"Tôi yêu em trái tim trở nên vô cùng mềm yếu, bình thản cũng là lãng mạn, mọi lời nói cũng đều ấm áp."
_______________________________
Lúc ở Luân Đôn, An Khang rất khó tưởng tượng hóa ra Đảo được hoan nghênh như vậy.
Trong những ngày phát hành《Rock U》, bên ngoài các cửa hàng băng đĩa treo đầy những tấm áp-phích album lớn; báo chí, TV, radio, ở đâu cũng đều là cậu.
Hắn ngồi ở trên sô pha, xem tin tức giải trí buổi sáng về bọn cậu trên TV, hỏi, "Bọn em thật đỏ nha, sẽ không phải là anh đang nằm mơ chứ?" Lục Tự Quang từ phòng tắm đi ra cười: "...... Anh bị thần kinh à."
An Khang vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Lục Tự Quang qua ngồi.
Nhìn Lục Tự Quang trước màn hình bị tỉ mỉ cắt tóc, bỗng nhiên trêu đùa, "Này công ty bọn em có thiếu nhà tạo mẫu tóc không, nếu không lão tử qua đó làm cho bọn em a. Như vậy còn có thể mỗi ngày bên nhau, rất đáng giá nha, có muốn cân nhắc xem thế nào hay không?" Hắn vừa nói như vậy, vừa dùng một tay ôm lấy người bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười tùy ý.
Lục Tự Quang ra vẻ bình tĩnh, cười nói: "Trước đây công ty đã sắp xếp nhà tạo mẫu riêng cho bọn em rồi nha, vô cùng tài giỏi, mĩ nam a."
"...... Cái tên gà mờ nhà em lại thiếu được lâm hạnh phải không?" Dường như là trầm giọng nói. (lâm hạnh cơ đấy =]]]]]])
Lục Tự Quang nghiêng mặt sang, nhìn hắn, không nhịn được cười. Tiến lại hôn nhẹ lên miệng hắn, "Chính là thích nhìn thấy anh ăn dấm (ghen)." Dứt lời liền đứng lên khỏi sô pha, mặc áo khoác, "Đi thôi, phải đến công ty."
Cố An Khang bất đắc dĩ bĩu môi, m* nó. Lão tử ở trước mặt em, chính là một tí xíu chí khí cũng không có.
Có lẽ là bởi vì yêu em, trái tim trở nên vô cùng mềm yếu, mọi lời nói cũng đều ấm áp.
"A, tiện đường đi nhìn một chút."
Cậu đáp lại một câu "Dài dòng" liền bước đi.
An Khang cười châm một điếu thuốc, nghĩ thầm, người mà mình yêu chính là một nam nhân như vậy. Mở miệng ra lợi hại hơn người ta rất nhiều, nhưng tâm địa lại tốt giống như thứ gì đó. Những điều này, mình càng rõ ràng hơn so với người khác.
Từ sau khi về nước, ngày tháng tựa hồ trôi qua không quá lâu. Nhưng hồi ức dường như đã rất phong phú rồi.
Hắn nhớ tới ngày đó, mình về muộn, người kia ngây ngốc ngồi trên giường chuyển từng tiết mục từng tiết mục trên TV chờ hắn.
Hắn nhớ tới ngày đó, hai người ngồi trong bồn tắm lớn đầy nước nóng, người nọ cố chấp nói muốn bôi kem cạo râu cho hắn.
...
Chữ yêu này, tựa hồ cả hai bên đều không có thói quen nói ra.
Có lẽ là cả hai đều sáng tỏ, chỉ có thời điểm đáy lòng dao động không ngừng, mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần lời tâm tình kia.
................
Đầu xuân chưa được bao lâu, An Khang nhận được công tác bên Luân Đôn kia, được mời đi làm nhà tạo mẫu tóc cho buổi trình diễn thời trang mùa xuân của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó tổ chức ở Luân Đôn.
Dường như là nhìn thấu được bất an nho nhỏ của Lục Tự Quang, trước khi đi, còn nghiêm túc nói, "Một tuần, sau một tuần sẽ về."
Quả nhiên, một tuần sau, hắn đúng hẹn trở về. Chẳng qua, là mang theo tiêu đề tin tức "Nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng người Hoa ở Anh quốc đã ký hợp đồng với BASALA bí mật về nước".
Trên cái fashion show ở Luân Đôn kia, hắn gặp được tổng giám nghệ thuật Steven Norton của tạp chí thời trang nổi tiếng toàn cầu BASALA. Lúc An Khang vốn dĩ ở dưới tay Eric, đã là có chút thanh danh ở Luân Đôn. Steven khuyên hắn ở lại Luân Đôn lâu dài tiếp tục dốc sức làm việc, tiếc rằng hiểu được hắn có ý tưởng cố ý muốn đem công tác chủ yếu chuyển về trong nước, liền ký hợp đồng đưa hắn trở thành nhà tạo mẫu tóc khu vực Châu Á - Thái bình Dương của BASALA.
Cái ngày hắn trở về, đúng lúc là một buổi fan meeting nhỏ của Đảo.
Trước khi bắt đầu, hắn tính toán đi đến hậu trường. Không ngờ lại bị bảo an ngăn lại.
Hắn ngậm điếu thuốc, cau mày nói, "Tôi có quen biết với ca sĩ hát chính, tôi là bạn của cậu ấy."
Chú bảo an cao lớn nhìn nhìn hắn, khinh miệt nói, "Mỗi fan đều sẽ nói như vậy nha, cậu cho rằng tôi không biết sao! Đều đã nói rồi không được."
"M* nó, ai là fan của cậu ta?" Hắn gắt gỏng, nhả ra một ngụm thuốc , cũng không thèm lựa chọn từ ngữ: "Lão tử đi vào xem nam nhân của lão tử thì làm sao? Ông lại ngăn cản thì là cái chuyện gì chứ?"
Bảo an dĩ nhiên là nói lời chính nghĩa, "Cậu ồn ào cái gì, tôi nói cho cậu biết, còn ầm ĩ nữa liền kéo cậu ra ngoài đó."
Tranh chấp như vậy dẫn tới không ít người xem.
Bên cạnh có mấy cô gái nhỏ giọng nói thầm, "Này, anh ấy có phải là Ken Gu không?"
"Người nào?"
"Chính là nhà tạo mẫu tóc mới từ Luân Đôn trở về a."
"...... Không rõ, nhìn không giống a."
Hắn ném đầu thuốc xuống giơ chân, "Nhìn cái m* gì, chính là lão tử!"
Ồn ào như vậy, không khỏi khiến những người trong phòng nghỉ sau hậu trường liếc mắt qua.
Cậu chạy từ trong phòng nghỉ ra, bảo an kia thấy vậy liền vội vàng tạ lỗi, "Không có việc gì không có việc gì, tôi sẽ xử lý tốt."
Cậu không có dừng lại, tiếp tục đi tới bên này. Đứng ở trước mặt bảo an, chỉ vào An Khang bên ngoài: "Thật ngại quá, là bạn của tôi."
Nam nhân nóng nảy đem tức giận chưa tiêu tan kéo mở gian phòng hóa trang cá nhân, thấp giọng trách cứ, "Một người lớn như vậy rồi, mất mặt không chứ?" Nam nhân giống như đứa nhỏ đã làm sai, mang theo vẻ xấu hổ, "Lão tử đây không phải là nhớ em sao."
Một nụ hôn triền miên xong, Lục Tự Quang đập đập vào ót hắn, "Phải đi rồi, anh đợi nhé."
Nam nhân lại kéo cậu lại, một lần nữa ra sức hôn lên, trước khi buông ra lại nói, "Đồ không biết lớn nhỏ nhà em, trở về xem anh chỉnh chết em không."
Hết chương 25.
_______________________________
Lúc ở Luân Đôn, An Khang rất khó tưởng tượng hóa ra Đảo được hoan nghênh như vậy.
Trong những ngày phát hành《Rock U》, bên ngoài các cửa hàng băng đĩa treo đầy những tấm áp-phích album lớn; báo chí, TV, radio, ở đâu cũng đều là cậu.
Hắn ngồi ở trên sô pha, xem tin tức giải trí buổi sáng về bọn cậu trên TV, hỏi, "Bọn em thật đỏ nha, sẽ không phải là anh đang nằm mơ chứ?" Lục Tự Quang từ phòng tắm đi ra cười: "...... Anh bị thần kinh à."
An Khang vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Lục Tự Quang qua ngồi.
Nhìn Lục Tự Quang trước màn hình bị tỉ mỉ cắt tóc, bỗng nhiên trêu đùa, "Này công ty bọn em có thiếu nhà tạo mẫu tóc không, nếu không lão tử qua đó làm cho bọn em a. Như vậy còn có thể mỗi ngày bên nhau, rất đáng giá nha, có muốn cân nhắc xem thế nào hay không?" Hắn vừa nói như vậy, vừa dùng một tay ôm lấy người bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười tùy ý.
Lục Tự Quang ra vẻ bình tĩnh, cười nói: "Trước đây công ty đã sắp xếp nhà tạo mẫu riêng cho bọn em rồi nha, vô cùng tài giỏi, mĩ nam a."
"...... Cái tên gà mờ nhà em lại thiếu được lâm hạnh phải không?" Dường như là trầm giọng nói. (lâm hạnh cơ đấy =]]]]]])
Lục Tự Quang nghiêng mặt sang, nhìn hắn, không nhịn được cười. Tiến lại hôn nhẹ lên miệng hắn, "Chính là thích nhìn thấy anh ăn dấm (ghen)." Dứt lời liền đứng lên khỏi sô pha, mặc áo khoác, "Đi thôi, phải đến công ty."
Cố An Khang bất đắc dĩ bĩu môi, m* nó. Lão tử ở trước mặt em, chính là một tí xíu chí khí cũng không có.
Có lẽ là bởi vì yêu em, trái tim trở nên vô cùng mềm yếu, mọi lời nói cũng đều ấm áp.
"A, tiện đường đi nhìn một chút."
Cậu đáp lại một câu "Dài dòng" liền bước đi.
An Khang cười châm một điếu thuốc, nghĩ thầm, người mà mình yêu chính là một nam nhân như vậy. Mở miệng ra lợi hại hơn người ta rất nhiều, nhưng tâm địa lại tốt giống như thứ gì đó. Những điều này, mình càng rõ ràng hơn so với người khác.
Từ sau khi về nước, ngày tháng tựa hồ trôi qua không quá lâu. Nhưng hồi ức dường như đã rất phong phú rồi.
Hắn nhớ tới ngày đó, mình về muộn, người kia ngây ngốc ngồi trên giường chuyển từng tiết mục từng tiết mục trên TV chờ hắn.
Hắn nhớ tới ngày đó, hai người ngồi trong bồn tắm lớn đầy nước nóng, người nọ cố chấp nói muốn bôi kem cạo râu cho hắn.
...
Chữ yêu này, tựa hồ cả hai bên đều không có thói quen nói ra.
Có lẽ là cả hai đều sáng tỏ, chỉ có thời điểm đáy lòng dao động không ngừng, mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần lời tâm tình kia.
................
Đầu xuân chưa được bao lâu, An Khang nhận được công tác bên Luân Đôn kia, được mời đi làm nhà tạo mẫu tóc cho buổi trình diễn thời trang mùa xuân của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó tổ chức ở Luân Đôn.
Dường như là nhìn thấu được bất an nho nhỏ của Lục Tự Quang, trước khi đi, còn nghiêm túc nói, "Một tuần, sau một tuần sẽ về."
Quả nhiên, một tuần sau, hắn đúng hẹn trở về. Chẳng qua, là mang theo tiêu đề tin tức "Nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng người Hoa ở Anh quốc đã ký hợp đồng với BASALA bí mật về nước".
Trên cái fashion show ở Luân Đôn kia, hắn gặp được tổng giám nghệ thuật Steven Norton của tạp chí thời trang nổi tiếng toàn cầu BASALA. Lúc An Khang vốn dĩ ở dưới tay Eric, đã là có chút thanh danh ở Luân Đôn. Steven khuyên hắn ở lại Luân Đôn lâu dài tiếp tục dốc sức làm việc, tiếc rằng hiểu được hắn có ý tưởng cố ý muốn đem công tác chủ yếu chuyển về trong nước, liền ký hợp đồng đưa hắn trở thành nhà tạo mẫu tóc khu vực Châu Á - Thái bình Dương của BASALA.
Cái ngày hắn trở về, đúng lúc là một buổi fan meeting nhỏ của Đảo.
Trước khi bắt đầu, hắn tính toán đi đến hậu trường. Không ngờ lại bị bảo an ngăn lại.
Hắn ngậm điếu thuốc, cau mày nói, "Tôi có quen biết với ca sĩ hát chính, tôi là bạn của cậu ấy."
Chú bảo an cao lớn nhìn nhìn hắn, khinh miệt nói, "Mỗi fan đều sẽ nói như vậy nha, cậu cho rằng tôi không biết sao! Đều đã nói rồi không được."
"M* nó, ai là fan của cậu ta?" Hắn gắt gỏng, nhả ra một ngụm thuốc , cũng không thèm lựa chọn từ ngữ: "Lão tử đi vào xem nam nhân của lão tử thì làm sao? Ông lại ngăn cản thì là cái chuyện gì chứ?"
Bảo an dĩ nhiên là nói lời chính nghĩa, "Cậu ồn ào cái gì, tôi nói cho cậu biết, còn ầm ĩ nữa liền kéo cậu ra ngoài đó."
Tranh chấp như vậy dẫn tới không ít người xem.
Bên cạnh có mấy cô gái nhỏ giọng nói thầm, "Này, anh ấy có phải là Ken Gu không?"
"Người nào?"
"Chính là nhà tạo mẫu tóc mới từ Luân Đôn trở về a."
"...... Không rõ, nhìn không giống a."
Hắn ném đầu thuốc xuống giơ chân, "Nhìn cái m* gì, chính là lão tử!"
Ồn ào như vậy, không khỏi khiến những người trong phòng nghỉ sau hậu trường liếc mắt qua.
Cậu chạy từ trong phòng nghỉ ra, bảo an kia thấy vậy liền vội vàng tạ lỗi, "Không có việc gì không có việc gì, tôi sẽ xử lý tốt."
Cậu không có dừng lại, tiếp tục đi tới bên này. Đứng ở trước mặt bảo an, chỉ vào An Khang bên ngoài: "Thật ngại quá, là bạn của tôi."
Nam nhân nóng nảy đem tức giận chưa tiêu tan kéo mở gian phòng hóa trang cá nhân, thấp giọng trách cứ, "Một người lớn như vậy rồi, mất mặt không chứ?" Nam nhân giống như đứa nhỏ đã làm sai, mang theo vẻ xấu hổ, "Lão tử đây không phải là nhớ em sao."
Một nụ hôn triền miên xong, Lục Tự Quang đập đập vào ót hắn, "Phải đi rồi, anh đợi nhé."
Nam nhân lại kéo cậu lại, một lần nữa ra sức hôn lên, trước khi buông ra lại nói, "Đồ không biết lớn nhỏ nhà em, trở về xem anh chỉnh chết em không."
Hết chương 25.