"Đối mặt với người mà mình sợ hãi mất đi nhất, cho dù chỉ có một chút nói dối, cũng sẽ căng thẳng vô cùng."
____________________
An Khang nhìn cái con gia hỏa đang lười biếng nằm bò ra ban công phơi nắng kia, thật sự là hết cách với nó.
Lục Tự Quang hình như là cực kì thích chó.
Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy nó, lập tức nhảy xuống giường đi đùa giỡn, nhìn cũng không thèm nhìn An Khang lấy một cái.
Nhìn Lục Tự Quang ngồi xổm trước mặt chú chó, hết lòng vuốt ve bộ lông của nó, An Khang ngồi ở trên giường bĩu môi: "Này, chỉ là một con chó thôi mà...... Có cần phải đối xử tốt với nó như thế không hả?"
Lục Tự Quang quay đầu lại, nhìn nghiêng nghiêng, học theo ngữ khí của An Khang: "Này, chỉ là một con chó thôi mà...... Có cần phải ăn dấm (ghen) của nó không hả?"
An Khang hết lời, từ trên giường đi xuống, "Thúi lắm! Lão tử ăn dấm cái cức ý!"
"Ai, anh đi mua chút gì đó cho nó ăn đi, hình như là đói bụng rồi." Vẫn cứ chuyên tâm trêu đùa chó.
An Khang cào cào tóc, vẻ mặt buồn rầu, "...... Anh đâu biết chó ăn cái gì a." Thật ra lời thoại trong lòng lại là: MN, lão tử cũng đói bụng đó, em chăm sóc anh trước đi được không.
"Anh là đồ ngốc sao, " Lục Tự Quang nhíu mày, bất đắc dĩ đắc cười khổ, "Chó thì đương nhiên ăn thức ăn dành cho chó rồi. Nhanh đi a......"
Chẹp chẹp miệng, cầm lấy áo sơ mi trên lưng ghế dựa khoác vào, túm lấy bao thuốc, liền chạy xuống lầu.
Đợi đến lúc đi lên, An Khang xách theo một túi lớn.
"Nhiều như vậy?"
"Không biết a, thiệt nhiều loại không giống nhau, anh đều mua về hết a." Nói ra rất đúng lý hợp tình, "Này, nên ăn cái nào nhỉ?"
Nhìn thấy một mặt ngốc như vậy của nam nhân, Lục Tự Quang nhịn không được phì cười.
An Khang đá đá Lục Tự Quang đang ngồi xổm ở ban công, nhíu mày nói, "Em cười cức a."
Lục Tự Quang nhận lấy thức ăn dành cho chó, "Không có gì không có gì." Nhưng cả mặt vẫn đầy ý cười.
"Nó tên là gì thế?" Lục Tự Quang ở dưới ánh mặt trời rực rỡ trên ban công, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Bạn của anh dự định khi nào sẽ đón nó về?"
"Quỷ mới biết nó tên là gì,...... Anh không biết. Hôm nay anh sẽ gọi cho hắn bảo hắn đem nó về."
"Này, bằng không để cho nó ở lại vài ngày a."
An Khang ngồi xuống sô pha, " Thích như vậy à? Cùng lắm thì chúng ta cũng nuôi đi. Nuôi một con giống thuần, con gia hỏa này cũng không biết là giống tạp chủng nào."
Nghĩ đến đêm hôm đó, nhận được điện thoại của Lục Tự Quang. Nghe thấy giọng cậu ê ê a a nói chuyện, biết ngay chắc là cậu lại uống quá nhiều rồi.
Lúc trên đường đến S-mith đón cậu, đứng ở trước một cái đèn đỏ. Khi hắn nhìn thấy người đàn ông ở ven đường, y cũng đúng lúc thấy được hắn.
Trên ngã tư đường lúc sắp rạng sáng gần như không có chiếc xe nào.
Trong tay tên kia đang ôm một con chó.
"Nhờ cậu giúp tôi chăm sóc một chút, tôi còn phải vội quay về công ty, tôi sẽ tìm cậu sau." Vẻ mặt tên kia hiếm thấy vẻ thành khẩn, đưa qua một tờ giấy không biết là xé xuống từ chỗ nào, "Số điện thoại của tôi."
Không biết là từ đâu mà nhặt được chó lang thang vậy?
Chó lang thang trong thành phố nhiều như vậy, chẳng lẽ y muốn nhặt từng con từng con về sao?
Thật sự là sở thích kỳ quái.
Nhưng mà, hình như đã từng nghe nói như vậy, nếu một người đàn ông thích chó, ít nhất tâm địa của hắn sẽ không xấu.
"Này, anh có đang nghe không hả, nói chuyện với anh đấy, " Lục Tự Quang trong phòng bếp thò đầu ra hỏi.
Giống như vừa mới phục hồi lại tinh thần, "Ừ?"
"Em nói, tối nay có tiết mục radio phải ghi, có thể sẽ rất khuya."
Đi qua ôm lấy cậu, cười đến trước sau như một, ghé vào lỗ tai cậu nói, "Nhiều đêm lão tử đều chờ em a, thằng em (*) nhà anh nhớ em muốn chết......"
(*) thằng em này chính là Tiểu An Khang nha:">
Không ngoài sở liệu, nhận được một ngón giữa của Lục Tự Quang.
"Anh phải đi đây, kết thúc công việc gọi cho anh a, muộn quá lão tử tới đón em."
"Không cần đâu, công ty có xe đưa đón em."
"Oh -- a đợi chút, " giày vừa đi vào lại lần nữa cởi ra, mò trong túi quần tối qua ra một tờ giấy ghi số điện thoại. Đệch, may mà vẫn còn. Hôm nay liền gọi cho y, bảo y đưa con kia về.
"Cái gì thế?"
"Không có gì, " từ trong phòng đi ra, "Quên đồ thôi."
Hắn không nói cho Lục Tự Quang, người đàn ông đêm đó nhặt được chú chó kia là La Kỳ.
Có lẽ đó là tâm lý mà đại đa số nam nhân đều sẽ có, luôn cảm thấy có một số việc không nói, thì sẽ không có hiểu lầm.
.........
Buổi tối sau khi kết thúc công việc trên tay, An Khang gọi qua số điện thoại kia.
Điện thoại vang một lúc lâu sau mới có người nghe, người đầu kia lại không phải La Kỳ.
"Y bây giờ hơi say, nếu có việc tìm y, bây giờ thuận tiện qua DIM BAR chút được không?" Người đàn ông bên đầu kia thanh âm trầm ổn, "Tôi là bạn của cậu ta, là bartender (người pha chế rượu) ở đây, nếu đến đây thì trực tiếp tìm đến quầy bar là được."
Làm cái quỷ gì vậy.
DIM BAR, cái tên La Kỳ kia, chạy đến GAY BAR làm cái gì a, 419 (tình một đêm) sao.
Lúc ôm một chú chó vào DIM BAR, dường như tất cả mọi ánh mắt ở đây đều tập trung vào hắn.
Nói thật là có chút kỳ quái.
Tìm được bartender ở quầy bar.
"Người vừa rồi muốn tìm La Kỳ chính là tôi."
"HI, tôi là bạn của y, Andy, " Bartender lịch sự vươn tay ra, nhìn chằm chằm An Khang một hồi, nghi hoặc mở miệng: "...... Anh là Ken Gu đi?"
"A, đúng vậy."
"Tôi rất thích phong cách thiết kế của anh, vậy anh và Loki nhất định là quen nhau ở Luân Đôn nhỉ?"
"A đúng, anh ta đâu?"
Bartender nhìn sang xung quanh, "Ơ? Cậu ta trước đó vẫn ngồi ở bên kia uống rượu mà......"
"...... Con gia hỏa này là mấy ngày hôm trước La Kỳ tạm thời nhờ tôi, tôi nuôi ở nhà không tiện cho lắm, trước cứ gửi tạm ở chỗ này của anh đi. Chờ La Kỳ đến đây, nói với anh ta một tiếng là được. Tôi đi trước."
Bartender tên Andy bất đắc dĩ nhận lấy chú chó.
"Này, cậu đã đến rồi à." Đã đi tới cửa, lại thấy La Kỳ cầm chén rượu đi tới, "Đừng đi vội như vậy chứ."
"Tôi còn có việc, anh cứ từ từ......"
Nói còn chưa nói xong, môi đã bị lấp kín. Một cỗ hương vị rượu cốc-tai nồng đặc, nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng.
La Kỳ buông hắn ra, hai người cách nhau chưa đến mấy mét, "Bị cậu cự tuyệt nhiều lần như vậy, tôi thật mất mặt mà."
"Đừng đùa, anh say rồi." An Khang đỡ y, quay đầu lại nói với Andy trước quầy bar, "...... Anh chăm sóc tên này nhé."
Andy từ quầy bar đi tới, nắm lấy cánh tay La Kỳ khoác lên trên cổ mình, "Tôi biết rồi. Xin lỗi cậu ta hôm nay tâm tình không tốt, gây phiền toái cho anh rồi."
Cúi đầu gọi hai tiếng, "Này, Loki, Loki?"
Hắn kéo mở cửa rồi đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
Không đoán được Lục Tự Quang đã về nhà rồi. Lúc Lục Tự Quang mở cửa cho hắn, có chút kinh ngạc nhìn cậu, "...... Em sao về sớm vậy?"
"Ngốc, không phải em sớm, mà là anh về muộn mà thôi." Tiếp tục quay lại phòng khách, cầm lấy cuốn tạp chí đang đọc được một nửa.
"À, lúc cuối còn xảy ra chút việc thôi."
"F*ck, em biết rồi......" Từ sau tạp chí lộ ra một đôi mắt cười đùa, "Phao (*) nữ nhân chứ gì."
(*) phao = f*ck, make love
Khẩn trương trong nháy mắt, dường như tay cũng run lên, "...... Đệch, em thần kinh à." Miễn cưỡng cười ra.
Hóa ra đối mặt với người mà mình sợ hãi mất đi nhất, cho dù chỉ có một chút xíu nói dối, cũng thật sự sẽ căng thẳng.
Hết chương 30.
____________________
An Khang nhìn cái con gia hỏa đang lười biếng nằm bò ra ban công phơi nắng kia, thật sự là hết cách với nó.
Lục Tự Quang hình như là cực kì thích chó.
Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy nó, lập tức nhảy xuống giường đi đùa giỡn, nhìn cũng không thèm nhìn An Khang lấy một cái.
Nhìn Lục Tự Quang ngồi xổm trước mặt chú chó, hết lòng vuốt ve bộ lông của nó, An Khang ngồi ở trên giường bĩu môi: "Này, chỉ là một con chó thôi mà...... Có cần phải đối xử tốt với nó như thế không hả?"
Lục Tự Quang quay đầu lại, nhìn nghiêng nghiêng, học theo ngữ khí của An Khang: "Này, chỉ là một con chó thôi mà...... Có cần phải ăn dấm (ghen) của nó không hả?"
An Khang hết lời, từ trên giường đi xuống, "Thúi lắm! Lão tử ăn dấm cái cức ý!"
"Ai, anh đi mua chút gì đó cho nó ăn đi, hình như là đói bụng rồi." Vẫn cứ chuyên tâm trêu đùa chó.
An Khang cào cào tóc, vẻ mặt buồn rầu, "...... Anh đâu biết chó ăn cái gì a." Thật ra lời thoại trong lòng lại là: MN, lão tử cũng đói bụng đó, em chăm sóc anh trước đi được không.
"Anh là đồ ngốc sao, " Lục Tự Quang nhíu mày, bất đắc dĩ đắc cười khổ, "Chó thì đương nhiên ăn thức ăn dành cho chó rồi. Nhanh đi a......"
Chẹp chẹp miệng, cầm lấy áo sơ mi trên lưng ghế dựa khoác vào, túm lấy bao thuốc, liền chạy xuống lầu.
Đợi đến lúc đi lên, An Khang xách theo một túi lớn.
"Nhiều như vậy?"
"Không biết a, thiệt nhiều loại không giống nhau, anh đều mua về hết a." Nói ra rất đúng lý hợp tình, "Này, nên ăn cái nào nhỉ?"
Nhìn thấy một mặt ngốc như vậy của nam nhân, Lục Tự Quang nhịn không được phì cười.
An Khang đá đá Lục Tự Quang đang ngồi xổm ở ban công, nhíu mày nói, "Em cười cức a."
Lục Tự Quang nhận lấy thức ăn dành cho chó, "Không có gì không có gì." Nhưng cả mặt vẫn đầy ý cười.
"Nó tên là gì thế?" Lục Tự Quang ở dưới ánh mặt trời rực rỡ trên ban công, cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Bạn của anh dự định khi nào sẽ đón nó về?"
"Quỷ mới biết nó tên là gì,...... Anh không biết. Hôm nay anh sẽ gọi cho hắn bảo hắn đem nó về."
"Này, bằng không để cho nó ở lại vài ngày a."
An Khang ngồi xuống sô pha, " Thích như vậy à? Cùng lắm thì chúng ta cũng nuôi đi. Nuôi một con giống thuần, con gia hỏa này cũng không biết là giống tạp chủng nào."
Nghĩ đến đêm hôm đó, nhận được điện thoại của Lục Tự Quang. Nghe thấy giọng cậu ê ê a a nói chuyện, biết ngay chắc là cậu lại uống quá nhiều rồi.
Lúc trên đường đến S-mith đón cậu, đứng ở trước một cái đèn đỏ. Khi hắn nhìn thấy người đàn ông ở ven đường, y cũng đúng lúc thấy được hắn.
Trên ngã tư đường lúc sắp rạng sáng gần như không có chiếc xe nào.
Trong tay tên kia đang ôm một con chó.
"Nhờ cậu giúp tôi chăm sóc một chút, tôi còn phải vội quay về công ty, tôi sẽ tìm cậu sau." Vẻ mặt tên kia hiếm thấy vẻ thành khẩn, đưa qua một tờ giấy không biết là xé xuống từ chỗ nào, "Số điện thoại của tôi."
Không biết là từ đâu mà nhặt được chó lang thang vậy?
Chó lang thang trong thành phố nhiều như vậy, chẳng lẽ y muốn nhặt từng con từng con về sao?
Thật sự là sở thích kỳ quái.
Nhưng mà, hình như đã từng nghe nói như vậy, nếu một người đàn ông thích chó, ít nhất tâm địa của hắn sẽ không xấu.
"Này, anh có đang nghe không hả, nói chuyện với anh đấy, " Lục Tự Quang trong phòng bếp thò đầu ra hỏi.
Giống như vừa mới phục hồi lại tinh thần, "Ừ?"
"Em nói, tối nay có tiết mục radio phải ghi, có thể sẽ rất khuya."
Đi qua ôm lấy cậu, cười đến trước sau như một, ghé vào lỗ tai cậu nói, "Nhiều đêm lão tử đều chờ em a, thằng em (*) nhà anh nhớ em muốn chết......"
(*) thằng em này chính là Tiểu An Khang nha:">
Không ngoài sở liệu, nhận được một ngón giữa của Lục Tự Quang.
"Anh phải đi đây, kết thúc công việc gọi cho anh a, muộn quá lão tử tới đón em."
"Không cần đâu, công ty có xe đưa đón em."
"Oh -- a đợi chút, " giày vừa đi vào lại lần nữa cởi ra, mò trong túi quần tối qua ra một tờ giấy ghi số điện thoại. Đệch, may mà vẫn còn. Hôm nay liền gọi cho y, bảo y đưa con kia về.
"Cái gì thế?"
"Không có gì, " từ trong phòng đi ra, "Quên đồ thôi."
Hắn không nói cho Lục Tự Quang, người đàn ông đêm đó nhặt được chú chó kia là La Kỳ.
Có lẽ đó là tâm lý mà đại đa số nam nhân đều sẽ có, luôn cảm thấy có một số việc không nói, thì sẽ không có hiểu lầm.
.........
Buổi tối sau khi kết thúc công việc trên tay, An Khang gọi qua số điện thoại kia.
Điện thoại vang một lúc lâu sau mới có người nghe, người đầu kia lại không phải La Kỳ.
"Y bây giờ hơi say, nếu có việc tìm y, bây giờ thuận tiện qua DIM BAR chút được không?" Người đàn ông bên đầu kia thanh âm trầm ổn, "Tôi là bạn của cậu ta, là bartender (người pha chế rượu) ở đây, nếu đến đây thì trực tiếp tìm đến quầy bar là được."
Làm cái quỷ gì vậy.
DIM BAR, cái tên La Kỳ kia, chạy đến GAY BAR làm cái gì a, 419 (tình một đêm) sao.
Lúc ôm một chú chó vào DIM BAR, dường như tất cả mọi ánh mắt ở đây đều tập trung vào hắn.
Nói thật là có chút kỳ quái.
Tìm được bartender ở quầy bar.
"Người vừa rồi muốn tìm La Kỳ chính là tôi."
"HI, tôi là bạn của y, Andy, " Bartender lịch sự vươn tay ra, nhìn chằm chằm An Khang một hồi, nghi hoặc mở miệng: "...... Anh là Ken Gu đi?"
"A, đúng vậy."
"Tôi rất thích phong cách thiết kế của anh, vậy anh và Loki nhất định là quen nhau ở Luân Đôn nhỉ?"
"A đúng, anh ta đâu?"
Bartender nhìn sang xung quanh, "Ơ? Cậu ta trước đó vẫn ngồi ở bên kia uống rượu mà......"
"...... Con gia hỏa này là mấy ngày hôm trước La Kỳ tạm thời nhờ tôi, tôi nuôi ở nhà không tiện cho lắm, trước cứ gửi tạm ở chỗ này của anh đi. Chờ La Kỳ đến đây, nói với anh ta một tiếng là được. Tôi đi trước."
Bartender tên Andy bất đắc dĩ nhận lấy chú chó.
"Này, cậu đã đến rồi à." Đã đi tới cửa, lại thấy La Kỳ cầm chén rượu đi tới, "Đừng đi vội như vậy chứ."
"Tôi còn có việc, anh cứ từ từ......"
Nói còn chưa nói xong, môi đã bị lấp kín. Một cỗ hương vị rượu cốc-tai nồng đặc, nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng.
La Kỳ buông hắn ra, hai người cách nhau chưa đến mấy mét, "Bị cậu cự tuyệt nhiều lần như vậy, tôi thật mất mặt mà."
"Đừng đùa, anh say rồi." An Khang đỡ y, quay đầu lại nói với Andy trước quầy bar, "...... Anh chăm sóc tên này nhé."
Andy từ quầy bar đi tới, nắm lấy cánh tay La Kỳ khoác lên trên cổ mình, "Tôi biết rồi. Xin lỗi cậu ta hôm nay tâm tình không tốt, gây phiền toái cho anh rồi."
Cúi đầu gọi hai tiếng, "Này, Loki, Loki?"
Hắn kéo mở cửa rồi đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
Không đoán được Lục Tự Quang đã về nhà rồi. Lúc Lục Tự Quang mở cửa cho hắn, có chút kinh ngạc nhìn cậu, "...... Em sao về sớm vậy?"
"Ngốc, không phải em sớm, mà là anh về muộn mà thôi." Tiếp tục quay lại phòng khách, cầm lấy cuốn tạp chí đang đọc được một nửa.
"À, lúc cuối còn xảy ra chút việc thôi."
"F*ck, em biết rồi......" Từ sau tạp chí lộ ra một đôi mắt cười đùa, "Phao (*) nữ nhân chứ gì."
(*) phao = f*ck, make love
Khẩn trương trong nháy mắt, dường như tay cũng run lên, "...... Đệch, em thần kinh à." Miễn cưỡng cười ra.
Hóa ra đối mặt với người mà mình sợ hãi mất đi nhất, cho dù chỉ có một chút xíu nói dối, cũng thật sự sẽ căng thẳng.
Hết chương 30.