"Sống giữa đất trời, thời gian thoáng vụt qua liền biến mất (*). Mà anh lại là ánh dương ấm áp, là vạn phúc an khang."
(*) nguyên văn câu này là "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, hốt nhiên nhi dĩ" <人生天地之间, 若白驹之过隙, 忽然而已>.Đây là một câu trong sách Trang Tử, người xưa ví mặt trời với ngựa trắng (bạch câu), nói "Bạch câu quá khích" (bóng ngựa phi qua khe hở) để ví thời gian trôi qua rất nhanh như ánh mặt trời xuyên qua khe hở.
____________________________
Bọn họ bắt đầu chuẩn bị ra album.
Ca từ vẫn như cũ phần lớn là do A Trạch viết. Thời điểm bốn người cùng một chỗ thảo luận, sẽ lấy bài hát của bản thân ra, sau đó quyết định lựa chọn một số trong đó.
Bài hát "Hướng về nơi ấm áp" cũng là trông thấy vào thời điểm đó.
A Sâm đưa ra giai điệu và lời bài hát, "Nhạc là cùng A Trạch biên soạn, còn lời là tôi tùy tiện viết một chút."
"Nhanh như vậy sao? Lời viết tốt lắm?" Lục Tự Quang cười nhận qua xem, là một bản nhạc chậm. Mơ hồ ngâm nga vài câu, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn.
Xem tới điệp khúc cuối cùng, bỗng nhiên giật mình. Ca từ viết như vậy: hướng dương ấm áp, vạn phúc an khang.
Nhìn thấy hai chữ kia, giống như bị cái gì đánh trúng một phát.
"Sao rồi?" A Tề cũng tiến sát lên nhìn, nhỏ giọng đọc ca từ, lập tức híp mắt cười nhạo A Sâm: "Này, cậu thật sự là siêu phiến tình đó."
"Thôi xin cậu, lần đầu tiên viết, cổ vũ là chính có được không?"
A Trạch hai tay để túi quần, "Lời có thể sửa lại, chủ yếu là nhạc. Cảm thấy thế nào?"
Đúng là nhạc của ca khúc rất tuyệt.
"Đoạn này..." Nhìn thấy thắc mắc của Lục Tự Quang, A Sâm đứng lên, đi tới hỏi: "Như thế nào?"
"Đoạn này solo?"
"Cậu sẽ thổi kèn ác-mô-ni-ca đi?" A Sâm cười hỏi.
"... Phải cùng với đàn ghi-ta solo cùng nhau?"
"Đúng vậy."
Quả thật là điểm sáng.
Như vậy, đàn ghi-ta sẽ không bị quá đơn điệu.
"A? Phối hợp cùng đàn ghi-ta, có phải có chút kỳ quái hay không?" A Tề ngẩng đầu lên hỏi.
"Có thể thử một lần a." Lục Tự Quang đi qua, ra dấu với A Tề trên bản nhạc, "... Giống đoạn này, cậu có thể trực tiếp hạ xuống nửa nhịp, khi đến đoạn này, kèn ác-mô-ni-ca liền trực tiếp bắt vào..."
Nhìn Lục Tự Quang cùng A Tề đang thảo luận rất sôi nổi, A Trạch lấy từ trong túi ra một đôi dùi trống, vỏ bọc còn chưa mở, ném cho A Sâm.
A Sâm vừa thấy vỏ bao, có chút kinh ngạc, "Tama sao?"
A Trạch nở nụ cười, "Nhìn hai cây cũ của anh dùng cũng sắp nát ra rồi. Đổi một đôi đi." Đi đến trước bàn, rút một điếu Thất Tinh của Lục Tự Quang ra hút, nhíu nhíu lông mày, "Nghe nói dùng rất tốt, này, nếu anh đánh thấy không sảng khoái cũng không được tùy tiện ném đi a."
A Sâm cũng cười, "Cảm ơn." Nghĩ thầm, dùi trống Tama, ai sẽ dùng mà không thích chứ?
Rồi sau đó, mỗi lần LIVE cũng không thấy y dùng đôi dùi trống kia. Ban đầu A Trạch không hiểu, sau lại thấy A Sâm mỗi lần biểu diễn xong đều đem dùi trống ném về phía khán giả, cậu dường như liền hiểu được. Không phải không thích, cũng không phải dùng không quen, mà chỉ là luyến tiếc.
Rất nhanh liền đến năm mới.
Kỳ thật cũng không có thời gian rảnh rỗi. Bởi vì chuẩn bị cho album, rất nhiều chuyện phải làm gấp.
"Cố An có gọi cho cậu không?" A Sâm cùng A Trạch vừa mới rời khỏi phòng thu âm, Lục Tự Quang hút Thất Tinh hỏi A Tề bên cạnh.
A Tề đeo đàn, "Không có a, " một bộ dạng không sao cả, "Lại nói tiếp, anh ta cũng thật lâu không liên hệ với tôi, đại khái chắc vẫn không biết tôi và cậu đang ở cùng một ban nhạc đi. Sao thế?"
Lục Tự Quang hút một hơi thuốc, thở dài, "Hôm trước, tôi gửi CD có kèm chữ ký cho anh ấy, sau đó anh ấy gọi điện cho tôi... Anh ấy nói, anh ấy sắp kết hôn, bảo tôi Tết âm lịch trở về tham dự."
"F*ck. Khốn nạn!" A Tề ngừng chỉnh đàn trong tay, mắng lên.
Trong ba người, A Tề cùng Lục Tự Quang quen biết thời gian lâu nhất. Từ thời học sinh, bọn họ đã cùng nhau tham gia câu lạc bộ Rock and Roll, cùng nhau trốn học, cùng nhau nợ môn, cùng nhau thi lại. Y biết rõ mọi chuyện của cậu, kể cả Cố An.
"Còn tham dự lễ? Tham dự cái con khỉ!" A Tề có chút tức giận, vẫn đang mắng mỏ.
"Này, cậu cũng đừng nói anh ấy như vậy a." Lục Tự Quang kẹp lấy điếu thuốc.
"Đệch, cậu còn nói giúp anh ta? Anh ta MN lúc bị đá mới biết đường tới tìm cậu, vậy còn những lúc khác, anh ta khi nào thì để ý đến cậu? Khi đó anh ta còn "ba tốt" (*) chứ, còn tiên tiến chứ, tôi nhổ vào -- ông đây đã sớm nhìn thấu!"
(*) "ba tốt" hay học sinh "ba tốt": là một danh hiệu vinh dự của các trường học bên TQ dành cho các học sinh xuất sắc được bình chọn ra, gồm có: tư tưởng đạo đức tốt, học tập tốt, thân thể tốt.
Bị A Tề nói cho ngay cả một câu cũng phản bác không được.
"Cậu sẽ không thực sự quay về nhìn anh ta kết hôn đấy chứ!?"
Lục Tự Quang đập đập điếu thuốc, "Được rồi A Tề... Những chuyện không hay ho này, tôi sớm đã quên hết rồi."
"Shit --" A Tề có chút nóng nảy, "Lòng dạ cậu so với người kia còn bền vững hơn, ông đây còn không hiểu rõ cậu sao?"
"Được rồi, tôi biết. Tôi là muốn trở về một chuyến, nhưng không phải vì việc này."
"Tổng cộng có hai ngày nghỉ, cũng không biết cậu bay qua bay lại cho mệt người để làm gì. Rồi, dù sao chuyện của cậu tôi sống chết cũng không quản được."
"Cậu từ khi nào trở nên dong dài như vậy, hửm?" Lục Tự Quang đi lên ôm lấy cổ A Tề, "Biết cậu nói như vậy, cũng là vì tôi."
A Tề cười, lộ ra bộ dạng vui vẻ ngày thường, "Ờ, coi như cậu còn có lương tâm, biết tôi thương cậu. Đến, cười cho ông một cái xem nào."
Lục Tự Quang cho y một đấm trên bụng, bộ dạng giả vờ khinh thường, "Chết xa một chút chết xa một chút a."
Trên đời này điều hạnh phúc nhất, chính là được tự do làm những thứ mình thích.
Ban nhạc thời kì INDIES (*) chung quy là như vậy, tuy rằng không được nhiều người biết đến, nhưng lại có thể tự do đi theo con đường âm nhạc mà mình yêu thích.
(*) Indies: Indie music chỉ các đĩa nhạc được tạo ra từ đầu đến cuối bởi ca sỹ/nhóm nhạc, gắn liền với khẩu hiệu "DIY" (Do it yourself), là nơi các nghệ sĩ, nhóm nhạc vô danh, tự do thể hiện cá tính âm nhạc riêng và làm những điều mình thích, không bị giới hạn hay đóng khung trong một khuôn mẫu nào cả. Được viết tắt từ "independent", indie đối lập hoàn toàn với Mainstream (Mainstream: loại nhạc mang tính đại chúng, thường là pop, bây giờ có thêm rap, hip hop và nu metal), các nghệ sĩ dòng indie phải tự thân vận động trong tất cả các khâu từ sáng tác, hòa âm, sản xuất, quảng bá và phát hành. Nôm na nó giống như dòng nhạc underground vậy:)
Đi theo dòng nhạc Underground (*), chạy qua những gian LIVE HOUSE biểu diễn. Tất cả mọi thứ gắn với danh lợi đều không cần có khuôn khổ, cho nên vui vẻ giống như đang được bay.
Sống giữa đất trời, thời gian thoáng vụt qua liền biến mất.
Cho nên mới hy vọng quãng thời gian vui vẻ, có thể kéo dài đến vô hạn.
Hết chương 15.
_________________________
(*) Underground : hiểu nôm na là dòng nhạc không chính thống, tách biệt với những thể loại âm nhạc đại chúng. Có nghĩa là những ca sĩ thuộc dòng nhạc này vẫn hoạt động nghệ thuật nhưng họ không hề có một sự đầu tư chuyên nghiệp nào. Đa phần nghệ sĩ trong giới underground là Rapper, hát theo thể loại RnB, Dance, Pop, hiphop...
Underground khác hẳn với Overground (hay còn gọi là mainstream). Overground là thị trường ca nhạc với những ca sĩ/nhạc sĩ ra mắt công chúng trực tiếp bằng album dạng truyền thống, phát hành số lượng nhất định. Những nghệ sĩ Overground là nghệ sĩ trong "thế giới sáng", được đại đa số công chúng dù yêu nhạc hay không đều biết đến, khi ra album sẽ dc được báo đài quảng cáo rầm rộ, được bán trong hầu hết tất cả các tiệm dĩa, nhà sách lớn....
(*) nguyên văn câu này là "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích, hốt nhiên nhi dĩ" <人生天地之间, 若白驹之过隙, 忽然而已>.Đây là một câu trong sách Trang Tử, người xưa ví mặt trời với ngựa trắng (bạch câu), nói "Bạch câu quá khích" (bóng ngựa phi qua khe hở) để ví thời gian trôi qua rất nhanh như ánh mặt trời xuyên qua khe hở.
____________________________
Bọn họ bắt đầu chuẩn bị ra album.
Ca từ vẫn như cũ phần lớn là do A Trạch viết. Thời điểm bốn người cùng một chỗ thảo luận, sẽ lấy bài hát của bản thân ra, sau đó quyết định lựa chọn một số trong đó.
Bài hát "Hướng về nơi ấm áp" cũng là trông thấy vào thời điểm đó.
A Sâm đưa ra giai điệu và lời bài hát, "Nhạc là cùng A Trạch biên soạn, còn lời là tôi tùy tiện viết một chút."
"Nhanh như vậy sao? Lời viết tốt lắm?" Lục Tự Quang cười nhận qua xem, là một bản nhạc chậm. Mơ hồ ngâm nga vài câu, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn.
Xem tới điệp khúc cuối cùng, bỗng nhiên giật mình. Ca từ viết như vậy: hướng dương ấm áp, vạn phúc an khang.
Nhìn thấy hai chữ kia, giống như bị cái gì đánh trúng một phát.
"Sao rồi?" A Tề cũng tiến sát lên nhìn, nhỏ giọng đọc ca từ, lập tức híp mắt cười nhạo A Sâm: "Này, cậu thật sự là siêu phiến tình đó."
"Thôi xin cậu, lần đầu tiên viết, cổ vũ là chính có được không?"
A Trạch hai tay để túi quần, "Lời có thể sửa lại, chủ yếu là nhạc. Cảm thấy thế nào?"
Đúng là nhạc của ca khúc rất tuyệt.
"Đoạn này..." Nhìn thấy thắc mắc của Lục Tự Quang, A Sâm đứng lên, đi tới hỏi: "Như thế nào?"
"Đoạn này solo?"
"Cậu sẽ thổi kèn ác-mô-ni-ca đi?" A Sâm cười hỏi.
"... Phải cùng với đàn ghi-ta solo cùng nhau?"
"Đúng vậy."
Quả thật là điểm sáng.
Như vậy, đàn ghi-ta sẽ không bị quá đơn điệu.
"A? Phối hợp cùng đàn ghi-ta, có phải có chút kỳ quái hay không?" A Tề ngẩng đầu lên hỏi.
"Có thể thử một lần a." Lục Tự Quang đi qua, ra dấu với A Tề trên bản nhạc, "... Giống đoạn này, cậu có thể trực tiếp hạ xuống nửa nhịp, khi đến đoạn này, kèn ác-mô-ni-ca liền trực tiếp bắt vào..."
Nhìn Lục Tự Quang cùng A Tề đang thảo luận rất sôi nổi, A Trạch lấy từ trong túi ra một đôi dùi trống, vỏ bọc còn chưa mở, ném cho A Sâm.
A Sâm vừa thấy vỏ bao, có chút kinh ngạc, "Tama sao?"
A Trạch nở nụ cười, "Nhìn hai cây cũ của anh dùng cũng sắp nát ra rồi. Đổi một đôi đi." Đi đến trước bàn, rút một điếu Thất Tinh của Lục Tự Quang ra hút, nhíu nhíu lông mày, "Nghe nói dùng rất tốt, này, nếu anh đánh thấy không sảng khoái cũng không được tùy tiện ném đi a."
A Sâm cũng cười, "Cảm ơn." Nghĩ thầm, dùi trống Tama, ai sẽ dùng mà không thích chứ?
Rồi sau đó, mỗi lần LIVE cũng không thấy y dùng đôi dùi trống kia. Ban đầu A Trạch không hiểu, sau lại thấy A Sâm mỗi lần biểu diễn xong đều đem dùi trống ném về phía khán giả, cậu dường như liền hiểu được. Không phải không thích, cũng không phải dùng không quen, mà chỉ là luyến tiếc.
Rất nhanh liền đến năm mới.
Kỳ thật cũng không có thời gian rảnh rỗi. Bởi vì chuẩn bị cho album, rất nhiều chuyện phải làm gấp.
"Cố An có gọi cho cậu không?" A Sâm cùng A Trạch vừa mới rời khỏi phòng thu âm, Lục Tự Quang hút Thất Tinh hỏi A Tề bên cạnh.
A Tề đeo đàn, "Không có a, " một bộ dạng không sao cả, "Lại nói tiếp, anh ta cũng thật lâu không liên hệ với tôi, đại khái chắc vẫn không biết tôi và cậu đang ở cùng một ban nhạc đi. Sao thế?"
Lục Tự Quang hút một hơi thuốc, thở dài, "Hôm trước, tôi gửi CD có kèm chữ ký cho anh ấy, sau đó anh ấy gọi điện cho tôi... Anh ấy nói, anh ấy sắp kết hôn, bảo tôi Tết âm lịch trở về tham dự."
"F*ck. Khốn nạn!" A Tề ngừng chỉnh đàn trong tay, mắng lên.
Trong ba người, A Tề cùng Lục Tự Quang quen biết thời gian lâu nhất. Từ thời học sinh, bọn họ đã cùng nhau tham gia câu lạc bộ Rock and Roll, cùng nhau trốn học, cùng nhau nợ môn, cùng nhau thi lại. Y biết rõ mọi chuyện của cậu, kể cả Cố An.
"Còn tham dự lễ? Tham dự cái con khỉ!" A Tề có chút tức giận, vẫn đang mắng mỏ.
"Này, cậu cũng đừng nói anh ấy như vậy a." Lục Tự Quang kẹp lấy điếu thuốc.
"Đệch, cậu còn nói giúp anh ta? Anh ta MN lúc bị đá mới biết đường tới tìm cậu, vậy còn những lúc khác, anh ta khi nào thì để ý đến cậu? Khi đó anh ta còn "ba tốt" (*) chứ, còn tiên tiến chứ, tôi nhổ vào -- ông đây đã sớm nhìn thấu!"
(*) "ba tốt" hay học sinh "ba tốt": là một danh hiệu vinh dự của các trường học bên TQ dành cho các học sinh xuất sắc được bình chọn ra, gồm có: tư tưởng đạo đức tốt, học tập tốt, thân thể tốt.
Bị A Tề nói cho ngay cả một câu cũng phản bác không được.
"Cậu sẽ không thực sự quay về nhìn anh ta kết hôn đấy chứ!?"
Lục Tự Quang đập đập điếu thuốc, "Được rồi A Tề... Những chuyện không hay ho này, tôi sớm đã quên hết rồi."
"Shit --" A Tề có chút nóng nảy, "Lòng dạ cậu so với người kia còn bền vững hơn, ông đây còn không hiểu rõ cậu sao?"
"Được rồi, tôi biết. Tôi là muốn trở về một chuyến, nhưng không phải vì việc này."
"Tổng cộng có hai ngày nghỉ, cũng không biết cậu bay qua bay lại cho mệt người để làm gì. Rồi, dù sao chuyện của cậu tôi sống chết cũng không quản được."
"Cậu từ khi nào trở nên dong dài như vậy, hửm?" Lục Tự Quang đi lên ôm lấy cổ A Tề, "Biết cậu nói như vậy, cũng là vì tôi."
A Tề cười, lộ ra bộ dạng vui vẻ ngày thường, "Ờ, coi như cậu còn có lương tâm, biết tôi thương cậu. Đến, cười cho ông một cái xem nào."
Lục Tự Quang cho y một đấm trên bụng, bộ dạng giả vờ khinh thường, "Chết xa một chút chết xa một chút a."
Trên đời này điều hạnh phúc nhất, chính là được tự do làm những thứ mình thích.
Ban nhạc thời kì INDIES (*) chung quy là như vậy, tuy rằng không được nhiều người biết đến, nhưng lại có thể tự do đi theo con đường âm nhạc mà mình yêu thích.
(*) Indies: Indie music chỉ các đĩa nhạc được tạo ra từ đầu đến cuối bởi ca sỹ/nhóm nhạc, gắn liền với khẩu hiệu "DIY" (Do it yourself), là nơi các nghệ sĩ, nhóm nhạc vô danh, tự do thể hiện cá tính âm nhạc riêng và làm những điều mình thích, không bị giới hạn hay đóng khung trong một khuôn mẫu nào cả. Được viết tắt từ "independent", indie đối lập hoàn toàn với Mainstream (Mainstream: loại nhạc mang tính đại chúng, thường là pop, bây giờ có thêm rap, hip hop và nu metal), các nghệ sĩ dòng indie phải tự thân vận động trong tất cả các khâu từ sáng tác, hòa âm, sản xuất, quảng bá và phát hành. Nôm na nó giống như dòng nhạc underground vậy:)
Đi theo dòng nhạc Underground (*), chạy qua những gian LIVE HOUSE biểu diễn. Tất cả mọi thứ gắn với danh lợi đều không cần có khuôn khổ, cho nên vui vẻ giống như đang được bay.
Sống giữa đất trời, thời gian thoáng vụt qua liền biến mất.
Cho nên mới hy vọng quãng thời gian vui vẻ, có thể kéo dài đến vô hạn.
Hết chương 15.
_________________________
(*) Underground : hiểu nôm na là dòng nhạc không chính thống, tách biệt với những thể loại âm nhạc đại chúng. Có nghĩa là những ca sĩ thuộc dòng nhạc này vẫn hoạt động nghệ thuật nhưng họ không hề có một sự đầu tư chuyên nghiệp nào. Đa phần nghệ sĩ trong giới underground là Rapper, hát theo thể loại RnB, Dance, Pop, hiphop...
Underground khác hẳn với Overground (hay còn gọi là mainstream). Overground là thị trường ca nhạc với những ca sĩ/nhạc sĩ ra mắt công chúng trực tiếp bằng album dạng truyền thống, phát hành số lượng nhất định. Những nghệ sĩ Overground là nghệ sĩ trong "thế giới sáng", được đại đa số công chúng dù yêu nhạc hay không đều biết đến, khi ra album sẽ dc được báo đài quảng cáo rầm rộ, được bán trong hầu hết tất cả các tiệm dĩa, nhà sách lớn....