Chỗ núm có vết nứt, thấp thoáng thấy những hạt lựu long lanh như mã não.
"Quả lựu...", hơi xấu hổ mặt đỏ ửng, Bách Thảo luống cuống chìa trước mặt Nhược Bạch, giọng ấp úng, "Quả lựu này...em...em tặng huynh". Hồi sáng Bách Thảo mua ba quả lựu để tặng sư phụ, thấy quả lựu này vừa đẹp vừa đáng yêu, cô nhịn không nổi giữ lại một quả cho Nhược Bạch.
"Tại sao?"
Bách Thảo nhìn quả lựu.
"Hôm nay là tết Trung thu", thấy anh có vẻ không thích, Bách Thảo hơi thất vọng, nhưng vẫn chìa tận tay anh, sốt ruột giục, "Huynh nhận đi".
"Được."
Đón quả lựu, nhìn cô thở phào mặt tươi rói, đáy mắt anh như có tia sáng dâng lên rồi anh quay người ra khỏi phòng tập.
Trong phòng kí túc, không thấy Diệc Phong.
Để quả lựu lên bàn viết, Nhược Bạch mở ngăn kéo,lấy ra một tập giấy khá dày. Bách Thảo ngạc nhiên nhận thấy trong đó là các đề thi mô phỏng đề thi đại học các khối.
"Nhược Bạch sư huynh, đây là đề thi trước đây của huynh sao?"
Ghé lại gần, Bách Thảo trố mắt phát hiện từng trang trong tập đề thi đều là tài liệu mới nhất.
"Mới lấy hôm qua."
Nhược Bạch lật giở từng bài thi, vừa nhìn vừa nói, "Định mấy ngày nữa mới đưa cho em". Nôi dung thi đại học mỗi năm mỗi khác, những đề thi cũ đã không phù hợp, còn những đề mới nhất cũng có khác nhau về chất lượng,anh xem kĩ rồi lấy ra những đề tốt nhất đưa cho cô.
Mười mấy phút sau.
Chọn ra một đề Toán.
"Làm thử đề này trước."
Đặt đề thi trước mặt cô, đưa cho cô một cây bút.
"Soạt, soạt, soạt."
Bách Thảo ngồi vào bàn, cắm cúi làm bài, ngòi bút lướt trên giấy, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ, sau đó tiếp tục lia bút. Đứng bên cạnh cô, Nhược Bạch lặng lẽ nhìn bài làm của cô rồi tiếp tục chọn đề.
Một đề ngữ văn.
Sau đó là đề Anh văn.
Thời gian từng phút trôi qua.
Bách Thảo chăm chú, không hề ngẩn đầu, Nhược Bạch để cốc nước bên cạnh cũng không biết. Mãi đến khi anh nhắc nghỉ uống nước, cô mới tu một hơi hết nửa cốc nước, rồi lại căm cúi làm tiếp.
Một tiếng sau làm xong đề Toán.
Một tiếng nữa làm xong đề Ngữ văn.
Một tiếng sau làm xong đề Anh văn.
Cổ cứng đờ như đốt sống bị gỉ, xoay đầu, khớp xương kêu lạo xạo, Bách Thảo thận trọng ngửa cổ, giật mình thấy Nhược Bạch đã chấm xong đề Toán và Ngữ văn!
Vô cùng hồi hộp.
Thấp thỏm nhìn ngòi bút của anh dò trên bài làm của cô, hai mươi câu đầu bị sai một câu. Tâm trạng thấp thỏm lo âu, quả thực sắp không thở được nữa rồi.
"Ra ngoài vận động đi."
Nhược Bạch không ngẩng đầu lên, nói:
"Tập lại ba lần các thế chân cơ bản."
Bách Thảo đành ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngoái lại, sau đó luyện đúng ba lần các thế ra chân cơ bản trên khoảng đất trống bên ngoài. Mặc dù cô cảm thấy mình làm cũng tạm nhưng đề Anh văn lại bị sai một câu. Không biết Ngữ văn và Toán thế nào, vừa tung người đạp lên rồi đạp xuống vừa hồi hộp lo lắng.
Nhưng cô vẫn chăm chỉ luyện tập túc pháp tinh thần dần tập trung, hét lớn một tiếng, xoay người vọt lên ra cú tam đả song phi liên hoàn! Trong lòng vẫn bồn chồn không yên, cô đã dày công tu luyện túc pháp bấy lâu nay, trình độ cũng khá thành thục rồi, nhưng sau khi thi đấu với Thôi Nhật Hạnh, những bài báo viết về tam đả song phi trong chiên thuật của cô liên tục kéo đến.
Nếu đối thủ biết cô có thể đá ba cú liên tiếp.
Vậy thì, lối tấn công này liệu có đạt hiệu quả như trước, khiến đổi thủ hoàn toàn bất ngờ hay không?
Sau khi tạp xong ba lần, người đẫm mồ hôi, lấy cùi tay lau mồ hôi trán. Nhìn vào phòng, thấy Nhược Bạch đang ngồi đợi mình, ba bài thi để ngay ngắn trên bàn.
Tim đập thình thịch.
Hồi hộp vào phòng, mắt dán vào bài thi để trên cùng, đó là bài Ngữ văn. Giọng căng thẳng, không kịp uống nước, bởi vì trên bài thi không thấy anh cho điểm.
"Thế...thế nào?"
Nhược Bạch đưa mắt ra hiệu bảo cô ngồi, sau đó cầm bài ngữ văn lê. Giở đến phần bài luận cuối cùng, anh cau mày: "Văn của em, mặc dù lập ý vào nội dung khá tốt, nhưng diễn đạt hơi cứng, khó đạt điểm cao."
Tâm trạng hồi hộp.
Ngữ văn luôn là môn yếu nhất của cô.
Hiểu Huỳnh đã bao lần cười cô, bảo thường ngày cô nói năng lắp bắp, nhưng giọng văn già dặn kiểu chính luận, thiếu mềm mại giống như văn của một lão học giả.
"Tối đa là 150 điểm, do bài luận văn hơi kém, Ngữ văn của em nhiều nhất chỉ đạt 120 điểm", Nhược Bạch lấy đề văn ra trước mặt cô, chỉ thỉnh thoảng bị trừ một hai điểm, cơ bản là trả lời đúng.
"Còn đề Toán và Anh văn..."
Anh đẩy hai bài thi đến trước mặt cô.
"Làm rất tốt."
Bách Thảo căng thẳng nhìn điểm số...
Phía góc bên phải chỗ tổng điểm là nét bút rồng bay phượng múa của anh, Anh 138 điểm, Toán 129 điểm.
"Em rất chăm chỉ", Nhược Bạch nhẹ nhàng, "Rất tốt."
Sau hai tiếng"Rất tốt" mắt Bách Thảo lập tức nhòe đi. Nắm chặt một góc trên võ phục, cô ngây người nhìn điểm số, vừa vui vui muốn cười lại hơi bất an nói.
Sau này em sẽ cố gắng viết nhiều...đọc nhiều..."
"Ọc..."
Tiếng bụng sôi.
Nhìn gương mặt ngượng nghịu ửng đỏ của cô, Nhược Bạch hơi nhếch mép, biết sáng nay cô làm liền ba đề thi, tiêu hao không ít sức lực. Bấy giờ là mười một giờ hai mươi phút, vẫn chưa đến giờ ăn trưa của võ quán, ánh mắt anh dừng lại trên quả lựu căng tròn trên bàn.
Cầm lên.
Bẻ làm đôi, bên trong chi chít những hạt lựu căng mọng đỏ tươi như mã não. Mắt nhìn, Bách Thảo không dám tỏ ra thèm thuồng, nhưng vẫn không nén nổi nuốt nước bọt "ực" một tiếng. Từ nhỏ, cô thấy lựu là loại quả rất đẹp, giống như mã não, đẹp đến nỗi không dám ăn.
Hơn nữa lựu lại rất đắt.
Cái đắt của lựu khác với dâu tây và anh đào.
Dâu tay và anh đào có thể ăn nhai ngập răng còn lựu chỉ có lớp nước chua chua ngọt ngọt, vỏ ngoài và hạt chiếm số lượng khá nhiều.
Cô không dám ăn.
Cô nghĩ có lẽ Nhược Bạch sư huynh cũng không dám ăn, cho nên cô bớt lại một quả trong số quà tặng sư phụ để để tặng anh.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng tách hạt lựu, loáng một cái những hạt lựu như hạt ngọc đã ở đầy trong lòng bàn tay anh.
"Ăn đi."
Chìa bàn tay đựng đầy hạt lựu trước mặt cô, Nhược Bạch nói.
"Em....em không ăn! Em không thích lựu!"
"Em không thích!", nhìn cô, môi thoáng cười, môi anh hơi nhếch, "... Nên mới đem tặng tôi?"
"Không phải!", mặt đỏ ửng, lắc đầu lia lịa, "Vâng, em không thích, cho nên mới sư huynh ăn giúp".
"Lại biết nói dối nữa!"
Kéo tay cô, Nhược Bạch để nắm hạt lựu vào lòng bàn tay cô, ra lệnh:
"Ăn đi."
Trước uy lực của lời nói đó, Bách Thảo do dự nhìn, thấy mặt anh vẫn nghiêm nghị tỏ vẻ nhất định bắt cô ăn. cô cắn môi, nhón một hạt, vị chua chua ngòn ngọt thấm vào đầu lưỡi, thận trọng nhâm nháp.
Nhược Bạch nhìn cô, hỏi:
"Ngon không?"
Cô không dám nói dối.
"Ngon."
"Tại sao trông lại không vui?" anh cau mày.
"...Hơi tiếc...", cô lúng túng cúi đầu. Nghĩ tới vừa đẹp vừa đắt như thế cuối cùng lại bị mình ăn mất, nên cứ nhấm nháp mãi hạt lựu trong miệng.
"Nếu tôi ăn thì không tiếc chứ?", Nhược Bạch thoáng cười.
Chầm chậm lắc đầu, giọng hơi khàn, cô khẽ nói:
"...Sẽ rất vui."
"Ồ!"
Im lăng vài giây, Nhược Bạch đưa tay nhón một hạt trong bàn tay cô, Bách Thảo sung sướng ngẩng đầu thấy quả nhiên anh đang ăn. Chầm chậm nhấm nháp, thấy cô nín thở, hai mắt long lanh, anh mỉm cười tán thưởng:
"Rất ngọt."
"Đúng, đúng! Rất ngọt!", cô gật đầu lia lịa, cảm giác lựu ngon hơn rất nhiều.
Sau đó Bách Thảo phát hiện...
Cô ăn một hạt.
Nhược Bạch cũng ăn một hạt.
Vị thanh ngọt lan trong miệng, từng hạt tưng hạt lựu trong veo, hồng mọng long lanh như mã não, cô vừa ăn vừa nhìn Nhược Bạch. Mỗi lần thấy anh ăn một hạt, lòng cô loại vui thêm một chút, dần dần vị ngọt mát càng lan tỏa, lan tỏa thấm tận đáy lòng.