Tôi ở Luân Đôn không có sương mù, nhớ đến em."
____________________
Đó là một tháng cuối cùng ở Luân Đôn.
Sương mù cũng không còn dày đặc nữa, nhưng mà những kiến trúc phức tạp thời Trung cổ dường như có thể xé mở cả bầu trời, vẫn là những góc cạnh rõ ràng như cũ.
Không trung là một màu lam khói, ánh mặt trời cũng không chiếu rọi. Đường phố bị tuyết trắng xóa bao phủ, nhìn qua lạnh lẽo như không có sự sống.
Người đi đường không nhiều lắm, phần lớn là miệt mài trong gió tuyết lặng lẽ mà đi. Trên đường tràn ngập những dấu vết bánh xe lưu lại của những chiếc ô tô kiểu cổ.
Lẻ loi một mình đi đến quốc gia này, thành phố này, chính là một loại xúc động. Cũng chính là ôm một quyết tâm nghiêm túc mà lại có chút buồn cười, đi tới Luân Đôn.
Nhớ lại mới từ sân bay Heathrow (1) đi ra, nhìn thấy tàu tốc hành Heathrow Express (2) 22 bảng Anh mà ngần ngại. Cuối cùng lựa chọn lên tàu điện ngầm.
Ngôn ngữ, phòng ở, việc làm parttime, vv...này đều là vấn đề. Mới đầu, hắn nóng nảy cả ngày đem "CMN" làm câu cửa miệng, dù vậy, vẫn không có người nào có thể hiểu, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Sau đó rốt cục tìm được công việc ở một cửa tiệm làm tóc không tính là nhỏ. Bắt đầu làm từ cơ bản nhất, sau đó mới làm phụ cắt tóc. Trừ việc đó ra, để kiếm tiền sinh hoạt, còn phải làm thêm ở quán ăn. Bởi vì tính khí không tốt của hắn, từng bị đuổi việc mấy lần. Nhưng cái tính thô tục kia như thế nào cũng không sửa được.
Hiện giờ, hắn làm thuê ở một quán ăn Trung Quốc. Nhưng bởi vì chỗ làm việc rất xa, mỗi buổi sáng đều phải vội vàng dậy sớm, ngồi trên xe bus 472 gần 40 phút, đến ga Noth Greenwich, sau đó đi tàu điện ngầm chuyến Jubilee Line đến Green Park(3) , rồi lại đáp chuyến Piccadilly Line (4). Sau đó lại ngồi lộ trình tương tự, đi đến quán ăn làm việc.
Mỗi lần đi tàu điện ngầm, đều sẽ được nghe các nhà nghệ thuật độc lập biểu diễn ở hàng lang đường ngầm.
Bọn họ đeo đàn ghi-ta, ca hát. Nét mặt có chút cô độc.
Mỗi lần nhìn thấy, hắn đều sẽ đặc biệt nhớ tới một người.
Người kia cũng như vậy, cũng mang theo vẻ mặt tịch mịch cô độc mà hát.
......
Nửa năm sau, có lẽ là bởi vì tài hoa, cũng bởi vì một ít vận khí, hắn được mời vào một salon tóc nghệ thuật nổi tiếng ở Luân Đôn. Mà người phát hiện ra hắn, chính là nhà tạo mẫu tóc đang nổi danh lúc đó ở Luân Đôn - Eric Fund.
Có lẽ lúc trước, hắn đúng là nhân tài bị chôn giấu. Nhưng, thế gian nhiều nhân tài bị chôn giấu như vậy, hắn không cho là cơ hội như vậy lại rơi xuống tay mình. Mà bây giờ, hắn cảm giác thời cơ của mình tựa hồ thật sự tới rồi.
So với lúc đầu, lúc bản thân còn ở cửa hiệu cắt tóc cũ nát ở S thành kia, hiện tại đã hoàn toàn bất đồng.
........
Ngày hôm ấy, là bữa tiệc sinh nhật của đồng nghiệp Jonny.
Khi đó, ở WC trong PUB, mơ hồ nghe được âm thanh "làm việc" bên trong truyền ra qua vách ngăn. Hắn nghe thấy tiếng thở dốc của một người trong đó, quen thuộc như vậy, nháy mắt toàn thân cứng ngắc, trong lòng nhảy loạn dữ dội. Tiếng thở hổn hển trầm thấp ở xa liên tục không ngừng, nghe thấy giọng Anh lưu loát, hắn biết đương nhiên không phải là cậu, nhưng lại cảm thấy hạ thân của mình biến hóa rõ ràng.
Đệt. Thật sự lâu lắm rồi chưa làm, dường như chỉ cần nghe thấy thanh âm người kia, sẽ cứng lên.
Dùng tay lộng dục vọng đã gắng gượng hồi lâu, cho đến tận khi phát tiết.
Lôi một cuộn giấy ra, lau tay phải của mình. Hắn có chút uể oải. Thật sự sắp bị nhớ nhung dày dò cho phát điên mất rồi.
Hắn rốt cuộc đã trải qua như thế nào.
Sợ là chỉ cần một chiếc điện thoại, tất cả lý trí kiên trì đến nay, đều sẽ nháy mắt sụp đổ.
Một lần lại một lần lấy ngón tay chỉ vào ngày Tết Âm lịch.
Sau đó trên đầu đường Luân Đôn tuyết rơi, gọi một cú điện thoại kia cho cậu. Tiền xu từng đồng từng đồng ném vào điện thoại công cộng, cuối cùng khi cúp điện thoại, đỉnh đầu của hắn vương đầy bông tuyết, nhưng một chút cũng không thấy lạnh. Khăn quàng cổ rộng che khuất một nửa khuôn mặt hắn, thời điểm đi trong gió tuyết, không ai nhìn thấy ở dưới vẻ mặt lạnh lùng lộ kia của hắn, cất giấu một nụ cười.
Dĩ nhiên đã quyết định trở về vào lễ mừng năm mới, thì cũng đã tìm mọi cách để xin nghỉ phép ở trong tiệm.
Thời gian nghỉ ngơi sau bữa cơm trưa, hắn ngồi ở bên cửa sổ cùng Jonny trò chuyện.
"Hey Ken, hóa ra cậu ở chỗ này, tổng giám gọi cậu lên lầu một chút kìa."
"Được, cảm ơn."
Nói đến cái tên Ken này, thật là một câu chuyện không thú vị. Những ngày đầu ở Luân Đôn, lúc thuê phòng bị hỏi tên là gì, bà chủ cho thuê nhà mập mạp kia chính là không thể nào phát âm chính xác từ "Cố" này. Trong đầu hắn liền nhảy ra cái tên nước ngoài chính là Ken. Vì thế hắn nói, hắn tên Ken. Chỉ là như thế mà thôi. Tên đó liền đi theo hắn đến tận bây giờ.
Đi vào văn phòng Eric.
"Thật đáng tiếc, nghỉ phép của cậu rất có thể phải hủy bỏ rồi." Eric đi thẳng vào vấn đề nói, "Cậu được đề cử đến T&G học tập. Trước đó, ông Stein bên đó vẫn rất muốn gặp cậu."
T&G?
Ngoài dự đoán.
Nơi đó là trường học tạo mẫu tóc chuyên nghiệp bậc cao đã bồi dưỡng huấn luyện ra rất nhiều nhà tạo mẫu tóc xuất sắc, các nhà tạo mẫu xuất sắc ra đời từ đó trong vài năm gần đây, đều đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Mà Mr. Stein cũng đã ngưỡng mộ ông từ rất lâu.
"Khi nào thì phải qua đó?"
"Xem đi, " Eric đưa một bảng biểu qua, "Ngày thứ hai trong kì nghỉ của cậu, sẽ phải qua đó. Cậu cho rằng cậu còn có thể nói là có ngày nghỉ sao?"
Hắn trầm mặc.
Khi hắn muốn mở miệng cự tuyệt, Eric lại tiếp tục nói, "Ngày nghỉ thì tôi có thể sắp xếp cho cậu. Nhưng cơ hội đi T&G chỉ có lần này. Tôi cũng từ nơi đó đi ra, cậu hẳn là tin tôi được. Ken, đừng làm ra quyết định sai lầm."
Hắn đột nhiên có chút mê mang.
Tới đây, là bởi vì người kia; mà hiện giờ, muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, cũng là làm vì người kia.
Tại nơi đầu sóng ngọn gió thế này, rốt cuộc phải làm như thế nào.
Eric giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nhìn nhìn: "Cậu có thể suy nghĩ, nhưng thời gian tôi cho cậu không nhiều, muộn nhất là trước khi kết thúc công việc chiều hôm nay. Chờ câu trả lời thuyết phục của cậu."
Hết chương 16.
____________________________
(*) T&G : là nhãn hiệu nổi tiếng của công ty Tanto Grande Italia. Hàng loạt quần áo và trang phục của T&G, dung hợp sự nghiêm chỉnh và lãng mạn của châu Âu vào một thể, tức là vừa kinh điển vừa hiện đại, tất cả mọi người ở mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, đều có thể cảm thấy thỏa mãn khi đến với các sản phẩm mang nhãn hiệu T&G.... (theo: baidu)
____________________
Đó là một tháng cuối cùng ở Luân Đôn.
Sương mù cũng không còn dày đặc nữa, nhưng mà những kiến trúc phức tạp thời Trung cổ dường như có thể xé mở cả bầu trời, vẫn là những góc cạnh rõ ràng như cũ.
Không trung là một màu lam khói, ánh mặt trời cũng không chiếu rọi. Đường phố bị tuyết trắng xóa bao phủ, nhìn qua lạnh lẽo như không có sự sống.
Người đi đường không nhiều lắm, phần lớn là miệt mài trong gió tuyết lặng lẽ mà đi. Trên đường tràn ngập những dấu vết bánh xe lưu lại của những chiếc ô tô kiểu cổ.
Lẻ loi một mình đi đến quốc gia này, thành phố này, chính là một loại xúc động. Cũng chính là ôm một quyết tâm nghiêm túc mà lại có chút buồn cười, đi tới Luân Đôn.
Nhớ lại mới từ sân bay Heathrow (1) đi ra, nhìn thấy tàu tốc hành Heathrow Express (2) 22 bảng Anh mà ngần ngại. Cuối cùng lựa chọn lên tàu điện ngầm.
Ngôn ngữ, phòng ở, việc làm parttime, vv...này đều là vấn đề. Mới đầu, hắn nóng nảy cả ngày đem "CMN" làm câu cửa miệng, dù vậy, vẫn không có người nào có thể hiểu, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Sau đó rốt cục tìm được công việc ở một cửa tiệm làm tóc không tính là nhỏ. Bắt đầu làm từ cơ bản nhất, sau đó mới làm phụ cắt tóc. Trừ việc đó ra, để kiếm tiền sinh hoạt, còn phải làm thêm ở quán ăn. Bởi vì tính khí không tốt của hắn, từng bị đuổi việc mấy lần. Nhưng cái tính thô tục kia như thế nào cũng không sửa được.
Hiện giờ, hắn làm thuê ở một quán ăn Trung Quốc. Nhưng bởi vì chỗ làm việc rất xa, mỗi buổi sáng đều phải vội vàng dậy sớm, ngồi trên xe bus 472 gần 40 phút, đến ga Noth Greenwich, sau đó đi tàu điện ngầm chuyến Jubilee Line đến Green Park(3) , rồi lại đáp chuyến Piccadilly Line (4). Sau đó lại ngồi lộ trình tương tự, đi đến quán ăn làm việc.
Mỗi lần đi tàu điện ngầm, đều sẽ được nghe các nhà nghệ thuật độc lập biểu diễn ở hàng lang đường ngầm.
Bọn họ đeo đàn ghi-ta, ca hát. Nét mặt có chút cô độc.
Mỗi lần nhìn thấy, hắn đều sẽ đặc biệt nhớ tới một người.
Người kia cũng như vậy, cũng mang theo vẻ mặt tịch mịch cô độc mà hát.
......
Nửa năm sau, có lẽ là bởi vì tài hoa, cũng bởi vì một ít vận khí, hắn được mời vào một salon tóc nghệ thuật nổi tiếng ở Luân Đôn. Mà người phát hiện ra hắn, chính là nhà tạo mẫu tóc đang nổi danh lúc đó ở Luân Đôn - Eric Fund.
Có lẽ lúc trước, hắn đúng là nhân tài bị chôn giấu. Nhưng, thế gian nhiều nhân tài bị chôn giấu như vậy, hắn không cho là cơ hội như vậy lại rơi xuống tay mình. Mà bây giờ, hắn cảm giác thời cơ của mình tựa hồ thật sự tới rồi.
So với lúc đầu, lúc bản thân còn ở cửa hiệu cắt tóc cũ nát ở S thành kia, hiện tại đã hoàn toàn bất đồng.
........
Ngày hôm ấy, là bữa tiệc sinh nhật của đồng nghiệp Jonny.
Khi đó, ở WC trong PUB, mơ hồ nghe được âm thanh "làm việc" bên trong truyền ra qua vách ngăn. Hắn nghe thấy tiếng thở dốc của một người trong đó, quen thuộc như vậy, nháy mắt toàn thân cứng ngắc, trong lòng nhảy loạn dữ dội. Tiếng thở hổn hển trầm thấp ở xa liên tục không ngừng, nghe thấy giọng Anh lưu loát, hắn biết đương nhiên không phải là cậu, nhưng lại cảm thấy hạ thân của mình biến hóa rõ ràng.
Đệt. Thật sự lâu lắm rồi chưa làm, dường như chỉ cần nghe thấy thanh âm người kia, sẽ cứng lên.
Dùng tay lộng dục vọng đã gắng gượng hồi lâu, cho đến tận khi phát tiết.
Lôi một cuộn giấy ra, lau tay phải của mình. Hắn có chút uể oải. Thật sự sắp bị nhớ nhung dày dò cho phát điên mất rồi.
Hắn rốt cuộc đã trải qua như thế nào.
Sợ là chỉ cần một chiếc điện thoại, tất cả lý trí kiên trì đến nay, đều sẽ nháy mắt sụp đổ.
Một lần lại một lần lấy ngón tay chỉ vào ngày Tết Âm lịch.
Sau đó trên đầu đường Luân Đôn tuyết rơi, gọi một cú điện thoại kia cho cậu. Tiền xu từng đồng từng đồng ném vào điện thoại công cộng, cuối cùng khi cúp điện thoại, đỉnh đầu của hắn vương đầy bông tuyết, nhưng một chút cũng không thấy lạnh. Khăn quàng cổ rộng che khuất một nửa khuôn mặt hắn, thời điểm đi trong gió tuyết, không ai nhìn thấy ở dưới vẻ mặt lạnh lùng lộ kia của hắn, cất giấu một nụ cười.
Dĩ nhiên đã quyết định trở về vào lễ mừng năm mới, thì cũng đã tìm mọi cách để xin nghỉ phép ở trong tiệm.
Thời gian nghỉ ngơi sau bữa cơm trưa, hắn ngồi ở bên cửa sổ cùng Jonny trò chuyện.
"Hey Ken, hóa ra cậu ở chỗ này, tổng giám gọi cậu lên lầu một chút kìa."
"Được, cảm ơn."
Nói đến cái tên Ken này, thật là một câu chuyện không thú vị. Những ngày đầu ở Luân Đôn, lúc thuê phòng bị hỏi tên là gì, bà chủ cho thuê nhà mập mạp kia chính là không thể nào phát âm chính xác từ "Cố" này. Trong đầu hắn liền nhảy ra cái tên nước ngoài chính là Ken. Vì thế hắn nói, hắn tên Ken. Chỉ là như thế mà thôi. Tên đó liền đi theo hắn đến tận bây giờ.
Đi vào văn phòng Eric.
"Thật đáng tiếc, nghỉ phép của cậu rất có thể phải hủy bỏ rồi." Eric đi thẳng vào vấn đề nói, "Cậu được đề cử đến T&G học tập. Trước đó, ông Stein bên đó vẫn rất muốn gặp cậu."
T&G?
Ngoài dự đoán.
Nơi đó là trường học tạo mẫu tóc chuyên nghiệp bậc cao đã bồi dưỡng huấn luyện ra rất nhiều nhà tạo mẫu tóc xuất sắc, các nhà tạo mẫu xuất sắc ra đời từ đó trong vài năm gần đây, đều đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Mà Mr. Stein cũng đã ngưỡng mộ ông từ rất lâu.
"Khi nào thì phải qua đó?"
"Xem đi, " Eric đưa một bảng biểu qua, "Ngày thứ hai trong kì nghỉ của cậu, sẽ phải qua đó. Cậu cho rằng cậu còn có thể nói là có ngày nghỉ sao?"
Hắn trầm mặc.
Khi hắn muốn mở miệng cự tuyệt, Eric lại tiếp tục nói, "Ngày nghỉ thì tôi có thể sắp xếp cho cậu. Nhưng cơ hội đi T&G chỉ có lần này. Tôi cũng từ nơi đó đi ra, cậu hẳn là tin tôi được. Ken, đừng làm ra quyết định sai lầm."
Hắn đột nhiên có chút mê mang.
Tới đây, là bởi vì người kia; mà hiện giờ, muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, cũng là làm vì người kia.
Tại nơi đầu sóng ngọn gió thế này, rốt cuộc phải làm như thế nào.
Eric giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nhìn nhìn: "Cậu có thể suy nghĩ, nhưng thời gian tôi cho cậu không nhiều, muộn nhất là trước khi kết thúc công việc chiều hôm nay. Chờ câu trả lời thuyết phục của cậu."
Hết chương 16.
____________________________
(*) T&G : là nhãn hiệu nổi tiếng của công ty Tanto Grande Italia. Hàng loạt quần áo và trang phục của T&G, dung hợp sự nghiêm chỉnh và lãng mạn của châu Âu vào một thể, tức là vừa kinh điển vừa hiện đại, tất cả mọi người ở mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi, đều có thể cảm thấy thỏa mãn khi đến với các sản phẩm mang nhãn hiệu T&G.... (theo: baidu)