"Tôi đã từng hy vọng mãnh liệt rằng anh có thể hạnh phúc, nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến niềm hạnh phúc kia không có một phần của tôi trong đó, vẫn cảm thấy rất buồn."
_______________________
Lúc Lục Tự Quang đi từ trong phòng ghi âm ra, người chế tác nhanh chóng đưa di động cho cậu, "Đã kêu rất lâu rồi a."
"Cảm ơn." Sau khi nhận lấy liền mở ra cuộc gọi trước đó, nhìn thấy một dãy số.
Cố An.
Vội vàng nhấn nút gọi lại. Mới vang lên một cái, đầu kia liền nghe máy, tốc độ nhanh như vậy, bỗng nhiên làm cho cậu có chút không biết trả lời như thế nào.
"Tiểu Quang a, là anh này."
"Vâng, có chuyện gì vậy?" Giả vờ một bộ dáng thoải mái, giống như rất tự nhiên mà đối đáp.
"CD cậu ký tên anh đã nhận được rồi, nghe rất hay đó. Năm mới vui vẻ a, tuy hơi muộn một chút."
Lục Tự Quang nghe thấy đầu kia có chút tiếng cười trầm thấp, có chút hoảng hốt, "Không sao. Gần đây sao rồi?"
"Rất tốt a. Đúng rồi, nói cho cậu biết một tin tức vô cùng tốt a.". Ngữ khí người đầu kia là hưng phấn không chịu nổi.
Nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vui vẻ của anh, quen thuộc như vậy, "Gì thế, chuyện gì mà làm cho anh vui vẻ như vậy?"
"Anh và A San sắp kết hôn rồi! Surprise (ngạc nhiên) chứ!"
Mắt cậu đang hơi nhắm đột nhiên mở ra -- Kết hôn? A San?
Hẳn là cô bạn gái sau khi anh cùng Lâm Lâm chia tay, nghe nói là một cô gái tính tình tốt lắm. Bọn họ yêu nhau đã lâu rồi. Tốt nghiệp đại học liền kết hôn, thật không ngờ lại thực sự nhanh như vậy.
Cậu nói không ra lời. Surprise sao? Surprise này không khỏi hơi quá lớn đi.
"Alo? Tiểu Quang, còn nghe hay không?"
Cậu gạt gạt sợi tóc trước trán, nhướn hàng lông mày "A, vẫn đang nghe. Chúc mừng anh a, tốc độ thật đúng là nhanh mà."
"Cảm ơn, cảm ơn. Thời gian tổ chức hôn lễ đã định rồi, khoảng Tết âm lịch, không biết cậu bên đó có thể về hay không? Thiệp mời anh cố ý giữ lại cho cậu đó."
A, cố ý để lại thiệp mời cho tôi sao.
"A, Tết âm lịch sao. Tôi bây giờ vẫn không thể xác định sắp xếp công việc bên này a, đến lúc đó gọi lại cho anh được không?"
"Ok a, vậy sau khi có kế hoạch cậu nhớ rõ nói cho anh biết."
"Được, không thành vấn đề. Tôi hiện giờ vẫn có công việc, dập máy trước."
Bọn họ cứ như vậy nói bye bye.
Rời đi lâu như vậy, chưa bao giờ dám chờ mong điện thoại của Cố An, nhưng một khắc trông thấy kia vẫn là vui sướng như vậy.
Chẳng qua, cũng theo đó mà đến, lại là một cái "kinh hỉ" như vậy.
Sẽ ở tổ chức vào Tết âm lịch sao? Thật tốt, ngày cũng chọn ngày vui mừng.
Cậu chạy vào WC, đóng cánh cửa lại. Từ từ nhắm hai mắt hồi tưởng lại hết thảy.
Tết âm lịch.
Cậu dường như mơ hồ nhớ tới, còn có một người đàn ông cũng nói, Tết âm lịch muốn gặp cậu. Muốn cùng cậu lên giường.
Hai người này diện mạo tương tự, cậu sắp bị bọn họ quay chết mất.
Từng tuyệt vọng nghĩ, nếu Cố An có thể dứt khoát nói những lời độc ác với cậu, bảo cậu biến thái, tên gay chết tiệt cách xa anh một chút, có lẽ hiện tại sẽ không đau như thế.
Sảng khoái mà cho một dao, đoạn tuyệt tất cả đường lui, chung quy cũng tốt hơn nhiều so với hiện giờ nửa sống nửa chết trái tim cứ treo lơ lửng như vậy.
Cố An, anh giống như ngọn đèn chập chờn nằm trên trục hoành, có thể sưởi ấm đôi mắt của tôi, nhưng tôi lại vĩnh viễn không thể chạm đến..
Tôi đã từng hy vọng mãnh liệt rằng anh có thể hạnh phúc, nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến niềm hạnh phúc kia không có một phần của tôi trong đó, vẫn cảm thấy rất buồn.
Hết chương 14.
___________________________
Trước khi sang chương 15, mình muốn nói qua với các bạn một chút về dụng ý của tác giả ở chương này (cái này Cận không hề nói trực tiếp, là do mình đọc phần comment bên dưới chương truyện này trên Tấn Giang, thông qua phần nói chuyện của Cận và độc giả mình mới biết).
Một số chi tiết ở chương này Cận đã dựa vào cuộc đời tác giả Nam Khang <南康> (bút danh Bạch Khởi <白起 >) để viết - giống như một cách Cận tưởng niệm một người đại thần mà Cận rất kính trọng, rõ ràng nhất chính là chi tiết Tiểu Quang đã từng yêu Cố An rất lâu nhưng đổi lại, chỉ là cái tin anh sẽ kết hôn với một người con gái khác.
Về tác giả Nam Khang có lẽ hầu hết mọi người đều biết đến anh và thông tin về anh đã có rất nhiều người viết cho nên mình sẽ không nói thêm gì nữa, (dành cho những bạn nào chưa biết có thể tìm hiểu thêm tại link này:), điều duy nhất có thể nói về anh mãi mãi chỉ là hai chữ "thương tiếc". Đã biết về anh từ rất lâu rồi, từ khi mới đến với đam mỹ, nhưng mỗi lần đọc lại những bài viết về anh, cảm xúc vẫn là buồn như vậy:"<<<
Dưới đây là một bình luận của độc giả mà Cận đã trả lời, còn mấy cái nữa nhưng cái này tóm gọn nhất nên mình đã chọn dịch nó.
Ni Mộc (30/07/2009 16:14:10): Nam Khang...lúc biết được tin dữ kia, đã buồn một thời gian rất dài.
Những câu chữ thâm tình như vậy, không có kinh nghiệm như vậy cho dù tôi có nói cảm động ra sao thì đó cũng là một loại khinh nhờn.
Nguyện Nam Khang bên thế giới kia được an lành.
→ Tác giả trả lời (31/07/2009 00:37:34): Ừm, tôi cũng thế. Lúc đó còn cố ý vì vậy mà viết một tùy bút. Nhưng đợi đến khi lời văn ra rồi, cảm thấy như thế nào cũng không thể viết ra loại thương tâm cùng tuyệt vọng kia. Chỉ hy vọng anh ấy ở thiên đàng hạnh phúc vui vẻ, kiếp sau gặp được một người yêu càng đáng giá hơn.
_______________________
Lúc Lục Tự Quang đi từ trong phòng ghi âm ra, người chế tác nhanh chóng đưa di động cho cậu, "Đã kêu rất lâu rồi a."
"Cảm ơn." Sau khi nhận lấy liền mở ra cuộc gọi trước đó, nhìn thấy một dãy số.
Cố An.
Vội vàng nhấn nút gọi lại. Mới vang lên một cái, đầu kia liền nghe máy, tốc độ nhanh như vậy, bỗng nhiên làm cho cậu có chút không biết trả lời như thế nào.
"Tiểu Quang a, là anh này."
"Vâng, có chuyện gì vậy?" Giả vờ một bộ dáng thoải mái, giống như rất tự nhiên mà đối đáp.
"CD cậu ký tên anh đã nhận được rồi, nghe rất hay đó. Năm mới vui vẻ a, tuy hơi muộn một chút."
Lục Tự Quang nghe thấy đầu kia có chút tiếng cười trầm thấp, có chút hoảng hốt, "Không sao. Gần đây sao rồi?"
"Rất tốt a. Đúng rồi, nói cho cậu biết một tin tức vô cùng tốt a.". Ngữ khí người đầu kia là hưng phấn không chịu nổi.
Nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vui vẻ của anh, quen thuộc như vậy, "Gì thế, chuyện gì mà làm cho anh vui vẻ như vậy?"
"Anh và A San sắp kết hôn rồi! Surprise (ngạc nhiên) chứ!"
Mắt cậu đang hơi nhắm đột nhiên mở ra -- Kết hôn? A San?
Hẳn là cô bạn gái sau khi anh cùng Lâm Lâm chia tay, nghe nói là một cô gái tính tình tốt lắm. Bọn họ yêu nhau đã lâu rồi. Tốt nghiệp đại học liền kết hôn, thật không ngờ lại thực sự nhanh như vậy.
Cậu nói không ra lời. Surprise sao? Surprise này không khỏi hơi quá lớn đi.
"Alo? Tiểu Quang, còn nghe hay không?"
Cậu gạt gạt sợi tóc trước trán, nhướn hàng lông mày "A, vẫn đang nghe. Chúc mừng anh a, tốc độ thật đúng là nhanh mà."
"Cảm ơn, cảm ơn. Thời gian tổ chức hôn lễ đã định rồi, khoảng Tết âm lịch, không biết cậu bên đó có thể về hay không? Thiệp mời anh cố ý giữ lại cho cậu đó."
A, cố ý để lại thiệp mời cho tôi sao.
"A, Tết âm lịch sao. Tôi bây giờ vẫn không thể xác định sắp xếp công việc bên này a, đến lúc đó gọi lại cho anh được không?"
"Ok a, vậy sau khi có kế hoạch cậu nhớ rõ nói cho anh biết."
"Được, không thành vấn đề. Tôi hiện giờ vẫn có công việc, dập máy trước."
Bọn họ cứ như vậy nói bye bye.
Rời đi lâu như vậy, chưa bao giờ dám chờ mong điện thoại của Cố An, nhưng một khắc trông thấy kia vẫn là vui sướng như vậy.
Chẳng qua, cũng theo đó mà đến, lại là một cái "kinh hỉ" như vậy.
Sẽ ở tổ chức vào Tết âm lịch sao? Thật tốt, ngày cũng chọn ngày vui mừng.
Cậu chạy vào WC, đóng cánh cửa lại. Từ từ nhắm hai mắt hồi tưởng lại hết thảy.
Tết âm lịch.
Cậu dường như mơ hồ nhớ tới, còn có một người đàn ông cũng nói, Tết âm lịch muốn gặp cậu. Muốn cùng cậu lên giường.
Hai người này diện mạo tương tự, cậu sắp bị bọn họ quay chết mất.
Từng tuyệt vọng nghĩ, nếu Cố An có thể dứt khoát nói những lời độc ác với cậu, bảo cậu biến thái, tên gay chết tiệt cách xa anh một chút, có lẽ hiện tại sẽ không đau như thế.
Sảng khoái mà cho một dao, đoạn tuyệt tất cả đường lui, chung quy cũng tốt hơn nhiều so với hiện giờ nửa sống nửa chết trái tim cứ treo lơ lửng như vậy.
Cố An, anh giống như ngọn đèn chập chờn nằm trên trục hoành, có thể sưởi ấm đôi mắt của tôi, nhưng tôi lại vĩnh viễn không thể chạm đến..
Tôi đã từng hy vọng mãnh liệt rằng anh có thể hạnh phúc, nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến niềm hạnh phúc kia không có một phần của tôi trong đó, vẫn cảm thấy rất buồn.
Hết chương 14.
___________________________
Trước khi sang chương 15, mình muốn nói qua với các bạn một chút về dụng ý của tác giả ở chương này (cái này Cận không hề nói trực tiếp, là do mình đọc phần comment bên dưới chương truyện này trên Tấn Giang, thông qua phần nói chuyện của Cận và độc giả mình mới biết).
Một số chi tiết ở chương này Cận đã dựa vào cuộc đời tác giả Nam Khang <南康> (bút danh Bạch Khởi <白起 >) để viết - giống như một cách Cận tưởng niệm một người đại thần mà Cận rất kính trọng, rõ ràng nhất chính là chi tiết Tiểu Quang đã từng yêu Cố An rất lâu nhưng đổi lại, chỉ là cái tin anh sẽ kết hôn với một người con gái khác.
Về tác giả Nam Khang có lẽ hầu hết mọi người đều biết đến anh và thông tin về anh đã có rất nhiều người viết cho nên mình sẽ không nói thêm gì nữa, (dành cho những bạn nào chưa biết có thể tìm hiểu thêm tại link này:), điều duy nhất có thể nói về anh mãi mãi chỉ là hai chữ "thương tiếc". Đã biết về anh từ rất lâu rồi, từ khi mới đến với đam mỹ, nhưng mỗi lần đọc lại những bài viết về anh, cảm xúc vẫn là buồn như vậy:"<<<
Dưới đây là một bình luận của độc giả mà Cận đã trả lời, còn mấy cái nữa nhưng cái này tóm gọn nhất nên mình đã chọn dịch nó.
Ni Mộc (30/07/2009 16:14:10): Nam Khang...lúc biết được tin dữ kia, đã buồn một thời gian rất dài.
Những câu chữ thâm tình như vậy, không có kinh nghiệm như vậy cho dù tôi có nói cảm động ra sao thì đó cũng là một loại khinh nhờn.
Nguyện Nam Khang bên thế giới kia được an lành.
→ Tác giả trả lời (31/07/2009 00:37:34): Ừm, tôi cũng thế. Lúc đó còn cố ý vì vậy mà viết một tùy bút. Nhưng đợi đến khi lời văn ra rồi, cảm thấy như thế nào cũng không thể viết ra loại thương tâm cùng tuyệt vọng kia. Chỉ hy vọng anh ấy ở thiên đàng hạnh phúc vui vẻ, kiếp sau gặp được một người yêu càng đáng giá hơn.