Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Trước kia chẳng qua Trần Ninh cũng chỉ là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, huống hồ khoảng thời gian trước, Trần Ninh đã bị Nội các bãi bỏ chức vụ tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh.
Trần Ninh đã không đảm nhiệm bắt kỳ chức vụ nào, mọi người đều nói Trần Ninh gần đất xa trời, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hạng lão .
Hiện tại, lại kinh hãi nghe nói Trần Ninh là Đại đô đốc, điều này làm cho Diệp Tiêu Dao sao có thể tiếp nhận?
Hơn nữa!
Nếu Trần Ninh thật sự là Đại đô đốc, như vậy thất bại tối nay của Diệp Tiêu Dao không chỉ đơn giản là ông ta mắt mạng.
Cả Diệp gia đều phải gánh chịu tai họa ngập đầu.
Nếu Trần Ninh là Đại đô đốc, như vậy Trần Ninh quay đầu lại hoàn toàn có thể quét sạch Diệp gia.
Vương Đạo Phương vỗ vỗ bả vai Diệp Tiêu Dao: “Hiện tại, rốt cuộc ông cũng biết hành vi của Diệp gia các người ngu xuẩn cỡ nào rồi sao?”
“Bây giờ, cuối cùng ông cũng biết hành vi tối nay của ông ngu xuẩn cỡ nào rồi sao?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Vương Đạo Phương, sao ông lại tới đây?”
Vương Đạo Phương vội vàng nói: “Thuộc hạ lo lắng Thiếu soái có sơ suất gì, cho nên liền triệu tập binh sĩ, chạy tới trợ giúp Thiếu soái ngài.”
Trần Ninh lắc đầu, anh thấy không cần phải làm điều thừa như thế.
Ánh mắt Trần Ninh nhìn về phía Diệp Tiêu Dao, hờ hững nói: “Ông còn có trăn trối gì nữa?”
Diệp Tiêu Dao vừa nghe Trần Ninh nói vậy, bỗng nhiên ào ào đứng dậy, sau đó quỳ gối trước mặt Trần Ninh, run giọng nói: “Tiểu nhân biết tiểu nhân tội ác tày trời, không dám cầu Thiếu soái ngài tha thứ, chỉ cầu Thiếu soái có thể mở ra một con đường, cho Diệp gia một cơ hội để cho hương hỏa Diệp gia có thể truyền thừa, tiểu nhân liền chết nhắm mắt rồi.”
Diệp Tiêu Dao tự biết mình sẽ chết, không dám cầu Trần Ninh tha mạng.
Bây giờ ông ta sợ nhất chính là Trần Ninh tức giận, tiêu diệt Diệp gia bọn họ, trực tiếp khiến cho Diệp gia hoàn toàn biến mắt khỏi thế gian.
Cho nên, hiện tại ông ta cũng bát chấp tôn nghiêm, cầu xin Trần Ninh cho Diệp gia một cơ hội, cầu Trần Ninh không nên chém tận giết tuyệt.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cho Diệp gia các người một cơ’ hội, không phải là không thể.”
“Hơn nữa lúc trước tôi cũng nhẫn nhịn Diệp gia các ông, cho các ông không ít cơ hội.”
“Nhưng mà, tôi cho Diệp gia các ông cơ hội, ông làm sao có thể bảo đảm Diệp gia các ông sẽ thành thành thật thật sửa đổi, chứ không phải tiếp tục đến tìm tôi phiền toái”
Diệp Tiêu Dao cuống quít nói: “Xin Thiếu soái cho phép trước khi tôi tự sát tạ tội, gọi điện thoại cho Diệp gia.”
“Tôi sẽ để Diệp gia triệt để thoái ẩn, trong vòng ba mươi năm không được kinh doanh, không được tham chánh, không được tòng quân.”
“Tôi cam kết sau này Diệp gia đóng cửa từ chối tiếp khách, đệ tử trong nhà chỉ có thể dành tâm ý nghiên cứu học tập, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho Thiếu soái.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Nghe không tệ!”
“Nhưng…”
Diệp Tiêu Dao nghe thấy câu đầu tiên của Trần Ninh, mặt không thể không lộ vẻ vui mừng, cho rằng Trần Ninh muốn đáp ứng.