Chương : Chiến Thần Bắc Cảnh
Hoang mạc Bắc Cảnh, gió lớn thổi soái kỳ bay phất phới, xa xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tiếng súng tiếng pháo.
Dưới soái kỳ, Trần Ninh đứng chấp tay, nhìn về chiến trường nơi xa, trầm giọng nói: “Tình hình chiến đấu như thế nào?”
“Báo cáo Thiếu tướng, lần này vạn quân giặc tới xâm phạm, đã tan tác.”
Một người mặc quân trang, chiến sĩ vóc người cường tráng lớn tiếng báo cáo, ánh mắt nhìn Trần Ninh, tràn đầy kính nể.
Thiếu tướng Trần Ninh, chiến thần Bắc Cảnh.
Tuổi trẻ nhập ngũ, đại chiến đại thắng, năm năm qua ở Bắc Cảnh lập được chiến công hiển hách.
Cũng chính vì có anh trấn thủ biên giới, mới có thể áp chế quân giặc xâm phạm, mới có Hoa Hạ phồn vinh ổn định hôm nay.
“Thiếu tướng, trận chiến này chém giết vạn quân giặc, bắt vạn tù binh, xin chỉ thị nên xử trí những tù binh này như thế nào?
Trần Ninh Nghe vậy, mắt phượng nữa nhắm nữa mở, âm thanh chết chóc quả đoán: “Người xâm phạm Hoa Hạ ta, giết không tha.”
“Tuân mệnh.”
Chiến sĩ cường tráng lớn tiếng lĩnh mệnh, không chần chờ chút nào.
Ở trong lòng chiến sĩ Bắc Cảnh, Trần Ninh là chiến thần, là thần thoại, càng là tín ngưỡng!
Một câu của Trần Ninh hạ xuống, vạn tù binh toàn bộ chém đầu, giống như đang biểu thị công khai với giặc có ý đồ xâm phạm “xâm phạm Hoa Hạ ta, đây là kết cục”!
Bỗng nhiên, một Thượng tá ba sao vóc dáng vô cùng cao lớn, đi nhanh như bay tới sau Trần Ninh, trọng trầm lớn tiếng nói: “Báo cáo Thiếu tướng!”
Người tới chính là đổi trưởng cảnh vệ Điển Chử.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”
Điển Chử một mực cung kính nói: “Cô gái ngài phân phó tìm kiếm kia, đã tìm thấy.”
Từ trước đến nay Thái Sơn sập đổ trước mắt mà không đổi mắt, nổi danh trầm ổn – Trần Ninh, lúc này vậy mà lộ ra vẻ mặt khẩn trương hiếm thấy: “Thật sự?”
Điển Chữ một mực cung kính nói: “Cô gái Thiếu tướng muốn tìm tên là Tống Sính Đình, bây giờ đang ở phía Nam thành phố Trung Hải. Cô ấy có một cô con gái tuổi, chính là con gái của Thiếu tướng ngài.”
Trần Ninh nghe vậy kích động nói: “Tôi có con gái?”
Cha Trần Ninh vì cưới hồ ly tinh, đuổi anh cùng mẹ anh ra khỏi nhà.
Cuối cùng bà u buồn chết bệnh, anh đau khổ tột cùng.
Vào một đêm mưa năm trước, anh uống say mèm, ngã sấp xuống đường cái, đầu đập xuống bị thương, được một cô gái cứu.
Cô vốn có lòng tốt, nhưng lúc đó anh say rượu mất nhận thức, cưỡng ép cô xảy ra quan hệ.
Sau khi anh tỉnh rượu, cô gái đã rời đi.
Anh tìm kiếm, lại không có tin tức của cô.
Sau đó, anh tòng quân, dùng thời gian năm, từng bước một từ binh sĩ bình thường, làm tới Thiếu tướng hôm nay.
Mấy năm này anh không ngừng tìm kiếm cô gái kia, không ngờ là hôm nay rốt cuộc có tin tức.
Anh cưỡng ép bình ổn sóng lớn trong lòng, trầm giọng phân phó, chuẩn bị máy bay, lập tức đi Trung Hải.”
“Vâng, Thiếu tướng!”
…
Toàn bộ thành phố Trung Hải đang cảnh giới nghiêm ngặt.
Một loạt máy bay quân sự lần lượt hạ cánh ở sân bay Trung Hải.
Mấy trăm bộ đội đặc chủng cầm sẵn súng đã lên nòng xếp hàng ngay ngắn trên sân bay.
Tất cả các binh sĩ đều nhìn máy bay mới hạ cánh đầy sùng bái.
Trần Ninh đi ủng chiến màu đen bước xuống máy bay riêng.
“Nghiêm!”
“Chào!”
Tiếng một sĩ quan hô hiệu lệnh vang dội toàn trường.
Mấy trăm binh sĩ cúi chào đều tăm tắp, đồng thanh hô: “Chào đón Thiếu tướng tới Trung Hải!”
Thiếu tướng Trần Ninh, chiến thần Bắc Cảnh.
Nhập ngũ từ thuở thiếu niên, liên tục thắng trận, trong năm năm nay đã lập lên chiến công hiển hách ở Bắc Cảnh.
Cũng nhờ có anh bảo vệ biên giới, nhiều lần đánh đuổi quân thù mới có được Hoa Hạ phồn vinh và ổn định ngày hôm nay.
Dáng người Trần Ninh cao lớn, mắt sáng như sao.
Nhưng lúc này, anh hơi nhíu mày, nói với độ trưởng đội cảnh vệ Điển Chử: “Chẳng phải tôi đã yêu cầu khiêm tốn rồi sao?”
Điển Chử xấu hổ nói: “Thiếu tướng, tôi đã báo với bên Trung Hải, không ngờ bọn họ vẫn làm to như vậy.”
Trần Ninh nói: “Bảo bọn họ bỏ giới nghiêm rồi về hết đi. Cậu cũng đừng đi theo tôi, tôi có sắp xếp cả rồi.”
Điển Chử nghiêm chào: “Vâng thưa Thiếu tướng!”
Trần Ninh rời sân bay một mình, con người luôn trầm ổn như anh lúc này lại bắt đầu khẩn trương.
Là vì năm đó xảy ra quan hệ với anh, chưa chồng đã có thai, sinh được một cô con gái, đặt tên là Tống Thanh Thanh.
Trong lòng Trần Ninh thầm nghĩ: Sính Đình, Thanh Thanh, mấy năm nay hai mẹ con vất vả rồi.
Lần này anh về, nhất định sẽ để hai mẹ con hạnh phúc, cho hai người có được một tương lai rạng rỡ.
…
Phòng khách công ty Thiên Tư.
Tống Sính Đình mặc váy công sở, trang điểm xinh đẹp mà chuyên nghiệp đang cùng khách hàng Hoàng Đắc Chí bàn hợp đồng.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy phẫn nộ, trừng mắt nhìn người đàn ông béo phì trước mặt, xấu hổ và giận dữ từ chối: “Rất xin lỗi ông chủ Hoàng, tôi không làm được yêu cầu của ông, tôi không phải người vì thành tích mà bán thân.”
Cô nói xong thì xoay người đi.
Lại bị một nữ nhân viên trung niên khuôn mặt vô cùng mỹ lệ bên cạnh kéo.
Nữ nhân viên này là chị dâu Tống Sính Đình, cũng là cấp trên của cô, trưởng phòng phòng Kinh Doanh của công ty Thiên Tư, Cát Mỹ Lệ.
Cát Mỹ Lệ kéo Tống Sính Đình muốn đi: “Ai dô, Sính Đình cô đừng đi trước chứ, ông chủ Hoàng người ta đây là coi trọng cô, mới điểm tên muốn cô làm ăn lớn như vậy!”
“Không phải là bảo cô mặc nội y tình thú kiểu mới của công ty chúng ta, ở đây cho ông chủ Hoàng nhìn hiểu quả!”
“Ông chủ Hoàng đã nói rất rõ, nếu cô mặc vào, ông ấy giám định vào thưởng thức thỏa mãn, sẽ trực tiếp đặt một đơn hàng vạn.”
Tống Sính Đình không dám tin nhìn Cát Mỹ Lệ: “Chị dâu, chúng ta là người một nhà, chị làm sao có thể nói lời như vậy?”
Cát Mỹ Lệ cười lạnh nhìn Tống Sính Đình: “Tống Sính Đình, cô cũng biết cô là người của Tống gia sao? Cô chưa kết hôn đã sinh con, làm xấu mặt Tống gia chúng ta, trở thành trò cười lớn nhất thành phố Trung Hải.”
“Nếu như không phải nhìn cô còn có chút năng lực làm việc, chúng ta sớm bảo lão gia trục xuất một nhà các cô ra khỏi cửa.
“Bây giờ chẳng qua là kêu cô bồi một khách hàng, cô liền ra sức từ chối không vui, giả vờ băng thanh ngọc khiết cái gì?”
Tống Sính Đình biết cô chưa kết hôn đã sinh con, một nhà ông nội với bác cả, đều vô cùng nhục nhã, cũng biết cô làm cho Tống gia chịu rất nhiều chỉ trích.
Nhưng cô không ngờ là, chị dâu cô, hôm nay vậy mà vì một chuyện làm ăn, bảo cô lấy sắc bồi người.
Cô hít một hơi thật sâu, thái độ khiên quyết nói: “Không sai, tôi chưa kết hôn mà sinh con làm cho gia tộc hổ thẹn, nhưng năm qua tôi cố gắng nỗ lưc làm việc cho công ty gia tộc, không có công lao cũng có khổ lao. Coi như tôi thiếu gia tộc, thì cũng chỉ đường đường chính chính cống hiến cho gia tộc, sẽ không bán thân đổi lấy quyền lợi.”
Hoàng Đắc Chí mình Tống Sính Đình thướt tha động lòng người, lại nhìn mấy bộ nội y tình thú trên bàn hội nghị, nhếch miệng lộ ra hàm ra ố vàng do hút thuốc lâu năm, cười nói: “Tống tiểu thư, tôi đặt ra yêu cầu ở chỗ này, hôm nay cô làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ thưởng cho cô vạn. Nếu như cô không biết điều, vậy đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.”
Tống Sính Đình tức giận: “Ông chủ Hoàng, mong ông tôn trọng người khác một chút!”
Hoàng Đắc Chí cười lạnh: “Tôn trọng?”
“Cả Trung Hải này có ai không biết tiểu thư Tống gia cô chưa chồng mà chửa, cô còn giả vờ thanh cao cái gì?”
Sắc mặt Tống Sính Đình trắng bệch, chuyện chưa chồng đã có con là nỗi đau trong lòng cô, là nỗi xấu hổ của Tống gia.
Cô kỵ nhất người khác nhắc tới, không ngờ Hoàng Đắc Chí lại đạp vào chỗ đau của cô.
Gương mặt cô lạnh lùng: “Tôi không cần giải thích chuyện cá nhân mình với ông, còn việc hợp tác của hai công ty xin dừng ở đây, thứ lỗi không thể tiếp!”
Hoàng Đắc Chí nhìn Tống Sính Đình xinh đẹp động lòng người, lại nhìn bộ nội y tình thú trên bàn hội nghị, cười nói: “Tống tiểu thư, họ Hoàng tôi luôn tôn trọng phụ nữ, chưa từng không chiếm được ai cả. Nếu cô không biết điều thì đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Hoàng Đắc Chí vừa nói xong, hai tên bảo tiêu sau lưng ông ta lập tức xông tới, cười xấu xa vây hai bên Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình vừa giận vừa sợ: “Các ông muốn làm gì?”
Hoàng Đắc Chí cười nói: “Tôi luôn ngưỡng mộ Tống tiểu thư, muốn cùng Tống tiểu thư làm ít chuyện tình thú. Nếu Tống tiểu thư không biết điều thì đừng trách họ Hoàng tôi thô lỗ.”
Tống Sính Đình nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cô đột nhiên lao về phía cửa, muốn chạy ra ngoài.
Nhưng lại bị hai tên bảo tiêu của Hoàng Đắc Chí giữ chặt hai cổ tay.
Tống Sính Đình run giọng hô: “Cứu mạng, có ai không, cứu tôi với…”
Cát Mỹ Lệ cười lạnh nói: “Nhân viên của công ty đã sớm tan làm, bảo an ở ngoài cũng sơm bị tôi đuổi đi rồi, bây giờ cô có la rách họng cũng sẽ không có ai đến cứu cô.”
Cát Mỹ Lệ quay đầu nhìn Hoàng Đắc Chí, quyến rũ nói: “Ông chủ Hoàng, ngài chơi vui vẻ.”
Hoàng Đắc Chí nhìn Tống Sính Đình bị hai bảo tiêu giữ lấy, nhe răng cười nói: “Tốt.”
Tống Sính Đình không ngờ Hoàng Đắc Chí lại hèn hạ như vậy, mắt rơm rớm mắt mắt, bất lực mà tuyệt vọng.
Hoàng Đắc Chí nhìn Tống Sính Đình đang bị hai bảo tiêu giữ chặt, cười đê tiện: “Đừng khóc, anh trai thương em…”
Ông ta chưa dứt lời thì bỗng một tiếng ầm lớn vang lên.
Cả cánh cửa phòng khách bị đá bay, rơi ầm trước mặt đám người Hoàng Đắc Chí khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Một người đàn ông cao lớn, mày kiếm mắt sáng đi tới, chính là Trần Ninh.
Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, cả người run lên, chính là anh!
Lúc nãy suýt bị Hoàng Đắc Chí làm nhục, cô vẫn nhịn không khóc.
Lúc này, nhìn thấy Trần Ninh, rốt cuộc thì không thể nén được nữa, nước mắt rơi ào ào.
Trần Ninh nhìn cô khóc, trái tim cứng như sắt mấy năm nay lại không chịu được mà đau đớn.
năm trước, cô cứu anh.
Anh lại cưỡng ép cô trong lúc không tỉnh táo.
Suốt năm nay, Trần Ninh không ngừng tìm kiếm cô.
Suốt năm năm, cô xuất hiện trong giấc mơ của anh mỗi đêm, không biết từ bao giờ đã trở thành người phụ nữ khắc sâu trong tim anh.
Lần nữa gặp lại, ánh mắt Trần Ninh và Tống Sính Đình nhìn nhau đều rất phức tạp.
Tiếng Hoàng Đắc Chí vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, ông ta đánh giá Trần Ninh ăn mặc bình thường, hung tợn hỏi: “Ranh con, mày là ai?”
Trần Ninh chẳng thèm nhìn Hoàng Đắc Chí, trong mắt anh chỉ có Tống Sính Đình, nói khẽ: “Em theo anh nhé!”
Nước mắt Tống Sính Đình rơi như mưa, liên tục lắc đầu lùi về sau.
năm trước, tên này cưỡng ép chiếm lấy cô, khiến cô chưa kết hôn đã sinh con, chính cô cũng không biết suốt mấy năm nay sao mình có thể chịu đựng được lời ra tiếng vào cửa người đời.
Bây giờ, tên này vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên đã ra lệnh muốn cô đi với mình, anh coi cô là thứ gì chứ?
Hoàng Đắc Chí bị Trần Ninh phá hỏng chuyện tốt, giờ còn nghe Trần Ninh nói muốn dẫn Tống Sính Đình đi.
Ông ta cả giận nói: “Ranh con muốn chết hả, Vương Cường, Trương Lực, đánh gãy chân thằng ranh này cho tôi!”
“Vâng, ông chủ!”
Hai bảo tiêu to cao, hung tợn đập về phía Trần Ninh.
Rầm rầm hai tiếng, Trần Ninh đã nhanh như tia chớp, đá thẳng hai tên bảo tiêu bay ra ngoài, ngã phịch xuống đất.
Ngực hai tên bảo tiêu đều bị lõm sâu, gãy hết xương sườn, trực tiếp hôn mê.
Trần Ninh đã bay hai tên bảo tiêu, lạnh lùng đi về phía Hoàng Đắc Chí.
Hoàng Đắc Chí không ngờ Trần Ninh mạnh như vậy, mạnh miệng quát: “Mày muốn làm gì?”
“Mày có biết tao là ai không hả? Tao là ông chủ tập đoàn Minh Đại, Hoàng Đắc Chí!”
“Ở Trung Hải này không ai dám đắc tội tao, nếu dám thì sẽ có kết cục thê thảm.”
Trần Ninh đi tới trước mặt Hoàng Đắc Chí, lạnh lùng nói: “Lảm nhảm xong chưa?”
Hoàng Đắc Chí há hốc miệng, vốn định lấy thân phận ra đe dọa Trần Ninh, không ngờ anh lại nói vậy, ở Trung Hải này có người không sợ ông ta sao?
Trần Ninh giơ chân đạp thẳng vào chân trái Hoàng Đắc Chí.
Lập tức vang lên tiếng xương gãy răng rắc!
Chân trái của Hoàng Đắc Chí bị Trần Ninh đá gãy xương, ông ta kêu gào thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Cát Mỹ lệ bên cạnh lúc này cũng không chịu được, hết lên chói tai: “Đánh người, người điên đánh người, mau tới đánh chết người điên này…”
Chát…
Trần Ninh giơ tay lên tát cho Cát Mỹ Lệ một cái bạt tai vang dội, lạnh lùng nói: “Ồn ào.”
Cát Mỹ Lệ che khuôn mặt bị tát, không dám tin nhìn Trần Ninh bên cạnh Tống Sính Đình.
Trong đầu của cô ta chỉ có một ý niệm duy nhất “anh ta đánh mình, dã nam nhân của Tống Sính Đình, anh ta lại dám đánh mình.”
Trần Ninh coi như không thấy, đi về phía Tống Sính Đình đang vô cùng khiếp sợ, giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều: “Em theo anh nhé?”
“Tôi không!”
Cô cắn môi từ chối, cô không tha thứ cho anh.
Chính tên ác quỷ này đã thay đổi cả cuộc đời cô.
“Sau đêm ấy năm trước, anh tìm em khắp nơi, tìm suốt năm nay, giờ em đừng mong chạy thoát.”
Trần Ninh nói xong, ngang ngược bế cô lên, nhanh chóng bước đi.