Chương :
Bản thân Trương Viễn cũng không ngờ, đạo đức lừa đi của mình lại thành công.
Hắn không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, trong miệng không ngừng nói cảm ơn Trần Ninh, liên tục nói cảm ơn Thiếu soái, cảm ơn Thiếu soái.
Trong lòng hắn suy nghĩ: Ha ha, xem ra đầu óc Thiếu soái cũng không thể dùng tốt, là một người sĩ diện, mình hơi đạo đức lừa đi một chút, anh ta liền buông tha á, mình thật sự là quá thông minh nha!
Mấy thủ hạ bên cạnh Hạng Thủy Nghiên, thì trải qua cơn giận dữ nhìn Trương Viễn.
Trương Viễn chiếm lợi của nhị tiểu thư Hạng gia bọn họ, còn phạm phải đại tội giả làm Đại đô đốc, hiện tại lại chuyện gì cũng không có, đã được tha thứ?
Lục Thiếu Thông cũng không khỏi nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, tiểu tử này tội ác cực kỳ ác liệt, hắn rõ ràng là dùng đạo đức lừa đi để đáp ứng anh, anh thật sự muốn hắn thành công, thật sự muốn buông tha cho hắn sao?”
Trương Viễn lúc này cũng đang nhìn trộm Trần Ninh.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Đúng vậy, néu tôi đã nói tha hắn một lần, liền tha hắn một lần.”
Trương Viễn mừng rỡ, đang muốn một lần nữa cảm ơn Trần Ninh.
Thế nhưng, Trần Ninh lại cười mỉm nói: “Tuy rằng tôi đồng ý buông tha cho anh, tôi không truy cứu trách nhiệm của anh, nhưng anh cũng không nên quá vui mừng, bởi vì tôi định giao anh cho Hạng gia xử lý.”
Cái gì?
Trương Viễn tươi cười trong nháy mắt ngưng lại, sắc mặt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành nhợt nhạt.
Tâm trạng hắn âm thầm đắc ý, cũng trong nháy mắt này, hóa thành không có.
Chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, một sự tuyệt vọng từ đáy lòng dâng lên.
Hắn mạo danh Đại đô đốc, chiếm lợi của Nhị tiểu thư Hạng gia, làm ô uề Hạng Thủy Nghiên.
Hiện tại đem hắn giao cho Hạng gia xử lý, tuyệt đối là một con đường chết.
Hắn bi thương kêu lên một tiếng, vội vàng khóc cầu xin Trần Ninh tha thứ: “Thiếu soái, cầu xin anh, cầu xin anh đừng giao tôi cho Hạng gia…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đồng ý tôi không truy cứu trách nhiệm của anh, về phần người khác không buông tha anh, vậy xem phần số của anh rồi.”
Trương Viễn bò tới, muốn ôm chân Trần Ninh cầu xin tha thứ.
“Cho anh mặt mũi rồi?” Lục Thiếu Thông thấy vậy bừng bừng giận dữ, đưa tay đoạt lấy một khẩu súng tiểu liên của binh sĩ bên cạnh, giơ súng lên, hung hăng đập xuống cửa mặt Trương Viễn.
Đùng một cái.
Trương Viễn trong nháy mắt đập đến mặt đầy máu tươi.
Mọi người xung quanh sợ tới mức im lặng như thiền.
Lục Thiếu Thông giáo huấn xong Trương Viễn, sau đó cung kính hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, người nhà này, xử trí như thế nào?”
Trần Ninh nhìn Hạng Thủy Nghiên ói máu ngắt xiu, lại nhìn Trương Viễn vẻ mặt đầy máu tươi.
Anh thản nhiên nói: “Phái người áp giải Hạng Thủy Nghiên về Hạng gia, ra lệnh Hạng gia quản giáo, không nên ra ngoài mất mặt xấu hỗ.”
“Cái này xa cũng cùng nhau đưa qua!”
“Đồng thời thay tôi gửi cho Hạng lão một câu, người của Hạng gia, nếu như ông ta không dạy được, đến lúc đó tôi sẽ dạy.”
Lục Thiếu Thông nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Trong phòng khách, Hạng Thành ngồi ở trên ghế thái sư, mặt không chút thay đổi nghe Quỷ Nô báo cáo.
Trương Viễn đang quỳ trước mặt ông ta, cả người run rẩy, giống như một con chó hoang nhìn thấy hổ.
Chung quanh, còn có rất nhiều thành viên trọng yếu của Hạng gia, cũng như rất nhiều gia thần hung thần ác sát, người hầu.