Chương :
Trương Viễn nghênh trên đầu lạnh như băng của Trần Ninh, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trần Ninh, đáy lòng hắn không hiểu sao dâng lên một vẻ sợ hãi.
Cảm giác kia giống như một con chó hoang nhỏ, kêu lên vài tiếng về phía rừng cây, sau đó hoảng sợ phát hiện trong rừng có một con mãnh thú, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình.
Ngay cả Hạng nhị tiểu thư cũng nói, Trần Ninh chỉ là con kiến hôi, khi nào muốn bóp cũng được.
Cho nên, Trần Ninh sao có thể là mãnh thú chứ?
Trương Viễn cảm thấy đáy lòng mình toát ra nỗi sợ hãi, thật sự là không hiểu lý do.
Hắn mạnh mẽ đè nỗi sợ hãi trong lòng, hung hăng nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi luôn luôn khoan dung với những người không biết, tôi xem anh không biết tôi là ai, nên cho anh một cơ hội để sửa chữa.”
“Anh bây giờ lập tức bò cho tôi!”
Bòi Trương Viễn đầu tiên là sửng sốt, chợt tức giận.
Lão tử mắng mày là con rùa, tiểu tử mày lại bảo tao bò, đây là muốn kêu tao làm con rùa sao?
Trương Viễn cười lạnh nhìn Trần Ninh, đắc ý nói: “Tiểu tử, tao thấy mày căn bản không biết rõ tình hình, hiện tại tao muốn thay em Hạng giáo huấn mày, không phải mày cho tôi cơ hội, hiểu không?”
Hắn nói tới đây, giơ ngón tay chỉ Hạng Thủy Nghiên cách đó không xa, ngạo mạn nói: “Tiểu tử, tao muốn mày quỳ bò qua, dập đầu cầu xin em Hạng của tao tha thứ.”
“Nếu em Hạng của tao nói tha cho mày, vậy mày sẽ không Sao.”
“Nếu cô ấy không mở miệng nói tha thứ cho mày, vậy hôm nay chính là thời chết của mày.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Chỉ bằng anh thôi sao?”
Trương Viễn nhìn Trần Ninh giống như căn bản không coi trọng anh, hắn giận dữ nói: “Nếu tao cho mày cơ hội, mày không quý trọng thật tốt, vậy mày cứ muốn chết, không trách được tao.”
“Người đâu, bắt anh ta lại.”
“Vâng, Trương thiếu!”
Hai tên vệ sĩ bên cạnh Trương Viễn, hét lên rồi hai người giống như mãnh hồ chộp mồi, đồng loạt nhào về phía Trần Ninh.
Hai người này, là vệ sĩ thân cận Trương Viễn dùng lương cao mời.
Hai vệ sĩ này, ngày thường gặp được kẻ địch, đều có thể lấy một chọi mười, đặc biệt dũng mãnh.
Khóe miệng Trương Viễn cười lạnh, đang tràn đầy chờ mong chờ hai thủ hạ của hắn, bắt Trần Ninh.
Thế nhưng, một cảnh làm cho hắn bắt ngờ xảy ra.
Hai thủ hạ của hắn, vừa mới tới gần Trần Ninh, còn chưa đụng phải góc áo Trần Ninh.
Trần Ninh đã nhanh như chớp ra tay.
Àm tiếng!
Hai vệ sĩ Trương Viễn, liền trực tiếp bị Trần Ninh đánh bay.
Hai vệ sĩ đều bị một quyền nặng nề trong lồng , bay.
ngược ra ngoài, còn đập vỡ hai cái bàn, ngã xuống đất không còn có thể đứng dậy.
Cách đó không xa Hạng Thủy Nghiên nhìn thấy nhíu mày.
Trương Viễn càng trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nhìn Trần Ninh, ha ha nói: “Mày mày mày…”
Trần Ninh đứng lên, vừa đi về phía Trương Viễn, vừa lạnh lùng nói: “Hiện tại, anh còn bảo tôi quỳ xuống xin lỗi không?”
Trương Viễn nào nghĩ đến Trần Ninh lợi hại như vậy?
Lúc này hắn sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, sắc bén quát: “Mày dừng lại cho tao, tao cảnh cáo mày không nên loạn, mày có biết tao là ai hay không, mày dám động đến tao, tao bảo đảm mày ăn không hết trách nhiệm.”