Chương : Múa Rìu Qua Mặt Thợ
“Chồng!” Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, nhịn không được mà gọi một tiếng, rồi nhào vào trong lòng anh.
Trần Ninh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, dịu dàng an ủi: “Không sao, trời sập cũng có anh ở đây!”
Tống Sính Đình ừ một tiếng, cô không biết bắt đầu từ khi nào, Trần Ninh đã trở thành chỗ dựa của cô.
Mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần có Trần Ninh ở bên cạnh, có lập tức cảm nhận được sự an toàn.
Đám người ở hiện trường, ánh mắt khác nhau nhìn Trần Ninh.
Nhất là Tống Văn và Tống Võ, hai người mắt trừng lớn như mắt trâu, căm tức nhìn Trần Ninh.
Tống Hiến híp mắt, chằm chậm nói: “Cậu chính là con rễ của Tống Trọng Bân, chồng của Tống Sính Đình, là người đánh bị thương thuộc hạ của tôi?”
“Cậu được lắm, vừa lúc tôi muốn tìm cậu tính số.”
Trần Ninh cũng không thèm nhìn Tống Hiến, ánh mắt rơi xuống trên người Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ.
Trực tiếp đi qua, muốn mở trói cho bọn họ.
Nhưng hai người đàn ông cần rồi lại chặn đường anh.
Một người trong đó cười lạnh nói với Trần Ninh: “Tiểu tử, Tam gia chúng tôi nói chuyện với mày đây!”
Trần Ninh trầm giọng nói: “Cút!”
Hai tên kia cũng không nhường đường, mà cùng nhau nhìn Tống Hiến ngồi trên ghế bành cách đó không xa.
Tống Hiến thư thả, bưng chén trà lên, nhếch miệng ra lệnh: “Đánh cho tôi!”
Hai tên kia đạt được mệnh lệnh của Tống Hiến, cùng nhau nhếch miệng cười.
Một tên trong đó vung roi da lên, hung hăng kéo Trần Ninh xuống.
Roi da quất vào trên không trung một tiếng “vút” làm người ta sợ hãi, nếu đánh thật, không chết cũng tàn phế.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng nhịn không được hét lên, Tống Sính Đình nghẹn ngoài hét lên: “Trần Ninh, cần thận!”
Trần Ninh bình thành tự nhiên đứng đó, mặc kệ roi da rơi xuống.
Mắt thấy roi da muốn quất vào trên mặt anh, trong nháy mắt anh giơ một tay lên, nắm lấy cây roi.
Chỉ một thoáng Tống Hiến nhíu mày.
Mọi người ở hiện trường đều trọn to hai mắt.
Một roi bén nhọn như vậy, mà Trần Ninh lại dễ dàng khoát tay bắt lấy?
Tên bị Trần Ninh nắm lấy roi lại càng kinh ngạc.
Hắn ta liều mạng kéo roi về.
Nhưng mặc cho hắn có kéo thế nào, dốc hết sức của bản thân, cũng không út được roi da ra.
Trần Ninh tiện tay kéo một cái, túm lấy đối phương, gio chân lên, đá vào đầu gối của tên kia.
“Răng rắc!”
Một tiếng xương gãy kiến da đầu tê dại vang lên!
Tên kia kêu thảm một tiếng, rồi quỳ gối xuống.
Một tên khác cầm roi da trong tay, muốn thừa cơ đánh lén Trần Ninh, nhưng Trần Ninh lại đá một cái nữa.
Lại “răng rắc” một tiếng, tên này cũng bị đá vào đầu gối, kêu thảm rồi quỳ xuống.
Hai tên cầm roi trong nháy mắt đã bị Trần Ninh đánh gãy chân, song song mà quỳ trước mặt Trần Ninh.
Bọn người Tống Hiến và Tống Thanh Tùng đều há mồm trợn mắt.
Bọn họ biết Trần Ninh rất ngông cuồng, nhưng không ngờ Trần Ninh lại cuồng bạo như vậy, ra tay ác độc như thế.
Trần Ninh bước đến bên cạnh Tống Trọng Bân Và Mã Hiểu Lệ, cởi dây thừng, nhẹn nói: “Bố, mẹ, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Tống Hiến lúc này đã lấy lại tinh thần trong cơn sợ hãi, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, chuyện bây giờ và chuyện lúc trước, cả nhà mày cũng đừng hòng đi!”
Nói xong, hơn hai mươi tên thuộc hạ cao lớn bên cạnh ông ta lập tức tản ra.
Bao vây một nhà Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ lại.
Trần Ninh nhìn Tống Hiến một chút: “Ông là người đầu tiên muốn tìm chết mà tôi gặp!”
Tống hiến khinh thường cười cười: “Trần Ninh, mày ỷ vào mấy chiêu khoa chân múa tay, thì cho rằng mình có thể xông lên?
Hôm nay tao muốn cho mày biết thế nào là trời cao còn có trời cao hơn, Thân Đồ!”
Một người đàn ông cao chừng hai mét, sắc mặt trắng bệch, mặt không đổi sắc đi đến, đứng trước mặt Trần Ninh.
Người toàn thân tan ra khí thế khủng b này chính là cao thủ trong tộc mà Tống Hiến đem theo đến, Tử Thần Thân Đô.
Tống Hiến dương dương tự đắc ra lệnh: “Thân Đô, để tên tiểu tử này nếm một chút thế nào gọi là tàn khốc!”
Toàn thân Thân Đô tỏa ra khí thế chết chóc, đôi mắt trắng dã như các chết lạnh lùng nhìn Trần Ninh, giống như một tên đồ tẻ nhìn loài súc vật chuẩn bị làm thịt Vậy.
Trần Ninh cũng lạnh lùng nhìn Thân Đô. Hai người đối mặt, ánh mắt như tia điện.
Hai mươi năm qua, giết người quen tay, hai tay dính đầy máu tươi, toàn thân tản ra khí tức chết chóc, tự xưng là Tử Thần Thân Đô.
Lúc này đối diện với ánh mắt của Trần Ninh, đôi mắt cá chết của hắn đột nhiên có chút sợ hãi.
Khoé mắt Thân Đô nhảy lên, đáy lòng cảm thấy ớn lạnh, mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống.
Đây là bản năng dã thú hung ác trong hắn có thể cảm nhận được sự khủng b từ trên người Trần Ninh.
Giống như sói hoang ngửi được hơi thở của mãnh hồ, trực tiếp bị kinh hãi.
Hắn giết người như ngoé, cũng chỉ là mấy trăm người mà thôi.
Trần Ninh lại từ trong núi thi biển máu mà bước ra, khí tức chết chóc trên người của Thân Đô, gặp Trần Ninh thì cũng chỉ giống như là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Tống Hiến buồn bực: “Sao ngày thường giết người như ngóe quả quyết như vậy, hôm nay sao lại chậm chạp không động thủ?”
Ông ta thúc dục nói: “Thân Đô, cậu cứ ra tay đi, không cần NỞ kiêng ky, cũng không cần lưu tình, trực tiếp phế hắn là được!”
Thân Đô lại giống như gặp phải mãnh thú, không ngừng lùi lại, run rầy nói: “Tam gia, người này thật đáng sợ, tôi… tôi không dám ra tay!”
“Tôi có cảm giác, néu như trực tiếp ra tay với anh ta, nhất định sẽ chết dưới tay anh ta!”
Thân Đô sợ hãi nhìn Trần Ninh, một bên run rầy lùi lại, bỗng nhiên quay đầu, không thèm ngoảnh lại mà chạy trốn.
Bọn người Tống Hiến không thể tin người như Thân Đô mà lại phải lủi trốn như điên.
Mọi người bốn mắt nhìn nhau.
Thân ảnh Thân Đô đã biến mắt không thấy nữa, Tống Hiến mới hồi phục tinh thần, tức giận thở hỗn hễn: “Mẹ nó, thường ngày còn nói khoác bản thân là tử thần, giết người như ngóe.”
“Thậm chí ngay cả dũng khí ra tay cũng không có, bị doạ chạy như chó điên, đúng là uỗng công nuôi hắn.”
Tống Hiến cảm giác mất hết mặt mũi, thẹn quá hoá giận, chỉ đạo nhóm người: “Toàn bộ xông lên cho tôi, phế tên tiểu tử này cho tôi.”
Hai mươi người đang chuẩn vị xắn tay tắn công Trần Ninh.
Nhưng lúc này ngoài cửa lại truyền đến một tiếng hét như sắm sét: “Lấy nhiều hiếp ít, các người cho rằng thiếu gia nhà chúng tôi không có chỗ dựa sao?”