Chương :
Cô và người nhà đều nhìn Trần Ninh với vẻ lo lắng.
Trần Ninh lại vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn Trủng Hổ bình tĩnh nói: “Mấy năm không gặp, anh vẫn như trước, quái đản, hống hách.”
Trủng Hỗ liếc mắt, lạnh lùng nói: “Năm đó tôi bị anh đánh bại, bị trục xuất khỏi Hoa Hạ. Hôm nay tôi sẽ thắng lại, tôi không chỉ đích thân đánh bại anh, mà còn lấy mạng của anh.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Năm đó, lão Quốc chủ niệm tình anh có công lao đóng góp cho hải quân nên bảo tôi giữ lại mạng, thả cho anh đi.”
“Năm đó anh đã không phải là đối thủ của tôi, bây giờ lại càng không có cơ hội thắng được tôi.”
Trủng Hỗ nghe thấy vậy thì trong mắt hừng hực lửa giận.
Toàn thân anh ta tản ra luồng sát khí dữ dội, nhiệt độ trong sảnh dường như đột ngột giảm xuống rất nhiều.
Anh ta chậm rãi nói: “Vậy thì tôi muốn xem xem, mấy năm nay anh rốt cuộc có tiền bộ gì không?”
Anh ta nói xong liền chuẩn bị ra tay.
Mà vào lúc này, Bạch Long – một trong Phong Bão Thập Nhị Vệ của anh ta, với mái tóc nhuộm màu bạch kim, thân hình cao gầy nhảy ra trước.
Bạch Long kính cẩn nói: “Quân đoàn trưởng, không nên dùng dao mỏ trâu giết gà, để thuộc hạ chặt đầu tên này cho ngài.”
Năm xưa Trủng Hỗ bị Trần Ninh đánh bại, mấy năm nay không gặp, tuy rằng hiện tại so với trước đây anh ta đã mạnh hơn, nhưng đối mặt với Trần Ninh thì vẫn chưa nắm chắc phần thắng.
Có lẽ, để Bạch Long lên trước thăm dò sức mạnh của Trần Ninh cũng là một lựa chọn không tôi.
Nghĩ bụng, anh ta bèn gật đầu nói: “Được, nhưng cậu cẩn thận một chút. Dù sao người ta cũng được ca tụng là Chiến Thần Hoa Hạ. Cậu đừng coi thường kẻ địch.”
Bạch Long cười nói: “Quân đoàn trưởng, tôi rất thích một câu nói của người Hoa Hạ các anh, gấu trúc thì tôi chính là quốc bảo.”
“Hôm nay, tôi đến đây để kết thúc truyền thuyết về chiến thần Hoa Hạ. Từ nay trỏ đi, những cường giả mạnh nhất thế giới đều sẽ ghi nhớ khoảnh khắc vinh quang của tôi.”
Vừa nói, hắn vừa sải bước về phía trước vài bước, rút kiếm ra, hướng mũi kiếm xuống đất, nói với Trần Ninh: “Đến đây, đầu đi!”
Trần Ninh còn chưa lên tiếng, Tần Tước ở phía sau đã lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì, anh xứng để cho thiếu gia của tôi ra tay sao?”
“Để tôi đấu với anh!”
Mọi người ở hiện trường đều sững sò!
Bạch Long cũng thích thú nhìn Tần Tước có thân hình yêu điệu kia, nhếch mép cười nói: “He he, tôi muốn so tài với chiến thần Hoa Hạ, đàn bà con gái như cô lại nhảy ra làm gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tước tràn ngập băng giá: “Vậy thì anh nên cẩn thận một chút, nếu không chết dưới tay một người phụ nữ như tôi thì sẽ mắt mặt hơn nữa đấy.”
Bạch Long hừ lạnh: “Nếu cô đã muốn tìm chết vậy thì đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Hắn nói xong, thân hình đột ngột chuyển động, giống như một con bạch mã len qua khe hở, lao thẳng về phía Tần Tước.
Ngay lúc hắn vừa động thì Tần Tước cũng chuyển động, tốc độ của cô đạt tới cực hạn, thân ảnh cô hóa thành một luồng ánh sáng, nghênh đón Bạch Long.
Khoảnh khắc hai bóng người đan vào nhau, ánh đao lóe lên rồi biến mắt.
Hai người lướt qua nhau, cách xa nhau hai mét, đứng đối lưng với nhau.
Tần Tước đứng thẳng người, trong tay cô cầm một con dao găm quân sự đẫm máu, một giọt máu đang từ từ trượt dọc theo lưỡi kiếm rồi nhỏ giọt xuống đất, bắn tung tóe tạo thành một bông hoa máu.
Vẻ mặt Bạch Long sau lưng cô không dám tin, cúi đầu nhìn trước ngực mình.
Trên ngực hắn có thêm một vệt máu dài!
Hắn lắm bẩm: “Không thể nào, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, làm sao có thẻ…”
Hắn vẫn chưa nói dút lời.
Động mạch máu trong lồng của hắn đột nhiên tách ra, tạo thành một vết thương hở cực lớn, huyết dịch cùng nội tạng đồng thời phun ra, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Những người nhát gan ở đó nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi hét lên thảm thiết.
Xác của Bạch Long ngã rằm xuống đất như một cái cây lớn đã bị đồn hạ.
Hắn đã bị Tần Tước !
Gì cơ?
Trủng Hỗ không khỏi nhíu chặt mày!
Những Phong Bão Vệ còn lại ở phía sau lưng anh ta cũng đều trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Phải biết rằng thực lực của Bạch Long rất mạnh, còn được xưng là Thiên Nhân Trảm.
Thế mà bây giờ, hắn lại bị đánh bởi một nữ vệ sĩ vô danh bên cạnh Trần Ninh.
Điều này quá phi lý!