Chương :
Lưu Tam Đao cười mỉm nói: “Kẻ hèn Lưu Tam Đao, là hạ nhân của Diệp gia Thủ đô, lần này tới là phụng căn dặn Diệp thiếu, đến đón tiểu thư đi ăn cơm.”
Lưu Tam Đao nói xong, nhìn về phía Tống Thanh Thanh, nhếch miệng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi, chờ mẹ cháu cũng sẽ tới.”
Đồng Kha lạnh lùng nói: “Tại sao tôi không nghe chị tôi nói tối nay có bữa ăn?”
Tôi thấy những người các anh có dụng tâm khác đi!”
“Thực xin lỗi, chúng tôi không tiếp chuyện được!”
Cô nói xong, ôm Tống Thanh Thanh liền muốn đi.
Nhưng, mấy thủ hạ mặc âu phục thân hình cao lớn bên cạnh Lưu Tam Đao lập tức ngăn cản cô.
Lưu Tam Đao cười lạnh nói: “Ha ha, chưa từng có người Diệp thiếu chúng tôi không mời qua được, các người đừng có cho thể diện mà không cần.”
“Tự mình ngoan ngoãn lên xe đi, nếu không, chúng tôi đành phải không khách khí.”
Đồng Kha vừa kinh hãi vừa tức giận: “Các người dám!”
Lưu Tam Đao cười cười, căn dặn thủ hạ nói: “Dẫn hai người bọn họ lên xe.”
Lập tức, mấy thủ hạ hung thần ác sát, liền nhào tới Đồng Kha cùng Tống Thanh Thanh, chuẩn bị mạnh mẽ bắt hai người bọn họ lên xe.
Và đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Dừng tay lại!”
Lưu Tam Đao cùng thủ hạ của hắn, còn có Đồng Kha cùng Tống Thanh Thanh, đều theo bản năng nhìn lại hướng âm thanh truyền đến.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ngắt, tướng mạo bình thường không có gì lạ.
Tống Thanh Thanh nhìn thấy bóng dáng cao ngất này, thiếu chút nữa hô lên cha, nhưng chợt cô bé liền phát hiện, người đàn ông trước mắt này chỉ là dáng người giống cha cô bé, nhưng tướng mạo bình thường, không đẹp trai như cha cô bé.
Hóa ra, không phải cha!
Tống Thanh Thanh không biết chính là, Đồng Kha nhìn thấy người đàn ông cao ngắt này, đầu tiên cũng lầm tưởng là Trần Ninh.
Nhưng, Đồng Kha nhìn thấy gương mặt bình thường không có gì lạ của người đàn ông này, cô liền biết nhận nhằm người.
Lưu Tam Đao nhìn Trình Giảo Kim nhảy ra giữa chừng, không khỏi nhíu mày, từ trên xuống dưới nhìn người tới, tức giận nói: “Anh là ai, cảnh cáo anh không nên xen vào việc của người khác, nều không tôi đánh anh một mặt đầy máu.”
Người đàn ông bình thường vô cùng này, không phải người khác, chính là Trần Ninh đeo mặt nạ dịch dung.
Lần này Trần Ninh âm thầm trở về, chính là vì bảo vệ người nhà.
Anh nhìn nhóm người Lưu Tam Đao, lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt, các người lại dám hung hăng bắt cóc phụ nữ trẻ con, trong mắt còn có luật pháp không?”
Lưu Tam Đao nghe vậy, cùng các thủ hạ của hắn nhìn nhau một cái, sau đó đều cười ha ha.
Lưu Tam Đao cười dữ tợn nói: “Tiểu tử, anh có biết chúng tôi là ai không, chúng tôi là người của Diệp gia Thủ đô.”
“Anh nói luật pháp với chúng tôi?”
“Cục trưởng Cục Công an thành phố Trung Hải ở trước mặt chúng tôi, chúng tôi bảo ông ta đứng ông ta không dám ngồi, ngay cả thị tôn Trung Hải các người, nhìn thấy chúng tôi cũng phải khách khí.”
“Chúng tôi chính là trời, chúng tôi chính là luật pháp.”
“Bây giờ tốt nhất là anh nên cút cho tôi, nếu không tôi anh, tôi sẽ không bị tốn hại chút gì anh tin hay không?”
Khóe miệng Tràn Ninh khẽ nhéch lên, lộ ra một nụ cười lạnh: “Tôi không tin!”
Lưu Tam Đao sửng sốt!
Tiểu tử không biết sống chết này, là từ đâu xuất hiện?
Trong mắt Lưu Tam Đao hiện lên một tia sát khí, lạnh lùng căn dặn thủ hạ bên cạnh hắn: “Xử anh ta, dẫn hai người này đi.”
“Vâng!”
Trong máy thủ hạ lập tức có hai người cùng nhau nhào tới Trần Ninh.
Phịch!
Hai người vừa mới tới gần, liền trực tiếp bị Trần Ninh như: tia chớp đá trúng ngực, miệng phun máu tươi bay ra ngoài, nặng nề đụng vào chiếc Toyota Elfa, sau đó mới ngã xuống đất.
Vẻ mặt Lưu Tam Đao khiếp sợ!
Đồng Kha và Tống Thanh Thanh cũng sợ ngây người, nghĩ thân thủ của người có lòng tốt này thật lợi hại.
Lưu Tam Đao lấy lại tinh thần từ khiếp sợ, hắn lấy ra một con dao nhỏ, nói với máy thủ hạ còn lại: “Chúng ta cùng nhau lên, phế anh ta đi.”