Chương :
Trương Viễn theo bản năng đưa tay, ôm lấy cô ta, trong nháy mắt cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, khiến Trương Viễn đều mơ hồ.
“Nhị tiểu thư!”
“Nhị tiểu thư cô không sao chứ?”
Mấy vệ sĩ phía sau Hạng Thủy Nghiên nhốn nhào đi lên, khẩn trương hỏi thăm.
Lúc này Trương Viễn mới phát hiện, cô gái không cẩn thận đụng vào trong ngực mình, lại là một mỹ nữ.
Hơn nữa mỹ nữ này ăn mặc đều rất chú ý, trên người còn mang theo khí chất đặc trưng của thiên kim danh môn, mặt khác mỹ nữ này chẳng những có tao nhã củadanh môn thục nữ, hơn nữa trong mắt còn mang theo một vẻ mị thái, có vẻ vừa thanh thuần vừa quyền rũ.
Trương Viễn nhìn thấy hai mắt sáng bóng, nghĩ trong lòng đây là cái gọi là vừa thuần khiết vừa muốn.
Tuy rằng hắn muốn ôm thêm một lát, nhưng hắn cũng biết nếu biểu hiện quá vội vàng, chỉ biết mạo phạm giai nhân.
Vì thế hắn ra vẻ thân sĩ buông Hạng Thủy Nghiên ra, mỉm cười nói: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?”
Hạng Thủy Nghiên giả vờ ngượng ngùng: “Tiên sinh, vừa rồi tôi đi không chú ý nhìn đường, đụng phải anh, thật sự là xin lỗi.”
Trương Viễn vội vàng nói: “Không sao không sao, mỹ nữ cô không ngã là được, cô xinh đẹp như vậy, nếu ngã trày một chút da, vậy nhiều người đau lòng lắm.”
Hạng Thủy Nghiên nghe vậy ánh mắt sáng ngời.
Đại đô đốc này, xem ra cũng không phải rất cứng nhắc, miệng vậy mà lại ba hoa.
Có hy vọng!
Cô ta giả vờ e thẹn nói: “Tiên sinh, anh thực sự là thân sĩ.”
Trương Viễn bắt tri bất giác bị mị thái lặng lẽ của Hạng Thủy Nghiên hấp dẫn tận xương cối.
Hắn nhếch miệng cười nói: “Hì hì, bản lĩnh khác tôi không có, nhưng yêu nhất chính là thương hương tiếc ngọc.”
Hạng Thủy Nghiên tò mò hỏi: “Không biết cao danh thế gia vọng tộc của tiên sinh?”
Trương Viễn cười mỉm nói: “Gia tộc Trương gia ở Tây Cảnh, tên là Trương Viễn.”
Hạng Thủy Nghiên nói là Hạng Thủy Nghiên.”
“Tôi là người Hạng gia Thủ đô, tên Trương Viễn vừa rồi nghe thấy vệ sĩ của Hạng Thủy Nghiên gọi Nhị tiểu thư, hắn còn tò mò Hạng Thủy Nghiên là nhị tiểu thư của nhà giàu có nào.
Lúc này nghe Hạng Thủy Nghiên nói, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Trời ơi!
Lại là nhị tiểu thư Hạng gia.
Đương gia hiện thời của Hạng gia, là thủ trưởng đại nhân thủ phụ Nội các – Hạng lão!
Ai không biết, quan võ Đại đô đốc đứng đầu, quan văn Hạng lão là thủ phụ quốc gia.
Mỹ nữ trước mắt này, lại là nhị tiểu thư Hạng gia, như vậy nếu như chạm vào Hạng nhị tiểu thư, chẳng phải là leo lên cành cao của Hạng gia, tiền đồ vô lượng sao?
Trong nháy mắt, trong đầu Trương Viễn suy nghĩ nhiều thứ.
Thậm chí hắn đã bổ sung não tình yêu với Hạng Thủy Nghiên, sau đó được Hạng gia hỗ trợ, một đường thẳng tới mây xanh, sự nghiệp mỹ nhân song gặt hái, đi lên cuộc sống đỉnh cao…
Lúc này Hạng Thủy Nghiên cũng ôm mộng đẹp muốn làm Đại đô đốc phu nhân!
Hạng Thủy Nghiên có ý vô tình hỏi: “Trương tiên sinh, nhìn không ra anh thì ra là người Tây Cảnh, không biết anh ở Thủ đô làm gì?”
Trương Viễn là công tử bột nỏi tiếng ở Tây Cảnh, hắn tới Thủ đô, chính là nghe nói mỹ nữ Thủ đô như mây, đến Thủ đô chính là vì tìm vui.
Đương nhiên, chuyện đến Thủ đô tìm vui, bất luận như thế nào cũng không thể nói ra.
Vì vậy, Trương Viễn ra vẻ bí ẳn nói: “Bí mật!”