Chương : Anh Rễể Vẫn Luôn Che Giấu Thực Lực
Lý Thủy Tiên bất lực ngã xuống ghế sofa, cả người run lên vì quá sợ hãi.
Cô ta không hiểu sao lại bị phát hiện trong thời gian ngắn như vậy?
Cô ta thậm chí không thể hiểu tại sao Trần Ninh và Tống Sính Đình có thể huy động tất cả các đài truyền hình đưa tin tức, hoàn toàn bác bỏ tin đồn và còn báo cáo hành vi tội ác của cô ta.
Phải có bản lĩnh thông thiên lớn đến thế nào mới có thể làm được điều này!
Ngay cả Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân cũng bị sốc, hai người họ cũng không thể nghĩ ra Trần Ninh rốt cuộc đã làm gì?
Ngay sau đó, Chúc Cửu Linh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, anh ta quả quyết nói: “Tôi cảm thấy Trần Ninh đây chỉ là đoán mò, anh ta căn bản không hề tiến hành bất cứ cuộc điều tra nào đã nhận định chuyện này là do Lý Thủy Tiên làm.”
Lục Thanh Vân cũng nói: “Không sai, dù sao thì Lý Thủy Tiên đã không công khai xin lỗi như anh ta yêu cầu. Thay vào đó, một bức ảnh giả mạo của Tống Sính Đình lại xuất hiện trên TV.
Dù Trần Ninh có ngu ngốc đến đâu thì cũng có thể đoán được rằng anh đã làm điều đó.”
Chúc Cửu Linh gật đầu: “Đúng vậy, khẳng định là anh ta đoán mò. Nếu anh ta chỉ cần trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi mà có thể điều tra ra chân tướng sự việc thì phải là thứ bản lĩnh thông thiên có thể một tay vươn tới tận trời, anh ta căn bản không thể giỏi như vậy.”
Lý Thủy Tiên run rẫy nói: “Nhưng… nhưng bây giờ tất cả các đài truyền hình trên toàn quốc đều đang bác bỏ tin đồn. Nếu Trần Ninh không có thực lực lớn như vậy thì anh ta đã làm như thế nào?”
Lục Thanh Vân cũng không thể nào lý giải được chuyện này, anh ta nhìn Chúc Cửu Linh.
Chúc Cửu Linh hơi nhếch khóe miệng, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, anh ta cười lạnh nói: “Tất cả các đài truyền hình trên toàn quốc đều phát sóng tuyệt đối không phải là do khả năng của Trần Ninh.”
Cả Lục Thanh Vân và Lý Thủy Tiên đều bối rối, Lý Thủy Tiên truy hỏi: “Nói như vậy là sao?”
Chúc Cửu Linh tự tin phân tích: “Theo tôi được biết, người phụ trách đài truyền hình Trung Hải là Nhiễm Vỹ thực chất là người từ phương bắc chuyển đến. Nghe nói bối cảnh gia đình không nhỏ, đến đây chỉ để dát vàng thêm.”
“Lần này kênh truyền hình bị hacker tắn công, máy tắm ảnh PS đó của Tống Sính Đình cũng được phát sóng, có lẽ đã khiến Nhiễm Vỹ tức giận.”
“Tôi đoán rằng có thể Nhiễm Vỹ đã lợi dụng mối quan hệ bối cảnh của mình để tiến hành điều tra chuyện này tại tất cả các đài truyền hình.”
Lục Thanh Vân nghe vậy cũng cảm thấy phân tích của Chúc Cửu Linh hợp lý.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm không còn lo lắng, cười nói: “Tôi nói mà, Trần Ninh chỉ là một quân nhân về hưu nhàn rỗi, chắc sẽ không có năng lực lớn như vậy.”
Sau khi Lý Thủy Tiên nghe phân tích của Chúc Cửu Linh, cô ta vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì Trần Ninh và Tống Sính Đình không lợi hại như cô ta tưởng tượng, và Trần Ninh cũng không có sức mạnh áp đảo như cô ta nghĩ.
Lo là vì chủ ý lần này của cô ta đã làm người phụ trách đài truyền hình Trung Hải là Nhiễm Vỹ tức giận. Đài truyền hình Trung Hải còn nói rằng cảnh sát đang trên đường đến bắt cô ta.
Lý Thủy Tiên cảm thấy rằng cọng cỏ cứu mạng hiện tại của cô ta chính là Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân trước mặt.
Cô ta vội vàng nói với hai người: “Chúc đại thiếu, Lục thiếu, chuyện này em đã lộ rồi, cầu xin hai anh hãy giúp em.”
Sự việc này đã bị truyền đi toàn quốc, Lục Thanh Vân không muốn rước họa vào thân nên anh ta là người đầu tiên gạt bỏ quan hệ: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cô đừng có dính líu tới tôi!”
Lý Thủy Tiên nghe vậy tái mét mặt, chỉ có thể gắn hy vọng cuối cùng mình lên người của Chúc Cửu Linh.
Cô ta là người đưa ra ý tưởng, nhưng Chúc Cửu Linh lại là người tìm hacker đến xâm nhập vào đài truyền hình Trung Hải nên cô ta cảm thấy Chúc Cửu Linh không thể thấy chết không cứu được.
Chúc Cửu Linh lúc này vậy mà lại tỏ ra thái độ là người đứng ngoài mọi chuyện, lạnh lùng nói: “Lý Thủy Tiên, không phải tôi không muốn cứu cô. Mà là chuyện này đã trở thành vấn đề lớn, nhất định phải có người đứng ra gánh chịu hậu quả. Tôi cảm thấy cô là người phù hợp nhất đứng ra trả giá cho chuyện này.”
Lý Thủy Tiên thất thanh: “Chúc đại thiếu, làm sao anh lại có thể làm như vậy? Tôi là người đưa ra ý tưởng, nhưng anh lại là người tìm hacker đột nhập vào đài truyền hình…”
Lý Thủy Tiên còn chưa nói xong thì đã nhận ra đôi mắt âm u như rắn độc của Chúc Cửu Linh khiến cô ta vô cùng sợ hãi phải nhanh chóng im lặng.
Với thực lực Chúc gia, đừng nói đến việc giết cô ta, muốn tiêu diệt cả Lý gia nhà cô ta cũng vô cùng dễ dàng!
Khuôn mặt nữ tính của Chúc Cửu Linh lúc này trở nên đặc biệt đáng sợ.
Anh ta như một con rắn độc trườn đến gần Lý Thủy Tiên, duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt Lý Thủy Tiên, dọa người nói: “Cô nói cái gì, nói lần nữa xem?”
Lý Thủy Tiên kinh hoàng nhìn Chúc Cửu Linh, toàn thân run rẫy nói: “Không, không có gì … rôi đã làm tất cả mọi thứ, tôi là người đưa ra ý tưởng, hacker cũng là tôi tìm về. Không hề liên quan gì đến Chúc đại thiếu và Lục thiếu.”
Chúc Cửu Linh âm u nói: “Cô chắc chứ?”
Ỷ Lý Thủy Tiên gật đầu không ngừng, liên tục nói: “Tôi chắc chắn, tôi chắc chắn …”
Chúc Cửu Linh hài lòng nói: “Vậy nếu sau này cô bị bắt thì phải biết ăn nói thế nào. Nếu cô nói sai câu nào thì không chỉ cô phải chết mà rất nhiều người trong Lý gia đều phải chết, biết không?”
Ánh mắt Lý Thủy Tiên tràn đầy vẻ kinh sợ, cô ta nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Chúc Cửu Linh quay người lại nói với Lục Thanh Vân: “Lục thiếu, tôi nghĩ chúng ta nên đổi nơi khác uống rượu. Cũng tiếp tục nói về cách chúng ta hợp tác và làm thế nào để giành được quyền sản xuất và bán vắc-xin ung thư gan từ tay Phong Hoa Đà.”
Lục Thanh Vân cười nói: “Được!”
Hai người mang theo một đám tùy tùng lập tức rời đi.
Trong phòng bao chỉ còn lại mình Lý Thủy Tiên, cô ta đã làm rất nhiều điều xấu xa, cuối cùng đêm nay cũng phải tự mình gánh chịu hậu quả, không kìm được rơi nước mắt khóc hu hu.
Đáng tiếc là có khóc cũng chẳng ích gì, tắt cả những chuyện này đều là cô ta tự làm tự chịu. Trên đời làm gì có thuốc hối hận.
Không lâu sau, một đội cảnh sát hình sự ập vào, còn có các phóng viên của đài truyền hình Trung Hải cũng đi theo để truyền hình trực tiếp vụ bắt giữ.
Trưởng nhóm điều tra tội phạm nghiêm túc nói với Lý Thủy Tiên: “Lý tiểu thư, cô phạm phải nhiều tội ác. Trong đó có việc cô thuê hacker đột nhập vào đài truyền hình, tung tin đồn thất thiệt và vu khống Tống Sính Đình tiểu thư. Mời cô hãy quay về với chúng tôi hợp tác điều tra.”
Nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, cả nhà Tống Sính Đình và rất nhiều vị khách đang xem vụ bắt giữ trên TV.
Nhìn thấy Lý Thủy Tiên bị cảnh sát bắt, mọi người đều phấn khởi reo hò.
Đồng thời, ánh mắt mọi người nhìn Trần Ninh trở nên càng thêm hâm mộ.
Tống Sính Đình cũng không nhịn nổi nữa, bèn hỏi Trần Ninh: “Rốt cuộc anh đã làm thế nào?”
Trần Ninh cười nói: “Anh đã để đơn tố cáo với người phụ trách đài truyền hình Trung Hải là Nhiễm Vỹ. Cô ấy rất nghiêm túc với vấn đề này nên đã nhanh chóng tìm ra nguyên nhân của sự việc và làm rõ nó. Cảnh sát cũng đã bắt giữ thủ phạm chính là Lý Thủy Tiên.”
Mọi người có mặt tại hiện trường nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra là như thế, trước đây nghe nói Nhiễm Vỹ là người từ phương bắc chuyển tới. Bối cảnh gia đình cũng tắt lợi hại.
“Bây giờ xem ra tin đồn là sự thật, gia đình cô ấy rất quyền lực.”
Mọi người đều tin lời Trần Ninh, lầm tưởng rằng chuyện này đều là do Nhiễm Vỹ tìm ra nên đều thi nhau bàn tán về sự lợi hại của Nhiễm Vỹ.
Cả nhà Tống Sính Đình cũng thi nhau nói rằng nhờ có đài trưởng Nhiễm mà mọi chuyện mới có thể nhanh chóng được tìm ra như vậy.
Chỉ có Đồng Kha là không tin lời giải thích này một chút nào, cô biết một chút về hoàn cảnh gia đình của Nhiễm Vỹ.
Nhiễm gia thực ra không quyền lực như mọi người vẫn tưởng, lại càng không thể cùng lúc bác bỏ tin đồn trên cả nước.
Đồng Kha tin chắc rằng cô rất có thể một tay anh rễ làm được tất cả những điều này.
Hơn nữa sau một khoảng thời gian cô quan sát, Trần Ninh dường như đang che giấu thực lực của mình.
Cô nhìn Trần Ninh với ánh mắt sùng bái.
Trần Ninh lúc này đã bước ra khỏi hành lang, Điển Chử đang nhỏ giọng báo cáo với anh: “Thiếu gia, Lý Thủy Tiên đã bị bắt, cô ta sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.”
“Tuy nhiên, cô ta là người đưa ra ý tưởng, nhưng người thực sự tìm ra hacker đột nhập vào đài truyền hình hình như là Chúc Cửu Linh.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Lại là Chúc gia. Tính ra tôi đã cho thời gian một tháng để Chúc gia hoàn toàn lui binh, bây giờ chỉ còn mười ngày.”
“Nếu Chúc gia đã không coi trọng lời cảnh báo của tôi, vậy họ chuẩn bị sẵn sàng bị tôi san thành bình địa đi!”