổi theo phía sau.
“Nghi Trăn!” Đáng chết! Vũ Chiêu Duy khẽ chửi đập bàn một cái, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chạy đi ngay trước mắt anh, anh rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Trong một câu lạc bộ, Vũ Chiêu Duy đang ngồi trên một cái ghế cao trước quầy rượu, vẻ mặt anh không có biểu tình gì đang uống một ly rượu. “Hàaa.. ! Không nghĩ tới một người chỉ biết kiếm tiền như cậu lại đến nơi này.” Mai Như U từ trong quầy rượu đi ra.
“Sao cô lại ở đây?”
“Đây là quán tôi mở, tại sao tôi không thể ở đây?” Mai Như U cười mị mị nhìn anh, “Xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho một người cuồng công việc như cậu phải đến đây uống rượu giải sầu vậy?”
Vũ Chiêu Duy uống xong ly rượu, móc ra tờ một ngàn, không quay đầu lại xoay người tính rời đi nhưng lại bị Mai Như U níu lại.
“Buông tay!” Anh thấp giọng lạnh lẽo nói, tuy âm lượng không lớn nhưng như có một cỗ áp lực vô hình lan tỏa khắp nơi, ngay cả đám người phục vụ ở gần quầy rượu cũng sợ đến nỗi suýt chút nữa là cầm không chắc mấy cái ly.
“Không cần phải tức giận như thế, ngồi xuống đi.” Mai Như U nâng lên một ly rượu, “Cứ uống thoải mái hôm nay coi như chị U mời.”
Vũ Chiêu Duy không nói câu gì ngồi lại trên chiếc ghế cao, trầm tĩnh làm cho người khác phát lạnh.
Vậy mà hết lần này tới lần khác Mai Như U không sợ lạnh mà cứ tiến đến gần.
“Có cần chị U đây giúp một tay không?”
Vũ Chiêu Duy vẫn y như cũ không nói một chữ.
“Có phải cậu và cô gái yêu tiền kia đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cô là người của Thiên Địa môn nên muốn điều tra một người dễ như lật bàn tay dù có là mười tám đời tổ tông cô cũng tra ra được.
“Cô không được nói cô ấy như vậy.” Vũ Chiêu Duy quát nhỏ, mỗi người có quyền lựa chọn phương thức sống riêng cho cuộc đời mình.
“Tốt, tốt! Vậy cậu có thể nói cho chị U biết tại sao cậu lại chạy tới đây uống rượu?” Cô không tin cậu ta không chịu nói.
Vũ Chiêu Duy vẫn không để ý đến cô ta, tiếp tục uống rượu.
“Không phải cậu yêu cô ta rồi chứ?” Mai Như U to gan dò hỏi.
Quả nhiên tay của anh khẽ run, mặc dù rất khẽ nhưng lại làm cho Mai Như U rất hài lòng.
“Thật kì quái, yêu thì yêu cần gì phải làm bộ. Ngày mai tôi sẽ nói mẹ nuôi chuẩn bị cho hai người kết hôn…”
“Cô câm miệng!” Vũ Chiêu Duy nắm chặt ly rượu trong tay. Anh cũng muốn mau chóng cưới cô nhưng không biết đã mình đã làm gì sai, chẳng lẽ anh đã quá trực tiếp chăng? Nhưng rõ ràng cô đã nói cô yêu anh mà. Vậy tại sao lại như thế?
“Kết hôn là chuyện tốt, sắc mặt cậu làm gì phải khó coi như vậy? À…” Mai Như U cười hề hề đè thấp giọng nói, “chẳng lẽ cậu chưa thỏa mãn dục vọng?”
Vũ Chiêu Duy thiếu chút nữa phun rượu, không ngừng ho mãnh liệt. Vì bị nghẹn nên mặt anh trở nên ửng đỏ, rồi lúc xanh lúc đen.
Mai Như U cười đến vui vẻ, “Chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ cả.” Cô dùng sức vỗ vỗ Vũ Chiêu Duy khiến cho anh lại sặc thêm lần nữa.
Vũ Chiêu Duy liếc xéo Mai Như U một cái, không bị cô ta hại chết thật đúng là kì tích.
“Có muốn chị U đây chỉ cho mấy chiêu…”
“Xin miễn cho kẻ bất tài này, cô giữ lại cho mình dùng đi.” Mặt của Vũ Chiêu Duy hơi co rút, hừ lạnh một tiếng. Người phụ nữ này đúng là đầu óc toàn những chuyện kinh thế hãi tục, thật may mắn là Nghi trăn không quen biết cô ta.
“Này, cậu cũng thật là, uổng công chị U này nhiệt tình giúp đỡ cậu như vậy.” Mai Như U giả vờ giận, hai tay chống hông.
“Giữa hai chúng tôi không phải là vấn đề đó.” Anh không chịu được, trợn mắt một cái.
“Vậy cậu nói xem đó là chuyện gì?” Cô không tin cậu ta lại tiếp tục không chịu nói.
“Tôi…” Vũ Chiêu Duy khó khăn mở miệng, mặt càng đỏ hơn, chẩn chờ một lúc rồi nói như tiếng muỗi kêu, “Cô ấy không chịu gả cho tôi.”
“Ừ!” Mai Như U ngẩn ra.
“Tôi đã cầu hôn cô ấy nhưng cô ấy không chịu cùng tôi kết hôn.” Cho là Mai Như U không nghe thấy anh cẩn thận lặp lại một lần nữa. Vừa vặn là âm nhạc trong câu lạc bộ Chấn Thiên đã át đi giọng nói của anh.
Mai Như U há miệng lớn đến nỗi có thể nhét vào một trái trứng đà điểu, một người đàn ông hoàn hảo như cậu ta, biết bao nhiêu cô gái muốn ngồi vào vị trí con dâu lớn của Vũ gia, thế mà lại có người cự tuyệt? Khó trách cậu ta bị đả kích, tinh thần sa sút như vậy. Không nghĩ tới một người lúc nào cũng được phụ nữ bao vây quan tâm như cậu ta cũng có ngày hôm nay, đúng thật là làm cho người ta bất ngờ mà, đột nhiên cô bắt đầu có hứng thú với Lâm Nghi Trăn này rồi.
Tránh để nụ cười bật ra khỏi môi, Mai Như U ho khan mấy tiếng, “Cậu đã hỏi cô ấy nguyên nhân tại sao chưa?”
Vũ Chiêu Duy trầm mặc, không phải anh không muốn hỏi mà là anh hi vọng cô có thể tự nói với anh.
“Tôi có đầy đủ thông tin xuất thân của cô ta, nếu như cậu muốn…” Mai Như U thấp giọng cười nói.
Vũ Chiêu Duy liếc xéo cô một cái, xốc áo khoác lên xoay người định đi thì gặp Vũ Chiêu Huấn thản nhiên đi vào.
“Anh hai, sao anh lại ở đây? Thật đúng lúc là em cũng nuốn tìm anh.” Vũ Chiêu Huấn ưu nhã ngồi lên ghế, nhìn Mai Như U, “Tiểu U, tôi tìm thấy Văn Khôi rồi.”
“Anh ta đã chạy đến chỗ nào vậy?” Mai Như U tức giận bĩu môi, hại cô mỗi lần muốn tìm tư liệu đều phải làm thủ tục mới có thể vào hệ thống nội bộ trung ương của Thiên Địa môn, vì kho tư liệu của Thiên Địa môn từ trước đến nay đều do Văn Khôi phụ trách quản lí.
“Ở bệnh viện.” Vũ Chiêu Huấn ngoắc tay gọi người phục vụ, “Cho tôi ly nước.”
“Chẳng lẽ anh ta sắp chết ư?” Không có tin tức gì, điện thoại cũng không liên lạc được, làm cô rất buồn bực.
“Không phải anh ta, mà cũng không khác lắm.”
“Anh ta thế nào rồi?” Vũ Chiêu Duy ngồi lại trên ghế, chân mày chau lại. Lại có người có thể tổn hại được Văn Khôi sao?
“Anh ta hiện giờ không khác gì cái xác không hồn, như người vô dụng.” Vũ Chiêu Huấn thảnh thơi uống cạn ly nước, tuy nhiên đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng khó có thể phát hiện. “Nếu mọi người không nhìn thấy anh ta thì tuyệt đối sẽ không tin đó là từng là người lúc nào cũng bình tĩnh, cười nói điềm đạm tài giỏi của Thiên Địa môn Văn Khôi.”
“Anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mai Như U gỡ xuống khuôn mặt cười đùa thay vào đó là một gương mặt nghiêm túc, trong lúc vô hình phát ra khí thế nghiêm nghị tôn quý, sâu trong đôi mắt không có nửa ý cười, lạnh lẽo thấm vào tim phổi.
Người phục vụ gần đó cũng không khỏi rùng mình.
“Lại nói chuyện này cùng chị dâu có chút quan hệ.” Vũ Chiêu Huấn liếc nhìn khuôn mặt như không có chuyện gì của Vũ Chiêu Duy, “Anh còn nhớ chuyện lần trước anh nhờ em không?”, “Người bạn mất tích của Nghi Trăn… cậu tìm được rồi?” Vũ Chiêu Duy cũng không kinh ngạc hiệu suất làm việc của cậu ta.
“Chính xác! Bất quá tình hình hiện giờ của cô ấy không được lạc quan lắm, tốt nhất anh nên nói chị dâu cần chuẩn bị tâm lí.”
Mai Như U và Vũ Chiêu Duy hai người nhìn nhau cùng nín thở chờ Vũ Chiêu Huấn nói tiếp.
“Chu Đình xảy ra chuyện chút bất trắc đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh mà Văn Khôi lại đang ở bên cạnh trông chừng cô ấy.”
“Văn Khôi ở cùng với Chu Đình?” Vũ Chiêu Duy kinh ngạc nhíu mày, “Tại sao bọn họ lại ở cùng nhau?”
“Không chỉ có hai người kinh ngạc, ngay cả em cũng ngạc nhiên, không ngờ tên tiểu tử Văn Khôi này giữ bí mật giỏi như vậy, lại có thể lui tới với cô bạn gái này gần mười năm rồi.” “Bạn gái của anh ta là chu Đình?” Mai Như U không biết nghĩ gì rũ mi mắt xuống, “Đã phong tỏa tin tức chưa?”
Vũ Chiêu Huấn gật đầu, “Văn Khôi đã cảnh cáo tôi nếu có bất cứ một bóng người nào của Thiên Địa môn ở xung quanh đó thì anh ta sẽ lập tức rời đi, biến mất mãi mãi, anh ta nói được là làm được.”
“Anh không tính là người của Thiên Địa môn chứ?” Vũ Chiêu Duy rời khỏi ghế, trong đầu đang nghĩ không biết phải nói với Lâm Nghi Trăn như thế nào.
“Anh hai, đây là bệnh viện Chu Đình đang nằm.” Vũ Chiêu Huấn đưa ra một tờ giấy nhỏ.
“Chiêu Duy!” Mai Như U lông mày nhíu chặt, hít sâu “Tất cả trông cậy vào cậu.”
Chiêu Duy cười nhạt xoay người rời đi.
“Tôi cảm thấy vẫn nên báo với lão đại một tiếng.” Mai Như U tự lẩm bẩm, nghiêng đầu cùng Vũ Chiêu Huấn nhìn nhau cười khổ.