Chương :
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên: “Nếu dám dẫm chân xuống, tôi đảm bảo chân của anh cũng không còn.”
Nghe vậy Ma Nhãn giật nảy mình.
Diệp Sâm cũng nhíu mày.
Mọi người tại hiện trường, tất cả đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó họ thấy một nhóm người bước vào.
Đứng đầu là một cặp nam thanh nữ tú, theo sau là một nhóm người.
Người cảnh cáo Ma Nhãn là người đàn ông cao lớn có khuôn mặt lạnh lùng.
Lưu Diệu Lâm nhìn thấy hai người, lập tức nói nhỏ vào tai Diệp thiếu chủ: “Diệp thiếu gia, cậu ta chính là thống soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.”
“Người đẹp phong hoa tuyết nguyệt bên cạnh chính là vợ của anh ta – Tống Sính Đình.”
Diệp Sâm nhìn Tống Sính Đình với vẻ mặt kinh ngạc, Tống Sính Đình còn đẹp hơn trong ảnh.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh ta lại rơi vào Trần Ninh, hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Ninh – người đã từng là thống soái Bắc Cảnh, lại còn trẻ như vậy.
Tuy nhiên, sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt anh ta, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.
Anh ta nhếch mép với Ma Nhãn cách đó không xa.
Ma Nhãn biết ý, chân phải tăng lực đập vào Đồng Thiên Bảo trên mặt đất, có gắng bóp nát đầu Đổng Thiên Bảo trước mặt Trần Ninh.
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng!
Thân hình đột nhiên động, nhanh đến mức khiến người ta không thể bắt kịp.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hình bóng Trần Ninh biến mắt ở trong không khí, tích tắc lập tức xuất hiện trước mặt Ma Nhãn như thiểm điện.
Ma Nhãn cũng cảm thấy thấy hoa mắt, Trần Ninh đã ở trước mặt hắn.
Tốc độ thật nhanh!
Quá kinh khủng!
Đồng tử Ma Nhãn giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chân đang giẫm lên Đổng Thiên Bảo, nhất thời đổi hướng, nhanh như chớp đạp về phía Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá vào đối phương, tốc độ so với đối phương nhanh hơn nhiều.
Bốp!
Chân của Trần Ninh đập vào đầu gối của Ma Nhãn.
Răng rắc!
Da đầu hắn tê rần, xương cốt tan nát, đầu gối của Ma Nhãn trực tiếp bị Trần Ninh đá thành từng mảnh vỡ vụn.
“ÁP Ma Nhãn kêu thảm thiết thê lương, vang vọng toàn hội trường.
Thấy vậy, Diệp Sâm kinh ngạc đứng lên.
Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần, từng người đều chấn kinh, như mắt hồn.
Một cước này của Trần Ninh đá vào đầu gối của Ma Nhãn, nhưng cơn giận còn sót lại chưa tiêu, tay phải nhô ra, bóp lấy cổ họng Ma Nhãn.
Tiếng kêu gào của hắn đột ngột im bặt.
Quá kinh khủng!
Đồng tử Ma Nhãn giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chân đang giẫm lên Đổng Thiên Bảo, nhất thời đổi hướng, nhanh như chớp đạp về phía Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá vào đối phương, tốc độ so với đối phương nhanh hơn nhiều.
Bốp!
Chân của Trần Ninh đập vào đầu gối của Ma Nhãn.
Răng rắc!
Da đầu hắn tê rần, xương cốt tan nát, đầu gối của Ma Nhãn trực tiếp bị Trần Ninh đá thành từng mảnh vỡ vụn.