Anh cho tôi một lời hứa hẹn, khiến tôi khóc òa; anh cho tôi một lời nói dối bùi tai, nói đó là tình yêu, tôi liền đứng yên không nỡ rời đi."
_____________________
Lúc tin tức kia bị truyền ra, hắn không biết làm sao, có loại lỗi giác thế giới cũng sắp bị hủy diệt rồi.
"Nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng người Hoa Ken Gu đến Gay Bar đêm gặp tình nhân", "Ken Gu và tình nhân cùng nghề kịch kiệt ôm hôn tại Gay Bar"vân vân đầy trên mặt báo.
Trên tấm ảnh bị chụp trộm, góc chụp mơ hồ không rõ ràng, tuy rằng không thể nhận ra La Kỳ, nhưng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra sườn mặt của mình.
Tin tức trên cả trang báo dài, phần lớn đến từ những suy đoán và bịa đặt vô căn cứ.
"Theo như một người biết rõ sự tình tiết lộ, người tình đang cùng Cố An Khang hẹn hò là người cùng ngành, hai người từng học tập huấn luyện một thời gian ở Luân Đôn, cảm tình sâu đậm...... "
An Khang đem tờ báo ném vào sọt rác, vẻ mặt cáu kỉnh.
Đệch CMN. Thế giới này thật sự là quá đê tiện mà.
Khi hắn về nhà, nhìn thấy tờ báo bị bỏ lại trên bàn cơm. Cầm lên xem, đầu đề trang giải trí là mình.
Lục Tự Quang không ở đây. Cậu ấy khẳng định đã về rồi.
Hắn ngồi ở trên sô pha chẳng nói câu nào.
Một lòng nghĩ hiện giờ tàn cục như vậy, phải giải quyết như thế nào. Chờ khi cậu quay lại, đủ loại sự thật bị khuyếch đại thế này, lại phải giải thích như thế nào.
Hắn cứ như vậy ngồi ở sô pha một đêm, Lục Tự Quang cũng không về.
Di động tắt cả đêm, mỗi lần chuyển tới hộp thư thoại, hắn đều muốn nói gì đó, nhưng mà một câu "Tiểu quang" đã mở miệng rồi, nhưng lại không nói thêm được gì.
Ngồi cho đến tận hừng đông, khóa cửa rốt cục bị xoay mở ra.
Lục Tự Quang vừa vào cửa, nhìn thấy An Khang trên sô pha, tựa hồ rất bình tĩnh. Xoay người đóng cửa. Cái gì cũng không nói, đi vào phòng bếp rót nước uống.
"Em tối hôm qua đi đâu?" Thanh âm trầm thấp, dường như là ôn nhu.
"Không đi đâu, ở quán bar HIGH, " đặt cốc xuống, đi vào phòng, "Tìm đàn ông tình một đêm thôi."
Ngữ khí bình thản cái gì cũng đều không nghe ra, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng lại là trả thù.
"Tiểu Quang......"
Người trong phòng dĩ nhiên đã thay xong quần áo, đi ra, "Hôm nay còn có rất nhiều lịch trình phải đi, đêm nay không về."
Nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của cậu. Đại khái cũng là một đêm không ngủ, có lẽ, là đã khóc.
"Em nghe anh giải thích......" Dường như là cố lấy dũng khí, từ trên sô pha đứng lên.
"Được, anh giải thích đi a." Ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng qua.
"Căn bản không phải như trên báo viết, " Hắn nôn nóng đứng lên chân tay luống cuống, không diễn đạt được lời muốn nói.
"Vậy hai người là như thế nào?" Lục Tự Quang dựa vào trước bàn, "...... Tôi biết, các anh quen nhau lâu rồi, tình cảm rất tốt, chó là của anh ta, số điện thoại là của anh ta, còn có gì nữa nhỉ? Các anh làm mấy lần rồi? Ngày hôm qua? Cái ngày khóa ở trong phòng hoá trang kia? Hay là lúc ở Luân Đôn? Kỹ thuật của anh ta thế nào? Thích chết đi nhỉ."
"Không có, bọn anh chưa từng làm!"
"ĐM anh Cố An Khang!" Lục Tự Quang vung mạnh cái bật lửa trong tay đập về phía hắn, "Có quỷ mới tin anh!"
Là cái Zippo màu bạc kia.
Bị đập mạnh một cái trúng đuôi lông mày, An Khang nhưng lại không hề né tránh.
Zippo đập mạnh xuống đất cạch một tiếng, thanh thúy vang dội.
Mà Lục Tự Quang, thật sự một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mắt này nữa.
"MN, em chính là không tin anh."
Anh bảo em phải tin anh như thế nào đây.
F*ck.
Cửa bị đóng sầm một tiếng.
Cũng không biết quay lại công ty, còn phải đối mặt như thế nào với nhà tạo mẫu tóc của mình.
Tối hôm qua, là ở chỗ A Tề.
Uống rượu cả một đêm.
Trong căn phòng tối om, cậu ngã vào giữa đống chai bia rượu, hai má là một mảnh ướt lạnh.
Cảm thấy bản thân ngốc đến nỗi giống như chỉ cần người khác cho cậu một lời hứa hẹn, cậu liền khóc; người khác nói một câu nói dối bùi tai, nói đó là tình yêu, cậu liền đứng yên luyến tiếc không nỡ rời đi.
Sau những năm yêu một người đến chết đi sống lại, cậu tưởng rằng mình sẽ không thể yêu được nữa.
Hết chương 31.
_____________________
Lúc tin tức kia bị truyền ra, hắn không biết làm sao, có loại lỗi giác thế giới cũng sắp bị hủy diệt rồi.
"Nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng người Hoa Ken Gu đến Gay Bar đêm gặp tình nhân", "Ken Gu và tình nhân cùng nghề kịch kiệt ôm hôn tại Gay Bar"vân vân đầy trên mặt báo.
Trên tấm ảnh bị chụp trộm, góc chụp mơ hồ không rõ ràng, tuy rằng không thể nhận ra La Kỳ, nhưng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra sườn mặt của mình.
Tin tức trên cả trang báo dài, phần lớn đến từ những suy đoán và bịa đặt vô căn cứ.
"Theo như một người biết rõ sự tình tiết lộ, người tình đang cùng Cố An Khang hẹn hò là người cùng ngành, hai người từng học tập huấn luyện một thời gian ở Luân Đôn, cảm tình sâu đậm...... "
An Khang đem tờ báo ném vào sọt rác, vẻ mặt cáu kỉnh.
Đệch CMN. Thế giới này thật sự là quá đê tiện mà.
Khi hắn về nhà, nhìn thấy tờ báo bị bỏ lại trên bàn cơm. Cầm lên xem, đầu đề trang giải trí là mình.
Lục Tự Quang không ở đây. Cậu ấy khẳng định đã về rồi.
Hắn ngồi ở trên sô pha chẳng nói câu nào.
Một lòng nghĩ hiện giờ tàn cục như vậy, phải giải quyết như thế nào. Chờ khi cậu quay lại, đủ loại sự thật bị khuyếch đại thế này, lại phải giải thích như thế nào.
Hắn cứ như vậy ngồi ở sô pha một đêm, Lục Tự Quang cũng không về.
Di động tắt cả đêm, mỗi lần chuyển tới hộp thư thoại, hắn đều muốn nói gì đó, nhưng mà một câu "Tiểu quang" đã mở miệng rồi, nhưng lại không nói thêm được gì.
Ngồi cho đến tận hừng đông, khóa cửa rốt cục bị xoay mở ra.
Lục Tự Quang vừa vào cửa, nhìn thấy An Khang trên sô pha, tựa hồ rất bình tĩnh. Xoay người đóng cửa. Cái gì cũng không nói, đi vào phòng bếp rót nước uống.
"Em tối hôm qua đi đâu?" Thanh âm trầm thấp, dường như là ôn nhu.
"Không đi đâu, ở quán bar HIGH, " đặt cốc xuống, đi vào phòng, "Tìm đàn ông tình một đêm thôi."
Ngữ khí bình thản cái gì cũng đều không nghe ra, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng lại là trả thù.
"Tiểu Quang......"
Người trong phòng dĩ nhiên đã thay xong quần áo, đi ra, "Hôm nay còn có rất nhiều lịch trình phải đi, đêm nay không về."
Nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của cậu. Đại khái cũng là một đêm không ngủ, có lẽ, là đã khóc.
"Em nghe anh giải thích......" Dường như là cố lấy dũng khí, từ trên sô pha đứng lên.
"Được, anh giải thích đi a." Ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng qua.
"Căn bản không phải như trên báo viết, " Hắn nôn nóng đứng lên chân tay luống cuống, không diễn đạt được lời muốn nói.
"Vậy hai người là như thế nào?" Lục Tự Quang dựa vào trước bàn, "...... Tôi biết, các anh quen nhau lâu rồi, tình cảm rất tốt, chó là của anh ta, số điện thoại là của anh ta, còn có gì nữa nhỉ? Các anh làm mấy lần rồi? Ngày hôm qua? Cái ngày khóa ở trong phòng hoá trang kia? Hay là lúc ở Luân Đôn? Kỹ thuật của anh ta thế nào? Thích chết đi nhỉ."
"Không có, bọn anh chưa từng làm!"
"ĐM anh Cố An Khang!" Lục Tự Quang vung mạnh cái bật lửa trong tay đập về phía hắn, "Có quỷ mới tin anh!"
Là cái Zippo màu bạc kia.
Bị đập mạnh một cái trúng đuôi lông mày, An Khang nhưng lại không hề né tránh.
Zippo đập mạnh xuống đất cạch một tiếng, thanh thúy vang dội.
Mà Lục Tự Quang, thật sự một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mắt này nữa.
"MN, em chính là không tin anh."
Anh bảo em phải tin anh như thế nào đây.
F*ck.
Cửa bị đóng sầm một tiếng.
Cũng không biết quay lại công ty, còn phải đối mặt như thế nào với nhà tạo mẫu tóc của mình.
Tối hôm qua, là ở chỗ A Tề.
Uống rượu cả một đêm.
Trong căn phòng tối om, cậu ngã vào giữa đống chai bia rượu, hai má là một mảnh ướt lạnh.
Cảm thấy bản thân ngốc đến nỗi giống như chỉ cần người khác cho cậu một lời hứa hẹn, cậu liền khóc; người khác nói một câu nói dối bùi tai, nói đó là tình yêu, cậu liền đứng yên luyến tiếc không nỡ rời đi.
Sau những năm yêu một người đến chết đi sống lại, cậu tưởng rằng mình sẽ không thể yêu được nữa.
Hết chương 31.