Chương :
Theo lời Trần Ninh nói ra, hai người Điển Chử cùng Tần Tước, đã từ bên cạnh Trần Ninh đi ra, tiễn lên vài bước, hai người hờ hững nhìn nhóm người Phó Hồng Nho.
Cha con Phó Hồng Nho nhìn nhau, đều cảm thấy thú vị.
Phó Hồng Nho cười lạnh nói: “Điên cuồng, thật sự là đủ điên cuồng, nhưng tôi ngược lại muốn xem các người có thực lực tương xứng hay không?”
Người đâu, bắt bọn họ lại!”
Dương Bưu trầm giọng nói: “Đúng vậy, Phó tiên sinh!”
Dương Bưu nói xong, vung tay lên, ra lệnh cho một nhóm thủ hạ bên cạnh: “Mày mày mày, còn có mấy người tụi mày, cùng nhau động thủ, bắt hai người bọn họ.”
“Lên”
Hơn mười nhân viên bảo vệ dáng người cao lớn, nắm vung gậy, giận dữ rồng lên đồng loạt nhào về phía Điển Chử, Tần Tước.
Mười mấy nhân viên bảo vệ này đều là cao thủ được huấn luyện tốt.
Trong ngày thường, lấy một chọi mười không có bất cứ .
vấn đề gì.
Chỉ tiếc, hôm nay bọn họ gặp phải hai vị binh vương trong quân Bắc Cảnh.
Thực lực của bọn họ, ở trước mặt Điển Chử cùng Tần Tước, không đủ nhìn.
Họ vội vã lên rất nhanh, nhưng bị đánh bay còn nhanh hơn.
Bịch bịch bịch…
Mười máy tên kia, vừa mới tới gần Điển Chử cùng Tần Tước, đã bị Điển Chử Tần Tước đánh bay.
Khán giả tại hiện trường, không nhịn được phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Lúc này nhóm người Chung Đại Kỳ và Hoàng Thiên Thuận mới ý thức được, hai thủ hạ bên cạnh Trần Ninh, thực lực vậy mà rất mạnh.
Phó Hồng Nho cũng hơi nhíu mày, hừ lạnh nói: “Thì ra bên cạnh có hai vệ sĩ thân thủ không tồi, trách không được cuồng như vậy.”
“Nhưng, đêm nay đừng nói là hai vệ sĩ này, chính là Đại La Kim Tiên cũng không giữ được cậu.”
“Dương Bưu!”
Dương Bưu nghe vậy biết ý: “Tất cả tụi mày nghe, toàn bộ lên cùng tao.”
“Giết”
Dương Bưu một ngựa đi trước, dẫn đầu xông ra.
Còn lại máy trăm thủ hạ, toàn bộ đều mang theo vung côn, giống như bầy sói, khí thế hùng hổ xẹt qua Điển Chử cùng Tần Tước.
Tần Tước cười lạnh: “Ha ha, gần đây quá lâu không có hoạt động, tay chân đều có chút cứng rắn, lúc này vừa lúc hoạt động một chút quyền Cước.”
“Điển Chử, có dám tỷ thí, chúng ta ai đánh bại nhiều người không?”
Lần trước Điển Chử thua Tàn Tước, còn giao chiến đao.
yêu quý cho Tần Tước, trong lòng vẫn không phục.
Lúc này anh nghe thấy lời của Tần Tước, hừ lạnh nói: “So.
thì so, lần này tôi nhất định thắng cô.”
Tần Tước cười nói: “So qua mới biết được!”
Cô vừa dứt lời, Điển Chử đã động, giống như mãnh hồ ra khỏi lồng, xẹt về phía Dương Bưu.
Tần Tước không nghĩ tới Điển Chử trở nên khôn khéo như.
vậy, cư nhiên biết ra tay chiếm ưu thế trước, cô kinh hãi nói: “Điển Chử, anh chơi xấu.”