Chương :
“Còn nữa, anh ta chân thành tuyên thề đêm nay là thời chết của tôi, anh không phải đến giúp anh ta chỉnh tôi sao?”
Người khác không biết thân phận của Trần Ninh cũng thôi.
Lưu Lai Đức biết Trần Ninh là người của phủ Đại đô đốc, thậm chí trong lòng ông ta nghiêm trọng nghi ngờ, Trần Ninh quả thật chính là bản thân Đại đô đốc, nếu không Lục Thiếu Thông tướng quân của phủ Đại đô đốc, không thể bảo vệ Trần Ninh như vậy.
Bây giờ ông ta nghe Trần Ninh nói ông ta coi như là người của mình, kích động đến mức sắp nhảy dựng lên.
Anh ta liên tục nói: “Vâng vâng, chuyện này thuộc hạ nhất định sẽ cho Trần tiên sinh một lời giải thích thỏa đáng, em trai thuộc hạ chính là phụ trách một mảnh an ninh khu vực này, thuộc hạ nhất định sẽ bảo em trai thuộc hạ nghiêm túc xử lý việc này.”
“Tuyệt không tha thứ!”
Trần Ninh thản nhiên nói: Lưu Lai Đức xoay người, nhìn về phía Đinh Song Nguyên, ánh mắt đã trở nên vô cùng sắc bén.
“Đinh Song Nguyên, tốt nhất cậu nên giửo giải rõ ràng cho tôi chuyện gì xảy ra, nếu như cậu không thành thật giải thích, tôi tin tưởng Lưu cục trưởng dẫn cậu đến cục cảnh sát, có cách cạy mở miệng cậu.”
Đinh Song Nguyên nghe vậy kinh hãi sắp chết, thất thanh nói: “Lưu chủ nhiệm, anh… anh nghiêm túc đấy chứ?”
Chát…
Đỉnh Song Nguyên vừa dứt lời, liền bị Lưu Lai Đức tát trên mặt một cái.
Lưu Lai Đức giận dữ nói: “Ai đùa với cậu, tôi cảnh báo cậu, vị tiên sinh này là lãnh đạo của tôi, cậu nên giải thích rõ tội của mình, nếu không đến lúc đó thậm chí cơ hội hồi hận cậu cũng không có.”
Lãnh đạo Lưu chủ nhiệm.
Đỉnh Song Nguyên choáng váng.
Bạo Long cũng choáng váng.
Thậm chí Lưu Lai Trí, cũng kinh nghỉ bắt định nhìn Trần Ninh, nghĩ: Kì lạ, người đàn ông trẻ tuổi này rốt cuộc là vị quyền cỡ nào, lại làm cho anh cả mình kính sợ như vậy.
Đinh Song Nguyên không dám tin nhìn Trần Ninh, rốt cục anh ta cũng ý thức được, Trần Ninh chẳng những có thể đánh, hơn nữa thân phận còn không tầm thường.
Lưu Lai Đức đã xem như rất lợi hại.
Thế nhưng Trần Ninh còn là lãnh đạo của Lưu Lai Đức, còn lợi hại hơn nhiều.
Mặt Đỉnh Song Nguyên như tro tàn, tay chân lạnh như băng, anh ta biết anh ta xong rồi.
Bắt đắc dĩ, anh ta chỉ có thể giải thích tất cả rõ ràng.
Kể cả anh ta mơ ước ham mỹ sắc của Tống Sính Đình, Đồng Kha, phái người trộm lấy ví của hai cô, sau đó mình đóng vai người tốt, giúp hai cô tìm lại ví tiền, ý đồ lừa gạt tin tưởng của hai vị mỹ nữ, đạt được mục đích anh ta không thể nói cho người khác biết, toàn bộ đều nói.
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha đều không khỏi xem thường: “Cặn bã.”
Lưu Lai Trí trầm giọng nói: “Đinh Song Nguyên, căn cứ vào sự thật tội phạm mà anh giải thích, cảnh sát chúng tôi chính thức bắt giữ anh, xin anh cùng chúng tôi trở về xử lý.
Sắc mặt Đinh Song Nguyên trắng bệch, cúi đầu: “Vâng!”
Lưu Lai Trí quay đầu nhìn về phía Bạo Long: “Anh, với người của anh, cũng trở về với chúng tôi, chấp nhận xử lý”
Bạo Long không nghĩ rằng ngay cả hắn cũng xui xẻo, hắn khóc không có nước mắt: “Vâng!”
Lưu Lai Đức cùng cười hỏi Trần Ninh: “Trần tiên sinh, xem xử lý như vậy, ngài có hài lòng không?”
Trần Ninh khẽ gật đầu: “Đinh Song Nguyên hành vi đê tiện, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, phải xử lí nghiêm khắc.”
“Còn có Bạo Long, chẳng những bị nghỉ ngờ tụ tập mọi người gây sự, hơn nữa anh ta còn có hành vi lợi dụng xe buýt vận tải, bạo lực uy hiếp khách du lịch, nửa đường thu phí giá cao, anh ta cũng phải xử lý nghiêm túc.”
Lưu Lai Đức và Lưu Lai Trí, đồng loạt thưa: “Tuân lệnh.”